Bố tôi quá mạnh

Chap 45

“Ngươi là ai?”

Eun-ju thấy chân mình như mềm ra, còn tim thì đập mạnh.

Eun-ju cảm thấy rằng chỉ cần mình di chuyển một chút hay có ý lảng tránh là sẽ bị tấn công ngay tức khắc.

Con bé tưởng là mình sắp chết đến nơi rồi.

“Thôi nào, cậu ấy là bạn chị đấy.”

Bốp.

Seol Yoon-hee dùng tay tát nhẹ vào đầu Long Long một cái.

Sau đó, Chân Khí đè nặng lên Lee Eun-ju dần tan biến.

Lee Eun-ju buông lỏng người, ngồi phịch xuống đất.

“B-Bạn sao?”

Long Long lầm bầm với khuôn mặt vô cùng ngạc nhiên.

Seol Yoon-hee nhăn nhó khẽ gật đầu.

“Em gặp bạn ấy một lần rồi. Cái bạn mà khen em dễ thương ấy, nhớ không?”

Long Long nhớ đến lần đầu tiên gặp Do-jun.

Nó nhìn Eun-joo và đã nhớ ra con bé.

Là cô gái đã tiếp cận nó trong chuyến tham quan Khe nứt dành cho học sinh năm nhất và khen nó đáng yêu.

“Vậy thì tại sao chị lại ngã xuống đất và cô ta lại chĩa súng về phía bọn em?”

“Chị ngã vì có động đất. Chị không biết tại sao cậu ấy lại cầm súng nhưng cậu ấy cũng đâu có định bắn chị.”

“Thật không hả, tên kia?”

Long Long nhìn Eun-joo với vẻ khó chịu.

Lee Eun-joo gật đầu lia lịa.

Nhìn thấy vẻ mặt không mấy thân thiện của nó, Seol Yoon-hee thở dài rồi kéo nó lại chỗ của Lee Eun-joo.

Yoon-hee nắm lấy tay Long Long và tay Eun-joo.

“Bắt tay làm hoà đi.”

Hứ.

“Em xin lỗi Eun-ju đi.”

“Em đâu có làm gì sai.”

“Thế thì tối nay, em sẽ ăn đồ ăn giống như Carcier.”

“Em xin lỗi, là lỗi của em. Em sẽ không bao giờ làm như thế nữa, thưa chị Eun-joo.”

Lee Eun-joo nhìn Seol Yoon-hee ngạc nhiên.

Đó là vì vẻ ngoài của Long Long khĩ nãy toát lên vẻ kiêu ngạo, nhưng giờ thì lại trở nên ngoan ngoãn như vậy.

Thông thường, các loài quái vật, hay con vật được thuần hoá sẽ chỉ nghe theo lời chủ của nó và Long Long thì nghe theo Yoon-hee như thể con bé chính là chủ nhân của nó vậy.

“Hình như vẫn còn một con nữa thì phải.”

“Đúng rồi, nó là bạn của Long Long đấy, bố tớ cho phép tớ nuôi cả nó nữa. Em cũng nên chào hỏi một câu đi.”

Carcier bước đến và cúi đầu.

“Em tên là Carcier, chị là bạn của cô chủ nhỏ đúng không ạ, vậy thì từ giờ trở đi, em sẽ bảo vệ chị.”

“Ồ, xin chào… Chị là Lee Eun-ju ạ.”

“Chị có thể nói trống không với nó được mà.”

“….A, ừ.”

Seol Yoon-hee mỉm cười và nói.

“Cả bốn chúng ta nên đi cùng nhau thôi.”

***

Sau khi cử Long Long và Carcier đến chỗ Yoon-hee.

Do-jun đọc nội dung của nhiệm vụ vừa được kích hoạt một cách từ tốn.

[Nerges đang theo dõi bạn.]

[Nhiệm vụ đặc biệt - Tiến vào Trung tâm]

Nội dung: Một ngày nọ, Nerges, giám sát viên làm nhiệm vụ canh gác khu hướng dẫn của Trung tâm đã vi phạm quy định và sát hại những thách đấu viên tiến vào khu vực. Nerges đã trốn thoát cùng với các toàn bộ vé vào cửa. Hãy thu thập các vé bị Nerge giấu, cởi trói và được công nhận bởi Nerges.]

Tiến trình tích luỹ: (9,934/10,000)

Phần thưởng: Tìm vé và mở khoá khu hướng dẫn trung tâm.

[Không được phép rời khe nứt trong thời gian quy định]

[Thời gian còn lại 00:21:38]

Các ‘mảnh bản đồ’ ở đây chính là các tấm vé.

Xét đến khoảng thời gian dành cho các học sinh thu thập vé vào cửa.

Thì khả năng là bọn chúng sẽ phải thu thập 66 vé trong 21 phút.

Do-jun quyết định rằng anh cũng nên có ít nhất 1 tấm vé.

Vụt.

Do-jun cầm theo một quả Cầu hỗ trợ dư được đặt tại góc bàn quan sát, rồi bước xuống cầu thang để rời khỏi đó. 

Rồi sau đó, anh biến mất.

***

“Grào.”

Một con Yêu tinh xuất hiện ở phía sau cây.

Một con yêu tinh da xanh, đầu trọc lóc, cao 1 mét với dáng vóc tương tự con người.

Nó có cặp răng nanh thò ra khỏi miệng và một cặp tai nhọn hoắt.

Vụt.

Cầu hỗ trợ phát ra ánh sáng nhạt và chiếu thẳng xuống dưới một cái cây.

Anh bước đến nơi ánh sáng chiếu xuống, phớt lờ con yêu tinh rồi với tay ra.

Nhuệ Khí vô hình, vô dạng chẻ dọc đất.

“Gra gra.”

Con yêu tinh lùi về phía sau.

Do-jun cúi người để đưa nó ‘vé vào cổng’...

“Ư aaaa.”

Con yêu tinh lập tức bỏ chạy.

Do-jun vẫy tay mà không thèm nhìn lại.

Rồi Cầu hỗ trợ bay về phía con yêu tinh.

Bùm!

Con yêu tinh nổ tung.

Do-jun đã rời khỏi bàn quan sát và đi loanh quanh được hơn tầm 15 phút rồi.

Anh nhìn thấy có một con số trên tấm vé của mình.

“55”

Tiến trình tích luỹ: (9,935/10,000)

Giờ chỉ cần bỏ chiếc vé vào cốc thuỷ tinh ở khu trung tâm là được.

Có thể là sẽ có một con quái vật tên Nerge xuất hiện trong nhiệm vụ này.

Các học sinh bắt đầu tụ tập lại gần bàn quan sát tạm thời để xem lớp học sắp kết thúc chưa.

Việc này làm Do-jun nhớ đến một chuyện

‘Tôi đã thu thập được một ít.’

Do-jun nhớ lại những gì Cục trưởng Cục Quản lý Thợ săn đã nói.

Rằng ông ta nhờ anh tấn công Trung tâm cùng với Guild Behemoth.

Tất nhiên, điều này không phải là bắt buộc, nhưng ông ấy muốn Do-jun suy nghĩ về nó.

‘….Những gì cậu cần phải làm đó là chuyển nó sang cho tôi.’

Anh ấy không thể biết được những con quái vật bên trong trung tâm mạnh đến mức nào.

Một đội quân gồm các Thợ săn cấp S cùng với Kiếm đế thì có sẽ không có gì đáng lo lắng.

Mọi thứ sẽ khác nếu như đó là Mananuch, con boss đã xuất hiện lần trước, nhưng Do-jun cho rằng đó chỉ là một con quái vật bất thường mà thôi.

Sẽ không có nhiều con như vậy đâu.

Không, Do-jun phải vào đó.

“Bố?”

Seol Yoon-hee từ phía bụi rậm bước ra, con bé thấy vô cùng bối rối khi nhìn thấy Do-jun ở đây.

Vì con bé nghĩ là bố nó đang quan sát ở bàn quan sát cùng với các vị phụ huynh khác.

“Chủ nhân!”

Pặc!

Long Long chạy và lao thẳng vào lòng Do-jun.

Rồi nó nhìn Do-jun với vẻ mặt vô cùng đáng thương rồi bật khóc nức nở.

“Chủ nhân, Eun-joo… chị ấy nhéo má tôi rồi kéo xong xoa má tôi như này nè, đau muốn chết. Huhu.”

“Long Long! Sao em cứ bỏ chạy mãi vậy… Chú ạ?”

Lee Eun-joo run rẩy khi nhìn thấy Do-jun.

Còn Long Long thì thì phồng mang trợn má lên để trêu chọc Eun-joo.

“Chủ nhân, tôi đã bỏ lại ngài, xin hãy trừng phạt tôi… hả?”

Do-jun không nói lời nào mà bước đến chỗ Eun-joo.

Anh chìa Long Long ra.

“Nếu cháu thấy nó dễ thương thì cứ giữ lấy nó.”

“….Ơ chủ nhân?”

Eun-joo nhận lấy Long Long rồi ôm nó vào lòng.

Do-jun kiểm tra xem Seol Yoon-hee có bị thương hay không.

Con bé đang mặc một bộ giáp màu trắng được cung cấp bởi Học viện, bộ giáp nhìn cũng ổn, trừ những vết rách và bùn đất dính khắp nơi.

“Nhưng… Chú, đó có phải, ờm, Cầu hỗ trợ không ạ?”

Lee Eun-joo hỏi khi nhìn thấy quả cầu với ánh sáng màu đen đang lơ lửng ở gần Do-jun.

‘Mình nghe chú ấy nói là đã thức tỉnh khả năng Thuần hóa vài ngày trước, nên chắc chắn là chú ấy có Mana…’

Nhưng cũng đã được một thời gian rồi mà.

Kể cả khi có sử dụng mana thì lẽ ra nó phải tỏa ra ánh sáng màu đỏ hoặc cam chứ.

Con bé chưa thấy quả cầu chuyển thành màu đen bao giờ.

“Ừ đúng rồi, nhưng sao thế?”

“….Chú có bao nhiêu Mana vậy?”

Do-jun trả lại chỗ khí chứa bên trong Cầu hỗ trợ rồi bỏ nó vào túi và tiến lại gần Lee Eun-joo.

Lee Eun-joo khiếp sợ lùi về sau khi nó thấy Do-jun lại gần nó với vẻ mặt trầm xuống.

“Chú?”

Do-jun vươn tay qua vai của Eun-joo.

Tạch.

“Ugh!?”

Eun-joo nhắm mắt lại.

Do-jun vươn tay ra bắt lấy một thứ gì đó.

Anh mở bàn tay ra và nhìn thấy một hòn đá.

Rồi ném nó bay ngược trở lại.

Bốp!

“Grào!”

Lee Eun-joo quay lại.

Có một con yêu tinh chết với một cái lỗ ở bụng.

“ Dù cho đó có là Khe nứt huấn luyện đi chăng nữa thì vẫn phải tập trung chứ.”

“Cháu xin lỗi.”

“Cháu không phải xin lỗi đâu, cháu nên thấy lo lắng cho sự an toàn của mình. Lần sau nhớ cẩn thận.”

Tất nhiên là Do-jun không phải cần lo lắng.

Vì Eun-joo là người nhà của Lee Kang-hyun mà.

“….Vâng.”

Lee Eun-joo cúi đầu.

Bỗng nhiên Long Long cảm thấy tiếng mạch đập liên hồi trên lưng nó.

Nó ngước lên để nhìn mặt Eun-joo.

Nhưng nó lại không thể thấy được vì mái tóc của con bé che mất rồi.

Một mái tóc màu đỏ.

***

8 giờ tối hôm đó.

Nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài, trời mưa như trút nước

Dự báo thời tiết nói là sẽ có một cơn bão kèm theo sấm chớp, nhưng không ngờ là nó lại đến mức này.

Cuối cùng thì mọi người quyết định là sẽ vào một căn nhà gỗ.

Do-jun ngồi trên ghế sofa xem phim kinh dị sau khi ăn tối xong.

Long Long muốn tăng thêm hứng khởi nên đã tắt hết đèn, giờ đây, nguồn sáng duy nhất chỉ là ánh sáng từ TV và từ sấm chớp thi thoảng mới xuất hiện.

Do-jun đang giữ lấy tay áo của Yoon-hee.

Rồi thở dài vì Long Long đang ngồi trên đầu Do-jun mà run rẩy.

Chỉ có mỗi Carcier là ngồi xem phim kinh dị một cách đàng hoàng.

Ư arrrrrg.

“Á!”

Uhhh!

Seol Yoon-hee bị tiếng sấm làm cho giật mình nên nép vào tay Do-jun.

Long Long tát mạnh vào đầu Do-jun bằng cái chân trước của nó.

“…Đợi chút.”

Do-jun kéo con rồng xuống khỏi đầu và nhìn chằm chằm vào nó..

“Tao phải bỏ mày xuống thôi. Mày đâu có sợ gì đâu đúng không?”

Long Long bắt đầu run rẩy dữ dội.

Rồi nó huýt sáo và quay mặt né tránh ánh nhìn của Do-jun.

Do-jun tặc lưỡi rồi đặt Long Long xuống sàn.

Có thể là nó trả thù vụ lúc sáng, vì Do-jun đã đưa nó lại cho Eun-joo.

“Tại sao mày lại muốn xem phim kinh dị vậy… Đúng là rắc rối. Đi theo tao nào.”

“Dạ?”

Do-jun đứng dậy.

“Uh, chủ nhân đi đâu thế ạ?”

“Đến Học viện. Chúng ta cần phải vào bên trong cái khe nứt lúc sáng.”

“Vào giờ này á?”

“Ta phải làm việc đó trong lúc không có người. Yoon Hee à, bố sẽ quay trở lại sau, con ở lại trông nhà với nó nhé.”

Do-jun vuốt tóc Yoon-hee và đội chiếc nón của áo hoodie lên.

Ngay khi đó.

Vù!

Seol Yoon-hee nhanh chóng tóm lấy tay áo của Do-jun.

Khi quay mặt lại, con bé bật khóc.

“Bố… cho con đi cùng đi mà…”

“Nguy hiểm lắm. Bố sẽ đi nhanh thôi mà.”

“…Nhanh như thế nào ạ?”

“Sẽ mất 1 tiếng để đi taxi đến đó vì trời mưa, nên tối đa là 2 tiếng được không?”

2 tiếng.

Seol Yoon-hee lắc đầu.

“Không được đâu, trong 2 tiếng thì, con…”

Con bé không thể nói hết được một câu.

Mặt nó đỏ lên, rồi cắn môi.

Do-jun thở dài và nói.

“Vậy thì bao lâu nào?”

“…30 phút. À không, 20 phút.”

“20 phút á? Chị không có lương tâm à?”

Long Long cười khúc khích.

Seol Yoon-hee lạnh lùng nhìn Long Long.

Long Long giật thót, phát hoảng lên và không dám nhìn vào Yoon-hee rồi nói.

“Chủ nhân… 20 phút có được không? Mạng sống của tôi đang bị đe doạ.”

Do-jun vuốt cằm suy nghĩ.

Nếu mở Thiên Ma Quân Lâm Bộ thì có thể đến nơi dưới một phút.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, nó dễ thu hút sự chú ý.

‘Đạp Tuyết Vô Ngân thì mất ít nhất 7 phút.’

Đó là một cách thức giúp di chuyển trên tuyết mà không để lại dấu chân.

Tốc độ thì không quá nhanh nhưng nó rất hữu ích cho việc xoá dấu vết di chuyển, thường được dùng bởi các sát thủ tinh nhuệ của phái Thiên Võ Môn.

Chuyến đi chỉ mất 15 phút.

Giá như con quái vật tên Gerne đầu hàng sau chưa đến 5 phút.

Thì Do-jun có thể trở về chỉ trong 20 phút.

“Bố cần phải bắt được một con quái vật trong 5 phút. Không biết như vậy là có thể không nữa.”

Việc Do-jun đang cẩn thận suy tính việc đó khiến Long Long thấy ấn tượng vô cùng.

“Nếu nó có thể cầm chân bố trong 5 phút thì không biết nó là quái vật hay là thần nữa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương