Cảnh sắc khắp nơi đều là một mầu trắng hư vô, mờ mịt, những đám mây trôi dạt trong không trung, còn có một tia chớp lóa lên ở đằng kia, càng nhìn càng có cảm giác nơi này như không hề có thực.

Khó chịu qáu, đầu đau nhức như muốn nổ tung.

Cố nén đau đớn, Tả Phiên Nhân…… Không! Lúc này hãy gọi tên thật của nàng là Âu Uẩn Đình chậm rãi mở mắt.

Mình làm sao thế này? Nàng ngồi dậy đưa mắt quan sát bốn phía.

“Đây là đâu thế này….”Chứng kiến cảnh tượng trước mắt nàng không khỏi hốt hoảng đưa tay bịt chặt lấy miệng.

Nàng sợ hãi cảnh tượng trước mắt sẽ tan biến, bọn họ … bọn họ là….

Một đôi vợ chồng trẻ mặc bộ đồ màu trắng, gương mặt hiền từ, mỉm cười dịu dàng đứng ở trước mặt nàng, gương mặt của hai người này ngay cả trong giấc mơ, nàng cũng không giây phút nào quên.

Họ chính là ba mẹ của nàng, đã quá lâu rồi nàng chưa được nhìn thấy họ.

“Uẩn Đình mau lại đây con gái ngoan”.

Người phụ nữ trẻ dang rộng hai tay, “Để mẹ ngắm con nào, đã lớn như vậy rồi ư? mau lại đây để cho mẹ ôm con thật chặt nào”.

Vẻ mặt nàng vẫn hiện lên sự ngỡ ngàng không dám tin, nhưng lập tức lao vào lòng người phụ nữ ” Mẹ, thật sự là ba mẹ sao, không một ngày nào con không nhơ hai người, Thật sự là ba mẹ sao?”.

Hai mẹ con nàng ôm nhau thật chặt, người đàn ông đứng bên cạnh thấy vậy cũng không kiềm nén được cảm xúc, hai mắt đỏ hoe.

“Con thực sự rất nhớ hai người, rất chi là nhớ hai người” Nàng không bao giờ dám nghĩ tới có một ngày nàng được gặp lại ba mẹ.

” Chúng ta biết!” người phụ nữ nước mắt tuôn trào,” Chúng ta đều biết hết!” Nàng âu yếm ôm chặt con gái mình.

“Uẩn Đình ngoan, nghe ba nói, thời gian đã không còn nhiều”.

Cho dù tội lỗi này họ không được tha thứ, nhưng hai người họ tuyệt không hối hận, “Còn sở dĩ từ hiện đại trở về cổ dại nhập vào thân xác của Tả phiên Nhân chính là vì …”Hắn mang mọi chuyện kể rõ rành mạch.

“Chúng ta đã thành công giúp linh hồn con trốn thoát, từ nay về sau con hãy sống dưới thân phận của Tả phiên Nhân, cả đời cho tới lúc nhắm mắt xuôi tay”.

Hắn biết con gái đã tìm được một nam nhân thật tâm yêu thương nó cả đời, hắn nhẹ nhàng ôm chặt hai mẹ con “hãy để cho con gái đi đi, nó chắc chắn sẽ hạnh phúc mà”.

Uẩn Đình nếu không mau trở lại thân thể của Tả Phiên Nhân chỉ cần qua năm phút nữa, nàng không cách nào trở về được.

Nhưng nàng thực sự lưu luyến, không nỡ buông tay bỏ đi.

” Con……” Âu Uẩn Đình không biết nên trả lời thế nào”.

Ba mẹ đã vì nàng mà trả giá quá đắt, còn Khải Duẫn nữa….

” Đi nhanh đi!” Không muốn cũng không thể trì hoãn, nam tử gấp gáp thúc giục.

Cha mẹ nàng hối hả hướng dẫn đi tới chỗ một đám mây “Chỉ cần nhảy xuống từ chỗ này là có thể trở về”.

” Nhớ kỹ,” hai vợ chồng đồng thanh nói ,” Ba mẹ ở trên trời sẽ vĩnh viễn phù hộ cho con”.

” Ba! Mẹ!” Nàng nghẹn ngào nói ” Cám ơn ba mẹ và con……” Nói chưa hết câu, vợ chồng Âu thị đã đẩy nàng xuống dưới”.

Nàng chưa nói hết mà, nàng vẫn còn nhiều lới muốn nói mà ….

Không ngừng rơi xuống với tốc độ chóng mặt, ý thức của nàng lại lần nữa trở nên mơ hồ, trong cơn hốt hoảng bên tai nàng vẫn còn loáng thoáng tiếng nói của cha mẹ … Yên tâm đi thôi! Chúng ta sẽ thay con gửi lời cảm ơn tới Khải Duẫn.

Nhớ rõ phải hạnh phúc nha! Đừng quên, ba mẹ vĩnh viễn ở bên cạnh dõi theo con…… Bất chợt phát hiện ra, có một khí lực vô hình đang liên tục truyền vào người nàng, nàng biết nàng đã trở lại.

Nàng cố sức muốn mở hai mắt ra nhưng vô ích, đành chậm rãi mở từng mắt một, khẽ nhấc mí mắt lên, nhưng mắt nàng vẫn thấy loáng thoáng mờ ảo không rõ gì hết, mãi lâu sau mới thấy rõ xung quanh.

” Hạo…… Hạo Thiên?” Tuy chỉ là một câu nói rất nhỏ nhưng lại khiến cho người đang nằm gục đầu bên thành giường bừng tỉnh.

” Muội…… Tỉnh rồi!?” Thanh âm của Lãnh Hạo Thiên thô dát khàn khàn, lại có chút hoảng hốt mơ hồ không biết có phải sự thật? ” Muội đã trở lại.” Nàng nở nụ cười nhợt nhạt, tự mình tuyên bố tin tức tốt lành.

“Muội thực sự đã dọa huynh sợ chết mất”.

Lãnh Hạo thiên hoàn toàn tỉnh táo, dang rộng hai tay, ôm chặt nàng vào trong lồng ngực.

Đến tận giấy phút này, tâm của nàng ở trên không trung cao vút kia mới trở về hòa vào cơ thể, ở trong vòng tay của hắn, nàng thấy âm áp và bình yên lạ.

Phiên Nhân thế hắn đỡ một chưởng nên đã hôn mê ba ngày ba đêm, ba ngày này hắn chỉ làm một việc duy nhất là ở bên cạnh nàng, nắm chặt đôi bàn tay nàng.

Mỗi ngay trôi qua nhìn khuôn mặt không hề có sinh khí, trong đáy lòng hắn không thể chịu nổi sự sợ hãi, nàng cứ ngủ như vậy mãi tới bao giờ?….

Nàng cuối cùng đã trở lại! Hắn không muốn đánh mất nàng thêm lần nào nữa, hắn ôm chặt nàng như muốn hòa hai cơ thể vào làm một.

” Thực xin lỗi!” Tả Phiên Nhân cũng ôm chặt lấy hắn, nhẹ nhàng vùi mặt vào trong lòng hắn, sát lại gần hắn, cảm giác được rõ sự ấm áp từ cơ thể hắn truyền lại, “sẽ không bao giờ huynh để muội phải chịu nguy hiểm nữa”.

Sự yếu ớt trong giọng nói của hắn khiến nàng biết, nàng đã khiến hắn hoảng sợ thật sự.

“muội sẽ không rời xa huynh đâu”.

Khí lực trong thân thể dần khôi phục được một chút, Tả Phiên Nhân khẽ mỉm cười.

Mấy ngày nay không rời nàng nửa bước, thân thể không tắm rửa, ngủ cũng không đủ giấc, giờ hắn mới thấy mệt mỏi.

“Đồ ngốc”, giọng điệu trêu chọc của nàng khiến Hạo Thiên không nhịn nổi nở nụ cười.

“muội là người tốt, ông trời làm sao bắt muội đi được”.

Hắn mừng như điên khi nghe nàng nói, ông trời ơi, ông không thể biết được rằng, hắn nhớ nàng đến thế nào đâu.

Nhìn hắn cười mà nàng không kiềm lòng nổi, thật mê hoặc hết sức a, nàng cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn, nhấm nháp hương vị mê người, rồi chìm đắm trong lòng hắn.

“Chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa nhé”.

Nàng nỉ non bên tai hắn.

“Đừng hòng có ai tách muội ra khỏi huynh lần nào nữa”.

Cúi sát đầu vào mặt nàng.

Hắn dịu dàng “ngay cả ông trời cũng không cho”.

Một thanh âm ngẹn ngào vang lên, phá vỡ khoảng khắc tốt đẹp của hai người.

” Phiên…… Phiên Nhân…… Tỉnh……” Mẫn nhi lắp bắp nói không nên lời, Phiên Nhân đang ngồi trong lồng ngực của Hạo thiên, Phiên Nhân thực sự tỉnh rồi.

Ngây ngốc một hồi lâu, Mẫn nhi mới như người bừng tỉnh trong giấc mộng, chạy ra ngoài, hắng giọng lấy hơi gào to hết cỡ, để mọi người ai cũng biết tin tức tốt đẹp này.

” Phiên Nhân tỉnh! Phiên Nhân cuối cùng cũng tỉnh rồi! Mọi người ơi! Phiên Nhân……” Chuyện xưa cuối cùng có kết thúc tốt đẹp.

Ôn Kiến Côn tuy vẫn còn sống nhưng bị báo ứng, trở thành phế nhân sống cô đơn suốt nửa quãng đời còn lại.

Ôn Kiến Côn còn sống do được Ôn Uyển Linh cùng với Tả Phiên Nhân cực lực cầu xin, Uyển Linh cầu xin do cốt nhục, phụ tử tình thâm.

Còn Phiên Nhân do không muốn Hạo Thiên giết người.

Nếu giết người thì sau khi chết sẽ không được đến miền cực lạc, giết người chính là tạo nghiệt mà.

Cuối cùng, mọi người nhất trí đưa lão hồ ly tới quan phủ.

Tin tức loan ra, giang hồ xôn xao, dù sao Ôn Kiến Côn cũng đã đắc tội với không ít người.

Dù Phiên Nhân đã tỉnh lại, nhưng Lãnh gia bảo không cách nào ổn định lại cuộc sống an ổn như xưa, nguyên nhân là vì họ đang chuẩn bị việc vui.

Sau khi mưu kế của Ôn Kiến Côn bại lộ, khắp giang hồ không ai không biết, tin túc này quả thật đã khiến họ chấn động.

Lãnh gia phải cách nửa năm sau mới lại có chuyện vui thế này, đặc biệt chú rể lần này chính là đại đương gia của Lãnh gia, tin vui như vậy làm sao tránh khỏi bàn tàn xôn xao.

Nghe đồn…… Lãnh Hạo Thiên sắp cưới thê tử, chẳng biết có phải nàng là người có ba đầu lẫn sáu cái tay hay không mà bắt được Ôn Kiến Côn cơ đấy… Nghe nói…… Lãnh Hạo Thiên do bị người ta hạ bùa chú, nên bao nhiêu mỹ nhân xinh đẹp, gia thế hiển hách không chọn lại đi chọn một nữ tì địa vị thấp kém… Tức cười hơn nữa… là có kẻ chả biết ở đâu ra lại chạy tới nhận thân thích, tự xưng là hàng xóm cùng lưosn lên với Tra Phiên Nhân, hiểu rất rõ tính tình của Phiên Nhân….

Còn có…… Nói chung là đủ mọi lời đồn đãi, nhưng chúng chẳng thể ảnh hưởng tới việc vui của Lãnh gia, nhân sĩ giang hồ họ nói mãi cũng phải chán.

” Ai! Thực nhàm chán!” Phải ngồi yên một chỗ không được đi lại, rồi còn bị cài hàng chục thứ linh tinh lên đầu, Phiên Nhân không khỏi cảm thấy bức bối, bất đắc dĩ thở dài.

Mãi sau này, Phiên Nhân mới biết được tất cả mọi người đều giữ bí mật không nói cho nàng biết.

Thực ra thì Hạo Thiên đã phân phó cho mọi người chuẩn bị hôn lễ từ lâu rồi, nào thì: chọn người may áo cưới, xem ngày tốt, lên danh sách khách mời, bố trị hội trường đãi khách….

Tất cả đều nỗ lực chuẩn bị trong bí mật để tạo bất ngờ cho nàng.

Hạo Thiên thể theo ý nguyện của nàng, ngày hỗn lễ cho nàng thoải mái đi ra ngoài cùng hắn chung vui với tất cả mọi người.

Dù sao hôn lễ cũng là chuyện lớn của đời người, quan trọng nhất là vui vẻ.

Nhưng có một chuyện dù nàng nói thế nào cũng bị mọi người nhất loạt phản đối, bởi vì hành động liều lĩnh trước đó của nàng đã khiến mọi người hoảng sợ, làm hỏng tín nhiệm của mọi người trước đó với nàng.

Đầu tiên là Lãnh Hạo Thiên, từ sau khi nàng thoát khỏi một kiếp nạn đi một vòng từ địa phủ rồi trở về, hắn trở thành một người chuyên chế độc tài, bắt trước Lãnh Dực Vĩ, áp đặt ra bao nhiêu là luật lệ với nàng.

Hắn không cho nàng đi lại lung tung, không cho nàng để thân thể của mình chịu mệt mỏi, không cho phép nàng cô độc một mình, dù hắn không có thời gian ở bên cạnh nàng cũng sẽ sai người đeo theo áp sát nàng không rời nửa bước.

Mặc kệ nàng có phản đối thế nào đi nữa, hắn vẫn kiên quyết không để nàng phải chịu bất cứ một mạo hiểm nào, Nhưng nói gì thì nói, dù đã đề ra một núi luật lệ, vầy mà hắn vẫn chưa an tâm lắm.

(cảm động nhỉ, không cho phép nàng cô độc một mình, tâm ý của Hạo Thiên thật khiến người ta xúc động ).

Tất cả mọi người đều ủng hộ quyết định của Hạo Thiên, khiến cho Phiên Nhân luôn cảm tahays thật tù túng, dù phản đối thế nào vẫn vô hiệu.

Đến tận khi nàng nghiêm chỉnh thanh minh đồng thời lấy cái chết ra đe dọa, tình hình mới đưojc cải thiện một chút.

Nàng đương nhiên biết mọi người tất cả đều là vì muốn tốt cho nàng, nhưng ….

” Ai!” Cuộc sống nhàm chán chính là điều khiến nàng sợ nhất, nàng thật sự không thích.

“Cô nương xin hỏi vì sao lại ca thán như vậy?” Giọng nói vang lên kèm theo thanh âm của tiếng cười, “Cô nương xin hãy nói ra biết đâu tiểu sinh lại giúp được gì thì sao?”.

Lãnh Hạo Thiên đến bên cạnh nàng, giọng nói lẫn gương mặt không dấu được sự sủng nịnh.

Hai gã thuộc hạ hắn sai bám theo Phiên Nhân vừa hồi báo cho hắn tình hình mới nhất của nàng, biết nàng đang rẩu rĩ, hắn vội vàng chạy tới đây ngay.

“Còn hỏi nữa, đều là tại huynh hết”.

Nàng đứng lên lao ầm vào lòng hắn, “Hại muội cả ngày không có việc gì làm, chẳng khác phế nhân”.

Nàng biết kết quả ngày hôm nay là do nàng, ai biểu nàng đã không tìm hắn hỗ trợ chứ.

“Nàng cứ chuẩn bị tinh thần để làm tân nương đi”.

Hắn hôn nhẹ lên trán nàng, trong lòng tràn ngập hân hoan lẫn vui sướng, nàng chính là thê tử sẽ sống cả đời bên cạnh hắn.

“Thế này chả thích chút nào” nhẹ cắn vào tay hắn để trừng phạt “Đổi lại là huynh, huynh có chịu nổi cuộc sống thế này không?” nàng thật chán đến điên rồi.

“Được chứ”, hắn ôm nàng, nâng niu nàng như ôm một đứa bé, Hạo Thiên cao giọng “Tương lai sau này mỗi ngày đều rất nhiều việc đó, không vội vã được đâu.

Muội sẽ phải làm một thê tử tốt cẩn thận hầu hạ huynh này, hơn nữa còn phải quản lý rất nhiều hạ nhân bởi vì muội là Đại phu nhân của Lãnh gia bảo mà.

Hơn nữa rất nhanh chóng muội sẽ có tiểu bảo bối, lúc đó lại lo lắng, cố gắng làm mẫu thân tốt, còn nữa nha, nhiều việc lắm….” Hạo Thiên hứng trí bừng bừng, hắn tưởng tượng về tương lai của hai người, nhờ vậy mà tâm tình của Phiên Nhân cũng tốt hơn rất nhiều, nàng bị những lời hắn nói cuốn hút, bao ai oán đều tan biến như bọt xà bông.

“Lần nào cũng bị những lời này của huynh dụ”, dù nàng rất vui rồi nhưng vẫn ra vẻ đe dọa, uy hiếp ” Một ngày nào đó, muội sẽ khiến huynh cũng phải nếm trải cảm giác ai oán nói không nên lời”.

” Tốt! Không vấn đề!” Hoàn toàn không coi những lời uy hiếp của nàng ra gì, Hạo Thiên ôn nhu ôm chặt nàng,” Ta sẽ chờ”.

Hai người quấn chặt lấy nhau, không khí tình yêu mờ ám bao vây khắp căn phòng, đúng lúc này từ ngoài vang vọng tiếng người ….

(sao Meo ghét câu này quá).

” Phiên nhân, ngươi ở đâu? Phiên nhân……” Phương xa truyền đến tiếng Phúc thẩm gọi.

Phúc thẩm kiên quyết phản đối việc hai người ở chung vì dù gì họ vẫn chưa kết hôn, ba ngày Phiên Nhân hôn mê là ba ngày Họa thiên ở trong phòng annfg không đi đâu.

Bà cũng kiên quyết ở lại đó canh cho tới khi thấy Hạo Thiên mệt ngủ thiếp, bà mới đi ra.

Còn Hạo Thiên thì sớm đã hình thành thói quen ngủ chung với Phiên Nhân, hơn nữa, hắn cũng không thích việc không nhìn thấy nàng, quan trọng nhất đó là, không có nàng bên cạnh, hắn ngủ không được.

Không nghĩ rằng khoảng thời gian riêng tư của hai người bị phá đám, Hạo Thiên vẻ mặt thống khổ “Giờ làm sao đây?”.

” Chúng ta mau đi chỗ khác!” Tả Phiên Nhân nghĩ ra một ý “Tìm chỗ trốn mau lên”.

” Nếu cô nương đã nói như vậy,” Lãnh Hạo Thiên tỏ ra ngoan ngoãn “ta đây mau trốn thôi”.

Ở trong lòng hắn ngắm nhìn hắn, nàng cảm thấy ấm áp và thỏa mãn.

Nàng hé mở miệng hà hơi nhẹ vào miệng hắn, giọng như gió thoảng “Muội yêu huynh.

Trên đời này, người muội yêu nhất là huynh”.

Lãnh Hạo Thiên đờ người cứng lưỡi, mãi hồi lâu mới phản ứng “Muội làm huynh không biết nói gì hết, nhưng… huynh muốn nghe câu này cả đêm….”.

Tiếng cười hạnh phúc vang vọng tựa như một khúc nhạc lãng mạn trong cuộc sống.

Chỉ mong trên đời này, tất cả mọi đôi tình nhân đều hạnh phúc bên nhau trọn đời thế này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương