Bồi Thường Ông Chủ
-
Chương 6
- Lôi Nghị Phong rốt cục anh định làm gì? Này…. buông tay, anh nắm tay tôi đau quá….
Tiếng chuông tan tầm vừa vang lên Tô Cảnh Lam đã bị Lôi Nghị Phong không khách khí kéo ra khỏi công ty, nhét vào xe thể thao của anh.
Lôi Nghị Phong ngồi trên ghế lái, thuần thục lái xe chạy về phía ngoại thành.
Tô Cảnh Lam vừa xoa xoa cổ tay bị anh kéo đến ửng hồng vừa nhìn cảnh sắc đang trôi dần ngoài cửa xe:
- Lôi Nghị Phong, anh có thể nhẫn nại giải thích với tôi được không, anh thô bạo bắt cóc tôi như thế này là mục đích gì?
Xem ra là không phải đi về nhà anh, vì đây là đi theo hướng ngược lại.
Anh tà mị nhìn cô một cái:
- Sao còn không gọi anh là sếp tổng? Anh thấy lúc em ở trong công ty gọi anh như thế rất vui vẻ mà/
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh:
- Bây giờ tan tầm rồi, Lôi Nghị Phong!
Anh không hề đế ý, nhếch môi cười:
- Tùy em!
Xe đi qua thành phố phồn hoa, đi dần về phía ngoại ô vắng vẻ, Tô Cảnh Lam nhíu mày. Anh ta rốt cục định làm trò quỷ gì?
Cô nhìn anh. Người đàn ông này tuyệt đối là kẻ mê người, tóc đen trong gió tung bay lại có vẻ phiêu dật. Hôm nay, anh mặc áo sơ mi trắng, cà vạt đỏ sậm, áo vest đen.
Màu đen này lại thật hợp với anh. Mũi anh rất thon, miệng củ ấu (???) hơi nhếch, không nhìn ra hỷ nộ ái ố. Có thể thấy đây là một người có thể tự khống chế tâm tình.
Đến lúc anh bóp còi nhắc nhở chiếc xe phía trước đừng đi loạn thì cô mới bừng tỉnh. Phát hiện bản thân mình như một kẻ háo sắc bất tri bất giác nhìn anh lâu như vậy, vội vàng thu hồi ánh mắt, trái tim đập loạn lên.
Được rồi, anh rất là tuấn tú, xem vài lần cũng chẳng nói lên cái gì. Cô cũng cảm thấy thật may mắn, lần đầu tiên của mình là cùng với một cực phẩm soái ca này, tính ra cũng không tệ…
Chậc! Cô suy nghĩ cái gì?! stop!stop!
Lôi Nghị Phong dần giảm tốc độ, dừng lại.
Ách…… Bọn họ đến rồi sao? Cô lầu bầu rồi bước xuống xe.
Đây là ở trên đỉnh núi. Nhưng khiến cô nằm mơ cũng không nghĩ đến là nơi này lại có một chiếc bàn trải khăn trắng, trên bàn đầy những món ăn mỹ vị.
Có cá, có gà… còn có rượu vang, cùng hoa hồng kiều diễm.
- Lôi Nghị Phong?
Cô khó hiểu nhìn anh:
- Có người muốn đến đây đóng phim sao? Phim thần tượng?
Chỉ thấy anh cười ha ha, nắm tay cô kéo lên môi khẽ hôn:
- Tô tiểu thư, có hứng thú dùng bữa ở nơi đây cùng anh không?
Cô giật mình há miệng:
- Không phải tất cả đều là anh an bài chứ?
Anh ta điên rồi! Mấy ngày hôm nay đang có gió lạnh về lại còn có người nhàn hạ, thoải mái ngồi trên đỉnh núi lạnh ăn tốt?!
Trời lúc này đã dần tối, bốn phía đèn nến đột nhiên sáng bừng, mà kì lạ là cô chỉ thấy hơi man mát, thì ra là có máy sưởi.
Lôi Nghị Phong thấy phản ửng của cô không vừa lòng, anh nhìn anh bốn phía:
- Anh còn nghĩ em sẽ thấy hưng phấn hay kích động cơ.
- Đương nhiên là anh xem nhẹ chỉ số thông minh của tôi.
Thật khó lấy lòng, nhưng mà…. anh thích cô, vĩnh viễn khiến anh thấy thú vị, muốn tìm hiểu xem cô nghxi gì.
Anh phong độ dắt cô vào bàn, kéo ghế cho cô. Cô phát hiện mỗi món ăn đều có một lò vi ba nhỏ giữ ấm.
Lôi Nghị Phong cũng tao nhã ngồi xuống, rót cho cô một ly rượu vang. Gió lạnh thổi đến, máy sưởi cũng không đủ lực nhưng có thể cùng người con gái mình yêu cùng hưởng thụ bữa tối lãng mạn này thì đáng giá! Đáng giá!
Ách? Đợi chút! Người con gái mình yêu? Anh đã theo bản năng mà coi Tô Cảnh Lam là người mình yêu?
Nhưng là…… Khi trong đầu anh nảy ra ý tưởng này, anh phát hiện mình không hề bài xích, hoảng sợ.
Nâng ly rượu, anh cười mê người với cô:
- Có muốn uống một ly không, coi như là mừng cho lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta.
Bí quyết tình yêu đầu tiên: Muốn theo đuổi người con gái mình thích thì phải làm cho cô ấy cảm động, thấy lãng mạn. Cô nhanh cảm động đi! Anh như học sinh tiểu học chờ đợi công bố thành tích mà nhìn cô đầy chờ mong.
Tô Cảnh Lam vì hai chữ hẹn hò mà tim đập nhanh hơn. Nếu đây là nhà hàng năm sao thì còn thấy bình thường nhưng lại là ở trên đỉnh núi, xung quanh sỏi đá khiến cô cảm thấy anh rất dụng tâm mà làm điều này.
Nhẹ nhàng nâng ly, cô cũng mỉm cười nhìn anh:
- Cheer!
Hai người nâng tay chạm ly. Sau khi uống xong, cô cảm thấy ấm áp, cả người cũng thả lỏng mấy phần.
Hai người cười cười nói nói, nói chuyện công ty cũng như chuyện trong cuộc sống, không khí thập phần hòa hợp.
Sau khi dùng bữa xong, Tô Cảnh Lam lại nhẹ uống một ngụm rượu, lười nhác cười hỏi:
- Được rồi, cơm ăn xong rồi, sếp tổng còn có tiết mục gì.
Lôi Nghị Phong nhẹ véo mũi cô:
- Lại gọi anh là sếp tổng, không phải vừa mới nói tên của anh rất dễ gọi sao?
Anh ôm lấy cô, kéo cô ngồi vào xe thể thao rồi làm chuyện mà tối nay anh muốn làm nhất: hôn cô.
Cô bị anh hôn đến mờ mịt, mơ màng, đột nhiên cảm giác ấm áp kia biết mất, cô bất mãn mở mắt: – Lôi…. vươn tay muốn kéo anh lại.
Anh bật cười, lại hôn cô một lúc rồi mới lưu luyến buông cô ra, thì thầm vào tai:
- Chờ một chút lại tiếp tục được không? Anh muốn cho em xem cái này….
- Cái gì?
Bỗng dưng cô phát hiện ánh đèn sáng trưng ban nãy đã biến mấy, cả người bị bóng tối vây quanh:
- Anh lại làm cái quỷ gì? Sao lại tắt đèn?
- Hư….
Anh lại thở vào tai cô, ý bảo cô nhìn nóc xe thể thao đã bung lên:
- Em cảm thấy đêm nay thế nào?
Bí quyết tình yêu thứ hai: phải nhân thời điểm thích hợp mà làm một số động tác ái muội và một số lời nói ái muội.
Cô ngẩng đầu nhìn trời đêm đen tối, cái gì cũng không nhìn thấy:
- Có cái gì đâu.
Cô đừng có trái ý anh như thế chứ? Anh đã rất muốn tạo ra bầu không khí lãng mạn cho hai người/
- Không đâu
Lôi Nghị Phong bắt buộc chính mình phải duy trì tâm tình lãng mạn:
- Đài khí tượng nói đêm nay sẽ có sao, chờ một chút mây sẽ tản ra?
Thấy cô nhắm mắt, anh vỗ vỗ mặt cô:
- Em đau đầu à?
Tô Cảnh Lam xoa huyệt thái dương.
- Có thể là uống hơi nhiều, em hơi choáng….
- Không sao, em dựa vào lòng anh, một lúc sau sẽ đỡ.
Anh tỏ vẻ che chở, nắm chặt tay cô.
Bí quyết tình yêu thứ ba: Thân là đàn ông nhất định khi phụ nữ cần phải cho cô một vòng tay ấm áp, an toàn để dựa dẫm.
- Đúng rồi, tặng em
Anh đột nhiên thò tay về ghế sau, cầm lấy thứ gì đó đem đến trước mặt cô.
Bốn phía tối om, cô hoàn toàn không nhìn thấy trong tay anh là cái gì
Cô thử động vào tay anh, cảm giác đau đớn truyền đến khiến cô không nhịn được kêu khẽ:
- Cái gì đó?
- Đương nhiên là hoa hồng!
Bí quyết tình yêu thứ tư: Tặng hoa!
- Hoa hồng? Anh tìm cái này ở đâu
Nam nhân này hôm nay làm sao vậy? Làm ra bao nhiêu là chuyện kì quặc.
- Em có biết ý nghĩa của hoa hồng là gì không?
Lôi Nghị Phong nhỏ giọng nói, đem bó hoa nhẹ nhàng đặt vào tay cô.
Bí quyết tình yêu thứ năm: ở thời điểm cần thiết phải có sự sáng tạo.
- ở Hy Lạp có truyền thuyết…..Anh hắng giọng nói: – thần tình yêu Aphrodite có vẻ đẹp không ai sánh bằng. Một ngày kia, nàng yêu một người con trai trần thế là Adonis. Anh ta là một thợ săn anh tuấn nhưng thật đáng tiếc, trong một lần săn bắn bị con mồi húc chết. Aphrodite sau khi nghe tin cuỗng quýt chạy tới để cứu anh. Trên đường, gai hoa hồng trắng đâm vào đôi chân trần của nàng, máu tươi thẫm đẫm ven đường. Những nơi nàng đi qua nở đầy hoa hồng đỏ tươi như máu. Đó là sự tích hoa hồng, cho nên sau này người ta dùng hoa hồng để tượng trưng cho tình yêu….
- không đúng, em đã nghe bản cũ không giống với lời anh kể.
Tô Cảnh Lam ngẩng đầu lên:
- Aphrodite kia là nữ nhân háo sắc, chính mình đã có chồng nhưng lại còn thích hẹn hò bên ngoài. Nàng đúng là yêu Adonis kia nhưng hắn lại không yêu nàng. Nàng đánh chết không buông muốn Adonis chấp nhận nàng. Nhưng cuối cùng Adonis tình nguyện bị lợn lòi húc chết cũng không muốn cùng nữ nhân háo sắc ở chung….
Nghe đến câu cuối cùng, Lôi Nghị Phong cảm thấy mình sắp bị cô làm cho tức chết.
Vì sao bí quyết tình yêu lại không dạy làm thế nào để ứng đôi với người không có tế bào lãng mạn nào như cô?
Anh giống như kẻ ngốc làm biết bao nhiêu điều nhưng vị tiểu thư này đáp lại thật khiến anh hộc máu…
- Hắt xì!
Đúng lúc này, Tô Cảnh Lam đột nhiên hắt xì lớn, càng về đêm, trời cành lạnh, khó chịu hít hít mũi:
- Anh định cả đêm ngồi đây nói chuyện thần thoại Hy Lạp à? Hắt xì….
Nói xong cô lại hắt xì.
Lôi Nghị Phong vội vàng cởi áo khoác ra khoác vào người cô:
- Sao thế? Lạnh à?
- Nói thừa! Bây giờ là mùa đông còn gì!
- Thế này có thoải mái hơn không?
Anh kéo cô vào lòng, muốn truyền hơi ấm sang cho cô
Tô Cảnh Lam run run hỏi:
- Bữa tối cũng ăn xong rồi, hoa cũng tặng, chuyện xưa cũng kể, sau đó anh còn định làm gì?
Lôi Nghị Phong cảm thán nói:
- Không phải chính em nói trong một buổi tối đẹp trời, nếu có một người đàn ông cùng em ngắm sao em sẽ rất cảm động là gì?
Anh thật sự cảm thấy mình ngu ngốc, làm cả buổi tối mà người đẹp không chút cảm kích, thực đáng giận, phản ứng của cô không thể bình thường một chút sao?
Còn tên hỗn đản Quân Lăng kia nhất định là đùa anh, vỗ ngực cam đoan là đêm nay sẽ đầy sao. Kết quả lầ bây giờ một ngôi sao cũng không có, chỉ có một đống mây đen.
Tô Cảnh Lam liếc mắt:
- Sếp tổng, em còn chưa nói anh rất hài hước đúng không? Hắt xì!
Cô khổ sở bưng mũi:
- Trời mùa đông đầy mây chạy đến đỉnh múi ngắm sao… Hắt xì! Anh thật quá lãng mạn…hắt xì!
Nghe cô hắt xì liên lục, Lôi Nghị Phong làm gì còn tâm tư mà cãi nhau với cô, anh lo lắng nhìn cô:
- Cảnh Lam, em có phải bị ốm không? Lạnh không?
Anh vội vàng kéo mui xe lại, đóng cửa sổ, mở đèn bên trong, lúc này mới thấy sắc mặt cô khó coi đến dọa người, sờ trán cô lại thấy nóng bừng.
Nhất thời, anh căng căng thẳng:
- Xin lỗi, anh không biết em bị ốm, anh đưa em đến bệnh viện ngay đây.
Ông trời cố tình trêu ngươi, đến lúc xe chạy đến lưng chừng núi thì lại đổ mưa, càng làm anh tức tối là lốp xe lại nổ.
Thật đúng là! Cái gì mà hẹn hò lãng mạn….
Lôi Nghị Phong vội gọi điện thoại cho người đến xử lí xe đến, lại nhờ Quân Lăng nhắc nhở mà nhớ tới ở gần đây anh có mua một biệt thự suối nước nóng, anh quyết định đưa Tô Cảnh Lam đến đó, mời bác sĩ đến khám
Mưa càng lúc càng lớn, bác sĩ đến khám cho cô rồi vội rời đi nhưng cô vẫn hơi hơi nóng, không biết là vì bị ốm hay vì uống rượu, cô vừa ngủ vừa kêu lạnh khiên Lôi Nghị Phong vừa cực kì đau lòng lại vô cùng hối hận.
Vốn tưởng là cho cô một niềm vui anh mới cố ý làm như vậy, không nghĩ chẳng hề lãng mạn lại hại cô sinh bệnh.
Chuyện này nếu sau này truyền ra ngoài nhất định sẽ thành đề tài cho người khác cười, anh thề từ nay sẽ không bao giờ làm chuyện lên núi ngắm sao vớ vẩn này nữa.
Bản thân anh thực ra cũng không thoải mái nhưng vì lo lắng cho cô mà không dám nghỉ ngơi, miễn cưỡng lấy tinh thần chăm sóc cô.
Suốt một đêm, mỗi lúc anh đều giúp cô thay khăn đắp trán, lúc cô kêu lạnh anh lại ôm cô vào lòng.
Hồi lâu, cuối cùng cô đã ngủ say anh cũng nhẹ nhàng thở phào, ôm cô ngủ một lúc. Sáng sớm, mưa nhỏ dần đi, sắc trời ngoài cửa sổ dần sáng lên, Tô Cảnh Lam hơi xoay người thì anh đã tỉnh lại.
Anh sơ sờ trán cô, đã hạ sốt, nhìn gò má trắng hồng mềm mại kia mà không nhịn được, yêu thương hôn lên gò má.
- ọc ọc…
Bụng anh réo ào ào khiến anh nhớ ra mình đã đói. Anh rón ra rón rén đứng dậy đi vào phòng bếp, anh muốn nấu bữa sáng để chút nữa Cảnh Lam dậy có thể ăn.
Tuần trước, Quân Lăng có đến đây, trong tủ lạnh còn chút nguyên liệu nấu ăn nhưng Lôi Nghị Phong lại phát hiện không có đồ ăn sẵn. Từ nhỏ đến lớn đã bao giờ anh vào bếp?
Cái kia cùng cái thìa kia là để làm gì?
Cái nồi kì kì quái quái này, loạn hết cả lên, chả hiểu làm sao.
Anh mở tủ bát thấy được một bao gạo trắng chưa mở, anh nghĩ có lẽ bệnh nhân sẽ thích ăn đồ ăn nhẹ, nếu Cảnh Lam thức dậy mà ăn cháo trắng nóng hổi chắc sẽ khỏe lên nhiều.
Nghĩ đến đây, anh vội lấy gạo ra nhưng nhìn thấy đống gạo trắng tinh thì lại nhíu mày, anh không thể nghĩ làm sao thứ này sẽ thành cháo trắng cho được.
Đáng chết, sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì anh đã sẽ quan tâm đến nấu nướng một chút không đến nỗi bây giờ ngây ngốc không biết làm gì thế này.
Nhưng không sao, anh không biết không có nghĩa là sẽ không có ai biết. Chuyện này trợ lý vạn năng của anh chắc sẽ biết làm như thế nào.
Lấy điện thoại, anh nhanh chóng gọi cho Quân Lăng, vài lần tút tút rồi chuyển sang hộp thư thoại là tiếng của Quân Lăng khàn khàn chưa tỉnh.
- Xin chào, đây là hộp thư thoại, bây giờ tôi không thể nghe điện thoại, bạn có thể để lại lời nhắn sau tiếng tút.
Sau đó nghe cực rõ là tự Quân Lăng nói “tút”
Anh vừa muốn tắt điện thoại thì Lôi Nghị Phong đã hét lớn:
- Lăng đừng giả vờ, tỉnh dậy cho anh.
- Ngô…. Anh rên rỉ: – sếp tổng, lúc này không phải anh nên ngủ trên giường sao, gọi cho em làm chi?
Lôi Nghị Phong nói nhanh:
- Cậu có biết làm thế nào để nấu cháo không?
- Để gạo vào nồi mà nấu.
- Vớ vẩn, cái đấy ai mà chẳng biết, anh hỏi là nấu như thế nào?
Quân Lăng hơi tỉnh táo lại:
- Sếp tổng. sáng tinh mơ anh gọi cho em hỏi chuyện nấu cháo, có phải em đang mơ không? Hay là hôm qua anh bị người ngoài hành tinh bắt được rồi tẩy não mà bị biến tính thế. Anh trêu đùa.
- Hỏi cậu thì cậu trả lời, nói những chuyện vô nghĩa này làm gì?
- A! Vậy anh nấu cháo cho ai ăn?
- Chẳng ai cả! Anh vội phủ nhân nhưng lại tìm lí do sứt sẹo: – chỉ là đột nhiên không ngủ được muốn tìm người tâm sự về phương diện ẩm thực.
- Thế này nhé, em đề nghị anh nên gọi cho đầu bếp, anh ta chắc sẽ rất vui vẻ mà nói chuyện này với anh.
- Đủ rồi, hỏi cậu cậu không đáp lại nói lung tung cái gì. Cẩn thận anh lấy việc công trả thù riêng
Lôi Nghị Phong hơi mất nhẫn nại:
- Hôm nay anh không đi làm, còn nữa Cảnh Lam bị bệnh. Anh muốn nấu cháo cho cô ấy, cho nên cậu nói vào trọng tâm đi.
Di động truyền đến tiếng cười trăm năm khó gặp:
- Được rồi, nể mặt anh là sếp… chờ em một chút.
Anh nghe được tiếng tit tít rồi tiếng khởi động máy tính, nhíu mày:
- Cậu đang làm gì thế?
- Mở máy tính.
- Mở máy tính làm gì?
- Đương nhiên là giúp sếp tổng lên mạng tra xem làm thế nào để nấu cháo. Quân Lăng nghiêm trang trả lời.
Lôi Nghị Phong vô lực liếc mắt xem thường. Xem ra anh tìm Quân Lăng trợ giúp là sai lầm lớn.
Tìm cả buổi cuối cùng cũng tra xong. Sau đó, là một trận tay chân luống cuống. Chỉ là vo gạo cũng là một học vấn, anh lại đành gọi điện hỏi Quân Lăng.
Tiếng lách cách, loảng xoảng trong phòng bếp, thỉnh thoảng có có tiếng kêu thảm thiết, thì ra nấu cháo nước trào ra…
Tiếng này đánh thức Tô Cảnh Lam trong phong ngủ. Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn mọi thứ lạ lẫm xung quanh. Đây không phải nhà cô mà cũng không phải biệt thự của Lôi Nghị Phong. Đây là đâu?
Cô nhớ lại đêm qua Lôi Nghị Phong nói muốn ngắm sao, sao không thấy rồi hình như cô ngư thiếp đi…. Ai! Đau đầu chết đi được, chắc chắn là có liên quan đến rượu vang kia.
Cô từ từ xuống giường, đi ra phòng ngủ thì nghe thấy tiếng Lôi Nghị Phong gào thét trong bếp.
- Cuối cùng cậu có thể chỉ cho rõ được không? Anh đương nhiên biết nấu cháo cần cho nhiều nước nhưng bây giờ nước trào ra hết rồi sao cháo còn không nhuyễn,… Cái gì? Cậu nói là lúc nấu phải đổ thêm nước? đáng chết! Sao không nói sớm một chút? Hắt xì……
Lôi Nghị Phong hắt xì mạnh:
- Vớ vẩn, đượng nhiên anh biết hắt xì là có bệnh nhưng chỉ là chút cảm mạo thôi, anh không yếu ớt như vậy…. đúng rồi, tí nữa nhớ kêu bác sĩ đến đây một chuyến. Anh lo Cảnh Lam bị ốm nặng, bảo bác sĩ mang nhiều thuốc đến… hắt xì!
- Không có việc gì, anh còn khỏe, cậu vừa nói gì? Đổ nước vào rồi làm thế nào…. tốt nhất là cho thêm đường? cho đường vào thì có thể ăn được sao? Vạn nhất Cảnh Lam nôn ra thì làm thế nào…. ok ok… Anh biết đường như thế nào, cậu nghĩ anh ngu lắm sao.
Tô Cảnh Lam đi vào bếp, chỉ thấy Lôi Nghị Phong kẹp điện thoại ở bả vai, hai tay bối rối.
Nhìn anh tay chân vụng về, cô không nhịn được mà vụng trộm cười trong lòng.
Đây thực sự là Lôi Nghị Phong sao?
Người ngạo mạn tự phụ như anh mà cũng xuống bếp nấu cháo? Hơn nữa là để cho cô ăn sao….
Nhớ đến tối hôm qua không hắn là bữa tối lãng mạn, tặng hoa, kể chuyện, tuy rằng trời cũng không đẹp nhưng tất cả đều đầy tâm ý của anh, lại nhìn anh bận rộn trong bếp, nói không cảm động đương nhiên là gạt người. Đứa ngốc kiêu ngạo này, thì ra anh lại đáng yêu như vậy….
Lại có cảm giác ấm áp nói không nên lời, cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào, quyết định quay về phòng ngủ. Không bao lâu, cô cảm giác được cửa phòng bị người đẩy khẽ ra, Lôi Nghị Phong từ từ đi vào, sau đó, cô cảm nhận được một bàn tay to ấm áp đặt trên trán.
Đầu tiên anh kiểm tra nhiệt độ của cô, cô giả vờ ngủ, tay anh lại không rời đi, quyến luyến vuốt ve cô. Cảm giác này thật thoải mái, anh rất nhẹ nhàng, ôn nhu tựa như cô là bảo vật trân quý cần phải bảo vệ cẩn thận.
Cô từ tử mở mắt, khi bốn mắt nhìn nhau, cô thấy trong mắt anh đầy nhu tình ấm áp.
- Cảnh Lam, em tỉnh rồi?
Anh kinh ngạc hỏi:
- Đầu còn đau không, người có chỗ nào khó chịu không?
Cô lắc lắc đầu muốn dậy, anh vội vàng đỡ cô lên:
- Đã thấy đói bụng chưa? Anh vừa nấu cháo.
- Vâng
Đối mặt với sự nhu tình của anh, Tô Cảnh Lam thấy mình thật hạnh phúc:
- Vừa hay em cũng hơi đói…
Hai người đi vào nhà ăn, bàn ăn to nhưng chỉ có độc một nồi cháo hoa nóng hổi, không còn bất kì đồ ăn gì.
Lôi Nghị Phong ân cần giúp cô múc một bát cháo:
- Nhân lúc còn nóng ăn đi.
Anh giống như bồi bàn đẹp trai phục vụ cô:
- Nếm thử xem thế nào?
Cô cầm thìa ăn một miếng. Ách… đây…. đây là hương vị đáng sợ gì thế này? Ngọt! Ngọt khiến cô muốn rớt nước mắt.
- Thế nào? Ăn được không? Anh như đứa nhỏ chờ đợi được người lớn khen ngợi, nhìn cô đầy chờ mong.
Cô ép mình cười vui:
- Ăn rất ngon nha
Cô ăn thêm một thìa:
- Anh tự nấu? Không nghĩ tới sếp tổng Lôi thị lại có thể nấu cháo cho người khác ăn. Em nghĩ em bắt đầu sùng bái anh rồi.
Cô cô gắng ăn hết bát cháo hoa.
Nhìn cô ăn ngon như vậy, Lôi Nghị Phong phát hiện con giun trong bụng mình cũng réo lên. Cũng tự múc một bát ình. Tô Cảnh Lam thấy thế vội đoạt lấy bát trong tay anh.
- Cháo này rất ngon, bát này để em ăn đi…
Anh giật mình:
- Thật sự ngon lắm à?
Ngón tay hơi dính tí chao, anh liếm liếm, nhíu mày khó hiểu:
- Sao lại ngọt thế này?
Phát hiện ánh mắt cô né tránh anh, vùi đâu vào ăn cháo, nhất thời anh thấy cho chuyện lạ, giật lấy bát cháo trong tay cô thử một miếng.
Chậc! Sao ngọt thế! Thế này thì làm sao ăn?
Anh nhìn cô:
- Có phải rất ngọt không?
Cô nhún vai:
- Vẫn… tốt
- Này! Cháo này rất khó ăn sao em còn ăn? Em không sợ hỏng thận à?
Lôi Nghị Phong ảo não vỗ vỗ trán. Đáng chết! Đều tại Quân Lăng nói cái gì mà đường có thể hỗ trợ tiêu hóa. Tám phần khiến anh đổi muối thành đường.
- Hương vị thật ra cũng không tệ…
Cô nhẹ ho khan, cố nén sự khé cổ.
- Ngốc nghếch! Anh đột nhiên kích động ôm cô vào lòng: – em là đồ ngốc!
Giọng anh trầm thấp đầy sức hút:
- Nếu không thể ăn sao còn tự miễn cưỡng bản thân?
Tô Cảnh Lam khẽ cười một tiếng:
- Bởi vì bát cháo này là do một người đàn ông bị ốm, ngạo mạn nấu cho em, nếu em không ăn chỉ sợ anh ta sẽ buồn….
Anh bình tĩnh nhìn cô, cô cũng nhìn anh chăm chú,
Đột nhiên, hai người đều nở nụ cười.
- Cảnh Lam…. Anh nhẹ gọi tên cô.
- ừm!
- anh có thể hôn em không?
- nếu anh không sợ bị lây bệnh…..
- không sao cả, anh cũng bị bệnh như em mà.
- Thế còn chờ cái gì?
Cô vít cổ anh, chủ động hôn anh.
Đến giữa trưa, bác sĩ đến phát hiện hai người này thân thiết nắm tay nằm trên giường, bệnh càng nặng hơn, một người không ngừng ho khan còn một người sốt đến 39 độ C, nhưng vẻ mặt đầy ý cười ngọt ngào.
Tiếng chuông tan tầm vừa vang lên Tô Cảnh Lam đã bị Lôi Nghị Phong không khách khí kéo ra khỏi công ty, nhét vào xe thể thao của anh.
Lôi Nghị Phong ngồi trên ghế lái, thuần thục lái xe chạy về phía ngoại thành.
Tô Cảnh Lam vừa xoa xoa cổ tay bị anh kéo đến ửng hồng vừa nhìn cảnh sắc đang trôi dần ngoài cửa xe:
- Lôi Nghị Phong, anh có thể nhẫn nại giải thích với tôi được không, anh thô bạo bắt cóc tôi như thế này là mục đích gì?
Xem ra là không phải đi về nhà anh, vì đây là đi theo hướng ngược lại.
Anh tà mị nhìn cô một cái:
- Sao còn không gọi anh là sếp tổng? Anh thấy lúc em ở trong công ty gọi anh như thế rất vui vẻ mà/
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh:
- Bây giờ tan tầm rồi, Lôi Nghị Phong!
Anh không hề đế ý, nhếch môi cười:
- Tùy em!
Xe đi qua thành phố phồn hoa, đi dần về phía ngoại ô vắng vẻ, Tô Cảnh Lam nhíu mày. Anh ta rốt cục định làm trò quỷ gì?
Cô nhìn anh. Người đàn ông này tuyệt đối là kẻ mê người, tóc đen trong gió tung bay lại có vẻ phiêu dật. Hôm nay, anh mặc áo sơ mi trắng, cà vạt đỏ sậm, áo vest đen.
Màu đen này lại thật hợp với anh. Mũi anh rất thon, miệng củ ấu (???) hơi nhếch, không nhìn ra hỷ nộ ái ố. Có thể thấy đây là một người có thể tự khống chế tâm tình.
Đến lúc anh bóp còi nhắc nhở chiếc xe phía trước đừng đi loạn thì cô mới bừng tỉnh. Phát hiện bản thân mình như một kẻ háo sắc bất tri bất giác nhìn anh lâu như vậy, vội vàng thu hồi ánh mắt, trái tim đập loạn lên.
Được rồi, anh rất là tuấn tú, xem vài lần cũng chẳng nói lên cái gì. Cô cũng cảm thấy thật may mắn, lần đầu tiên của mình là cùng với một cực phẩm soái ca này, tính ra cũng không tệ…
Chậc! Cô suy nghĩ cái gì?! stop!stop!
Lôi Nghị Phong dần giảm tốc độ, dừng lại.
Ách…… Bọn họ đến rồi sao? Cô lầu bầu rồi bước xuống xe.
Đây là ở trên đỉnh núi. Nhưng khiến cô nằm mơ cũng không nghĩ đến là nơi này lại có một chiếc bàn trải khăn trắng, trên bàn đầy những món ăn mỹ vị.
Có cá, có gà… còn có rượu vang, cùng hoa hồng kiều diễm.
- Lôi Nghị Phong?
Cô khó hiểu nhìn anh:
- Có người muốn đến đây đóng phim sao? Phim thần tượng?
Chỉ thấy anh cười ha ha, nắm tay cô kéo lên môi khẽ hôn:
- Tô tiểu thư, có hứng thú dùng bữa ở nơi đây cùng anh không?
Cô giật mình há miệng:
- Không phải tất cả đều là anh an bài chứ?
Anh ta điên rồi! Mấy ngày hôm nay đang có gió lạnh về lại còn có người nhàn hạ, thoải mái ngồi trên đỉnh núi lạnh ăn tốt?!
Trời lúc này đã dần tối, bốn phía đèn nến đột nhiên sáng bừng, mà kì lạ là cô chỉ thấy hơi man mát, thì ra là có máy sưởi.
Lôi Nghị Phong thấy phản ửng của cô không vừa lòng, anh nhìn anh bốn phía:
- Anh còn nghĩ em sẽ thấy hưng phấn hay kích động cơ.
- Đương nhiên là anh xem nhẹ chỉ số thông minh của tôi.
Thật khó lấy lòng, nhưng mà…. anh thích cô, vĩnh viễn khiến anh thấy thú vị, muốn tìm hiểu xem cô nghxi gì.
Anh phong độ dắt cô vào bàn, kéo ghế cho cô. Cô phát hiện mỗi món ăn đều có một lò vi ba nhỏ giữ ấm.
Lôi Nghị Phong cũng tao nhã ngồi xuống, rót cho cô một ly rượu vang. Gió lạnh thổi đến, máy sưởi cũng không đủ lực nhưng có thể cùng người con gái mình yêu cùng hưởng thụ bữa tối lãng mạn này thì đáng giá! Đáng giá!
Ách? Đợi chút! Người con gái mình yêu? Anh đã theo bản năng mà coi Tô Cảnh Lam là người mình yêu?
Nhưng là…… Khi trong đầu anh nảy ra ý tưởng này, anh phát hiện mình không hề bài xích, hoảng sợ.
Nâng ly rượu, anh cười mê người với cô:
- Có muốn uống một ly không, coi như là mừng cho lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta.
Bí quyết tình yêu đầu tiên: Muốn theo đuổi người con gái mình thích thì phải làm cho cô ấy cảm động, thấy lãng mạn. Cô nhanh cảm động đi! Anh như học sinh tiểu học chờ đợi công bố thành tích mà nhìn cô đầy chờ mong.
Tô Cảnh Lam vì hai chữ hẹn hò mà tim đập nhanh hơn. Nếu đây là nhà hàng năm sao thì còn thấy bình thường nhưng lại là ở trên đỉnh núi, xung quanh sỏi đá khiến cô cảm thấy anh rất dụng tâm mà làm điều này.
Nhẹ nhàng nâng ly, cô cũng mỉm cười nhìn anh:
- Cheer!
Hai người nâng tay chạm ly. Sau khi uống xong, cô cảm thấy ấm áp, cả người cũng thả lỏng mấy phần.
Hai người cười cười nói nói, nói chuyện công ty cũng như chuyện trong cuộc sống, không khí thập phần hòa hợp.
Sau khi dùng bữa xong, Tô Cảnh Lam lại nhẹ uống một ngụm rượu, lười nhác cười hỏi:
- Được rồi, cơm ăn xong rồi, sếp tổng còn có tiết mục gì.
Lôi Nghị Phong nhẹ véo mũi cô:
- Lại gọi anh là sếp tổng, không phải vừa mới nói tên của anh rất dễ gọi sao?
Anh ôm lấy cô, kéo cô ngồi vào xe thể thao rồi làm chuyện mà tối nay anh muốn làm nhất: hôn cô.
Cô bị anh hôn đến mờ mịt, mơ màng, đột nhiên cảm giác ấm áp kia biết mất, cô bất mãn mở mắt: – Lôi…. vươn tay muốn kéo anh lại.
Anh bật cười, lại hôn cô một lúc rồi mới lưu luyến buông cô ra, thì thầm vào tai:
- Chờ một chút lại tiếp tục được không? Anh muốn cho em xem cái này….
- Cái gì?
Bỗng dưng cô phát hiện ánh đèn sáng trưng ban nãy đã biến mấy, cả người bị bóng tối vây quanh:
- Anh lại làm cái quỷ gì? Sao lại tắt đèn?
- Hư….
Anh lại thở vào tai cô, ý bảo cô nhìn nóc xe thể thao đã bung lên:
- Em cảm thấy đêm nay thế nào?
Bí quyết tình yêu thứ hai: phải nhân thời điểm thích hợp mà làm một số động tác ái muội và một số lời nói ái muội.
Cô ngẩng đầu nhìn trời đêm đen tối, cái gì cũng không nhìn thấy:
- Có cái gì đâu.
Cô đừng có trái ý anh như thế chứ? Anh đã rất muốn tạo ra bầu không khí lãng mạn cho hai người/
- Không đâu
Lôi Nghị Phong bắt buộc chính mình phải duy trì tâm tình lãng mạn:
- Đài khí tượng nói đêm nay sẽ có sao, chờ một chút mây sẽ tản ra?
Thấy cô nhắm mắt, anh vỗ vỗ mặt cô:
- Em đau đầu à?
Tô Cảnh Lam xoa huyệt thái dương.
- Có thể là uống hơi nhiều, em hơi choáng….
- Không sao, em dựa vào lòng anh, một lúc sau sẽ đỡ.
Anh tỏ vẻ che chở, nắm chặt tay cô.
Bí quyết tình yêu thứ ba: Thân là đàn ông nhất định khi phụ nữ cần phải cho cô một vòng tay ấm áp, an toàn để dựa dẫm.
- Đúng rồi, tặng em
Anh đột nhiên thò tay về ghế sau, cầm lấy thứ gì đó đem đến trước mặt cô.
Bốn phía tối om, cô hoàn toàn không nhìn thấy trong tay anh là cái gì
Cô thử động vào tay anh, cảm giác đau đớn truyền đến khiến cô không nhịn được kêu khẽ:
- Cái gì đó?
- Đương nhiên là hoa hồng!
Bí quyết tình yêu thứ tư: Tặng hoa!
- Hoa hồng? Anh tìm cái này ở đâu
Nam nhân này hôm nay làm sao vậy? Làm ra bao nhiêu là chuyện kì quặc.
- Em có biết ý nghĩa của hoa hồng là gì không?
Lôi Nghị Phong nhỏ giọng nói, đem bó hoa nhẹ nhàng đặt vào tay cô.
Bí quyết tình yêu thứ năm: ở thời điểm cần thiết phải có sự sáng tạo.
- ở Hy Lạp có truyền thuyết…..Anh hắng giọng nói: – thần tình yêu Aphrodite có vẻ đẹp không ai sánh bằng. Một ngày kia, nàng yêu một người con trai trần thế là Adonis. Anh ta là một thợ săn anh tuấn nhưng thật đáng tiếc, trong một lần săn bắn bị con mồi húc chết. Aphrodite sau khi nghe tin cuỗng quýt chạy tới để cứu anh. Trên đường, gai hoa hồng trắng đâm vào đôi chân trần của nàng, máu tươi thẫm đẫm ven đường. Những nơi nàng đi qua nở đầy hoa hồng đỏ tươi như máu. Đó là sự tích hoa hồng, cho nên sau này người ta dùng hoa hồng để tượng trưng cho tình yêu….
- không đúng, em đã nghe bản cũ không giống với lời anh kể.
Tô Cảnh Lam ngẩng đầu lên:
- Aphrodite kia là nữ nhân háo sắc, chính mình đã có chồng nhưng lại còn thích hẹn hò bên ngoài. Nàng đúng là yêu Adonis kia nhưng hắn lại không yêu nàng. Nàng đánh chết không buông muốn Adonis chấp nhận nàng. Nhưng cuối cùng Adonis tình nguyện bị lợn lòi húc chết cũng không muốn cùng nữ nhân háo sắc ở chung….
Nghe đến câu cuối cùng, Lôi Nghị Phong cảm thấy mình sắp bị cô làm cho tức chết.
Vì sao bí quyết tình yêu lại không dạy làm thế nào để ứng đôi với người không có tế bào lãng mạn nào như cô?
Anh giống như kẻ ngốc làm biết bao nhiêu điều nhưng vị tiểu thư này đáp lại thật khiến anh hộc máu…
- Hắt xì!
Đúng lúc này, Tô Cảnh Lam đột nhiên hắt xì lớn, càng về đêm, trời cành lạnh, khó chịu hít hít mũi:
- Anh định cả đêm ngồi đây nói chuyện thần thoại Hy Lạp à? Hắt xì….
Nói xong cô lại hắt xì.
Lôi Nghị Phong vội vàng cởi áo khoác ra khoác vào người cô:
- Sao thế? Lạnh à?
- Nói thừa! Bây giờ là mùa đông còn gì!
- Thế này có thoải mái hơn không?
Anh kéo cô vào lòng, muốn truyền hơi ấm sang cho cô
Tô Cảnh Lam run run hỏi:
- Bữa tối cũng ăn xong rồi, hoa cũng tặng, chuyện xưa cũng kể, sau đó anh còn định làm gì?
Lôi Nghị Phong cảm thán nói:
- Không phải chính em nói trong một buổi tối đẹp trời, nếu có một người đàn ông cùng em ngắm sao em sẽ rất cảm động là gì?
Anh thật sự cảm thấy mình ngu ngốc, làm cả buổi tối mà người đẹp không chút cảm kích, thực đáng giận, phản ứng của cô không thể bình thường một chút sao?
Còn tên hỗn đản Quân Lăng kia nhất định là đùa anh, vỗ ngực cam đoan là đêm nay sẽ đầy sao. Kết quả lầ bây giờ một ngôi sao cũng không có, chỉ có một đống mây đen.
Tô Cảnh Lam liếc mắt:
- Sếp tổng, em còn chưa nói anh rất hài hước đúng không? Hắt xì!
Cô khổ sở bưng mũi:
- Trời mùa đông đầy mây chạy đến đỉnh múi ngắm sao… Hắt xì! Anh thật quá lãng mạn…hắt xì!
Nghe cô hắt xì liên lục, Lôi Nghị Phong làm gì còn tâm tư mà cãi nhau với cô, anh lo lắng nhìn cô:
- Cảnh Lam, em có phải bị ốm không? Lạnh không?
Anh vội vàng kéo mui xe lại, đóng cửa sổ, mở đèn bên trong, lúc này mới thấy sắc mặt cô khó coi đến dọa người, sờ trán cô lại thấy nóng bừng.
Nhất thời, anh căng căng thẳng:
- Xin lỗi, anh không biết em bị ốm, anh đưa em đến bệnh viện ngay đây.
Ông trời cố tình trêu ngươi, đến lúc xe chạy đến lưng chừng núi thì lại đổ mưa, càng làm anh tức tối là lốp xe lại nổ.
Thật đúng là! Cái gì mà hẹn hò lãng mạn….
Lôi Nghị Phong vội gọi điện thoại cho người đến xử lí xe đến, lại nhờ Quân Lăng nhắc nhở mà nhớ tới ở gần đây anh có mua một biệt thự suối nước nóng, anh quyết định đưa Tô Cảnh Lam đến đó, mời bác sĩ đến khám
Mưa càng lúc càng lớn, bác sĩ đến khám cho cô rồi vội rời đi nhưng cô vẫn hơi hơi nóng, không biết là vì bị ốm hay vì uống rượu, cô vừa ngủ vừa kêu lạnh khiên Lôi Nghị Phong vừa cực kì đau lòng lại vô cùng hối hận.
Vốn tưởng là cho cô một niềm vui anh mới cố ý làm như vậy, không nghĩ chẳng hề lãng mạn lại hại cô sinh bệnh.
Chuyện này nếu sau này truyền ra ngoài nhất định sẽ thành đề tài cho người khác cười, anh thề từ nay sẽ không bao giờ làm chuyện lên núi ngắm sao vớ vẩn này nữa.
Bản thân anh thực ra cũng không thoải mái nhưng vì lo lắng cho cô mà không dám nghỉ ngơi, miễn cưỡng lấy tinh thần chăm sóc cô.
Suốt một đêm, mỗi lúc anh đều giúp cô thay khăn đắp trán, lúc cô kêu lạnh anh lại ôm cô vào lòng.
Hồi lâu, cuối cùng cô đã ngủ say anh cũng nhẹ nhàng thở phào, ôm cô ngủ một lúc. Sáng sớm, mưa nhỏ dần đi, sắc trời ngoài cửa sổ dần sáng lên, Tô Cảnh Lam hơi xoay người thì anh đã tỉnh lại.
Anh sơ sờ trán cô, đã hạ sốt, nhìn gò má trắng hồng mềm mại kia mà không nhịn được, yêu thương hôn lên gò má.
- ọc ọc…
Bụng anh réo ào ào khiến anh nhớ ra mình đã đói. Anh rón ra rón rén đứng dậy đi vào phòng bếp, anh muốn nấu bữa sáng để chút nữa Cảnh Lam dậy có thể ăn.
Tuần trước, Quân Lăng có đến đây, trong tủ lạnh còn chút nguyên liệu nấu ăn nhưng Lôi Nghị Phong lại phát hiện không có đồ ăn sẵn. Từ nhỏ đến lớn đã bao giờ anh vào bếp?
Cái kia cùng cái thìa kia là để làm gì?
Cái nồi kì kì quái quái này, loạn hết cả lên, chả hiểu làm sao.
Anh mở tủ bát thấy được một bao gạo trắng chưa mở, anh nghĩ có lẽ bệnh nhân sẽ thích ăn đồ ăn nhẹ, nếu Cảnh Lam thức dậy mà ăn cháo trắng nóng hổi chắc sẽ khỏe lên nhiều.
Nghĩ đến đây, anh vội lấy gạo ra nhưng nhìn thấy đống gạo trắng tinh thì lại nhíu mày, anh không thể nghĩ làm sao thứ này sẽ thành cháo trắng cho được.
Đáng chết, sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì anh đã sẽ quan tâm đến nấu nướng một chút không đến nỗi bây giờ ngây ngốc không biết làm gì thế này.
Nhưng không sao, anh không biết không có nghĩa là sẽ không có ai biết. Chuyện này trợ lý vạn năng của anh chắc sẽ biết làm như thế nào.
Lấy điện thoại, anh nhanh chóng gọi cho Quân Lăng, vài lần tút tút rồi chuyển sang hộp thư thoại là tiếng của Quân Lăng khàn khàn chưa tỉnh.
- Xin chào, đây là hộp thư thoại, bây giờ tôi không thể nghe điện thoại, bạn có thể để lại lời nhắn sau tiếng tút.
Sau đó nghe cực rõ là tự Quân Lăng nói “tút”
Anh vừa muốn tắt điện thoại thì Lôi Nghị Phong đã hét lớn:
- Lăng đừng giả vờ, tỉnh dậy cho anh.
- Ngô…. Anh rên rỉ: – sếp tổng, lúc này không phải anh nên ngủ trên giường sao, gọi cho em làm chi?
Lôi Nghị Phong nói nhanh:
- Cậu có biết làm thế nào để nấu cháo không?
- Để gạo vào nồi mà nấu.
- Vớ vẩn, cái đấy ai mà chẳng biết, anh hỏi là nấu như thế nào?
Quân Lăng hơi tỉnh táo lại:
- Sếp tổng. sáng tinh mơ anh gọi cho em hỏi chuyện nấu cháo, có phải em đang mơ không? Hay là hôm qua anh bị người ngoài hành tinh bắt được rồi tẩy não mà bị biến tính thế. Anh trêu đùa.
- Hỏi cậu thì cậu trả lời, nói những chuyện vô nghĩa này làm gì?
- A! Vậy anh nấu cháo cho ai ăn?
- Chẳng ai cả! Anh vội phủ nhân nhưng lại tìm lí do sứt sẹo: – chỉ là đột nhiên không ngủ được muốn tìm người tâm sự về phương diện ẩm thực.
- Thế này nhé, em đề nghị anh nên gọi cho đầu bếp, anh ta chắc sẽ rất vui vẻ mà nói chuyện này với anh.
- Đủ rồi, hỏi cậu cậu không đáp lại nói lung tung cái gì. Cẩn thận anh lấy việc công trả thù riêng
Lôi Nghị Phong hơi mất nhẫn nại:
- Hôm nay anh không đi làm, còn nữa Cảnh Lam bị bệnh. Anh muốn nấu cháo cho cô ấy, cho nên cậu nói vào trọng tâm đi.
Di động truyền đến tiếng cười trăm năm khó gặp:
- Được rồi, nể mặt anh là sếp… chờ em một chút.
Anh nghe được tiếng tit tít rồi tiếng khởi động máy tính, nhíu mày:
- Cậu đang làm gì thế?
- Mở máy tính.
- Mở máy tính làm gì?
- Đương nhiên là giúp sếp tổng lên mạng tra xem làm thế nào để nấu cháo. Quân Lăng nghiêm trang trả lời.
Lôi Nghị Phong vô lực liếc mắt xem thường. Xem ra anh tìm Quân Lăng trợ giúp là sai lầm lớn.
Tìm cả buổi cuối cùng cũng tra xong. Sau đó, là một trận tay chân luống cuống. Chỉ là vo gạo cũng là một học vấn, anh lại đành gọi điện hỏi Quân Lăng.
Tiếng lách cách, loảng xoảng trong phòng bếp, thỉnh thoảng có có tiếng kêu thảm thiết, thì ra nấu cháo nước trào ra…
Tiếng này đánh thức Tô Cảnh Lam trong phong ngủ. Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn mọi thứ lạ lẫm xung quanh. Đây không phải nhà cô mà cũng không phải biệt thự của Lôi Nghị Phong. Đây là đâu?
Cô nhớ lại đêm qua Lôi Nghị Phong nói muốn ngắm sao, sao không thấy rồi hình như cô ngư thiếp đi…. Ai! Đau đầu chết đi được, chắc chắn là có liên quan đến rượu vang kia.
Cô từ từ xuống giường, đi ra phòng ngủ thì nghe thấy tiếng Lôi Nghị Phong gào thét trong bếp.
- Cuối cùng cậu có thể chỉ cho rõ được không? Anh đương nhiên biết nấu cháo cần cho nhiều nước nhưng bây giờ nước trào ra hết rồi sao cháo còn không nhuyễn,… Cái gì? Cậu nói là lúc nấu phải đổ thêm nước? đáng chết! Sao không nói sớm một chút? Hắt xì……
Lôi Nghị Phong hắt xì mạnh:
- Vớ vẩn, đượng nhiên anh biết hắt xì là có bệnh nhưng chỉ là chút cảm mạo thôi, anh không yếu ớt như vậy…. đúng rồi, tí nữa nhớ kêu bác sĩ đến đây một chuyến. Anh lo Cảnh Lam bị ốm nặng, bảo bác sĩ mang nhiều thuốc đến… hắt xì!
- Không có việc gì, anh còn khỏe, cậu vừa nói gì? Đổ nước vào rồi làm thế nào…. tốt nhất là cho thêm đường? cho đường vào thì có thể ăn được sao? Vạn nhất Cảnh Lam nôn ra thì làm thế nào…. ok ok… Anh biết đường như thế nào, cậu nghĩ anh ngu lắm sao.
Tô Cảnh Lam đi vào bếp, chỉ thấy Lôi Nghị Phong kẹp điện thoại ở bả vai, hai tay bối rối.
Nhìn anh tay chân vụng về, cô không nhịn được mà vụng trộm cười trong lòng.
Đây thực sự là Lôi Nghị Phong sao?
Người ngạo mạn tự phụ như anh mà cũng xuống bếp nấu cháo? Hơn nữa là để cho cô ăn sao….
Nhớ đến tối hôm qua không hắn là bữa tối lãng mạn, tặng hoa, kể chuyện, tuy rằng trời cũng không đẹp nhưng tất cả đều đầy tâm ý của anh, lại nhìn anh bận rộn trong bếp, nói không cảm động đương nhiên là gạt người. Đứa ngốc kiêu ngạo này, thì ra anh lại đáng yêu như vậy….
Lại có cảm giác ấm áp nói không nên lời, cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào, quyết định quay về phòng ngủ. Không bao lâu, cô cảm giác được cửa phòng bị người đẩy khẽ ra, Lôi Nghị Phong từ từ đi vào, sau đó, cô cảm nhận được một bàn tay to ấm áp đặt trên trán.
Đầu tiên anh kiểm tra nhiệt độ của cô, cô giả vờ ngủ, tay anh lại không rời đi, quyến luyến vuốt ve cô. Cảm giác này thật thoải mái, anh rất nhẹ nhàng, ôn nhu tựa như cô là bảo vật trân quý cần phải bảo vệ cẩn thận.
Cô từ tử mở mắt, khi bốn mắt nhìn nhau, cô thấy trong mắt anh đầy nhu tình ấm áp.
- Cảnh Lam, em tỉnh rồi?
Anh kinh ngạc hỏi:
- Đầu còn đau không, người có chỗ nào khó chịu không?
Cô lắc lắc đầu muốn dậy, anh vội vàng đỡ cô lên:
- Đã thấy đói bụng chưa? Anh vừa nấu cháo.
- Vâng
Đối mặt với sự nhu tình của anh, Tô Cảnh Lam thấy mình thật hạnh phúc:
- Vừa hay em cũng hơi đói…
Hai người đi vào nhà ăn, bàn ăn to nhưng chỉ có độc một nồi cháo hoa nóng hổi, không còn bất kì đồ ăn gì.
Lôi Nghị Phong ân cần giúp cô múc một bát cháo:
- Nhân lúc còn nóng ăn đi.
Anh giống như bồi bàn đẹp trai phục vụ cô:
- Nếm thử xem thế nào?
Cô cầm thìa ăn một miếng. Ách… đây…. đây là hương vị đáng sợ gì thế này? Ngọt! Ngọt khiến cô muốn rớt nước mắt.
- Thế nào? Ăn được không? Anh như đứa nhỏ chờ đợi được người lớn khen ngợi, nhìn cô đầy chờ mong.
Cô ép mình cười vui:
- Ăn rất ngon nha
Cô ăn thêm một thìa:
- Anh tự nấu? Không nghĩ tới sếp tổng Lôi thị lại có thể nấu cháo cho người khác ăn. Em nghĩ em bắt đầu sùng bái anh rồi.
Cô cô gắng ăn hết bát cháo hoa.
Nhìn cô ăn ngon như vậy, Lôi Nghị Phong phát hiện con giun trong bụng mình cũng réo lên. Cũng tự múc một bát ình. Tô Cảnh Lam thấy thế vội đoạt lấy bát trong tay anh.
- Cháo này rất ngon, bát này để em ăn đi…
Anh giật mình:
- Thật sự ngon lắm à?
Ngón tay hơi dính tí chao, anh liếm liếm, nhíu mày khó hiểu:
- Sao lại ngọt thế này?
Phát hiện ánh mắt cô né tránh anh, vùi đâu vào ăn cháo, nhất thời anh thấy cho chuyện lạ, giật lấy bát cháo trong tay cô thử một miếng.
Chậc! Sao ngọt thế! Thế này thì làm sao ăn?
Anh nhìn cô:
- Có phải rất ngọt không?
Cô nhún vai:
- Vẫn… tốt
- Này! Cháo này rất khó ăn sao em còn ăn? Em không sợ hỏng thận à?
Lôi Nghị Phong ảo não vỗ vỗ trán. Đáng chết! Đều tại Quân Lăng nói cái gì mà đường có thể hỗ trợ tiêu hóa. Tám phần khiến anh đổi muối thành đường.
- Hương vị thật ra cũng không tệ…
Cô nhẹ ho khan, cố nén sự khé cổ.
- Ngốc nghếch! Anh đột nhiên kích động ôm cô vào lòng: – em là đồ ngốc!
Giọng anh trầm thấp đầy sức hút:
- Nếu không thể ăn sao còn tự miễn cưỡng bản thân?
Tô Cảnh Lam khẽ cười một tiếng:
- Bởi vì bát cháo này là do một người đàn ông bị ốm, ngạo mạn nấu cho em, nếu em không ăn chỉ sợ anh ta sẽ buồn….
Anh bình tĩnh nhìn cô, cô cũng nhìn anh chăm chú,
Đột nhiên, hai người đều nở nụ cười.
- Cảnh Lam…. Anh nhẹ gọi tên cô.
- ừm!
- anh có thể hôn em không?
- nếu anh không sợ bị lây bệnh…..
- không sao cả, anh cũng bị bệnh như em mà.
- Thế còn chờ cái gì?
Cô vít cổ anh, chủ động hôn anh.
Đến giữa trưa, bác sĩ đến phát hiện hai người này thân thiết nắm tay nằm trên giường, bệnh càng nặng hơn, một người không ngừng ho khan còn một người sốt đến 39 độ C, nhưng vẻ mặt đầy ý cười ngọt ngào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook