Ngày hôm sau khi trời còn chưa hửng nắng, một tấm bảng vàng thông báo của triều đình được đặt ở bên ngoài hoàng cung, đó là một bản hịch văn luận tội An vương về việc âm mưu tạo phản.

Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp thành Hàm Dương, vào thời điểm đó, toàn bộ thành Hàm Dương đều bị chấn động.

"An vương âm mưu tạo phản á? Điều này sao có thể xảy ra cơ chứ?"

“Nghe nói là bị yêu phi kia hãm hại, đáng tiếc An Vương cả đời cống hiến cho nước nhưng kết cục lại thành ra thế này.”

"Đương kim thánh thượng thật sự bị mù sao, phải giết sạch tất cả các hiền lương trong triều thì ông ta mới dừng lại hả?"

"Suỵt, đừng nhiều lời, cẩn thận có tai vách mạch dừng, bắt ngươi vào tù đấy."

Người dân lo lắng nhưng cũng không dám bàn luận gì thêm.

An vương sẽ bị vấn trảm ở ngọ môn hoàng cung lúc giờ ngọ, lúc đó các cổng lớn của hoàng cung sẽ mở ra hết, bách tính khắp thành đều có thể đến xem.

Tần Vũ Quân đây là muốn giết một người để răn đe những kẻ khác!

Còn chưa tới giờ ngọ, mà trong thành Hàm Dương hàng ngàn người đã đổ xô ra đường, tụ tập đông đúc trước cổng hoàng cung, đến mức không có nổi một con kiến lọt được ra ngoài.

Ngay chính giữa ngọ môn, một đài hành quyết được dựng lên, Tiếu công tử đã thay bộ hoa phục ngày hôm qua ra, mặc một bộ đồ của tù nhân, tay chân bị gông cùm lại, quỳ ở trên bục cao.

Bây giờ đang đúng đầu hạ tháng bảy, giữa trời trưa nắng chói chang, mà Tiếu công tử bị trói ở đây từ sáng, không được ăn một hạt cơm hay uống một giọt nước nào, sắc mặt trắng bệch, tái nhợt, môi khô đến mức không còn một chút huyết sắc.

Nàng gần như bị mất nước, ngay cả ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Mà bên cạnh đài hành quyết, còn có một đài cao khác được dựng lên, Tần Vũ Quân và Hữu Tô Tuyền ngồi trên bồ đoàn, trước mặt là một chiếc bàn thấp có bày rượu ngon và hoa quả, bên cạnh còn có một thị nữ cầm quạt cọ, trông thật hưởng thụ biết bao.

Hữu Tô Tuyền nhíu mày cúi đầu, vẻ mặt có chút lo lắng.

Tần Vũ Quân chú ý tới, vỗ nhẹ tay nàng, chân thành nói: “Nếu như ái phi không chịu được cảnh máu tanh, thì nàng có thể hồi cung trước, một mình quả nhân ở đây cũng được.”

Hữu Tô Tuyền nở một nụ cười gượng : "Đa tạ đại vương đã quan tâm, thiếp thân không sao đâu.”

Dù đang nói nhưng ánh mắt của nàng ta dường như vô tình liếc nhìn về phía những người đang tụ tập bên ngoài hoàng cung.

Nhưng bên ngoài nhiều người như vậy, làm sao có thể nhìn rõ được ai với ai chứ?

Hữu Tô Tuyền không khỏi lo lắng trong lòng: "Tên Khương Giác kia thật sự bỏ rơi Tần Tiếu, chạy trốn mất rồi ư?"

Trước đây nàng chần chừ không động tay động chân với Tiếu công tử là vì lo lắng tên “Khương tiên sinh” lai lịch thần bí kia.

Cho nên Hữu Tô Tuyền vẫn luôn đợi đến khi Phụng Kiếm Nô đến thành Hàm Dương Tần quốc rồi, thì khi đó nàng ta mới có đủ dũng khí để đối phó với Tiếu công tử .

Bây giờ Phụng Kiếm Nô đã ở thành Hàm Dương rồi, nhưng Khương Giác thì lại biến mất không dấu vết.

Nếu hôm nay không giao được người ra, Phụng Kiếm Nô há chẳng phải sẽ cho rằng mình đang trêu chọc nàng ta sao?

Hữu Tô Tuyền không thể đắc tội Phụng Kiếm Nô được, huống chi là vị Thiên Ma Chủ đứng đằng sau Phụng Kiếm Nô.

"Trước kia thì sợ Khương Giác sẽ tới tìm, hiện tại lại sợ Khương Giác sẽ không tới."

Hữu Tô Tuyền nhẹ thở dài, trong đầu đã bắt đầu suy tính xem nếu hôm nay Khương Giác thực sự không xuất hiện, vậy thì bản thân nên đưa ra lý do gì trước mặt Phụng Kiếm Nô.

........

Bên ngoài hoàng cung có một tửu lâu.

Tửu lâu này thuộc quyền sở hữu của hoàng cung, cho nên cách hoàng thành cũng không xa.

Hôm nay ở ngọ môn có hành quyết, chỉ cần mở cửa sổ ở lầu hai của tửu lâu này là có thể nhìn thấy được.

Mà trong gian phòng riêng trên lầu hai, Khương Giác đang ngồi ở bên cửa sổ, trước mặt có một bàn đồ ăn ngon, nhưng hắn cũng không thèm liếc nhìn một cái, chỉ dựa vào cửa sổ nhìn ra đám đông ở bên ngoài.

“Tiên sinh không phải tự xưng là người trần tục bình thường hay sao?”

Tiểu sơn quân ngồi xổm trên bàn rượu, ngước mặt về phía Khương Giác hỏi.

Khương Giác không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cười nói: “Người bình thường không đại nghĩa, nhưng lại hiểu được đạo lý có ân phải trả, có thù phải báo .”

Giọng của tiểu sơn quân giống một đứa trẻ con miệng còn hôi sữa, chỉ là ngữ khí có chút do dự và bối rối: "Nếu tiên sinh là một người như vậy, thì những ân oán phàm tục tiên sinh thực sự sẽ để tâm à?"

Khương Giác mỉm cười lắc đầu: "Ha ha, ngài đừng đề cao ta quá, ta chẳng qua chỉ là một phàm phu tục tử mà thôi."

Tiểu sơn quân nhảy đến bên cửa sổ, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn ra ngoài, từ xa xa nhìn thấy Tiếu công tử ở trên đài hành quyết, nói: “Tiểu cô nương ấy ngất mất rồi, có lẽ chưa cần tới giờ ngọ, thì nàng ta đã không thể chống đỡ nổi nữa.”

Nó quay đầu nhìn Khương Giác bên cạnh: "Tiên sinh triệu ta đến thành Hàm Dương, còn bố trí nhiều thứ nữa, chẳng lẽ chỉ là ngồi không nhìn như vậy thôi sao?"

Khương Giác đang định trả lời, trong đầu lại vang lên một thanh âm.

"Tử Tiêu..."

“Tử Tiêu Thiên…………Chân Quân……….”

Thanh âm trầm thấp yếu ớt, không ngừng truyền tới, nhưng chỉ vang lên trong đầu Khương Giác, ngay cả tiểu sơn quân ngồi trước mặt cũng không nghe thấy được.

"Xem ra đã đến lúc rồi."

Khương Giác hít một hơi thật sâu , vẻ mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng.

Tay phải của hắn tạo ấn, khua tay một phát, một đạo ánh sáng xanh ngưng tụ trên đầu ngón tay.

[Có thay đổi mệnh của "Tần Tiếu" không? ]

[ đổi mệnh cần tiêu hao 10 vạn công đức của Tần Tiếu, công đức hiện tại của Tần Tiếu là: 74535]

[ có thể lựa chọn dùng 10 vạn điểm công đức của bản thân để thay đổi mệnh của người đó. Công đức hiện tại: 101252]

Tiếu công tử đã cống hiến hết mình cho Tần quốc, tích lũy rất nhiều công đức trong suốt cuộc đời.

Chỉ là chưa đến mức có thể thay đổi mệnh được.

Nhưng Khương Giác có thể bù đắp công đức còn thiếu của nàng ấy.

"Đồng ý.”

Khương Giác nhẹ động đầu ngón tay, lựa chọn thay đổi vận mệnh của Tiếu công tử .

[Tần Tiêu đã tiêu hao 74535 điểm công đức, ngài đã tiêu hao 25465 điểm công đức]

[Ngài đã thành công thay đổi vận mệnh của Tần Tiếu!]

Đây... là lần đầu tiên hắn thay đổi mệnh cho người khác!

Vào khoảnh khắc hắn chọn sửa mệnh của Tần Tiếu,lông tơ của tiểu sơn quân ở bên cạnh đột nhiên dựng hết cả lên.

Nó không thể tin được nhìn Khương Giác, bóng dáng của Khương Giác phản chiếu trong đôi dị đồng của nó.

Tiểu sơn quân là điềm lành, trời sinh đã có thần thông, mắt trái có thể nhìn thấy điều thiện và ác trong lòng người, mắt phải có thể nhìn thấy nhân quả nhân duyên. Mà lúc này, đồng tử bên phải màu vàng của nó nhìn thấy sợi dây nhân quả vốn đang quấn quanh người Khương Giác, sợi dây đỏ đó nối với Tiếu công tử gần như đã đứt đoạn.

Nhưng vào lúc này, sợi dây đỏ đột nhiên trở nên lớn chắc và bền hơn.

Nhưng điều làm nó ngạc nhiên là vào lúc nó thi triển thần thông, thì lại  loáng thoáng nghe thấy âm thanh vang lên trong hư vô.

"Tiên sinh rõ ràng là tu sĩ nhân loại, trên người không có một tí hương hỏa nào, vậy mà ngài ấy vì cái gì lại có thần đạo tôn hào chứ?"

Tiểu sơn quân nhìn về phía Khương Giác, lúc này, bóng dáng của Khương Giác trong mắt nó trở nên thần bí khó nắm bắt.

Nó hơi hơi cúi đầu, trong lòng càng tin chắc hơn: “Tiên sinh... quả thật là thần tiên nha.”

Cùng lúc đó, dưới tửu lâu có một cặp sư đồ hòa thượng đi ngang qua.

Lão hòa thượng mặc áo cà sa, đầu đội Phật mão, thắt lưng đeo hồ lô vàng, cả người toàn là mùi rượu, nhìn thế nào đi nữa cũng không giống một hòa thượng chính thống.

Ông ấy nắm tay một chú tiểu, đi qua phía sau dòng người đông đúc.

Tiểu hòa thượng khoảng bảy tám tuổi, khuôn mặt tròn trịa, rất đáng yêu.

Cậu ta dừng lại, cắn ngón tay nhìn về đám đông trước mặt, lông mày nhỏ nhíu chặt, như thể không hiểu nổi.

Lão hòa thượng cởi quả hồ lô vàng trên thắt lưng xuống, nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Chỉ là chặt đầu thôi mà, có gì hay đâu mà xem?”

“Nhưng sư gia......”

Tiểu hòa thượng chỉ vào đám người, quay đầu lại nhìn về phía lão hòa thượng: “Bọn họ đều nói người sắp bị chém đầu là một người tốt.”

Trong đám người, vô số thanh âm vang lên trong đầu chú tiểu.

"Ông trời đố kị với anh tài rồi."

"Chẳng lẽ Tần quốc không dung thứ được người hiền minh ư?"

“Tại sao người chết không phải là tên cẩu hoàng đế kia chứ?”

"Chỉ sợ không thể ở lại Tần quốc được nữa, ta phải tìm biện pháp đưa người nhà rời đi thôi. Nói mới nhớ, ta ở Ngụy quốc còn có một người thân."

Những lời này đều là tiếng lòng của tất cả mọi người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương