Bó Tay Chịu Trói
-
Chương 6-1: Sự tồn tại của cô là đặc biệt (1)
Edit: Tử Linh Tịch Nhan
Beta: Hoa Hồ Điệp
Thẳng đến khi chị Trần bước đến, cau mày nhìn người phụ nữ ngồi co rúm ở trên sàn, trong lòng liền sáng tỏ, lần này là chị khinh thường, chung quy đây không phải bổn phận, bằng không người phụ nữ nơi đó lại có lá gan lớn như vậy.
Chị nhẹ giọng, hướng Kỷ Thừa An gật đầu một cái rồi nói: “Thiếu gia, người nên đi tắm rửa trước đi, nơi này tôi sẽ xử lý.”
Kỷ Thừa An nhíu mi, dư quang nơi khóe mắt liếc về phía Kiều Tịch đang đứng ở cửa, cuối cùng vẫn không nói gì thêm, bước qua Kiều Tịch, đi lên lầu.
Kiều Tịch bưng cái đĩa trong tay đứng ở cửa khẽ nhếch miệng rồi ngây người, Kỷ Thừa An nơi đi qua không khí phảng phất, lạnh lẽo làm người ta hít thở không thông.
Chị Trần mặt nghiêm túc tiến vào mi mắt, nhẹ nhàng chạm vào cô: “Cô khỏe chứ?”
Kiều Tịch hoàn hồn, ý thức trở lại, sợ tới mức thiếu chút nữa đem salad trong đĩa hất văng ra, thật... đáng sợ.
Chị Trần than nhỏ: “Thiếu gia thoáng có chút khác biệt, nên luôn luôn không thích có người khác đụng vào.”
Đây là...?
Một tay ném người... Trời ạ, cô có phải hay không ngày mai phải đi thắp hương, cảm tạ Phật tổ và Bồ Tát phù hộ, cô té trong lòng hắn sau này cô làm thần mã?
Kéo cổ áo anh cường hôn anh...
Oa, mệnh thật cô thật lớn.
Chị Trần nhìn sắc thái của cô, bổ sung một câu: “Nhưng thiếu gia không ghét Kiều tiểu thư.”
Kiều Tịch ngẩng đầu nhìn phía chị, trong ánh mắt xẹt qua một tia sáng tỏ, trách không được lúc sáng chị Trần nhìn cô bằng ánh mắt kì quoái, thì là như thế.
Anh không ghét cô?
Cô đúng là một Alexander tốt, khó bảo ngày nào đó Kỷ đại nhân sẽ nổi giận đem cô cũng đá văng ra.
Chị Trần nhìn sắc mặt Kiều Tịch khó coi, trong lòng tràn đầy lo lắng, thiếu gia lần đầu tiên đồng ý chấp người khác, nhưng lá gan đối phương lại rất nhỏ, chỉ hi vọng cô có thể nhanh bình phục, không nên làm tổn thương đến thiếu gia.
Kỳ thật cũng không trách thể Kiều Tịch, ở rạp chiếu phim xem cảnh đánh nhau với tự mình chứng kiến ở hiện trường... Cảm giác kia, còn thua nhiều.
Ví dụ như, bạn thích phim kinh dị, nhưng nếu bạn thật sự gặp điều đáng sợ, cảm giác đầu tiên sẽ không phải là kích thích mà là sợ hãi.
Cuối cùng chị Trần đem người phụ nữ kia cùng người giúp việc rời đi. Đối phương đang muốn khóc nháo, A Nhất sung sướng chạy tới, những người giúp việc kia chỉ cảm thấy như trên chiến trường: “Ai nha, hai vị tiểu thư muốn đi a, tôi đưa hai người đi, tôi biết ca hát! Nga ba vừa giết chết chết hắn, nga ~mylady~ ác nga ~ ác nga ~ “
Chị Trần: “Câm miệng!”
A Nhất: “Được...”
Những người giúp việc đứng xem đều sửng sốt, đảo mắt nhìn về phía A Nhất, nóng lòng muốn thử biểu tình ngẩn người, ai dám nghĩ rằng để cho một người nguy hiểm như vậy đưa, đứng ở nơi đó như đứng cùng gấu, vì thế hai người chỉ có thể đáp ứng lấy tiền rồi rời đi.
Đến buổi tối, Kiều Tịch nơm nớp lo sợ trốn trên giường giả bộ ngủ, Kỷ Thừa An ngồi đọc sách ở một bên đột nhiên nói một câu: “Không cần thiết suy nghĩ miên man, nếu có thể phát sinh thì đã sớm xảy ra.”
A, đây có thể coi là giải thích sao.
Ai nha, thật không được tự nhiên, cô phiên thân ôm eo anh, đem đầu cọ cọ trên đùi anh, nói: “Thân ái, đọc sách vào buổi tối không tốt cho mắt đâu, chúng ta đi ngủ thôi.”
Sau đó ngẩng đầu bay cái mị nhãn.
Kỷ Thừa An cúi đầu thấy cô liếc mắt nhìn mình, tỏ vẻ không nói gì, ánh mắt lại dừng ở trên sách.
Sau một lúc lâu, vươn tay sờ sờ nhẹ nhàng đầu cô, không hiểu như thế nào, có đôi khi anh làm loại hành vi này sovới thân thể kết hợp càng làm cho cô mặt đỏ, tim đập dồn dập.
Giống như hiện tại, cô ở trong lòng bàn tay rộng rãi của anh cọ cọ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngô, ngày như vậy, cũng không sai.
——— ——————
Chuông báo thức vang lên.
Kiều Tịch không kiên nhẫn nhấn tắt đồng hồ báo thức, quá năm phút sau nhấn tắt lần nữa, mười phút sau mới mở hai mắt ra, có cảm giác thanh tỉnh, mỗi khi đến lúc này, cô đều muốn biến thành một con mèo, có rất nhiều điểm tốt nha, có thể ngủ thỏa thích đến khi nào muốn dậy, ăn xong tiếp tục ngủ dưới ánh mặt trời, quá ư là thích.
Nhưng, thật đáng tiếc, cô là người, phải đi làm.
Thứ hai vạn ác, mỗi lần đều có loại muốn mời cái nghỉ bệnh không đi tính, bất quá vì toàn cần vẫn là nhận mệnh đi làm.
Lười biếng duỗi eo rời giường, mở ra bức màn, sáu giờ bốn mươi phút, bầu trời mới hơi hơi ửng sáng.
Mở ti vi, trong TV vẫn là đủ loại sự tích gần nhất là mỗ họ Vương chính ủy có hiềm nghi lấy quyền mưu tư, cụ thể kết quả thương lượng còn ở trong tranh luận, Kiều Tịch luôn luôn đối loại chuyện chính trị quan trọng không có gì hứng thú, chỉ là cái phó tỉnh trưởng Vương Lệ này thuộc thành phố A, có thể xem là nhân vật khó lường, lần này không biết đã đắc tội với ai, loan truyền tin tức thị phi, muốn hắn kéo xuống đài, việc này liên tục kéo dài hơn một tháng, Kiều Tịch dù không muốn biết nhưng cũng từ từ biết được một ít, nhìn thấy lại là tin tức như vậy, Kiều Tịch ấn điều khiển tắt ti vi, lười nghe nữa.
Vì mình làm chút điểm tâm, một chén cháo ngô, 2 quả trứng gà, vậy no rồi, so với ở biệt thự của Thừa Kỷ An thì còn kém xa, nhưng cô cảm thấy nó rất tuyệt.
Bây giờ suy nghĩ một chút về sinh hoạt cũng là không sai, công việc ổn định, thân mật với bạn bè, gần đây nhất là có thêm một bạn trai hoàn mỹ, a, cuộc sống thật tuyệt vời.
Cô muốn như vậy, an ổn thuận lợi sống qua ngày, tha thứ cho cô không có chí khí, giấc mộng của nàng chính là bây giờ.
Cô tại một nhà ngoại xí làm hạng mục phó lý, vừa vặn, thủ trưởng của cô là Hà cửu, cho nên có đôi khi cô muộn một chút cũng không sao, hôm nay đúng dịp, tám giờ năm mươi phút, vừa đến văn phòng, thư kí Tiểu Mai của Hà cửu liền nói với cô tổng giám gọi cô đi họp, Hà cửu đã đi.
May không đến muộn... Bị tổng giám bắt đến liền không phải toàn cần thưởng không thể nào nhi.
Sửa sang tư liệu xong, cô vào thang máy đi trên phòng họp, vừa vặn gặp được Từ Thanh, Từ Thanh đến công ty bọn họ đã được nửa năm, làm việc rất bình thường, không có gì nổi trội, đáng lí ra đã sớm bị đuổi việc, nhưng lại hơn người ta ở bộ ngực nên được trở thành một trưởng bộ phận, trưởng bộ phận này nghe nói là do một người chức cao ở tổng bộ nhét vào, liên quan liền đem Từ Thanh để lại.
Beta: Hoa Hồ Điệp
Thẳng đến khi chị Trần bước đến, cau mày nhìn người phụ nữ ngồi co rúm ở trên sàn, trong lòng liền sáng tỏ, lần này là chị khinh thường, chung quy đây không phải bổn phận, bằng không người phụ nữ nơi đó lại có lá gan lớn như vậy.
Chị nhẹ giọng, hướng Kỷ Thừa An gật đầu một cái rồi nói: “Thiếu gia, người nên đi tắm rửa trước đi, nơi này tôi sẽ xử lý.”
Kỷ Thừa An nhíu mi, dư quang nơi khóe mắt liếc về phía Kiều Tịch đang đứng ở cửa, cuối cùng vẫn không nói gì thêm, bước qua Kiều Tịch, đi lên lầu.
Kiều Tịch bưng cái đĩa trong tay đứng ở cửa khẽ nhếch miệng rồi ngây người, Kỷ Thừa An nơi đi qua không khí phảng phất, lạnh lẽo làm người ta hít thở không thông.
Chị Trần mặt nghiêm túc tiến vào mi mắt, nhẹ nhàng chạm vào cô: “Cô khỏe chứ?”
Kiều Tịch hoàn hồn, ý thức trở lại, sợ tới mức thiếu chút nữa đem salad trong đĩa hất văng ra, thật... đáng sợ.
Chị Trần than nhỏ: “Thiếu gia thoáng có chút khác biệt, nên luôn luôn không thích có người khác đụng vào.”
Đây là...?
Một tay ném người... Trời ạ, cô có phải hay không ngày mai phải đi thắp hương, cảm tạ Phật tổ và Bồ Tát phù hộ, cô té trong lòng hắn sau này cô làm thần mã?
Kéo cổ áo anh cường hôn anh...
Oa, mệnh thật cô thật lớn.
Chị Trần nhìn sắc thái của cô, bổ sung một câu: “Nhưng thiếu gia không ghét Kiều tiểu thư.”
Kiều Tịch ngẩng đầu nhìn phía chị, trong ánh mắt xẹt qua một tia sáng tỏ, trách không được lúc sáng chị Trần nhìn cô bằng ánh mắt kì quoái, thì là như thế.
Anh không ghét cô?
Cô đúng là một Alexander tốt, khó bảo ngày nào đó Kỷ đại nhân sẽ nổi giận đem cô cũng đá văng ra.
Chị Trần nhìn sắc mặt Kiều Tịch khó coi, trong lòng tràn đầy lo lắng, thiếu gia lần đầu tiên đồng ý chấp người khác, nhưng lá gan đối phương lại rất nhỏ, chỉ hi vọng cô có thể nhanh bình phục, không nên làm tổn thương đến thiếu gia.
Kỳ thật cũng không trách thể Kiều Tịch, ở rạp chiếu phim xem cảnh đánh nhau với tự mình chứng kiến ở hiện trường... Cảm giác kia, còn thua nhiều.
Ví dụ như, bạn thích phim kinh dị, nhưng nếu bạn thật sự gặp điều đáng sợ, cảm giác đầu tiên sẽ không phải là kích thích mà là sợ hãi.
Cuối cùng chị Trần đem người phụ nữ kia cùng người giúp việc rời đi. Đối phương đang muốn khóc nháo, A Nhất sung sướng chạy tới, những người giúp việc kia chỉ cảm thấy như trên chiến trường: “Ai nha, hai vị tiểu thư muốn đi a, tôi đưa hai người đi, tôi biết ca hát! Nga ba vừa giết chết chết hắn, nga ~mylady~ ác nga ~ ác nga ~ “
Chị Trần: “Câm miệng!”
A Nhất: “Được...”
Những người giúp việc đứng xem đều sửng sốt, đảo mắt nhìn về phía A Nhất, nóng lòng muốn thử biểu tình ngẩn người, ai dám nghĩ rằng để cho một người nguy hiểm như vậy đưa, đứng ở nơi đó như đứng cùng gấu, vì thế hai người chỉ có thể đáp ứng lấy tiền rồi rời đi.
Đến buổi tối, Kiều Tịch nơm nớp lo sợ trốn trên giường giả bộ ngủ, Kỷ Thừa An ngồi đọc sách ở một bên đột nhiên nói một câu: “Không cần thiết suy nghĩ miên man, nếu có thể phát sinh thì đã sớm xảy ra.”
A, đây có thể coi là giải thích sao.
Ai nha, thật không được tự nhiên, cô phiên thân ôm eo anh, đem đầu cọ cọ trên đùi anh, nói: “Thân ái, đọc sách vào buổi tối không tốt cho mắt đâu, chúng ta đi ngủ thôi.”
Sau đó ngẩng đầu bay cái mị nhãn.
Kỷ Thừa An cúi đầu thấy cô liếc mắt nhìn mình, tỏ vẻ không nói gì, ánh mắt lại dừng ở trên sách.
Sau một lúc lâu, vươn tay sờ sờ nhẹ nhàng đầu cô, không hiểu như thế nào, có đôi khi anh làm loại hành vi này sovới thân thể kết hợp càng làm cho cô mặt đỏ, tim đập dồn dập.
Giống như hiện tại, cô ở trong lòng bàn tay rộng rãi của anh cọ cọ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngô, ngày như vậy, cũng không sai.
——— ——————
Chuông báo thức vang lên.
Kiều Tịch không kiên nhẫn nhấn tắt đồng hồ báo thức, quá năm phút sau nhấn tắt lần nữa, mười phút sau mới mở hai mắt ra, có cảm giác thanh tỉnh, mỗi khi đến lúc này, cô đều muốn biến thành một con mèo, có rất nhiều điểm tốt nha, có thể ngủ thỏa thích đến khi nào muốn dậy, ăn xong tiếp tục ngủ dưới ánh mặt trời, quá ư là thích.
Nhưng, thật đáng tiếc, cô là người, phải đi làm.
Thứ hai vạn ác, mỗi lần đều có loại muốn mời cái nghỉ bệnh không đi tính, bất quá vì toàn cần vẫn là nhận mệnh đi làm.
Lười biếng duỗi eo rời giường, mở ra bức màn, sáu giờ bốn mươi phút, bầu trời mới hơi hơi ửng sáng.
Mở ti vi, trong TV vẫn là đủ loại sự tích gần nhất là mỗ họ Vương chính ủy có hiềm nghi lấy quyền mưu tư, cụ thể kết quả thương lượng còn ở trong tranh luận, Kiều Tịch luôn luôn đối loại chuyện chính trị quan trọng không có gì hứng thú, chỉ là cái phó tỉnh trưởng Vương Lệ này thuộc thành phố A, có thể xem là nhân vật khó lường, lần này không biết đã đắc tội với ai, loan truyền tin tức thị phi, muốn hắn kéo xuống đài, việc này liên tục kéo dài hơn một tháng, Kiều Tịch dù không muốn biết nhưng cũng từ từ biết được một ít, nhìn thấy lại là tin tức như vậy, Kiều Tịch ấn điều khiển tắt ti vi, lười nghe nữa.
Vì mình làm chút điểm tâm, một chén cháo ngô, 2 quả trứng gà, vậy no rồi, so với ở biệt thự của Thừa Kỷ An thì còn kém xa, nhưng cô cảm thấy nó rất tuyệt.
Bây giờ suy nghĩ một chút về sinh hoạt cũng là không sai, công việc ổn định, thân mật với bạn bè, gần đây nhất là có thêm một bạn trai hoàn mỹ, a, cuộc sống thật tuyệt vời.
Cô muốn như vậy, an ổn thuận lợi sống qua ngày, tha thứ cho cô không có chí khí, giấc mộng của nàng chính là bây giờ.
Cô tại một nhà ngoại xí làm hạng mục phó lý, vừa vặn, thủ trưởng của cô là Hà cửu, cho nên có đôi khi cô muộn một chút cũng không sao, hôm nay đúng dịp, tám giờ năm mươi phút, vừa đến văn phòng, thư kí Tiểu Mai của Hà cửu liền nói với cô tổng giám gọi cô đi họp, Hà cửu đã đi.
May không đến muộn... Bị tổng giám bắt đến liền không phải toàn cần thưởng không thể nào nhi.
Sửa sang tư liệu xong, cô vào thang máy đi trên phòng họp, vừa vặn gặp được Từ Thanh, Từ Thanh đến công ty bọn họ đã được nửa năm, làm việc rất bình thường, không có gì nổi trội, đáng lí ra đã sớm bị đuổi việc, nhưng lại hơn người ta ở bộ ngực nên được trở thành một trưởng bộ phận, trưởng bộ phận này nghe nói là do một người chức cao ở tổng bộ nhét vào, liên quan liền đem Từ Thanh để lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook