Bố Y Thiên Kim
-
Chương 8: Ghen tuông
Đắc ý một lát, Tần Châu Ngọc mới phát hiện là Đông Sinh đang mài mực, nên liền vội chạy đến xung phong nhận việc giúp hắn.
Đông Sinh nhìn nàng hơi lo lắng, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hứng trí dạt dào trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, hắn lại không đành lòng từ chối ý tốt của nàng, liền gật gật đầu, đem nghiên mực giao cho nàng, sau đó thì lấy giấy viết ra chuẩn bị viết chữ.
Tần Châu Ngọc nhìn bộ dáng chuyên tâm của hắn liền hỏi: “Thư ngốc, sao anh lại đột nhiên muốn viết chữ vậy?
Tần Châu Ngọc lúc tức giận luôn đặc biệt gọi hắn là thư sinh mặt trắng, bình thường khi tâm tình của nàng ấy vui vẻ thì liền xưng hô với hắn có chút nhân tính hơn—— tuy rằng cách gọi này cũng thật là khó nghe.
Cũng may Đông Sinh cũng lười so đo với nàng, liền tùy ý nàng ấy muốn gọi gì thì gọi.
Đông Sinh đùa nghịch trang giấy một cách lơ đễnh, rồi thuận miệng trả lời nàng: “ Con gái của Tam thẩm ở trên tỉnh thành về có tặng cho tôi một cây bút tốt, nên tôi mới viết một vài chữ để cám ơn nàng ta.”
Tần Châu Ngọc nghe hắn nói xong, liếc mắt cười ha ha nói: “Tôi còn tưởng rằng ở nơi này ngoại trừ thư sinh ngốc như anh ra, còn lại chỉ là những người buôn bán nhỏ, phố phường tục tằng, thật không ngờ lại còn có người khác học đòi làm văn nhân tao nhã.”
Đông Sinh không thích giọng điệu xem thường người khác ấy của nàng, nhưng lại nghe ra được tâm tình buồn bực của nàng ấy, nên vội nghĩ tốt hơn là không nên trách cứ nàng vào lúc này.
Khi hắn thoáng quay đầu, nhìn thấy bộ dáng cẩn thận mài mực của Tần Châu Ngọc. Trong lòng không biết vì sao, bỗng nhiên có suy nghĩ thật là tốt khi có được giai nhân làm bạn, rất có cảm giác hồng tụ thiêm hương (hồng tụ thiêm hương: thư sinh học tập mà có thiếu nữ bồi học thì còn gì bằng, càng thêm thi vị, càng thêm diễm phúc - @CCD – TTV)
Rùng mình một cái, Đông Sinh vội lắc đầu làm cho chính mình trở về thực tại, nàng ấy làm sao có thể là giai nhân, nàng ấy cơ bản chính là tai hoạ của đời hắn.
Mực đã mài xong, Đông Sinh liền lấy cây bút mới ra. Cầm trong tay quả nhiên có cảm giác không giống lúc trước, hắn liền chấm mực, bắt đầu múa bút, từng bước từng bước tiêu sái hạ xuống những nét chữ nhẹ nhàng tuấn dật trên giấy Tuyên Thành.
Tần Châu Ngọc đứng ở một bên yên lặng nhìn những đường nét kia chậm rãi thành hình. Nàng biết được chữ này, không biết vì sao, trong đầu bỗng nhiên có chút không minh bạch, sau đó một lát, một chút ý niệm mơ hồ bất chợt hình thành trong đầu nàng.
”Này!” Khi Đông Sinh viết xong, liền thật cẩn thận thổi nét mực cho khô, Tần Châu Ngọc khó chịu mở miệng, ngữ khí có phần do dự, “Anh... Vì sao lại muốn viết những chữ này?”
Đông Sinh liếc mắt nhìn nàng một cái, hơi thắc mắc hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Tần Châu Ngọc nhếch miệng, không trả lời chỉ tiếp tục hỏi: “Anh viết những chữ này là để tặng cho con gái của Tam thẩm?”
Đông Sinh gật gật đầu.
”Vậy anh có hiểu ý tứ trong những chữ ấy có nghĩa là gì hay không? “
Đông Sinh bất mãn nhìn nàng liếc mắt một cái, rồi lại gật đầu: “Đương nhiên là biết, tốt xấu gì tôi cũng là người đã thi đậu tú tài.”
”Biết vậy sao anh còn viết?”
Đông Sinh không hiểu vì sao nàng lại hỏi hắn như thế: “Vì sao không thể viết?.Người ta nhờ tôi viết chữ này, chẳng lẽ tôi lại đi viết chữ khác.”
Tần Châu Ngọc hơi sửng sốt nói: “Anh nói là con gái của Tam thẩm nhờ anh viết những chữ này?”
”Phải.” Đông Sinh một bên nhìn chữ, một bên trả lời nàng, “ Con gái của Tam thẩm nói cô ấy thích những chữ này, nên nhờ tôi viết dùm. Vì thế làm sao tôi có thể từ chối lời nhờ vả ấy cho được.”
”Thì ra là như vậy à!” Tần Châu Ngọc không tự chủ thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua là lời còn chưa có nói xong, bỗng nhiên bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa. Đông Sinh ra mở cửa. Vừa đúng lúc nhìn thấy con gái của tam thẩm - Thẩm Xuân Hoa.
Thẩm Xuân Hoa đang bưng một cái mâm nhỏ, tươi cười thản nhiên đứng ở trước cửa ra vào nói: “ Mẹ tiểu nữ có làm bánh trôi, nên bảo ta mang đến cho tiên sinh một chén.”
Đông Sinh vội mời nàng ta vào nhà: “Thật sự là làm phiền Tam thẩm rồi.”
”Chỉ là tiện tay làm thêm vài cái mà thôi, không có phiền toái chi hết.” Thẩm Xuân Hoa vào phòng, khi nhìn thấy Tần Châu Ngọc đang đứng ở cạnh bàn thì có chút sửng sốt. Nàng nhìn về phía Đông Sinh nói, “Vị cô nương này chính là người được tiên sinh cứu trở về, tiên sinh thật sự là người có tấm lòng nhân hậu.”
Đông Sinh thấy thế, cười cười, vẫy tay về phía Tần Châu Ngọc bảo: “Tiểu Hoa, đây là con gái của Tam thẩm.”
Tần Châu Ngọc không nói lời nào, ngược lại còn quay đầu bỏ đi, hừ lên một tiếng.
Đông Sinh thấy thái độ của Tần Châu Ngọc như thế thì có chút xấu hổ, không ngờ Thẩm Xuân Hoa lại nhếch miệng cười, tiến lại gần Đông Sinh nghiêng đầu về phía tai hắn nhẹ giọng nói khẽ: “Tiên sinh không cần để ý, tôi đã được nghe mẹ kể qua về chuyện của tiên sinh, thật sự là đã làm khó cho tiên sinh rồi.”
Nhìn thấy bộ dáng thân mật của hai người, Tần Châu Ngọc cảm thấy vô cùng chướng mắt, khó coi. Nàng hừ một tiếng, rồi vội chạy vào phòng ngủ.
Đông Sinh cảm thấy bớt lúng túng, nhưng trong lòng lại hơi khó chịu. Tuy rằng biết nhân duyên của Tần Châu Ngọc ở nơi này không được tốt lắm, nhưng khi nghe được người khác ở trước mặt hắn mang theo thái độ đùa cợt khi nói về nàng như vậy, hắn cảm thấy có chút mất hứng. Điều ấy làm cho ấn tượng tốt của hắn đối với Thẩm Xuân Hoa đã nhanh chóng giảm đi vài phần.
Bất quá Đông Sinh vẫn không thể hiện thái độ ấy ra, hắn chỉ thản nhiên cười, rồi giả vờ như là chợt nhớ tới cái gì đó liền nói: “Đúng rồi, chữ mà Thẩm cô nương nhờ viết, tôi đã viết xong rồi, cô nhìn thử xem có hài lòng hay không?”
Dứt lời, Đông Sinh vội để bánh trôi trong tay xuống, rồi đi đến trước bàn, đem chữ vừa viết xong đến trước mặt Thẩm Xuân Hoa.
Thẩm Xuân Hoa khoa trương hô lên một tiếng, ra vẻ đáng yêu cảm thán: “ Chữ của Tiên sinh quả thật rất đẹp, mềm mại thanh thoát nhưng vẫn có lực, chỉ sợ là đương kim trạng Nguyên còn phải kém tiên sinh vài phần.”
Rất là... khoa trương a! Đông Sinh yên lặng lau mồ hôi: “Thẩm cô nương đã quá khen tại hạ rồi.”
”Không phải là quá khen đâu ạ, rõ ràng chính là danh phù kỳ thực *.” Thẩm Xuân Hoa giống như là rất yêu thích không rời mắt khỏi tranh chữ trên tay, tiếp tục khen tấm tắc, “Một cây bút đổi lấy một bức tranh chữ của tiên sinh, Xuân Hoa thật sự rất có lời.”
(* Danh phù kỳ thực: Tương đương với “Danh phó kì thực”, có nghĩa là danh tiếng hoặc tiếng tăm xứng với thực tế, đúng với lời người ta nói – dieptuvi ’ blog)
Đông Sinh bị lời khen ngợi kia làm cho có chút xấu hổ, đành phải cùng nàng thay đổi chủ đề nói chuyện, “Thẩm cô nương để ý chữ của Tống mỗ, Tống mỗ quả thật rất lấy làm vinh hạnh. Thế gian này khó nhất là tìm được người tri âm...”
Lời nói của Đông Sinh vẫn chưa dứt. Cửa phòng ngủ phía sau bỗng nhiên bị mở ra, Tần Châu Ngọc hai hàng lông mày dựng thẳng lên, hung hăn giận dữ nói: “Tôi đang muốn ngủ trưa!”
Nói xong, liền đóng mạnh cửa lại một cái “ ầm”.
Đông Sinh và Thẩm Xuân Hoa đối mặt nhìn nhau, cả hai đều có chút xấu hổ.
Một lát sau Đông Sinh mới lấy lại tinh thần ngượng ngùng cười nói: “Thật ngại quá, Thẩm cô nương.”
Còn chưa nói hết lời, Thẩm Xuân Hoa đã làm ra vẻ hiểu ý mỉm cười nói lời tạm biệt: “Vậy Xuân Hoa xin phép được cáo từ.”
Chờ Thẩm Xuân Hoa rời đi, Đông Sinh nghiến răng nghiến lợi, đi nhanh đến trước cửa phòng của Tần Châu Ngọc gõ mạnh: “Tiểu Hoa, Cô mở cửa ra cho tôi!”
”Tôi đang ngủ.”
”Cô... Cô mau mở cửa ra!?”
”Tôi không mở!”
”Cô có tin là tôi sẽ đá văng cái cửa này không?”
”Không tin!”
Đông Sinh vừa nhấc chân lên, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lại đem chân để xuống, hắn dù sao cũng là một thư sinh đọc sách, sao lại có thể tùy tiện làm ra loại chuyện này được chứ.
Đông Sinh nhìn nàng hơi lo lắng, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hứng trí dạt dào trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, hắn lại không đành lòng từ chối ý tốt của nàng, liền gật gật đầu, đem nghiên mực giao cho nàng, sau đó thì lấy giấy viết ra chuẩn bị viết chữ.
Tần Châu Ngọc nhìn bộ dáng chuyên tâm của hắn liền hỏi: “Thư ngốc, sao anh lại đột nhiên muốn viết chữ vậy?
Tần Châu Ngọc lúc tức giận luôn đặc biệt gọi hắn là thư sinh mặt trắng, bình thường khi tâm tình của nàng ấy vui vẻ thì liền xưng hô với hắn có chút nhân tính hơn—— tuy rằng cách gọi này cũng thật là khó nghe.
Cũng may Đông Sinh cũng lười so đo với nàng, liền tùy ý nàng ấy muốn gọi gì thì gọi.
Đông Sinh đùa nghịch trang giấy một cách lơ đễnh, rồi thuận miệng trả lời nàng: “ Con gái của Tam thẩm ở trên tỉnh thành về có tặng cho tôi một cây bút tốt, nên tôi mới viết một vài chữ để cám ơn nàng ta.”
Tần Châu Ngọc nghe hắn nói xong, liếc mắt cười ha ha nói: “Tôi còn tưởng rằng ở nơi này ngoại trừ thư sinh ngốc như anh ra, còn lại chỉ là những người buôn bán nhỏ, phố phường tục tằng, thật không ngờ lại còn có người khác học đòi làm văn nhân tao nhã.”
Đông Sinh không thích giọng điệu xem thường người khác ấy của nàng, nhưng lại nghe ra được tâm tình buồn bực của nàng ấy, nên vội nghĩ tốt hơn là không nên trách cứ nàng vào lúc này.
Khi hắn thoáng quay đầu, nhìn thấy bộ dáng cẩn thận mài mực của Tần Châu Ngọc. Trong lòng không biết vì sao, bỗng nhiên có suy nghĩ thật là tốt khi có được giai nhân làm bạn, rất có cảm giác hồng tụ thiêm hương (hồng tụ thiêm hương: thư sinh học tập mà có thiếu nữ bồi học thì còn gì bằng, càng thêm thi vị, càng thêm diễm phúc - @CCD – TTV)
Rùng mình một cái, Đông Sinh vội lắc đầu làm cho chính mình trở về thực tại, nàng ấy làm sao có thể là giai nhân, nàng ấy cơ bản chính là tai hoạ của đời hắn.
Mực đã mài xong, Đông Sinh liền lấy cây bút mới ra. Cầm trong tay quả nhiên có cảm giác không giống lúc trước, hắn liền chấm mực, bắt đầu múa bút, từng bước từng bước tiêu sái hạ xuống những nét chữ nhẹ nhàng tuấn dật trên giấy Tuyên Thành.
Tần Châu Ngọc đứng ở một bên yên lặng nhìn những đường nét kia chậm rãi thành hình. Nàng biết được chữ này, không biết vì sao, trong đầu bỗng nhiên có chút không minh bạch, sau đó một lát, một chút ý niệm mơ hồ bất chợt hình thành trong đầu nàng.
”Này!” Khi Đông Sinh viết xong, liền thật cẩn thận thổi nét mực cho khô, Tần Châu Ngọc khó chịu mở miệng, ngữ khí có phần do dự, “Anh... Vì sao lại muốn viết những chữ này?”
Đông Sinh liếc mắt nhìn nàng một cái, hơi thắc mắc hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Tần Châu Ngọc nhếch miệng, không trả lời chỉ tiếp tục hỏi: “Anh viết những chữ này là để tặng cho con gái của Tam thẩm?”
Đông Sinh gật gật đầu.
”Vậy anh có hiểu ý tứ trong những chữ ấy có nghĩa là gì hay không? “
Đông Sinh bất mãn nhìn nàng liếc mắt một cái, rồi lại gật đầu: “Đương nhiên là biết, tốt xấu gì tôi cũng là người đã thi đậu tú tài.”
”Biết vậy sao anh còn viết?”
Đông Sinh không hiểu vì sao nàng lại hỏi hắn như thế: “Vì sao không thể viết?.Người ta nhờ tôi viết chữ này, chẳng lẽ tôi lại đi viết chữ khác.”
Tần Châu Ngọc hơi sửng sốt nói: “Anh nói là con gái của Tam thẩm nhờ anh viết những chữ này?”
”Phải.” Đông Sinh một bên nhìn chữ, một bên trả lời nàng, “ Con gái của Tam thẩm nói cô ấy thích những chữ này, nên nhờ tôi viết dùm. Vì thế làm sao tôi có thể từ chối lời nhờ vả ấy cho được.”
”Thì ra là như vậy à!” Tần Châu Ngọc không tự chủ thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua là lời còn chưa có nói xong, bỗng nhiên bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa. Đông Sinh ra mở cửa. Vừa đúng lúc nhìn thấy con gái của tam thẩm - Thẩm Xuân Hoa.
Thẩm Xuân Hoa đang bưng một cái mâm nhỏ, tươi cười thản nhiên đứng ở trước cửa ra vào nói: “ Mẹ tiểu nữ có làm bánh trôi, nên bảo ta mang đến cho tiên sinh một chén.”
Đông Sinh vội mời nàng ta vào nhà: “Thật sự là làm phiền Tam thẩm rồi.”
”Chỉ là tiện tay làm thêm vài cái mà thôi, không có phiền toái chi hết.” Thẩm Xuân Hoa vào phòng, khi nhìn thấy Tần Châu Ngọc đang đứng ở cạnh bàn thì có chút sửng sốt. Nàng nhìn về phía Đông Sinh nói, “Vị cô nương này chính là người được tiên sinh cứu trở về, tiên sinh thật sự là người có tấm lòng nhân hậu.”
Đông Sinh thấy thế, cười cười, vẫy tay về phía Tần Châu Ngọc bảo: “Tiểu Hoa, đây là con gái của Tam thẩm.”
Tần Châu Ngọc không nói lời nào, ngược lại còn quay đầu bỏ đi, hừ lên một tiếng.
Đông Sinh thấy thái độ của Tần Châu Ngọc như thế thì có chút xấu hổ, không ngờ Thẩm Xuân Hoa lại nhếch miệng cười, tiến lại gần Đông Sinh nghiêng đầu về phía tai hắn nhẹ giọng nói khẽ: “Tiên sinh không cần để ý, tôi đã được nghe mẹ kể qua về chuyện của tiên sinh, thật sự là đã làm khó cho tiên sinh rồi.”
Nhìn thấy bộ dáng thân mật của hai người, Tần Châu Ngọc cảm thấy vô cùng chướng mắt, khó coi. Nàng hừ một tiếng, rồi vội chạy vào phòng ngủ.
Đông Sinh cảm thấy bớt lúng túng, nhưng trong lòng lại hơi khó chịu. Tuy rằng biết nhân duyên của Tần Châu Ngọc ở nơi này không được tốt lắm, nhưng khi nghe được người khác ở trước mặt hắn mang theo thái độ đùa cợt khi nói về nàng như vậy, hắn cảm thấy có chút mất hứng. Điều ấy làm cho ấn tượng tốt của hắn đối với Thẩm Xuân Hoa đã nhanh chóng giảm đi vài phần.
Bất quá Đông Sinh vẫn không thể hiện thái độ ấy ra, hắn chỉ thản nhiên cười, rồi giả vờ như là chợt nhớ tới cái gì đó liền nói: “Đúng rồi, chữ mà Thẩm cô nương nhờ viết, tôi đã viết xong rồi, cô nhìn thử xem có hài lòng hay không?”
Dứt lời, Đông Sinh vội để bánh trôi trong tay xuống, rồi đi đến trước bàn, đem chữ vừa viết xong đến trước mặt Thẩm Xuân Hoa.
Thẩm Xuân Hoa khoa trương hô lên một tiếng, ra vẻ đáng yêu cảm thán: “ Chữ của Tiên sinh quả thật rất đẹp, mềm mại thanh thoát nhưng vẫn có lực, chỉ sợ là đương kim trạng Nguyên còn phải kém tiên sinh vài phần.”
Rất là... khoa trương a! Đông Sinh yên lặng lau mồ hôi: “Thẩm cô nương đã quá khen tại hạ rồi.”
”Không phải là quá khen đâu ạ, rõ ràng chính là danh phù kỳ thực *.” Thẩm Xuân Hoa giống như là rất yêu thích không rời mắt khỏi tranh chữ trên tay, tiếp tục khen tấm tắc, “Một cây bút đổi lấy một bức tranh chữ của tiên sinh, Xuân Hoa thật sự rất có lời.”
(* Danh phù kỳ thực: Tương đương với “Danh phó kì thực”, có nghĩa là danh tiếng hoặc tiếng tăm xứng với thực tế, đúng với lời người ta nói – dieptuvi ’ blog)
Đông Sinh bị lời khen ngợi kia làm cho có chút xấu hổ, đành phải cùng nàng thay đổi chủ đề nói chuyện, “Thẩm cô nương để ý chữ của Tống mỗ, Tống mỗ quả thật rất lấy làm vinh hạnh. Thế gian này khó nhất là tìm được người tri âm...”
Lời nói của Đông Sinh vẫn chưa dứt. Cửa phòng ngủ phía sau bỗng nhiên bị mở ra, Tần Châu Ngọc hai hàng lông mày dựng thẳng lên, hung hăn giận dữ nói: “Tôi đang muốn ngủ trưa!”
Nói xong, liền đóng mạnh cửa lại một cái “ ầm”.
Đông Sinh và Thẩm Xuân Hoa đối mặt nhìn nhau, cả hai đều có chút xấu hổ.
Một lát sau Đông Sinh mới lấy lại tinh thần ngượng ngùng cười nói: “Thật ngại quá, Thẩm cô nương.”
Còn chưa nói hết lời, Thẩm Xuân Hoa đã làm ra vẻ hiểu ý mỉm cười nói lời tạm biệt: “Vậy Xuân Hoa xin phép được cáo từ.”
Chờ Thẩm Xuân Hoa rời đi, Đông Sinh nghiến răng nghiến lợi, đi nhanh đến trước cửa phòng của Tần Châu Ngọc gõ mạnh: “Tiểu Hoa, Cô mở cửa ra cho tôi!”
”Tôi đang ngủ.”
”Cô... Cô mau mở cửa ra!?”
”Tôi không mở!”
”Cô có tin là tôi sẽ đá văng cái cửa này không?”
”Không tin!”
Đông Sinh vừa nhấc chân lên, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lại đem chân để xuống, hắn dù sao cũng là một thư sinh đọc sách, sao lại có thể tùy tiện làm ra loại chuyện này được chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook