Bởi Vì, Em Thực Sự Rất Yêu Anh
-
Chương 6
Từ sau hôm đó, Tiểu Băng cố gắng tránh mặt Thiên, hành động của cô rõ ràng đến mức người vô cảm như anh cũng nhận ra được.
Cô vẫn chưa biết đối diện với anh như thế nào khi cô thích anh, nhưng anh lại thích một người khác.
Về Thiên, anh cảm thấy rất lạ. Là Tiểu Băng đang tránh anh? Sao lại thế? Anh nhớ là mình có làm gì khiến cô buồn hay giận đâu? Khi nào phải hỏi cô cho rõ mới được.
Kì thi học kì một đã qua, cả bốn người ai cũng đạt được điểm cao, rất xứng đáng với công sức đã bỏ ra của họ. Bây giờ, cả trường đang có một tuần giải lao, không học hành gì hết!
"Tiểu Băng!" Nhi vừa đeo tai nghe vừa nói "Sao tớ thấy dạo này cậu tránh mặt Thiên dữ vậy?"
Tiểu Băng khẽ giật mình. Cô biểu lộ rõ ràng đến vậy sao? Hôm trước Nam cũng vừa hỏi cô câu này…
"Hi hi" Cô cười trừ "Cậu nhầm rồi, làm sao có chuyện tớ tránh anh ấy được chứ!"
"Thật sao?" Nhi nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ.
"Tất… Tất nhiên rồi!"
"Vậy thì tốt!" Nhi cười, sau đó quay lên đeo tai nghe vào, nằm gục xuống bàn ngủ.
Tiểu Băng thở dài, nhẹ nhàng chống tay lên cằm nhìn ra cửa sổ, ánh mắt hiện lên chút buồn bã… Cô phải làm sao đây?
Mệt mỏi, Tiểu Băng xin phép giáo viên cho mình xuống phòng Hội đồng làm việc. Chờ thầy đồng ý, cô liền vọt đi thật nhanh.
Xuống tới nơi, phòng không có một bóng người.
'Chắc thầy đi họp.' Cô nghĩ, sau đó ngồi xuống, quay lưng về phía cửa. Cô xếp hai tay lên bàn rồi nằm lên, suy nghĩ ngày càng mông lung.
Bỗng, cô nghe thấy tiếng bước chân. Uể oải quay đầu lại, đôi mắt cô đang lờ đờ lập tức mở tròn xoe!
"Th… Anh… Anh Thiên!" Đôi môi hồng hào khẽ lắp bắp.
Tại sao lại là anh?
"À… Anh xuống có chút việc!" Thiên khẽ mỉm cười.
Tiểu Băng, rốt cuộc đã có thể nói chuyện với em.
"Ồ… Vậy sao? Vậy… Anh cứ làm việc đi, em… lên lớp đây!" Cô ngại ngùng cười, nhanh chóng lướt qua anh bước ra khỏi phòng.
Nhưng, Thiên làm gì để cô đi dễ dàng như thế? Anh nắm cổ tay cô kéo giật lại.
"Anh sao vậy?" Tiểu Băng giật bắn người, cô quay lại run run hỏi anh.
Đôi mắt của anh không cảm xúc nhìn cô, lạnh lùng phát ra bốn chữ: “Em tránh mặt anh?”.
Cô giật thót, anh phát hiện ra rồi sao? Nguy quá, phải chối thôi! Nghĩ là làm, cô ngẩng lên nhìn anh cười cười: “Làm gì có, anh nghĩ nhiều rồi! Em… Dạo này em chỉ bận chút thôi!”.
Thiên sầm mặt nhìn cô, lại còn dám nói dối anh! Anh hơi dùng sức cốc đầu cô một cái, sau đó lại xoa nhẹ, khẽ nói: “Em có giận anh thì nói ra, đừng tránh mặt anh như thế! Em là em gái anh, là cô gái thứ hai mà anh quan tâm, em hiểu không?”.
Cô nghe anh nói, trong lòng vừa vui lại vừa cảm thấy chua xót. Cô thật muốn hỏi anh, người đầu tiên có phải là cô gái hôm trước không? Anh thích chị ấy phải không? Em chỉ là em gái thôi, anh vĩnh viễn cũng sẽ không thích em đúng không!?
Nhưng, cô không thể hỏi anh những câu như vậy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Cô sợ phải nghe câu trả lời của anh...
Còn anh thấy cô như vậy thì khẽ mỉm cười, tiếp tục xoa xoa đầu cô.
Cứ như vậy, hai người lại trở về như xưa…
...
Thấm thoát, một năm mới đã đến.
Dạo này, Nhi Nhi và Tiểu Băng đang bận rộn giúp gia đình chuẩn bị trong việc sắm đồ Tết. Tuy nhiên, họ vẫn dành thời gian để cùng nhau đi chơi, mua vài thứ quà lặt vặt.
Bây giờ, hai cô nàng đang 'tay trong tay' đi dạo siêu thị.
"Tiểu Băng, cậu nhìn này! Cái cặp này dễ thương quá đi mất!" Nhi hào hứng kéo tay cô.
"Tiểu Băng, đôi giày này đẹp quá ha!"
"Tiểu Băng, cái áo này nhìn cute quá đi~"
...
Trời ơi!!! Nhi ơi là Nhi! Có phải cậu muốn hại tớ chết vì đói và mỏi chân không hả? Nãy giờ đi dạo cũng hai tiếng đồng hồ rồi, cái gì cậu cũng khen dễ thương, đứng lại ngắm phải mười lăm phút đồng hồ… Tớ đói lắm rồi đấy!!!
Trong thâm tâm Tiểu Băng kêu gào mãnh liệt! Có ai hiểu cho cô hay không? Bụng của cô đã sôi ùng ục từ nãy đến giờ rồi, cô cần nạp năng lượng, nạp năng lượng!!!
"Nhi Nhi, tớ…" Tiểu Băng còn chưa kịp than thở với Nhi thì đã nghe thấy cô phấn khích reo lên: “A, anh Nam! Anh Thiên!”
Hơ? Mình không nghe lầm đấy chứ!? Tiểu Băng vội ngẩng mặt lên để xác định xem mình nghe có đúng hay không.
Cô vẫn chưa biết đối diện với anh như thế nào khi cô thích anh, nhưng anh lại thích một người khác.
Về Thiên, anh cảm thấy rất lạ. Là Tiểu Băng đang tránh anh? Sao lại thế? Anh nhớ là mình có làm gì khiến cô buồn hay giận đâu? Khi nào phải hỏi cô cho rõ mới được.
Kì thi học kì một đã qua, cả bốn người ai cũng đạt được điểm cao, rất xứng đáng với công sức đã bỏ ra của họ. Bây giờ, cả trường đang có một tuần giải lao, không học hành gì hết!
"Tiểu Băng!" Nhi vừa đeo tai nghe vừa nói "Sao tớ thấy dạo này cậu tránh mặt Thiên dữ vậy?"
Tiểu Băng khẽ giật mình. Cô biểu lộ rõ ràng đến vậy sao? Hôm trước Nam cũng vừa hỏi cô câu này…
"Hi hi" Cô cười trừ "Cậu nhầm rồi, làm sao có chuyện tớ tránh anh ấy được chứ!"
"Thật sao?" Nhi nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ.
"Tất… Tất nhiên rồi!"
"Vậy thì tốt!" Nhi cười, sau đó quay lên đeo tai nghe vào, nằm gục xuống bàn ngủ.
Tiểu Băng thở dài, nhẹ nhàng chống tay lên cằm nhìn ra cửa sổ, ánh mắt hiện lên chút buồn bã… Cô phải làm sao đây?
Mệt mỏi, Tiểu Băng xin phép giáo viên cho mình xuống phòng Hội đồng làm việc. Chờ thầy đồng ý, cô liền vọt đi thật nhanh.
Xuống tới nơi, phòng không có một bóng người.
'Chắc thầy đi họp.' Cô nghĩ, sau đó ngồi xuống, quay lưng về phía cửa. Cô xếp hai tay lên bàn rồi nằm lên, suy nghĩ ngày càng mông lung.
Bỗng, cô nghe thấy tiếng bước chân. Uể oải quay đầu lại, đôi mắt cô đang lờ đờ lập tức mở tròn xoe!
"Th… Anh… Anh Thiên!" Đôi môi hồng hào khẽ lắp bắp.
Tại sao lại là anh?
"À… Anh xuống có chút việc!" Thiên khẽ mỉm cười.
Tiểu Băng, rốt cuộc đã có thể nói chuyện với em.
"Ồ… Vậy sao? Vậy… Anh cứ làm việc đi, em… lên lớp đây!" Cô ngại ngùng cười, nhanh chóng lướt qua anh bước ra khỏi phòng.
Nhưng, Thiên làm gì để cô đi dễ dàng như thế? Anh nắm cổ tay cô kéo giật lại.
"Anh sao vậy?" Tiểu Băng giật bắn người, cô quay lại run run hỏi anh.
Đôi mắt của anh không cảm xúc nhìn cô, lạnh lùng phát ra bốn chữ: “Em tránh mặt anh?”.
Cô giật thót, anh phát hiện ra rồi sao? Nguy quá, phải chối thôi! Nghĩ là làm, cô ngẩng lên nhìn anh cười cười: “Làm gì có, anh nghĩ nhiều rồi! Em… Dạo này em chỉ bận chút thôi!”.
Thiên sầm mặt nhìn cô, lại còn dám nói dối anh! Anh hơi dùng sức cốc đầu cô một cái, sau đó lại xoa nhẹ, khẽ nói: “Em có giận anh thì nói ra, đừng tránh mặt anh như thế! Em là em gái anh, là cô gái thứ hai mà anh quan tâm, em hiểu không?”.
Cô nghe anh nói, trong lòng vừa vui lại vừa cảm thấy chua xót. Cô thật muốn hỏi anh, người đầu tiên có phải là cô gái hôm trước không? Anh thích chị ấy phải không? Em chỉ là em gái thôi, anh vĩnh viễn cũng sẽ không thích em đúng không!?
Nhưng, cô không thể hỏi anh những câu như vậy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Cô sợ phải nghe câu trả lời của anh...
Còn anh thấy cô như vậy thì khẽ mỉm cười, tiếp tục xoa xoa đầu cô.
Cứ như vậy, hai người lại trở về như xưa…
...
Thấm thoát, một năm mới đã đến.
Dạo này, Nhi Nhi và Tiểu Băng đang bận rộn giúp gia đình chuẩn bị trong việc sắm đồ Tết. Tuy nhiên, họ vẫn dành thời gian để cùng nhau đi chơi, mua vài thứ quà lặt vặt.
Bây giờ, hai cô nàng đang 'tay trong tay' đi dạo siêu thị.
"Tiểu Băng, cậu nhìn này! Cái cặp này dễ thương quá đi mất!" Nhi hào hứng kéo tay cô.
"Tiểu Băng, đôi giày này đẹp quá ha!"
"Tiểu Băng, cái áo này nhìn cute quá đi~"
...
Trời ơi!!! Nhi ơi là Nhi! Có phải cậu muốn hại tớ chết vì đói và mỏi chân không hả? Nãy giờ đi dạo cũng hai tiếng đồng hồ rồi, cái gì cậu cũng khen dễ thương, đứng lại ngắm phải mười lăm phút đồng hồ… Tớ đói lắm rồi đấy!!!
Trong thâm tâm Tiểu Băng kêu gào mãnh liệt! Có ai hiểu cho cô hay không? Bụng của cô đã sôi ùng ục từ nãy đến giờ rồi, cô cần nạp năng lượng, nạp năng lượng!!!
"Nhi Nhi, tớ…" Tiểu Băng còn chưa kịp than thở với Nhi thì đã nghe thấy cô phấn khích reo lên: “A, anh Nam! Anh Thiên!”
Hơ? Mình không nghe lầm đấy chứ!? Tiểu Băng vội ngẩng mặt lên để xác định xem mình nghe có đúng hay không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook