Bồi Gả Tiểu Nha Hoàn
-
Chương 5
Lãnh gia đất đai rộng lớn, hai người các nàng hôm nay đúng là được mở mang kiến thức, các nàng đã chạy qua ba cái phân viện, cùng với vườn hoa mất hết một nửa canh giờ, nhìn thấy Lãnh gia tổng quản đang đứng ngắm chim con dưới tàng cây lớn, các nàng vội vàng chạy đến.
"Hạnh bá, nhị thiếu gia đang ở đâu thế?" Các nàng là chạy qua mấy địa phương mới tìm được đến đây, nếu nhị thiếu gia thực không có ở trong phòng của mình, thì các nàng cũng thật không biết tới chỗ nào mới tìm được người.
"Các ngươi tìm nhị thiếu gia có việc gì?" Thân là đại tổng quản phụ trách mọi việc từ trên xuống dưới trong Lãnh gia, hai tiểu nha đầu này nhìn bộ dáng như sắp không thể thở nổi, chắc là có chuyện cực kỳ trọng yếu cần bẩm báo.
"Dạ! Hạnh bá", Mẫn nhi chạy nhanh tới gật đầu, Hạnh bá cùng Phúc thẩm lâu nay là chỗ thân quen, nên ngay cả các nàng cùng Hạnh bá cũng rất quen thuộc, "Chúng ta quả thực có việc trọng yếu không thể không gặp nhị thiếu gia".
Nghe các nàng trình bày sự tình, Hạnh bá cúi đầu trầm ngâm luc sau mới nói, " Nhị thiếu gia cùng lão gia và tiểu thiếu gia đang nghị sự ở thính đường". Thấy bộ dáng hai nàng như vậy, hắn biết Lãnh gia đối với chuyện riêng tư xưa nay đều luôn không bận tâm, hắn ... thấy như vậy cũng thật không tốt, nhưng lại cũng không tiện cản trở nhiều.
"Đại đương gia cũng ở đó, vậy thật tốt quá!".Như vậy có thể một lần giải quyết luôn, đỡ phải tốn công giải thích nhiều, hơn nữa đến Lãnh gia lâu như vậy, nàng cũng muốn có một lần được gặp gỡ Lãnh lão gia, có thể đưa Lãnh gia bảo lớn mạnh như ngày hôm nay, nàng đối vối ông ta tràn ngập tò mò.
"Chỗ nào tốt a? Ta xem tình hình một chút đều không thấy tốt". Mẫn nhi mất hết ý trí, nghĩ tới chuyện phải đến trước mặt Lãnh lão gia nói chuyện, nàng liền nhịn không được tay chân muốn nhũn cả ra.
Dù Mẫn nhi nàng không dám tự nhận là người có kiến thức rộng rãi, nhưng danh tiếng của Lãnh lão gia ở trên giang hồ nàng cũng từng được nghe qua, Lãnh diện ma sát ah! Nghe liền cảm thấy thực sự khủng bố, chỉ nghĩ có vậy mà trong lòng bàn tay nàng mồ hôi lạnh đã chảy ra ướt đẫm.
"Sẽ tốt thôi mà, đừng có khẩn trương như vậy". Tả Phiên Nhân vỗ vỗ nàng an ủi, "Theo ta đến đó đi", Nàng chưa từng được nghe qua danh hiệu của Lãnh lão gia, cũng không tồn tại quan niệm về giai cấp, cho nên đương nhiên sẽ không khẩn trương.
Được Hạnh bá cho phép, Tả Phiên Nhân tiếp nhận bàn trà từ trên tay một tỳ nữ khác, đây là trà mà tỳ nữ đó vừa mới lấy từ phòng bếp ,đang định đưa vào.
"Chúng ta đi trước" . Mẫn nhi nhỏ giọng cúi đầu chào Hạnh bá, rồi theo đuôi Tả Phiên Nhân vào thính đường.
"Phụng trà..." Tả Phiên Nhân hai tay nâng bàn trà, hướng về phía người đàn ông đang ngồi chính giữa đại môn thính đường, điều đáng tiếc chính là nàng đã xem nhẹ độ cao của ngạch cửa, nàng vừa phải nâng bàn trà vừa phải chật vật bám trụ để khỏi ngã, ánh sáng chiếu lòa căn phòng, khay lẫn mâm trà trong tay nàng may vẫn còn nguyên, hai tay nàng vừa nắm giữ chặt vừa chệnh choạng tiến thẳng vào.
"Cẩn thận na!". Mẫn nhi thể hiện nghĩa khí xông lên phía trước muốn hỗ trợ, nhưng mà không còn kịp nữa, bàn trà trong tay Tả Phiên Nhân đã thật sự bị hất rơi xuống đất.
Nàng đã chuẩn bị tinh thần để ngã mà vẫn vạn toàn, dùng hai tay ôm lấy đầu, trong lòng Tả Phiên Nhân im lặng thầm cầu nguyện.
Nhưng mà, quá một hồi lâu, thủy chung trà nóng vẫn không hề bị đổ vỡ gây đau dớn, tiếp đó có người mở miệng nói chuyện.
"Đừng sợ, ta đỡ được nàng rồi, hiện tại nàng có thể yên tâm mở mắt ra". Âm thanh tiếng nói của nam nhân không rõ lắm là áp lực hay buồn buồn vang lên".
"Di?" Tả Phiên Nhân chậm rãi mở hai mắt, đôi mắt trước mặt làm nàng chợt hiểu ra, chính mình đang rơi vào một loại trường hợp siêu cấp xấu hổ, "Hạo Thiên!? Sao ngươi cũng ở trong này à?" hắn hoàn toàn không nói gì, bầu không khí trong phòng càng lúc càng quái dị.
"Ta mới là cần phải hỏi ngươi vì cái gì mà xuất hiện ở đây?" Lãnh Hạo Thiên cảm thấy buồn cười hỏi lại, ở trước mặt hắn chính xác là Tả Phiên Nhân đang đứng ngẩn ngơ.
Đây là phòng nghị sự của Lãnh gia bảo, tất cả mọi người ở Lãnh gia bảo trên dưới đều phải biết " không có việc tuyệt đối không được tiến vào". Chỗ này là cơ mật trọng địa, nàng chỉ là một tì nữ nho nhỏ tự tiện xông vào không nói, còn dám hỏi hắn với vị Đại đương gia có quan hệ gì? vì cái gì xuất hiện ở trong này, nơi này chẳng phải là người ngoài không được vào sao?
"Như thế này là sao? Đã phát sinh chuyện gì?" Hạnh bá vọt tiến vào, hai nha đầu này vừa mới khuất khỏi tầm mắt hắn, bên ngoài đã chợt nghe thấy âm thanh người thét chói tai, có muốn cũng không thể nghĩ nhiều, hắn quyết định trước tiên cứ vào trong rồi nhìn kỹ xem có chuyện gì sau.
"Không có việc gì đâu?" Hạo Thiên phất phất tay, ý bảo Hạnh bá đừng quá khẩn trương, trừu bỏ vẻ mặt cùng bộ dáng bên ngoài của hắn là có vẻ bình thường, còn lại tất cả những người khác biểu tình trên mặt đều khiếp sợ.
Lại là vị tiểu tỳ nữ kia! Đây là tiếng lòng của người nhà Lãnh gia.
Lại là vị đại bảo tiêu kia! Còn lại là tiếng lòng của Mẫn nhi.
Trọng điểm là, bọn hắn hai người như thế nào mà chỉ đứng yên lặng vậy a? nghi hoặc, rất nghi hoặc về người kia, nhưng lại không ai dám đề ra vấn đề này.
Muốn làm rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã phát sinh, hạnh bá quyết định sẽ là người lên tiếng trước, trên vẻ mặt tràn ngập cảm giác có lỗi, "Lão gia xin tha thứ, cho phép hai nàng tiến vào là chủ ý của ta, nếu có chỗ nào mạo phạm ..."
"Ngươi ... Ngươi chính là Lãnh gia Đại lão gia?" bất chấp lễ tiết ngắt ngang lời Hạnh bá, Tả Phiên Nhân hai mắt trừng trừng nhìn thẳng Lãnh Hạo Thiên, khó có thể tin tưởng hỏi lại lần nữa: "Ngươi thật sự chính là cái vị chủ sự trong Lãnh gia?"
Nàng vẫn nghĩ lão gia nên giống như Hạnh bá, đều là người lớn tuổi, bằng không sao lại bị kêu là lão gia đây? Nàng làm sao biết hắn tuổi còn trẻ như vậy, hơn nữa hắn lại còn là ...Hạo Thiên!?
"Ta không phải cố ý lừa dối ngươi," Lãnh Hạo Thiên rút ngắn khoảng cách một đoạn với Tả Phiên Nhân, "Không nói cho ngươi hoàn toàn là bởi vì tư tâm của ta, ta không muốn bởi vì thân phận của ta mà giữa chúng ta trở nên có khoảng cách".
Ở trước mặt nàng, hắn hoàn toàn không quan tâm tới địa vị sùng cao Lãnh lão gia, hắn chính là hắn, chính là Lãnh Hạo Thiên, trừ điều đó ra, cái gì cũng không quan trọng. Nàng nhất định có thể hiểu được hắn làm như vậy hoàn toàn là có dụng tâm.
Tựa hồ trừ bỏ không khí bên ngoài lưu động, còn hết thảy tất cả bên trong đều yên lặng, bọn hắn đều không hiểu hai người nam nữ này rốt cuộc sao lại thế này, đã xảy ra chuyện gì, mọi người nín thở chờ đợi.
Chần chờ một hồi lâu sau, Tả Phiên Nhân mời rời bước chậm rãi đến trước mặt hắn, "Ngươi nên sớm một chút nói cho ta biết mới phải". Đưa tay của nàng nắm chặt lấy tay hắn làm cho hắn thấy mình đúng là có lỗi, Tả Phiên Nhân miệng còn không ngừng lẩm bẩm, như vậy nàng mới có một chút tâm lý để chuẩn bị trước thôi!
" Hảo hảo hảo, lần này đều tính là ta không đúng." Đem nàng kéo đến bên cạnh người, Lãnh Hạo Thiên phát hiện tâm mình như bị treo ở giữa không trung, lúc này mới cảm giác tim đang đập thật mạnh.
"Ngươi lo sợ ngươi sẽ làm ta bị đau phải không?" Bởi vì nàng thấy biểu tình của hắn rất đỗi dịu dàng.
"Không phải", hắn ôn nhu sờ sờ vào khuôn mặt nàng, "Ta sợ ngươi sẽ không để ý tới ta nữa". Dù sao vẫn là hắn có tâm dấu diếm từ trước.
Đắm chìm trong thế giới của hai người, hoàn toàn quên mất xung quanh vẫn còn những người khác, tự nhiên cũng không chú ý thấy những người này đang trợn mắt há mồm, biểu tình kinh ngạc không gì diễn tả nổi.
"Không thể nào có chuyện đó", Rất tự nhiên nàng vòng tay ôm hắn đầy yêu thương, " Ngươi nhìn ta giống loại người không nói lí sao?" Nàng mở to mắt nhìn thẳng vào hắn.
"Ta không thể không nói ta thực là may mắn", Lần nữa ôm lấy nàng, Lãnh Hạo Thiên cảm đông hôn lên trán nàng, "Ngươi không phải". ( meo tiểu thư: Ta cũng mún đc Hạo Thiên ca hun lên trán Hix)
Trả lời hắn trừ bỏ Mẫn nhi đứng cạnh Hạnh bá hai chân run rẩy ngã xuống đất, cùng với thanh âm của chén, bàn rơi xuống đất vỡ vụn, thì xung quanh thính phòng vẫn lặng ngắt không tiếng động.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời sáng lạng chiếu chói chang như muôn thủa, cả ngày nay thời tiết thật tốt làm cho người ta cao hứng muốn bay thật cao, đi thật xa.
Bên trong Lãnh gia xảy ra một trận binh mã hỗn loạn, Lãnh Hạo Thiên ngay lập tức hồi phục thân phận chủ tử của Lãnh gia, nhanh chóng xử lý sự tình hỗn loạn trước mắt.
"Người đâu đến đây", Hắn truyền gọi hạ nhân, "Đưa Hạnh bá trở về phòng hắn nghỉ ngơi, sau đó ngay lập tức dọn sạch sẽ chỗ này cho ta".
Bởi vì mới vừa rồi Tả Phiên Nhân được Lãnh Hạo Thiên cứu, về phần bàn trà trong tay nàng thì Lãnh Ngạn kì tiếp được, chính là bởi vì sau khi chứng kiến cảnh vừa rồi, thấy quá mức kích thích, nên những dụng cụ đó chung cu vẫn khó tránh được vận mệnh bị vỡ nát.
"Mặt khác", Hắn lại tiếp tục thể hiện vai trò của chủ tử phân phó công việc, ra lệnh cho người hầu "một lần nữa mang hồ trà hảo hạng đến cho ta" .
Trong bối cảnh đó, Mẫn nhi bị kích động ngã xuống giờ đã ngồi dậy, run rẩy chỉ tay vào Tả Phiên Nhân, nhưng một câu cũng đều nói không được.
Mặt khác Lãnh gia hai vị thiếu gia còn lại do chưa từng thấy đại ca mình như vậy nên thật sự đã bị dọa chết khiếp, thật lâu vẫn không thể hồi thần, bởi vậy cũng không ai nói được tiếng nào.
Về phần Tả Phiên Nhân, bởi vì hiểu được chính mình ở Lãnh gia địa vị thế nào, cho nên khi chứng kiến Lãnh Hạo Thiên phân phó công việc cho hạ nhân, nàng tự chỉ có thể đứng yên lặng một bên không ra tiếng.
" Mẫn tỷ tỷ, ngươi không có việc gì chứ?" Đợi cho mấy người trong thính phòng nghị sự hồi phục lại, Tả Phiên Nhân mới vội vàng hỏi Mẫn nhi.
" Ngươi...... Hắn...... Này...... Ta......" Bởi vì thật sự là kinh ngạc quá độ, Mẫn nhi từ đầu tới cuối vẫn chưa có biện pháp trình bày rành rọt ý tứ của mình.
"Đừng nói là ngươi và hắn," Tả Phiên Nhân thần tình không nhị được ý cười, nhìn vẻ mặt Mẫn nhi giật mình ngây ngốc thật sự đáng yêu, "Có cơ hội ta sẽ giải thích lại cho ngươi hiểu, ngươi mau hồi thần đi. Chúng ta cần phải mau chóng nói vào chuyện chính".
Lời nói đó quả thực thần kỳ hữu hiệu dùng được, Mẫn nhi lập tức biến sắc mặt, "Đúng vậy, trước tiên phải giải quyết việc của tiểu thư, về phần của ngươi chúng ta sẽ giải quyết sau". Khi trở về thế nào nàng cũng phải hảo hảo khảo hỏi một phen kỹ lưỡng mới được.
"Lãnh Ngạn Kì còn không mau tỉnh lại", ở bên này Lãnh Hạo Thiên đồng dạng cũng đang lay tỉnh thần hồn hai vị huynh đệ của mình, "Như thế nào mà ngay cả Lãnh Dực Vĩ ngươi cũng khắc hẳn ngày thường, mau tỉnh lại". Đến bây giờ hai người bọn họ vẫn bị khiếp sợ.
"Đại ca nói chính là ..." Lãnh Dực Vĩ cuối cùng cũng khôi phục hình tượng phong nhã ngày thường, "Sự việc ngày hôm nay quả thật khiến người khác mở rộng tầm mắt, cho nên ...."
"Cái gì mà mở rộng tầm mắt?" Lãnh Ngạn Kì cuối cùng cũng tra hô lên, " Khi nào thì người ngoài được phép vào đây? Mà không cho ta hỏi trước sự việc này rốt cuộc là như thế nào vậy, so sánh trọng yếu đi?".
"Này ....." Mẫn nhi không nói gì được nên thôi nàng đành tự xuất đầu lộ diện vậy, được rồi! Nàng lên tiếng nói vào "ta có thể giải thích hết thảy mọi việc, chúng ta hôm nay đến đây là để tìm nhị thiếu gia".
"Ai phải nói với ngươi a?" Hắn sao quản được các nàng tìm ai, hắn phải biết rằng nàng cùng đại ca hắn có quan hệ.
" Chính là chúng ta......"
"Ta xem không bằng như vậy", Lãnh Dực Vĩ không giữ lễ lên tiếng ngăn lại, dù sao hắn cũng phải nhanh chóng hồi phục bộ dáng thần thái mọi khi, thật sự cũng có điểm nan giải, "Hai vị cô nương trước tiên xin thỉnh tọa". Hắn làm động tác thỉnh, " Mọi người cứ đứng để đàm sự cũng không tốt". Tuy kinh ngạc về mục đích các nàng đến tìm hắn , nhưng hắn lại không thể biệu hiện ra.
"Ác! Nói vậy cũng đúng". Tả Phiên Nhân lập tức chọn cái ghế dựa ở khoảng cách gần với mình nhất ngồi xuống, "Mẫn nhi, ngươi như thế nào không ngồi đi?". Nhìn thấy Mẫn nhi khẩn trương đứng ở gần ghế mà không ngồi, nàng vội vàng mở miệng hỏi, "Ngươi không thấy mệt sao?". Các nàng đã đi một đoạn khá dài, chân đều đã rất đau.
" Không phải a! Này......" Bình thường cùng tiểu thư nói chuyện một hồi không câu nệ, nhưng hiện tại các nàng là đang ở trước mặt những người quan trọng nhất của Lãnh gia, phải biết giữ lễ, nàng đâu có dám giống mọi khi phóng tứ như vậy a!
"Không thể ngồi phải không?" Nhìn vẻ mặt bất an của Mẫn nhi, Tả Phiên Nhân như là đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó, "Ta đây cũng không ngồi".
"Ngươi cứ an tâm ngồi xuống đi". Lãnh Hạo Thiên trước phụ giúp Tả Phiên Nhân an tọa, sau lập tức hướng Mẫn nhi nói, " Ngươi cũng ngồi thoải mái đi! Miễn cho Phiên Nhân kiên trì đứng theo ngươi".
Hắn sở dĩ cho phép Mẫn nhi nhập tọa, thứ nhất bởi vị người nhà Lãnh gia bọn họ chủ phó đều có quan niệm đơn giản đạm bạc, không nghiêm khắc yêu cầu cao chuyện lễ tiết cao thấp, thứ hai, hắn không phải không nhìn ra vẻ mặt ưu tư của Phiên Nhân.
"Oa! Rốt cuộc lại là sao nữa thế này?" Lần này nghe Lãnh Hạo Thiên lên tiếng, Lãnh Ngạn Kì nghe đến đấy, lại nhịn không được lên tiếng. Hắn khi nào đã được nhìn thấy đại ca hắn vì nữ nhân mà lo lắng quá như vậy, "Ai có thể giúp ta giải thích rõ ràng ...." Lời còn chưa dứt đã lại phải nuốt vào trong, hướng về phía đại ca, nhìn thấy vẻ mặt âm u của đại ca, vì chính mạng nhỏ của mình, hắn quyết định vẫn là nên tạm thời câm miệng.
"Nói cho ta nghe, các ngươi tìm Dực Vĩ có chuyện gì?" Lãnh Hạo Thiên nhắc tới vấn đề chính, đối với mục đích chính của các nàng khi đến đây, hắn kỳ thực rất quan tâm.
" Ân...... Này......" Nhìn tình thế trước mắt, Tả Phiên Nhân đột nhiên cảm thấy mình một chút cũng nên mở miệng.
Cái loại quan hệ chủ phó này, hình thức chung vẫn là người trên ra mệnh lệnh cho hạ nhân, không phải nàng không nhận ra tâm tình của Mẫn nhi, cho nên nàng nhất định phải nghĩ biện pháp thay đổi, mà giai đoạn trước mắt chính là trong chuyện này, nàng phải đem quyền phát ngôn tặng cho Mẫn nhi, làm cho Mẫn nhi có thể nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng, không cần chờ chủ tử hỏi hạ nhân mới được đáp lời.
" Phiên Nhân cô nương thỉnh nói thẳng, tại hạ nguyện ý ngồi nghe cô nương nói." Lãnh Dực Vĩ không rõ nguyên nhân Tả Phiên Nhân chần chờ, vẫn là thỉnh nàng giải thích cho hiểu mới được.
" Này...... Ta......" Tả Phiên Nhân cố ý nhanh nhảu nhìn chằm chằm Mẫn nhi, hy vọng nàng có thể thay nàng giải thích.
" Sao lại thế này nha?" Hai người trong lúc bưng bàn trà vào đây đã quyết là do Phiên Nhân nói, Mẫn nhi lo lắng nhỏ giọng hỏi lại," Sao ngươi lại không nói hả?"
" Ta......" Tả phiên nhân có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu," Ta không biết phải nói cái gì, cũng không biết nên nói như thế nào nha?" Nàng là có tâm ra vẻ không biết, có ý tốt làm cho Mẫn nhi chủ động phát ngôn.
" Phải ta nói!?" Không thể nào! Nàng nào dám nha! Nàng đâu có phải là anh hung, cũng đâu có ăn gàn hùm gan báo đâu.
" Ngươi nếu không chịu nói," Tả Phiên Nhân bỗng nhiên quay thẳng sang đối diện Mẫn nhi, cố ý nhắc nhở dục dã nói " Tiểu thư phải làm sao bây giờ đây?"
" Khả...... Này......" Nàng từ nhỏ cho tới lớn, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng trước mặt chủ tử nói điều gì vượt quá bổn phận của mình, hiện tại lại lập tức phải là nàng ......
" Ngươi nói mau a!" Không cho nàng có cơ hội suy nghĩ nhiều rồi lùi bước, Tả Phiên Nhân lại lần nữa thúc giục," Nói mau nha!"
" Ân! Được rồi! Ta nói liền giờ đây!" Mẫn nhi dùng sức một chút suy nghĩ, trên mặt xuất hiện vẻ mặt thấy chết cũng không sờn lòng." Nhị thiếu gia," Nàng tạm dừng một chút, giống như đang chuẩn bị sửa sang lại suy nghĩ của chính mình," Chúng ta đến đây hôm nay là muốn cùng ngươi nói về chuyện tiểu thư."
Như là không muốn cho dũng khí mà chính mình vất vả ngưng tụ bị tán đi, cũng như sợ bị người khác đánh gãy, tóm lại Mẫn nhi liền một hơi nói không ngừng không nghỉ, từ lúc tiểu thư của các nàng ở Ôn phủ đã phải chịu ủy khuất thế nào, cho tới khi lớn lên đã bị khinh khi bắt nạt ra sao, rồi cuộc sống Lãnh gia hiện tại thế nào .....
Ước chừng quá mấy khắc, lời nói của Mẫn nhi mới dần chậm lại.
" Thật sự!" Mẫn nhi bình tĩnh gật đầu," Ngươi thật sự không nên thờ ơ hờ hững với tiểu thư nhà chúng ta như vậy, Mẫn nhi chưa từng gặp qua người nào thiện lương hơn nàng, nàng là người tốt nhất".
"Không phải vậy đâu" Tả Phiên Nhân vốn tắc tị không nói, vừa mở miệng đã nói một câu kinh người, nhìn vẻ mặt bi thảm của Mẫn nhi, nàng thấy như có gió cấp bốn thổi tràn qua kinh người.
" Phiên nhân, ngươi đang nói cái gì!? Vì sao không phải vậy? Tiểu thư nàng......"
" Đương nhiên không phải a!" Thoải mái đánh gãy sự kích động biện bác của Mẫn nhi, Tả Phiên Nhân tiếp theo nói:" Trên đời này thiện lương nhất, tốt nhất không chỉ có tiểu thư của chúng ta mà còn có phúc thẩm cùng Mẫn nhi a!" Ở trong lòng nàng, ba người họ trong thời đại này là thân nhân tốt nhất của nàng.
" Đứa ngốc!" Mẫn nhi lúc này mới đồng ý với ý tứ của nàng, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng như lửa," Ngươi là nói đi tới tận đâu vậy?"
" A! Đối!" Tả Phiên Nhân khoa trương vỗ trên đỉnh đầu của mình một chút, như là ở trách cứ chính mình không nên quên mất một người," Ta còn quên chưa kể tới một người," Nàng hướng về phía Lãnh Hạo Thiên," Còn có Hạo Thiên cũng là người tốt nhất trên đời này!"
Đối với những người mà ngày thường cử chỉ luôn giữ lễ ý tứ mà nói, đã lớn như vậy mà còn được trực tiếp khen tặng như vậy, thật sự là khiến kẻ khác ngượng ngùng, trừ bỏ Lãnh Hạo Thiên vốn đã tập quen với cách suy nghĩ cách nói của nàng, mỗi người ở trong lòng đều có cảm giác muốn hô to không tiêu hóa nổi đâu.
Như thế nào vậy! Tất cả bọn họ sắc mặt đều bị sao vậy ...... Cổ quái? Tả Phiên Nhân dùng ánh mắt hỏi người đang ngồi chính diện nàng là Lãnh Hạo Thiên.
Lãnh Hạo Thiên dùng ánh mắt đáp lại an phủ nàng, muốn bảo nàng đừng suy nghĩ nhiều lắm.
Là như thế nào vậy ? Tả Phiên Nhân lại dùng ánh mắt nghi vấn đáp lại.
Đương nhiên, ngươi phải tin tưởng ta. Lãnh Hạo Thiên khẳng định lần nữa, nhìn chăm chú vào Tả Phiên Nhân đang bất an.
Mặt khác, người bên ngoài cũng nhận thấy tin tức đó, trực giác của bọn họ tập trung ở đôi mắt như vô tuyến truyền hình, cũng không tiện quấy rầy, cho nên chỉ có thể giả bộ không biết gì, trở lại vấn đề chính.
" Đây là do Uyển Linh cầu các người đi gặp ta giải thích hả ?" Lãnh Dực Vĩ vẻ mặt phức tạp, làm cho người ta đoán không ra trong lòng hắn chân chính đang nghĩ gì.
" Đương nhiên không phải!" Mẫn nhi lập tức phủ nhận," Tiểu thư không chịu cho chúng ta đến đây đâu! Là chúng ta kêu phúc thẩm bắt giữ lấy nàng, nếu không nàng định liều mạng cũng phải ngăn cản chúng ta đi gặp ngươi."
Lãnh Dực Vĩ không hề lên tiếng, hắn sớm cũng nhìn ra Uyển Linh nguyên vốn không phải cái loại nữ nhân này, chính là...... Hắn vẫn cần suy nghĩ thêm một chút.
"Có thể nghe ta khuyên một câu không?" Tả Phiên Nhân đứng dậy đi đến bên cạnh Lãnh Dực Vĩ, "Uyển Linh nhà chúng ta thật sự là hảo nữ nhân, bỏ qua nàng ngươi nhất định sẽ hối hận không kịp, ngươi nên cẩn thận suy ngẫm lại, như vậy có tốt hơn không?" Nàng vươn tay định chụp lấy bả vai hắn, trong lúc nhất thời tình thế đột ngột biến hóa làm cho nàng ngây ngốc nhìn.
Lãnh Dực Vĩ không hiểu nàng có ý đồ gì lại không nghĩ nên ra tay đả thương người , vội vàng thả người bay lên, ra bên ngoài hai thước.
Lãnh Ngạn Kì cùng mấy người còn lại đã tìm đến bên cạnh nàng, vây quanh nàng, sợ nàng lại có cử chỉ kinh người gì.
Lãnh Hạo Thiên động tác nhanh nhất, động thân một cái di hình đổi vị, hiện tại nàng đã ở trong lòng ngực hắn.
" Phiên nhân, ngươi dọa ta sợ chết! Ngươi làm cái chi vậy?" Mẫn nhi vừa thở nhẹ ra vừa tự vỗ vỗ ngực mình.
"Mọi người làm cái chi a?" Tả Phiên Nhân thực bị mọi người làm cho hồ đồ, nàng mới là cần phải hỏi bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì, ngay cả Lãnh Hạo Thiên cũng không ngoại lệ.
" Ngươi rốt cuộc nghĩ là ngươi vừa làm cái gì?" Lãnh Hạo Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ, tuy hắn hiểu biết nàng thường có hành động không bình thường, nhưng hắn vẫn ứng phó không kịp.
"Làm cái gì là làm cái gì?" Tả Phiên Nhân giống như không dám tin hô nhỏ, "Ta chỉ là muỗn vỗ chụp lên bả vai hắn để cổ vũ hắn hãy cố lên thôi mà". Hành động đơn giản như vậy chả lẽ mọi ngươi nhìn không ra sao?
"Chụp bả vai nhị ca, cổ vũ hắn?" Biểu tình của Lãnh Ngạn Kì giờ phút này quả thực tựa như con ruồi ở trước mặt con nhện, miệng há ra như đang chuẩn phun tơ thật quá khoa trương.
"Nhiều .... Đa tạ cô nương có ý tốt", Lãnh Dực Vĩ khuôn mặt cố tỏ ra bình tĩnh, khôi phục phong thái thông thường, "tại hạ .... Tâm lĩnh chỉ có điều là".
" Chính là......"
"Đừng có chính là nữa". Lãnh Hạo Thiên rốt cuộc không thể khống chế, đưa Tả Phiên Nhân rời khỏi, "Hôm nay nói tới đây thôi, mọi người rời khỏi đây trước đi".
"Chính là ta còn có điều muốn làm cho rõ ràng ........."
Đoán không ra Tả Phiên Nhân kế tiếp sẽ còn có hành động lời nói kinh người gì nữa, mọi người gương mặt ngây ngốc nhìn chằm chằm vào mặt hai người họ, âm thanh trôi đi đều không nghe ra lời nào.
Ôn gia bảo
Giờ phút này một cỗ áp khí trầm thấp không tầm thường bao phủ đại sảnh nội Ôn gia bảo, không ai dám nhìn thẳng vào khuôn mặt phẫn nộ của tự gia chủ tử, không một ai dám ngẩng đầu, tuyệt không ra tiếng nào, tất cả hạ nhân đều chịu khuất tất quỳ gối trước mặt Ôn gia Đại lão gia, dù sao cũng không biết được những người bị bắt chết sống thế nào, lúc này nên gánh vác sự nổi giận của chủ nhân.
"Nói mau! Các ngươi thật sự nói hết cho ta xem, chuyện này đến tột cùng là thế nào?" Ôn Kiến Côn không ngừng rống to, "Vì cái gì mà mấy ngày nay, chúng ta không chỉ không có chút tiển triển nào, thậm chí còn liên tục chịu tổn thất?". Nắm chặt một quyển sách ở trên mặt bàn, Ôn Kiến Côn phát giác sự tức giận không ngừng tăng lên tích tụ trong ngực, thật sự càng nghĩ càng tức, "Còn có, vì cái gì ngay cả quan phủ cũng tìm khắp nơi đến tận cửa?"
Thật sự là một đám vô dụng nuôi tốn cơm gạo, mọi chuyện sắp tới chả lẽ đành im lặng chờ đợi mặc kệ vậy sao?
Hắn bất quá chỉ dẫn thê thiếp xuất môn du ngoạn một vài ngày, cục diện liền diễn biến thành hiện tại như vậy, thảng nếu như hắn đi hưởng thụ chậm vài ngày nữa mới về, nếu làm không tốt Ôn gia bảo cuối cùng cũng chả còn tồn tại.
" Khải...... Khải bẩm lão...... Lão gia," Người vừa lên tiếng chính là Ôn gia đại tổng quản, tuy hắn đã ở Ôn gia công tác nhiều năm như vậy, nhưng ahwsn vẫn không thể quen được tính tình hỉ nộ vô thường của chủ tử a. " Thuộc hạ sớm phân phó người dưới đi điều tra rồi ạ, chính là......" Hắn cúi đầu không nói, vẻ mặt chần chờ.
" Chỉ là cái gì a?" Ôn Kiến Côn lửa giận đốt mình," Còn không nói mau!"
" Chính là vẫn điều tra không được cái gì." Ôn gia tổng quản dồn hết dũng khí nói ra, Ôn gia mấy ngày gần đây đều không làm được gì hết.
"Hiện tại nơi nơi đường tài lộ của Ôn gia chúng ta đều bị cản trở, mặc kệ là liên quan đến chuyện kinh doanh hay sinh ý, dù là .... Kế hoạch kín kẽ tới đâu, trước hay sau đó, tất cả đều bị lộ, chỉ cần chúng ta hơi có hành động gì, tin tức lập tức bị lộ ra ngoài". Cho nên bọn hắn mới quyết định tạm thời đình trệ bất động, chỉ cần không cẩn thận một chút, liền bị rước lấy phiền toái ngay. "Về phần quan phủ sở dĩ phái người đến đây, cũng là bởi vì .... Bởi vì.....".
Ôn Kiến Côn lần này không hề mở miệng thúc giục, chính là bởi vì hắn đã nhìn thấy rõ màu hồng trên gương mặt cùng với thân hình không ngừng run rẩy, đều biểu hiện ra hắn chú ý thấy hết.
"Bởi vì nghe tin quan phủ đem Ôn gia chúng ta liệt nhập vào đối tượng tập nã, hiện tại bọn họ chỉ cần một cái chứng cớ, như vậy ....." Ôn gia bảo liền xong rồi!
Âm thanh tiếng đổ vỡ vang lên, bàn trà điêu chế bằng đá cẩm thạch mà thành đã bị vỡ vụn dưới tay Ôn Kiến Côn.
Nhóm cấp dưới nguyên vốn luôn câm như hến, mỗi lúc lại cúi đầu rút lại một chút, sợ chính mình sẽ trở thành vật chút hận giúp lão gia hạ lửa giận, dù sao chủ tử Ôn gia xưa nay vốn tàn bạo cùng ngoan độc, bọn hắn vẫn nhớ rất rõ điều đó.
Gió lạnh táp táp, thời gian từ từ, cũng không biết không khí này tĩnh mặc yên lặng như tờ đó kéo dài trong bao lâu, bỗng nhiên.
" Ha ha ha!" Đột nhiên tiếng cười vang lên, xuất phát từ trong miệng Ôn Kiến Côn," Ôn Kiến Côn ta xem ra vẫn còn rất khờ dại, ta lại dễ dàng bị đả bại như vậy sao? Lãnh gia bảo đã chuẩn bị nhân mã sẵn sàng, còn hắn cái gì cũng chưa chuẩn bị. Ha ha ha! Thật sự là nghĩ lại thấy rất đơn giản."
Nhìn về phương hướng của lãnh gia bảo cách đây mấy ngàn lí, Ôn Kiến Côn âm ngoan nói, " Chờ xem đi! Ta ... sẽ khiến các ngươi phải trả một cái giá thật đắt, ta Ôn Kiến Côn bá nghiệp sẽ vĩnh thế truyền lưu".
Ha ha ha...... Tiếng cười âm vang ngoan độc tràn ngập ác ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook