- Cậu nói cái gì? Kim cương của ông ngoại cậu mấy tháng trước bị trộm?

Một cuộc điện thoại quốc tế gọi đến khiến Lôi Nghị Phong kinh ngạc thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

- Cậu nói rõ ràng một chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Mày rậm nhăn tít, biểu tình càng lúc càng âm trầm:

- ừ! Ừ! Chuyện này mình biết… sau đó sao? Cảnh sát quốc tế đã điều tra được manh mối có liên quan đến tập đoàn Minh Thái?

Trong điện thoại không biết nói cái gì, một hồi sau, Lôi Nghị Phong chậm rãi dập máy, nhắm mắt lại.

Trời a! Mình đã hiểu lầm những gì?!

Anh mở mắt ra, cầm lấy điện thoại gọi cho Quân Lăng:

- cho cậu nửa ngày, tra xem tình hình tập đoàn Minh Thái gần đây.

- Vâng thưa sếp.

Vừa nãy cùng một đối tượng hợp tác nói chuyện, vô tình đối phương để lộ ra khi trước ông ngoại anh bị mất đi một khối kim cương xa xỉ, theo cảnh sát quốc tế điều tra, khả năng kẻ trộm đã đem tang vật bán cho Lao Sâm, về tư liệu của Lao Sâm tất cả đều là giả tạo.

Nếu đám kim cương mất trộm kia là thứ anh từng trăm phương nghìn kế muốn đoạt được… anh quả thật không thể nghĩ được bây giờ mình sẽ phiền toái như thế nào nữa.

May mà đêm đó Cảnh Lam đánh hắn hôn mê nếu không bây giờ đối tượng bị cảnh sát quốc tế điều tra sẽ là mình, mà vạn nhất bộ sưu tập sắp tới sử dụng những khối kim cương đó thì thương hiệu bị tổn hại không thể bù đắp được.

Nghĩ đến đây, tim anh đập thình thịch, chẳng lẽ cô… đã sớm biết Lao Sâm có vấn đề?

Nhưng sao lại thể được…

Không lâu sau, Quân Lăng cầm một bản báo cáo đi vào

- Sếp tổng, những thứ liên quan đến tập đoàn Minh Thái đã được điều tra ra

Vì Lôi Nghị Phong và Tô Thiếu Long đối đầu nên tư sớm anh đã sai người để ý tập đoàn Minh Thái, hơn nữa, sau lần trước, anh cũng điều tra ra quan hệ của Tô Cảnh Lam và Tô gia.

- Sau khi Tô Thiếu Long tốt nghiệp đại học vào làm giám đốc Minh Thái, vừa được ba tháng đã ký được hợp đồng lớn thu lời gần 100.000$ Mỹ. Năm thứ hai vì người hãm hại mà khiến Minh Thái tổn thất 900.000 $ HongKong. Hai năm sau, hắn làm giả sổ sách trốn thuế bị cảnh sát điều tra, sau đó vì cảnh sát không tìm thấy chứng cứ mà được thả. Năm trước, Tô Thiếu Long đánh bạc thua 20000000 $ HongKong mà cãi nhau với cha hắn, bây giờ còn chưa hòa hảo.

Anh dừng lại rồi nói:

- Đúng rồi, Tô Cảnh Lam tiểu thư đúng là em gái cùng cha khác mẹ của Tô Thiếu Long.

Đề tài chuyển tới Tô Cảnh Lam, anh nhìn Lôi Nghị Phong mà sợ run.

- Chỉ số thông minh của Tô Cảnh Lam cực cao, cũng có thể coi là thiên tài, thông thạo nhiều ngoại ngữ và các vấn đề về máy tính. Bốn năm trước, Tô Đại Sơn đột nhiên cùng vợ ly hôn, lấy tình nhân cũng chính là mẹ Tô Cảnh Lam vào Tô gia, nhưng Tô Cảnh Lam cũng không cùng mẹ về Tô gia mà ngược lại hoàn toàn biến mất ở Hong Kong.

Quân Lăng nhẹ nhàng khụ một tiếng:

- Sếp tổng, nghe nói kết quả đó là do Tô Cảnh Lam thiết kế, chính là cô ấy cũng phải trả giá, vĩnh viễn rời khỏi HongKong.

Lôi Nghị Phong nghe được khiếp sợ không thôi, hoàn toàn không tưởng tượng được cô đã từng có quá khứ oanh oanh liệt liệt như vậy.

- Đúng vậy!

Ngay lúc Quân Lăng đang nói với Lôi Nghị Phong đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng nói già nua.

Sau đó, Lôi Lí Bích Vân chống quải trượng uy nghiêm tiến vào:

- Năm đó, mẹ Tô Cảnh Lam bị chịu nhục trước mặt mọi người, nó tìm cách phá vỡ hệ thống an ninh của tập đoàn Minh Thái, điều kiện trao đổi là mẹ nó phải được đường đường chính chính vào Tô gia. Tô gia đồng ý nhưng nó cũng không ở lại Hongkong nữa.

- Bà nội? Lôi Nghị Phong khó tin nhìn bà: – sao bà lại đến đây? Còn nữa, bà biết hết chuyện này?

Lôi Lí Bích Vân khẽ cười:

- Bởi vì bà muốn quan sát, khảo nghiệm nha đầu kia.

- Bà khảo nghiệm cô ấy?

Quan sát thì anh có thể hiểu nhưng khảo nghiệm là cái gì?

Bà hư hư thực thực nhìn cháu:

- Khảo nghiệm xem nó có thật lòng với con không.

- Bà khảo nghiệm cô ấy thế nào…. không, bà khảo nghiệm cô ấy làm gì?

Bà nói như là chuyện đương nhiên:

- Bà thấy con bé có thể thành cháu dâu bà nên tìm người điều tra, qua chuyện lần trước khảo nghiệm xem nó có thật lòng với con không?

Thấy cháu không thể kiên nhẫn, bà cũng không thừa nước đục thả câu:

- Kết quả khảo nghiệm khiến bà thập phần hài lòng, quả nhiên bà không nhìn lầm người, con bé kia vì con mà không tiếc lộ ra thân phận.

- Thân phận thật? có ý gì? Quân Lăng và Lôi Nghị Phong nhìn nhau.

- Thực ra trước đó bà đã biết Lao Sâm kia chẳng phải kẻ tốt lành gì, biết con định làm ăn với hắn vốn định cản lại nào biết con bé Tô Cảnh Lam kia lại khiến bà quan tâm… vụng trộm đánh cược một phen.

- Đánh cược gì?

- Đánh cược xem con bé có âm thầm giúp con không? Vẻ mặt Lôi Lí Bích Vân đắc ý: – Vì tiểu tử con, con bé vào CIA tra ra lí lịch của Lao Sâm, khi nó biết kim cương Lao Sâm định bán kia là phi pháp nên mới ngăn cản con đi kí hợp đồng với Lao Sâm

- Không thể hiểu được. Quân Lăng hỏi: – cô ấy có thể trực tiếp nói cho chúng ta mục đích của mình mà.

Bà lắc lắc đầu:

- Các con không hiểu nha đầu kia, trước kia nó gây rất nhiều chuyện thậm chí còn suýt phá tan sản nghiệp nhà mình. Bà sai người điều tra đến báo lại, nói rằng sau khi nó rời khỏi HongKong thì quyết định làm một người bình thường, bà đoán…

Bà nhìn Quân Lăng rồi nhìn cháu mình:

- Sở dĩ con bé không nói sự thật cho các con vì sợ các con sẽ cười chê nó.

- Vì sao bọn con lại chê cười cô ấy? Lôi Nghị Phong hoàn toàn không hiểu.

- Vì con bé không muốn các con hiểu lầm nó là người vì mục đích mà không từ thủ đoạn.

- Gặp quỷ! Nếu cô ấy nói cho con, sao con có thể nghĩ cô ấy như vậy….

Nhớ đến lúc trước anh nói năng vô tình khiến cô tổn thương, Lôi Nghị Phong thật sự oán giận bản thân ngu xuẩn.

Sao anh lại hồ đồ như thế? Tự mình làm tổn thương người mình yêu nhất.

Đấm một quyền mạnh lên bàn khiến hai người bên cạnh hoảng sợ, khi hai bà cháu còn chưa hoàn hồn thì đột nhiên anh chạy thẳng ra cửa văn phòng.

- Sếp tổng, anh định đi đâu?

- Đi tìm cô ấy…

- Nghị Phong! Lôi Lí Bích Vân gọi giật anh lại: – bà biết con luôn chán ghét việc bà làm, nhưng bà hy vọng con có thể tin những việc mà làm đều là tốt cho con…. Con bé Tư Lộ…

Anh quay lại, kiên định nhìn bà nội:

- Con không thể lấy cô ấy.

Bà khẽ thở dài:

- Bà biết. bà chỉ muốn nói cho con, bà sẽ ra mặt giải thích với Văn gia…

Đáy lòng anh chấn động. Bà nội nói, bất kể bà làm gì cũng đều vì tốt cho anh…

Những lời này, trước đây không lâu Cảnh Lam cũng nói cho anh.

Có một số người, cách yêu của họ không phải ai thấy cũng nhìn ra ngay nhưng bản chất là yêu thì sẽ không thay đổi. Những khúc mắt với bà nội trong nhiều năm qua, một phút này liền tiêu tan.

Khẽ gật đầu, anh nhẹ giọng nói:

- Cảm ơn

Nhìn cánh cửa dần đóng lại, Quân Lăng nhẹ cười nói:

- Bà, không thể không nói hồ ly già vẫn giảo hoạt.

Lôi Lí Bích Vân nhận lời “tán thưởng” của anh:

- Đương nhiên, muối bà ăn còn nhiều hơn cơm nó ăn… hy vọng nó không chịu thua kém ta, mau chóng theo đuổi được hồ ly mẹ, sinh cho ta con hồ ly con mà chơi đùa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương