Bởi Vì Đùa Em Rất Vui
-
Chương 8
Tháng tiếp theo, Diêu Thì Đông rốt cuộc biết anh nói ''Tạo quan hệ'' có nghĩa là gì------Chính là trừ ban ngày làm trợ lý ra, buổi tối còn phải đi theo anh tham gia tất cả các bữa tiệc, hại cô mỗi ngày mệt mỏi giống con trâu, ngày nào cũng phải 11, 12 giờ mới về đến nhà.
Thật ra, sau khi cô ra khỏi phòng làm việc của anh cô liền hối hận. Cô nghĩ như thế nào cũng cảm thấy cô chắc bị điên rồi. Cho nên cô mới muốn xin nghỉ vì muốn tránh xa anh ra một chút, hơn nữa cũng để thả lỏng tinh thần! Tại sao cô có thể đi cùng một kẻ biến thái đã hại mình thần kinh khẩn trương, đau dạ dày ra khỏi nước mà nghỉ lễ chứ?
Nhưng cô cũng rất rõ ràng, không thể cự tuyệt bởi vì sẽ làm cô trở nên thảm hại hơn.
Nghĩ được như vậy, đột nhiên cô phát hiện hình như thời gian này cô không bị đau bụng nữa…….Kì lạ! Mỗi ngày cô đều nhìn thấy anh sẽ vẫn cảm thấy khẩn trương nha! Vì sao lại không bị đau bụng? Đã miễn dịch rồi sao?
''Em còn đứng đó làm gì?''. Đường Ẩn Khiêm bưng một ly rượu cocktail mà cô thích nhất cho cô. Cô rất giống đứa trẻ lớn xác, uống rượu cũng phải uống loại có vị ngọt.
Thời gian này anh tích cực sắp xếp, anh mang cô đi tham gia tất cả các bữa tiệc lớn nhỏ khiến cho mọi người đều biết cô, cũng làm cho cô bắt đầu có thói quen xã giao. Anh cũng sắp ba mươi tuổi rồi, thân là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹ anh đã bắt đầu thúc giục anh nhanh chóng kết hôn. Anh thì không sao! Dù thế nào đi nữa thì anh đã sớm chọn cô, chỉ là băn khoăn cô tuổi còn nhỏ, hơn nữa có vết xe đổ là chị gái lấy chồng sớm, cô ấy lại là con gái yêu của cha cô nên rất khó thuyết phục.
Vì đối phó cha vợ tương lai anh còn đặc biệt đi hỏi thăm Ôn Định Viễn người đã làm con rễ nhà họ Diêu suốt tám năm cách đem mỹ nhân cưới về nhà.
''Theo tôi được biết, ba hình như tính toán khi Đông Đông ba mươi lăm tuổi mới cho em ấy lập gia đình. Nếu như cậu muốn lấy vợ sớm, có lúc sử dụng thủ đoạn đạo đức là vô ích. Cuộc sống là như vậy không phải sao? Có lúc phương pháp hiệu quả nhất cũng không cần người khác tôn trọng, nếu kết quả cuối cùng là cậu sẽ đạt được, hơn nữa là rất nhanh đạt được………..''. Ôn Định Viễn vốn có hơi thở ưu nhã. Nên cho dù anh nói ra những lời ngụy biện như vậy nhưng nghe thế nào cũng rất đạo lý ''Ba và mẹ đều có quan niệm rất truyền thống………..''
Lời của anh nói đến đây dừng lại nhưng lại làm cho Đường Ẩn Khiêm hiểu ra rất nhiều điều .
Anh biết Ôn Định Viễn là một người trí thức, nói chuyện thẳng thắn mà ấm áp, anh ta sẽ không chọc ghẹo người khác, không có thói xấu, xem ra là hoàn mỹ vô cùng. Nhất là mỗi khi nhìn anh ta ở cùng với vợ còn thì sẽ cho người khác có cảm giác như anh đang có toàn thế giới----- Ôn Định Viễn không giống anh, nếu như một người đàn ông chững chạc như anh ta mà còn phá lệ dùng thủ đoạn ''đúng đắn'' thì anh còn băn khoăn làm gì? Đúng vậy, cứ nấu gạo thành cơm rồi nói sau!
Ha ha------Thì ra anh rễ tương lai làm như vậy mới cưới được vợ! Đúng là không thể chỉ xem bề ngoài!
''Học trưởng! Em thấy rất nhàm chán, bây giờ có thể về nhà được chưa?''. Diêu Thì Đông dụi mắt, gần đây cô thiếu ngủ trầm trọng, thật sự là rất buồn ngủ!
''Đợi một chút, anh muốn giới thiệu với em một số người''. Anh kéo tay cô xuống, nhìn cô bộ dạng nửa sống nửa chết anh nhịn không được quở trách một chút ''Em là trợ lý đặc biệt đó! Cấp trên còn chưa đi, nhân viên nhỏ như em đã muốn chạy trước, em có đạo đức nghề nghiệp không vậy?''
''Anh gần đây giới thiệu cho em thật nhiều người, em đều không biết, cũng không nhớ được. Tại sao em lại phải biết bọn họ?''. Cô không chịu nổi oán trách, cô cảm thấy thật phiền, hơn nữa tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô. Cô rất không thích.
Nói thật ra, anh cũng không muốn cô nhớ, chỉ cần người khác nhớ là tốt rồi.
''Đồ ngốc! Em là trợ lý của anh, sao lại có thể không nhớ các khách hàng quan trọng chứ? Nếu như ngày nào đó em đắc tội với bọn họ thì sao? Cho nên em phải cẩn thận một chút''. Đường Ẩn Khiêm sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, trầm giọng hù dọa cô, trong lòng lại cười nghiêng ngả.
''Có chuyện như vậy sao? Trước kia anh cũng không nói, hại em không nhớ gì hết! Em quên sạch rồi!''. Cô bị dọa đến thật khẩn trương.
''Vậy thì bắt đầu từ bây giờ em phải nhớ thật kỹ đó biết chưa!''. Một tay anh ôm eo nhỏ của cô, dẫn cô đi về phía của những người trung niên.
''Học trưởng, vậy em có thể bỏ qua quyền lợi không? Em không muốn tạo dựng quan hệ, anh cũng không cần mang em đi nghỉ phép nữa''. Diêu Thì Đông nghĩ đến thật đẹp, vừa có thể không cần biết những người đó, cũng không cần đi nghỉ phép với anh, thật là một công hai việc.
''Em cho là bây giờ em có quyền từ chối sao?''. Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô, mang đến từng cơn gió lạnh.
Diêu Thì Đông sợ run cả người, trong lòng âm thầm oán trách, cô làm việc lỗ vốn rồi! Không chỉ đi xã giao với anh gần một tháng, anh không trả lương làm thêm giờ cho cô, anh vẫn không có lương tâm như vậy. Cô nghi ngờ trái tim của anh là màu đen.
''Em mà trộm mắng anh lần nữa thì cẩn thận cái mông của em đấy!''. Anh khom người nói nhỏ bên tai cô, cố ý tạo ta hình ảnh thân mật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô suy sụp. Tại sao lại bị anh bắt được? Anh nhất định có nuôi con quỷ nhỏ, nếu không sao anh giống như thần luôn nói đúng suy nghĩ của cô.
''Kìa! Bà xem, hai đứa chúng nó đứng ở một chỗ rất xứng đôi nha!''
Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi, trong nháy mắt, Diêu Thì Đông phát hiện cô đã bị một đám người vây quanh.
''Xem một chút, da thịt trắng nõn thật là xinh đẹp''. Có người đưa tay sờ sờ mặt cô, có người lại bóp mông của cô khiến cô hoảng sợ, không hiểu những bà cô háo sắc này muốn làm gì với mình.
''Học…….Học trưởng!''. Cô ngẩng đầu gọi người đã dẫn cô vào đây, nhưng anh vẫn không để ý đến cô, trơ mắt nhìn cô bị ăn đậu hũ.
Đợi cho các bác các dì trong gia tộc ''Giám định và thưởng thức'' xong anh mới đi vào trong đám người dẫn cô ra, mà cô đã bị dọa sợ đến choáng váng, tóc dài đã búi lên thậm chí có chút xốc xếch. Mắt cô mở thật to, chưa hồi hồn lại thở hổn hển.
Đường Ẩn Khiêm kéo cô đến trước mặt anh, giúp cô sửa soạn lại tóc, búi tóc không gọn gàng chỉnh tề lại khiến cho cô có hương vị khác, càng thêm quyến rũ động lòng người, tâm tình anh khẽ động cúi đầu xuống hôn cô.
''Những người đó là ai?''. Diêu Thì Đông nâng cằm, nhình người đàn ông trước mắt, uất ức hỏi.
''Là những người thân trong nhà, rất nhiệt tình đúng không?''. Đường Ẩn Khiêm thâm tình nhìn cô, đưa tay vén lên một lọn tóc đen rủ xuống giữa lông mày cô.
''Rất nhiệt tình!''. Cô nhìn anh bằng ánh mắt cổ quái, từ lúc nào mà anh nói chuyện tình cảm như vậy, biểu hiện của những bà bác kia quả thật sắp ''Điên cuồng'' rồi.
''Em không sao chứ?''. Thấy cô hoảnh sợ, anh dịu dàng hỏi, còn có một cửa tiếp theo! Cô chịu được sao?
''Không ổn''. Cái mông của cô bị sờ soạng vài cái. Cô lớn như vậy, lần đầu tiên bị người lạ bóp mông, hơn nữa cô nghi ngờ mông của cô có lẽ đã ''Bầm đen'' rồi.
''’Nhưng mà không thể làm gì khác hơn là em nên kiên nhẫn một chút''. Anh mỉm cười, không để ý vẻ mặt kinh ngạc của cô, ôm eo cô nửa ép buộc mà đem cô đến trước mặt một đôi vợ chồng trung niên đang trò chuyện vui vẻ với người khác.
Người đàn ông trung niên kinh ngạc nhìn bọn họ, sau đó cười lên ''Tên nhóc kia cuối cùng cũng nhớ đến trách nhiệm rồi sao?''
''A! Một cô bé đáng yêu. Nên gọi như thế nào đây?''. Người phụ nữ quý phái mỉm cười nhìn bọn họ.
''Ba, mẹ! Đây là Diêu Thì Đông, là học muội ở Đại học. Gọi cô ấy là Thì Đông là được rồi''
Diêu Thì Đông bị dọa đến mất hồn mất vía. Anh…….Anh thế nhưng không có nói cho cô biết đã đem cô giới thiệu với cha mẹ anh? Trời ạ! Cô kinh hoảng xem xét bản thân, tóc rối, quần áo không ngay ngắn, lớp trang điểm cũng không tỉ mỉ, anh lại nhằm ngay lúc cô tàn tạ nhất mà đem cô đến gặp cha mẹ anh?!
''Chào bác….bác trai, bác gái……..''. Cô khẩn trương chào hỏi, bàn tay bị anh nắm khẽ chảy mồ hôi. Mặc dù không hiểu cô lo lắng chuyện gì, nhưng mà cô thật sự rất lo lắng! Đó là ba mẹ của anh! Cô không muốn lưu lại ấn tượng xấu trong lòng bọn họ.
''Không cần lo lắng, ba mẹ anh cũng sẽ không ăn thịt em''. Anh ghé vào bên tai cô nói nhỏ.
Diêu Thì Đông không phát hiện, cử chỉ thân mật của bọn họ vẫn bị mọi người chú ý. Thứ nhất là do trời sinh tính cách chậm hiểu, đối với những chuyện mà mình không có hứng thú thì cô không để ý đến. Thứ hai là do đã trở thành thói quen, đi đâu cũng đều bị anh nắm tay kéo đi, thỉnh thoảng máu nóng tràn lên não lại hôn cô, chuyện này cũng không có gì, cô chỉ đơn giản là không dám phản kháng, hoàn toàn không có phát hiện giữa bọn họ như vậy là quá thân mật.
''Nhưng……..Nhưng anh không nói trước với em……..''. Cô có chút oán giận. Cô hôm nay ăn mặc có hở hang lắm không? Nhìn cô có đoan trang không? Có……..
''Anh nói trước với em thì em sẽ không lo lắng sao?''. Anh rất hiểu rõ cô. Nếu nói trước với cô thì có thể khiến cho cô lo lắng mà bỏ chạy.
Nhìn ánh mắt như biết trước mọi chuyện của anh, Diêu Thì Đông xấu hổ cuối đầu. Đáng ghét! Anh sao lại hiểu cô như vậy chứ!
''Không cần lo lắng, Thì Đông! Bác muốn nói chuyện với con một chút''. Mẹ Đường kéo cô qua, phất tay giống như đuổi ruồi đuổi con trai đi.
Anh dĩ nhiên là làm theo, cũng không giúp cô. Cô không biết mẹ Đường muốn nói chuyện gì với mình, lại sợ nói chuyện không khéo sẽ đắc tội với mẹ anh. Sau khi cô làm trợ lý của anh mới biết được thì ra ba anh là Viện trưởng ''Bệnh viện đa khoa Đường thị'', là tầng lớp thượng lưu, khó trách anh lúc nào cũng kiêu ngạo.
Cô biết cô khác anh, gia thế của cô rất bình thường, có lẽ tốt hơn với người thường một chút. Mẹ cô cho tới bây giờ chưa từng mặc trang phục đắt tiền, tham gia những buổi tiệc như thế này cho nên cũng không cần xã giao. Thực tế là do cô nhận phúc của anh nên mới có cơ hội tham gia trường hợp như thế này.
Mặc dù bây giờ mẹ anh cười thân thiết gần gũi với cô. Do xem tiểu thuyết và phim bộ quá nhiều, Diêu Thì Đông liền tưởng tượng: Khi bốn bề vắng lặng, chỉ còn lại có hai người thì mẹ Đường sẽ biểu lộ ra vẻ mặt chán ghét mà nói cô phải rời khỏi con trai của bà bởi vì cô không xứng với anh…..
''Thì Đông! Con đang nghĩ gì vậy?''. Mẹ Đường mỉm cười nhìn Diêu Thì Đông đang thất thần.
''Dạ?! Không, không có''. Cô vội vàng lấy lại tinh thần.
''Đáng thương. Con nhất định bị Ẩn Khiêm bắt nạt rất bi thảm''. Giọng mẹ Đường mang theo chút thương tiếc. Bà sao lại không hiểu tính tình của con trai mình.
Tâm trạng của Diêu Thì Đông không chỉ dùng hai chữ kinh ngạc để diễn tả, không có người mẹ nào lại không đứng về phía con mình, cô nghe lầm sao? Mẹ của tên đàn ông đáng ghét kia bênh vực cô? Làm gì có chuyện đó? Mẹ anh cần phải ''Hừ’''một tiếng, ngẩng cao đầu, thậm chí đưa ra một tờ chi phiếu nói ''Đây là x trăm vạn, cô chia tay với con tôi đi!''
''Anh ấy đối xử với con rất tốt ạ''. Diêu Thì Đông nói. Cô không dám làm càn, ai biết được mẹ Đường có đang thử cô không? Mẹ Đường lại là người thân của anh, lỡ như chuyện hôm nay bị học trưởng nghe được thì cô sẽ bị anh chỉnh thảm thương. Haiz! Đúng là mẹ con, tâm cơ đều sâu như vậy.
''Con đừng giấu diếm giúp nó, bác sinh nó, nuôi nó lớn như vậy còn không hiểu nó sao? Tính cách của nó từ bé đã rất quái dị, nó càng thích cái gì thì nó lại càng muốn bắt nạt cái đó. Trước đây, nó có nuôi một con chó cứu hộ nhỏ, biết là con chó đó không thích bị người khác kéo chân sau của mình, còn nó thì cứ kéo làm con chó tức giận đến sủa loạn lên, mỗi lần nhìn thấy nó liền trốn. Mà nó lại không thích ai không nghe lời nó, nó rất bá đạo, rất tự đại, nếu không nghe lời của nó thì nó sẽ tức giận. Chắc con cũng biết, chó cứu hộ rất thích bơi lội nhưng nó lại thù dai cho nên vừa đến mùa hè nó sẽ cột chó con gần bể bơi làm cho con chó nhìn thấy nước mà không thể chạm vào nước, cho đến khi chó con cầu xin tha thứ thì nó mới vui vẻ, nó mới cảm thấy hài lòng mà cho con chó nhỏ xuống nước…..''. Mẹ Đường kể những chuyện đã qua, cuồn cuộn như nước sông.
Diêu Thì Đông càng nghe càng cảm thấy những tình tiết này quen quen, đến khi mẹ Đường kể đến chuyện lúc anh 18 tuổi, bởi vì cảm thấy bé gái năm tuổi của nhà bên cạnh đáng yêu mà chọc cho bé khóc thì cô rốt cuộc phát hiện ra, tất cả hình thức kia…….đều xảy ra trên người cô, không khác một chút nào.
''Bác…..Bác gái''. Cô ngắt lời mẹ Đường ''Bác chắc chắn là anh ấy thích mà không phải là hận sao?''
Không nghĩ đến mẹ Đường nghe vậy lặng đi một chút, giống như thắc mắc nhiều năm đã được giải đáp, vỗ tay nói nhỏ ''Đúng rồi! Sao mình không nghĩ tới''
Diêu Thì Đông nghe vậy suýt nữa rơi nước mắt như mưa. Bác không phải là mẹ của anh sao?
''Bởi vì bác hỏi nó thì nó đều nói chơi rất vui…..''. Cho nên bọn họ vẫn nghĩ đó là ''yêu''. Hôm nay nghe cô nói ra nghĩa khác thì cảm thấy có vẻ là hận mới đúng.
Chơi rất vui…….Diêu Thì Đông cảm thấy như sét đánh ngang tai. Cô thấy số phận u ám của mình càng trở nên đen tối.
''Con nói rất đúng nha! Nó đối với Khả Khả tốt lắm, rất thương con bé, cho đến bây giờ chưa từng bắt nạt con bé bao giờ''. Mẹ Đường nghĩ thông suốt, sau đó liền vui mừng. Con trai của mình cũng rất bình thường nha!
Nhưng mà, Diêu Thì Đông nghe vậy trong lòng đau nhói. Nói như vậy, anh thật sự rất ghét cô sao? Nhưng mà vì sao anh thường xuyên nắm tay cô, còn hôn cô? Chẳng lẽ cũng là bởi vì đùa cô rất vui? Bắt nạt cô thật sự vui như vậy sao? Còn nữa, cô gái kia là ai? Là bạn gái của anh sao? Bởi vì anh không nỡ bắt nạt bạn gái nên mới chuyển sang bắt nạt cô, chuyện này không phải cô đã sớm biết rồi sao?
Hỏng bét. Cô thật sự rất ngu ngốc. Tại sao lại rơi vào cái hố sâu như vậy? Rốt cuộc là cô đang làm gì vậy?
Diêu Thì Đông cảm thấy trái tim từng trận co rút đau đớn, gương mặt cứng đờ, không kịp thu hồi nụ cười gượng gạo ở bên môi, lo sợ không yên nhìn mẹ Đường bởi vì gỡ bỏ nghi ngờ nhiều năm mà cười khoái trá.
''Cuối cùng cũng biết rõ ràng. Vừa rồi bác hỏi con có phải thường xuyên bị Ẩn Khiêm bắt nạt, bác còn tưởng là con khách sáo nên mới nói như vậy nữa chứ!''. Mẹ Đường không phát hiện ra sự bất thường của cô, nói.
Cô cảm thấy thật xấu hổ, cô không có dũng khí thừa nhận mình vừa rồi thật ra là đang nói những lời khách sáo. Đường Ẩn Khiêm bắt nạt cô rất ác đó!
Đã nhiều năm rồi, anh cũng nói như vậy, anh nói cô chơi rất vui. Cho dù anh không có ghét cô thì cũng không thể nào là thích được? Dù sao anh vẫn chỉ xem cô là món đồ chơi, một món đồ chơi để anh giải trí……….Mà cô vẫn ngây ngốc nghĩ rằng anh có chút thích cô.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị ai làm tổn thương, chỉ có anh. Từ sau khi quen biết anh, cô cảm thấy mình không ngừng bị thương, nhưng mà cô lại kì diệu có được năng lực bị đánh mà không chết của con gián, chỉ cần anh cười với cô một cái, dịu dàng dỗ cô vài câu là cô sẽ không để ý đến vết thương trước đó, tiếp tục ở lại bên cạnh anh.
Nhưng là hiện tại sự thật đã rõ ràng, ma pháp mà anh sử dụng trên người cô cũng mất hiệu lực. Cô lại bị thương, hơn nữa lần này bị tổn thương rất nặng…….
Không! Phải nói là cô không muốn làm cho miệng vết thương khép lại. Cô chắc là muốn sát muối lên miệng vết thương để cho bản thân sâu sắc ghi nhớ bài học lần này, sẽ không bị hấp dẫn bởi nụ cười của anh nữa.
Cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá. Cô rõ ràng rất sợ anh, nhưng mà vì thích anh cho nên rất cố gắng thích ứng ở bên cạnh anh. Nhưng xem ra, tất cả đều có vẻ dư thừa, anh vĩnh viễn cũng không hiểu được tâm tư của cô, cho dù anh hiểu cũng sẽ không cảm kích. Bởi vì đối với anh mà nói, cô chỉ là món đồ chơi……..chỉ là món đồ chơi……
Diêu Thì Đông xin phép mẹ Đường đi trước. Trốn vào trong toilet, cô cho là mình sẽ khóc rống thất thanh nhưng mà cô không khóc. Từ đầu đến cuối đều là do cô tự mình đa tình, tuy rắng anh hôn cô nhưng mà cũng không nói thích cô. Nếu muốn nói là lỗi của ai thì cũng không thể đổ lỗi cho anh, bởi vì cô mặc kệ cho anh bắt nạt mình, không có ngăn cản anh, nếu không thì cô đã đá anh rất xa mà không để mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn như thế này………..
Cô tỉnh táo lại, đi ra khỏi toilet, nhìn anh đang nói chuyện với những người trong giới thượng lưu. Cô biến mất hơn nửa tiếng mà anh cũng không phát hiện, hoặc là cho dù anh phát hiện thì chắc cũng không để ý chứ gì! Anh ở trong thế giới thượng lưu rất ung dung tự tại, ngược lại cô thì --------
Cô rất kiêu ngạo về gia đình mình, rât thỏa mãn, nhưng cô biết ở đây không giống vậy, cô không thể giao tiếp với người khác bởi vì cô sợ người lạ; Cô không hoạt bát, bởi vì cô không có miệng lưỡi, nhất là khi có người chủ động nói chuyện với cô thì cô lại cà lăm; Cô sợ đắc tội với khách hàng của anh, ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh. Có ai sữ thích một người như cô chứ? Cô để tay lên ngực tự hỏi, không tránh khỏi thừa nhận, ngay cả cô cũng không thích chính mình.
Cô đi đến một góc khuất, chờ anh đến tìm cô. Bây giờ cô không muốn nói chuyện với bất cứ ai, chỉ hy vọng nhanh chóng về nhà.
Nửa tiếng sau anh mới đến tìm cô, xem ra tâm tình của anh rất tốt. Cô không muốn là ảnh hưởng đến tâm tình của anh cho nên giống như bình thường mà mỉm cười với anh.
''Có thể về nhà được chưa?''. Cô hỏi, trong giọng nói có chút khổ sở.
‘''Sao em lại trốn ở trong góc, em nên đi trò chuyện với người khác, hòa nhập với mọi người ở đây''. Sau này có rất nhiều trường hợp tương tự, anh không muốn cô bị cô lập. Nhưng anh không biết, cô nghe những lời này rất chói tai.
''Bởi vì em không hòa nhập được ở đây thôi!''. Cô buồn bực nói.
''Em sẽ hòa nhập được thôi!''. Anh xoa đầu cô, nói. Cô bị làm sao vậy? Anh thấy cô buồn buồn.
Cô không có suy nghĩ nhiều về lời nói của anh, chỉ nghĩ là sau này cô vẫn phải đi theo anh tham gia những hoạt động xã giao như thế này nữa.
Trên đường về nhà, cô giả vờ ngủ gật. Thời gian qua cô cũng thường xuyên như vậy nên anh cũng không nói gì cho đến khi tới nhà cô, anh gọi cô dậy. Anh đưa cô tới trước cửa, dặn dò cô phải nghỉ ngơi thật tốt.
Cô nhìn anh rời đi qua cửa sổ. Hôm đó, cô lại mất ngủ.
Cô rất sợ quỷ, nhưng mà mỗi lần bị anh bắt buộc xem phim kinh dị cô cũng chưa bao giờ bị mất ngủ. Lần đầu tiên cô mất ngủ là ngày anh đi nước ngoài, bởi vì không đi tiễn mà áy náy không ngủ được, nghĩ đến sẽ nhiều năm không được nhìn thấy anh là cô lại khóc, khóc cả một đêm; Hôm nay là lần thứ hai………vẫn là vì anh.
Diêu Thì Đông mất ngủ một đêm, cô gọi điện cho anh xin nghỉ phép.
''Vì sao lại xin nghỉ?''. Cô có thể tưởng tượng nét mặt của anh lúc này, mày nhíu lại rất chặt.
''Em thấy không khỏe……….''
''Vì sao không khỏe? Bị cảm lạnh rồi sao?''. Nghe thấy cô không khỏe, anh quan tâm hỏi.
''Uhm……Chắc vậy''. Cô tùy tiện nói.
''Haiz! Hôm nay anh định giới thiệu một người với em''. Nếu cô không khỏe, Đường Ẩn Khiêm cũng không ép buộc cô đi làm. Nhưng mà kế hoạch của anh đã bị cô phá hủy.
''Ai?''. Cô không nhịn được hỏi. Thật ra cô muốn hỏi : Là nam hay nữ? Có quan hệ gì với anh?
''Một người rất quan trọng với anh''. Anh cố ý thừa nước đục thả câu.
''Là Khả Khả sao?''. Cái tên này không hiểu sao đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, cô thuận miệng nói ra.
''Em biết rồi?''. Không thú vị gì cả! Thì ra mẹ đã nói với cô rồi.
Diêu Thì Đông ra sức hít một hơi, vỗ về tâm tư đang rối loạn, lành lạnh nói ''Ngày hôm qua mẹ anh có nói đến cô ấy………Mẹ anh nói……..anh rất thương Khả Khả''
''Đúng vậy''. Cô nghe âm thanh của anh lúc này, cô có thể nhìn thấy vẻ mặt cưng chìu của anh. Đây là lần đầu tiên anh dùng giọng nói ôn nhu như vậy nhắc đến một người ''Khuya hôm qua em ấy mới từ Mĩ trở về, lẽ ra hôm nay sẽ để cho hai người gặp nhau nhưng nếu em không khỏe thì để lúc khác. Em nghỉ ngơi cho tốt vào, ngày mai gặp rồi nói sau!''
Cô cúp điện thoại, nước mắt lại chảy xuống.
Cô không muốn nghĩ nhiều, lôi ra vali rồi lấy vài bộ quần áo. Cô gọi điện thoại đến hãng hàng không đặt vé máy bay, thừa dịp mẹ đi qua nhà hàng xóm chơi, cô để lại tờ giấy rồi lên xe taxi.
Anh từng nói sẽ dẫn cô đi nghỉ phép, thời gian anh hứa với cô đã đến nhưng anh lại bởi vì bạn gái mà quên đi. Thật ra, cô cũng không nên ỷ lại vào anh. Cô sẽ chứng minh cho anh xem, cho dù chỉ có một mình cô, cô vẫn có thể đi du lịch được.
Đường Ẩn Khiêm suy nghĩ sau khi hết giờ làm sẽ đến thăm cô. Cả một ngày không thấy cô, trong lòng anh luôn treo lơ lững, anh cảm thấy hôm nay cô là lạ. Cho nên sau khi sạy xong ở trường học anh lập tức lái xe đến nhà cô. Đến nơi, anh giật mình nhìn thấy xe của Ôn Định Viễn cũng ở trước nhà.
Anh nhấn chuông cửa, kết quả là Ôn Định Viễn ra mở cửa.
''Cậu đến rồi!''. Ôn Định Viễn thở phào nhẹ nhõm ''Mau vào nhà!''
Anh đột nhiên cảm thấy bất an ''Sao lại thế này………….''. Vừa vào phòng khách, anh thấy vẻ mặt mờ mịt của mẹ Diêu, còn Diêu Manh Thu vừa cầm điện thoại vừa khóc thút thít.
''Đông Đông để lại tờ giấy này rồi biến mất''. Ôn Định Viễn đưa tờ giấy cho anh, chữ viết xiêu vẹo kia đúng là của Diêu Thì Đông.
Con ra nước ngoài giải sầu. Không cần lo lắng cho con.
Thì Đông
Xem xong, Đường Ẩn Khiêm tức giận đến cả người đều run. Cô gái ngốc này! Chỉ để lại một tờ giấy cho người nhà là nghĩ rằng bọn họ sẽ không lo lắng sao? Kì lạ, hôm qua không phải vẫn bình thường sao?
Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy không biết làm sao. Anh không thích chuyện gì lệch khỏi đường ray của anh, không thích cảm giác không thể nắm bắt trong tay. Tệ nhất là, anh đối với lần cô bỏ nhà đi lần này hoàn toàn không hiểu ra sao.
Diêu Manh Thu cúp điện thoại, khóc thút thít cầm lấy quần áo của chồng mình ''Không có! Khải Ca nói Đông Đông không có đi tìm con bé, cũng không có gọi điện thoại cho con bé. Làm sao bây giờ? Nó chưa bao giờ đi nước ngoài một mình, xa như vậy, lỡ như bị lạc đường ở nước ngoài thì làm sao bây giờ? Nếu nó xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?''
''Ngoan, đừng khóc, không có chuyện gì''. Ôn Định Viễn an ủi vợ.
''Bác gái, khi nào thì bác phát hiện ra?''. Đường Ẩn Khiêm có thể biết được cô đi như như thế nào, nhưng trước hết anh muốn biết rõ : Tại sao lại như thế này?
Từ sau khi mẹ Diêu phát hiện ra tờ giấy mà con gái để lại thì vẫn đang trong trạng thái vô cùng lo lắng. Thì Đông hiền lành, nhát gan, lại ngốc nghếch, bà có nằm mơ cũng không nghĩ đến cô gái lại một mình ra nước ngoài. Bà không dám nói với chồng, sợ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của ông. May mắn còn có con rễ, vừa phát hiện ra Ôn Định Viễn đã bắt đầu điều tra danh sách khách hàng của các hãng hàng không. Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức.
''Vừa rồi………….Hôm nay bác qua giúp cà Phương nghỉ ngơi, bác làm xong bữa ăn sáng rồi ra khỏi nhà đi mua thức ăn, khi về nhà thấy bữa ăn sáng đã ăn rồi, bác cho là Đông Đông đi làm liền đi sang nhà bà Hà nói chuyện phiếm, buổi chiều về nhà thì thấy tờ giấy này………..A Khiêm, con và Đông Đông cãi nhau sao?''. Mẹ Diêu chỉ nghĩ được lí do này.
''Bác gái, con và Đông Đông không có cãi nhau………..Con cũng không biết tại sao cô ấy lại đột nhiên làm như vậy………..''. Buổi sáng lúc nói chuyện điện thoại cô vẫn bình thường mà? Hơn nữa cô cũng biết Khả Khả là ai, cho nên không có hiểu lầm nha! Cho dù là hiểu lầm, cô cũng phải nói rõ ràng với anh mà không nên len lén chạy mất.
''Nhưng mà, con đoán chuyện này có liên quan đến mẹ con. Ngày hôm qua con giới thiệu cô ấy với ba mẹ con, mẹ con có nói chuyện riêng với cô ấy một chút''. Đường Ẩn Khiêm cảm thấy chỉ có khả năng này thôi.
''Không lẽ bà ấy phản đối hai người các con ở cùng một chỗ?''. Mẹ Diêu thần kinh căng thẳng, bà cũng biết hoàn cảnh gia đình nhà anh rất tốt, nếu ba mẹ cậu ta phản đối là có khả năng. Nhưng nếu như mẹ cậu ta nói chuyện gì tổn thương đến con gái thì bà nhất định không tha thứ cho bọn họ.
''Ba mẹ con không thể nào phản đối, bọn họ biết con có đối tượng còn thúc giục con nhanh chóng kết hôn''. Anh hơi nhíu mày.
''Hay là……..bọn họ không thích Đông Đông?''. Diêu Manh Thu nói.
''Không đâu. Nhất định là có hiểu lầm, ngày hôm qua sau khi nói chuyện với Thì Đông còn ép hỏi khi nào muốn kết hôn………..Thậm chí bà còn gọi em gái đang học ở Mĩ về tham gia hôn lễ''. Đúng! Nhất định là như vậy! Mẹ anh là người hay sơ suất có thể đã tiết lộ chuyện gì làm cô không vui. Anh phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Đường Ẩn Khiêm tức giận đùng đùng rời khỏi nhà họ Diêu. Mẹ kiếp! Cô gái ngốc này đừng để anh bắt được, nếu không cô nhất định phải chết.
Trải qua gần mười giờ bay, Diêu Thì Đông rốt cuộc đã đến thiên đường trong mơ của cô! Biển Aegean! Dưới sự nhiệt tình giới thiệu của tài xế taxi, cô đi vào khách sạn lớn mang phonh cách Hy Lạp.
Sau khi vào phòng, cô do dự một chút rồi cầm điện thoại lên gọi về nhà. Cô biết người nhà nhất định rất lo lắng cho cô, có lẽ học trưởng cũng đã biết, anh nhất định rất tức giận……….Haiz! Cô không muốn mọi người lo lắng, nhưng cô phát hiện không ai coi cô là người đã trưởng thành. Cô biết mọi người trong gia đình đều rất yêu cô, không bỏ được cô, nhưng dưới sự yêu mến đó cô chỉ cảm thấy mình càng ngày càng vô dụng.
''Alô! Alô! Đông Đông là con đúng không?''. Điện thoại mới vừa được kết nối, cô dã nghe thấy âm thanh lo lắng của mẹ Diêu.
''Mẹ…………''. Mới đi khỏi nhà không lâu, cô thật sự rất nhớ mẹ!
''Đứa con bất hiếu này! Sao con lại hành động như vậy? Con có biết con làm như vậy suýt nữa đã hù chết mẹ rồi không?''. Thật vất vả mới yên tâm một chút, mẹ Diêu nhịn không được khóc to.
''Thật xin lỗi………..''. Diêu Thì Đông bị tiếng khóc của mẹ sợ đến choáng váng, đây là lần đầu tiên cô nghe mẹ cô khóc.
Cô nghe thấy chị gái đang an ủi mẹ, tiếp theo liền đổi thành người cầm điện thoại ''Đông Đông! Em đang ở đâu?''
Nghe thấy tiếng thút thít do khóc của chị mình, cô không nhịn được mắt đỏ hoe, cô quên mất người chị gái thương cô nhất rất yếu ớt, chị ấy nhất định không chịu nổi hành động phản nghịch này của cô.
''Chị, đừng khóc. Em đang ở Hy Lạp, em không sao……..''. Cô nức nở nói.
‘’Đông Đông, em làm sao vậy? Có chuyện gì sao không nói với chị?’’. Diêu Manh Thu vừa khóc vừa hỏi.
''Thật xin lỗi. Em chỉ là muốn đi giải sầu, mấy ngày nữa là em sẽ về. Chị đừng khóc, cũng không cần lo lắng, em vẫn khỏe''
''Em khỏe! Em khỏe nhưng lại khiến cho mọi người không khỏe. Diêu Thì Đông, em tốt nhất nên nói rõ ràng cho anh. Bây giờ em đang ở đâu?''. Giọng nói hung tợn truyền đến dọa Diêu Thì Đông nhảy dựng lên. Sao anh lại ở nhà cô?
''Em đang ở Hy Lạp…..''. Cô không có can đảm nhỏ giọng nói. Haiz! Ngay cả khi cô đang ở nơi xa xôi, cô vẫn sợ anh như vậy.
''Kiên nhẫn của anh có hạn. Em tốt nhất nói rõ ràng một chút''. Anh lớn tiếng nói.
''……..Ở khách sạn Aegean…….''. Cô nói tên khách sạn nói cho anh nghe.
''Em ngoan ngoãn ở lại đó không được đi đâu đấy!''
Cô không trả lời, thái độ hung dữ của anh làm cho cô có chút nản lòng.
''Diêu Thì Đông! Em nghe thấy không? Nếu em không có ý định quay về Đài Loan thì em ngoan ngoãn ở lại khách sạn cho anh''. Mấy tiếng chờ đợi đã làm mất hết tính nhẫn nại của anh.
''Anh muốn đến đây sao? Thật ra anh không cần đến đây. Anh muốn nói gì thì cứ nói qua điện thoại là được………….''
''Anh không muốn lãng phí thời gian và tiền điện thoại với em. Em cứ ở nguyên tại chỗ là được rồi''
Anh vậy mà nói : nói chuyện với cô rất lãng phí thời gian và tiền điện thoại. Cô thật sự rất khổ sở, cô không muốn dây dưa với anh nữa.Nếu có thể kết thúc tất cả mọi chuyện qua điện thoại thì anh sẽ không mất công đi một chuyến không phải sao?
Giọng nói không kiên nhẫn và tức giận kia của anh khiến cho tất cả ủy khuất trong lòng cô toàn bộ bùng nổ. Dựa vào đâu mà muốn cô phải nghe lời? Dựa vào đâu mà anh có thể lớn tiếng với cô? Dựa vào đâu? Dựa vào đâu?
''Diêu. Thì. Đông!''. Sự im lặng của cô làm cho anh cắn răng nghiến lợi nói từng chữ.
''Anh là ai? Tôi không muốn nói chuyện với anh. Anh đi đi! Tại sao anh lại ở nhà của tôi? Anh dựa vào đâu mà hung dữ với tôi? Anh đi đi!''. Diêu Thì Đông dùng toàn bộ sức lực hét lớn vào điện thoại, sau đó khóc nức nở.
Đường Ẩn Khiêm không ngờ là cô sẽ phản ứng mạnh như vậy. Nhưng mà hành động của cô làm cho anh rất lo lắng cho nên giọng điệu mới nghiêm khắc một chút.
''Thì Đông……Thì Đông………..''. Anh kìm nén tức giận, nhỏ giọng nói. Trong lúc cô không khống chế được khóc lớn, anh cố gắng muốn cho cô nghe tiếng anh gọi. Nhưng mà cô không để ý đến anh, khóc rất thương tâm, giống như dùng hết sức mà khóc khiến cho anh khẩn trương vô cùng.
''Thì Đông. Đừng khóc. Anh không phải cố ý hung dữ với em. Anh xin lỗi. Em đừng khóc………..''
Cô không có biện pháp, cô không dừng được. Cô đã nói rõ ràng với anh, cô không muốn dính dáng gì đến anh. Cô muốn yêu người khác, yêu anh rất đau khổ cô chịu không nổi.
''Thì Đông. Em hãy nghe anh nói. Em thật sự đã làm anh sợ. Em có biết chị em đã khóc bao nhiêu lâu rồi không? Em gọi điện thoại nói muốn xin nghỉ phép, kết quả buổi chiều anh đến thăm em thì em đã chạy đến Hy Lạp. Em sao lại tùy hứng như vậy, nói đi là đi?''. Anh chậm rãi nói.
Diêu Thì Đông nghe anh nói vậy vẫn chỉ nghe thấy sự trách cứ trong lời nói của anh. Cô bình tĩnh, khóc thút thít trả lời ''Nếu……..anh đang trách em lừa anh thì em từ chức là được chứ gì. Tiền lương tháng này em không cần, sau này cũng không cần liên lạc khiến cho quan hệ của chúng ta trở nên khó xử. Anh có thể đưa điện thoại cho chị em được không?''
''Ý của em là gì? Gì mà sau này không cần liên lạc''. Đường Ẩn Khiêm không tin được là cô lại nói như vậy với anh.
''Ý tứ ở trên mặt chữ………..''. Nước mắt của cô rơi như mưa, qua điện thoại cô có dũng khí thành thật nói ''Học trưởng. Em cảm thấy rất đau khổ. Chắc là anh cảm thấy chọc ghẹo em, bắt nạt em rất vui. Nhưng mà em không phải món đồ chơi. Em rất thích anh! Nhưng em biết anh không thích em, anh chỉ cảm thấy trêu đùa em rất vui, em biết……..Em nghĩ là anh muốn em làm việc bên cạnh anh chứng tỏ ít nhất anh có một chút thích em. Nhưng mà mẹ anh nói anh rất thương Khả Khả, anh không nỡ mắng cô ấy chứ đừng nói là bắt nạt cô ấy………Em biết anh thương yêu bạn gái, nhưng mà……….anh cũng không thể vì vậy mà tìm em. Bắt nạt em thật sự thú vị như vậy sao? Em không muốn chơi nữa, em muốn thoát ra, em muốn tránh xa anh thật xa………''
Đường Ẩn Khiêm nghe xong lời nói của cô, ngực anh giống như bị tảng đá đè lên. Anh không biết cô nghĩ anh như vậy……..Biến thái như vậy.
''Trước kia em cũng không phản đối…….''. Anh kinh ngạc nói. Chẳng lẽ mình làm hơi quá đáng sao?
''Em biết em cũng có lỗi. Em cho là em có thể chịu được…….Nhưng mà bây giờ em không chịu được. Em thật ích kỷ, bởi vì trước kia em cảm thấy anh có lẽ sẽ thích em cho nên chuyện gì em cũng nguyện ý nhẫn nhịn, Nhưng mà………''. Cô nói không được nữa. Đây là lần đầu tiên cô thổ lộ với anh, nhưng mà cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thổ lộ với anh trong tình huống này.
Nghe xong tất cả những lời trong lòng của cô anh ngây ngẩn cả người. Cho đến bây giờ anh trước mặt Thì Đông luôn chín chắn. Nhưng bây giờ anh lại luống cuống, anh hiểu cá tính của cô, một khi cô đã nói ra khỏi miệng thì có nghĩa là cô đã quyết định chắc chắn. Cô không phải là loại người thuận miệng nói lời đe dọa với người khác.
''Thì Đông. Anh không muốn nghe. Em không thể làm như vậy''. Anh cố gắng bình tĩnh ''Em nhất định phải chờ anh, nếu không anh sẽ đánh mông em''. Anh âm thầm hy vọng đe dọa cô có hiệu quả.
Diêu Thì Đông nghe xong, cười khổ một chút. Lúc này mà anh vẫn không quên uy hiếp cô?
''Em có nghe không?''. Đầu bên kia điện thoại ép cô hứa hẹn.
''Em biết, em nghe rồi………''. Cho dù anh đến thì cũng thay đổi được gì đâu? Cô thật sự không muốn quan hệ hai người trở nên không thể cứu vãn được nữa. Nếu cô không xúc động nói ra miệng, tương lai hai người vẫn duy trì quan hệ học trưởng và học muội đúng không?
Chẳng qua hiện tại nghĩ lại cũng đã quá muộn.
Thật ra, sau khi cô ra khỏi phòng làm việc của anh cô liền hối hận. Cô nghĩ như thế nào cũng cảm thấy cô chắc bị điên rồi. Cho nên cô mới muốn xin nghỉ vì muốn tránh xa anh ra một chút, hơn nữa cũng để thả lỏng tinh thần! Tại sao cô có thể đi cùng một kẻ biến thái đã hại mình thần kinh khẩn trương, đau dạ dày ra khỏi nước mà nghỉ lễ chứ?
Nhưng cô cũng rất rõ ràng, không thể cự tuyệt bởi vì sẽ làm cô trở nên thảm hại hơn.
Nghĩ được như vậy, đột nhiên cô phát hiện hình như thời gian này cô không bị đau bụng nữa…….Kì lạ! Mỗi ngày cô đều nhìn thấy anh sẽ vẫn cảm thấy khẩn trương nha! Vì sao lại không bị đau bụng? Đã miễn dịch rồi sao?
''Em còn đứng đó làm gì?''. Đường Ẩn Khiêm bưng một ly rượu cocktail mà cô thích nhất cho cô. Cô rất giống đứa trẻ lớn xác, uống rượu cũng phải uống loại có vị ngọt.
Thời gian này anh tích cực sắp xếp, anh mang cô đi tham gia tất cả các bữa tiệc lớn nhỏ khiến cho mọi người đều biết cô, cũng làm cho cô bắt đầu có thói quen xã giao. Anh cũng sắp ba mươi tuổi rồi, thân là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹ anh đã bắt đầu thúc giục anh nhanh chóng kết hôn. Anh thì không sao! Dù thế nào đi nữa thì anh đã sớm chọn cô, chỉ là băn khoăn cô tuổi còn nhỏ, hơn nữa có vết xe đổ là chị gái lấy chồng sớm, cô ấy lại là con gái yêu của cha cô nên rất khó thuyết phục.
Vì đối phó cha vợ tương lai anh còn đặc biệt đi hỏi thăm Ôn Định Viễn người đã làm con rễ nhà họ Diêu suốt tám năm cách đem mỹ nhân cưới về nhà.
''Theo tôi được biết, ba hình như tính toán khi Đông Đông ba mươi lăm tuổi mới cho em ấy lập gia đình. Nếu như cậu muốn lấy vợ sớm, có lúc sử dụng thủ đoạn đạo đức là vô ích. Cuộc sống là như vậy không phải sao? Có lúc phương pháp hiệu quả nhất cũng không cần người khác tôn trọng, nếu kết quả cuối cùng là cậu sẽ đạt được, hơn nữa là rất nhanh đạt được………..''. Ôn Định Viễn vốn có hơi thở ưu nhã. Nên cho dù anh nói ra những lời ngụy biện như vậy nhưng nghe thế nào cũng rất đạo lý ''Ba và mẹ đều có quan niệm rất truyền thống………..''
Lời của anh nói đến đây dừng lại nhưng lại làm cho Đường Ẩn Khiêm hiểu ra rất nhiều điều .
Anh biết Ôn Định Viễn là một người trí thức, nói chuyện thẳng thắn mà ấm áp, anh ta sẽ không chọc ghẹo người khác, không có thói xấu, xem ra là hoàn mỹ vô cùng. Nhất là mỗi khi nhìn anh ta ở cùng với vợ còn thì sẽ cho người khác có cảm giác như anh đang có toàn thế giới----- Ôn Định Viễn không giống anh, nếu như một người đàn ông chững chạc như anh ta mà còn phá lệ dùng thủ đoạn ''đúng đắn'' thì anh còn băn khoăn làm gì? Đúng vậy, cứ nấu gạo thành cơm rồi nói sau!
Ha ha------Thì ra anh rễ tương lai làm như vậy mới cưới được vợ! Đúng là không thể chỉ xem bề ngoài!
''Học trưởng! Em thấy rất nhàm chán, bây giờ có thể về nhà được chưa?''. Diêu Thì Đông dụi mắt, gần đây cô thiếu ngủ trầm trọng, thật sự là rất buồn ngủ!
''Đợi một chút, anh muốn giới thiệu với em một số người''. Anh kéo tay cô xuống, nhìn cô bộ dạng nửa sống nửa chết anh nhịn không được quở trách một chút ''Em là trợ lý đặc biệt đó! Cấp trên còn chưa đi, nhân viên nhỏ như em đã muốn chạy trước, em có đạo đức nghề nghiệp không vậy?''
''Anh gần đây giới thiệu cho em thật nhiều người, em đều không biết, cũng không nhớ được. Tại sao em lại phải biết bọn họ?''. Cô không chịu nổi oán trách, cô cảm thấy thật phiền, hơn nữa tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô. Cô rất không thích.
Nói thật ra, anh cũng không muốn cô nhớ, chỉ cần người khác nhớ là tốt rồi.
''Đồ ngốc! Em là trợ lý của anh, sao lại có thể không nhớ các khách hàng quan trọng chứ? Nếu như ngày nào đó em đắc tội với bọn họ thì sao? Cho nên em phải cẩn thận một chút''. Đường Ẩn Khiêm sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, trầm giọng hù dọa cô, trong lòng lại cười nghiêng ngả.
''Có chuyện như vậy sao? Trước kia anh cũng không nói, hại em không nhớ gì hết! Em quên sạch rồi!''. Cô bị dọa đến thật khẩn trương.
''Vậy thì bắt đầu từ bây giờ em phải nhớ thật kỹ đó biết chưa!''. Một tay anh ôm eo nhỏ của cô, dẫn cô đi về phía của những người trung niên.
''Học trưởng, vậy em có thể bỏ qua quyền lợi không? Em không muốn tạo dựng quan hệ, anh cũng không cần mang em đi nghỉ phép nữa''. Diêu Thì Đông nghĩ đến thật đẹp, vừa có thể không cần biết những người đó, cũng không cần đi nghỉ phép với anh, thật là một công hai việc.
''Em cho là bây giờ em có quyền từ chối sao?''. Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô, mang đến từng cơn gió lạnh.
Diêu Thì Đông sợ run cả người, trong lòng âm thầm oán trách, cô làm việc lỗ vốn rồi! Không chỉ đi xã giao với anh gần một tháng, anh không trả lương làm thêm giờ cho cô, anh vẫn không có lương tâm như vậy. Cô nghi ngờ trái tim của anh là màu đen.
''Em mà trộm mắng anh lần nữa thì cẩn thận cái mông của em đấy!''. Anh khom người nói nhỏ bên tai cô, cố ý tạo ta hình ảnh thân mật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô suy sụp. Tại sao lại bị anh bắt được? Anh nhất định có nuôi con quỷ nhỏ, nếu không sao anh giống như thần luôn nói đúng suy nghĩ của cô.
''Kìa! Bà xem, hai đứa chúng nó đứng ở một chỗ rất xứng đôi nha!''
Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi, trong nháy mắt, Diêu Thì Đông phát hiện cô đã bị một đám người vây quanh.
''Xem một chút, da thịt trắng nõn thật là xinh đẹp''. Có người đưa tay sờ sờ mặt cô, có người lại bóp mông của cô khiến cô hoảng sợ, không hiểu những bà cô háo sắc này muốn làm gì với mình.
''Học…….Học trưởng!''. Cô ngẩng đầu gọi người đã dẫn cô vào đây, nhưng anh vẫn không để ý đến cô, trơ mắt nhìn cô bị ăn đậu hũ.
Đợi cho các bác các dì trong gia tộc ''Giám định và thưởng thức'' xong anh mới đi vào trong đám người dẫn cô ra, mà cô đã bị dọa sợ đến choáng váng, tóc dài đã búi lên thậm chí có chút xốc xếch. Mắt cô mở thật to, chưa hồi hồn lại thở hổn hển.
Đường Ẩn Khiêm kéo cô đến trước mặt anh, giúp cô sửa soạn lại tóc, búi tóc không gọn gàng chỉnh tề lại khiến cho cô có hương vị khác, càng thêm quyến rũ động lòng người, tâm tình anh khẽ động cúi đầu xuống hôn cô.
''Những người đó là ai?''. Diêu Thì Đông nâng cằm, nhình người đàn ông trước mắt, uất ức hỏi.
''Là những người thân trong nhà, rất nhiệt tình đúng không?''. Đường Ẩn Khiêm thâm tình nhìn cô, đưa tay vén lên một lọn tóc đen rủ xuống giữa lông mày cô.
''Rất nhiệt tình!''. Cô nhìn anh bằng ánh mắt cổ quái, từ lúc nào mà anh nói chuyện tình cảm như vậy, biểu hiện của những bà bác kia quả thật sắp ''Điên cuồng'' rồi.
''Em không sao chứ?''. Thấy cô hoảnh sợ, anh dịu dàng hỏi, còn có một cửa tiếp theo! Cô chịu được sao?
''Không ổn''. Cái mông của cô bị sờ soạng vài cái. Cô lớn như vậy, lần đầu tiên bị người lạ bóp mông, hơn nữa cô nghi ngờ mông của cô có lẽ đã ''Bầm đen'' rồi.
''’Nhưng mà không thể làm gì khác hơn là em nên kiên nhẫn một chút''. Anh mỉm cười, không để ý vẻ mặt kinh ngạc của cô, ôm eo cô nửa ép buộc mà đem cô đến trước mặt một đôi vợ chồng trung niên đang trò chuyện vui vẻ với người khác.
Người đàn ông trung niên kinh ngạc nhìn bọn họ, sau đó cười lên ''Tên nhóc kia cuối cùng cũng nhớ đến trách nhiệm rồi sao?''
''A! Một cô bé đáng yêu. Nên gọi như thế nào đây?''. Người phụ nữ quý phái mỉm cười nhìn bọn họ.
''Ba, mẹ! Đây là Diêu Thì Đông, là học muội ở Đại học. Gọi cô ấy là Thì Đông là được rồi''
Diêu Thì Đông bị dọa đến mất hồn mất vía. Anh…….Anh thế nhưng không có nói cho cô biết đã đem cô giới thiệu với cha mẹ anh? Trời ạ! Cô kinh hoảng xem xét bản thân, tóc rối, quần áo không ngay ngắn, lớp trang điểm cũng không tỉ mỉ, anh lại nhằm ngay lúc cô tàn tạ nhất mà đem cô đến gặp cha mẹ anh?!
''Chào bác….bác trai, bác gái……..''. Cô khẩn trương chào hỏi, bàn tay bị anh nắm khẽ chảy mồ hôi. Mặc dù không hiểu cô lo lắng chuyện gì, nhưng mà cô thật sự rất lo lắng! Đó là ba mẹ của anh! Cô không muốn lưu lại ấn tượng xấu trong lòng bọn họ.
''Không cần lo lắng, ba mẹ anh cũng sẽ không ăn thịt em''. Anh ghé vào bên tai cô nói nhỏ.
Diêu Thì Đông không phát hiện, cử chỉ thân mật của bọn họ vẫn bị mọi người chú ý. Thứ nhất là do trời sinh tính cách chậm hiểu, đối với những chuyện mà mình không có hứng thú thì cô không để ý đến. Thứ hai là do đã trở thành thói quen, đi đâu cũng đều bị anh nắm tay kéo đi, thỉnh thoảng máu nóng tràn lên não lại hôn cô, chuyện này cũng không có gì, cô chỉ đơn giản là không dám phản kháng, hoàn toàn không có phát hiện giữa bọn họ như vậy là quá thân mật.
''Nhưng……..Nhưng anh không nói trước với em……..''. Cô có chút oán giận. Cô hôm nay ăn mặc có hở hang lắm không? Nhìn cô có đoan trang không? Có……..
''Anh nói trước với em thì em sẽ không lo lắng sao?''. Anh rất hiểu rõ cô. Nếu nói trước với cô thì có thể khiến cho cô lo lắng mà bỏ chạy.
Nhìn ánh mắt như biết trước mọi chuyện của anh, Diêu Thì Đông xấu hổ cuối đầu. Đáng ghét! Anh sao lại hiểu cô như vậy chứ!
''Không cần lo lắng, Thì Đông! Bác muốn nói chuyện với con một chút''. Mẹ Đường kéo cô qua, phất tay giống như đuổi ruồi đuổi con trai đi.
Anh dĩ nhiên là làm theo, cũng không giúp cô. Cô không biết mẹ Đường muốn nói chuyện gì với mình, lại sợ nói chuyện không khéo sẽ đắc tội với mẹ anh. Sau khi cô làm trợ lý của anh mới biết được thì ra ba anh là Viện trưởng ''Bệnh viện đa khoa Đường thị'', là tầng lớp thượng lưu, khó trách anh lúc nào cũng kiêu ngạo.
Cô biết cô khác anh, gia thế của cô rất bình thường, có lẽ tốt hơn với người thường một chút. Mẹ cô cho tới bây giờ chưa từng mặc trang phục đắt tiền, tham gia những buổi tiệc như thế này cho nên cũng không cần xã giao. Thực tế là do cô nhận phúc của anh nên mới có cơ hội tham gia trường hợp như thế này.
Mặc dù bây giờ mẹ anh cười thân thiết gần gũi với cô. Do xem tiểu thuyết và phim bộ quá nhiều, Diêu Thì Đông liền tưởng tượng: Khi bốn bề vắng lặng, chỉ còn lại có hai người thì mẹ Đường sẽ biểu lộ ra vẻ mặt chán ghét mà nói cô phải rời khỏi con trai của bà bởi vì cô không xứng với anh…..
''Thì Đông! Con đang nghĩ gì vậy?''. Mẹ Đường mỉm cười nhìn Diêu Thì Đông đang thất thần.
''Dạ?! Không, không có''. Cô vội vàng lấy lại tinh thần.
''Đáng thương. Con nhất định bị Ẩn Khiêm bắt nạt rất bi thảm''. Giọng mẹ Đường mang theo chút thương tiếc. Bà sao lại không hiểu tính tình của con trai mình.
Tâm trạng của Diêu Thì Đông không chỉ dùng hai chữ kinh ngạc để diễn tả, không có người mẹ nào lại không đứng về phía con mình, cô nghe lầm sao? Mẹ của tên đàn ông đáng ghét kia bênh vực cô? Làm gì có chuyện đó? Mẹ anh cần phải ''Hừ’''một tiếng, ngẩng cao đầu, thậm chí đưa ra một tờ chi phiếu nói ''Đây là x trăm vạn, cô chia tay với con tôi đi!''
''Anh ấy đối xử với con rất tốt ạ''. Diêu Thì Đông nói. Cô không dám làm càn, ai biết được mẹ Đường có đang thử cô không? Mẹ Đường lại là người thân của anh, lỡ như chuyện hôm nay bị học trưởng nghe được thì cô sẽ bị anh chỉnh thảm thương. Haiz! Đúng là mẹ con, tâm cơ đều sâu như vậy.
''Con đừng giấu diếm giúp nó, bác sinh nó, nuôi nó lớn như vậy còn không hiểu nó sao? Tính cách của nó từ bé đã rất quái dị, nó càng thích cái gì thì nó lại càng muốn bắt nạt cái đó. Trước đây, nó có nuôi một con chó cứu hộ nhỏ, biết là con chó đó không thích bị người khác kéo chân sau của mình, còn nó thì cứ kéo làm con chó tức giận đến sủa loạn lên, mỗi lần nhìn thấy nó liền trốn. Mà nó lại không thích ai không nghe lời nó, nó rất bá đạo, rất tự đại, nếu không nghe lời của nó thì nó sẽ tức giận. Chắc con cũng biết, chó cứu hộ rất thích bơi lội nhưng nó lại thù dai cho nên vừa đến mùa hè nó sẽ cột chó con gần bể bơi làm cho con chó nhìn thấy nước mà không thể chạm vào nước, cho đến khi chó con cầu xin tha thứ thì nó mới vui vẻ, nó mới cảm thấy hài lòng mà cho con chó nhỏ xuống nước…..''. Mẹ Đường kể những chuyện đã qua, cuồn cuộn như nước sông.
Diêu Thì Đông càng nghe càng cảm thấy những tình tiết này quen quen, đến khi mẹ Đường kể đến chuyện lúc anh 18 tuổi, bởi vì cảm thấy bé gái năm tuổi của nhà bên cạnh đáng yêu mà chọc cho bé khóc thì cô rốt cuộc phát hiện ra, tất cả hình thức kia…….đều xảy ra trên người cô, không khác một chút nào.
''Bác…..Bác gái''. Cô ngắt lời mẹ Đường ''Bác chắc chắn là anh ấy thích mà không phải là hận sao?''
Không nghĩ đến mẹ Đường nghe vậy lặng đi một chút, giống như thắc mắc nhiều năm đã được giải đáp, vỗ tay nói nhỏ ''Đúng rồi! Sao mình không nghĩ tới''
Diêu Thì Đông nghe vậy suýt nữa rơi nước mắt như mưa. Bác không phải là mẹ của anh sao?
''Bởi vì bác hỏi nó thì nó đều nói chơi rất vui…..''. Cho nên bọn họ vẫn nghĩ đó là ''yêu''. Hôm nay nghe cô nói ra nghĩa khác thì cảm thấy có vẻ là hận mới đúng.
Chơi rất vui…….Diêu Thì Đông cảm thấy như sét đánh ngang tai. Cô thấy số phận u ám của mình càng trở nên đen tối.
''Con nói rất đúng nha! Nó đối với Khả Khả tốt lắm, rất thương con bé, cho đến bây giờ chưa từng bắt nạt con bé bao giờ''. Mẹ Đường nghĩ thông suốt, sau đó liền vui mừng. Con trai của mình cũng rất bình thường nha!
Nhưng mà, Diêu Thì Đông nghe vậy trong lòng đau nhói. Nói như vậy, anh thật sự rất ghét cô sao? Nhưng mà vì sao anh thường xuyên nắm tay cô, còn hôn cô? Chẳng lẽ cũng là bởi vì đùa cô rất vui? Bắt nạt cô thật sự vui như vậy sao? Còn nữa, cô gái kia là ai? Là bạn gái của anh sao? Bởi vì anh không nỡ bắt nạt bạn gái nên mới chuyển sang bắt nạt cô, chuyện này không phải cô đã sớm biết rồi sao?
Hỏng bét. Cô thật sự rất ngu ngốc. Tại sao lại rơi vào cái hố sâu như vậy? Rốt cuộc là cô đang làm gì vậy?
Diêu Thì Đông cảm thấy trái tim từng trận co rút đau đớn, gương mặt cứng đờ, không kịp thu hồi nụ cười gượng gạo ở bên môi, lo sợ không yên nhìn mẹ Đường bởi vì gỡ bỏ nghi ngờ nhiều năm mà cười khoái trá.
''Cuối cùng cũng biết rõ ràng. Vừa rồi bác hỏi con có phải thường xuyên bị Ẩn Khiêm bắt nạt, bác còn tưởng là con khách sáo nên mới nói như vậy nữa chứ!''. Mẹ Đường không phát hiện ra sự bất thường của cô, nói.
Cô cảm thấy thật xấu hổ, cô không có dũng khí thừa nhận mình vừa rồi thật ra là đang nói những lời khách sáo. Đường Ẩn Khiêm bắt nạt cô rất ác đó!
Đã nhiều năm rồi, anh cũng nói như vậy, anh nói cô chơi rất vui. Cho dù anh không có ghét cô thì cũng không thể nào là thích được? Dù sao anh vẫn chỉ xem cô là món đồ chơi, một món đồ chơi để anh giải trí……….Mà cô vẫn ngây ngốc nghĩ rằng anh có chút thích cô.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị ai làm tổn thương, chỉ có anh. Từ sau khi quen biết anh, cô cảm thấy mình không ngừng bị thương, nhưng mà cô lại kì diệu có được năng lực bị đánh mà không chết của con gián, chỉ cần anh cười với cô một cái, dịu dàng dỗ cô vài câu là cô sẽ không để ý đến vết thương trước đó, tiếp tục ở lại bên cạnh anh.
Nhưng là hiện tại sự thật đã rõ ràng, ma pháp mà anh sử dụng trên người cô cũng mất hiệu lực. Cô lại bị thương, hơn nữa lần này bị tổn thương rất nặng…….
Không! Phải nói là cô không muốn làm cho miệng vết thương khép lại. Cô chắc là muốn sát muối lên miệng vết thương để cho bản thân sâu sắc ghi nhớ bài học lần này, sẽ không bị hấp dẫn bởi nụ cười của anh nữa.
Cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá. Cô rõ ràng rất sợ anh, nhưng mà vì thích anh cho nên rất cố gắng thích ứng ở bên cạnh anh. Nhưng xem ra, tất cả đều có vẻ dư thừa, anh vĩnh viễn cũng không hiểu được tâm tư của cô, cho dù anh hiểu cũng sẽ không cảm kích. Bởi vì đối với anh mà nói, cô chỉ là món đồ chơi……..chỉ là món đồ chơi……
Diêu Thì Đông xin phép mẹ Đường đi trước. Trốn vào trong toilet, cô cho là mình sẽ khóc rống thất thanh nhưng mà cô không khóc. Từ đầu đến cuối đều là do cô tự mình đa tình, tuy rắng anh hôn cô nhưng mà cũng không nói thích cô. Nếu muốn nói là lỗi của ai thì cũng không thể đổ lỗi cho anh, bởi vì cô mặc kệ cho anh bắt nạt mình, không có ngăn cản anh, nếu không thì cô đã đá anh rất xa mà không để mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn như thế này………..
Cô tỉnh táo lại, đi ra khỏi toilet, nhìn anh đang nói chuyện với những người trong giới thượng lưu. Cô biến mất hơn nửa tiếng mà anh cũng không phát hiện, hoặc là cho dù anh phát hiện thì chắc cũng không để ý chứ gì! Anh ở trong thế giới thượng lưu rất ung dung tự tại, ngược lại cô thì --------
Cô rất kiêu ngạo về gia đình mình, rât thỏa mãn, nhưng cô biết ở đây không giống vậy, cô không thể giao tiếp với người khác bởi vì cô sợ người lạ; Cô không hoạt bát, bởi vì cô không có miệng lưỡi, nhất là khi có người chủ động nói chuyện với cô thì cô lại cà lăm; Cô sợ đắc tội với khách hàng của anh, ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh. Có ai sữ thích một người như cô chứ? Cô để tay lên ngực tự hỏi, không tránh khỏi thừa nhận, ngay cả cô cũng không thích chính mình.
Cô đi đến một góc khuất, chờ anh đến tìm cô. Bây giờ cô không muốn nói chuyện với bất cứ ai, chỉ hy vọng nhanh chóng về nhà.
Nửa tiếng sau anh mới đến tìm cô, xem ra tâm tình của anh rất tốt. Cô không muốn là ảnh hưởng đến tâm tình của anh cho nên giống như bình thường mà mỉm cười với anh.
''Có thể về nhà được chưa?''. Cô hỏi, trong giọng nói có chút khổ sở.
‘''Sao em lại trốn ở trong góc, em nên đi trò chuyện với người khác, hòa nhập với mọi người ở đây''. Sau này có rất nhiều trường hợp tương tự, anh không muốn cô bị cô lập. Nhưng anh không biết, cô nghe những lời này rất chói tai.
''Bởi vì em không hòa nhập được ở đây thôi!''. Cô buồn bực nói.
''Em sẽ hòa nhập được thôi!''. Anh xoa đầu cô, nói. Cô bị làm sao vậy? Anh thấy cô buồn buồn.
Cô không có suy nghĩ nhiều về lời nói của anh, chỉ nghĩ là sau này cô vẫn phải đi theo anh tham gia những hoạt động xã giao như thế này nữa.
Trên đường về nhà, cô giả vờ ngủ gật. Thời gian qua cô cũng thường xuyên như vậy nên anh cũng không nói gì cho đến khi tới nhà cô, anh gọi cô dậy. Anh đưa cô tới trước cửa, dặn dò cô phải nghỉ ngơi thật tốt.
Cô nhìn anh rời đi qua cửa sổ. Hôm đó, cô lại mất ngủ.
Cô rất sợ quỷ, nhưng mà mỗi lần bị anh bắt buộc xem phim kinh dị cô cũng chưa bao giờ bị mất ngủ. Lần đầu tiên cô mất ngủ là ngày anh đi nước ngoài, bởi vì không đi tiễn mà áy náy không ngủ được, nghĩ đến sẽ nhiều năm không được nhìn thấy anh là cô lại khóc, khóc cả một đêm; Hôm nay là lần thứ hai………vẫn là vì anh.
Diêu Thì Đông mất ngủ một đêm, cô gọi điện cho anh xin nghỉ phép.
''Vì sao lại xin nghỉ?''. Cô có thể tưởng tượng nét mặt của anh lúc này, mày nhíu lại rất chặt.
''Em thấy không khỏe……….''
''Vì sao không khỏe? Bị cảm lạnh rồi sao?''. Nghe thấy cô không khỏe, anh quan tâm hỏi.
''Uhm……Chắc vậy''. Cô tùy tiện nói.
''Haiz! Hôm nay anh định giới thiệu một người với em''. Nếu cô không khỏe, Đường Ẩn Khiêm cũng không ép buộc cô đi làm. Nhưng mà kế hoạch của anh đã bị cô phá hủy.
''Ai?''. Cô không nhịn được hỏi. Thật ra cô muốn hỏi : Là nam hay nữ? Có quan hệ gì với anh?
''Một người rất quan trọng với anh''. Anh cố ý thừa nước đục thả câu.
''Là Khả Khả sao?''. Cái tên này không hiểu sao đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, cô thuận miệng nói ra.
''Em biết rồi?''. Không thú vị gì cả! Thì ra mẹ đã nói với cô rồi.
Diêu Thì Đông ra sức hít một hơi, vỗ về tâm tư đang rối loạn, lành lạnh nói ''Ngày hôm qua mẹ anh có nói đến cô ấy………Mẹ anh nói……..anh rất thương Khả Khả''
''Đúng vậy''. Cô nghe âm thanh của anh lúc này, cô có thể nhìn thấy vẻ mặt cưng chìu của anh. Đây là lần đầu tiên anh dùng giọng nói ôn nhu như vậy nhắc đến một người ''Khuya hôm qua em ấy mới từ Mĩ trở về, lẽ ra hôm nay sẽ để cho hai người gặp nhau nhưng nếu em không khỏe thì để lúc khác. Em nghỉ ngơi cho tốt vào, ngày mai gặp rồi nói sau!''
Cô cúp điện thoại, nước mắt lại chảy xuống.
Cô không muốn nghĩ nhiều, lôi ra vali rồi lấy vài bộ quần áo. Cô gọi điện thoại đến hãng hàng không đặt vé máy bay, thừa dịp mẹ đi qua nhà hàng xóm chơi, cô để lại tờ giấy rồi lên xe taxi.
Anh từng nói sẽ dẫn cô đi nghỉ phép, thời gian anh hứa với cô đã đến nhưng anh lại bởi vì bạn gái mà quên đi. Thật ra, cô cũng không nên ỷ lại vào anh. Cô sẽ chứng minh cho anh xem, cho dù chỉ có một mình cô, cô vẫn có thể đi du lịch được.
Đường Ẩn Khiêm suy nghĩ sau khi hết giờ làm sẽ đến thăm cô. Cả một ngày không thấy cô, trong lòng anh luôn treo lơ lững, anh cảm thấy hôm nay cô là lạ. Cho nên sau khi sạy xong ở trường học anh lập tức lái xe đến nhà cô. Đến nơi, anh giật mình nhìn thấy xe của Ôn Định Viễn cũng ở trước nhà.
Anh nhấn chuông cửa, kết quả là Ôn Định Viễn ra mở cửa.
''Cậu đến rồi!''. Ôn Định Viễn thở phào nhẹ nhõm ''Mau vào nhà!''
Anh đột nhiên cảm thấy bất an ''Sao lại thế này………….''. Vừa vào phòng khách, anh thấy vẻ mặt mờ mịt của mẹ Diêu, còn Diêu Manh Thu vừa cầm điện thoại vừa khóc thút thít.
''Đông Đông để lại tờ giấy này rồi biến mất''. Ôn Định Viễn đưa tờ giấy cho anh, chữ viết xiêu vẹo kia đúng là của Diêu Thì Đông.
Con ra nước ngoài giải sầu. Không cần lo lắng cho con.
Thì Đông
Xem xong, Đường Ẩn Khiêm tức giận đến cả người đều run. Cô gái ngốc này! Chỉ để lại một tờ giấy cho người nhà là nghĩ rằng bọn họ sẽ không lo lắng sao? Kì lạ, hôm qua không phải vẫn bình thường sao?
Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy không biết làm sao. Anh không thích chuyện gì lệch khỏi đường ray của anh, không thích cảm giác không thể nắm bắt trong tay. Tệ nhất là, anh đối với lần cô bỏ nhà đi lần này hoàn toàn không hiểu ra sao.
Diêu Manh Thu cúp điện thoại, khóc thút thít cầm lấy quần áo của chồng mình ''Không có! Khải Ca nói Đông Đông không có đi tìm con bé, cũng không có gọi điện thoại cho con bé. Làm sao bây giờ? Nó chưa bao giờ đi nước ngoài một mình, xa như vậy, lỡ như bị lạc đường ở nước ngoài thì làm sao bây giờ? Nếu nó xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?''
''Ngoan, đừng khóc, không có chuyện gì''. Ôn Định Viễn an ủi vợ.
''Bác gái, khi nào thì bác phát hiện ra?''. Đường Ẩn Khiêm có thể biết được cô đi như như thế nào, nhưng trước hết anh muốn biết rõ : Tại sao lại như thế này?
Từ sau khi mẹ Diêu phát hiện ra tờ giấy mà con gái để lại thì vẫn đang trong trạng thái vô cùng lo lắng. Thì Đông hiền lành, nhát gan, lại ngốc nghếch, bà có nằm mơ cũng không nghĩ đến cô gái lại một mình ra nước ngoài. Bà không dám nói với chồng, sợ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của ông. May mắn còn có con rễ, vừa phát hiện ra Ôn Định Viễn đã bắt đầu điều tra danh sách khách hàng của các hãng hàng không. Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức.
''Vừa rồi………….Hôm nay bác qua giúp cà Phương nghỉ ngơi, bác làm xong bữa ăn sáng rồi ra khỏi nhà đi mua thức ăn, khi về nhà thấy bữa ăn sáng đã ăn rồi, bác cho là Đông Đông đi làm liền đi sang nhà bà Hà nói chuyện phiếm, buổi chiều về nhà thì thấy tờ giấy này………..A Khiêm, con và Đông Đông cãi nhau sao?''. Mẹ Diêu chỉ nghĩ được lí do này.
''Bác gái, con và Đông Đông không có cãi nhau………..Con cũng không biết tại sao cô ấy lại đột nhiên làm như vậy………..''. Buổi sáng lúc nói chuyện điện thoại cô vẫn bình thường mà? Hơn nữa cô cũng biết Khả Khả là ai, cho nên không có hiểu lầm nha! Cho dù là hiểu lầm, cô cũng phải nói rõ ràng với anh mà không nên len lén chạy mất.
''Nhưng mà, con đoán chuyện này có liên quan đến mẹ con. Ngày hôm qua con giới thiệu cô ấy với ba mẹ con, mẹ con có nói chuyện riêng với cô ấy một chút''. Đường Ẩn Khiêm cảm thấy chỉ có khả năng này thôi.
''Không lẽ bà ấy phản đối hai người các con ở cùng một chỗ?''. Mẹ Diêu thần kinh căng thẳng, bà cũng biết hoàn cảnh gia đình nhà anh rất tốt, nếu ba mẹ cậu ta phản đối là có khả năng. Nhưng nếu như mẹ cậu ta nói chuyện gì tổn thương đến con gái thì bà nhất định không tha thứ cho bọn họ.
''Ba mẹ con không thể nào phản đối, bọn họ biết con có đối tượng còn thúc giục con nhanh chóng kết hôn''. Anh hơi nhíu mày.
''Hay là……..bọn họ không thích Đông Đông?''. Diêu Manh Thu nói.
''Không đâu. Nhất định là có hiểu lầm, ngày hôm qua sau khi nói chuyện với Thì Đông còn ép hỏi khi nào muốn kết hôn………..Thậm chí bà còn gọi em gái đang học ở Mĩ về tham gia hôn lễ''. Đúng! Nhất định là như vậy! Mẹ anh là người hay sơ suất có thể đã tiết lộ chuyện gì làm cô không vui. Anh phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Đường Ẩn Khiêm tức giận đùng đùng rời khỏi nhà họ Diêu. Mẹ kiếp! Cô gái ngốc này đừng để anh bắt được, nếu không cô nhất định phải chết.
Trải qua gần mười giờ bay, Diêu Thì Đông rốt cuộc đã đến thiên đường trong mơ của cô! Biển Aegean! Dưới sự nhiệt tình giới thiệu của tài xế taxi, cô đi vào khách sạn lớn mang phonh cách Hy Lạp.
Sau khi vào phòng, cô do dự một chút rồi cầm điện thoại lên gọi về nhà. Cô biết người nhà nhất định rất lo lắng cho cô, có lẽ học trưởng cũng đã biết, anh nhất định rất tức giận……….Haiz! Cô không muốn mọi người lo lắng, nhưng cô phát hiện không ai coi cô là người đã trưởng thành. Cô biết mọi người trong gia đình đều rất yêu cô, không bỏ được cô, nhưng dưới sự yêu mến đó cô chỉ cảm thấy mình càng ngày càng vô dụng.
''Alô! Alô! Đông Đông là con đúng không?''. Điện thoại mới vừa được kết nối, cô dã nghe thấy âm thanh lo lắng của mẹ Diêu.
''Mẹ…………''. Mới đi khỏi nhà không lâu, cô thật sự rất nhớ mẹ!
''Đứa con bất hiếu này! Sao con lại hành động như vậy? Con có biết con làm như vậy suýt nữa đã hù chết mẹ rồi không?''. Thật vất vả mới yên tâm một chút, mẹ Diêu nhịn không được khóc to.
''Thật xin lỗi………..''. Diêu Thì Đông bị tiếng khóc của mẹ sợ đến choáng váng, đây là lần đầu tiên cô nghe mẹ cô khóc.
Cô nghe thấy chị gái đang an ủi mẹ, tiếp theo liền đổi thành người cầm điện thoại ''Đông Đông! Em đang ở đâu?''
Nghe thấy tiếng thút thít do khóc của chị mình, cô không nhịn được mắt đỏ hoe, cô quên mất người chị gái thương cô nhất rất yếu ớt, chị ấy nhất định không chịu nổi hành động phản nghịch này của cô.
''Chị, đừng khóc. Em đang ở Hy Lạp, em không sao……..''. Cô nức nở nói.
‘’Đông Đông, em làm sao vậy? Có chuyện gì sao không nói với chị?’’. Diêu Manh Thu vừa khóc vừa hỏi.
''Thật xin lỗi. Em chỉ là muốn đi giải sầu, mấy ngày nữa là em sẽ về. Chị đừng khóc, cũng không cần lo lắng, em vẫn khỏe''
''Em khỏe! Em khỏe nhưng lại khiến cho mọi người không khỏe. Diêu Thì Đông, em tốt nhất nên nói rõ ràng cho anh. Bây giờ em đang ở đâu?''. Giọng nói hung tợn truyền đến dọa Diêu Thì Đông nhảy dựng lên. Sao anh lại ở nhà cô?
''Em đang ở Hy Lạp…..''. Cô không có can đảm nhỏ giọng nói. Haiz! Ngay cả khi cô đang ở nơi xa xôi, cô vẫn sợ anh như vậy.
''Kiên nhẫn của anh có hạn. Em tốt nhất nói rõ ràng một chút''. Anh lớn tiếng nói.
''……..Ở khách sạn Aegean…….''. Cô nói tên khách sạn nói cho anh nghe.
''Em ngoan ngoãn ở lại đó không được đi đâu đấy!''
Cô không trả lời, thái độ hung dữ của anh làm cho cô có chút nản lòng.
''Diêu Thì Đông! Em nghe thấy không? Nếu em không có ý định quay về Đài Loan thì em ngoan ngoãn ở lại khách sạn cho anh''. Mấy tiếng chờ đợi đã làm mất hết tính nhẫn nại của anh.
''Anh muốn đến đây sao? Thật ra anh không cần đến đây. Anh muốn nói gì thì cứ nói qua điện thoại là được………….''
''Anh không muốn lãng phí thời gian và tiền điện thoại với em. Em cứ ở nguyên tại chỗ là được rồi''
Anh vậy mà nói : nói chuyện với cô rất lãng phí thời gian và tiền điện thoại. Cô thật sự rất khổ sở, cô không muốn dây dưa với anh nữa.Nếu có thể kết thúc tất cả mọi chuyện qua điện thoại thì anh sẽ không mất công đi một chuyến không phải sao?
Giọng nói không kiên nhẫn và tức giận kia của anh khiến cho tất cả ủy khuất trong lòng cô toàn bộ bùng nổ. Dựa vào đâu mà muốn cô phải nghe lời? Dựa vào đâu mà anh có thể lớn tiếng với cô? Dựa vào đâu? Dựa vào đâu?
''Diêu. Thì. Đông!''. Sự im lặng của cô làm cho anh cắn răng nghiến lợi nói từng chữ.
''Anh là ai? Tôi không muốn nói chuyện với anh. Anh đi đi! Tại sao anh lại ở nhà của tôi? Anh dựa vào đâu mà hung dữ với tôi? Anh đi đi!''. Diêu Thì Đông dùng toàn bộ sức lực hét lớn vào điện thoại, sau đó khóc nức nở.
Đường Ẩn Khiêm không ngờ là cô sẽ phản ứng mạnh như vậy. Nhưng mà hành động của cô làm cho anh rất lo lắng cho nên giọng điệu mới nghiêm khắc một chút.
''Thì Đông……Thì Đông………..''. Anh kìm nén tức giận, nhỏ giọng nói. Trong lúc cô không khống chế được khóc lớn, anh cố gắng muốn cho cô nghe tiếng anh gọi. Nhưng mà cô không để ý đến anh, khóc rất thương tâm, giống như dùng hết sức mà khóc khiến cho anh khẩn trương vô cùng.
''Thì Đông. Đừng khóc. Anh không phải cố ý hung dữ với em. Anh xin lỗi. Em đừng khóc………..''
Cô không có biện pháp, cô không dừng được. Cô đã nói rõ ràng với anh, cô không muốn dính dáng gì đến anh. Cô muốn yêu người khác, yêu anh rất đau khổ cô chịu không nổi.
''Thì Đông. Em hãy nghe anh nói. Em thật sự đã làm anh sợ. Em có biết chị em đã khóc bao nhiêu lâu rồi không? Em gọi điện thoại nói muốn xin nghỉ phép, kết quả buổi chiều anh đến thăm em thì em đã chạy đến Hy Lạp. Em sao lại tùy hứng như vậy, nói đi là đi?''. Anh chậm rãi nói.
Diêu Thì Đông nghe anh nói vậy vẫn chỉ nghe thấy sự trách cứ trong lời nói của anh. Cô bình tĩnh, khóc thút thít trả lời ''Nếu……..anh đang trách em lừa anh thì em từ chức là được chứ gì. Tiền lương tháng này em không cần, sau này cũng không cần liên lạc khiến cho quan hệ của chúng ta trở nên khó xử. Anh có thể đưa điện thoại cho chị em được không?''
''Ý của em là gì? Gì mà sau này không cần liên lạc''. Đường Ẩn Khiêm không tin được là cô lại nói như vậy với anh.
''Ý tứ ở trên mặt chữ………..''. Nước mắt của cô rơi như mưa, qua điện thoại cô có dũng khí thành thật nói ''Học trưởng. Em cảm thấy rất đau khổ. Chắc là anh cảm thấy chọc ghẹo em, bắt nạt em rất vui. Nhưng mà em không phải món đồ chơi. Em rất thích anh! Nhưng em biết anh không thích em, anh chỉ cảm thấy trêu đùa em rất vui, em biết……..Em nghĩ là anh muốn em làm việc bên cạnh anh chứng tỏ ít nhất anh có một chút thích em. Nhưng mà mẹ anh nói anh rất thương Khả Khả, anh không nỡ mắng cô ấy chứ đừng nói là bắt nạt cô ấy………Em biết anh thương yêu bạn gái, nhưng mà……….anh cũng không thể vì vậy mà tìm em. Bắt nạt em thật sự thú vị như vậy sao? Em không muốn chơi nữa, em muốn thoát ra, em muốn tránh xa anh thật xa………''
Đường Ẩn Khiêm nghe xong lời nói của cô, ngực anh giống như bị tảng đá đè lên. Anh không biết cô nghĩ anh như vậy……..Biến thái như vậy.
''Trước kia em cũng không phản đối…….''. Anh kinh ngạc nói. Chẳng lẽ mình làm hơi quá đáng sao?
''Em biết em cũng có lỗi. Em cho là em có thể chịu được…….Nhưng mà bây giờ em không chịu được. Em thật ích kỷ, bởi vì trước kia em cảm thấy anh có lẽ sẽ thích em cho nên chuyện gì em cũng nguyện ý nhẫn nhịn, Nhưng mà………''. Cô nói không được nữa. Đây là lần đầu tiên cô thổ lộ với anh, nhưng mà cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thổ lộ với anh trong tình huống này.
Nghe xong tất cả những lời trong lòng của cô anh ngây ngẩn cả người. Cho đến bây giờ anh trước mặt Thì Đông luôn chín chắn. Nhưng bây giờ anh lại luống cuống, anh hiểu cá tính của cô, một khi cô đã nói ra khỏi miệng thì có nghĩa là cô đã quyết định chắc chắn. Cô không phải là loại người thuận miệng nói lời đe dọa với người khác.
''Thì Đông. Anh không muốn nghe. Em không thể làm như vậy''. Anh cố gắng bình tĩnh ''Em nhất định phải chờ anh, nếu không anh sẽ đánh mông em''. Anh âm thầm hy vọng đe dọa cô có hiệu quả.
Diêu Thì Đông nghe xong, cười khổ một chút. Lúc này mà anh vẫn không quên uy hiếp cô?
''Em có nghe không?''. Đầu bên kia điện thoại ép cô hứa hẹn.
''Em biết, em nghe rồi………''. Cho dù anh đến thì cũng thay đổi được gì đâu? Cô thật sự không muốn quan hệ hai người trở nên không thể cứu vãn được nữa. Nếu cô không xúc động nói ra miệng, tương lai hai người vẫn duy trì quan hệ học trưởng và học muội đúng không?
Chẳng qua hiện tại nghĩ lại cũng đã quá muộn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook