Bộ Xương Khô Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực
-
Chương 1: Yên Tĩnh Không Tiếng Động.
Ange bị tiếng mổ đánh thức, linh hồn của hắn từ từ bốc cháy, dao động từ trong hốc mắt trống rỗng bay ra ngoài, chạm vào cái gì là có thể cảm giác đến cái đó, đây là cách bộ xương khô quan sát thế giới bên ngoài.
Linh hồn kéo dài ra ngoài rồi rơi xuống trên xương sườn trước ngực Ange, nơi đó chính là nơi tiếng mổ vang lên. Một con chim nhỏ đang mổ vào vết nứt trên xương sườn của Ange, mổ hạt cỏ rơi vào chỗ đó lên ăn.
Ange vẫn giữ tư thế ban đầu không cử động, để mặc chim nhỏ rửa sạch cơ thể hắn. Chuyện này là chuyện tốt với hắn, sau khi hạt cỏ bị rơi bên trong ẩm ướt sẽ nảy mầm và phát triển, làm hỏng bộ xương của hắn.
Chờ sau khi chim nhỏ bay đi, Ange mới bò dậy từ trên mặt đất, kiểm tra qua cơ thể.
Lại hỏng thật nhiều bộ phận, phải đi thay…
Trải qua một mùa đông ngủ say, khung xương của hắn lúc này hư hao không ít so với năm trước. Nếu không tiến hành thay đổi thì rất có thể sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của hắn.
Nhưng nghĩ đến vấn đề này, Ange lại buồn rầu quay đầu nhìn cung điện như một ngọn núi phía sau. Nhiều năm như vậy trôi qua, chỉ có cung điện quân vương mới có xương được bảo tồn hoàn hảo, muốn đổi xương thì phải vào trong đó tìm, đây là chuyện làm hắn buồn rầu.
Cho dù quân vương Bất Tử đã mất tích một nghìn năm, nhưng uy thế còn sót lại trong linh hồn của Ange vẫn làm hắn không muốn tới gần cung điện.
Năm nay tạm chấp nhận dùng vậy, sang năm tính tiếp… Ange đánh mất ý tưởng vào trong cung điện kiếm xương để thay. Hắn đi về phía đồng ruộng cách đó không xa.
Nơi hắn đứng là một đống cỏ khô, cũng là ngôi nhà hắn dùng để che nắng và ngủ. Trước kia, khi ánh nắng chói chang, hắn không chịu được cái nóng của ánh mặt trời thì sẽ trốn vào trong đống cỏ khô che nắng và nghỉ ngơi, chờ mặt trời gần xuống núi mới ra ngoài làm việc cho đến buổi sáng ngày hôm sau, ngày ngủ đêm ra là quy luật làm việc và nghỉ ngơi bình thường của sinh vật bất tử.
Lúc trước khi còn có bạn cùng làm việc, mọi người sẽ chui đầu vào trong đống cỏ khô, chạng vạng lại bò ra, trên người dính đầy lá cây khô.
Ange phát hiện như vậy không tốt, đống cỏ khô ẩm ướt âm u, sẽ có sâu cũng sẽ ăn mòn xương cốt.
Vậy nên Ange bó nhánh cỏ thành một bó, tách ra một lỗ trống trong đó, sau đó chui vào bên trong, vậy thì vừa không bị ướt vì mưa vừa không bị ánh nắng chiếu tới, xương cốt cũng sẽ tốt hơn bọn họ rất nhiều.
Mấy năm gần đây, hắn đã không quan tâm nhiều đến ánh mặt trời nữa, nhưng quy luật làm việc và nghỉ ngơi trước kia vẫn ảnh hưởng đến hắn. Thế nên, hắn vẫn duy trì thói quen mặt trời mọc nghỉ ngơi, mặt trời lặn làm việc, bây giờ chính là chạng vạng, lại đến thời gian chăm chỉ cần cù lao động.
Ange là một bộ xương khô nhỏ trồng rau ở nông trường gần cung An Tức, phụ trách trồng trọt năm mươi mẫu ruộng, đến nay đã 1100 năm.
Trước kia, toàn bộ nông trường có hơn sáu mươi bộ xương khô trồng rau giống như Ange, mỗi người phụ trách trồng năm mươi mẫu ruộng. Ange chỉ là một bộ xương bình thường không có gì đặc biệt trong số đó, điểm đặc biệt duy nhất chắc là sống lâu hơn người khác.
Bình thường, bộ xương khô sẽ không bảo dưỡng xương cốt, thích xua đuổi chim nhỏ, thích chui vào đống cỏ khô, vậy nên xương cốt trên người qua mười mấy năm đã mục rữa không thể sử dụng được nữa, ngã xuống mặt đất.
Ngẫu nhiên sẽ có sinh vật bất tử cấp cao bay qua trên bầu trời, phát hiện mẫu ruộng nào đó hoang phế sẽ biết bộ xương khô phụ trách nó bị mục nát, sau đó báo cáo lên. Hơn mười ngày sau, sẽ có bộ xương khô mới được cử đến đây.
Đương nhiên, đồng ruộng bị hoang phế một thời gian thì chắc chắn trong năm đó sẽ không có thu hoạch. Nhưng không quan trọng, sinh vật bất tử không cần ăn uống, đồ vật gieo trồng ở đây chỉ để cất chứa, chiêu đãi khi đoàn sứ giả nhân loại tới chơi.
Nhưng dựa vào quan hệ ác liệt của nhân loại và đế quốc Bất Tử, mấy trăm năm cũng chưa chắc có nhân loại tới.
Nhưng vậy thì có sao? Tiền vốn không cao, chỉ là hơn sáu mươi bộ xương khô mà thôi, có thể duy trì sự vận hành của nông trường một cách dễ dàng. Cứ thế cho đến sau này, cao tầng của đế quốc Bất Tử thậm chí quên mất sự tồn tại của nông trường, chỉ dựa vào quán tính tiếp tục duy trì.
Vì nông trường chỉ dựa vào quán tính tiếp tục duy trì nên chưa từng có ai chú ý tới Ange, bộ xương khô sống đặc biệt lâu này. Sinh vật bất tử cấp cao có trí tuệ rất hiếm khi tới đây, hắn lại không mục nát nên tất nhiên sẽ không có người tới ném hắn đi, hơn nữa hắn còn phát hiện ra một phương pháp kéo dài tuổi thọ.
Có những bộ xương khô bị mục nát, mất năng lực hành động, nhưng không phải toàn bộ cơ thể đã mục nát. Có bộ xương khô chỉ bị gãy tay, có cái chỉ bị hỏng thắt lưng, nhưng càng nhiều là hỏng bộ phận chân.
Ange nhân cơ hội những bộ xương khô đó nằm trên mặt đất không thể cử động, sẽ tới dỡ những bộ phận còn hoàn hảo trên người chúng, đổi vào những nơi mình bị mục nát.
Cứ như vậy qua hơn một trăm năm, đồng bạn đều thay đổi mười mấy lần, Ange vẫn còn tiếp tục sống sót. Sau đó vào năm thứ một trăm ba mươi chín, lại tỉnh lại từ giấc ngủ say mùa đông, Ange phát hiện ra toàn bộ thế giới đã thay đổi.
Xung quanh trở nên cực kỳ im ắng, không có tiếng kêu rên của oán linh, tiếng rít gào của hung linh, càng không có sinh vật bất tử cấp cao bay qua trên bầu trời, ngay cả đồng bạn ở nông trường cũng đều biến mất.
Linh hồn kéo dài ra ngoài rồi rơi xuống trên xương sườn trước ngực Ange, nơi đó chính là nơi tiếng mổ vang lên. Một con chim nhỏ đang mổ vào vết nứt trên xương sườn của Ange, mổ hạt cỏ rơi vào chỗ đó lên ăn.
Ange vẫn giữ tư thế ban đầu không cử động, để mặc chim nhỏ rửa sạch cơ thể hắn. Chuyện này là chuyện tốt với hắn, sau khi hạt cỏ bị rơi bên trong ẩm ướt sẽ nảy mầm và phát triển, làm hỏng bộ xương của hắn.
Chờ sau khi chim nhỏ bay đi, Ange mới bò dậy từ trên mặt đất, kiểm tra qua cơ thể.
Lại hỏng thật nhiều bộ phận, phải đi thay…
Trải qua một mùa đông ngủ say, khung xương của hắn lúc này hư hao không ít so với năm trước. Nếu không tiến hành thay đổi thì rất có thể sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của hắn.
Nhưng nghĩ đến vấn đề này, Ange lại buồn rầu quay đầu nhìn cung điện như một ngọn núi phía sau. Nhiều năm như vậy trôi qua, chỉ có cung điện quân vương mới có xương được bảo tồn hoàn hảo, muốn đổi xương thì phải vào trong đó tìm, đây là chuyện làm hắn buồn rầu.
Cho dù quân vương Bất Tử đã mất tích một nghìn năm, nhưng uy thế còn sót lại trong linh hồn của Ange vẫn làm hắn không muốn tới gần cung điện.
Năm nay tạm chấp nhận dùng vậy, sang năm tính tiếp… Ange đánh mất ý tưởng vào trong cung điện kiếm xương để thay. Hắn đi về phía đồng ruộng cách đó không xa.
Nơi hắn đứng là một đống cỏ khô, cũng là ngôi nhà hắn dùng để che nắng và ngủ. Trước kia, khi ánh nắng chói chang, hắn không chịu được cái nóng của ánh mặt trời thì sẽ trốn vào trong đống cỏ khô che nắng và nghỉ ngơi, chờ mặt trời gần xuống núi mới ra ngoài làm việc cho đến buổi sáng ngày hôm sau, ngày ngủ đêm ra là quy luật làm việc và nghỉ ngơi bình thường của sinh vật bất tử.
Lúc trước khi còn có bạn cùng làm việc, mọi người sẽ chui đầu vào trong đống cỏ khô, chạng vạng lại bò ra, trên người dính đầy lá cây khô.
Ange phát hiện như vậy không tốt, đống cỏ khô ẩm ướt âm u, sẽ có sâu cũng sẽ ăn mòn xương cốt.
Vậy nên Ange bó nhánh cỏ thành một bó, tách ra một lỗ trống trong đó, sau đó chui vào bên trong, vậy thì vừa không bị ướt vì mưa vừa không bị ánh nắng chiếu tới, xương cốt cũng sẽ tốt hơn bọn họ rất nhiều.
Mấy năm gần đây, hắn đã không quan tâm nhiều đến ánh mặt trời nữa, nhưng quy luật làm việc và nghỉ ngơi trước kia vẫn ảnh hưởng đến hắn. Thế nên, hắn vẫn duy trì thói quen mặt trời mọc nghỉ ngơi, mặt trời lặn làm việc, bây giờ chính là chạng vạng, lại đến thời gian chăm chỉ cần cù lao động.
Ange là một bộ xương khô nhỏ trồng rau ở nông trường gần cung An Tức, phụ trách trồng trọt năm mươi mẫu ruộng, đến nay đã 1100 năm.
Trước kia, toàn bộ nông trường có hơn sáu mươi bộ xương khô trồng rau giống như Ange, mỗi người phụ trách trồng năm mươi mẫu ruộng. Ange chỉ là một bộ xương bình thường không có gì đặc biệt trong số đó, điểm đặc biệt duy nhất chắc là sống lâu hơn người khác.
Bình thường, bộ xương khô sẽ không bảo dưỡng xương cốt, thích xua đuổi chim nhỏ, thích chui vào đống cỏ khô, vậy nên xương cốt trên người qua mười mấy năm đã mục rữa không thể sử dụng được nữa, ngã xuống mặt đất.
Ngẫu nhiên sẽ có sinh vật bất tử cấp cao bay qua trên bầu trời, phát hiện mẫu ruộng nào đó hoang phế sẽ biết bộ xương khô phụ trách nó bị mục nát, sau đó báo cáo lên. Hơn mười ngày sau, sẽ có bộ xương khô mới được cử đến đây.
Đương nhiên, đồng ruộng bị hoang phế một thời gian thì chắc chắn trong năm đó sẽ không có thu hoạch. Nhưng không quan trọng, sinh vật bất tử không cần ăn uống, đồ vật gieo trồng ở đây chỉ để cất chứa, chiêu đãi khi đoàn sứ giả nhân loại tới chơi.
Nhưng dựa vào quan hệ ác liệt của nhân loại và đế quốc Bất Tử, mấy trăm năm cũng chưa chắc có nhân loại tới.
Nhưng vậy thì có sao? Tiền vốn không cao, chỉ là hơn sáu mươi bộ xương khô mà thôi, có thể duy trì sự vận hành của nông trường một cách dễ dàng. Cứ thế cho đến sau này, cao tầng của đế quốc Bất Tử thậm chí quên mất sự tồn tại của nông trường, chỉ dựa vào quán tính tiếp tục duy trì.
Vì nông trường chỉ dựa vào quán tính tiếp tục duy trì nên chưa từng có ai chú ý tới Ange, bộ xương khô sống đặc biệt lâu này. Sinh vật bất tử cấp cao có trí tuệ rất hiếm khi tới đây, hắn lại không mục nát nên tất nhiên sẽ không có người tới ném hắn đi, hơn nữa hắn còn phát hiện ra một phương pháp kéo dài tuổi thọ.
Có những bộ xương khô bị mục nát, mất năng lực hành động, nhưng không phải toàn bộ cơ thể đã mục nát. Có bộ xương khô chỉ bị gãy tay, có cái chỉ bị hỏng thắt lưng, nhưng càng nhiều là hỏng bộ phận chân.
Ange nhân cơ hội những bộ xương khô đó nằm trên mặt đất không thể cử động, sẽ tới dỡ những bộ phận còn hoàn hảo trên người chúng, đổi vào những nơi mình bị mục nát.
Cứ như vậy qua hơn một trăm năm, đồng bạn đều thay đổi mười mấy lần, Ange vẫn còn tiếp tục sống sót. Sau đó vào năm thứ một trăm ba mươi chín, lại tỉnh lại từ giấc ngủ say mùa đông, Ange phát hiện ra toàn bộ thế giới đã thay đổi.
Xung quanh trở nên cực kỳ im ắng, không có tiếng kêu rên của oán linh, tiếng rít gào của hung linh, càng không có sinh vật bất tử cấp cao bay qua trên bầu trời, ngay cả đồng bạn ở nông trường cũng đều biến mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook