Bộ Tứ Ngớ Ngẩn
-
Chương 5
Tối đó, sau khi tôi đem một ít quần áo của Lâm vào bệnh viện, đã là mười giờ đêm. Tôi giật mình khi thấy Minh vẫn còn ở trong phòng bệnh với Lâm.
Lâm cũng có ý bảo Minh về nhà nghỉ ngơi, để tôi ở lại với nó là được.
Minh trầm ngâm một lát, có lẽ là không biết mình nên lấy lí do gì để muốn ở lại, nên cũng ra về, nhưng không yên tâm nên lại nhắn tin cho Lâm 'Có chuyện gì thì gọi điện cho mình.'
'Được rồi. Cảm ơn Minh.'
Tôi nhìn Lâm, tâm trạng có vẻ cũng đã tốt hơn, sắc mặt bớt phần nào nhợt nhạt, ít ra nó đã có sức sống hơn một tí, gò má cũng đã ửng hồng rồi.
“Minh với mày từ nãy đến giờ có chuyện gì rồi?” tôi cố tình trêu chọc Lâm cho tâm trạng nó bớt nặng nề.
“Chuyện gì là chuyện gì. Mày cứ lung ta lung tung thì mày về luôn đi.” Nó cười... nhưng nụ cười chả có tí nào chân thật, giống như đây chỉ là một cử động nhỏ của cơ miệng.
“Thôi mày tắm rửa gì đi. Để tao trông bác cho.”
“Ừ. Cảm ơn mày.”
Lâm đứng lên khỏi ghế, nó vừa đi được vài bước thì ngón tay của mẹ Lâm cử động. Tôi hét ầm lên “Mẹ mày tỉnh rồi Lâm ơi!”
...
Tôi ngáp dài rồi gục đầu xuống bàn. Hôm qua tôi ngủ dật dờ chẳng ra cái mô tê gì nên bây giờ cực kì buồn ngủ.
Cái chỗ bên cạnh tôi thật là trống trải.
Cách một khoảng rộng là Minh ngồi trầm ngâm nhìn vào điện thoại. Lúc này đôi mắt Minh thật thâm trầm, khó có thể đoán được cậu ta đang nghĩ cái gì trong đầu.
Lâm nghỉ học hôm nay... nó đưa mẹ nó đi khám tổng quát lại một lần nữa, xem có tổn thương gì hay không. Ba nó cũng bàn giao hết việc cho thư kí rồi đến bệnh viện chung với hai mẹ con nó.
Nó mà nghỉ học thì tôi cô đơn phải biết.
Jenifer chạy xuống bàn tôi ngó nghiêng rồi hỏi: “Hết tiết một rồi sao con Lâm nó còn chưa tới vậy, tao nhớ sáng hôm qua nó cũng về trước mà phải không?” nó là đứa thứ năm hỏi tôi câu này từ sáng đến giờ.
Bọn tôi là vậy, chỉ cần không thấy một đứa, hay là bạn muốn tìm một đứa thì cần hỏi đứa còn lại, chắc chắn nó sẽ biết. Hoặc như bình thường thì nếu có đứa nào muốn tìm Lâm, chỉ cần tìm bóng dáng của tôi, Lâm chắc chắn sẽ ở bên cạnh.
Hình ảnh tôi và Lâm vai kề vai đã chẳng còn xa lạ nữa.
“Bạn bè kiểu gì vậy con kia? Mẹ nó bị tai nạn giao thông nhập viện từ hôm qua rồi.”
“Đù... vậy giờ nó ở trỏng hả?”
“Ừ. Tối hôm qua nó thức trắng đêm luôn. Hôm nay còn phải chạy đôn chạy đáo nữa, tao nghĩ ngày mai nó cũng nghỉ học luôn.”
“Mẹ nó sao rồi?”
“Tỉnh tối qua rồi.”
“Ồ... vậy gởi lời hỏi thăm cho nó giùm tao. Lát nữa tao sẽ nhắn tin cho nó, nhưng dù gì thì nhờ mày gián tiếp nói cũng hơn.””Ừ, để tao nói cho.”
Jenifer quay lưng về chỗ ngồi. Minh ngồi bên cạnh đột nhiên mở lời hỏi: “Một lát tan học bạn có vào bệnh viện không?”
“Tất nhiên là có rồi. Bạn hỏi làm gì vậy?”
“Vậy đi cùng đi.”
...
Tiếng chuông báo giờ ra chơi vang lên. Không có Lâm, tôi như cá mất nước, chỉ biết chui vào căn tin mua thức ăn rồi ngồi gặm một mình.
Trên bàn tôi đầy bánh ngọt bánh mặn, có một hộp sữa và một lon coca.
Tôi bắt đầu lột cái bánh đầu tiên, mắt mơ hồ nhìn về xa xăm. Đột nhiên, có một bóng đen thật cao chắn trước tầm mắt tôi. Rồi người nào đó bị ấn xuống cái ghế nhựa đối diện tôi. Một người khác lại ngồi xuống cái ghế cạnh đó.
Tôi giật mình nhìn một lượt hai người họ.
“Hello Hạ. Hôm nay có một mình thôi hả?” Kha mỉm cười dịu dàng.
“À... ừ.” Tôi lúng túng đáp khi gặp phải ánh mắt của Khải.
Hai người trước mắt tôi chẳng ai xa lạ. Kha thì hớn ha hớn hở cười tươi rói. Trong khi Khải vẻ mặt đầy miễn cưỡng, giống như là bị ép buột ngồi cùng bàn với tôi... chỉ là càng cau có thì hắn ta trông càng đẹp trai... chỉ có ánh mắt của Khải là hoàn toàn băng giá, vô cùng sắc lạnh, khiến tôi thấy rùng mình.
Hắn ta giống như là đang nhìn tôi với ánh mắt căm phẫn ấy. Này này, cậu ngồi đây là do bạn cậu ấy chứ nào phải do tôi, mắc gì nhìn tôi như vậy, hơn nữa, ngồi đối diện cậu... tôi ăn không có nổi!!!
“Cho tụi này ngồi chung bàn nha, căn tin hết chỗ rồi.”
“Cứ thoải mái.” Nói ra câu này, tay tôi bóp chặt vỏ bánh trong tay khiến nó cọ vào nhau sột soạt... tức!!!
Thật ra Kha cứ ngồi hay nằm ở đây cũng được, chỉ cần tên kia lượn đi thôi.
“Hạ cũng ác ghê, hôm qua cho tui nick facebook rồi chẳng thèm chấp nhận lời mời kết bạn... cũng chẳng thèm nói chuyện với tui.”
“À... xin lỗi nha, hôm qua tui có chút việc.” tôi nói rồi lấy điện thoại ra đăng nhập facebook để chấp nhận, gì chứ không làm bây giờ thể nào tối nay tôi cũng quên, chẳng lẽ gần sau gặp lại tôi lại viện cớ nhà hàng xóm tôi có việc ư.
“He...” Kha đột nhiên cười tủm tỉm rồi đứng dậy “Tui đi mua nước, bà ngồi đây với Khải đi.”
Hắn ta nói rồi te te chạy đi mất, len vào dòng người đông đúc trong căn tin.
Tôi nhìn theo Kha rồi chột dạ len lén liếc Khải.
Hắn ta chẳng thèm để tâm đến tôi mà ngồi nhìn... chằm chằm vào cái máy chơi game trên tay. Cái tên não mịn này nghiêm túc chơi game thật không giống với hình tượng của hắn chút nào.
Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải thừa nhận, tên này đẹp trai quá trời quá đất. Khuôn mặt nghiêng đến chính diện đến xéo góc cũng đều bộc lộ vẻ nam tính mạnh mẽ của Khải. Tôi vô thức ngớ mặt ra.
Điện thoại tôi đột nhiên rung lên. Tôi liếc nhìn. Kha nhắn cho tôi một tin nhắn trên facebook. Tên này rốt cuộc lại làm cái trò gì vậy chứ? Có gì thì cứ nói trực tiếp với tôi, đi mất tiu rồi nhắn tin cho tôi là sao chứ? Nhưng một suy nghĩ cực kì không khả thi vừa xẹt qua trong đầu tôi... chỉ một giây thôi, cũng đủ khiến tôi tự cốc đầu mình chửi bản thân ngu ngốc hết sức.Tên đó rất lạnh lùng, chắc sẽ không có chuyện đó đâu... nhỉ?
Ngón tay tôi kéo một đường trên màn hình. Tin nhắn chi tiết hiện ra 'Người nhặt cuốn tập giùm bà là Khải đó. Mà cậu ta thì ngại ngại ngùng ngùng không dám đưa thẳng cho bà nên mới nhờ tui đưa.'
Ặc... đúng như tôi đoán... thật là... nhiều khi tôi cũng thông minh lắm chứ.
Tôi lại len lén liếc Khải, nhắn vội một tin cho Kha 'Ông mau về đây đi. Tui đang rất khó xử.'
'Được được. Tui về ngay. Tui đang xếp hàng mua nước.' Kha nhanh chóng nhắn lại.
Hự... nhìn dòng người chen chúc bên kia, tôi bất giác rùng mình.
Số tôi may mắn, lớp học gần căn tin nên chỉ reng chuông hết tiết, tôi đã vội vội vàng vàng chạy thẳng xuống căn tin mua trước thức ăn và chiếm địa bàn, sau đó thì ngồi nhìn vẻ mặt khổ sở của mấy đứa kia khi phải tranh giành như vật lộn. Bây giờ Kha chui vào đó là một quá trình, mua được là một quá trình khác, và chui ra được khỏi đám người đó lại là một quá trình khác. Chờ cậu ta về đến bàn có mà hết giờ ra chơi luôn rồi.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại nghiến răng ken két.
Tôi đành phải tự lực cánh sinh... lại ngước lên len lén nhìn Khải, không ngờ bốn mắt gặp nhau, tôi và cậu ta cùng lúc nhìn đối phương. Nhưng mà hình như... trước lúc tôi nhìn Khải, cậu ta đã nhìn tôi được một quãng thời gian rồi.
Thấy tôi nhìn lại mình vậy mà cậu ta vẫn tỉnh bơ nhìn tôi như thể... nhìn chằm chằm vào người khác, hơn nữa còn là người khác phái, hơn nữa còn mới gặp nhau có lần thứ hai là một việc hết sức bình thường.
Không để tôi kịp nói gì, Khải chậm rãi mở miệng lên tiếng: “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì với tui? Đừng có ở đó mà nhìn lén người khác.”
“A... ai nhìn lén cậu đâu? Tui... tui là nhìn thấy cái lá vướng trên tóc cậu thôi.” Tôi chém như thánh phán, còn chưa kịp kiêu ngạo vì bản thân quá thông minh thì kết quả là gậy ông đập lưng ông.
“Vậy lấy xuống giúp tui.” Khải nhếch mép đầy kiêu ngạo, giống như hắn ta có thể nhìn thấu rõ hết mọi suy nghĩ cũng như hành động của tôi, mà đơn thuần chỉ là đang diễn theo để xem kịch hay vậy.
“T... Tự lấy đi. Mắc gì tui phải lấy cho cậu?”
“Tui không biết nó ở đâu hết.” Hắn cãi ngang.
“Ở... ở bên phải ấy.” Tất nhiên chuyện chiếc lá nằm ở bên phải cũng là một tình tiết hư cấu tôi tự gầy dựng nên.
“Bên phải nào cơ?”
“Bên phải cái đầu cậu ấy!”
“Cả hai tay tui đều bận chơi game rồi, phiền cậu lấy xuống giúp tui đi.”
“Ở đâu ra vậy? Tui không phải người hầu của cậu nha!”
“Nếu vậy thì... chiếc lá trên đầu tôi không tồn tại phải không?”
“Đâu có, có mà!!” tôi điên tiết hét lên phản kháng.
“Ờ. Vậy lấy giùm đi.” Hắn thản nhiên đáp... tôi cảm thấy mình vừa bị hắn xoay đúng một vòng.Tôi thở phì phì tức tối hơi chồm người dậy, choài người ra phía trước. Khải vô cùng thích thú, ngồi tựa lưng về sau vô cùng thoải mái, hai tay cầm cái máy chơi game, ngón tay liên tục chuyển động trong khi mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi... hắn chơi game kiểu quái gì thế?!
Tôi liếc hắn một cái, môi hắn lập tức cong thành một đường.
Tôi chống tay xuống bàn, một tay vươn về phía hắn. Có vài người trong căn tin lúc này đang hướng sự chú ý đến chúng tôi.
Tôi càng đỏ mặt... vừa vì giận, mà vừa vì ngại.
Khi ngón tay tôi sắp chạm vào mái tóc Khải, thì tôi nhanh chóng rụt về, đỏ mặt ngồi xuống ghế, khẽ tằng hắng: “E hèm... nó tự mình bay đi rồi.”
Nói xong, tôi ngượng đến không thể ngượng hơn, toàn thân nóng rực như ngồi trên một lò lửa lớn có khả năng sưởi toàn cơ thể.
Tay tôi run run bấu chặt vào nhau, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào hắn. Cho đến một lúc sau, không nghe thấy động tĩnh gì hết, tôi mới ngẩng đầu nhìn Khải.
Khải cười khẩy... A! Lại cái nụ cười đó! Cái nụ cười như thể muốn nói “Tui thừa biết trò của cô rồi, mà vì cô diễn sâu quá nên tui cũng diễn theo cho cô vui.”
Chết tiệt!!
Lại bị hắn chơi một vố rồi... cơ mà lần này hình như là tự mình hại mình nha.
Điện thoại tôi lại rung lên, nhưng là những đợt dài.
Tôi lười nhác bắt máy khi thấy hai chữ hiện trên màn hình 'Ba'.
“Alo ba con nghe.”
“Hạ hả con?”
“Dạ.” Tôi lơ đãng đưa mắt sang nơi khác, toàn thân như rã rời, tựa người vào lưng ghế, cầm một cái bánh ngọt lên ăn tiếp.
“Con lo mà sắp xếp đi ăn với Minh lần thứ hai đi. Ba mẹ Minh cũng đã sắp xếp hết rồi.” giọng của ông đều đều bên tai tôi, mà nghe như sét đánh ngang tai.
Tôi lập tức cau mày, có chút tăng âm lượng giọng nói: “Con không đi đâu! Đừng có ép con!”
Khải rời mắt khỏi màn hình, nhìn tôi.
“Hạ. Ba mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Hai đưa bây giờ gặp nhau tìm hiểu nhau đi. Sau này có thể từ từ phát triển tình cảm. Con với Minh chỉ là đính hôn trước thôi mà. Khi hai đứa lớn lên, biết đâu có thể có tình cảm với nhau thì sao? Khi đó hai nhà sẽ tổ chức lễ cưới cho hai đứa.”
“Nếu ba cứ ép con... con... con... con cạo đầu cho ba xem!” tôi nghĩ dữ dằn lắm mới được hai chữ 'cạo đầu' đầy tinh hoa đó, vậy mà tên đối diện tôi lại dám che miệng cười... lần đầu tiên thấy hắn cười là cười khinh bỉ, sau đó lại là cười khẩy kiêu ngạo, bây giờ là cười trêu chọc. Tên này rốt cuộc có thể cười bình thường như bao người khác hay không!? Tôi liếc hắn một cái rồi nói tiếp “Con có bạn trai rồi. Cậu ấy sẽ không đồng ý chuyện Minh với con đâu. Con cúp đây, không thì cậu ấy lại khó chịu.”
“Nó đang ở bên cạnh con hả? Thằng người yêu của con đó?”
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói “Dạ.”'
“Đưa điện thoại ba nói chuyện với nó.”
“Ba... bây giờ ba quản cả con?”
“Đưa cho nó nói chuyện.” Giọng ông vô cùng nghiêm túc.
Tôi lại suy nghĩ một lát rồi đáp “Được. Ba chờ con một chút.”
Tôi che phần mic của điện thoại rồi nhướn người sang Khải thều thào: “Này. Cậu giúp tui một chút. Giả làm người yêu của tui nói chuyện với ba tui. Ông ấy muốn đính hôn tôi với người ta, mà tui không có thích người đó. Đại loại tình hình là vậy.”
“Kể tui tình hình làm gì, tôi đâu có định sẽ giúp cậu.” không biết là vô tình hay cố ý mà Khải nói lớn tiếng hơn, cứ như muốn rống vào điện thoại cho ba tôi biết ấy! Cái tên đáng ghét não mịn!
“Giúp tôi đi mà!” tôi dù rất tức giận nhưng phải nhờ hắn giúp nên cố gặng dịu giọng xuống, còn đưa ra một nụ cười rất chi là cầu hòa. Vậy mà hắn vô cùng đáng ghét, nhếch mép trêu ngươi tôi, đã vậy lại lớn tiếng đáp.
“Tại sao tui phải giúp cậu?”
Cố tình! Rõ ràng là cố tình! Lúc đầu tôi với hắn nói chuyện với nhau, giọng hắn cũng đâu có lớn như vậy đâu! Cái tên này thật là khiến người khác muốn chửi thề!
Bình tĩnh lại Hạ ơi... bình tĩnh đi...
Tôi một lần nữa nuốt cục tức vào bụng, ngẩng đầu mỉm cười với hắn, nhưng ánh mắt xẹt xẹt tia lửa điện.
“Nếu cậu giúp tui, tui sẽ làm giúp cậu một chuyện...”
“Vô dụng như cậu thì giúp gì được tui...”
Núi lửa phun trào... cấp báo cấp báo!!
Vào ngày XX tháng YY, một vụ núi lửa phun trào đã xảy ra ở căn tin trường ZZ...
Tôi vốn định mặc kệ cả ba tôi mà hét lên chửi rủa hắn cho thõa thích thì Khải đột nhiên nở một nụ cười thích thú đầy quyến rũ. Hắn chồm người về phía tôi, vô cùng bình thản lấy cái điện thoại trên tay tôi đưa lên tai mình, cất giọng cực kì lạnh lùng mà cũng cực kì nghiêm túc, trong khi môi thì nhếch nhếch lên, còn mắt thì hướng chằm chằm về phía tôi như trêu tức.
“Alo, chào bác.”
Tôi làm dấu ra hiệu bảo hắn mở loa ngoài cho tôi nghe. Không ngờ Khải ngoan ngoãn làm theo... cứ tưởng hắn sẽ lại cứng đầu hay tìm cách trêu ghẹo tôi gì đó.
Tiếng của ba tôi phát ra nho nhỏ, tôi và hắn kề sát nhau nghe cho dễ.
Cách nhau một cái bàn, tôi phải cúi người, chồm lên mỏi quá thể, cuối cùng trực tiếp đi sang ngồi cạnh Khải.
Hắn có hơi bất ngờ, khuôn mặt thất thần nhưng vẫn điềm nhiên đáp trả câu hỏi của ba tôi: “Con là bạn trai Hạ?”
“Vâng.”
“Vậy con có thể bỏ ra một bữa tối đi ăn với bác không?” Ắc! Lời đề nghị kiểu quái gỡ gì thế kia?! Tôi ngẩng đầu nhìn Khải, ánh mắt đầy lo lắng. Vậy mà hắn còn chẳng buồn quan tâm đến tôi, lập tức đáp lời “Vâng. Tất nhiên là được ạ.”
“Vậy bác sẽ hẹn ngày giờ với Hạ, con cứ nói chuyện với nó rồi đến chỗ hẹn cho bác.” Tôi tá hỏa với câu nói của ba tôi.
Lúc đầu tôi chỉ nghĩ, bảo với ba tôi đã có bạn trai, ông sẽ xót xa cho đứa con gái mà không để tôi đính hôn với Minh nữa, đâu có ai ngờ sự việc lại thành ra thế này, hơn nữa, còn thành ra nghiêm trọng như vậy.
“Vâng.” Khải tiếp tục dạ dạ thưa thưa, vô cùng ngoan ngoãn lễ phép. Não mịn này cũng thông minh phết, cũng biết cách ăn nói đó chứ.
Lâm cũng có ý bảo Minh về nhà nghỉ ngơi, để tôi ở lại với nó là được.
Minh trầm ngâm một lát, có lẽ là không biết mình nên lấy lí do gì để muốn ở lại, nên cũng ra về, nhưng không yên tâm nên lại nhắn tin cho Lâm 'Có chuyện gì thì gọi điện cho mình.'
'Được rồi. Cảm ơn Minh.'
Tôi nhìn Lâm, tâm trạng có vẻ cũng đã tốt hơn, sắc mặt bớt phần nào nhợt nhạt, ít ra nó đã có sức sống hơn một tí, gò má cũng đã ửng hồng rồi.
“Minh với mày từ nãy đến giờ có chuyện gì rồi?” tôi cố tình trêu chọc Lâm cho tâm trạng nó bớt nặng nề.
“Chuyện gì là chuyện gì. Mày cứ lung ta lung tung thì mày về luôn đi.” Nó cười... nhưng nụ cười chả có tí nào chân thật, giống như đây chỉ là một cử động nhỏ của cơ miệng.
“Thôi mày tắm rửa gì đi. Để tao trông bác cho.”
“Ừ. Cảm ơn mày.”
Lâm đứng lên khỏi ghế, nó vừa đi được vài bước thì ngón tay của mẹ Lâm cử động. Tôi hét ầm lên “Mẹ mày tỉnh rồi Lâm ơi!”
...
Tôi ngáp dài rồi gục đầu xuống bàn. Hôm qua tôi ngủ dật dờ chẳng ra cái mô tê gì nên bây giờ cực kì buồn ngủ.
Cái chỗ bên cạnh tôi thật là trống trải.
Cách một khoảng rộng là Minh ngồi trầm ngâm nhìn vào điện thoại. Lúc này đôi mắt Minh thật thâm trầm, khó có thể đoán được cậu ta đang nghĩ cái gì trong đầu.
Lâm nghỉ học hôm nay... nó đưa mẹ nó đi khám tổng quát lại một lần nữa, xem có tổn thương gì hay không. Ba nó cũng bàn giao hết việc cho thư kí rồi đến bệnh viện chung với hai mẹ con nó.
Nó mà nghỉ học thì tôi cô đơn phải biết.
Jenifer chạy xuống bàn tôi ngó nghiêng rồi hỏi: “Hết tiết một rồi sao con Lâm nó còn chưa tới vậy, tao nhớ sáng hôm qua nó cũng về trước mà phải không?” nó là đứa thứ năm hỏi tôi câu này từ sáng đến giờ.
Bọn tôi là vậy, chỉ cần không thấy một đứa, hay là bạn muốn tìm một đứa thì cần hỏi đứa còn lại, chắc chắn nó sẽ biết. Hoặc như bình thường thì nếu có đứa nào muốn tìm Lâm, chỉ cần tìm bóng dáng của tôi, Lâm chắc chắn sẽ ở bên cạnh.
Hình ảnh tôi và Lâm vai kề vai đã chẳng còn xa lạ nữa.
“Bạn bè kiểu gì vậy con kia? Mẹ nó bị tai nạn giao thông nhập viện từ hôm qua rồi.”
“Đù... vậy giờ nó ở trỏng hả?”
“Ừ. Tối hôm qua nó thức trắng đêm luôn. Hôm nay còn phải chạy đôn chạy đáo nữa, tao nghĩ ngày mai nó cũng nghỉ học luôn.”
“Mẹ nó sao rồi?”
“Tỉnh tối qua rồi.”
“Ồ... vậy gởi lời hỏi thăm cho nó giùm tao. Lát nữa tao sẽ nhắn tin cho nó, nhưng dù gì thì nhờ mày gián tiếp nói cũng hơn.””Ừ, để tao nói cho.”
Jenifer quay lưng về chỗ ngồi. Minh ngồi bên cạnh đột nhiên mở lời hỏi: “Một lát tan học bạn có vào bệnh viện không?”
“Tất nhiên là có rồi. Bạn hỏi làm gì vậy?”
“Vậy đi cùng đi.”
...
Tiếng chuông báo giờ ra chơi vang lên. Không có Lâm, tôi như cá mất nước, chỉ biết chui vào căn tin mua thức ăn rồi ngồi gặm một mình.
Trên bàn tôi đầy bánh ngọt bánh mặn, có một hộp sữa và một lon coca.
Tôi bắt đầu lột cái bánh đầu tiên, mắt mơ hồ nhìn về xa xăm. Đột nhiên, có một bóng đen thật cao chắn trước tầm mắt tôi. Rồi người nào đó bị ấn xuống cái ghế nhựa đối diện tôi. Một người khác lại ngồi xuống cái ghế cạnh đó.
Tôi giật mình nhìn một lượt hai người họ.
“Hello Hạ. Hôm nay có một mình thôi hả?” Kha mỉm cười dịu dàng.
“À... ừ.” Tôi lúng túng đáp khi gặp phải ánh mắt của Khải.
Hai người trước mắt tôi chẳng ai xa lạ. Kha thì hớn ha hớn hở cười tươi rói. Trong khi Khải vẻ mặt đầy miễn cưỡng, giống như là bị ép buột ngồi cùng bàn với tôi... chỉ là càng cau có thì hắn ta trông càng đẹp trai... chỉ có ánh mắt của Khải là hoàn toàn băng giá, vô cùng sắc lạnh, khiến tôi thấy rùng mình.
Hắn ta giống như là đang nhìn tôi với ánh mắt căm phẫn ấy. Này này, cậu ngồi đây là do bạn cậu ấy chứ nào phải do tôi, mắc gì nhìn tôi như vậy, hơn nữa, ngồi đối diện cậu... tôi ăn không có nổi!!!
“Cho tụi này ngồi chung bàn nha, căn tin hết chỗ rồi.”
“Cứ thoải mái.” Nói ra câu này, tay tôi bóp chặt vỏ bánh trong tay khiến nó cọ vào nhau sột soạt... tức!!!
Thật ra Kha cứ ngồi hay nằm ở đây cũng được, chỉ cần tên kia lượn đi thôi.
“Hạ cũng ác ghê, hôm qua cho tui nick facebook rồi chẳng thèm chấp nhận lời mời kết bạn... cũng chẳng thèm nói chuyện với tui.”
“À... xin lỗi nha, hôm qua tui có chút việc.” tôi nói rồi lấy điện thoại ra đăng nhập facebook để chấp nhận, gì chứ không làm bây giờ thể nào tối nay tôi cũng quên, chẳng lẽ gần sau gặp lại tôi lại viện cớ nhà hàng xóm tôi có việc ư.
“He...” Kha đột nhiên cười tủm tỉm rồi đứng dậy “Tui đi mua nước, bà ngồi đây với Khải đi.”
Hắn ta nói rồi te te chạy đi mất, len vào dòng người đông đúc trong căn tin.
Tôi nhìn theo Kha rồi chột dạ len lén liếc Khải.
Hắn ta chẳng thèm để tâm đến tôi mà ngồi nhìn... chằm chằm vào cái máy chơi game trên tay. Cái tên não mịn này nghiêm túc chơi game thật không giống với hình tượng của hắn chút nào.
Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải thừa nhận, tên này đẹp trai quá trời quá đất. Khuôn mặt nghiêng đến chính diện đến xéo góc cũng đều bộc lộ vẻ nam tính mạnh mẽ của Khải. Tôi vô thức ngớ mặt ra.
Điện thoại tôi đột nhiên rung lên. Tôi liếc nhìn. Kha nhắn cho tôi một tin nhắn trên facebook. Tên này rốt cuộc lại làm cái trò gì vậy chứ? Có gì thì cứ nói trực tiếp với tôi, đi mất tiu rồi nhắn tin cho tôi là sao chứ? Nhưng một suy nghĩ cực kì không khả thi vừa xẹt qua trong đầu tôi... chỉ một giây thôi, cũng đủ khiến tôi tự cốc đầu mình chửi bản thân ngu ngốc hết sức.Tên đó rất lạnh lùng, chắc sẽ không có chuyện đó đâu... nhỉ?
Ngón tay tôi kéo một đường trên màn hình. Tin nhắn chi tiết hiện ra 'Người nhặt cuốn tập giùm bà là Khải đó. Mà cậu ta thì ngại ngại ngùng ngùng không dám đưa thẳng cho bà nên mới nhờ tui đưa.'
Ặc... đúng như tôi đoán... thật là... nhiều khi tôi cũng thông minh lắm chứ.
Tôi lại len lén liếc Khải, nhắn vội một tin cho Kha 'Ông mau về đây đi. Tui đang rất khó xử.'
'Được được. Tui về ngay. Tui đang xếp hàng mua nước.' Kha nhanh chóng nhắn lại.
Hự... nhìn dòng người chen chúc bên kia, tôi bất giác rùng mình.
Số tôi may mắn, lớp học gần căn tin nên chỉ reng chuông hết tiết, tôi đã vội vội vàng vàng chạy thẳng xuống căn tin mua trước thức ăn và chiếm địa bàn, sau đó thì ngồi nhìn vẻ mặt khổ sở của mấy đứa kia khi phải tranh giành như vật lộn. Bây giờ Kha chui vào đó là một quá trình, mua được là một quá trình khác, và chui ra được khỏi đám người đó lại là một quá trình khác. Chờ cậu ta về đến bàn có mà hết giờ ra chơi luôn rồi.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại nghiến răng ken két.
Tôi đành phải tự lực cánh sinh... lại ngước lên len lén nhìn Khải, không ngờ bốn mắt gặp nhau, tôi và cậu ta cùng lúc nhìn đối phương. Nhưng mà hình như... trước lúc tôi nhìn Khải, cậu ta đã nhìn tôi được một quãng thời gian rồi.
Thấy tôi nhìn lại mình vậy mà cậu ta vẫn tỉnh bơ nhìn tôi như thể... nhìn chằm chằm vào người khác, hơn nữa còn là người khác phái, hơn nữa còn mới gặp nhau có lần thứ hai là một việc hết sức bình thường.
Không để tôi kịp nói gì, Khải chậm rãi mở miệng lên tiếng: “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì với tui? Đừng có ở đó mà nhìn lén người khác.”
“A... ai nhìn lén cậu đâu? Tui... tui là nhìn thấy cái lá vướng trên tóc cậu thôi.” Tôi chém như thánh phán, còn chưa kịp kiêu ngạo vì bản thân quá thông minh thì kết quả là gậy ông đập lưng ông.
“Vậy lấy xuống giúp tui.” Khải nhếch mép đầy kiêu ngạo, giống như hắn ta có thể nhìn thấu rõ hết mọi suy nghĩ cũng như hành động của tôi, mà đơn thuần chỉ là đang diễn theo để xem kịch hay vậy.
“T... Tự lấy đi. Mắc gì tui phải lấy cho cậu?”
“Tui không biết nó ở đâu hết.” Hắn cãi ngang.
“Ở... ở bên phải ấy.” Tất nhiên chuyện chiếc lá nằm ở bên phải cũng là một tình tiết hư cấu tôi tự gầy dựng nên.
“Bên phải nào cơ?”
“Bên phải cái đầu cậu ấy!”
“Cả hai tay tui đều bận chơi game rồi, phiền cậu lấy xuống giúp tui đi.”
“Ở đâu ra vậy? Tui không phải người hầu của cậu nha!”
“Nếu vậy thì... chiếc lá trên đầu tôi không tồn tại phải không?”
“Đâu có, có mà!!” tôi điên tiết hét lên phản kháng.
“Ờ. Vậy lấy giùm đi.” Hắn thản nhiên đáp... tôi cảm thấy mình vừa bị hắn xoay đúng một vòng.Tôi thở phì phì tức tối hơi chồm người dậy, choài người ra phía trước. Khải vô cùng thích thú, ngồi tựa lưng về sau vô cùng thoải mái, hai tay cầm cái máy chơi game, ngón tay liên tục chuyển động trong khi mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi... hắn chơi game kiểu quái gì thế?!
Tôi liếc hắn một cái, môi hắn lập tức cong thành một đường.
Tôi chống tay xuống bàn, một tay vươn về phía hắn. Có vài người trong căn tin lúc này đang hướng sự chú ý đến chúng tôi.
Tôi càng đỏ mặt... vừa vì giận, mà vừa vì ngại.
Khi ngón tay tôi sắp chạm vào mái tóc Khải, thì tôi nhanh chóng rụt về, đỏ mặt ngồi xuống ghế, khẽ tằng hắng: “E hèm... nó tự mình bay đi rồi.”
Nói xong, tôi ngượng đến không thể ngượng hơn, toàn thân nóng rực như ngồi trên một lò lửa lớn có khả năng sưởi toàn cơ thể.
Tay tôi run run bấu chặt vào nhau, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào hắn. Cho đến một lúc sau, không nghe thấy động tĩnh gì hết, tôi mới ngẩng đầu nhìn Khải.
Khải cười khẩy... A! Lại cái nụ cười đó! Cái nụ cười như thể muốn nói “Tui thừa biết trò của cô rồi, mà vì cô diễn sâu quá nên tui cũng diễn theo cho cô vui.”
Chết tiệt!!
Lại bị hắn chơi một vố rồi... cơ mà lần này hình như là tự mình hại mình nha.
Điện thoại tôi lại rung lên, nhưng là những đợt dài.
Tôi lười nhác bắt máy khi thấy hai chữ hiện trên màn hình 'Ba'.
“Alo ba con nghe.”
“Hạ hả con?”
“Dạ.” Tôi lơ đãng đưa mắt sang nơi khác, toàn thân như rã rời, tựa người vào lưng ghế, cầm một cái bánh ngọt lên ăn tiếp.
“Con lo mà sắp xếp đi ăn với Minh lần thứ hai đi. Ba mẹ Minh cũng đã sắp xếp hết rồi.” giọng của ông đều đều bên tai tôi, mà nghe như sét đánh ngang tai.
Tôi lập tức cau mày, có chút tăng âm lượng giọng nói: “Con không đi đâu! Đừng có ép con!”
Khải rời mắt khỏi màn hình, nhìn tôi.
“Hạ. Ba mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Hai đưa bây giờ gặp nhau tìm hiểu nhau đi. Sau này có thể từ từ phát triển tình cảm. Con với Minh chỉ là đính hôn trước thôi mà. Khi hai đứa lớn lên, biết đâu có thể có tình cảm với nhau thì sao? Khi đó hai nhà sẽ tổ chức lễ cưới cho hai đứa.”
“Nếu ba cứ ép con... con... con... con cạo đầu cho ba xem!” tôi nghĩ dữ dằn lắm mới được hai chữ 'cạo đầu' đầy tinh hoa đó, vậy mà tên đối diện tôi lại dám che miệng cười... lần đầu tiên thấy hắn cười là cười khinh bỉ, sau đó lại là cười khẩy kiêu ngạo, bây giờ là cười trêu chọc. Tên này rốt cuộc có thể cười bình thường như bao người khác hay không!? Tôi liếc hắn một cái rồi nói tiếp “Con có bạn trai rồi. Cậu ấy sẽ không đồng ý chuyện Minh với con đâu. Con cúp đây, không thì cậu ấy lại khó chịu.”
“Nó đang ở bên cạnh con hả? Thằng người yêu của con đó?”
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói “Dạ.”'
“Đưa điện thoại ba nói chuyện với nó.”
“Ba... bây giờ ba quản cả con?”
“Đưa cho nó nói chuyện.” Giọng ông vô cùng nghiêm túc.
Tôi lại suy nghĩ một lát rồi đáp “Được. Ba chờ con một chút.”
Tôi che phần mic của điện thoại rồi nhướn người sang Khải thều thào: “Này. Cậu giúp tui một chút. Giả làm người yêu của tui nói chuyện với ba tui. Ông ấy muốn đính hôn tôi với người ta, mà tui không có thích người đó. Đại loại tình hình là vậy.”
“Kể tui tình hình làm gì, tôi đâu có định sẽ giúp cậu.” không biết là vô tình hay cố ý mà Khải nói lớn tiếng hơn, cứ như muốn rống vào điện thoại cho ba tôi biết ấy! Cái tên đáng ghét não mịn!
“Giúp tôi đi mà!” tôi dù rất tức giận nhưng phải nhờ hắn giúp nên cố gặng dịu giọng xuống, còn đưa ra một nụ cười rất chi là cầu hòa. Vậy mà hắn vô cùng đáng ghét, nhếch mép trêu ngươi tôi, đã vậy lại lớn tiếng đáp.
“Tại sao tui phải giúp cậu?”
Cố tình! Rõ ràng là cố tình! Lúc đầu tôi với hắn nói chuyện với nhau, giọng hắn cũng đâu có lớn như vậy đâu! Cái tên này thật là khiến người khác muốn chửi thề!
Bình tĩnh lại Hạ ơi... bình tĩnh đi...
Tôi một lần nữa nuốt cục tức vào bụng, ngẩng đầu mỉm cười với hắn, nhưng ánh mắt xẹt xẹt tia lửa điện.
“Nếu cậu giúp tui, tui sẽ làm giúp cậu một chuyện...”
“Vô dụng như cậu thì giúp gì được tui...”
Núi lửa phun trào... cấp báo cấp báo!!
Vào ngày XX tháng YY, một vụ núi lửa phun trào đã xảy ra ở căn tin trường ZZ...
Tôi vốn định mặc kệ cả ba tôi mà hét lên chửi rủa hắn cho thõa thích thì Khải đột nhiên nở một nụ cười thích thú đầy quyến rũ. Hắn chồm người về phía tôi, vô cùng bình thản lấy cái điện thoại trên tay tôi đưa lên tai mình, cất giọng cực kì lạnh lùng mà cũng cực kì nghiêm túc, trong khi môi thì nhếch nhếch lên, còn mắt thì hướng chằm chằm về phía tôi như trêu tức.
“Alo, chào bác.”
Tôi làm dấu ra hiệu bảo hắn mở loa ngoài cho tôi nghe. Không ngờ Khải ngoan ngoãn làm theo... cứ tưởng hắn sẽ lại cứng đầu hay tìm cách trêu ghẹo tôi gì đó.
Tiếng của ba tôi phát ra nho nhỏ, tôi và hắn kề sát nhau nghe cho dễ.
Cách nhau một cái bàn, tôi phải cúi người, chồm lên mỏi quá thể, cuối cùng trực tiếp đi sang ngồi cạnh Khải.
Hắn có hơi bất ngờ, khuôn mặt thất thần nhưng vẫn điềm nhiên đáp trả câu hỏi của ba tôi: “Con là bạn trai Hạ?”
“Vâng.”
“Vậy con có thể bỏ ra một bữa tối đi ăn với bác không?” Ắc! Lời đề nghị kiểu quái gỡ gì thế kia?! Tôi ngẩng đầu nhìn Khải, ánh mắt đầy lo lắng. Vậy mà hắn còn chẳng buồn quan tâm đến tôi, lập tức đáp lời “Vâng. Tất nhiên là được ạ.”
“Vậy bác sẽ hẹn ngày giờ với Hạ, con cứ nói chuyện với nó rồi đến chỗ hẹn cho bác.” Tôi tá hỏa với câu nói của ba tôi.
Lúc đầu tôi chỉ nghĩ, bảo với ba tôi đã có bạn trai, ông sẽ xót xa cho đứa con gái mà không để tôi đính hôn với Minh nữa, đâu có ai ngờ sự việc lại thành ra thế này, hơn nữa, còn thành ra nghiêm trọng như vậy.
“Vâng.” Khải tiếp tục dạ dạ thưa thưa, vô cùng ngoan ngoãn lễ phép. Não mịn này cũng thông minh phết, cũng biết cách ăn nói đó chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook