Bối Đạo Nhi Trì
Quyển 2 - Chương 32: 【 Lợi dụng 】

Bên trong phòng máy cực kỳ ồn ào, phòng máy rất lớn, nhiều lớp cùng học chung với nhau, thế nhưng vẫn có vài chỗ trong góc trước giờ ít ai ngồi, chỗ đó hầu như không thể nghe được tiếng thầy giảng bài, nên cũng không ai tranh giành với cậu. Hạng Ý ném sách lên mặt bàn, vừa định ngồi xuống nhưng trái tim đột ngột đập nhanh dữ dội, cậu nhíu mày đè ngực lại, không hiểu sao trong lòng cảm thấy hoảng sợ. Thuận tay bật máy tính lên, Hạng Ý ngồi dựa lên ghế, đưa tay vỗ vỗ ngực, thật kỳ lạ, có chuyện gì sao? Cậu vô thức móc điện thoại di động ra, ngón tay không tự chủ bấm xuống một dãy số, chờ đến lúc hoàn hồn, ngón tay cái đã đặt ngay nút gọi, trên màn hình hiển thị dãy số của Mạc Bắc, chỉ còn chờ cậu ấn gọi mà thôi.

Ngốc ra trong giây lát, Hạng Ý nhìn vào màn hình điện thoại, trong lòng rối ren. Một linh cảm không lành đột nhiên xông lên, đến cả hít thở cũng cảm thấy rất khó khăn. Gọi, hay không gọi? Ngón tay đặt lên nút bên trái rồi chuyển sang nút bên phải do dự một lúc, trước mặt bỗng nhiên bừng sáng lên, màn hình máy tính hiện ra, hình ảnh file bí mật sáng lên chiếu vào trong mắt cậu. Hạng Ý cắn môi, cuối cùng cất lại di dộng vào trong túi quần.

Vẫn như bình thường, Hạng Ý nhân cơ hội bên cạnh không có ai chú ý, nháy đúp chuột mở file lên, đầu bên kia lập tức có phản hồi, “Xin chào quý khách, cần phục vụ gì sao?”

Lúc này cậu không còn tâm tình để cười, chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng, cậu lập tức nói, “Không cần ám hiệu, là tôi.”

“… ” Đầu bên kia im lặng một hồi mới đánh, “Sao thế? Tâm trạng không tốt à?”

Hạng Ý nhìn chằm chằm vào màn hình ngẩn ra một lúc, điều chỉnh cho hô hấp của mình bình tĩnh trở lại, “Không sao.” Hít một hơi thật sâu, cậu chậm rãi kiểm soát nhịp tim của mình, “Bên đó thế nào?”

“Ừ, xảy ra một vài vấn đề nhỏ.” Không đợi Hạng Ý đặt câu hỏi, đầu bên kia đã nhanh nhẹn đánh, “Trước không nói về cái này, thông tin của tôi thu được nói rằng cậu đã liên hệ với Larry? Hai người muốn buôn lậu 20 chiếc xe hơi đen?”

“Phải.”

“Tại sao?”

“Tôi cần một nhóm người giúp tôi chuyển dời sự chú ý của Hạng Khôn.”

Đầu bên kia ngẩn người, một lát sau mới đáp lời, “Ý cậu là, cậu cố ý buôn lậu, để cho Hạng Khôn nghĩ rằng cậu muốn tự thành lập bang phái, nên sẽ không đụng đến sản nghiệp thuốc phiện của hắn?”

“Đúng vậy, như thế hắn sẽ buông lỏng cảnh giác với tôi, càng không tra ra được chú, hắn sẽ cho rằng tôi hận hắn, không muốn dính dán đến gia sản, thà tự mình cố gắng làm còn hơn.” Đôi mắt Hạng Ý đen lại, khóe miệng hơi nhếch lên, “Đợi đến khi rốt cuộc hắn cũng phát hiện ra, Tam Giác Bạc đã thuộc về chúng ta rồi.”

Đầu bên kia xem xong dường như rất vui vẻ, giọng điệu tán dương không che giấu, “Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương*? Ha ha, Tiểu Ý, cậu thực sự đã trưởng thành.”

*: Bên ngoài trong sáng nhưng lòng dạ đen tối

Hạng Ý cười, nhớ tới vấn đề người này mới vừa nói, “Chú vừa mới nói, bên đó xảy ra vấn đề gì?”

“Ừ, Hạng Khôn nhanh hơn chúng ta tưởng, tôi và Hạng gia hai bên cùng lúc cập bến Monteria, may mà tôi và người bên đó đã sớm trao đổi trước rồi mới đến, như thế mới có thể đem hàng giao cho tôi. Thế nhưng Hạng gia lại có thể trực tiếp đến Monteria, chứng tỏ trong tay Hạng Khôn còn rất nhiều con đường chúng ta chưa biết.” Bên kia ngừng lại một lúc, cuối cùng nói ra, “Tiểu Ý, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chúng ta nắm còn quá ít thông tin về hắn.”

“… “Hạng Ý im lặng thật lâu mới hỏi, “Ý chú là, cần tình báo?”

“Phải, kho dữ liệu của bọn chúng rất phức tạp, hơn nữa tôi từng làm bảo mật ở đó, thật sự rất khó để thâm nhập, vậy nên chỉ còn cách duy nhất là moi thông tin từ trong nội bộ bọn chúng.” Hạng Ý bất giác siết chặt nắm tay, đôi mắt đen kịt hơi híp lại, quả nhiên, đúng như dự đoán của cậu đầu bên kia hỏi một câu, “Tiểu Ý, cậu với Mạc Bắc, hiện tại quan hệ như thế nào? Tên đó còn đối xử tốt với cậu không?”

Hạng Ý âm thầm nghiến răng, nhớ lại đêm hôm qua Mạc Bắc đau đớn run rẩy ở trong lòng cậu, người kia cho dù đau đớn đến như thế nhưng cuối cùng vẫn không dùng hết sức lực để đẩy cậu ra. Cậu nhắm hai mắt lại, chờ cho ngón tay cứng ngắc dịu đi một chút, mới chậm rãi đánh ra một hàng chữ, “Tôi hiểu ý chú, tôi có thể thử xem.”

“… ” Đầu bên kia chờ trong chốc lát, rồi nói, “Tên đó cũng từng làm vậy với cậu, chúng ta chẳng qua là gậy ông đập lưng ông, cậu không cần cảm thấy áy náy.”

“Ừ.”

“Cứ từ từ, không cần phải lập tức làm bộ với nó, dù sao cậu cũng còn đi học, coi như dùng vài năm để khiến nó tin tưởng cậu cũng được. Cậu cứ tìm cơ hội, dần dần thay đổi thái độ từng chút. Tôi có thể chống đỡ chỗ này được vài ba năm, Hạng Khôn cũng không biết kẻ đâm sau lưng hắn là người nào, chúng ta ở trong tối, vì vậy cậu cứ chậm rãi thực hiện, không cần gấp gáp”

“Được.” Hạng Ý bỗng nhiên cảm thấy chỗ ngực đau nhói lên, cậu lưỡng lự một chút, rốt cuộc vẫn phải hỏi, “Sau khi thành công, xử lý hắn như thế nào? Ý tôi là, sẽ xử lý Mạc Bắc như thế nào…”

Đầu bên kia dừng một lát, chậm rãi đánh ra từng chữ, giống như kiềm nén nỗi căm hận sâu sắc, “Giết. Bảy năm trước tôi đã muốn giết chết nó, nếu sớm giết nó đi, lão gia cũng sẽ không chết. Hoắc Ý, cậu cũng đừng giẫm lên vết xe đổ.”

Toàn thân Hạng Ý run lên, sững sờ nhìn chằm chằm vào hai chữ “Hoắc Ý” trên màn hình, qua một lúc lâu mới từ từ nhấc ngón tay lên.

“Tôi biết rồi. Chú yên tâm, Sở Mặc thúc thúc.”

Đóng cửa sổ tập tin, Hạng Ý lẳng lặng dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại. Hoắc Ý, đúng vậy, cậu họ Hoắc, cậu là người nhà họ Hoắc, người nhà họ Hạng, thuộc hạ nhà họ Hạng, cậu sớm muộn gì cũng sẽ giết hết bọn chúng, vì mục tiêu này, bản thân cậu gần gũi một chút… Với cái người đáng ghét kia, cũng không phải vấn đề gì to tát…

Hít vào một hơi thật sâu, Hạng Ý lấy điện thoại trong túi quần ra, Sở Mặc nói cần tìm một cơ hội, vậy chuyện đêm qua, có tính là một cơ hội không…

Chậm rãi tìm lướt danh bạ, cuối cùng dừng lại ở số của Mạc Bắc, khung tên đề “Tên khốn”, cậu nhìn hai chữ đó thật lâu, do dự một lát, cuối cùng ấn vào nút sửa chữa thông tin, dãy số kia lập tức hiện lên một dòng chữ đã lâu không thấy.

Mạc Bắc ca ca.

***

Tiết vi tính vừa kết thúc, Hạng Ý còn chưa kịp bước ra khỏi phòng máy, trước mặt đã thấy Hạng Lê và Nhan Lập Khả từ trong đám đông vội vàng chạy đến chỗ cậu. Cậu cau mày, chẳng muốn nhìn thấy bọn chúng, định vòng qua đường khác đi. Nhưng cậu còn chưa kịp xoay người, bỗng nghe thấy tiếng Nhan Lập Khả giận dữ hét lên, “Hạng Ý, anh đứng lại cho tôi!”

Hạng Ý dừng chân, hừ lạnh một tiếng, rồi tiếp tục bước đi, hoàn toàn không để ý đến hắn. Nhưng người phía sau cũng rất biết đường, Hạng Ý rõ ràng cảm giác một luồng gió sượt nhanh qua tai, sau đó Nhan Lập Khả lập tức đứng chặn trước mặt cậu, lông mày nhướng lên, “Đồ khốn, anh không nghe thấy tôi đang gọi anh hả?!”

Hạng Ý lười nhác dừng bước, mắt cũng lười mở ra, “Có cái rắm gì phóng nhanh.”

“Anh!” Nhan Lập Khả tức điên túm lấy cổ áo cậu, đôi mắt Hạng Ý tối lại, nheo mắt nhìn chằm chằm vào phần cổ áo trong bàn tay gầy gò kia, Hạng Lê ở bên cạnh liền hoảng sợ, nhanh chóng kéo tay Nhan Lập Khả lại, đáng tiếc kéo thế nào cũng không thả ra được, liền nhanh chóng ôm lấy hắn, “Tiểu Khả Tiểu Khả, đừng tức giận mà, ca không có ý gì đâu, ây da, em bỏ tay ra đi.”

Nhan Lập Khả bị y ôm lấy, không hiểu sao mặt liền ửng đỏ, nhưng sau khi nghe y nói hết câu, cái gì mà đỏ hồng đều bay mất, chỉ còn lại cái đầu đang bốc hỏa, “Anh tránh qua một bên cho tui, Tiểu sư phụ của tui mà xảy ra chuyện gì không hay, tui sẽ không để yên cho anh ta!”

Lông mày Hạng Ý nhảy dựng lên, nhưng không nói gì. Nhan Lập Khả thả cổ áo cậu ra, lạnh lùng nói, “Tối hôm qua anh đi đâu? Anh có biết tối hôm qua Tiểu sư phụ đi tìm anh, tới bây giờ vẫn chưa về nhà hay không?!”

Trái tim Hạng Ý cứng đờ, trong mắt đột nhiên run rẩy, Nhan Lập Khả vừa nhìn thấy, lập tức đến gần hai bước, biểu tình sốt ruột, “Anh biết? Anh ấy đã đi đâu? Hả? Anh ấy đang ở chỗ nào?”

Hạng Ý nhìn hắn trong chốc lát, sau đó đưa tay làm như phủi phủi cổ áo mình, động tác thong thả, giọng nói cũng nhàn nhã, “Tối hôm qua tôi đi đâu cũng không cần phải báo cho cậu biết, về phần anh ta đi đâu, sao tôi biết được.”

“Nói láo!”

Nhan Lập Khả lại muốn tiến lên túm lấy cậu, Hạng Ý lùi về sau một chút, đôi mắt tối đen, “Tôi cảnh cáo cậu, đừng chọc giận tôi.” Nói xong, cậu không thèm nhìn phản ứng của Nhan Lập Khả, vác túi xách lên rời đi. Nhan Lập Khả vừa định đuổi theo, bỗng nhiên có một đám người xông đến bên cạnh, tên cầm đầu bắt lấy tay hắn, nhìn hắn cười khẩy, “Tiểu tử thúi, dám hét lên trước mặt đại ca bọn tao, muốn chết hả?”

“Mày là ai, cút đi cho tao!” Nhan Lập Khả trừng mắt nhìn đối phương, muốn bước qua đám người để đuổi theo Hạng Ý. Nhưng đám người kia lại đến gần, không chờ hắn nhìn rõ hướng đi, thằng cầm đầu cùng đám người đã bước đến gần hắn. Nhan Lập Khả đi theo Mạc Bắc học được không ít y thuật, nhưng hắn không có hứng thú với mấy thứ đánh đấm giết chóc này, nên thân thủ cũng kém thí mẹ. Nhín thấy đám người xung quanh xoắn tay áo hướng về phía hắn, hắn vô thức cứng người, giơ tay muốn che đầu lại, nhưng trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người nhanh chóng lao đến chỗ hắn, để hắn ra sau lưng mà bảo vệ.

“Mấy người dám đụng vào em ấy, đừng trách tôi sao không khách khí!” Là tiếng của Hạng Lê, vậy mà nghe rất trầm.

Nhan Lập Khả ngây người nhìn Hạng Lê ở phía trước, người này lúc nào cũng bám đuôi hắn cười hì hì, nhưng hiên tại lại mắt trợn trầm giọng lên tiếng cảnh cáo, soái đến mức làm cho hắn nhịn không được hoan hô một tiếng.

“Được lắm, Hạng Lê, câu này của anh quá đỉnh! Anh mà có bị đánh bầm dập tui cũng đi theo anh!” Nói xong, Nhan Lập Khả liền nhảy đến bên cạnh Hạng Lê, ưỡn ngực trừng mắt trước một đám âm binh, “Muốn đánh thì đánh, ai sợ ai!”

Hắn một bên nhiệt huyết bừng bừng nên không để ý Hạng Lê đang ảo não gãi đầu, bản mặt đau khổ nhìn hắn. Hạng Lê thở dài một tiếng, nhìn lướt qua bốn phía, đôi mắt cũng bắt đầu cảnh giác.

Có thể cậu không phải là đối thủ của Hạng Ý, nhưng đối với đám người này, cậu không cho phép bản thân mình thua cuộc, huống hồ… Tiểu Khả còn đang ở bên cạnh, dù có liều cả cái mạng này, cậu cũng không để cho y xảy ra chuyện.

Hai người khí thế hùng hồ đối mặt với đám người Ô Lỗ Cáp, đã sớm không còn để ý đến Hạng Ý đang dần khuất đi. Hạng Ý đứng lại ở lối rẽ quay đầu nhìn về phía chiến trường đằng xa kia, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy đứa em trai này, vẫn có chút hữu ích ngay tại thời điểm mấu chốt.

***

Lồng ngực từ lúc nãy đã bắt đầu phát hoảng, cậu nhớ lại cảm giác bồn chồn không rõ trước tiết vi tính. Hạng Ý cố gắng tự nói mình bình tĩnh lại, nhưng trái tim trong lồng ngực vẫn nhảy mạnh không ngừng, mỗi lần đập nhanh hơn đều khiến cho cậu sợ hãi. Tại sao Mạc Bắc không về nhà? Đều gần hết một ngày, tại sao hắn vẫn chưa về nhà?

Bước đi dần trở nên hoảng loạn, chờ đến khi lấy lại tinh thần Hạng Ý mới phát hiện mình đã muốn chạy như bay. Cậu còn chưa kịp tự hỏi vì sao, cánh tay đã nhanh chóng vươn ra vẫy lấy một chiếc xe, gấp rút chạy đến Nhà Tắm Thiên Đường. Mạc Bắc không mang theo điện thoại, cậu nhớ rõ, đêm hôm qua chính cậu đã tự tay xé rách toàn bộ quần áo của người nọ, cậu nhớ rõ hắn không mang theo thứ gì trên người, dường như là vội vàng chạy đến, nên đến cả nút áo cũng chưa kịp cài lại cẩn thận.

Đúng rồi… Hắn là… Đêm hôm qua hắn, đến là để tìm mình, hắn đến để đón mình…

Trái tim bỗng nhiên chua xót, Hạng Ý nhíu chặt đôi lông mày, lẳng lặng siết chặt bàn tay.

Xe dừng trước cửa Nhà Tắm Thiên Đường, cậu nhanh chóng chạy vào trong đại sảnh, cậu tự nói mình phải bình tĩnh lại, tự nói mình không cần phải hoảng sợ như thế, nhưng bước chân hoàn toàn không nghe theo lý trí của cậu, hoàn toàn theo bản năng mà chạy như bay. Một tiếp viên nhận ra cậu, liền nhanh nhẹn đi đến cúi đầu chào, “A, cậu chính là… Đại ca của Tiểu thiếu gia đúng không?”

Hạng Ý không rõ trong chốc lát, sau đó mới kịp hiểu Tiểu thiếu gia chính là ám chỉ Ô Lỗ Cáp. Cậu ngay lập tức gật đầu, cố gắng che giấu giọng nói hỗn loạn của bản thân, “Ngày hôm qua tôi ở chung phòng với một người nữa, các người còn nhớ người đó không?”

Cậu vừa mới dứt lời, bỗng thấy một nhân viên nữ ở kế bên đang run lên, có chút sợ hãi nhìn vào cậu, đôi mắt Hạng Ý liền đen đi, tức khắc nắm lấy bả vai cô ta, “Cô nhớ sao?”

Marisa bị Hạng Ý đè vai nên cảm thấy càng thêm hoảng sợ. Cô là người đầu tiên đi đến hiện trường, cũng là người đầu tiên nhìn thấy toàn bộ thương tích của Mạc Bắc, những vết thương bầm tím trên cơ thể người kia cùng với đống máu kinh khủng loang ra ở phần dưới đã giải thích rõ hôm qua xảy ra chuyện gì. Kẻ bạo dâm đang ở ngay trước mặt, cô do dự một chút, đấu tranh không biết có nên nói cho cậu biết hay không. Hạng Ý mất kiên nhẫn, càng siết chặt bả vai cô, “Nói mau!”

Marisa bị ấn mạnh đến phát đau, không thèm đếm xỉa hét lên, “Tôi sẽ không nói cho cậu! Cậu biến một người tốt thành như thế, tôi phải báo cảnh sát, báo cảnh sát!!”

Thân người Hạng Ý run lên, trong lòng rất nhanh hiểu được, hắn vẫn chưa đi, hắn nhất định còn ở trong căn phòng đó…

Cậu lập tức buông tay ra, xoay người chạy đến chỗ thang máy. Lúc Marisa la lên có không ít bảo vệ đã chạy đến, bây giờ thấy Hạng Ý chạy thẳng đến chỗ tầng lầu, bọn họ không nghĩ ngợi nhiều lập tức đuổi theo. Một tên bảo vệ lao nhanh đến chắn trước mặt Hạng Ý, nhưng còn chưa kịp thấy rõ động tác của đối phương, cánh tay bỗng đau nhói mãnh liệt, sau đó toàn thân bị đạp mạnh ngã xuống đất. Những tên còn lại bị động tác của Hạng Ý làm khiếp sợ nên dừng bước, đứng sửng sốt tại chỗ. Hạng Ý thừa cơ không bị ai ngăn cản nhanh chóng chạy vào trong thang máy, những người trước mắt dần dần biến mất qua khe cửa.

Marisa tận mắt chứng kiến động tác tàn bạo của người nọ, thoáng chốc nhớ đến bộ dáng nhơ nhuốc của người thanh niên kia, cô mạnh mẽ tỉnh táo, mau chóng nối điện thoại đến tầng cao nhất.

Bắt máy đi, nhanh bắt máy đi!

Trong nội tâm cô gào thét, cho đến khi đầu dây bên kia vang lên tiếng bắt máy, một giọng nói điềm đạm vang lên, “Xin chào.”

“Cậu, ngài tốt chứ, thánh thần Hull Nặc, tên thủ phạm! Tên thủ phạm đang xông lên, bảo vệ của chúng tôi sẽ đến ngay, xin ngài…”

Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên nghe thấy bên đầu bên kia vang lên một tiếng rầm to lớn, cô căng thẳng trong lòng, cảm thấy đối phương im lặng thật lâu, sau đó lại cầm điện thoại lên, giọng nói bình tĩnh như cũ, “Ừ, tôi biết rồi, cậu ta đã đến, cô đừng lo, đừng báo bảo vệ đến, tôi sẽ tự xử lý.” Nói xong hắn suy nghĩ một chút, cười khổ bổ sung thêm một câu, “Đáp ứng tôi, đừng báo cảnh sát.”

Marisa ngơ ngác cầm điện thoại, cho đến khi âm thanh bên kia không còn, cô vẫn chưa hoàn lại tinh thần, ngây ngẩn thật lâu mới do dự mà cất điện thoại trở lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương