Bó Tay Chịu Trói
-
Chương 73: Cuộc hôn nhân ngọt ngào (thượng)
“Sổ tay toàn bộ chu kì mang thai”, “Bách khoa toàn thư về dinh dưỡng của bà mẹ bầu bí”, “Bách khoa dưỡng thai”, “Chăm sóc trẻ sơ sinh”, “Tâm lí khó hiểu của phụ nữ sau sinh” tất cả các loại sách về sau sinh rời rạc bày ra khắp bàn, người đàn ông đang cầm quyển “Phụ nữ có thai cần phải biết” dựa người trên ghế sofa, chăm chú đọc, cô đến cũng không phát hiện, có thể thấy nghiêm túc bao nhiêu.
Nhưng đối với Kiều Tịch mà nói, Kỷ Thừa An cầm những loại sách này quả thực quá không ổn rồi!
Cô tiến lên hai bước, tiếng động kinh động anh, Kỷ Thừa An hơi giương mắt lên, thấy Kiều Tịch thì vẻ mặt lạnh lùng lập tức nhu hòa hơn mấy phần, anh đặt sách sang một bên, đi tới bên cạnh đỡ cánh tay cô, Kiều Tịch vội vàng tránh ra, xua tay nói: "Này, mới hơn một tháng, không cần thiết phải cẩn thận như vậy." Làm cho hưng sư động chúng như vậy (đại ý là việc nhỏ mà huy động nhều người), chị Trần đã chuẩn bị xong quần áo cho đứa bé, hại cô bắt đầu cũng phải hơi cẩn thận.
Kỷ Thừa An kéo tay cô, "Ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm nhất, không thể khinh thường."
Kiều Tịch nghiêng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Kỷ Thừa An, bật cười, "Kỷ đại nhân, bây giờ anh giống y như bác sĩ khoa phụ sản, anh mặc áo khoác trắng nhất định rất hợp, bác sĩ nam khoa phụ sản nha."
"Nghiêm túc một chút đi, anh nói nghiêm chỉnh đấy." Kỷ Thừa An hơi nhíu chân mày.
"Ha ha, bây giờ vẻ mặt anh lại giống thầy chủ nhiệm trường cấp 3 của em, dáng vẻ của ông ấy đặc biệt khôi hài, hài hòa tựa như trăng sao, còn cố ý nghiêm mặt, mỗi lần bọn em nói chuyện trong giờ họp, ông ấy nói: nghiêm túc một chút, phần dưới là trọng điểm ——"
"Sao em làm thế nào mà nói nhiều như vậy."
"A, anh còn chê em nói nhiều, không phải anh không nói là không để cho người khác nói á..., " Kiều Tịch gạt tay anh ra ngồi xuống ghế sofa, ngước đầu mất hứng nói: "Xem anh nghiêm mặt như vậy, sau này em sẽ gọi anh là Kỷ chủ nhiệm ——"
Kỷ Thừa An bất đắc dĩ nhìn Kiều Tịch không ngừng nói, trong đầu đột nhiên thoáng qua một ý nghĩ, anh tiến lên một bước đi tới trước mặt cô.
Kiều Tịch bị động tác của anh hù, dừng lại chốc lát rồi đập bàn thị uy: "Thế nào? Anh muốn gì?"
Cô vừa dứt lời, Kỷ Thừa An cúi người xuống, một tay ôm gáy cô, cúi đầu hôn một cái, dịu dàng lưu luyến khiến cô quên hết những gì định nói, khẽ nghiêng người đáp lại nụ hôn sâu của anh.
Cho đến khi thấy hô hấp cô không ổn, Kỷ Thừa An mới tách ra, Kiều Tịch xụi lơ tựa lưng vào sofa, Kỷ Thừa An đến ngồi bên cạnh cô, cầm sách lên đọc tiếp.
Đợi đến khi cô thở đều đặn rồi, mắt long lanh nhìn về phía anh, cũng giống như trước kia, anh vẫn an tĩnh ưu nhã, góc cạnh gò má rõ ràng tinh xảo, mắt buông xuống, lông mi thật dài thỉnh thoảng khẽ run, giống như dùng chiếc bàn chải nhỏ nhẹ nhàng quét qua nơi mẫn cảm nhất, hôm nay anh mặc áo sơ mi sọc ngang đen trắng, tay áo sắn lên giữa tay, mơ hồ có thể thấy cơ bắp cường tráng, nút áo sơ mi đóng chặt ôm sát cơ thể, hiện ra hơi thở cấm dục, người đẹp này, là người đàn ông của cô.
Anh lạnh lùng với tất cả mọi người, chỉ chấp nhận cô.
Anh tránh không kịp với tất cả mọi người, lại tình nguyện đến gần cô.
Từ cơ thể đến trái tim của anh, đều là của người đàn ông yêu cô, những thứ này Kiều Tịch biết, nhưng anh cực kì ít khi thể hiện ra những tâm tình này, chủ động hôn như vậy, đã ít lại càng ít, cô nhếch môi nghiêng đầu ngả lên trên đùi anh, nhẹ giọng hỏi: "Kỷ đại nhân, không đúng, Kỷ chủ nhiệm?"
Một lát sau anh mới đáp lại: "...... Hả?"
"Sao hôm nay anh lại chủ động như vậy?!" Cô rất vui, về sau phải chủ động nhiều hơn nữa nha.
Những lời phía sau đó còn chưa nói ra khỏi miệng, giọng nói trầm thấp của Kỷ Thừa An vang lên: "Bởi vì em quá ồn."
Trong đầu có tiếng vỡ vụn, cô hỏi: "Cái gì?"
Kỷ Thừa An dời mắt, nhìn thẳng vào mắt cô, "Trên sách anh thấy được, phương thức tốt nhất khiến phụ nữ không nói nữa chính là hôn, xem ra, không hiệu quả lắm với em."
Mẹ nó!
Anh nói gì chứ?!
Kiều Tịch bỗng ngồi phắt dậy, trừng mắt nhìn anh, người kia còn tỏ vẻ bất đắc dĩ, liếc cô một cái rồi lại quay sang đọc sách, chẳng lẽ cô còn không đẹp mắt bằng những chữ kia sao?!
Tức chết cô rồi!
"Xem sách của anh đi! Chê em nói nhiều thì em không bao giờ nói chuyện với anh nữa!" Anh ngu ngốc không hiểu thế nào là phong tình! Anh chính là Kỷ ngu ngốc!
Kiều Tịch giận đùng đùng đứng dậy đi ra ngoài, đóng cửa ầm một cái, bước nhanh một bước, cô dừng lại, không nhịn được quay đầu lại xem, quả nhiên không có ai, cũng đúng thôi, nếu tên kia đuổi theo cô..., mặt trời sẽ mọc từ huớng tây.
Cô sưng mặt lên đi về phía trước, đúng lúc gặp được chị Trần, chị Trần đi tới, nhẹ nhàng gật đầu, "Nhị phu nhân."
"Chị Trần."
Chị Trần nở nụ cười hiếm thấy: "Cãi nhau với thiếu gia hả?"
"......"
"Nhị phu nhân có thể tới chỗ này với tôi một chút không?" Nói xong chị xoay người, dẫn Kiều Tịch đến một gian phòng trên lầu ba, đẩy cửa ra, Kiều Tịch đi vào, thấy được một số vật gì đó nên mở to mắt.
Chị Trần đi tới bên cạnh cô, "Đây là đồ thiếu gia đặc biệt thiết kế cho cô, nhị phu nhân thích không?"
Cô đi lên trước, đưa tay chạm vào lụa trắng, đó là một cái áo cưới rất đẹp, kiểu lộ nửa vai, gấu váy rất dài, tầng lớp tầng lớp lụa trắng, giống như áo cưới hoàn mỹ trong mộng.
"Thật là đẹp." Kiều Tịch lẩm bẩm nói, thậm chí cô không dám dùng sức chạm vào nó, sợ làm tổn hại trang phục hoàn mỹ này.
Chị Trần bước lên, "Kể từ lúc biết chuyện cô Kiều có thai, thiếu gia đã bắt đầu để chúng tôi bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ, bởi vì cậu ấy muốn kiên trì tự thiết kế áo cưới, nên sự kiện mới lùi lại, tâm sự của cô Kiều, mặc dù thiếu gia không nói, nhưng cậu ấy đều hiểu."
Kiều Tịch cắn môi dưới, đưa tay đè lại vị cay trong mắt, thì ra, anh đều biết.
Hai người ở chung không dùng các biện pháp an toàn, mang thai cũng ngoài kế hoạch, khi biết có đứa bé, Kiều Tịch mừng rỡ rồi lại lo lắng, thì ra hai người cũng chẳng có gì, nhưng bây giờ có đứa bé, cứ không rõ ràng đi theo Kỷ Thừa An, cô luôn có chút lo lắng, nhưng cô không nói với anh, trong ý thức của cô, đàn ông luôn có chút sợ hãi hôn nhân, cô không đề cập tới, anh cũng giống như thường ngày, nhưng cô dần dần để ý đến nóng nảy, vẫn vô tình bộc lộ ra ngoài, ví dụ như vừa rồi, cảm thấytức giận rất khó hiểu.
Cô đi quanh áo cưới vài vòng, khóe miệng không tự chủ cong lên, anh thật là ngốc mà, chuẩn bị xong lại không nói với cô câu nào, Kỷ ngu ngốc, thật là...... đại ngốc.
Kiều Tịch xoay người, cầm tay chị Trần: "Chị vất vả rồi, chị Trần."
"Không có việc gì." Thấy hai người hạnh phúc, chính là hạnh phúc lớn nhất của tôi rồi.
Kiều Tịch vươn tay ôm chị Trần, khiến chị giật mình sửng sốt, chắc là lần đầu tiên Kiều Tịch thân thiết như vậy nên hơi kinh ngạc, vẻ mặt này hơi giống với dáng vẻ lúc Kỷ Thừa An biết cô mang thai, sự bình tĩnh bình thường đều bị phá vỡ, dáng vẻ sững sờ có chút ngây ngô, thật đáng yêu chết mất, nghĩ đến Kỷ Thừa An, lòng Kiều Tịch nhảy dựng lên, cô vội vàng cám ơn chị Trần, trở về tìm anh.
Kỷ Thừa An vẫn ngồi ở tư thế cũ, biết cô tới cũng không ngẩng đầu lên, thật là một người im lìm, Kiều Tịch nghĩ.
Cô đi lên trước ngồi bên cạnh anh, thấy anh hồi lâu cũng không để ý tới mình, không nhịn được kéo tay áo anh, "Kỷ đại nhân ~"
Kỷ Thừa An buông mắt xuống, lật một trang sách, "Không phải nói không bao giờ nói chuyện với anh nữa sao?"
Cái người chết tiệt này! Cứ phải như thế sao!
Kiều Tịch ôm lấy cánh tay anh, cọ sát, "Em nói mát thôi mà, em không phải không muốn nói chuyện với anh, mà còn phải nói cả đời, anh thấy em phiền chết... em cũng nói, dù sao anh lấy em, em cũng không còn biện pháp nào."
Lời của cô khiến cho động tác của anh dừng lại, buông sách xuống, Kiều Tịch nghi ngờ ngẩng đầu lên, thấy Kỷ Thừa An cười nhẹ nhàng cúi đầu nhìn cô, một thoáng đó khiến băng tuyết cũng bị nụ cười dịu dàng này làm tan chảy, đôi môi đỏ nhạt hé mở: "Đúng vậy, kiếp trước em cũng nói như vậy, anh thật sự hết cách với em rồi đấy."
Một lát sau, hiểu rõ ý trong lời anh nói, Kiều Tịch dần dần đỏ mặt.
Người bình tĩnh lạnh nhạt này nói lời tâm tình với cô, thật khiến cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh mà.
Hôn lễ của Kiều Tịch và Kỷ Thừa An được thông báo xuống, trên dưới nhà họ Kỷ bận rộn tấp lập bắt đầu chuẩn bị, mấy gia tộc lớn quan hệ tốt với nhà họ Kỷ cũng dồn dập chúc phúc, chỉ đợi ngày phái người đi chúc mừng.
So với không khí chuẩn bị cấp bách của nhà họ Kỷ, hai người trong cuộc lại cực kỳ an nhàn.
Kỷ Thừa An vẫn nghiên cứu sách liên quan tới chuyện mang thai, Kiều Tịch cũng gia nhập cùng anh, có lúc hai người còn vì một chuyện mà tranh chấp, phần lớn đều là Kiều Tịch thất bại, mỗi lần thất bại Kiều Tịch tự an ủi mình: cô không thể sánh bằng Kỷ chủ nhiệm mà.
Có điều so với việc chú ý công việc, Kiều Tịch chú ý đứa bé trong bụng mình hơn, không biết đứa bé là nam hay nữ, đã đặt rất nhiều tên.
Ban đêm, hai người trong phòng ngồi ở trên giường.
Kiều Tịch liếc nhìn danh sách, đột nhiên ngẩng đầu hỏi anh: "Anh nói bé trai tốt, hay bé gái tốt?"
Kỷ Thừa An đang cầm sách, đáp: "Đều tốt."
"Anh không mong đợi gì sao? Ví như bé trai lớn lên có thể giúp chuyện của gia tộc, bé gái có thể giúp thêm chẳng hạn?"
Kỷ Thừa An cầm bút lên ghi chú ở trong sách, lạnh nhạt nói: "Không khác nhau gì cả."
Dáng vẻ này của anh khiến Kiều Tịch thấy hơi kỳ quái, người đàn ông nào làm cha mà trong lòng không định trước giới tính đứa con tương lai của mình chứ, nào có ai không quan tâm cái gì như vậy? Cô sinh quái vật anh cũng muốn sao?
Kiều Tịch để danh sách xuống, ôm hai đầu gối rầu rĩ nói: "Vậy em còn chọn tên làm gì, nam hay nữ đều như nhau đúng không, vậy thì được, đứa bé sinh ra gọi là Kỷ Nhị Cẩu, anh đồng ý không?"
Nghe được mùi tức giận trong lời của cô, Kỷ Thừa An yên lặng một bên, ghi chép: mang thai hai tháng lẻ ba ngày, gần đây tâm tình không ổn định, nóng tính hư hỏng, dựa vào sự thực.
Viết xong, anh ngẩng đầu lên, thấy Kiều Tịch cúi đầu, ngón tay di chuyển khắp trên dưới danh sách tên, anh lạnh nhạt ra lệnh: "Đặt chân xuống,tư thế này không tốt."
Kiều Tịch liếc anh một cái, ngoan ngoãn đặt chân xuống, nhìn cô nản lòng, nản chí, Kỷ Thừa An mở miệng hỏi: "Tại sao lại mất hứng?"
"Em không có." Kiều Tịch mạnh miệng nói.
"Nói thật."
Cô cắn môi, "Em cảm thấy có chút kỳ quái, đứa bé là nam hay nữ anh không quan tâm thật sao?"
"Đều là con của anh, nam hay nữ đối với anh mà nói không quan trọng như vậy."
Kiều Tịch vẽ vòng vòng trên giường, "Vậy...... anh không hy vọng là bé trai? Nối dõi tông đường?" Nếu như là bé gái, trong gia tộc ắt sẽ phải chịu một chút áp lực.
Nghĩ tới đây cô không khỏi chán nản, ban đầu cô cũng chỉ vì bị coi là kẻ xui xẻo, gây bất lợi cho việc làm ăn của cha mẹ, bị bọn họ để chú nuôi cô mười mấy năm, sau khi về nhà, cha mẹ cô không coi cô là con gái, đối với cái nhà kia mà nói, cô cũng chỉ là một người để sai vặt, điều kiện nhà cô cũng chỉ khá hơn chút so với nhà Tiểu Khang, thậm chí còn không có con, đã tàn khốc như vậy rồi, ở nhà họ Kỷ có sự nghiệp lớn thế này, nếu như cô sinh con gái, liệu cô có thể bảo vệ nó thật tốt không đây?
"Anh nhớ anh đã từng nói với em, " Kỷ Thừa An gập sách lại, "Nhà họ Kỷ có quy định chỉ cần là người có năng lực là được, bất luận nam hay nữ, thuộc bên nội hay bên ngoại, nếu như con anh muốn xây dựng sự nghiệp, anh sẽ ủng hộ nó, còn nếu như nó giống như chú Lâm gửi gắm tình cảm với sông núi, anh cũng có thể cho nó một khu vô cùng đẹp đẽ, chỉ cần nó thích là được, vì vậy nam hay nữ đều không quan trọng, bất luận như thế nào, đều là con của anh, huống chi......" Anh nói tới đây thì tạm ngừng, nghiêng người vuốt cái bụng bằng phẳng của cô, mặt mày cong cong: "...... Anh sống hơn hai mươi năm chưa từng nghĩ có thể có con, đây đã là may mắn lớn nhất của anh rồi, bé trai hay bé nữ có quan hệ gì đâu chứ."
Kiều Tịch có chút sững sờ, cầm tay của anh, "Kỷ đại nhân, em phát hiện gần đây anh rất thẳng thắn." Trước kia anh như cái hũ nút (rất bí ẩn), cái gì cũng không nói, muốn biết anh nghĩ gì cũng phải tự mình đoán, còn đoán không ra thì thôi, kể từ khi chuyện kia trôi qua, anh không trầm mặc ít nói cô nói mười câu mới đáp lại một câu như trước kia nữa, cái này thật sự khiến cô thụ sủng nhược kinh mà.
"Anh trai tận lực suy nghĩ rồi nói với anh," anh ngẩng đầu lên, ánh mắt xẹt qua cô, giọng nói vô hạn thất vọng, "Anh ấy nói, em quá ngu ngốc, điểm này anh cũng đồng ý."
Kiều Tịch: "......" (╯‵□′)╯︵┻━┻
Hai anh em nhà này, vũ nhục người thông minh quá rồi!
Cô sưng mặt lên gạt tay anh ở trên bụng mình ra, cầm danh sách tiếp tục xem, "Vậy thì em phải tích cực sinh con, đến lúc đó ồn ào chết anh." Còn dám chê em ngốc, em chờ anh cầu xin em!
Kỷ Thừa An dựa về đầu giường, tiếp tục ghi chép những việc Kiều Tịch làm trong thời gian mang thai, nghe được lời của cô, không quan tâm: "Đứa bé lớn lên rồi cũng sẽ có cuộc sống riêng của nó, đến cuối cùng ồn ào chết anh cũng chỉ có thể là một mình em."
Kiều Tịch nghe vậy ngây ngốc nhìn người bên cạnh, người này, thật sự khiến người ta vừa tức...... lại vừa yêu.
Kỷ đại nhân của cô.
Kiều Tịch nhìn anh, khóe miệng chậm rãi cong lên, cô nằm xuống, tựa vào bên cạnh anh, "Đây là anh nói đó, chỉ có thể là em thôi."
Tầm mắt Kỷ Thừa An vẫn dừng ở trên sách, một lát sau, anh vươn tay đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt vuốt, nhẹ nhàng đáp lại "Ừ."
Giọng nói kia, là dịu dàng cưng chiều đến tận xương tủy.
Nhưng đối với Kiều Tịch mà nói, Kỷ Thừa An cầm những loại sách này quả thực quá không ổn rồi!
Cô tiến lên hai bước, tiếng động kinh động anh, Kỷ Thừa An hơi giương mắt lên, thấy Kiều Tịch thì vẻ mặt lạnh lùng lập tức nhu hòa hơn mấy phần, anh đặt sách sang một bên, đi tới bên cạnh đỡ cánh tay cô, Kiều Tịch vội vàng tránh ra, xua tay nói: "Này, mới hơn một tháng, không cần thiết phải cẩn thận như vậy." Làm cho hưng sư động chúng như vậy (đại ý là việc nhỏ mà huy động nhều người), chị Trần đã chuẩn bị xong quần áo cho đứa bé, hại cô bắt đầu cũng phải hơi cẩn thận.
Kỷ Thừa An kéo tay cô, "Ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm nhất, không thể khinh thường."
Kiều Tịch nghiêng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Kỷ Thừa An, bật cười, "Kỷ đại nhân, bây giờ anh giống y như bác sĩ khoa phụ sản, anh mặc áo khoác trắng nhất định rất hợp, bác sĩ nam khoa phụ sản nha."
"Nghiêm túc một chút đi, anh nói nghiêm chỉnh đấy." Kỷ Thừa An hơi nhíu chân mày.
"Ha ha, bây giờ vẻ mặt anh lại giống thầy chủ nhiệm trường cấp 3 của em, dáng vẻ của ông ấy đặc biệt khôi hài, hài hòa tựa như trăng sao, còn cố ý nghiêm mặt, mỗi lần bọn em nói chuyện trong giờ họp, ông ấy nói: nghiêm túc một chút, phần dưới là trọng điểm ——"
"Sao em làm thế nào mà nói nhiều như vậy."
"A, anh còn chê em nói nhiều, không phải anh không nói là không để cho người khác nói á..., " Kiều Tịch gạt tay anh ra ngồi xuống ghế sofa, ngước đầu mất hứng nói: "Xem anh nghiêm mặt như vậy, sau này em sẽ gọi anh là Kỷ chủ nhiệm ——"
Kỷ Thừa An bất đắc dĩ nhìn Kiều Tịch không ngừng nói, trong đầu đột nhiên thoáng qua một ý nghĩ, anh tiến lên một bước đi tới trước mặt cô.
Kiều Tịch bị động tác của anh hù, dừng lại chốc lát rồi đập bàn thị uy: "Thế nào? Anh muốn gì?"
Cô vừa dứt lời, Kỷ Thừa An cúi người xuống, một tay ôm gáy cô, cúi đầu hôn một cái, dịu dàng lưu luyến khiến cô quên hết những gì định nói, khẽ nghiêng người đáp lại nụ hôn sâu của anh.
Cho đến khi thấy hô hấp cô không ổn, Kỷ Thừa An mới tách ra, Kiều Tịch xụi lơ tựa lưng vào sofa, Kỷ Thừa An đến ngồi bên cạnh cô, cầm sách lên đọc tiếp.
Đợi đến khi cô thở đều đặn rồi, mắt long lanh nhìn về phía anh, cũng giống như trước kia, anh vẫn an tĩnh ưu nhã, góc cạnh gò má rõ ràng tinh xảo, mắt buông xuống, lông mi thật dài thỉnh thoảng khẽ run, giống như dùng chiếc bàn chải nhỏ nhẹ nhàng quét qua nơi mẫn cảm nhất, hôm nay anh mặc áo sơ mi sọc ngang đen trắng, tay áo sắn lên giữa tay, mơ hồ có thể thấy cơ bắp cường tráng, nút áo sơ mi đóng chặt ôm sát cơ thể, hiện ra hơi thở cấm dục, người đẹp này, là người đàn ông của cô.
Anh lạnh lùng với tất cả mọi người, chỉ chấp nhận cô.
Anh tránh không kịp với tất cả mọi người, lại tình nguyện đến gần cô.
Từ cơ thể đến trái tim của anh, đều là của người đàn ông yêu cô, những thứ này Kiều Tịch biết, nhưng anh cực kì ít khi thể hiện ra những tâm tình này, chủ động hôn như vậy, đã ít lại càng ít, cô nhếch môi nghiêng đầu ngả lên trên đùi anh, nhẹ giọng hỏi: "Kỷ đại nhân, không đúng, Kỷ chủ nhiệm?"
Một lát sau anh mới đáp lại: "...... Hả?"
"Sao hôm nay anh lại chủ động như vậy?!" Cô rất vui, về sau phải chủ động nhiều hơn nữa nha.
Những lời phía sau đó còn chưa nói ra khỏi miệng, giọng nói trầm thấp của Kỷ Thừa An vang lên: "Bởi vì em quá ồn."
Trong đầu có tiếng vỡ vụn, cô hỏi: "Cái gì?"
Kỷ Thừa An dời mắt, nhìn thẳng vào mắt cô, "Trên sách anh thấy được, phương thức tốt nhất khiến phụ nữ không nói nữa chính là hôn, xem ra, không hiệu quả lắm với em."
Mẹ nó!
Anh nói gì chứ?!
Kiều Tịch bỗng ngồi phắt dậy, trừng mắt nhìn anh, người kia còn tỏ vẻ bất đắc dĩ, liếc cô một cái rồi lại quay sang đọc sách, chẳng lẽ cô còn không đẹp mắt bằng những chữ kia sao?!
Tức chết cô rồi!
"Xem sách của anh đi! Chê em nói nhiều thì em không bao giờ nói chuyện với anh nữa!" Anh ngu ngốc không hiểu thế nào là phong tình! Anh chính là Kỷ ngu ngốc!
Kiều Tịch giận đùng đùng đứng dậy đi ra ngoài, đóng cửa ầm một cái, bước nhanh một bước, cô dừng lại, không nhịn được quay đầu lại xem, quả nhiên không có ai, cũng đúng thôi, nếu tên kia đuổi theo cô..., mặt trời sẽ mọc từ huớng tây.
Cô sưng mặt lên đi về phía trước, đúng lúc gặp được chị Trần, chị Trần đi tới, nhẹ nhàng gật đầu, "Nhị phu nhân."
"Chị Trần."
Chị Trần nở nụ cười hiếm thấy: "Cãi nhau với thiếu gia hả?"
"......"
"Nhị phu nhân có thể tới chỗ này với tôi một chút không?" Nói xong chị xoay người, dẫn Kiều Tịch đến một gian phòng trên lầu ba, đẩy cửa ra, Kiều Tịch đi vào, thấy được một số vật gì đó nên mở to mắt.
Chị Trần đi tới bên cạnh cô, "Đây là đồ thiếu gia đặc biệt thiết kế cho cô, nhị phu nhân thích không?"
Cô đi lên trước, đưa tay chạm vào lụa trắng, đó là một cái áo cưới rất đẹp, kiểu lộ nửa vai, gấu váy rất dài, tầng lớp tầng lớp lụa trắng, giống như áo cưới hoàn mỹ trong mộng.
"Thật là đẹp." Kiều Tịch lẩm bẩm nói, thậm chí cô không dám dùng sức chạm vào nó, sợ làm tổn hại trang phục hoàn mỹ này.
Chị Trần bước lên, "Kể từ lúc biết chuyện cô Kiều có thai, thiếu gia đã bắt đầu để chúng tôi bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ, bởi vì cậu ấy muốn kiên trì tự thiết kế áo cưới, nên sự kiện mới lùi lại, tâm sự của cô Kiều, mặc dù thiếu gia không nói, nhưng cậu ấy đều hiểu."
Kiều Tịch cắn môi dưới, đưa tay đè lại vị cay trong mắt, thì ra, anh đều biết.
Hai người ở chung không dùng các biện pháp an toàn, mang thai cũng ngoài kế hoạch, khi biết có đứa bé, Kiều Tịch mừng rỡ rồi lại lo lắng, thì ra hai người cũng chẳng có gì, nhưng bây giờ có đứa bé, cứ không rõ ràng đi theo Kỷ Thừa An, cô luôn có chút lo lắng, nhưng cô không nói với anh, trong ý thức của cô, đàn ông luôn có chút sợ hãi hôn nhân, cô không đề cập tới, anh cũng giống như thường ngày, nhưng cô dần dần để ý đến nóng nảy, vẫn vô tình bộc lộ ra ngoài, ví dụ như vừa rồi, cảm thấytức giận rất khó hiểu.
Cô đi quanh áo cưới vài vòng, khóe miệng không tự chủ cong lên, anh thật là ngốc mà, chuẩn bị xong lại không nói với cô câu nào, Kỷ ngu ngốc, thật là...... đại ngốc.
Kiều Tịch xoay người, cầm tay chị Trần: "Chị vất vả rồi, chị Trần."
"Không có việc gì." Thấy hai người hạnh phúc, chính là hạnh phúc lớn nhất của tôi rồi.
Kiều Tịch vươn tay ôm chị Trần, khiến chị giật mình sửng sốt, chắc là lần đầu tiên Kiều Tịch thân thiết như vậy nên hơi kinh ngạc, vẻ mặt này hơi giống với dáng vẻ lúc Kỷ Thừa An biết cô mang thai, sự bình tĩnh bình thường đều bị phá vỡ, dáng vẻ sững sờ có chút ngây ngô, thật đáng yêu chết mất, nghĩ đến Kỷ Thừa An, lòng Kiều Tịch nhảy dựng lên, cô vội vàng cám ơn chị Trần, trở về tìm anh.
Kỷ Thừa An vẫn ngồi ở tư thế cũ, biết cô tới cũng không ngẩng đầu lên, thật là một người im lìm, Kiều Tịch nghĩ.
Cô đi lên trước ngồi bên cạnh anh, thấy anh hồi lâu cũng không để ý tới mình, không nhịn được kéo tay áo anh, "Kỷ đại nhân ~"
Kỷ Thừa An buông mắt xuống, lật một trang sách, "Không phải nói không bao giờ nói chuyện với anh nữa sao?"
Cái người chết tiệt này! Cứ phải như thế sao!
Kiều Tịch ôm lấy cánh tay anh, cọ sát, "Em nói mát thôi mà, em không phải không muốn nói chuyện với anh, mà còn phải nói cả đời, anh thấy em phiền chết... em cũng nói, dù sao anh lấy em, em cũng không còn biện pháp nào."
Lời của cô khiến cho động tác của anh dừng lại, buông sách xuống, Kiều Tịch nghi ngờ ngẩng đầu lên, thấy Kỷ Thừa An cười nhẹ nhàng cúi đầu nhìn cô, một thoáng đó khiến băng tuyết cũng bị nụ cười dịu dàng này làm tan chảy, đôi môi đỏ nhạt hé mở: "Đúng vậy, kiếp trước em cũng nói như vậy, anh thật sự hết cách với em rồi đấy."
Một lát sau, hiểu rõ ý trong lời anh nói, Kiều Tịch dần dần đỏ mặt.
Người bình tĩnh lạnh nhạt này nói lời tâm tình với cô, thật khiến cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh mà.
Hôn lễ của Kiều Tịch và Kỷ Thừa An được thông báo xuống, trên dưới nhà họ Kỷ bận rộn tấp lập bắt đầu chuẩn bị, mấy gia tộc lớn quan hệ tốt với nhà họ Kỷ cũng dồn dập chúc phúc, chỉ đợi ngày phái người đi chúc mừng.
So với không khí chuẩn bị cấp bách của nhà họ Kỷ, hai người trong cuộc lại cực kỳ an nhàn.
Kỷ Thừa An vẫn nghiên cứu sách liên quan tới chuyện mang thai, Kiều Tịch cũng gia nhập cùng anh, có lúc hai người còn vì một chuyện mà tranh chấp, phần lớn đều là Kiều Tịch thất bại, mỗi lần thất bại Kiều Tịch tự an ủi mình: cô không thể sánh bằng Kỷ chủ nhiệm mà.
Có điều so với việc chú ý công việc, Kiều Tịch chú ý đứa bé trong bụng mình hơn, không biết đứa bé là nam hay nữ, đã đặt rất nhiều tên.
Ban đêm, hai người trong phòng ngồi ở trên giường.
Kiều Tịch liếc nhìn danh sách, đột nhiên ngẩng đầu hỏi anh: "Anh nói bé trai tốt, hay bé gái tốt?"
Kỷ Thừa An đang cầm sách, đáp: "Đều tốt."
"Anh không mong đợi gì sao? Ví như bé trai lớn lên có thể giúp chuyện của gia tộc, bé gái có thể giúp thêm chẳng hạn?"
Kỷ Thừa An cầm bút lên ghi chú ở trong sách, lạnh nhạt nói: "Không khác nhau gì cả."
Dáng vẻ này của anh khiến Kiều Tịch thấy hơi kỳ quái, người đàn ông nào làm cha mà trong lòng không định trước giới tính đứa con tương lai của mình chứ, nào có ai không quan tâm cái gì như vậy? Cô sinh quái vật anh cũng muốn sao?
Kiều Tịch để danh sách xuống, ôm hai đầu gối rầu rĩ nói: "Vậy em còn chọn tên làm gì, nam hay nữ đều như nhau đúng không, vậy thì được, đứa bé sinh ra gọi là Kỷ Nhị Cẩu, anh đồng ý không?"
Nghe được mùi tức giận trong lời của cô, Kỷ Thừa An yên lặng một bên, ghi chép: mang thai hai tháng lẻ ba ngày, gần đây tâm tình không ổn định, nóng tính hư hỏng, dựa vào sự thực.
Viết xong, anh ngẩng đầu lên, thấy Kiều Tịch cúi đầu, ngón tay di chuyển khắp trên dưới danh sách tên, anh lạnh nhạt ra lệnh: "Đặt chân xuống,tư thế này không tốt."
Kiều Tịch liếc anh một cái, ngoan ngoãn đặt chân xuống, nhìn cô nản lòng, nản chí, Kỷ Thừa An mở miệng hỏi: "Tại sao lại mất hứng?"
"Em không có." Kiều Tịch mạnh miệng nói.
"Nói thật."
Cô cắn môi, "Em cảm thấy có chút kỳ quái, đứa bé là nam hay nữ anh không quan tâm thật sao?"
"Đều là con của anh, nam hay nữ đối với anh mà nói không quan trọng như vậy."
Kiều Tịch vẽ vòng vòng trên giường, "Vậy...... anh không hy vọng là bé trai? Nối dõi tông đường?" Nếu như là bé gái, trong gia tộc ắt sẽ phải chịu một chút áp lực.
Nghĩ tới đây cô không khỏi chán nản, ban đầu cô cũng chỉ vì bị coi là kẻ xui xẻo, gây bất lợi cho việc làm ăn của cha mẹ, bị bọn họ để chú nuôi cô mười mấy năm, sau khi về nhà, cha mẹ cô không coi cô là con gái, đối với cái nhà kia mà nói, cô cũng chỉ là một người để sai vặt, điều kiện nhà cô cũng chỉ khá hơn chút so với nhà Tiểu Khang, thậm chí còn không có con, đã tàn khốc như vậy rồi, ở nhà họ Kỷ có sự nghiệp lớn thế này, nếu như cô sinh con gái, liệu cô có thể bảo vệ nó thật tốt không đây?
"Anh nhớ anh đã từng nói với em, " Kỷ Thừa An gập sách lại, "Nhà họ Kỷ có quy định chỉ cần là người có năng lực là được, bất luận nam hay nữ, thuộc bên nội hay bên ngoại, nếu như con anh muốn xây dựng sự nghiệp, anh sẽ ủng hộ nó, còn nếu như nó giống như chú Lâm gửi gắm tình cảm với sông núi, anh cũng có thể cho nó một khu vô cùng đẹp đẽ, chỉ cần nó thích là được, vì vậy nam hay nữ đều không quan trọng, bất luận như thế nào, đều là con của anh, huống chi......" Anh nói tới đây thì tạm ngừng, nghiêng người vuốt cái bụng bằng phẳng của cô, mặt mày cong cong: "...... Anh sống hơn hai mươi năm chưa từng nghĩ có thể có con, đây đã là may mắn lớn nhất của anh rồi, bé trai hay bé nữ có quan hệ gì đâu chứ."
Kiều Tịch có chút sững sờ, cầm tay của anh, "Kỷ đại nhân, em phát hiện gần đây anh rất thẳng thắn." Trước kia anh như cái hũ nút (rất bí ẩn), cái gì cũng không nói, muốn biết anh nghĩ gì cũng phải tự mình đoán, còn đoán không ra thì thôi, kể từ khi chuyện kia trôi qua, anh không trầm mặc ít nói cô nói mười câu mới đáp lại một câu như trước kia nữa, cái này thật sự khiến cô thụ sủng nhược kinh mà.
"Anh trai tận lực suy nghĩ rồi nói với anh," anh ngẩng đầu lên, ánh mắt xẹt qua cô, giọng nói vô hạn thất vọng, "Anh ấy nói, em quá ngu ngốc, điểm này anh cũng đồng ý."
Kiều Tịch: "......" (╯‵□′)╯︵┻━┻
Hai anh em nhà này, vũ nhục người thông minh quá rồi!
Cô sưng mặt lên gạt tay anh ở trên bụng mình ra, cầm danh sách tiếp tục xem, "Vậy thì em phải tích cực sinh con, đến lúc đó ồn ào chết anh." Còn dám chê em ngốc, em chờ anh cầu xin em!
Kỷ Thừa An dựa về đầu giường, tiếp tục ghi chép những việc Kiều Tịch làm trong thời gian mang thai, nghe được lời của cô, không quan tâm: "Đứa bé lớn lên rồi cũng sẽ có cuộc sống riêng của nó, đến cuối cùng ồn ào chết anh cũng chỉ có thể là một mình em."
Kiều Tịch nghe vậy ngây ngốc nhìn người bên cạnh, người này, thật sự khiến người ta vừa tức...... lại vừa yêu.
Kỷ đại nhân của cô.
Kiều Tịch nhìn anh, khóe miệng chậm rãi cong lên, cô nằm xuống, tựa vào bên cạnh anh, "Đây là anh nói đó, chỉ có thể là em thôi."
Tầm mắt Kỷ Thừa An vẫn dừng ở trên sách, một lát sau, anh vươn tay đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt vuốt, nhẹ nhàng đáp lại "Ừ."
Giọng nói kia, là dịu dàng cưng chiều đến tận xương tủy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook