Bố Y Thiên Kim
-
Chương 2: Phượng hoàng gặp nạn
Đông Sinh ở nơi huyện lý này làm phu tử được 3 ngày. Trong địa phận của
huyện bỗng xảy ra một sự việc trọng đại, thiên kim Hầu phủ tại kinh
thành đi ngang qua nơi đây bị lục lâm thổ phỉ sát hại quăng sát trôi
sông.
Nơi này là vùng biên thuỳ, đạo phỉ rất hung hãn ngang ngược. Ba năm này, hàng ngày ở huyện này đều vớt được rất nhiều xác trôi sông, bởi vậy nha sai nơi này còn có một nghề khác là vớt xác nhận thưởng, vớt được một thi thể giao cho quan phủ sẽ được thưởng một khoản tiền.
Quan phủ làm việc này đương nhiên cũng là vì kiếm tiền, thân nhân người chết nhìn thấy bố cáo, muốn nhận thi thể người thân thì phải nộp 5 lượng bạc, không thể nghi ngờ rằng nghề tai trái này của quan phú kiếm được không ít lợi nhuận.
Vô luận là ở nơi thâm sơn cùng cốc như thể nào, quan phủ lúc nào cũng có cách thu được thật nhiều bạc.
Hơn hết nữa người này còn là thiên kim của Hầu phủ, nên cũng không phải là được người nhà nhìn đến bố cáo nhận lãnh, mà là huyện lão gia tự mình phát hiện.
Huyện lão gia đương nhiệm trước kia làm quan tại kinh thành, bởi vì tham ô nhận hối lộ nên mới bị điều chức đến nơi này. Cho nên nói, tuy là huyện lão gia tại đây không có bản lĩnh gì, nhưng chiêu thức lấy lòng cấp trên thì không hề thiếu. Khi hắn nhìn thấy hai thi thể kia mang theo hành lý có nhiều vật đáng giá, nhìn một cái liền nhận ra trong đó là một khối lệnh bài của Hầu phủ, lại nhìn kỹ thấy trên người thi thể đeo các loại trang sức ngọc bội, sợ tới mức thiếu chút nữa không nhìn được muốn đi nhà xí tại chổ, người của Hầu phủ ở tại nơi quản lý của hắn xảy ra chuyện, đây chính là muốn lấy mạng hắn a, quan nhân hồ đồ coi như cũng còn chút biết suy nghĩ, liền cho người chạy nhanh đi thông báo cho Cố tướng quân đang đóng quân cách đấy không xa.
Quả nhiên, vị kia Cố tướng quân kia tới nơi liền lập tức chạy đến nhận xác, chứng thực hai khối thi thể nọ chính là của thiên kim Hầu phủ cùng với nha hoàn bên người của nàng.
Chuyện này đều đã được truyền miệng khắp phố chứ không phải là người nào đó tung tin đồn.
Buổi sáng ấy, Đông Sinh rời nhà đi ăn điểm tâm, thấy trên đường bị giới nghiêm, một hàng dài binh lính chậm rãi kéo một cái cỗ quan đi qua trên đường, đi đầu là một tướng quân thiếu niên mặc ngân giáp tướng mạo khôi ngô, nghe nói đó chính là Cố tướng quân đang đóng tại biên quan, y cũng là vị hôn phu của vị thiên kim Hầu phủ kia.
Trê mặt tướng quân hằn lên vẻ bi thương chắc là thương tâm đến cực điểm.
Đông Sinh cảm thán thế sự vô thường, liền phe phẩy đầu bài đi bờ sông luyện thần để thư thái đầu óc.
Đây là thói quen mỗi ngày của hắn. Đông Sinh là nông dân, không có thói quen của người trong thành thích hóng chuyện, nên mỗi ngày chỉ một mình đi bờ sông tản bộ để đầu óc được thư giản.
Sáng sớm bờ sông thật an tĩnh, chỉ có vài đợt thuỷ triều nhỏ cuồn cuộn dâng lên.
Tú tài nghèo Đông Sinh thi hứng nổi lên, liền đứng khoanh tay nhìn về phí bờ sông xuất khẩu thành thơ: “Chân trời Thần Hi đẹp như họa, mặt nước cò trắng trác... Trác... Một người...”
Bất chợt, Đông Sinh nhíu mày, xác định bản thân không có nhìn lầm, khoảng nửa thước trước mắt, có hai con cò trăng đang bay người vây quanh một xác người
Đông Sinh gãi đầu, thầm nghĩ, ngày hôm qua không phải mới có xác người được vớt lên hay sao? Như thế nào hôm nay lại có nữa?
Ai! Thật là thế sự vô thường, hắn là người dạy trẻ một tháng còn có ba ngày nghỉ phép, còn phường đạo tặc chẳng lẽ không có được 1 ngày nghỉ ngơi hay sao?
Đông Sinh nghĩ vớt được một thi thể sẽ được thưởng năm lượng bạc, còn hơn tiên công nửa tháng dạy học của hắn nữa, nghĩ thế vén lên tay áo đi qua nơi đó.
Đó là một tiểu cô nương, trên người chỉ mặc một thân y phục.
Đông Sinh thầm cảm thán, chuẩn bị lấy tay đem nửa thi thể kia kéo từ dưới nước lên.
Không ngờ, hắn vừa đụng tới thi thể, một làn nước từ miệng thi thể bất ngờ vọt bắn lên.
Vỗ ngực hết hồn, Đông Sinh thật cẩn thận tiến lại gần xem xét, hắn lấy đầu ngón tay dò xét hơi thở trên người thi thể này, xác định thi thể phát ra một hơi thở nhẹ, hắn thở phào nhẹ nhỏm, tuy rằng không thu được 5 lượng bạc, nhưng rốt cuộc điều là sinh mạng của một người, sống vẫn là tốt hơn so với chết.
”Cô nương, ngươi tỉnh tỉnh?” Đông Sinh vỗ nhẹ mặt của nàng. Nhưng là không có phản ứng.
Đông Sinh nhìn kỹ xuống dưới mặt của nàng, mặt nàng ấy trắng bệch không có chút máu, chắc là đã bị ngâm ở trong nước thời gian lâu, hắn thầm nghĩ thật không tốt, liền chạy nhanh đến đem nàng cõng trên lưng, hướng y quán chạy đến.
Y quán nằm ở ngay đối diện của học đường, đại phu của y quán này gọi là Lão Hứa, là người vừa hung dữ vừa keo kiệt.
Khi Đông Sinh thở hồng hộc chạy vào y quán, Lão Hứa lúc này vừa mới từ trên giường đứng lên, thấy bộ dáng Đông Sinh giống như bị lửa đốt, lại nhìn thấy hắn đang cõng một người trên lưng, ngữ khí không tốt mắng: “ Tú tài mặt trắng, sáng sớm đã mang một người sắp chết đến trước mặt lão tử, tiền khám bệnh ta phải lấy gấp đôi bình thường đấy, có biết hay không?”
Đông Sinh sờ sờ trán đã lấm tấm mồ hôi của mình,vừa thở gấp vừa nói:“Hứa đại phu, ngài mau tới nhanh xem qua cho cô nương này, ta sợ nàng sắp chịu không được rồi.”
Lão Hứa hừ một tiếng, hạ mi mắt đến gần người bệnh xem xét một hồi, mới không nhanh không chậm nói: “Hoàn hảo, không chết được, ta bóc hai thang thuốc này, ngươi về sắc cho nàng uống, sau hai ngày là khoẻ ngay thôi.”
Đông Sinh nhìn người nằm trên giường kia, sắc mặt rõ ràng là không tốt, có chút không tin hỏi: “Thật sự sao?”
Bị nghi ngờ thực lực Lão Hứa liền khó chịu, râu mép vểnh lên trừng mắt, quát: “Không tin? Không tin thì ngươi mang theo cái thôn phụ kia liền rời khỏi y quán của lão tử ngay!”
Đông Sinh thầm nghĩ trong lòng, trời ạ, người kia rõ ràng là một tiểu cô nương a, không biết Lão Hứa nghĩ thế nào mà nói vậy. Bất quá lúc này đang có việc nhờ cậy người ta nên cũng không dám lêm tiếng. Chỉ cười bảo: “ Tin, đương nhiên là vãn sinh tin chứ, vậy ngài mau nhanh chóng chữa trị cho nàng đi.”
Nói xong, lòng bàn chân nhấc bước chuẩn bị rời khỏi y quán để quay về học đường.
Vậy mà, còn chưa kịp di chuyển, Lão Hứa đã một phen kéo vạt áo của hắn: “Như thế nào? Ngươi định đem người kia quăng lại đây cho ta hay sao? Nơi này của lão tử không phải là am Bồ Tát, không rãnh lo chuyện bao đồng, cầm thuốc rồi đem theo cô nương ấy đi đi, người đem chuyện người khác quấn vào thân thì đừng nghĩ quăng lại cho ta giải quyết. Còn điều này nữa, tiền thuốc là hai lượng, không được thiếu một xu.”
Lão Hứa là một người sáng suốt, tự nhiên nhìn ra được vi cô nương này nhật định là được tú tài mặt trắng kia cứu lên từ dưới sông, nghĩ rằng cứ đem đến y quán của hắn là xong việc. Thiệt chớ! Hắn cũng không phải là kẻ ngốc, mở cửa để làm ăn không phải làm từ thiện.
Đông Sinh tự biết việc này tự mình phải giải quyết, hắn mỉm cười, cầm lấy thuốc rồi cõng cô nương đang hôn mê kia ra về, ra ngoài một chút liền quay đầu lại nói: “Tôi trở về sẽ đem bạc đến đây trả ngài.”
Đương nhiên, đó cũng chỉ là một cách nói khác mà thôi, Thang thuốc của Lão Hứa quả thật là đáng gái hai lượng bạc, hắn cũng không phải là một kẻ khờ khạo.
Cứu người cứu đến nơi, đưa phật đưa đến tây thiên.
Đông Sinh đem cô nương kia khiêng về nhà, liền bắt đầu sắc thuốc, chỉ hy vọng cô nương này mau chóng tỉnh lại, tìm về nhà gặp người thân, hắn coi như là làm nhất tay làm việc thiện.
Sau khi sắc thuốc xong, Đông Sinh bưng bát thuốc nóng, nhìn chằm chằm cô nương đang nằm ở trên giường của mình, nhất thời có điểm ngần ngại. Cô nương này vẫn còn hôn mê, miệng không có mở ra thì làm sao uống thuốc đây.
Đông Sinh suy nghĩ một chút đem nàng nâng dậy tựa nửa thân người vào giường, cảm thấy tư thế không sai biệt lắm, sau đó liền buông tay đi lấy chén thuốc bên giường, chính là vừa nhẹ buông tay, cô nương kia lại hướng một bên ngã xuống, Đông Sinh thấy vậy liền chạy đến nâng nàng ấy dậy. Cứ như thế lập lại vài lần.
Đông Sinh đành phải ngồi ở bên mép giường, một tay nắm ở bả vai nàng, chỉ là tư thế của hai người lúc này đối với một đôi nam nữ mà nói, thật sự quá mức thân mật, tuy thân thể cô nương này lạnh như băng, nhưng những nơi mềm mại cần có hắn vẫn cảm giác được, điều này làm cho một nam nhân đích thực như Đông Sinh có chút bất an khó thở, hắn chỉ đành phải tự thôi miên chính mình mà lẩm bẩm: “Tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng tiểu sinh đây là vì cứu người, cũng không cố ý mạo phạm thân thể cô nương.”
Đông Sinh một tay ôm cô nương kia, một tay cầm muỗng, hì huc mở nữa miệng cô nương kia ra cuối cùng cũng cho nàng ấy uống hết nữa chén thuốc. Lúc này đã qua nửa canh giờ, rõ ràng chỉ là một việc nhỏ, lại làm cho Đông Sinh bị ép buộc đến mồ hôi đầy trán.
Không biết là phương thuốc của Lão Hứa có công dụng thần kỳ, hay là nhờ Đông Sinh kiên trì bón thuốc, đôi môi vốn tái nhợt của cô nương kia đã hiện lên một chút khí sắc, dù khuôn mặt vẫn còn hơi tái nhưng cũng nhìn ra được đây là một cô nương rất xinh đẹp.
Đông Sinh bất động ngẫn ra nữa khắc, đột nhiên giật mình một cái, nhảy nhanh xuống giường, vỗ đầu chính mình ảo não lẫm bẫm: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.”
Đến buổi tối, Đông Sinh lại như cũ sắc thê, một chén thuốc nữa, sắc mặt cô nương kia cũng bắt đầu chuyển biến tốt hơn. Sau khi uống xong thuốc, nằm ở trên giường chuyển động khẽ rên lên hai tiếng.
Đông Sinh vui vẻ, đứng ở bên giường nói: “Cô nương, Cô đã tỉnh sao?”
Cô nương kia giật đầu, chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy ánh mắt vui mừng của Đông Sinh giống là có chút bộ dáng hốt hoảng, sau đó chớp nhắm mắt, rồi lại mở.
”Cô đã tỉnh rồi à?” Đông Sinh vui vẻ.
Cô nương kia lại nháy mắt.
Đông Sinh chuẩn bị hỏi lại lần nữa, không ngờ nàng ấy đã nhắm mắt lại, hô hấp dần trầm ổn, thở đều ngủ say.
Đông Sinh mỉm cười, chẳng biết phải làm sao với tình huống như thế này.
Nơi này là vùng biên thuỳ, đạo phỉ rất hung hãn ngang ngược. Ba năm này, hàng ngày ở huyện này đều vớt được rất nhiều xác trôi sông, bởi vậy nha sai nơi này còn có một nghề khác là vớt xác nhận thưởng, vớt được một thi thể giao cho quan phủ sẽ được thưởng một khoản tiền.
Quan phủ làm việc này đương nhiên cũng là vì kiếm tiền, thân nhân người chết nhìn thấy bố cáo, muốn nhận thi thể người thân thì phải nộp 5 lượng bạc, không thể nghi ngờ rằng nghề tai trái này của quan phú kiếm được không ít lợi nhuận.
Vô luận là ở nơi thâm sơn cùng cốc như thể nào, quan phủ lúc nào cũng có cách thu được thật nhiều bạc.
Hơn hết nữa người này còn là thiên kim của Hầu phủ, nên cũng không phải là được người nhà nhìn đến bố cáo nhận lãnh, mà là huyện lão gia tự mình phát hiện.
Huyện lão gia đương nhiệm trước kia làm quan tại kinh thành, bởi vì tham ô nhận hối lộ nên mới bị điều chức đến nơi này. Cho nên nói, tuy là huyện lão gia tại đây không có bản lĩnh gì, nhưng chiêu thức lấy lòng cấp trên thì không hề thiếu. Khi hắn nhìn thấy hai thi thể kia mang theo hành lý có nhiều vật đáng giá, nhìn một cái liền nhận ra trong đó là một khối lệnh bài của Hầu phủ, lại nhìn kỹ thấy trên người thi thể đeo các loại trang sức ngọc bội, sợ tới mức thiếu chút nữa không nhìn được muốn đi nhà xí tại chổ, người của Hầu phủ ở tại nơi quản lý của hắn xảy ra chuyện, đây chính là muốn lấy mạng hắn a, quan nhân hồ đồ coi như cũng còn chút biết suy nghĩ, liền cho người chạy nhanh đi thông báo cho Cố tướng quân đang đóng quân cách đấy không xa.
Quả nhiên, vị kia Cố tướng quân kia tới nơi liền lập tức chạy đến nhận xác, chứng thực hai khối thi thể nọ chính là của thiên kim Hầu phủ cùng với nha hoàn bên người của nàng.
Chuyện này đều đã được truyền miệng khắp phố chứ không phải là người nào đó tung tin đồn.
Buổi sáng ấy, Đông Sinh rời nhà đi ăn điểm tâm, thấy trên đường bị giới nghiêm, một hàng dài binh lính chậm rãi kéo một cái cỗ quan đi qua trên đường, đi đầu là một tướng quân thiếu niên mặc ngân giáp tướng mạo khôi ngô, nghe nói đó chính là Cố tướng quân đang đóng tại biên quan, y cũng là vị hôn phu của vị thiên kim Hầu phủ kia.
Trê mặt tướng quân hằn lên vẻ bi thương chắc là thương tâm đến cực điểm.
Đông Sinh cảm thán thế sự vô thường, liền phe phẩy đầu bài đi bờ sông luyện thần để thư thái đầu óc.
Đây là thói quen mỗi ngày của hắn. Đông Sinh là nông dân, không có thói quen của người trong thành thích hóng chuyện, nên mỗi ngày chỉ một mình đi bờ sông tản bộ để đầu óc được thư giản.
Sáng sớm bờ sông thật an tĩnh, chỉ có vài đợt thuỷ triều nhỏ cuồn cuộn dâng lên.
Tú tài nghèo Đông Sinh thi hứng nổi lên, liền đứng khoanh tay nhìn về phí bờ sông xuất khẩu thành thơ: “Chân trời Thần Hi đẹp như họa, mặt nước cò trắng trác... Trác... Một người...”
Bất chợt, Đông Sinh nhíu mày, xác định bản thân không có nhìn lầm, khoảng nửa thước trước mắt, có hai con cò trăng đang bay người vây quanh một xác người
Đông Sinh gãi đầu, thầm nghĩ, ngày hôm qua không phải mới có xác người được vớt lên hay sao? Như thế nào hôm nay lại có nữa?
Ai! Thật là thế sự vô thường, hắn là người dạy trẻ một tháng còn có ba ngày nghỉ phép, còn phường đạo tặc chẳng lẽ không có được 1 ngày nghỉ ngơi hay sao?
Đông Sinh nghĩ vớt được một thi thể sẽ được thưởng năm lượng bạc, còn hơn tiên công nửa tháng dạy học của hắn nữa, nghĩ thế vén lên tay áo đi qua nơi đó.
Đó là một tiểu cô nương, trên người chỉ mặc một thân y phục.
Đông Sinh thầm cảm thán, chuẩn bị lấy tay đem nửa thi thể kia kéo từ dưới nước lên.
Không ngờ, hắn vừa đụng tới thi thể, một làn nước từ miệng thi thể bất ngờ vọt bắn lên.
Vỗ ngực hết hồn, Đông Sinh thật cẩn thận tiến lại gần xem xét, hắn lấy đầu ngón tay dò xét hơi thở trên người thi thể này, xác định thi thể phát ra một hơi thở nhẹ, hắn thở phào nhẹ nhỏm, tuy rằng không thu được 5 lượng bạc, nhưng rốt cuộc điều là sinh mạng của một người, sống vẫn là tốt hơn so với chết.
”Cô nương, ngươi tỉnh tỉnh?” Đông Sinh vỗ nhẹ mặt của nàng. Nhưng là không có phản ứng.
Đông Sinh nhìn kỹ xuống dưới mặt của nàng, mặt nàng ấy trắng bệch không có chút máu, chắc là đã bị ngâm ở trong nước thời gian lâu, hắn thầm nghĩ thật không tốt, liền chạy nhanh đến đem nàng cõng trên lưng, hướng y quán chạy đến.
Y quán nằm ở ngay đối diện của học đường, đại phu của y quán này gọi là Lão Hứa, là người vừa hung dữ vừa keo kiệt.
Khi Đông Sinh thở hồng hộc chạy vào y quán, Lão Hứa lúc này vừa mới từ trên giường đứng lên, thấy bộ dáng Đông Sinh giống như bị lửa đốt, lại nhìn thấy hắn đang cõng một người trên lưng, ngữ khí không tốt mắng: “ Tú tài mặt trắng, sáng sớm đã mang một người sắp chết đến trước mặt lão tử, tiền khám bệnh ta phải lấy gấp đôi bình thường đấy, có biết hay không?”
Đông Sinh sờ sờ trán đã lấm tấm mồ hôi của mình,vừa thở gấp vừa nói:“Hứa đại phu, ngài mau tới nhanh xem qua cho cô nương này, ta sợ nàng sắp chịu không được rồi.”
Lão Hứa hừ một tiếng, hạ mi mắt đến gần người bệnh xem xét một hồi, mới không nhanh không chậm nói: “Hoàn hảo, không chết được, ta bóc hai thang thuốc này, ngươi về sắc cho nàng uống, sau hai ngày là khoẻ ngay thôi.”
Đông Sinh nhìn người nằm trên giường kia, sắc mặt rõ ràng là không tốt, có chút không tin hỏi: “Thật sự sao?”
Bị nghi ngờ thực lực Lão Hứa liền khó chịu, râu mép vểnh lên trừng mắt, quát: “Không tin? Không tin thì ngươi mang theo cái thôn phụ kia liền rời khỏi y quán của lão tử ngay!”
Đông Sinh thầm nghĩ trong lòng, trời ạ, người kia rõ ràng là một tiểu cô nương a, không biết Lão Hứa nghĩ thế nào mà nói vậy. Bất quá lúc này đang có việc nhờ cậy người ta nên cũng không dám lêm tiếng. Chỉ cười bảo: “ Tin, đương nhiên là vãn sinh tin chứ, vậy ngài mau nhanh chóng chữa trị cho nàng đi.”
Nói xong, lòng bàn chân nhấc bước chuẩn bị rời khỏi y quán để quay về học đường.
Vậy mà, còn chưa kịp di chuyển, Lão Hứa đã một phen kéo vạt áo của hắn: “Như thế nào? Ngươi định đem người kia quăng lại đây cho ta hay sao? Nơi này của lão tử không phải là am Bồ Tát, không rãnh lo chuyện bao đồng, cầm thuốc rồi đem theo cô nương ấy đi đi, người đem chuyện người khác quấn vào thân thì đừng nghĩ quăng lại cho ta giải quyết. Còn điều này nữa, tiền thuốc là hai lượng, không được thiếu một xu.”
Lão Hứa là một người sáng suốt, tự nhiên nhìn ra được vi cô nương này nhật định là được tú tài mặt trắng kia cứu lên từ dưới sông, nghĩ rằng cứ đem đến y quán của hắn là xong việc. Thiệt chớ! Hắn cũng không phải là kẻ ngốc, mở cửa để làm ăn không phải làm từ thiện.
Đông Sinh tự biết việc này tự mình phải giải quyết, hắn mỉm cười, cầm lấy thuốc rồi cõng cô nương đang hôn mê kia ra về, ra ngoài một chút liền quay đầu lại nói: “Tôi trở về sẽ đem bạc đến đây trả ngài.”
Đương nhiên, đó cũng chỉ là một cách nói khác mà thôi, Thang thuốc của Lão Hứa quả thật là đáng gái hai lượng bạc, hắn cũng không phải là một kẻ khờ khạo.
Cứu người cứu đến nơi, đưa phật đưa đến tây thiên.
Đông Sinh đem cô nương kia khiêng về nhà, liền bắt đầu sắc thuốc, chỉ hy vọng cô nương này mau chóng tỉnh lại, tìm về nhà gặp người thân, hắn coi như là làm nhất tay làm việc thiện.
Sau khi sắc thuốc xong, Đông Sinh bưng bát thuốc nóng, nhìn chằm chằm cô nương đang nằm ở trên giường của mình, nhất thời có điểm ngần ngại. Cô nương này vẫn còn hôn mê, miệng không có mở ra thì làm sao uống thuốc đây.
Đông Sinh suy nghĩ một chút đem nàng nâng dậy tựa nửa thân người vào giường, cảm thấy tư thế không sai biệt lắm, sau đó liền buông tay đi lấy chén thuốc bên giường, chính là vừa nhẹ buông tay, cô nương kia lại hướng một bên ngã xuống, Đông Sinh thấy vậy liền chạy đến nâng nàng ấy dậy. Cứ như thế lập lại vài lần.
Đông Sinh đành phải ngồi ở bên mép giường, một tay nắm ở bả vai nàng, chỉ là tư thế của hai người lúc này đối với một đôi nam nữ mà nói, thật sự quá mức thân mật, tuy thân thể cô nương này lạnh như băng, nhưng những nơi mềm mại cần có hắn vẫn cảm giác được, điều này làm cho một nam nhân đích thực như Đông Sinh có chút bất an khó thở, hắn chỉ đành phải tự thôi miên chính mình mà lẩm bẩm: “Tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng tiểu sinh đây là vì cứu người, cũng không cố ý mạo phạm thân thể cô nương.”
Đông Sinh một tay ôm cô nương kia, một tay cầm muỗng, hì huc mở nữa miệng cô nương kia ra cuối cùng cũng cho nàng ấy uống hết nữa chén thuốc. Lúc này đã qua nửa canh giờ, rõ ràng chỉ là một việc nhỏ, lại làm cho Đông Sinh bị ép buộc đến mồ hôi đầy trán.
Không biết là phương thuốc của Lão Hứa có công dụng thần kỳ, hay là nhờ Đông Sinh kiên trì bón thuốc, đôi môi vốn tái nhợt của cô nương kia đã hiện lên một chút khí sắc, dù khuôn mặt vẫn còn hơi tái nhưng cũng nhìn ra được đây là một cô nương rất xinh đẹp.
Đông Sinh bất động ngẫn ra nữa khắc, đột nhiên giật mình một cái, nhảy nhanh xuống giường, vỗ đầu chính mình ảo não lẫm bẫm: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.”
Đến buổi tối, Đông Sinh lại như cũ sắc thê, một chén thuốc nữa, sắc mặt cô nương kia cũng bắt đầu chuyển biến tốt hơn. Sau khi uống xong thuốc, nằm ở trên giường chuyển động khẽ rên lên hai tiếng.
Đông Sinh vui vẻ, đứng ở bên giường nói: “Cô nương, Cô đã tỉnh sao?”
Cô nương kia giật đầu, chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy ánh mắt vui mừng của Đông Sinh giống là có chút bộ dáng hốt hoảng, sau đó chớp nhắm mắt, rồi lại mở.
”Cô đã tỉnh rồi à?” Đông Sinh vui vẻ.
Cô nương kia lại nháy mắt.
Đông Sinh chuẩn bị hỏi lại lần nữa, không ngờ nàng ấy đã nhắm mắt lại, hô hấp dần trầm ổn, thở đều ngủ say.
Đông Sinh mỉm cười, chẳng biết phải làm sao với tình huống như thế này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook