Bôi Đen Hoàng Đế Bệ Hạ
-
Chương 58: Bánh trà
Chuyển ngữ: Ulrika
Nói thật, Đại Trân cũng không ngờ hộ vệ kia lại dám dùng chiêu thức đê tiện này, may mắn là bản lĩnh của Đại nương tử nhà họ Hoắcrất giỏi nên đã thuận lợi xuống ngựa, nếu đổi lại là cô nương nhà bình thường, chắc chắn sẽ bị ngã chổng vó lên trời, tuy rằng con ngựa đỏ kia chạy không nhanh, người cũng không lớn lắm, nhưng nếu thật sự quăng ngã một tiểu cô nương nũng nịu xuống, không biết sẽ chịu bao nhiêu tội đây.
Nhưng mà, nếu thật sự muốn truy cứu, thì chính là trách nhiệm của Đại Trân, ai bảo đang yên đang lành nàng lại nghĩ ra cái chủ ý quỷ quái này, lần này thì xong rồi. Thụy Hòa chau mày nhìn sang, thấy vẻ mặt chột dạ của Đại Trân, lập tức đoán ra chuyện này có liên quan đến nàng, bất đắc dĩ lườm nàng một cái, đành xuống ngựa chắp tay xin lỗi nươngtử Hoắc gia trước tiên, “Thật là xin lỗi, cô nương có bị thương ở chỗ nào không?”
Hoắc gia nương tử nhướng mày nhìn Thụy Hòa một cái, đột nhiên nhấc chân đá vào đùi hắn, ra tay cũng không nặng, chỉ là tốc độ quá nhanh, Thụy Hòa vô thức né tránh, nhẹ nhàng nhảy lui về phía sau vài bước. Lúc này Hoắc Kỳ đã đuổi theo, nhìn thấy thế thì lập tức không ngừng kêu khổ, vội vàng quát bảo dừng lại: “Mau dừng lại, nha đầu chết tiệt kia ngươi làm cái gì vậy? Còn không nhanh bái kiến Thái tử Điện hạ đi?”
Nói xong, Hoắc Kỳ vội vàng xuống ngựa hành lễ với Từ Canh, mặt Từ Canh đỏ rần, nhỏ giọng nói: “Đang ở bên ngoài, không cần đa lễ.”
Nương tử Hoắc gia cũng không ngờ người gây ra chuyện này lại là đám người thái tử, trong lòng dâng lên cảm giác hoang đường khó nói lên lời, cẩn thận nghĩ lại, vẫn luôn cảm thấy hình như hôm nay ra ngoài có hơi kỳ lạ, về phần rốt cuộc là kỳ quái ở đâu, thì nàng lại không nghĩ ra được. Nhưng mà, nương tử Hoắc gia cũng không vì chuyện Từ Canh là thái tử mà dễ dàng bỏ qua chuyện này, sau khi hành lễ vớiTừ Canh lại tiếp tục liếc xéo Thụy Hòa nói: “Đã từng tập luyện võ công, nhưng công phu bình thường, cũng không thể có bản lĩnh bắn ra cục đá kia, ngươi đang giúp ai che giấu đây?”
Thụy Hòa cười cười, “Nếu đã biết ta đang che giấu cho người ta, cô nương cũng không nên xé rách nó, nếu không mọi người đều lúng túng.”
Nương tử Hoắc gia thấy Đại Trân và Từ Canh đang cúi đầu rất thấp, cuối cùng đã hiểu ra, thấy hai người bọn họ còn nhỏ tuổi, quyết định không so đo nữa. Đáng thương cho Hoắc Kỳ đang ở phía sau trái tim đã sắp vỡ đến nơi rồi, thôi vậy là hết rồi, nếu sớm biết nha đầu kia vừa ra khỏi cửa đã gây họa, thì nên nhắc nhở nàng một câu mới phải, bây giờ thì tốt rồi, vừa gặp mặt đã dạy dỗ người ta một trận, chắc trong lòng Đại lang Tân gia đang tức giận lắm, sao còn có thể chọn trúng nàng chứ?
Từ Canh càng thẹn thùng, muốn ra mặt giải thích rõ ràng, lại bị Đại Trân đưa tay níu lấy tay áo, “Đừng nói,” nàng tiến đến bên tai Từ Canh nói nhỏ, thanh âm rất thấp, hơi thở nóng ướt phun lên vành tai của Từ Canh, hơi ngứa, ngứa từ lỗ tai đến trong lòng.
“Để đại huynh ngươi chịu tiếng xấu thay cho người khác hình như có hơi không được tốt.”Từ Canh lấy lại tinh thần, thấp giọng hỏi.
Đại Trân lại dùng sức lắc đầu, “Đúng lúc cho đại huynh của ta có cái cớ để xin lỗi người ta, còn có thể trò chuyện, thật tốt.” Về phần phải chịu tiếng xấu thay cho người khác, dù sao từ nhỏ đến lớn Thụy Hòa đã cõng cho nàng không biết bao nhiêu lần rồi, lúc này cũng không còn quan trọng nữa. Thấy vẻ mặt Đại Trân kiên định, Từ Canh cũng không kiên trì nữa, hạ giọng cười nói: “Nếu hai người bọn họ thành đôi, còn phải mời chúng ta uống rượu tạ môi(*).”
(*) Cảm ơn người mai mối.
Đoàn người tiến vào Thối Tư Viên, Hoắc gia nương tử đã nhanh chóng quên đi chuyện không vui vừa rồi, giống như chưa có chuyện gì xảy ra khách khí nói chuyện với mọi người, được một lát nàng ta lại đưa ánh mắt nhìn Đại Trân, hơi hoài nghi quan sát từ trên xuống dưới, sau một hồi lâu, cuối cùng dường như không nhịn được nữa, thừa dịp người khác không chú ý nhẹ giọng hỏi Đại Trân, “Ngươi là nữ giả nam trang sao? Giả trang giống quá, suýt nữa ta đã bị ngươi lừa rồi.”
Đại Trân vô cùng sợ hãi, cuống quít liếc nhìn Từ Canh một cái, thấy hắn không chú ý tới bên này, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ làm sao ngươi nhận ra được, ta đã sai sót ở chỗ nào sao?”
Hoắc gia nương tử thấy nàng thừa nhận, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười thân thiết, “Không có không có, chẳng qua ta là nữ nhi, rốt cuộc vẫn cẩn thận hơn, mặc dù ngươi hoá trang không tồi, nhưng lúc nói chuyện vẫn khó tránh khỏi có hơi khác biệt, khi ta còn ở tây bắc cũng thường thường xuyên giả nam trang ra ngoài, tất nhiên nhìn một cái là có thể nhận ra.”
Đại Trân bừng tỉnh hiểu ra, lại vội vàng nhỏ giọng cầu xin nói: “Tỷ tỷ ngàn vạn lần chớ nói ra, nếu không sau này ta cũng không thể ra ngoài đi chơi với Thái tử Điện hạ được nữa.”
“Hắn không biết sao?”Gương mặt của nương tử Hoắc gia lộvẻ khiếp sợ, “Vậy mà cũng không nhìn ra, mắt có bị lé không vậy.”
Đại Trân buồn cười, “Ta còn có một đệ đệ sinh đôi, điện hạ đã gặp hắn trước, cho nên mới có ấn tượng ban đầu là như vậy. Đúng rồi, ta tên là Tân Đại Trân, tỷ tỷ ngươi tên là gì?”
“Hoắc Mặc Quân, ngươi gọi ta là Hoắc đại nương tử là được rồi.” Hoắc gia nương tử mới trở về kinh thành được mấy ngày, hiếm khi gặp được người có thể nói chuyện cùng, nhất thời mừng rỡ không thôi, dọc đường đều cười híp mắt thân thiết tán gẫu với Đại Trân, ném Thụy Hòa và Từ Canh qua một bên. Từ Canh rất là buồn bực, Tiểu Tam lang này sao thấy mỹ nhân mà không có hành động gì vậy, không giống như khi ở Đắc Ý Lâu chút nào cả, đừng nói là hắn đã quên việc hôm nay tới đây là để giúp Thụy Hòa kết thân đó?
Ngược lại Thụy Hòa vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, tiêu sái đứng ở nơi đó, khiến cho người ta không nhịn được phải tán thưởng một câu phong thái bất phàm, Hoắc Kỳ thấy thế trong lòng liên tục rỉ máu, một lang quân xuất chúng như vậy, khuê nữ nhà mình sao có thể nhắm mắt làm ngơ lại cứ thân thiết tán gẫu với thằng nhãi con chưa mọc đủ lông, tuy rằng đó cũng là tiểu lang Tân gia, nhưng hắn còn rất nhỏ tuổi, sao có thể cưới khuê nữ nhà bọn họ?
Bên phía Thối Tư Viên đã sớm có người ra chào hỏi, người hầu đã chờ ở trong vườn từ lâu, lập tức dẫn mọi người đi thưởng cúc.
Thật ra tất cả mọi người đều có tâm tư riêng, nên không ai có tâm tình thưởng thức hoa cúc trong vườn.Thật ra Hoắc Kỳ rất muốn mặt dày mày dạn nói với Thụy Hòa vài câu, nhưng lại sợ mình quá gấp gáp, khiến khuê nữ nhà mình không còn mặt mũi, chỉ đành phải cố nén xúc động trong lòng, làm bộ như không có việc gì uống trà.
Từ Canh thấy Đại Trân và nương tử Hoắc gia nói chuyện thân thiết, trong lòng vô cùng khó chịu, suy nghĩ một lát, bèn kiên trì đi tới chen vào nói chuyện. Đại Trân đã quen thuộc vớihắn, cũng không cảm thấy có gì không đúng, Hoắc gia nương tử lại nhạy cảm nhìn Từ Canh vài lần, như có điều suy nghĩ.
Thụy Hòa thấy Hoắc Kỳ vẻ mặt lúng túng, nên khách khí nói chuyện với ông ta, chủ động hỏi tới cuộc chiến ở đại doanh Tây Bắc. Vừa nhắc tới chuyện này, tinh thần của Hoắc Kỳ lập tức trở nên tỉnh táo, liến thoắng nói đến những trận thắng mấy năm gần đây, nói đến chỗ kích động, là lại vỗ tay hô to, vô cùng đắc ý, đương nhiên khi nói đến những lúc cô đơn, hốc mắt cũng đỏ lên, tâm tình sa sút.
Thấy ông ta lúc thì vui vẻ lúc thì giận dữ, khiến cho Hoắc Mặc Quân bị hù dọa không nhẹ, vội vàng đứng dậy khuyên nhủ: “Sao a cha vẫn còn ầm ĩ giống như thanh niên vậy, đã nói với ngài bao nhiêu lần rồi, phải bình tâm tĩnh khí. Đã quên là mình có bệnh tim rồi sao? Nếu lát nữa lại phát tác thì làm sao bây giờ?”
“Hoắc tướng quân cũng bị bệnh tim sao?” Thụy Hòa cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng đã nhanh chóng hiểu ra chút ít, nếu không phải thân thể không khỏe, với tính tình bướng bỉnh của Hoắc Kỳ sao có thể trở về kinh thành, hơn nữa còn có ý ở lại lâu dài. Hôm qua nghe Tân Nhất Lai nói, chức vị của Hoắc Kỳ đã được quyết định, là chức Vệ Chỉ huy sứ, chức quan không quá cao, nhưng lại là tâm phúc của hoàng đế, có thể thấy được tình nghĩa quân thần của Hoắc Kỳ và Hồng Gia Đế.
“Chỉ là bệnh nhẹ, không phải là chuyện gì lớn.” Hoắc Kỳ vội vàng nói: “Con bé này cứ luôn treo trên bờ môi, quan tâm vớ vẩn.” Ngoài miệng thì ông ta nói như vậy, nhưng trên mặt lại tươi cười, có thể thấy trong lòng vẫn rất khoan khoái, rốt cuộc vẫn là con gái đau lòng cho mình, nếu đổi lại là con trai, có ai còn nhớ rõ chút bệnh tật đó chứ.
Thụy Hòa lại lắc đầu nói: “Hoắc tướng quân cũng đừng lơ là, nhìn bề ngoài người bị bệnh tim vẫn giống như người bình thường, nhưng nếu thật sự phát bệnh, nếu không cẩn thận chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Bệ hạ cũng bị mắc căn bệnh này, lúc trước gia phụ từng trình lên một loại thuốc mới tên là “thuốc trợ tim khẩn cấp”, Hoắc tướng quân đừng vội bỏ cuộc, lát nữa vãn bối sẽ cho người mang đến cho ngài hai chai, nói không chừng sẽ có hiệu quả.”
Hoắc Kỳ vừa mừng vừa sợ, “Này… Sao có thể không biết xấu hổ mà nhận được.” Hai chai thuốc không quan trọng, quan trọng là thái độ của Thụy Hòa, thấy hắn khách khí với mình như vậy, dường như hắn cũng không ghét bỏ khuê nữ nhà mình lắm. Ông ta đã nói gì nhỉ, mặc dù Đại nương tử nhà ông ta… Không biết dụ dỗ người khác, nhưng ở những phương diện khác lại rất tốt.
Hoắc Mặc Quân nghe vậy cũng vội vàng đứng dậy nói lời cảm tạvới Thụy Hòa, thái độ vô cùng thành khẩn. Thụy Hòa khách sáo nói: “Đại nương tử không cần phải khách khí, đây là thuốc gia phụ cho người làm được, ta tặng cho Hoắc tướng quân chỉ là mượn hoa hiến phật. Nếu có thể khiến cho bệnh tim của Hoắc tướng quân thuyên giảm, coi như là đã dùng thuốc đúng chỗ.”
Hai người khách khí qua lại được một lát, Thụy Hòa vội vàng chuyển đề tài, lại nói đến chuyện dân phong ở Tây Bắc với Hoắc Kỳ, quả nhiên Hoắc Kỳ lại vô cùng hăng hái, nhiệt tình thảo luận những chuyện ly kỳ cổ quái liên quan đến phong tục tập quán của người Hồ. Mặc dù Thụy Hòa chưa đến Tây Bắc bao giờ, nhưng đã từng đọc qua rất nhiều sách vở, kiến thức sâu rộng, khi bàn về những chuyện này với Hoắc Kỳ lại không hề lộ ra vẻ e sợ, chỉ chốc lát sau ngay cả Hoắc gia nương tử cũng tham dự vào, vẻ mặt nóng bỏng khi nhắc đến những món ăn ngon của nơi đó.
“…đám người Hồ rất là cẩu thả, thức ăn cũng thô lậu khó ăn, toàn là nước lã nấu thịt dê, muối ăn cũng cho rất ít, ngửi thấy mùi thịt cừu rất tanh, quả thực là nuốt cơm không trôi. Bởi vì ngày thường phải ăn nhiều dầu mỡ, nên phải uống trà để tiêu thực, những lá trà kia cũng cẩu thả y như vậy, chủ yếu là bánh trà vận chuyển tới, nguyên liệu cũ nát, làm cũng rất cẩu thả, nhưng nấu chung với sữa lại rất đặc sắc. Ta uống loại trà đó quen rồi, giờ đột nhiên trở về kinh uống mấy loại trà như Vân Vụ Mao Tiêm (*), cảm thấy không được đã ghiền.”
(*) Hai loại trà nổi tiếng nằm trong “Thập đại danh trà”.
Thụy Hòa nghe vậy cũng lộ ra vẻ kỳ vọng, “Ta cũng đã từng nghe nói người Hồ thích uống bánh trà, nấu cùng với bơ và sữa, hương vị nồng nàn dễ chịu, chỉ tiếc là không có duyên thưởng thức, hôm nay nghe cô nói như vậy, ta lại càng muốn nếm thử.”
Hoắc Kỳ vội vàng chen vào nói, “Chuyện này có gì khó đâu, trong nhà ta vẫn còn một khối bánh trà, là do ta sai người lặn lội đưa từ Tây Bắc đến, lát nữa sẽ cho người hầu mang đến phủ.Ngươi thử nấu với chút sữa xem sao, nếu không thì ngay bây giờ luôn đi, ta sẽ cho… a, ta sẽ cho người qua dạy ngươi nấu.”
“Sao có thể làm phiền Hoắc tướng quân như thế được.”
“Không sao không sao.” Hoắc Kỳ cười đến hiền lành, “Đó chính là bánh ít đi bánh quy lại, ta nhận thuốc của ngươi, đang lo lắng phải đáp lễ như thế nào đây, một khối bánh trà cũng không đáng bao nhiêu tiền, nếu tính ra thì hôm nay ta mới là người được lợi.”
Từ Canh cười nói: “Hiếm khi tình cờ gặp mặt, mọi người nói chuyện lại hợp ý, sao lại nói có lợi hay không có lợi làm gì.”
“Thái tử Điện hạ nói rất đúng, tuy đây là lần đầu gặp mặt, nhưng hiếm thấy là mới gặp mà như đã thân quen, quả thực là không cần phải nói những lời khách sáo này.”Đại Trân cũng cười híp mắt phụ họa, bầu không khí bên trong khu vườn vô cùng hài hòa. Chỉ có Hoắc Đại nương tử là hơi nghi ngờ ở trong lòng, trái lo phải nghĩ nửa ngày, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cuối cùng không nhịn được len lén hỏi Hoắc Kỳ, “A cha, không phải ngài nói là ghét loại bánh trà kia khó uống hay sao, lén lút mang về khi nào thế, sao ta không nhìn thấy?”
Hoắc Kỳ dựng thẳng đầu ngón tay “Xuỵt” một tiếng với nàng, nhỏ giọng nói: “Sợ trong nhà không có sao? Kinh thành lớn như vậy, ta không tin là không mua được một khối bánh trà.”
Hoắc Đại nương tử: “…”
Nàng càng thêm chắc chắn cha nàng đang gạt nàng chuyện gì đó.
Nói thật, Đại Trân cũng không ngờ hộ vệ kia lại dám dùng chiêu thức đê tiện này, may mắn là bản lĩnh của Đại nương tử nhà họ Hoắcrất giỏi nên đã thuận lợi xuống ngựa, nếu đổi lại là cô nương nhà bình thường, chắc chắn sẽ bị ngã chổng vó lên trời, tuy rằng con ngựa đỏ kia chạy không nhanh, người cũng không lớn lắm, nhưng nếu thật sự quăng ngã một tiểu cô nương nũng nịu xuống, không biết sẽ chịu bao nhiêu tội đây.
Nhưng mà, nếu thật sự muốn truy cứu, thì chính là trách nhiệm của Đại Trân, ai bảo đang yên đang lành nàng lại nghĩ ra cái chủ ý quỷ quái này, lần này thì xong rồi. Thụy Hòa chau mày nhìn sang, thấy vẻ mặt chột dạ của Đại Trân, lập tức đoán ra chuyện này có liên quan đến nàng, bất đắc dĩ lườm nàng một cái, đành xuống ngựa chắp tay xin lỗi nươngtử Hoắc gia trước tiên, “Thật là xin lỗi, cô nương có bị thương ở chỗ nào không?”
Hoắc gia nương tử nhướng mày nhìn Thụy Hòa một cái, đột nhiên nhấc chân đá vào đùi hắn, ra tay cũng không nặng, chỉ là tốc độ quá nhanh, Thụy Hòa vô thức né tránh, nhẹ nhàng nhảy lui về phía sau vài bước. Lúc này Hoắc Kỳ đã đuổi theo, nhìn thấy thế thì lập tức không ngừng kêu khổ, vội vàng quát bảo dừng lại: “Mau dừng lại, nha đầu chết tiệt kia ngươi làm cái gì vậy? Còn không nhanh bái kiến Thái tử Điện hạ đi?”
Nói xong, Hoắc Kỳ vội vàng xuống ngựa hành lễ với Từ Canh, mặt Từ Canh đỏ rần, nhỏ giọng nói: “Đang ở bên ngoài, không cần đa lễ.”
Nương tử Hoắc gia cũng không ngờ người gây ra chuyện này lại là đám người thái tử, trong lòng dâng lên cảm giác hoang đường khó nói lên lời, cẩn thận nghĩ lại, vẫn luôn cảm thấy hình như hôm nay ra ngoài có hơi kỳ lạ, về phần rốt cuộc là kỳ quái ở đâu, thì nàng lại không nghĩ ra được. Nhưng mà, nương tử Hoắc gia cũng không vì chuyện Từ Canh là thái tử mà dễ dàng bỏ qua chuyện này, sau khi hành lễ vớiTừ Canh lại tiếp tục liếc xéo Thụy Hòa nói: “Đã từng tập luyện võ công, nhưng công phu bình thường, cũng không thể có bản lĩnh bắn ra cục đá kia, ngươi đang giúp ai che giấu đây?”
Thụy Hòa cười cười, “Nếu đã biết ta đang che giấu cho người ta, cô nương cũng không nên xé rách nó, nếu không mọi người đều lúng túng.”
Nương tử Hoắc gia thấy Đại Trân và Từ Canh đang cúi đầu rất thấp, cuối cùng đã hiểu ra, thấy hai người bọn họ còn nhỏ tuổi, quyết định không so đo nữa. Đáng thương cho Hoắc Kỳ đang ở phía sau trái tim đã sắp vỡ đến nơi rồi, thôi vậy là hết rồi, nếu sớm biết nha đầu kia vừa ra khỏi cửa đã gây họa, thì nên nhắc nhở nàng một câu mới phải, bây giờ thì tốt rồi, vừa gặp mặt đã dạy dỗ người ta một trận, chắc trong lòng Đại lang Tân gia đang tức giận lắm, sao còn có thể chọn trúng nàng chứ?
Từ Canh càng thẹn thùng, muốn ra mặt giải thích rõ ràng, lại bị Đại Trân đưa tay níu lấy tay áo, “Đừng nói,” nàng tiến đến bên tai Từ Canh nói nhỏ, thanh âm rất thấp, hơi thở nóng ướt phun lên vành tai của Từ Canh, hơi ngứa, ngứa từ lỗ tai đến trong lòng.
“Để đại huynh ngươi chịu tiếng xấu thay cho người khác hình như có hơi không được tốt.”Từ Canh lấy lại tinh thần, thấp giọng hỏi.
Đại Trân lại dùng sức lắc đầu, “Đúng lúc cho đại huynh của ta có cái cớ để xin lỗi người ta, còn có thể trò chuyện, thật tốt.” Về phần phải chịu tiếng xấu thay cho người khác, dù sao từ nhỏ đến lớn Thụy Hòa đã cõng cho nàng không biết bao nhiêu lần rồi, lúc này cũng không còn quan trọng nữa. Thấy vẻ mặt Đại Trân kiên định, Từ Canh cũng không kiên trì nữa, hạ giọng cười nói: “Nếu hai người bọn họ thành đôi, còn phải mời chúng ta uống rượu tạ môi(*).”
(*) Cảm ơn người mai mối.
Đoàn người tiến vào Thối Tư Viên, Hoắc gia nương tử đã nhanh chóng quên đi chuyện không vui vừa rồi, giống như chưa có chuyện gì xảy ra khách khí nói chuyện với mọi người, được một lát nàng ta lại đưa ánh mắt nhìn Đại Trân, hơi hoài nghi quan sát từ trên xuống dưới, sau một hồi lâu, cuối cùng dường như không nhịn được nữa, thừa dịp người khác không chú ý nhẹ giọng hỏi Đại Trân, “Ngươi là nữ giả nam trang sao? Giả trang giống quá, suýt nữa ta đã bị ngươi lừa rồi.”
Đại Trân vô cùng sợ hãi, cuống quít liếc nhìn Từ Canh một cái, thấy hắn không chú ý tới bên này, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ làm sao ngươi nhận ra được, ta đã sai sót ở chỗ nào sao?”
Hoắc gia nương tử thấy nàng thừa nhận, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười thân thiết, “Không có không có, chẳng qua ta là nữ nhi, rốt cuộc vẫn cẩn thận hơn, mặc dù ngươi hoá trang không tồi, nhưng lúc nói chuyện vẫn khó tránh khỏi có hơi khác biệt, khi ta còn ở tây bắc cũng thường thường xuyên giả nam trang ra ngoài, tất nhiên nhìn một cái là có thể nhận ra.”
Đại Trân bừng tỉnh hiểu ra, lại vội vàng nhỏ giọng cầu xin nói: “Tỷ tỷ ngàn vạn lần chớ nói ra, nếu không sau này ta cũng không thể ra ngoài đi chơi với Thái tử Điện hạ được nữa.”
“Hắn không biết sao?”Gương mặt của nương tử Hoắc gia lộvẻ khiếp sợ, “Vậy mà cũng không nhìn ra, mắt có bị lé không vậy.”
Đại Trân buồn cười, “Ta còn có một đệ đệ sinh đôi, điện hạ đã gặp hắn trước, cho nên mới có ấn tượng ban đầu là như vậy. Đúng rồi, ta tên là Tân Đại Trân, tỷ tỷ ngươi tên là gì?”
“Hoắc Mặc Quân, ngươi gọi ta là Hoắc đại nương tử là được rồi.” Hoắc gia nương tử mới trở về kinh thành được mấy ngày, hiếm khi gặp được người có thể nói chuyện cùng, nhất thời mừng rỡ không thôi, dọc đường đều cười híp mắt thân thiết tán gẫu với Đại Trân, ném Thụy Hòa và Từ Canh qua một bên. Từ Canh rất là buồn bực, Tiểu Tam lang này sao thấy mỹ nhân mà không có hành động gì vậy, không giống như khi ở Đắc Ý Lâu chút nào cả, đừng nói là hắn đã quên việc hôm nay tới đây là để giúp Thụy Hòa kết thân đó?
Ngược lại Thụy Hòa vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, tiêu sái đứng ở nơi đó, khiến cho người ta không nhịn được phải tán thưởng một câu phong thái bất phàm, Hoắc Kỳ thấy thế trong lòng liên tục rỉ máu, một lang quân xuất chúng như vậy, khuê nữ nhà mình sao có thể nhắm mắt làm ngơ lại cứ thân thiết tán gẫu với thằng nhãi con chưa mọc đủ lông, tuy rằng đó cũng là tiểu lang Tân gia, nhưng hắn còn rất nhỏ tuổi, sao có thể cưới khuê nữ nhà bọn họ?
Bên phía Thối Tư Viên đã sớm có người ra chào hỏi, người hầu đã chờ ở trong vườn từ lâu, lập tức dẫn mọi người đi thưởng cúc.
Thật ra tất cả mọi người đều có tâm tư riêng, nên không ai có tâm tình thưởng thức hoa cúc trong vườn.Thật ra Hoắc Kỳ rất muốn mặt dày mày dạn nói với Thụy Hòa vài câu, nhưng lại sợ mình quá gấp gáp, khiến khuê nữ nhà mình không còn mặt mũi, chỉ đành phải cố nén xúc động trong lòng, làm bộ như không có việc gì uống trà.
Từ Canh thấy Đại Trân và nương tử Hoắc gia nói chuyện thân thiết, trong lòng vô cùng khó chịu, suy nghĩ một lát, bèn kiên trì đi tới chen vào nói chuyện. Đại Trân đã quen thuộc vớihắn, cũng không cảm thấy có gì không đúng, Hoắc gia nương tử lại nhạy cảm nhìn Từ Canh vài lần, như có điều suy nghĩ.
Thụy Hòa thấy Hoắc Kỳ vẻ mặt lúng túng, nên khách khí nói chuyện với ông ta, chủ động hỏi tới cuộc chiến ở đại doanh Tây Bắc. Vừa nhắc tới chuyện này, tinh thần của Hoắc Kỳ lập tức trở nên tỉnh táo, liến thoắng nói đến những trận thắng mấy năm gần đây, nói đến chỗ kích động, là lại vỗ tay hô to, vô cùng đắc ý, đương nhiên khi nói đến những lúc cô đơn, hốc mắt cũng đỏ lên, tâm tình sa sút.
Thấy ông ta lúc thì vui vẻ lúc thì giận dữ, khiến cho Hoắc Mặc Quân bị hù dọa không nhẹ, vội vàng đứng dậy khuyên nhủ: “Sao a cha vẫn còn ầm ĩ giống như thanh niên vậy, đã nói với ngài bao nhiêu lần rồi, phải bình tâm tĩnh khí. Đã quên là mình có bệnh tim rồi sao? Nếu lát nữa lại phát tác thì làm sao bây giờ?”
“Hoắc tướng quân cũng bị bệnh tim sao?” Thụy Hòa cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng đã nhanh chóng hiểu ra chút ít, nếu không phải thân thể không khỏe, với tính tình bướng bỉnh của Hoắc Kỳ sao có thể trở về kinh thành, hơn nữa còn có ý ở lại lâu dài. Hôm qua nghe Tân Nhất Lai nói, chức vị của Hoắc Kỳ đã được quyết định, là chức Vệ Chỉ huy sứ, chức quan không quá cao, nhưng lại là tâm phúc của hoàng đế, có thể thấy được tình nghĩa quân thần của Hoắc Kỳ và Hồng Gia Đế.
“Chỉ là bệnh nhẹ, không phải là chuyện gì lớn.” Hoắc Kỳ vội vàng nói: “Con bé này cứ luôn treo trên bờ môi, quan tâm vớ vẩn.” Ngoài miệng thì ông ta nói như vậy, nhưng trên mặt lại tươi cười, có thể thấy trong lòng vẫn rất khoan khoái, rốt cuộc vẫn là con gái đau lòng cho mình, nếu đổi lại là con trai, có ai còn nhớ rõ chút bệnh tật đó chứ.
Thụy Hòa lại lắc đầu nói: “Hoắc tướng quân cũng đừng lơ là, nhìn bề ngoài người bị bệnh tim vẫn giống như người bình thường, nhưng nếu thật sự phát bệnh, nếu không cẩn thận chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Bệ hạ cũng bị mắc căn bệnh này, lúc trước gia phụ từng trình lên một loại thuốc mới tên là “thuốc trợ tim khẩn cấp”, Hoắc tướng quân đừng vội bỏ cuộc, lát nữa vãn bối sẽ cho người mang đến cho ngài hai chai, nói không chừng sẽ có hiệu quả.”
Hoắc Kỳ vừa mừng vừa sợ, “Này… Sao có thể không biết xấu hổ mà nhận được.” Hai chai thuốc không quan trọng, quan trọng là thái độ của Thụy Hòa, thấy hắn khách khí với mình như vậy, dường như hắn cũng không ghét bỏ khuê nữ nhà mình lắm. Ông ta đã nói gì nhỉ, mặc dù Đại nương tử nhà ông ta… Không biết dụ dỗ người khác, nhưng ở những phương diện khác lại rất tốt.
Hoắc Mặc Quân nghe vậy cũng vội vàng đứng dậy nói lời cảm tạvới Thụy Hòa, thái độ vô cùng thành khẩn. Thụy Hòa khách sáo nói: “Đại nương tử không cần phải khách khí, đây là thuốc gia phụ cho người làm được, ta tặng cho Hoắc tướng quân chỉ là mượn hoa hiến phật. Nếu có thể khiến cho bệnh tim của Hoắc tướng quân thuyên giảm, coi như là đã dùng thuốc đúng chỗ.”
Hai người khách khí qua lại được một lát, Thụy Hòa vội vàng chuyển đề tài, lại nói đến chuyện dân phong ở Tây Bắc với Hoắc Kỳ, quả nhiên Hoắc Kỳ lại vô cùng hăng hái, nhiệt tình thảo luận những chuyện ly kỳ cổ quái liên quan đến phong tục tập quán của người Hồ. Mặc dù Thụy Hòa chưa đến Tây Bắc bao giờ, nhưng đã từng đọc qua rất nhiều sách vở, kiến thức sâu rộng, khi bàn về những chuyện này với Hoắc Kỳ lại không hề lộ ra vẻ e sợ, chỉ chốc lát sau ngay cả Hoắc gia nương tử cũng tham dự vào, vẻ mặt nóng bỏng khi nhắc đến những món ăn ngon của nơi đó.
“…đám người Hồ rất là cẩu thả, thức ăn cũng thô lậu khó ăn, toàn là nước lã nấu thịt dê, muối ăn cũng cho rất ít, ngửi thấy mùi thịt cừu rất tanh, quả thực là nuốt cơm không trôi. Bởi vì ngày thường phải ăn nhiều dầu mỡ, nên phải uống trà để tiêu thực, những lá trà kia cũng cẩu thả y như vậy, chủ yếu là bánh trà vận chuyển tới, nguyên liệu cũ nát, làm cũng rất cẩu thả, nhưng nấu chung với sữa lại rất đặc sắc. Ta uống loại trà đó quen rồi, giờ đột nhiên trở về kinh uống mấy loại trà như Vân Vụ Mao Tiêm (*), cảm thấy không được đã ghiền.”
(*) Hai loại trà nổi tiếng nằm trong “Thập đại danh trà”.
Thụy Hòa nghe vậy cũng lộ ra vẻ kỳ vọng, “Ta cũng đã từng nghe nói người Hồ thích uống bánh trà, nấu cùng với bơ và sữa, hương vị nồng nàn dễ chịu, chỉ tiếc là không có duyên thưởng thức, hôm nay nghe cô nói như vậy, ta lại càng muốn nếm thử.”
Hoắc Kỳ vội vàng chen vào nói, “Chuyện này có gì khó đâu, trong nhà ta vẫn còn một khối bánh trà, là do ta sai người lặn lội đưa từ Tây Bắc đến, lát nữa sẽ cho người hầu mang đến phủ.Ngươi thử nấu với chút sữa xem sao, nếu không thì ngay bây giờ luôn đi, ta sẽ cho… a, ta sẽ cho người qua dạy ngươi nấu.”
“Sao có thể làm phiền Hoắc tướng quân như thế được.”
“Không sao không sao.” Hoắc Kỳ cười đến hiền lành, “Đó chính là bánh ít đi bánh quy lại, ta nhận thuốc của ngươi, đang lo lắng phải đáp lễ như thế nào đây, một khối bánh trà cũng không đáng bao nhiêu tiền, nếu tính ra thì hôm nay ta mới là người được lợi.”
Từ Canh cười nói: “Hiếm khi tình cờ gặp mặt, mọi người nói chuyện lại hợp ý, sao lại nói có lợi hay không có lợi làm gì.”
“Thái tử Điện hạ nói rất đúng, tuy đây là lần đầu gặp mặt, nhưng hiếm thấy là mới gặp mà như đã thân quen, quả thực là không cần phải nói những lời khách sáo này.”Đại Trân cũng cười híp mắt phụ họa, bầu không khí bên trong khu vườn vô cùng hài hòa. Chỉ có Hoắc Đại nương tử là hơi nghi ngờ ở trong lòng, trái lo phải nghĩ nửa ngày, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cuối cùng không nhịn được len lén hỏi Hoắc Kỳ, “A cha, không phải ngài nói là ghét loại bánh trà kia khó uống hay sao, lén lút mang về khi nào thế, sao ta không nhìn thấy?”
Hoắc Kỳ dựng thẳng đầu ngón tay “Xuỵt” một tiếng với nàng, nhỏ giọng nói: “Sợ trong nhà không có sao? Kinh thành lớn như vậy, ta không tin là không mua được một khối bánh trà.”
Hoắc Đại nương tử: “…”
Nàng càng thêm chắc chắn cha nàng đang gạt nàng chuyện gì đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook