Bỏ Vợ, Không Có Cửa Đâu
-
Chương 7
Hồi chuông điện thoại kéo suy nghĩ của Đồng Tử Du trở lại, suy nghĩ vì thế mà dừng.
Tiếng chuông reo không ngừng bên tai, cô lẳng lặng nhìn tách cà phê, chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện sắc trời đã tối.
Bất tri bất giác cô ngồi ở trong quán cà phê cả một buổi chiều. Từ lúc từ công ty của Bạch Mộ Hiên đi ra, trong lòng cô vẫn rất tức giận, không hiểu người đàn ông này càng ngày
càng được voi đòi tiên.
Đính hôn nhiều năm như vậy, anh cũng không hề nhắc đến chuyện kết hôn, mà cô cũng không chủ động nói. Đối với cô mà nói, cuộc sống bây giờ không khác sau khi cưới là mấy, đối với tất cả thói quen của anh cô đã hiểu tường tận.
Trong đầu hiện lên hình ảnh người nào đó im hơi lặng tiếng ăn cơm cà ri thịt bò, cô không khỏi bật cười thành tiếng. người đàn ông này khiến người chán ghét nhưng nhiều lúc cũng thật là đáng yêu.
Ngón tay nhỏ nhắn hông hồng chậm chạp cầm điện thoại đang không ngừng reo lên, không nhìn vào màn hình, trực tiếp bắt máy: “Này?”
“Đang ở đâu?”
“Anh là người thông minh, không bằng anh đoán đi?” Cô nói.
Đầu bên kia im lặng một lát, một lát sau, Bạch Mộ Hiên không kiên nhẫn nói: “Anh muốn gặp em.”
Đồng Tử Du nhàn nã chau mày, đàu ngón tay gõ xuống bàn theo một tiết tấu: “Thật có lỗi, hôm nay em muốn ăn cơm cùng cha.”
Bạch Mộ Hiên cau mày: “Em mỗi ngày đều làm ở công ty, mỗi ngày đều ăn cơm cùng cha em, ăn ít một bữa cũng không sao.” Người đàn ông cô ngày ngày ở chung không phải là anh mà là cha cô, anh có hờn dỗi cũng không nói ra được.
“Không được!” Đồng Tử Du không khách khí cự tuyệt.
“Thôi.” Anh hít sâu một hơi, mọi sự lấy hiếu làm đầu, anh không thể nói gì thêm: “Vậy lúc nào em trở lại? Anh đi đón em.”
Đồng Tử Du ngọt ngào cười một tiếng: “Thật là ngượng ngùng, em buổi tối hôm nay không đến chỗ anh.”
Không đến chỗ anh? Bạch Mộ Hiên tỉnh táo suy nghĩ một chút: “Đã như vậy, được rồi."
Ừ, anh hôm nay dễ nói chuyện đến không ngờ, Đồng Tử Du kinh ngạc mở to mắt.
“Anh cũng đã lâu không gặp cha, anh đến cùng em.” Anh thản nhiên nói.
Anh cùng cô đi? Đồng Tử Du trợn trắng cả mắt, cha vẫn không ưa anh, nếu anh đến thật, đừng nói là ăn cơm, một hột cơm nuốt cũng không trôi.
“Không cần!” Không hề nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt.
“Tại sao?” Đến phiên anh thấy không đúng, anh cũng không làm chuyện gì, làm gì mà cự tuyệt yêu cầu của anh.
Đồng Tử Du cũng không muốn không nuốt trôi cơm, cha và Bạch Mộ Hiên trời sinh không hợp, mỗi lần gặp nhau luôn là hỏa khí văng khắp nơi. Mặc dù không đến nỗi đáng nhau nhưng cô là người đứng xem một bên mà tim gan đều run sợ.
Rõ ràng bọn họ chỉ nói chuyện liên quan đến tài chính kinh doanh, chyện buôn bán, nhưng cô nghe thế nào cũng cảm thấy có cái gì không đúng, thậm chí lời nói hai người luôn có hàm ý, toàn câu chứa đầy gai.
“Em chỉ muốn em và cha hai người cùng ăn cơm.” Cô cường điệu nói.
“Anh cũng không phải là người ngoài.” Bạch Mộ Hiên phản ứng cực nhanh chặn lại lời nói của cô.
Vâng, anh không phải là người ngoài nhưng ai bảo dáng dấp của anh khiến cha cô để tâm!
Cô hạ quyết tâm: “Bạch Mộ Hiên, em không muốn quấn anh nữa” Kỳ quái, đàn ông không phải là nên cao hứng khi người phụ nữ của mình không bám theo sao?
“Đồng Tử Du, ai cho phép em không quấn lấy anh?” Làm hại anh sợ người phụ nữ nhỏ bé kia sẽ cao bay xa chạy. Ở chung một chỗ nhiều năm như vậy cô là người phụ nữ vô cùng biết chăm sóc người, không có lòng tham, không cần cầu xin, làm cho anh cảm thấy có gì không đúng.
Chẳng lẽ nói đến bây giờ cô đối với mình còn là loại có cũng được mà không có cũng được hay sao?
Đồng Tử Du khẽ cắn răng, anh đúng là sinh sai giới tính!
Chúng ta còn nhiều thời gian ở chung với nhau, cần gì phải nhất nhất thời khắc nào cũng như hình với bóng đi với nhau.”
Những lời này rất hợp lòng anh, Bạch Mộ Hiên yên tâm không ít: “Được rồi, vậy hôm nay anh không làm phiền nữa.”
Cô đang định thở phào nhẹ nhõm thì anh lại nói: “Chỉ là buổi tối phải trở lại, anh nhớ em.”
Nhớ cô? Là nhớ thân thể của cô, là suy nghĩ làm như thế này giày vò cô thì đúng hơn.
Đồng Tử Du chịu đựng cơn tức: “Em không trở về, hôm nay em ở nhà.”
Là ai nói phụ nữ muốn mềm, vừa nói nhớ cô, phụ nữ nhất định tâm sẽ bị hòa tan, lập tức bay đến bên cạnh mình. Bạch Mộ Hiên phỉ nhổ: “Cho em hai lựa chọn, chỉ được chọn một.”
Đồng Tử Du bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi.”
Bạch Mộ Hiên không hỏi lựa chọn của cô, trực tiếp cúp điện thoại.
Cô sẽ trở lại…….
Phòng ăn nhà họ Đồng, Đồng Phi Vũ đang ăn cơm.
“Hôm nay sao trở lại?” Đồng Phi Vũ cố ý cho con gái một ngày nghỉ, chính lài để cho con nghỉ ngơi thật tốt. Hạng mục hai tuần trước khiến cô mệt chết rồi.
Nghĩ đến thật lâu rồi chưa có trở về cùng cha ăn cơm, cho nên con trở lại.” Đồng Tử Du trả lời thành thật.
“Đứa nhỏ ngốc, con có thời gian thì nên cùng nó ra ngoài ăn cơm, xem phim. Người trẻ tuổi không phải đều như vậy hay sao?” Nó trong miệng Đồng Phi Vũ chính là Bạch Mộ Hiên, ông không phải là thích Bạch Mộ Hiên, trực tiếp gọi Bạch Mộ Hiên là nó.
Mặc dù Đồng Phi Vũ không phải là rất ưa thích Bạch Mộ Hiên, nhưng đính hôn lâu như vậy ông cũng không nghe con gái nói về hôn lễ. Ông đang nghĩ Bạch Mộ Hiên không phải giống một số đàn ông trong giới thương nhân chứ?
Ăn cơm, xem phim? “Cha, anh ấy không thích ăn ở ngoài.”
“Cho nên…” Đồng Phi Vũ ăn một miếng: “Con đi học nấu ăn rồi hả?” Tài nấu nướng của con gái mỗi năm lại tốt hơn, dần giống mẹ của cô rồi.
Khi đó không phải cô muốn học nấu ăn, bất đắc dĩ bị Bạch Mộ Hiên ép, ngoài miệng cũng chỉ trả lời: “Vâng!”
Đồng Phi Vũ cười cười khen: “Tài nấu nướng của con ngày càng tốt lên.”
“Cha……” Hiểu ý cả cha, cô làm nũng nói.
“Tử Du, nó đối với con không tốt?” Đồng Phi Vũ hỏi rõ.
“Tạm được thôi.” Anh cũng chỉ yêu cầu cô biết nấu nướng, cũng không có yêu cầu đặc biệt nào khác. Ngay cả sau khi ăn xong chuyện rửa bát anh cũng đều giao cho người giúp việc, nói là vì da tay của cô.
Thật ra thì cô biết anh thích da của cô non mềm, không muốn phúc của mình bị tổn thương.
“Con nhất định phải thích, cùng lắm thì từ hôn.” Đồng Phi Vũ nói ra từ ngữ kinh người.
Ừ, xem ra thật sự cha không thích anh, Đồng Tử Du len lén thở dài: “Cha……” Nếu Bạch Mộ Hiên biết được ý của cha, sẽ lại xảy ra náo loạn cho mà xem.
“Cha thấy tiểu tử kia chính là không muốn kết hôn, kéo dài lâu như vậy còn không có nghĩ!” Đồng Phi Vũ tức giận nói.
Đây cũng là nghi ngờ của Đồng Tử Du, chỉ là cô sẽ không thêm dầu vào lửa: “Cha, mấy năm nay anh không có xì căng đan gì, con nghĩ là anh ấy không có ý nghĩ vậy đâu.”
Đồng Phi Vũ nhìn vào mắt của con gái, thở dài một cái: “Cha cũng chỉ muốn tốt cho con, con đừng để trong lòng.”
“Con hiểu rõ, cha, người đừng lo lắng.”
Con trai nếu thực sự thích một người, sẽ không thể chờ đợi muốn lấy về nhà, thế nhưng tác phong làm việc của Bạch Mộ Hiên Đồng Phi Vũ không hiểu nổi.
Đôi mắt lão luyện đảo quanh bụng của con gái một vòng, lại trở về bát cơm. Bon họ ở chung chỗ 4, 5 năm rồi, bụng kia sao lại không có ti tức chứ? Coi như Bạch Mộ Hiên có ngừa thai nhưng cũng phải có sơ hở chứ.
Chẳng lẽ vì mình không có việc gì chia rẽ hai người bọn họ, khiến cho bọn họ không có thời gian ở chung một chỗ sinh cho ông tôn tử ư?
Nói từ hôn cũng chỉ là Đồng Phi Vũ giận mà nói, con gái ở cùng Bạch Mộ Hiên lâu như vậy nếu muốn từ hôn đàn ông thì không sao, con gái muốn tìm một chỗ tốt liền khó khăn.
Ông chỉ là tức Bạch Mộ Hiên động tác không dứt khoát một chút, bạn bè mọi người đều có cháu bồng, đùa với cháu, chỉ có ông…… Nói không thỏa mãn là có, ông cũng muốn nghe một tiếng gia gia nha!
Đồng Tử Du biết rõ lòng của cha, nhưng cô không nói gì.
Bạch Mộ Hiên mặc dù rất chuyên tâm chuyện chăn gối nhưng biện pháp ngừa thai làm rất cẩn thận, luôn mang BCS, xuất tinh ở bên ngoài, nếu cô có thể mang thai thì cô là thánh mẫu Maria rồi.
Nếu Bạch Mộ Hiên có lòng muốn cô mang thai, lấy nhiệt tình của anh, cô có thể sinh một đội bóng rồi. Cho nên nói, Bạch Mộ Hiên là người có khả năng khống chế cực kỳ mạnh, trong công việc hay trong cuộc sống anh cũng luôn có thể đạt đượcmục đích của mình.
Anh thích cùng cô ở trên giường cọ sát lẫn nhau, nhưng không vì thế mà bỏ bê công việc.
Cô có cảm giác rằng công việc của anh chính là vợ cả còn cô chỉ là vợ hai mà thôi.
Hai cha con cơm nước xong Đồng Tử Du gọt trái cây mang ra phòng khách, cùng cha mình xem tivi. Đại đa số con sẽ thân với mẹ hơn cha nhưng mẹ cô mất sớm nên cô cùng cha rất thân thiết.
“Tử Du, nếu rảnh rỗi con nên nghỉ ngơi một chút. Hiện tại Tử Lâm đã đến công ty làm rồi, con cũng đừng quá mệt mỏi.” Đồng Phi Vũ không muốn quá chú trọng váo buôn bán lớn nữa, lúc đầu ông chỉ muốn kiếm tiền để nuôi nấng các con cho tốt, tận tâm che chở các con, tương lai mới gả cho người tốt được.
Đợi đến khi các con trưởng thành, ông cũng đã già, có các con giúp một tay ông đã nhẹ nhõm đi nhiều. Chỉ là cuối cùng con gái cũng phải lập gia đình, ông không muốn con rể ở rể.
Ông nghĩ về sau tìm một người thừa kế Đồng thị, đem Đồng thị cổ phần hóa, đem cổ phần chia đều cho ba con gái, đảm bảo cuộc sống sau này cho các con.
“Cha, thật sự con không mệt mỏi.: Nhiều năm như vậy cô đã tạo thành thói quen. Nếu lãnh đạo là một công chúa cao quý, người cuối cùng mệt mỏi nhất là nhân viên, như vậy không tốt, cô đã sớm thích ứng.”
“Tốt, tốt, không mệt, không mệt.” Đồng Phi Vũ vui mừng gật đầu, “Đúng rồi, tối nay con ở nhà sao?”
Nhớ tới một nam nhân bốc đồng kia, cô mỉm cười lắc đầu.
“Vậy con về sớm một chút, cha gọi Tiểu Vương lái xe đưa con về.” Đồng Phi Vũ đứng lên.
“Cha, còn sớm mà.” Mới hơn chín giờ.
“Không còn sớm.” Suy nghĩ một chút về tôn tử, cháu gái tương lai, ngẫm lại bộ dạng không cam lòng của Bạch Mộ Hiên khi bị đoạt đi Đồng Tử Du, ông đại nhân không chấp với tiểu nhân: “Trở về đi.”
Đồng Tử Du kinh ngạc nhìn cha: “Nhưng……”
“Không có nhưng là. Cha tiễn con ra cửa.” Đồng Phi Vũ đẩy bả vai con gái, “Đi thôi, đi thôi.”
Vừa đi tới cửa, nhìn thấy chiếc xe màu lam dừng trước cổng, Đồng Phi Vũ bật cười: “Tốt lắm, cũng không cần Tiểu Vương đưa con về rồi, đã có tài xế riêng tới đón con.”
Đồng Tử Du bị cha nói đùa một cách hài hước thiếu chút không ngóc đầu được lên: “Cha, con đi nha.”
“Ừ.”
“Cha cũng nên đi ngủ sớm.”
“Được, được.”
Giống như phải xa ngàn dặm, Đồng Tử Du lưu luyến không muốn đi, khi nhìn thấy Bạch Mộ Hiên nhàn nhạt hỏi: “Anh đã đến rồi?”
“Hừ, anh cũng chỉ là đi ngang qua.”
“Được rồi, vậy anh đi ngang qua thế sao không đi xuống chào hỏi?”
Bạch Mộ Hiên liếc mắt nhìn Đồng Tử Du, đưa tay kéo dây an toàn cho cô: “Em cũng không muốn anh đi vào, tránh chọc giận cha em. Anh còn không dám chủ động tới cửa cho người ta ghét nha!”
Ừ, quả nhiên là không thoát khỏi Hỏa Nhãn Kim Tinh của anh.
“Về nhà.” Anh bóp khuôn mặt nhỏ nhắn cúa cô, giống như là trộm được mật ong của Tiểu Hùng, mặt rất vui vẻ.
Nhà? Đồng Tử Du còn chưa coi nơi đấy là nhà, hoặc nói cô chưa bao giờ nghĩ chỗ đó là nhà của cô. Cô luôn coi nhà của cha là nhà, nhưng khi nghe anh nói như vậy, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.
Anh nói nhà là nói nơi cô ở 4,5 năm qua, cái nàh toàn bộ đều thông nhau, không có cửa, phòng tắm cũng vậy. Người đàn ông này ham muốn khống chế quá mạnh mẽ, người khác ngồi trong bồn cầu cũng muốn thấy.
Phòng lớn như vậy, nhìn rõ ràng nhất là giường. Ở trên chiếc giường lớn kia, bọn họ lăn lộn qua vô số lần. Dĩ nhiên biến thái là không chỉ ở trên giường, anh thích ở tất cả mọi ngóc ngách yêu cô.
Xuống xe, vào thang máy. Cửa phòng vừa đóng thân thể nóng như lửa của anh không chờ đợi được ép sát vào cô. Thời gian để Đồng Tử Du kêu lên cũng không có, trực tiếp bị anh đè ở trước cửa, suồng sã hôn tứ phía trên người cô. Cô cũng đã quen cách anh hành động bạo phong như vậy.
“Đợi chút……” Cô dùng sức đẩy mặt anh ra: “Em muốn tắm trước.” Bận rộn cả một ngày, toàn thân cô toàn bụi bặm và mồ hôi.
Bạch Mộ Hiên nặng nề thở gấp, biết cô thích sạch sẽ, anh cũng không ngăn cản. Dù sao cô đang ở trong tầm mắt anh, cô không chạy thoát được.
Chỉ là trừ lần đầu tiên cô có kháng cự, cô bây giờ trong ngực anh ngày y trăm thuận. Nhưng thuận ở đây chỉ là ở thuận phục dưới, còn tình cảm cô đối với anh có biến hóa? Còn giống như trước kia lạnh nhạt?
Anh măt hí nửa mở quan sát cô tắm rửa, ngồi ở trên giường quang minh chính đại nhìn mỹ nhân tắm, một đôi mắt chứa toàn bộ tình cảm của anh với cô.
Cô có thể cảm thấy ánh mắt nóng bỏng sau lưng mình, cô xả nước lạnh đi, để giảm bớt xao
động của thân thể.
Bên tai một hồi huyên náo, thân thể trần truồng của anh ôm lấy cô, rỉ tai: “Cùng nhau tắm.”
Cùng nhau tắm? Chỉ biết…….tai của Đồng Tử Du dần đỏ ửng, không nói gì.
Anh cầm lấy tay cô chỉ đạo: “Em giúp anh tắm.”
Anh không thích dùng sữa tắm, thích dùng tay cùng xà bông tắm, đây chính là sở thích của anh. Không nhìn thấy anh thay đổi, cô nghe lời cầm lấy xà bông chà lên người anh tạo bọt.
“Đủ rồi.” Anh cầm lấy xà bông trong tay cô, để ra một chỗ, trên người anh cũng đã có nhiều bọt rồi.
Tay của cô còn dính bọt, vuốt ve một hồi trên người anh, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào, bao gồm cả phần phái nam của anh. Cô đã thành thói quen nhìn anh trần truồng, hiện tại không còn mặt hồng tim đập như trước kia.
Nhưng cô vẫn không thể nào thản nhiên đối diện anh bộc phát. Khi tiểu huynh đệ của anh ngoan ngoãn, cô không thấy gì, chẳng qua là khi anh cương, hướng về cô giương cung bạt kiếm thì cô thật sự khó xuống tay.
“Tiếp tục.” Anh thoải mái ra lệnh.
Cô hàm hồ xoa bóp mấy cái, liền nhảy qua phái nam của anh, một lát sau nho nhỏ nói: “Có thể xả nước rồi.”
Anh không lên tiếng, tay trực tiếp đi vào chỗ kín của cô, một hồi lục lọi, vuốt ve, tà tà nói: “Có thể rồi.”
Không để ý anh một câu nói hai nghĩa, cô lấy nước, nước ấm nhanh chóng xả đi bọt trên hai người. Anh dán chặt lấy cô, ở phía sau cô chậm chạp liếm, phái nam ở hoa huy*t của cô trượt qua nhiều lần.
Thân thể của cô nóng lên không chịu được, tình dục quen thuộc khiến cô chủ động xoay người, bấu víu bờ vai của anh. Cô khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn: “Em muốn…”
“Muốn cái gì?” Anh tắt nước, ở ben tai cô nhẹ nhàng hỏi, phun ra khí nóng đủ để hòa tan cô.
“Anh…” Cô cắn môi ngoan ngoãn trả lời, đôi chân ngọc không kịp chờ đợi vòng lên eo chắc rắn của anh, thân thể như xà tinh trên người anh cố gắng bám lấy ma sát.
Anh nhéo mông cô, đem cự vật tới trước cửa hoa huy*t, chỉ cần anh dùng một sức liền có thể tiến vào thân thể cô. Nhưng anh không muốn như vậy liền thỏa mãn cô.
Cô biết anh muốn cái gì, cô mềm giọng gọi: “Mộ Hiên, Mộ Hiên….” Anh thích khi ở trên giường goi tên anh.
“Thật biết nghe lời.” Anh khẽ thở một tiếng, không khống chế lực đâm thẳng vào cô, khiến cô thở gấp liên hồi.
“A……” Cô nâng cằm lên, cám miệng nhỏ hấp dẫn ngâm nga.
“Còn có câu gì? Hả?” Bàn tay của anh nắm lấy vú cô, vuốt ve, bức bách cô nói ra câu thường ngày đều không nói.
Khẽ chau này lại, cô rũ mắt xuống: “Em…Em yêu anh…” Anh thích nhất cô nói câu này, chỉ có nói câu này, anh mới cho cô hoàn toàn thỏa mãn.
Anh cười ngông cuồng: “Tử Du thật biết nghe lời.” Anh nâng mông cô lên, hai chân của cô lập tức vòng quanh hông của anh, không ngừng vẽ vòng tròn trên lồng ngực anh, đẩy cánh hoa thật chặt vây lấy vật cứng từng phát từng phát cố gắng phun ra nuốt vào.
Chính anh khiến cô biến thành bộ dạng này, để cho cô mỗi lần đều không chịu nổi true chọc của anh, lời trái lương tâm cũng nói ra. Chính cô cũng không rõ kia có thật là lời trái lương tâm hay không.
Cô thích anh, nếu không làm sao sẽ để anh cứ như vậy xâm nhập thân thể của mình. Chỉ là trong lòng cô có rất nhiều ngăn khóa, không phải là dễ dàng có thể mở ra.
Thân thể giờ phút này bị anh chiếm hữu, cô không khỏi tự ỏi trong lòng, lòng của cô còn có thể cất giữ trong bao lâu?
“Đáng chết! Em dám mất hồn!” Bình thường thì không sao, nhưng vào thời khắc này cô lại dám ở trước mặt anh nghĩ đến chuyện khác, “Không cho phép nghĩ đến ai, chỉ cho nghĩ đến anh!”
Mỗi câu nói ra, hạ thân không ngừng dùng sức ra vào chỗ kín của cô. Từng phát từng phát, cũng đã tới chỗ sâu, khắc sâu đẩy cô tới cao trào.
Vậy thì vì cái gì giữ lấy tim mình? Ngón tay của Đồng Tử Du ở trên lưng anh tìm dấu vết, vấn đề này khiến cô phát hoảng.
“Tiểu Dã Miêu.” Anh bị đau cười lên.
Thật là một nam nhân ghê tởm, không chỉ có khi dễ thân thể cô, ngay cả tâm của cô cũng muốn chiếm sao? Cô há mồm cắn một phát vào vai anh.
Anh kêu đau một tiếng, mắt mở to, người phụ nữ này, “Ngứa miệng phải không?” Anh nặng nề vỗ mông cô.
“A!” Cô bị đau kêu lên tiếng, hạ thân theo bản năng kẹp chặt, theo đó liền đem cự vật ở sâu trong cô giữ lại.
“Đáng chết!” Cô giữ thật chặt!
“Buông lỏng!” Cô muốn anh xuất tinh sớm hay sao? Đừng có mơ.
Một hồi trời đất quay cuồng, cô bị đặt trên tường, anh hai tay nắm mông cô, mở rộng cánh hoa của cô, cứ thế kéo ra đưa vào.
“A……” Cô bị bức lên đỉnh núi, xuân thủy tràn ra.
Kích tình từ phòng tắm chuyển lên trên giường, hai thân thể trẻ tuổi liên tục dùng sức quấn lấy nhau, không làm mệt chết đối phương thì không ngừng.
Cho đến khi anh hoàn toàn phóng ra, mới buông tha cho Đồng Tử Du. Nhẹ nhàng hôn trán ướt đẫm mồ hôi của cô, lửa nóng rút ra khỏi thân thể cô, chất lỏng theo động tác của anh thấm ướt ga giường, anh lấy xuống BCS, cầm lấy khăn lau chùi hai người.
Đồng Tử Du nhắm mắt, hai má ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, ngực kịch liệt phập phồng.
Mỗi lần hoan ái đều điên cuồng như vậy, thật giống như là không có ngày mai. Cô giống như là thuyền nhỏ từ trong bão táp, vô dụng tùy cuồng phong bay múa, trừ phi mưa gió ngừng, nếu không cô không có năng lực tránh thoát.
Anh thích nhìn cô toàn thân nhiễm hồng nằm trên giường của anh, làm cho lòng của một người đàn ông như anh tràn ngập thỏa mãn.
“Mệt mỏi?”
Cô im lặng liếc anh một cái, rất ghét bộ dạng đắc chí của anh, cũng rất ghét anh lớn giọng, liền quay lưng, không nhìn bộ dàng khiến người ta ghét kia.
Bạch Mộ Hiên không thèm để ý vòng qua hông cô, ngón tay như có như không ở trên hông cô nhẹ chạm: “Chẳng lẽ em không thích?”
Cô lấy cùi chỏ nhẹ đẩy tay anh xuống, ý bảo anh không nên nói nữa. Cô có lúc thật khó khăn, vì người khác mà mệt mỏi muốn chết, mà người khác vẫn thích cùng cô thảo luận chủ đề có thích hay không này nữa.
Nói thích, chỉ sợ anh biết lại làm bộ làm tịch, nói không thích, lại có chút không đúng ý. Cô quả thật thích cùng anh tứ chi quấn lấy, giao thoa cảm giác, nhưng lại không bằng anh mưu cầu danh lợi, như vậy cũng chỉ là giải quyết vẫn đề sinh lý nam nữ.
“Thật không thích?” Anh ở bên tai cô hỏi, thanh âm lười biếng sau khi thỏa mãn tình dục.
“Em muốn ngủ.” Cô nói sang chuyện khác.
Tốt, cô không muốn nói cái này, liền đổi vậy: “Anh nghĩ muốn một đứa bé.” Anh đột nhiên mở miệng.
Đồng Tử Du đang nhắm mắt đột nhiên mở to: “Anh vừa nói cái gì?” Đứa bé? Ý tứ của anh không phải giống như cô nghĩ chứ?
Cô biết anh là con riêng, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, sau khi anh 7, 8 tuổi mới có thể chính danh. Hơn nữa nghe mẹ anh nói, khi đó anh kiên trì không theo họ Hắc, muốn họ Bạch cùng họ mẹ.
Có lẽ là từ bé đã bị mọi người xem thường, bị người ăn hiếp, anh luôn luôn làm biện pháp ngừa thai đến một giọt nước cũng không lọt, không cho phép có ngoài ý muốn xuất hiện.
Hiện tại anh nói muốn đứa bé, mà anh không thể nào để cho co anh thành con riêng, cho nên, ý tứ của anh phải…….Kết hôn?
“Anh nghĩ có đứa bé cùng em.” Người phụ nữ của anh cực kỳ thông minh, cho nên anh tin
tưởng cô hiểu ý tứ của anh.
“Cho nên?”
“Chính là muốn đứa bé.”Nam nhân vẫn không được tự nhiên nói ra lời cầu hôn.
Đồng Tử Du đột nhiên rất muốn cười lớn, mà cô làm thật, khiến cho mặt nam nhân tối lại:
“Cười cái gì?”
“Ha ha……” Đồng Tử Du hít sâu một hơi, ngừng cười, “Anh muốn đứa bé?”
“Ừ.” Nam nhân đột nhiên thấp thỏm.
“Vậy anh muốn hôn lễ?”
“Dĩ nhiên, đứa bé phải là con hợp pháp của anh.” Bạch Mộ Hiên nghiêm nghị nhìn cô, đáng chết, không phải nữ nhân này muốn có con rồi mới cưới chứ? Đương nhiên là sau khi kết hôn.
“Vậy……” Đồng Tử Du xoay người lại, nhìn vào mắt anh. “Vậy anh đều đã an bài tốt rồi?”
“Anh đang trưng cầu ý kiến của em.” Anh vô cùng tôn trọng cô, mặc dù đính hôn là do tâm cơ của anh mà thành.
“Như vậy nếu…” Đồng Tử Du khẽ mỉm cười. Bạch Mộ Hiên không khỏi ngừng thở, anh tuyệt không giống như bề ngoài tự tại.
“Dù sao đính hôn lâu như vậy anh nghĩ kết liền kết thôi.” Đồng Tử Du lạnh nhạt nói.
Bạch Mộ Hiên đầu tiên là vui mừng, sau lại cảm thấy có gì không đúng, cái gì gọi là anh nghĩ kết liền kết? Cô không muốn?
“Em có ý tứ gì?”
“Ý ở trên mặt chữ.” Đồng Tử Du thủy chung ưu nhã cười.
“Đồng Tử Du, em nhất định phải nghĩ kết, điều đó phải rõ ràng!” Bạch Mộ Hiên nổi giận quát.
“Từ khi mới bắt đầu em liền không có cơ hội lựa chọn, không phải sao?” Đồng Tử Du đột nhiên thấy buồn. Cô cho là mình không để tâm đến chuyện hai người kết thân, nhưng thật sự là không phải, cô luôn quan tâm. Cô là phụ nữ, luôn khát vọng được người yêu sủng ái, bạn tốt của cô cũng vậy, mọi người đều được chồng yêu thương.
Mấy năm nay cô cũng thấy được biểu hiện của anh, là một người chồng tốt. Nhưng cô luôn nhớ tới hôn nhân của họ xuất phát từ lợi ích kinh tế.
Hiện tại cô sắp 30 rồi, anh cũng đã 32, anh nghĩ kết hôn mà cô nhất định phải phối hợp với anh, trước sau như một.
Bạch Mộ Hiên lạnh lùng nhìn cô, không nói tiếng nào xuống giường, mặc quần áo, cầm ví tiền, điện thoại di động, rời đi.
Tiếng đóng cửa tạo một vết thương trong ngực cô, cô lặng lẽ lau khô nước mắt, ảo não vì hành động vừa rồi của mình.
Tại sao cô nói ra những lời như vậy? Rõ ràng chính mình cùng ý nghĩ của anh giống nhau, hai nhà vì kết hợp của bọn họ đều có chỗ tốt. Cô càng ngày càng quá tham rồi.
Cô nghĩ muốn cái gì?
Trong lòng loáng thoáng có đáp án, cô nhắm mắt không thèm nghĩ nữa.
Tiếng chuông reo không ngừng bên tai, cô lẳng lặng nhìn tách cà phê, chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện sắc trời đã tối.
Bất tri bất giác cô ngồi ở trong quán cà phê cả một buổi chiều. Từ lúc từ công ty của Bạch Mộ Hiên đi ra, trong lòng cô vẫn rất tức giận, không hiểu người đàn ông này càng ngày
càng được voi đòi tiên.
Đính hôn nhiều năm như vậy, anh cũng không hề nhắc đến chuyện kết hôn, mà cô cũng không chủ động nói. Đối với cô mà nói, cuộc sống bây giờ không khác sau khi cưới là mấy, đối với tất cả thói quen của anh cô đã hiểu tường tận.
Trong đầu hiện lên hình ảnh người nào đó im hơi lặng tiếng ăn cơm cà ri thịt bò, cô không khỏi bật cười thành tiếng. người đàn ông này khiến người chán ghét nhưng nhiều lúc cũng thật là đáng yêu.
Ngón tay nhỏ nhắn hông hồng chậm chạp cầm điện thoại đang không ngừng reo lên, không nhìn vào màn hình, trực tiếp bắt máy: “Này?”
“Đang ở đâu?”
“Anh là người thông minh, không bằng anh đoán đi?” Cô nói.
Đầu bên kia im lặng một lát, một lát sau, Bạch Mộ Hiên không kiên nhẫn nói: “Anh muốn gặp em.”
Đồng Tử Du nhàn nã chau mày, đàu ngón tay gõ xuống bàn theo một tiết tấu: “Thật có lỗi, hôm nay em muốn ăn cơm cùng cha.”
Bạch Mộ Hiên cau mày: “Em mỗi ngày đều làm ở công ty, mỗi ngày đều ăn cơm cùng cha em, ăn ít một bữa cũng không sao.” Người đàn ông cô ngày ngày ở chung không phải là anh mà là cha cô, anh có hờn dỗi cũng không nói ra được.
“Không được!” Đồng Tử Du không khách khí cự tuyệt.
“Thôi.” Anh hít sâu một hơi, mọi sự lấy hiếu làm đầu, anh không thể nói gì thêm: “Vậy lúc nào em trở lại? Anh đi đón em.”
Đồng Tử Du ngọt ngào cười một tiếng: “Thật là ngượng ngùng, em buổi tối hôm nay không đến chỗ anh.”
Không đến chỗ anh? Bạch Mộ Hiên tỉnh táo suy nghĩ một chút: “Đã như vậy, được rồi."
Ừ, anh hôm nay dễ nói chuyện đến không ngờ, Đồng Tử Du kinh ngạc mở to mắt.
“Anh cũng đã lâu không gặp cha, anh đến cùng em.” Anh thản nhiên nói.
Anh cùng cô đi? Đồng Tử Du trợn trắng cả mắt, cha vẫn không ưa anh, nếu anh đến thật, đừng nói là ăn cơm, một hột cơm nuốt cũng không trôi.
“Không cần!” Không hề nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt.
“Tại sao?” Đến phiên anh thấy không đúng, anh cũng không làm chuyện gì, làm gì mà cự tuyệt yêu cầu của anh.
Đồng Tử Du cũng không muốn không nuốt trôi cơm, cha và Bạch Mộ Hiên trời sinh không hợp, mỗi lần gặp nhau luôn là hỏa khí văng khắp nơi. Mặc dù không đến nỗi đáng nhau nhưng cô là người đứng xem một bên mà tim gan đều run sợ.
Rõ ràng bọn họ chỉ nói chuyện liên quan đến tài chính kinh doanh, chyện buôn bán, nhưng cô nghe thế nào cũng cảm thấy có cái gì không đúng, thậm chí lời nói hai người luôn có hàm ý, toàn câu chứa đầy gai.
“Em chỉ muốn em và cha hai người cùng ăn cơm.” Cô cường điệu nói.
“Anh cũng không phải là người ngoài.” Bạch Mộ Hiên phản ứng cực nhanh chặn lại lời nói của cô.
Vâng, anh không phải là người ngoài nhưng ai bảo dáng dấp của anh khiến cha cô để tâm!
Cô hạ quyết tâm: “Bạch Mộ Hiên, em không muốn quấn anh nữa” Kỳ quái, đàn ông không phải là nên cao hứng khi người phụ nữ của mình không bám theo sao?
“Đồng Tử Du, ai cho phép em không quấn lấy anh?” Làm hại anh sợ người phụ nữ nhỏ bé kia sẽ cao bay xa chạy. Ở chung một chỗ nhiều năm như vậy cô là người phụ nữ vô cùng biết chăm sóc người, không có lòng tham, không cần cầu xin, làm cho anh cảm thấy có gì không đúng.
Chẳng lẽ nói đến bây giờ cô đối với mình còn là loại có cũng được mà không có cũng được hay sao?
Đồng Tử Du khẽ cắn răng, anh đúng là sinh sai giới tính!
Chúng ta còn nhiều thời gian ở chung với nhau, cần gì phải nhất nhất thời khắc nào cũng như hình với bóng đi với nhau.”
Những lời này rất hợp lòng anh, Bạch Mộ Hiên yên tâm không ít: “Được rồi, vậy hôm nay anh không làm phiền nữa.”
Cô đang định thở phào nhẹ nhõm thì anh lại nói: “Chỉ là buổi tối phải trở lại, anh nhớ em.”
Nhớ cô? Là nhớ thân thể của cô, là suy nghĩ làm như thế này giày vò cô thì đúng hơn.
Đồng Tử Du chịu đựng cơn tức: “Em không trở về, hôm nay em ở nhà.”
Là ai nói phụ nữ muốn mềm, vừa nói nhớ cô, phụ nữ nhất định tâm sẽ bị hòa tan, lập tức bay đến bên cạnh mình. Bạch Mộ Hiên phỉ nhổ: “Cho em hai lựa chọn, chỉ được chọn một.”
Đồng Tử Du bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi.”
Bạch Mộ Hiên không hỏi lựa chọn của cô, trực tiếp cúp điện thoại.
Cô sẽ trở lại…….
Phòng ăn nhà họ Đồng, Đồng Phi Vũ đang ăn cơm.
“Hôm nay sao trở lại?” Đồng Phi Vũ cố ý cho con gái một ngày nghỉ, chính lài để cho con nghỉ ngơi thật tốt. Hạng mục hai tuần trước khiến cô mệt chết rồi.
Nghĩ đến thật lâu rồi chưa có trở về cùng cha ăn cơm, cho nên con trở lại.” Đồng Tử Du trả lời thành thật.
“Đứa nhỏ ngốc, con có thời gian thì nên cùng nó ra ngoài ăn cơm, xem phim. Người trẻ tuổi không phải đều như vậy hay sao?” Nó trong miệng Đồng Phi Vũ chính là Bạch Mộ Hiên, ông không phải là thích Bạch Mộ Hiên, trực tiếp gọi Bạch Mộ Hiên là nó.
Mặc dù Đồng Phi Vũ không phải là rất ưa thích Bạch Mộ Hiên, nhưng đính hôn lâu như vậy ông cũng không nghe con gái nói về hôn lễ. Ông đang nghĩ Bạch Mộ Hiên không phải giống một số đàn ông trong giới thương nhân chứ?
Ăn cơm, xem phim? “Cha, anh ấy không thích ăn ở ngoài.”
“Cho nên…” Đồng Phi Vũ ăn một miếng: “Con đi học nấu ăn rồi hả?” Tài nấu nướng của con gái mỗi năm lại tốt hơn, dần giống mẹ của cô rồi.
Khi đó không phải cô muốn học nấu ăn, bất đắc dĩ bị Bạch Mộ Hiên ép, ngoài miệng cũng chỉ trả lời: “Vâng!”
Đồng Phi Vũ cười cười khen: “Tài nấu nướng của con ngày càng tốt lên.”
“Cha……” Hiểu ý cả cha, cô làm nũng nói.
“Tử Du, nó đối với con không tốt?” Đồng Phi Vũ hỏi rõ.
“Tạm được thôi.” Anh cũng chỉ yêu cầu cô biết nấu nướng, cũng không có yêu cầu đặc biệt nào khác. Ngay cả sau khi ăn xong chuyện rửa bát anh cũng đều giao cho người giúp việc, nói là vì da tay của cô.
Thật ra thì cô biết anh thích da của cô non mềm, không muốn phúc của mình bị tổn thương.
“Con nhất định phải thích, cùng lắm thì từ hôn.” Đồng Phi Vũ nói ra từ ngữ kinh người.
Ừ, xem ra thật sự cha không thích anh, Đồng Tử Du len lén thở dài: “Cha……” Nếu Bạch Mộ Hiên biết được ý của cha, sẽ lại xảy ra náo loạn cho mà xem.
“Cha thấy tiểu tử kia chính là không muốn kết hôn, kéo dài lâu như vậy còn không có nghĩ!” Đồng Phi Vũ tức giận nói.
Đây cũng là nghi ngờ của Đồng Tử Du, chỉ là cô sẽ không thêm dầu vào lửa: “Cha, mấy năm nay anh không có xì căng đan gì, con nghĩ là anh ấy không có ý nghĩ vậy đâu.”
Đồng Phi Vũ nhìn vào mắt của con gái, thở dài một cái: “Cha cũng chỉ muốn tốt cho con, con đừng để trong lòng.”
“Con hiểu rõ, cha, người đừng lo lắng.”
Con trai nếu thực sự thích một người, sẽ không thể chờ đợi muốn lấy về nhà, thế nhưng tác phong làm việc của Bạch Mộ Hiên Đồng Phi Vũ không hiểu nổi.
Đôi mắt lão luyện đảo quanh bụng của con gái một vòng, lại trở về bát cơm. Bon họ ở chung chỗ 4, 5 năm rồi, bụng kia sao lại không có ti tức chứ? Coi như Bạch Mộ Hiên có ngừa thai nhưng cũng phải có sơ hở chứ.
Chẳng lẽ vì mình không có việc gì chia rẽ hai người bọn họ, khiến cho bọn họ không có thời gian ở chung một chỗ sinh cho ông tôn tử ư?
Nói từ hôn cũng chỉ là Đồng Phi Vũ giận mà nói, con gái ở cùng Bạch Mộ Hiên lâu như vậy nếu muốn từ hôn đàn ông thì không sao, con gái muốn tìm một chỗ tốt liền khó khăn.
Ông chỉ là tức Bạch Mộ Hiên động tác không dứt khoát một chút, bạn bè mọi người đều có cháu bồng, đùa với cháu, chỉ có ông…… Nói không thỏa mãn là có, ông cũng muốn nghe một tiếng gia gia nha!
Đồng Tử Du biết rõ lòng của cha, nhưng cô không nói gì.
Bạch Mộ Hiên mặc dù rất chuyên tâm chuyện chăn gối nhưng biện pháp ngừa thai làm rất cẩn thận, luôn mang BCS, xuất tinh ở bên ngoài, nếu cô có thể mang thai thì cô là thánh mẫu Maria rồi.
Nếu Bạch Mộ Hiên có lòng muốn cô mang thai, lấy nhiệt tình của anh, cô có thể sinh một đội bóng rồi. Cho nên nói, Bạch Mộ Hiên là người có khả năng khống chế cực kỳ mạnh, trong công việc hay trong cuộc sống anh cũng luôn có thể đạt đượcmục đích của mình.
Anh thích cùng cô ở trên giường cọ sát lẫn nhau, nhưng không vì thế mà bỏ bê công việc.
Cô có cảm giác rằng công việc của anh chính là vợ cả còn cô chỉ là vợ hai mà thôi.
Hai cha con cơm nước xong Đồng Tử Du gọt trái cây mang ra phòng khách, cùng cha mình xem tivi. Đại đa số con sẽ thân với mẹ hơn cha nhưng mẹ cô mất sớm nên cô cùng cha rất thân thiết.
“Tử Du, nếu rảnh rỗi con nên nghỉ ngơi một chút. Hiện tại Tử Lâm đã đến công ty làm rồi, con cũng đừng quá mệt mỏi.” Đồng Phi Vũ không muốn quá chú trọng váo buôn bán lớn nữa, lúc đầu ông chỉ muốn kiếm tiền để nuôi nấng các con cho tốt, tận tâm che chở các con, tương lai mới gả cho người tốt được.
Đợi đến khi các con trưởng thành, ông cũng đã già, có các con giúp một tay ông đã nhẹ nhõm đi nhiều. Chỉ là cuối cùng con gái cũng phải lập gia đình, ông không muốn con rể ở rể.
Ông nghĩ về sau tìm một người thừa kế Đồng thị, đem Đồng thị cổ phần hóa, đem cổ phần chia đều cho ba con gái, đảm bảo cuộc sống sau này cho các con.
“Cha, thật sự con không mệt mỏi.: Nhiều năm như vậy cô đã tạo thành thói quen. Nếu lãnh đạo là một công chúa cao quý, người cuối cùng mệt mỏi nhất là nhân viên, như vậy không tốt, cô đã sớm thích ứng.”
“Tốt, tốt, không mệt, không mệt.” Đồng Phi Vũ vui mừng gật đầu, “Đúng rồi, tối nay con ở nhà sao?”
Nhớ tới một nam nhân bốc đồng kia, cô mỉm cười lắc đầu.
“Vậy con về sớm một chút, cha gọi Tiểu Vương lái xe đưa con về.” Đồng Phi Vũ đứng lên.
“Cha, còn sớm mà.” Mới hơn chín giờ.
“Không còn sớm.” Suy nghĩ một chút về tôn tử, cháu gái tương lai, ngẫm lại bộ dạng không cam lòng của Bạch Mộ Hiên khi bị đoạt đi Đồng Tử Du, ông đại nhân không chấp với tiểu nhân: “Trở về đi.”
Đồng Tử Du kinh ngạc nhìn cha: “Nhưng……”
“Không có nhưng là. Cha tiễn con ra cửa.” Đồng Phi Vũ đẩy bả vai con gái, “Đi thôi, đi thôi.”
Vừa đi tới cửa, nhìn thấy chiếc xe màu lam dừng trước cổng, Đồng Phi Vũ bật cười: “Tốt lắm, cũng không cần Tiểu Vương đưa con về rồi, đã có tài xế riêng tới đón con.”
Đồng Tử Du bị cha nói đùa một cách hài hước thiếu chút không ngóc đầu được lên: “Cha, con đi nha.”
“Ừ.”
“Cha cũng nên đi ngủ sớm.”
“Được, được.”
Giống như phải xa ngàn dặm, Đồng Tử Du lưu luyến không muốn đi, khi nhìn thấy Bạch Mộ Hiên nhàn nhạt hỏi: “Anh đã đến rồi?”
“Hừ, anh cũng chỉ là đi ngang qua.”
“Được rồi, vậy anh đi ngang qua thế sao không đi xuống chào hỏi?”
Bạch Mộ Hiên liếc mắt nhìn Đồng Tử Du, đưa tay kéo dây an toàn cho cô: “Em cũng không muốn anh đi vào, tránh chọc giận cha em. Anh còn không dám chủ động tới cửa cho người ta ghét nha!”
Ừ, quả nhiên là không thoát khỏi Hỏa Nhãn Kim Tinh của anh.
“Về nhà.” Anh bóp khuôn mặt nhỏ nhắn cúa cô, giống như là trộm được mật ong của Tiểu Hùng, mặt rất vui vẻ.
Nhà? Đồng Tử Du còn chưa coi nơi đấy là nhà, hoặc nói cô chưa bao giờ nghĩ chỗ đó là nhà của cô. Cô luôn coi nhà của cha là nhà, nhưng khi nghe anh nói như vậy, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.
Anh nói nhà là nói nơi cô ở 4,5 năm qua, cái nàh toàn bộ đều thông nhau, không có cửa, phòng tắm cũng vậy. Người đàn ông này ham muốn khống chế quá mạnh mẽ, người khác ngồi trong bồn cầu cũng muốn thấy.
Phòng lớn như vậy, nhìn rõ ràng nhất là giường. Ở trên chiếc giường lớn kia, bọn họ lăn lộn qua vô số lần. Dĩ nhiên biến thái là không chỉ ở trên giường, anh thích ở tất cả mọi ngóc ngách yêu cô.
Xuống xe, vào thang máy. Cửa phòng vừa đóng thân thể nóng như lửa của anh không chờ đợi được ép sát vào cô. Thời gian để Đồng Tử Du kêu lên cũng không có, trực tiếp bị anh đè ở trước cửa, suồng sã hôn tứ phía trên người cô. Cô cũng đã quen cách anh hành động bạo phong như vậy.
“Đợi chút……” Cô dùng sức đẩy mặt anh ra: “Em muốn tắm trước.” Bận rộn cả một ngày, toàn thân cô toàn bụi bặm và mồ hôi.
Bạch Mộ Hiên nặng nề thở gấp, biết cô thích sạch sẽ, anh cũng không ngăn cản. Dù sao cô đang ở trong tầm mắt anh, cô không chạy thoát được.
Chỉ là trừ lần đầu tiên cô có kháng cự, cô bây giờ trong ngực anh ngày y trăm thuận. Nhưng thuận ở đây chỉ là ở thuận phục dưới, còn tình cảm cô đối với anh có biến hóa? Còn giống như trước kia lạnh nhạt?
Anh măt hí nửa mở quan sát cô tắm rửa, ngồi ở trên giường quang minh chính đại nhìn mỹ nhân tắm, một đôi mắt chứa toàn bộ tình cảm của anh với cô.
Cô có thể cảm thấy ánh mắt nóng bỏng sau lưng mình, cô xả nước lạnh đi, để giảm bớt xao
động của thân thể.
Bên tai một hồi huyên náo, thân thể trần truồng của anh ôm lấy cô, rỉ tai: “Cùng nhau tắm.”
Cùng nhau tắm? Chỉ biết…….tai của Đồng Tử Du dần đỏ ửng, không nói gì.
Anh cầm lấy tay cô chỉ đạo: “Em giúp anh tắm.”
Anh không thích dùng sữa tắm, thích dùng tay cùng xà bông tắm, đây chính là sở thích của anh. Không nhìn thấy anh thay đổi, cô nghe lời cầm lấy xà bông chà lên người anh tạo bọt.
“Đủ rồi.” Anh cầm lấy xà bông trong tay cô, để ra một chỗ, trên người anh cũng đã có nhiều bọt rồi.
Tay của cô còn dính bọt, vuốt ve một hồi trên người anh, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào, bao gồm cả phần phái nam của anh. Cô đã thành thói quen nhìn anh trần truồng, hiện tại không còn mặt hồng tim đập như trước kia.
Nhưng cô vẫn không thể nào thản nhiên đối diện anh bộc phát. Khi tiểu huynh đệ của anh ngoan ngoãn, cô không thấy gì, chẳng qua là khi anh cương, hướng về cô giương cung bạt kiếm thì cô thật sự khó xuống tay.
“Tiếp tục.” Anh thoải mái ra lệnh.
Cô hàm hồ xoa bóp mấy cái, liền nhảy qua phái nam của anh, một lát sau nho nhỏ nói: “Có thể xả nước rồi.”
Anh không lên tiếng, tay trực tiếp đi vào chỗ kín của cô, một hồi lục lọi, vuốt ve, tà tà nói: “Có thể rồi.”
Không để ý anh một câu nói hai nghĩa, cô lấy nước, nước ấm nhanh chóng xả đi bọt trên hai người. Anh dán chặt lấy cô, ở phía sau cô chậm chạp liếm, phái nam ở hoa huy*t của cô trượt qua nhiều lần.
Thân thể của cô nóng lên không chịu được, tình dục quen thuộc khiến cô chủ động xoay người, bấu víu bờ vai của anh. Cô khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn: “Em muốn…”
“Muốn cái gì?” Anh tắt nước, ở ben tai cô nhẹ nhàng hỏi, phun ra khí nóng đủ để hòa tan cô.
“Anh…” Cô cắn môi ngoan ngoãn trả lời, đôi chân ngọc không kịp chờ đợi vòng lên eo chắc rắn của anh, thân thể như xà tinh trên người anh cố gắng bám lấy ma sát.
Anh nhéo mông cô, đem cự vật tới trước cửa hoa huy*t, chỉ cần anh dùng một sức liền có thể tiến vào thân thể cô. Nhưng anh không muốn như vậy liền thỏa mãn cô.
Cô biết anh muốn cái gì, cô mềm giọng gọi: “Mộ Hiên, Mộ Hiên….” Anh thích khi ở trên giường goi tên anh.
“Thật biết nghe lời.” Anh khẽ thở một tiếng, không khống chế lực đâm thẳng vào cô, khiến cô thở gấp liên hồi.
“A……” Cô nâng cằm lên, cám miệng nhỏ hấp dẫn ngâm nga.
“Còn có câu gì? Hả?” Bàn tay của anh nắm lấy vú cô, vuốt ve, bức bách cô nói ra câu thường ngày đều không nói.
Khẽ chau này lại, cô rũ mắt xuống: “Em…Em yêu anh…” Anh thích nhất cô nói câu này, chỉ có nói câu này, anh mới cho cô hoàn toàn thỏa mãn.
Anh cười ngông cuồng: “Tử Du thật biết nghe lời.” Anh nâng mông cô lên, hai chân của cô lập tức vòng quanh hông của anh, không ngừng vẽ vòng tròn trên lồng ngực anh, đẩy cánh hoa thật chặt vây lấy vật cứng từng phát từng phát cố gắng phun ra nuốt vào.
Chính anh khiến cô biến thành bộ dạng này, để cho cô mỗi lần đều không chịu nổi true chọc của anh, lời trái lương tâm cũng nói ra. Chính cô cũng không rõ kia có thật là lời trái lương tâm hay không.
Cô thích anh, nếu không làm sao sẽ để anh cứ như vậy xâm nhập thân thể của mình. Chỉ là trong lòng cô có rất nhiều ngăn khóa, không phải là dễ dàng có thể mở ra.
Thân thể giờ phút này bị anh chiếm hữu, cô không khỏi tự ỏi trong lòng, lòng của cô còn có thể cất giữ trong bao lâu?
“Đáng chết! Em dám mất hồn!” Bình thường thì không sao, nhưng vào thời khắc này cô lại dám ở trước mặt anh nghĩ đến chuyện khác, “Không cho phép nghĩ đến ai, chỉ cho nghĩ đến anh!”
Mỗi câu nói ra, hạ thân không ngừng dùng sức ra vào chỗ kín của cô. Từng phát từng phát, cũng đã tới chỗ sâu, khắc sâu đẩy cô tới cao trào.
Vậy thì vì cái gì giữ lấy tim mình? Ngón tay của Đồng Tử Du ở trên lưng anh tìm dấu vết, vấn đề này khiến cô phát hoảng.
“Tiểu Dã Miêu.” Anh bị đau cười lên.
Thật là một nam nhân ghê tởm, không chỉ có khi dễ thân thể cô, ngay cả tâm của cô cũng muốn chiếm sao? Cô há mồm cắn một phát vào vai anh.
Anh kêu đau một tiếng, mắt mở to, người phụ nữ này, “Ngứa miệng phải không?” Anh nặng nề vỗ mông cô.
“A!” Cô bị đau kêu lên tiếng, hạ thân theo bản năng kẹp chặt, theo đó liền đem cự vật ở sâu trong cô giữ lại.
“Đáng chết!” Cô giữ thật chặt!
“Buông lỏng!” Cô muốn anh xuất tinh sớm hay sao? Đừng có mơ.
Một hồi trời đất quay cuồng, cô bị đặt trên tường, anh hai tay nắm mông cô, mở rộng cánh hoa của cô, cứ thế kéo ra đưa vào.
“A……” Cô bị bức lên đỉnh núi, xuân thủy tràn ra.
Kích tình từ phòng tắm chuyển lên trên giường, hai thân thể trẻ tuổi liên tục dùng sức quấn lấy nhau, không làm mệt chết đối phương thì không ngừng.
Cho đến khi anh hoàn toàn phóng ra, mới buông tha cho Đồng Tử Du. Nhẹ nhàng hôn trán ướt đẫm mồ hôi của cô, lửa nóng rút ra khỏi thân thể cô, chất lỏng theo động tác của anh thấm ướt ga giường, anh lấy xuống BCS, cầm lấy khăn lau chùi hai người.
Đồng Tử Du nhắm mắt, hai má ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, ngực kịch liệt phập phồng.
Mỗi lần hoan ái đều điên cuồng như vậy, thật giống như là không có ngày mai. Cô giống như là thuyền nhỏ từ trong bão táp, vô dụng tùy cuồng phong bay múa, trừ phi mưa gió ngừng, nếu không cô không có năng lực tránh thoát.
Anh thích nhìn cô toàn thân nhiễm hồng nằm trên giường của anh, làm cho lòng của một người đàn ông như anh tràn ngập thỏa mãn.
“Mệt mỏi?”
Cô im lặng liếc anh một cái, rất ghét bộ dạng đắc chí của anh, cũng rất ghét anh lớn giọng, liền quay lưng, không nhìn bộ dàng khiến người ta ghét kia.
Bạch Mộ Hiên không thèm để ý vòng qua hông cô, ngón tay như có như không ở trên hông cô nhẹ chạm: “Chẳng lẽ em không thích?”
Cô lấy cùi chỏ nhẹ đẩy tay anh xuống, ý bảo anh không nên nói nữa. Cô có lúc thật khó khăn, vì người khác mà mệt mỏi muốn chết, mà người khác vẫn thích cùng cô thảo luận chủ đề có thích hay không này nữa.
Nói thích, chỉ sợ anh biết lại làm bộ làm tịch, nói không thích, lại có chút không đúng ý. Cô quả thật thích cùng anh tứ chi quấn lấy, giao thoa cảm giác, nhưng lại không bằng anh mưu cầu danh lợi, như vậy cũng chỉ là giải quyết vẫn đề sinh lý nam nữ.
“Thật không thích?” Anh ở bên tai cô hỏi, thanh âm lười biếng sau khi thỏa mãn tình dục.
“Em muốn ngủ.” Cô nói sang chuyện khác.
Tốt, cô không muốn nói cái này, liền đổi vậy: “Anh nghĩ muốn một đứa bé.” Anh đột nhiên mở miệng.
Đồng Tử Du đang nhắm mắt đột nhiên mở to: “Anh vừa nói cái gì?” Đứa bé? Ý tứ của anh không phải giống như cô nghĩ chứ?
Cô biết anh là con riêng, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, sau khi anh 7, 8 tuổi mới có thể chính danh. Hơn nữa nghe mẹ anh nói, khi đó anh kiên trì không theo họ Hắc, muốn họ Bạch cùng họ mẹ.
Có lẽ là từ bé đã bị mọi người xem thường, bị người ăn hiếp, anh luôn luôn làm biện pháp ngừa thai đến một giọt nước cũng không lọt, không cho phép có ngoài ý muốn xuất hiện.
Hiện tại anh nói muốn đứa bé, mà anh không thể nào để cho co anh thành con riêng, cho nên, ý tứ của anh phải…….Kết hôn?
“Anh nghĩ có đứa bé cùng em.” Người phụ nữ của anh cực kỳ thông minh, cho nên anh tin
tưởng cô hiểu ý tứ của anh.
“Cho nên?”
“Chính là muốn đứa bé.”Nam nhân vẫn không được tự nhiên nói ra lời cầu hôn.
Đồng Tử Du đột nhiên rất muốn cười lớn, mà cô làm thật, khiến cho mặt nam nhân tối lại:
“Cười cái gì?”
“Ha ha……” Đồng Tử Du hít sâu một hơi, ngừng cười, “Anh muốn đứa bé?”
“Ừ.” Nam nhân đột nhiên thấp thỏm.
“Vậy anh muốn hôn lễ?”
“Dĩ nhiên, đứa bé phải là con hợp pháp của anh.” Bạch Mộ Hiên nghiêm nghị nhìn cô, đáng chết, không phải nữ nhân này muốn có con rồi mới cưới chứ? Đương nhiên là sau khi kết hôn.
“Vậy……” Đồng Tử Du xoay người lại, nhìn vào mắt anh. “Vậy anh đều đã an bài tốt rồi?”
“Anh đang trưng cầu ý kiến của em.” Anh vô cùng tôn trọng cô, mặc dù đính hôn là do tâm cơ của anh mà thành.
“Như vậy nếu…” Đồng Tử Du khẽ mỉm cười. Bạch Mộ Hiên không khỏi ngừng thở, anh tuyệt không giống như bề ngoài tự tại.
“Dù sao đính hôn lâu như vậy anh nghĩ kết liền kết thôi.” Đồng Tử Du lạnh nhạt nói.
Bạch Mộ Hiên đầu tiên là vui mừng, sau lại cảm thấy có gì không đúng, cái gì gọi là anh nghĩ kết liền kết? Cô không muốn?
“Em có ý tứ gì?”
“Ý ở trên mặt chữ.” Đồng Tử Du thủy chung ưu nhã cười.
“Đồng Tử Du, em nhất định phải nghĩ kết, điều đó phải rõ ràng!” Bạch Mộ Hiên nổi giận quát.
“Từ khi mới bắt đầu em liền không có cơ hội lựa chọn, không phải sao?” Đồng Tử Du đột nhiên thấy buồn. Cô cho là mình không để tâm đến chuyện hai người kết thân, nhưng thật sự là không phải, cô luôn quan tâm. Cô là phụ nữ, luôn khát vọng được người yêu sủng ái, bạn tốt của cô cũng vậy, mọi người đều được chồng yêu thương.
Mấy năm nay cô cũng thấy được biểu hiện của anh, là một người chồng tốt. Nhưng cô luôn nhớ tới hôn nhân của họ xuất phát từ lợi ích kinh tế.
Hiện tại cô sắp 30 rồi, anh cũng đã 32, anh nghĩ kết hôn mà cô nhất định phải phối hợp với anh, trước sau như một.
Bạch Mộ Hiên lạnh lùng nhìn cô, không nói tiếng nào xuống giường, mặc quần áo, cầm ví tiền, điện thoại di động, rời đi.
Tiếng đóng cửa tạo một vết thương trong ngực cô, cô lặng lẽ lau khô nước mắt, ảo não vì hành động vừa rồi của mình.
Tại sao cô nói ra những lời như vậy? Rõ ràng chính mình cùng ý nghĩ của anh giống nhau, hai nhà vì kết hợp của bọn họ đều có chỗ tốt. Cô càng ngày càng quá tham rồi.
Cô nghĩ muốn cái gì?
Trong lòng loáng thoáng có đáp án, cô nhắm mắt không thèm nghĩ nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook