Bộ Tứ Ngớ Ngẩn
-
Chương 30
Tin nhắn khác lập tức hiện ra từ Minh 'Ok.'
Nó hoảng hốt cầm điện thoại lên xem... chỉ thấy tin nhắn phía trên là 'Giúp tui nhảy đi *icon khóc*'
Lâm trừng mắt, trầm mặc trong chốc lát rồi nó vơ lấy cái gối trên ghế, ụp vào mặt hét lớn... cái hình ảnh này, hình như hôm qua mới xảy ra với tôi thì phải.
Sau khi hét xong thì nó quay sang tôi: “AA! Con kia! Mày muốn chết có phải không?”
“Tao đi thay đồ đây.” Tôi cười khẩy rồi tung tăng chạy lên phòng vơ lấy áo thun đen với sơ mi khoác ngoài.
Sau khi xuống nhà tôi đã chẳng thấy Lâm đâu nữa, hình như là tới buổi tập riêng của hai người đó rồi.
Mà tôi thấy cũng lạ, người tôi thích mà thích lại tôi thì tôi với người đó chắc chắn sẽ không có dây dưa như hai cái đứa này đâu. Người ngoài nhìn vào ai chẳng biết Minh thích Lâm và ngược lại Lâm cũng thích Minh?
Nó còn bày ra bộ mặt tình trong như đã vẻ ngoài còn e kia chứ.
Tôi cười ngu ngơ ngồi chờ Kha qua rước đi.
Không trễ một giây, Kha lò mặt vào gọi lớn tên tôi.
Ầy... nhà tôi có chuông mà? Gọi tên tôi um cả lên thế này, chắc chắn tôi sẽ lại thành chủ đề nóng hổi cho mấy bà thím khu nhà tôi nữa cho xem.
Tôi nhanh chóng chạy ra, không để Kha gọi đến lần thứ hai, rồi sau đó, hai đứa chạy đi.
Kha kéo tôi đến quán trà sữa gì gì đó, nhìn bên ngoài có vẻ sang trọng. Kha gửi xe rồi cùng tôi vào trong. Vừa mới bước qua khỏi cánh cửa kính thì một dàn nhân viên chạy ra, mặt mày ai cũng hớn ha hớn hả.
Dù cho biểu cảm của họ có bựa đến thế nào thì tôi vẫn thấy ai cũng đẹp nha, thật đáng ngưỡng mộ. Nhân viên ở đây nhìn khuôn mặt thì đoán chừng toàn là sinh viên đại học, ai cũng xinh, cũng có nét riêng của mình, thậm chí vị khách mới vào là Kha cũng nổi bật không kém.
Cách bày trí rất đẹp, rất sang trọng nhưng lại mang hơi thở cổ xưa, đèn vàng rực rỡ ấm áp. Trên bức tường đen dày đặc những bức tranh từ phấn trắng, nhìn vô cùng nghệ thuật. Trên đầu đầy những chiếc tách nhỏ treo lơ lửng, bên góc nhà còn có cầu thang uốn vòng dẫn lên tầng trên. Nói túm lại là tôi rất thích nơi này.
Kha thấy tôi chăm chú quan sát chỉ mỉm cười, nhưng mấy nhân viên ở đây lại chạy ào đến, cười với tôi. Tôi giật cả mình vô thức lùi lại một bước. Một chị gái tóc nâu uốn xoăn nhẹ sấn tới hỏi tôi, mà giống như là muốn xé cả người tôi ra vậy: “Em với thằng nhóc này hẹn hò à?”
“Dạ??” Vâng, tôi còn hoang mang lắm.
Mình là khách lần đầu đến đây mà được chào đón nồng nhiệt như khách VIP thế này, tôi còn chưa kịp tiêu hóa, bây giờ lại hỏi tôi một câu không đầu đuôi như vậy, mãi một lúc sau tôi mới nhíu mày nhìn sang cái 'thằng nhóc' chị ấy nói, đưa ánh mắt tò mò nhìn Kha.
Cậu ta từ đầu đến cuối vẫn cứ mỉm cười nhìn tôi, không có lấy một từ giải thích cho mấy anh chị. Bây giờ, tôi nhìn cậu ta như vậy, Kha mới quay sang mấy người kia, hình như khuôn mặt còn hớn hở hơn cả lúc nãy: “Mấy anh chị đừng có hiểu lầm, cậu ấy chỉ là bạn của em thôi.””Xùy... thằng nhóc này cứ xấu hổ. Thôi hai đứa chọn chỗ đi.”
Một anh khác mỉm cười với cả hai chúng tôi, kéo tay tôi vào trong. Tôi nuốt nước bọt cái ực. Thú thật là... từ trước đến giờ chưa có ai rào đón tôi như thế này, có chút không quen...
Sau khi họ kéo nhau đi hết, ờ thì vẫn bắn về chúng tôi những tia nhìn đầy ẩn ý thì tôi rùng mình nhướn người lại gần Kha hỏi nhỏ hắn: “Mấy người đó... vậy là sao?”
“Họ hả? Tui quen mấy người đó hồi đi làm tình nguyện.” Kha cười toe toét.
“À...” tôi gật gù tỏ vẻ đã thông, sau đó len lén liếc về phía họ đang đứng ở quầy... họ vẫn nhìn chúng tôi cười cười rồi che miệng nói gì đó, sau đó cười khúc khích đầy gian tà.
Tôi nổi hết da gà rồi... hức... làm ơn đừng soi tôi như vậy có được không?
Động tác của tôi sắp cứng đờ hết rồi đây này!!
“Sao mấy người đó cứ nhìn tụi mình vậy??” tôi mếu máo.
Kha chỉ mỉm cười.
Ngoài việc nhân viên ở đây quá... ba chấm ra thì mọi thứ đều rất tuyệt, từ view đến thức ăn nước uống.
Ăn uống xong thì chúng tôi tạm biệt anh chị, tản bộ ra phố đi bộ chơi, trước khi đi, tôi còn bị họ kéo lại nói một lượt thứ tiếng gì đó...
Ra phố đi bộ, nắng hôm nay nhè nhẹ đáp xuống đất chứ không gay gắt như mọi khi. Gió thu như lướt nhẹ trong không khí, kéo tóc tôi cuộn lên từng đợt một.
Trên tay Kha và tôi là hai ly nước được tặng kèm theo.
Hôm nay thật ra chỉ có trường tôi cho nghỉ, hơn nữa còn là ngày thường, vậy mà ở đây vẫn có rất nhiều cặp đôi và nhóm bạn đến chơi, tuy nhiên, hình như ai cũng len lén liếc qua Kha một cái, vậy mà cậu ta chẳng có chút nào nhận thức vẫn cười nói thật vui vẻ.
Kha đột nhiên dừng lại.
Lúc này, bong bóng xà phòng trong suốt nhưng đủ màu sắc lung linh bay khắp nơi bị gió cuốn bay loạn xạ, cả một vùng trời chỉ toàn những màu sắc lung linh. Những đám mây trắng phía sau nổi bật trên nền trời xanh như tô thêm vẻ đẹp trai cho Kha cùng với dáng người một cây đen cao lớn chững chạc. Một vài tia nắng nhè nhẹ đáp lên đôi vai to rộng của cậu ta khiến mọi thứ đột nhiên trở nên thật mờ ảo.
Tôi ngớ người nhìn Kha. Cậu ta liền mỉm cười: “Thật ra có chuyện này... tui định nói với bà hồi đi Vũng Tàu rồi, nhưng sau đó có nhiều chuyện quá nên chưa có dịp.”
Tôi nuốt nước bọt tròn mắt lên nhìn Kha: “Chuyện gì?”
“Thật ra chuyện này tui không nói thì chắc bà cũng đã nhận ra rồi.”
Tôi mơ hồ nhận ra ý tứ trong câu nói của Kha là gì, cả người lại run lên.
“Tui thích bà.”
Kha cười tít mắt, trên khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc, đôi mắt tít lại cũng không khuất được nét long lanh tươi tắn.
“Làm bạn gái tui nha.”
Tôi biết thì biết thật, nhưng còn chưa chuẩn bị tinh thần nha, bị hỏi bất chợt như thế này thì biết trả lời như thế nào đây!!!Thấy tôi cứ mãi đứng yên một chỗ, Kha liền thúc giục: “Sao vậy? Trả lời đi.”
“À... chuyện này... tui... về nhà sẽ suy nghĩ lại.”
“Không được! Trả lời luôn đi! Thích hay không thích? Dễ trả lời mà, cần gì phải suy nghĩ chứ?” Kha nũng nịu như một đứa con nít.
Cái này... là tình huống gì đây? Kha à, tôi là đang kéo dài thời gian hạnh phúc ra cho ông đấy trời ạ! Muốn bị tổn thương sớm như vậy ư?
“Thích thì có thích, nhưng mà...” không thích bằng thích người đó.
Kha cười tít mắt chen ngang: “Vậy là được rồi, có thích còn hơn không, mà có thích thì sẽ dễ biến thành thích nhiều hơn đúng chứ!!”
“Khoan, không...”
“Quyết định vậy đi.” Kha cười tươi rói, tôi thật sự ngưỡng mộ những người có suy nghĩ và tinh thần lạc quan như Kha nhà ta đây, cậu ta lại nói tiếp “Ở bên cạnh tui, chắc là bà sẽ thích tui nhiều hơn thôi.”
”Sao mày không thử chuyển tình cảm qua cho Kha đi? Nhìn là biết người ta đang theo đuổi mày.”
Câu nói của Lâm cứ văng vẳng trong đầu tôi như một chuỗi âm thanh đầy mị hoặc.
Dù biết nếu tôi làm như vậy sẽ có thể làm tổn thương người khác, nhưng tôi mệt mỏi quá rồi, mỗi khi thấy Khải ở bên cạnh Băng, tim tôi nhói lên cứ như có mấy đàn ong thay nhau chích vào vậy. Nếu ở bên Kha có thể làm tôi thích cậu ta, có thể khiến tôi quên được tình đầu đầy đau khổ này thì tôi thà ích kỉ một lần. Tôi thở dài một hơi: “Được rồi. Tui không phản đối nữa.”
Mọi chuyện đến đâu thì tới, tôi không giãy dụa để bị tổn thương nữa.
Dù gì Khải cũng không thích tôi, dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa thì hắn cũng mãi mãi không thích tôi, bây giờ tôi có quen với Kha thì cũng chẳng có ai tổn thương. Sau này nếu tôi thật sự vẫn không quên được Khải, thì tôi sẽ cố gắng để người tổn thương cũng chỉ có tôi. Giả vờ thích người khác, quan tâm đến người khác? Nói thật ra tôi chưa từng thử bao giờ, nhưng không hẳn là không làm được.
Lúc này, Kha mỉm cười nhìn tôi, càng khiến tôi run rẩy, cậu ta nháy mắt một cái: “Bây giờ bà thích tui bao nhiêu phần trăm?”
“Ừm??? Hả?”
“Bao nhiêu phần trăm hả???” Kha lại lần nữa mất kiên nhẫn thúc giục tôi.
“Cái đó... làm sao tui đo được?”
“Ầy thôi không nói cũng được. Tụi mình đi chơi tiếp đi. Để nghĩ xem... sẽ đi đâu bây giờ nhỉ?”
“Đi bowling đi.” 'rột rột' ly nước trên tay tôi không còn lại gì.
Kha trợn mắt nhìn tôi một hồi mới phì cười: “Đi thôi.”
Sau đó cậu ta lại đưa tôi đến Parkson, hai đứa chơi xong kéo nhau đi lòng vòng ngắm giá tiền rồi về.
Nhìn ngắm mấy con số đó, tôi tự hỏi rốt cục mẹ tôi đã tiêu bao nhiêu tiền vào mấy cái đó.
Lúc về có chạy ngang công viên 23/9, mắt tôi vô tình lướt vào trong công viên, tròn mắt trước cảnh tượng kia.
Tôi liền toe toét với Kha, tay vô thức đặt lên vai cậu ta lay lay: “Mau!! Mau dừng xe.”Dù Kha “Hả?” nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn tấp xe vào lề đường.
Tôi áp sát người Kha để hướng chỉ cho thật chuẩn xác, sau đó chỉ tay vào trong: “Thấy gì kia không?”
Kha nhìn theo hướng chỉ của tôi, liền nhếch mép: “Ha... hai người nãy rõ ràng là có gian tình.”
Bên trong cách đó một khoảng, dưới bóng râm của những cây đại thụ, Minh ngây thơ đứng sát Lâm chỉnh tay cho nhỏ, trong khi con nhỏ mặt mày đỏ ửng lắp ba lắp bắp không biết phải giải quyết cái đám tay chân thừa thãi của mình như thế nào.
Tôi đứng xa quá chẳng nghe thấy hai người đó nói gì cả, liền leo xuống xe, bỏ mũ bảo hiểm ra đưa cho Kha: “Ông cứ về trước đi. Tui đi hóng tình hình rồi lát nữa về bằng xe buýt cũng được.”
“Hả? Tui cũng thích rình người ta lắm, sao lại bảo tui về? Chờ đây đi, tui đi gửi xe rồi tụi mình vào trong.”
“Được được, vậy cũng được!” tôi gật đầu như cái máy nhìn Kha chạy đi.
Sau khi cậu ta biến đâu mất tiu thì tôi nép vào gốc cây gần đó nhìn hình trước. Như đã hứa với Kha ban nãy, hắn đến rồi tôi mới tiến vào trong tiếp tục nghe tiếng.
Minh và Lâm bên trong đang đứng đối diện nhau. Minh đang nói cái gì đó còn Lâm lại chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng cười lớn mấy tiếng rồi lại hớn ha hớn hở nhìn Minh.
Dường như ở bên cạnh người ta rất vui, hèn gì tống tôi cho Kha còn mình thì vui vẻ ở đây. (chị à chị là người nhắn tin nhờ Minh đấy ạ...)
Tôi lấy cái lá dưới đất cầm trên tay bắt đầu xé. Tôi có một thói quen kiêm sở thích. Lá xanh hay lá vàng gì cũng quất tuốt, tôi sẽ xé phần phiến lá từ bên ngoài vào trong gân chính của lá, nhìn nó lúc đó tưa tưa vô cùng thú vị. Chẳng qua là tôi đã làm nó nhiều đến nỗi bây giờ đã trở thành hành động vô thức.
Một lát sau khi Kha tới bên cạnh tôi thì dưới đất đã có ba bốn chiếc lá gì đó chết không kịp ngáp.
Sau đó tôi và Kha chọn một cái ghế gần đó, tất nhiên là quay lưng về phía hai người đó.
Cuộc đối thoại dần rõ ràng hơn.
“Sau đó bà như thế này.”
“Như này hả?”
“Ừ. Như vậy đó.”
Thật nhạt nhẽo!! Tại sao hai cái người này toàn là nói về động tác nhảy một cách nghiêm túc như vậy.
Hức, Lâm à, mày thật là tội nghiệp nha. Tao đã tạo điều kiện cho mày đến như vậy, chẳng qua là Minh nhà mày quá... ngây ngốc đi, còn không biết tận dụng cơ hội thể hiện tình cảm với mày, sao lại thành ra gia sư dạy nhảy cùng học viên chăm chỉ thế này!!
Tôi và Kha ngồi đó nghe mà như ngồi trên tổ kiến, bứt rứt không yên. Phải làm gì để hai người này có thể đến gần với nhau hơn một chút?!!
Vừa lúc tôi sắp bứt trụi tóc thì nghe bên kia giọng Minh vọng lại: “Nghỉ đi. Khát quá.”
“Ờ.”
Tôi và Kha liền quay sang nháy mắt với nhau. Tôi đưa điện thoại lên cao bắt đầu chụp hình. Nhìn thì cứ nghĩ là chụp chúng tôi, nhưng thật ra lại là chụp hai cái người phía sau, chỏm tóc của tôi và Kha chỉ dùng để làm nền.
Dù là chụp giả, nhưng ai ngờ Kha diễn sâu như vậy. Cậu ta ngồi sát tôi, nghiêng người sang tôi khiến tôi cứng đờ, tay chụp hình càng run rẩy.
Thấy biểu hiện lạ lẫm của tôi, Kha phì cười, lại càng ghé sát tai tôi, nói bằng chất giọng mang đầy ý cười: “Sao vậy? Ngại hả?”
Tôi nuốt nước bọt liếc cậu ta một cái, cả người liền dịch về phía sau một chút.
Tên này... giờ mới nhìn ra bộ mặt thật của cậu ta!! Cứ tưởng Kha hiền lành dễ mến, giờ mới thấy, cậu ta chính là loại người thích bắt nạt người khác!!!! Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy con người này có vẻ nam tính hơn con người cũ.
Tôi không trả lời, lia máy một chút lại trông thấy hai người kia. Lâm và Minh ngồi cười vui vẻ nhìn vào cái điện thoại.
Đột nhiên Minh liếc nhìn vào ống kính. Tôi giật mình hạ điện thoại xuống run cầm cập. Đà này chết mất thôi. Lâm nó mà biết tôi bày trò rình rập ở đây chắc chắn sẽ xé xác tôi ra!!
Kha thấy vậy liền xoay người, lập tức thấy Minh và Lâm đang hầm hầm tiến lại gần, cậu ta cười phá lên rồi nắm tay tôi kéo đi. Đang căng thẳng, một hơi ấm đột ngột phủ xuống bàn tay khiến tôi thấy giật mình, não bộ trì trệ nên không kịp phản ứng, bị Kha lôi đi.
Phía sau, Minh và Lâm la hét um sùm bảo chúng tôi đứng lại. Nhưng Kha chỉ chạy như giỡn, cà lơ phất phơ thỉnh thoảng còn quay lại trêu tức hai người đó. Điều quan trọng là... tay cậu ta đang nắm chặt lấy tay tôi!! Cả người tôi nóng rực... bàn tay vừa to lớn vừa ấm nóng như một tác động lạ lẫm đối với tôi.
Kha kéo tôi chui vào khu trò chơi giành cho trẻ em. Hai người kia cũng chui vào. Bốn đứa chúng tôi um sùm trong đó một hồi thì bị bảo vệ đuổi theo. Thế là bây giờ tình thế trở nên cực kì hỗn độn. Phía trước có bốn đứa cắm đầu cắm cổ chạy, phía sau lại có một bác bảo vệ già đuổi theo, luôn miệng í ới.
Thật tế mà nói, câu dư thừa nhất trên đời này không phải là câu “Mau đứng lại cho tôi.” trong khi bạn đang cầm dùi cui đuổi theo người ta sao?
Sau đó, chúng tôi chui vào chợ Bến Thành đi một vòng.
Kha và tôi đi phía trước, còn Lâm và Minh lẽo đẽo theo sau.
“À, con Jen nói là con Uyên với Chí Phèo trao đổi thông tin liên lạc với nhau rồi.” tôi quay sang cười với Lâm.
“Lẹ vậy? Kể nghe.” Nó bỏ cả Minh chạy lên đi cùng tôi, Kha bị đẩy ra một bên còn Minh tuột lại phía sau, cả hai chàng cùng chưng hửng.
“Biết sao không? Lần trước khi đi Vũng Tàu về ấy, đám quỷ tụi nó chôm cái chìa khóa xe của ổng, còn ngang nhiên để lại mảnh giấy đe dọa nếu ổng muốn lấy lại chìa thì hẹn gặp ở phố đi bộ lúc bảy giờ.” Tôi hào hứng kể, con Lâm chỉ im lặng gật gù, trên môi không giấu được nụ cười tủm tỉm.
P'�”NR?
Nó hoảng hốt cầm điện thoại lên xem... chỉ thấy tin nhắn phía trên là 'Giúp tui nhảy đi *icon khóc*'
Lâm trừng mắt, trầm mặc trong chốc lát rồi nó vơ lấy cái gối trên ghế, ụp vào mặt hét lớn... cái hình ảnh này, hình như hôm qua mới xảy ra với tôi thì phải.
Sau khi hét xong thì nó quay sang tôi: “AA! Con kia! Mày muốn chết có phải không?”
“Tao đi thay đồ đây.” Tôi cười khẩy rồi tung tăng chạy lên phòng vơ lấy áo thun đen với sơ mi khoác ngoài.
Sau khi xuống nhà tôi đã chẳng thấy Lâm đâu nữa, hình như là tới buổi tập riêng của hai người đó rồi.
Mà tôi thấy cũng lạ, người tôi thích mà thích lại tôi thì tôi với người đó chắc chắn sẽ không có dây dưa như hai cái đứa này đâu. Người ngoài nhìn vào ai chẳng biết Minh thích Lâm và ngược lại Lâm cũng thích Minh?
Nó còn bày ra bộ mặt tình trong như đã vẻ ngoài còn e kia chứ.
Tôi cười ngu ngơ ngồi chờ Kha qua rước đi.
Không trễ một giây, Kha lò mặt vào gọi lớn tên tôi.
Ầy... nhà tôi có chuông mà? Gọi tên tôi um cả lên thế này, chắc chắn tôi sẽ lại thành chủ đề nóng hổi cho mấy bà thím khu nhà tôi nữa cho xem.
Tôi nhanh chóng chạy ra, không để Kha gọi đến lần thứ hai, rồi sau đó, hai đứa chạy đi.
Kha kéo tôi đến quán trà sữa gì gì đó, nhìn bên ngoài có vẻ sang trọng. Kha gửi xe rồi cùng tôi vào trong. Vừa mới bước qua khỏi cánh cửa kính thì một dàn nhân viên chạy ra, mặt mày ai cũng hớn ha hớn hả.
Dù cho biểu cảm của họ có bựa đến thế nào thì tôi vẫn thấy ai cũng đẹp nha, thật đáng ngưỡng mộ. Nhân viên ở đây nhìn khuôn mặt thì đoán chừng toàn là sinh viên đại học, ai cũng xinh, cũng có nét riêng của mình, thậm chí vị khách mới vào là Kha cũng nổi bật không kém.
Cách bày trí rất đẹp, rất sang trọng nhưng lại mang hơi thở cổ xưa, đèn vàng rực rỡ ấm áp. Trên bức tường đen dày đặc những bức tranh từ phấn trắng, nhìn vô cùng nghệ thuật. Trên đầu đầy những chiếc tách nhỏ treo lơ lửng, bên góc nhà còn có cầu thang uốn vòng dẫn lên tầng trên. Nói túm lại là tôi rất thích nơi này.
Kha thấy tôi chăm chú quan sát chỉ mỉm cười, nhưng mấy nhân viên ở đây lại chạy ào đến, cười với tôi. Tôi giật cả mình vô thức lùi lại một bước. Một chị gái tóc nâu uốn xoăn nhẹ sấn tới hỏi tôi, mà giống như là muốn xé cả người tôi ra vậy: “Em với thằng nhóc này hẹn hò à?”
“Dạ??” Vâng, tôi còn hoang mang lắm.
Mình là khách lần đầu đến đây mà được chào đón nồng nhiệt như khách VIP thế này, tôi còn chưa kịp tiêu hóa, bây giờ lại hỏi tôi một câu không đầu đuôi như vậy, mãi một lúc sau tôi mới nhíu mày nhìn sang cái 'thằng nhóc' chị ấy nói, đưa ánh mắt tò mò nhìn Kha.
Cậu ta từ đầu đến cuối vẫn cứ mỉm cười nhìn tôi, không có lấy một từ giải thích cho mấy anh chị. Bây giờ, tôi nhìn cậu ta như vậy, Kha mới quay sang mấy người kia, hình như khuôn mặt còn hớn hở hơn cả lúc nãy: “Mấy anh chị đừng có hiểu lầm, cậu ấy chỉ là bạn của em thôi.””Xùy... thằng nhóc này cứ xấu hổ. Thôi hai đứa chọn chỗ đi.”
Một anh khác mỉm cười với cả hai chúng tôi, kéo tay tôi vào trong. Tôi nuốt nước bọt cái ực. Thú thật là... từ trước đến giờ chưa có ai rào đón tôi như thế này, có chút không quen...
Sau khi họ kéo nhau đi hết, ờ thì vẫn bắn về chúng tôi những tia nhìn đầy ẩn ý thì tôi rùng mình nhướn người lại gần Kha hỏi nhỏ hắn: “Mấy người đó... vậy là sao?”
“Họ hả? Tui quen mấy người đó hồi đi làm tình nguyện.” Kha cười toe toét.
“À...” tôi gật gù tỏ vẻ đã thông, sau đó len lén liếc về phía họ đang đứng ở quầy... họ vẫn nhìn chúng tôi cười cười rồi che miệng nói gì đó, sau đó cười khúc khích đầy gian tà.
Tôi nổi hết da gà rồi... hức... làm ơn đừng soi tôi như vậy có được không?
Động tác của tôi sắp cứng đờ hết rồi đây này!!
“Sao mấy người đó cứ nhìn tụi mình vậy??” tôi mếu máo.
Kha chỉ mỉm cười.
Ngoài việc nhân viên ở đây quá... ba chấm ra thì mọi thứ đều rất tuyệt, từ view đến thức ăn nước uống.
Ăn uống xong thì chúng tôi tạm biệt anh chị, tản bộ ra phố đi bộ chơi, trước khi đi, tôi còn bị họ kéo lại nói một lượt thứ tiếng gì đó...
Ra phố đi bộ, nắng hôm nay nhè nhẹ đáp xuống đất chứ không gay gắt như mọi khi. Gió thu như lướt nhẹ trong không khí, kéo tóc tôi cuộn lên từng đợt một.
Trên tay Kha và tôi là hai ly nước được tặng kèm theo.
Hôm nay thật ra chỉ có trường tôi cho nghỉ, hơn nữa còn là ngày thường, vậy mà ở đây vẫn có rất nhiều cặp đôi và nhóm bạn đến chơi, tuy nhiên, hình như ai cũng len lén liếc qua Kha một cái, vậy mà cậu ta chẳng có chút nào nhận thức vẫn cười nói thật vui vẻ.
Kha đột nhiên dừng lại.
Lúc này, bong bóng xà phòng trong suốt nhưng đủ màu sắc lung linh bay khắp nơi bị gió cuốn bay loạn xạ, cả một vùng trời chỉ toàn những màu sắc lung linh. Những đám mây trắng phía sau nổi bật trên nền trời xanh như tô thêm vẻ đẹp trai cho Kha cùng với dáng người một cây đen cao lớn chững chạc. Một vài tia nắng nhè nhẹ đáp lên đôi vai to rộng của cậu ta khiến mọi thứ đột nhiên trở nên thật mờ ảo.
Tôi ngớ người nhìn Kha. Cậu ta liền mỉm cười: “Thật ra có chuyện này... tui định nói với bà hồi đi Vũng Tàu rồi, nhưng sau đó có nhiều chuyện quá nên chưa có dịp.”
Tôi nuốt nước bọt tròn mắt lên nhìn Kha: “Chuyện gì?”
“Thật ra chuyện này tui không nói thì chắc bà cũng đã nhận ra rồi.”
Tôi mơ hồ nhận ra ý tứ trong câu nói của Kha là gì, cả người lại run lên.
“Tui thích bà.”
Kha cười tít mắt, trên khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc, đôi mắt tít lại cũng không khuất được nét long lanh tươi tắn.
“Làm bạn gái tui nha.”
Tôi biết thì biết thật, nhưng còn chưa chuẩn bị tinh thần nha, bị hỏi bất chợt như thế này thì biết trả lời như thế nào đây!!!Thấy tôi cứ mãi đứng yên một chỗ, Kha liền thúc giục: “Sao vậy? Trả lời đi.”
“À... chuyện này... tui... về nhà sẽ suy nghĩ lại.”
“Không được! Trả lời luôn đi! Thích hay không thích? Dễ trả lời mà, cần gì phải suy nghĩ chứ?” Kha nũng nịu như một đứa con nít.
Cái này... là tình huống gì đây? Kha à, tôi là đang kéo dài thời gian hạnh phúc ra cho ông đấy trời ạ! Muốn bị tổn thương sớm như vậy ư?
“Thích thì có thích, nhưng mà...” không thích bằng thích người đó.
Kha cười tít mắt chen ngang: “Vậy là được rồi, có thích còn hơn không, mà có thích thì sẽ dễ biến thành thích nhiều hơn đúng chứ!!”
“Khoan, không...”
“Quyết định vậy đi.” Kha cười tươi rói, tôi thật sự ngưỡng mộ những người có suy nghĩ và tinh thần lạc quan như Kha nhà ta đây, cậu ta lại nói tiếp “Ở bên cạnh tui, chắc là bà sẽ thích tui nhiều hơn thôi.”
”Sao mày không thử chuyển tình cảm qua cho Kha đi? Nhìn là biết người ta đang theo đuổi mày.”
Câu nói của Lâm cứ văng vẳng trong đầu tôi như một chuỗi âm thanh đầy mị hoặc.
Dù biết nếu tôi làm như vậy sẽ có thể làm tổn thương người khác, nhưng tôi mệt mỏi quá rồi, mỗi khi thấy Khải ở bên cạnh Băng, tim tôi nhói lên cứ như có mấy đàn ong thay nhau chích vào vậy. Nếu ở bên Kha có thể làm tôi thích cậu ta, có thể khiến tôi quên được tình đầu đầy đau khổ này thì tôi thà ích kỉ một lần. Tôi thở dài một hơi: “Được rồi. Tui không phản đối nữa.”
Mọi chuyện đến đâu thì tới, tôi không giãy dụa để bị tổn thương nữa.
Dù gì Khải cũng không thích tôi, dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa thì hắn cũng mãi mãi không thích tôi, bây giờ tôi có quen với Kha thì cũng chẳng có ai tổn thương. Sau này nếu tôi thật sự vẫn không quên được Khải, thì tôi sẽ cố gắng để người tổn thương cũng chỉ có tôi. Giả vờ thích người khác, quan tâm đến người khác? Nói thật ra tôi chưa từng thử bao giờ, nhưng không hẳn là không làm được.
Lúc này, Kha mỉm cười nhìn tôi, càng khiến tôi run rẩy, cậu ta nháy mắt một cái: “Bây giờ bà thích tui bao nhiêu phần trăm?”
“Ừm??? Hả?”
“Bao nhiêu phần trăm hả???” Kha lại lần nữa mất kiên nhẫn thúc giục tôi.
“Cái đó... làm sao tui đo được?”
“Ầy thôi không nói cũng được. Tụi mình đi chơi tiếp đi. Để nghĩ xem... sẽ đi đâu bây giờ nhỉ?”
“Đi bowling đi.” 'rột rột' ly nước trên tay tôi không còn lại gì.
Kha trợn mắt nhìn tôi một hồi mới phì cười: “Đi thôi.”
Sau đó cậu ta lại đưa tôi đến Parkson, hai đứa chơi xong kéo nhau đi lòng vòng ngắm giá tiền rồi về.
Nhìn ngắm mấy con số đó, tôi tự hỏi rốt cục mẹ tôi đã tiêu bao nhiêu tiền vào mấy cái đó.
Lúc về có chạy ngang công viên 23/9, mắt tôi vô tình lướt vào trong công viên, tròn mắt trước cảnh tượng kia.
Tôi liền toe toét với Kha, tay vô thức đặt lên vai cậu ta lay lay: “Mau!! Mau dừng xe.”Dù Kha “Hả?” nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn tấp xe vào lề đường.
Tôi áp sát người Kha để hướng chỉ cho thật chuẩn xác, sau đó chỉ tay vào trong: “Thấy gì kia không?”
Kha nhìn theo hướng chỉ của tôi, liền nhếch mép: “Ha... hai người nãy rõ ràng là có gian tình.”
Bên trong cách đó một khoảng, dưới bóng râm của những cây đại thụ, Minh ngây thơ đứng sát Lâm chỉnh tay cho nhỏ, trong khi con nhỏ mặt mày đỏ ửng lắp ba lắp bắp không biết phải giải quyết cái đám tay chân thừa thãi của mình như thế nào.
Tôi đứng xa quá chẳng nghe thấy hai người đó nói gì cả, liền leo xuống xe, bỏ mũ bảo hiểm ra đưa cho Kha: “Ông cứ về trước đi. Tui đi hóng tình hình rồi lát nữa về bằng xe buýt cũng được.”
“Hả? Tui cũng thích rình người ta lắm, sao lại bảo tui về? Chờ đây đi, tui đi gửi xe rồi tụi mình vào trong.”
“Được được, vậy cũng được!” tôi gật đầu như cái máy nhìn Kha chạy đi.
Sau khi cậu ta biến đâu mất tiu thì tôi nép vào gốc cây gần đó nhìn hình trước. Như đã hứa với Kha ban nãy, hắn đến rồi tôi mới tiến vào trong tiếp tục nghe tiếng.
Minh và Lâm bên trong đang đứng đối diện nhau. Minh đang nói cái gì đó còn Lâm lại chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng cười lớn mấy tiếng rồi lại hớn ha hớn hở nhìn Minh.
Dường như ở bên cạnh người ta rất vui, hèn gì tống tôi cho Kha còn mình thì vui vẻ ở đây. (chị à chị là người nhắn tin nhờ Minh đấy ạ...)
Tôi lấy cái lá dưới đất cầm trên tay bắt đầu xé. Tôi có một thói quen kiêm sở thích. Lá xanh hay lá vàng gì cũng quất tuốt, tôi sẽ xé phần phiến lá từ bên ngoài vào trong gân chính của lá, nhìn nó lúc đó tưa tưa vô cùng thú vị. Chẳng qua là tôi đã làm nó nhiều đến nỗi bây giờ đã trở thành hành động vô thức.
Một lát sau khi Kha tới bên cạnh tôi thì dưới đất đã có ba bốn chiếc lá gì đó chết không kịp ngáp.
Sau đó tôi và Kha chọn một cái ghế gần đó, tất nhiên là quay lưng về phía hai người đó.
Cuộc đối thoại dần rõ ràng hơn.
“Sau đó bà như thế này.”
“Như này hả?”
“Ừ. Như vậy đó.”
Thật nhạt nhẽo!! Tại sao hai cái người này toàn là nói về động tác nhảy một cách nghiêm túc như vậy.
Hức, Lâm à, mày thật là tội nghiệp nha. Tao đã tạo điều kiện cho mày đến như vậy, chẳng qua là Minh nhà mày quá... ngây ngốc đi, còn không biết tận dụng cơ hội thể hiện tình cảm với mày, sao lại thành ra gia sư dạy nhảy cùng học viên chăm chỉ thế này!!
Tôi và Kha ngồi đó nghe mà như ngồi trên tổ kiến, bứt rứt không yên. Phải làm gì để hai người này có thể đến gần với nhau hơn một chút?!!
Vừa lúc tôi sắp bứt trụi tóc thì nghe bên kia giọng Minh vọng lại: “Nghỉ đi. Khát quá.”
“Ờ.”
Tôi và Kha liền quay sang nháy mắt với nhau. Tôi đưa điện thoại lên cao bắt đầu chụp hình. Nhìn thì cứ nghĩ là chụp chúng tôi, nhưng thật ra lại là chụp hai cái người phía sau, chỏm tóc của tôi và Kha chỉ dùng để làm nền.
Dù là chụp giả, nhưng ai ngờ Kha diễn sâu như vậy. Cậu ta ngồi sát tôi, nghiêng người sang tôi khiến tôi cứng đờ, tay chụp hình càng run rẩy.
Thấy biểu hiện lạ lẫm của tôi, Kha phì cười, lại càng ghé sát tai tôi, nói bằng chất giọng mang đầy ý cười: “Sao vậy? Ngại hả?”
Tôi nuốt nước bọt liếc cậu ta một cái, cả người liền dịch về phía sau một chút.
Tên này... giờ mới nhìn ra bộ mặt thật của cậu ta!! Cứ tưởng Kha hiền lành dễ mến, giờ mới thấy, cậu ta chính là loại người thích bắt nạt người khác!!!! Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy con người này có vẻ nam tính hơn con người cũ.
Tôi không trả lời, lia máy một chút lại trông thấy hai người kia. Lâm và Minh ngồi cười vui vẻ nhìn vào cái điện thoại.
Đột nhiên Minh liếc nhìn vào ống kính. Tôi giật mình hạ điện thoại xuống run cầm cập. Đà này chết mất thôi. Lâm nó mà biết tôi bày trò rình rập ở đây chắc chắn sẽ xé xác tôi ra!!
Kha thấy vậy liền xoay người, lập tức thấy Minh và Lâm đang hầm hầm tiến lại gần, cậu ta cười phá lên rồi nắm tay tôi kéo đi. Đang căng thẳng, một hơi ấm đột ngột phủ xuống bàn tay khiến tôi thấy giật mình, não bộ trì trệ nên không kịp phản ứng, bị Kha lôi đi.
Phía sau, Minh và Lâm la hét um sùm bảo chúng tôi đứng lại. Nhưng Kha chỉ chạy như giỡn, cà lơ phất phơ thỉnh thoảng còn quay lại trêu tức hai người đó. Điều quan trọng là... tay cậu ta đang nắm chặt lấy tay tôi!! Cả người tôi nóng rực... bàn tay vừa to lớn vừa ấm nóng như một tác động lạ lẫm đối với tôi.
Kha kéo tôi chui vào khu trò chơi giành cho trẻ em. Hai người kia cũng chui vào. Bốn đứa chúng tôi um sùm trong đó một hồi thì bị bảo vệ đuổi theo. Thế là bây giờ tình thế trở nên cực kì hỗn độn. Phía trước có bốn đứa cắm đầu cắm cổ chạy, phía sau lại có một bác bảo vệ già đuổi theo, luôn miệng í ới.
Thật tế mà nói, câu dư thừa nhất trên đời này không phải là câu “Mau đứng lại cho tôi.” trong khi bạn đang cầm dùi cui đuổi theo người ta sao?
Sau đó, chúng tôi chui vào chợ Bến Thành đi một vòng.
Kha và tôi đi phía trước, còn Lâm và Minh lẽo đẽo theo sau.
“À, con Jen nói là con Uyên với Chí Phèo trao đổi thông tin liên lạc với nhau rồi.” tôi quay sang cười với Lâm.
“Lẹ vậy? Kể nghe.” Nó bỏ cả Minh chạy lên đi cùng tôi, Kha bị đẩy ra một bên còn Minh tuột lại phía sau, cả hai chàng cùng chưng hửng.
“Biết sao không? Lần trước khi đi Vũng Tàu về ấy, đám quỷ tụi nó chôm cái chìa khóa xe của ổng, còn ngang nhiên để lại mảnh giấy đe dọa nếu ổng muốn lấy lại chìa thì hẹn gặp ở phố đi bộ lúc bảy giờ.” Tôi hào hứng kể, con Lâm chỉ im lặng gật gù, trên môi không giấu được nụ cười tủm tỉm.
P'�”NR?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook