Bó Tay Chịu Trói
Chương 29: Trái tim chạy trốn

Editor: Cookie Oh

Kỷ Thừa An là ai?

Nhìn an tĩnh ôn hòa vậy thực ra bên trong vô cùng cường thế.

Chỉ nhìn một cách đơn giản hoàn cảnh của anh là có thể nhận ra sự bá đạo của anh rồi, xung quanh khu biệt thự này, chỉ có nhà của Kỷ Thừa An, trong phòng ngoài chị Trần và A Nhất, ngay cả một người giúp việc cũng không có, nói rõ anh không thích người khác tiến vào lãnh địa của anh.

Giống như một con sư tử châu phi trên thảo nguyên, cao quý lười biếng, bình thường chỉ nằm yên một chỗ, nhưng chỉ cần có người xâm nhập lãnh thổ của nó, nó sẽ sử dụng hàm răng sắc bén cắn cổ họng của người đó, trong nháy mắt sẽ mất mạng.

Nhưng loại sinh vật này giống như loài mèo to lớn, cho nên, bạn đến vuốt đuôi, không thể nghịch nó.

Nghĩ ra một cách hay, đầu tiên Kiều Tịch bấm đùi mình một cái.

Da thịt mềm mại vô cùng đau, cả cảm xúc vừa nãy, tròng mắt Kiều Tịch rất nhanh đỏ ửng, nước mắt rơi xuống lã chã.

Không nói câu nào, hai tay ôm đầu gối của mình, khóc rất ủy khuất.

Thấy cô khóc, thân thể Kỷ Thừa An cứng đờ một chút, dễ thấy anh không có kinh nghiệm, sửng sốt để cô khóc một hồi lâu mới đặt cô xuống ghế sofa.

Kiều Tịch dựa vào ghế sofa co người một cái, cuộn tròn lại, tóc dài rối tung xõa ra, che kín một phần cơ thể trắng như tuyết, có kiểu hấp dẫn khác.

Ánh mắt Kỷ Thừa An tối lại, vươn tay ra, nhìn vệt nước mắt trên ghế sofa một lúc rồi dừng động tác lại. Diễn đ6àn L9ê [email protected]ý Đ#ôn

Một lát sau, Kiều Tịch nghe được tiếng cửa bị đóng lại.

Ôi trời ơi!!!!! Kiều Tịch gào thét trong lòng.

Biến cô thành như vậy, ngay cả thấy cô khóc, một câu an ủi cũng không có, cứ thế đi thôi!!!!

Anh là người đầu gỗ sao!!!

Lúc trước cô ngắm trúng anh ở điểm nào cơ chứ!!!

Cho dù cô đã ngờ tới Kỷ Thừa An thấy cô khóc sẽ không làm gì cả, nhưng lại không ngờ phản ứng của đối phương lại như vậy!

Rất nhanh, giọng nói lạnh nhạt xa cách của chị Trần ở ngoài cửa vang lên: "Cô Kiều, thiếu gia bảo tôi tới, cô cần gì không?"

Quả nhiên, Kiều Tịch đoán được anh sẽ tìm chị Trần, cô hắng giọng một cái, nhưng giọng vẫn khàn khàn: "Giúp tôi lấy một bộ đồ rồi để ở ngoài cửa là được."

"Được."

Dưới hoàn ảnh này, xấu hổ cũng không cần thiết, nếu Kỷ Thừa An đi tìm chị Trần, chị Trần ở tuổi đó tất nhiên biết đã xảy ra chuyện gì.

Người lúc vì mình, da mặt dày hơn.

Một lát sau, chị Trần gõ cửa hai cái, nhẹ nhàng nói: "Cô Kiều, quần áo xong rồi."

"Cám ơn chị Trần." Cô nhỏ giọng nói một câu, chị Trần cũng không còn nói gì nữa, một lát sau, Kiều Tịch không nghe thấy tiếng gì bên ngoài nữa, vươn tay lấy túi quần áo đặt trước cửa, sau đó đóng cửa lại.

Kiều Tịch mặc quần áo mới vào, dùng túi hôm nay mình mang tới chỉnh tranh lại, không có gương, sửa tóc để che giấu, lại nhìn thấy dấu trên cổ tay thì dừng lại lại, trên cổ tay trắng như tuyết xuất hiện một vòng hồng do bị siết chặt, đó là dấu dây lưng của Kỷ Thừa An vừa nãy lưu lại.

Cô ngồi xuống, cúi đầu nhìn ghế sofa đang ngồi, nhớ tới tình hình vừa nãy trong lòng giật mình, lại vội vàng đứng lên.

Thật ra, lúc cô mới nói chuyện chia tay, do cô tức giận, một là bởi vì anh điều tra thân phận của cô, hai là vì anh thấy video đó mà không nói lời nào khiến cô có chút buồn bực sốt ruột, cho nên muốn xem thái độ của Kỷ Thừa An.

Kết quả, dự tính chưa ra đâu vào đâu, lại khiến mình thành vậy.

Nhưng mà bây giờ, Kiều Tịch thật sự suy nghĩ có muốn qua lại với đối phương nữa hay không rồi.

Chuyện yêu đương, tuy luôn nói một bên cường thế, một bên yếu thế, nhưng vị trí này không thể là vĩnh cửu, nếu không dần dần quan hệ của hai người sẽ thay đổi.

Bên cường thế sẽ cho rằng bên yếu thế đối tốt với anh là chuyện đương nhiên, mà dần dần bên yếu thế cũng sẽ bị đồng hóa, cho rằng tất cả đều là việc mình phải làm.

Giống như Thẩm Phong và Lâm Tùy Ý.

Nhưng sao có thể chứ, trên đời này có ai sinh ra đã thiếu nợ người khác?

Tại sao tôi muốn dốc hết tất cả chỉ vì người, vẫn không đổi lại được một nụ cười của người?

Huống chi là sự thật lòng.

Kiều Tịch vẫn hy vọng cuộc sống của cô an nhàn thuận lợi trôi qua, cô sẽ không cầu xin đối phương yêu cô, bởi vì cô cũng sẽ không yêu bất kì người nào, vì vậy, hai người tôn trọng lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, tình yêu chẳng qua cũng chỉ có 18 tháng bảo đảm chất lượng, dần dần sẽ biến thành một loại tình cảm khác, die*nda)nfleeq+uysdoon]]n hư vậy thì ngay từ khi bắt đầu trở thành quan hệ như vậy, thật tốt.

Mà điều thứ nhất, hai người tôn trọng lẫn nhau, Kỷ Thừa An đã không làm được.

Kiều Tịch vẫn cho rằng trong chuyện tình yêu, mình giữ vị trí chủ đạo, hôm nay cô biết được thế cục đã bị phá vỡ.

Cô quá ngây thơ rồi.

Cái video đó, có phải do Kỷ Thừa An sắp xếp người ở cạnh cô hay không, cô cũng không biết, anh trầm mặc không nói khiến cô rất bứt rứt, cô rất có lòng tin với chú và Kiều Vọng tuyệt đối sẽ không đưa video cho người khác, như vậy, anh nhất định sắp xếp ai đó bên cạnh mình rồi.

Kiều Tịch nghĩ tới đây, không nhịn được cả người run rẩy, tất cả hoạt động lời nói của mình đều bị người khác theo dõi, cảm giác này thật sự khiến cô khó có thể chịu được.

Kiều Tịch khẽ thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cảnh bên ngoài xanh nhạt, lông mày nhỏ dài nhẹ nhàng nhíu lên.

——— —————— —————————

Khi Kiều Tịch đi xuống lầu, Kỷ Thừa An đang ngồi ở phòng khách xem tài liệu.

Anh đã tắm rửa thay quần áo, tóc hơi ẩm, áo sơ mi màu mực nổi bật lên da thịt trắng nõn như ngọc, từng cái cúc áo đen bóng, bao lại thân thể anh, một cánh tay thon dài đặt lên trên đầu gối, một cái lật tài liệu, dáng vẻ phóng túng, lại cao quý ưu nhã, hoàn toàn không thấy được vẻ cường thế đáng sợ khi nãy.

Anh nghe thấy tiếng động, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực rơi trên người cô, không còn tràn đầy dục vọng nữa, mà khôi phục vẻ lạnh nhạt bình thường, hững hờ nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu.

Kiều Tịch nhìn tấm gương mặt đẹp trai yên tĩnh ấy, trái tim còn không kìm được chấn động, được rồi, lúc trước cô để ý anh chính là gương mặt này, ai kêu cô là một sắc nữ, lại rất nhát gan, không muốn mạo hiểm.

Kiều Tịch đi thẳng tới, ngồi vào một chỗ trên ghế sofa cách anh rất xa, vỗ tay mấy cái, tự cổ vũ mình, hít sâu một hơi nói: "Kỷ Thừa An, tôi......"

Cô muốn nói chia tay, lại sợ chọc anh tức giận, dù sao vừa nãy cô đã lĩnh giáo đủ rồi, cô là một học trò ngoan.

Suy nghĩ lại, cô nói: "Anh nhớ quy tắc ban đầu chúng ta quen nhau chứ?"

Kỷ Thừa An ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, Kiều Tịch tránh ánh mắt trực tiếp của anh, nghe được giọng nói dễ nghe của anh: "Qua lại công bằng, không có thân phận  trói buộc."

"Đúng," Kiều Tịch rất hài lòng với câu trả lời của anh, cô cười nói: "Hơn nữa, không tham dự chuyện riêng của đối phương, nhớ chứ."

"Ừ." Kỷ Thừa An nhẹ nhàng đáp.

Kiều Tịch cười vui vẻ hơn, "Vậy, thực ra, gần đây tôi có chút việc bận, cho nên không thể đến được, anh sẽ không để ý đúng không?"

Kỷ Thừa An nghe vậy nheo đôi mắt tối tăm lại, trầm mặc không nói.

Anh trầm mặc như vậy khiến Kiều Tịch thật lo lắng, giày vò đôi tay, qua hồi lâu cô mới nghe được anh nói "Được".

Được? Anh nói sao?

Đó thật là, thật tốt quá rồi!

Để tỏ lòng biết ơn, cô đi tới, cúi thấp xuống hôn "Chụt" một cái trên mặt anh, rồi rất nhanh lùi lại hai bước, vẫy tay với anh nói: "Vậy tôi đi đây."

Trong nháy mắt Kỷ Thừa An có chút mê hoặc và do dự, anh cho rằng phụ nữ trước mặt sẽ luôn không ngoan, lại không ngờ rằng cô thay đổi nhanh như vậy, nhưng mà tốt hơn rồi, cô có thể nhanh chóng chấp nhận anh, anh rất hài lòng với phản ứng này, huống chi, cô cười rất vui vẻ.

Vì vậy anh khẽ vuốt cằm, nhìn người phụ nữ vui vẻ cười, giống như một con bươm buớm lảo đảo nhanh chóng rời khỏi phòng, không biết thế nào, không có giọng nói của cô, anh đột nhiên cảm thấy căn phòng hơi vắng vẻ.

Nhanh chóng dồn nén cảm xúc kì quái xuống, anh cúi đầu, tiếp tục xem tài liệu trong tay.

Chị Trần đến gần, khi anh đặt ly trà xuống, chần chừ một lúc mới nói: "Thiếu gia, có chuyện tôi không biết có nên không hay không."

"Muốn nói thì nói."

Chị Trần khẽ thở dài, "Cô Kiều, không sai, nhưng...... Thiếu gia cậu không thể nghiêm túc được."

Kỷ Thừa An dừng động tác trên tay lại, sau một lúc lâu lạnh nhạt mở miệng nói: "Trần Lệ, chị vượt quá giới hạn rồi."

Anh gọi thẳng tên chị Trần, giọng nói lạnh nhạt lại thể hiện lập trường của anh, trong lòng chị Trần chợt lạnh, cũng hiểu rõ.

Thiếu gia đã nhiều năm không như vậy, gọi thẳng tên của cô, nhất thời cảm xúc trong lòng chị Trần hỗn loạn, nhưng vẫn tỉnh táo phân tích nói: "Thiếu gia, cậu đã biết, người như chúng ta, không thể cùng người bình thường chung sống với nhau."

"Anh tôi có thể, tại sao tôi không thể?" Kỷ Thừa An không để ý, nói.

Chị Trần bình tĩnh, "Đại thiếu gia là chủ gia tộc, tất cả việc nhà họ Kỷ đều do đại thiếu gia quản lí, nhưng còn thiếu gia, cậu là nhị thiếu gia, cậu... cậu làm chuyện như vậy, không tranh được với những người khác ở nhà họ Kỷ." Nói trắng ra là anh không có quyền. diễ’nđànl”êqu?ýđ|ôn

Kỷ Thừa An ngẩng đầu lên, khóe miệng chậm rãi mỉm cười một cái nói: "Thật sao?"

Chị Trần nhìn anh cười, không nhịn được toàn thân thể run rẩy.

——— —————— —————— ————

A Nhất nhìn Kiều Tịch ngồi ở sau xe cười rất tươi, thần kinh thô ráp của anh cũng cảm thấy có điểm lạ rồi.

"Cô Kiều, cô thật vui vẻ nha......" Anh nhẹ giọng nói.

"Đúng vậy, đúng vậy!" Kiều Tịch gật đầu liên tục, "A Nhất hát cho tôi nghe đi!"

"Ồ ~~" Từ trước tới giờ đều từ chối anh, bây giờ cô Kiều lại muốn anh hát cho cô nghe, quá khác lạ, nhưng mà anh rất vui mừng, "Cô Kiều cô chọn đi."

"Ha ha, bài gì cũng được."

"Đúng vậy, đúng vậy!"

"Vậy, đến bài cải bắp!"

"Ặc," đó là bài gì?

Kiều Tịch nhìn nét mặt sững sờ của A Nhất cười nói, "Sao không hát chứ, còn bảo tôi chọn, đều là mạnh miệng."

"Tôi... tôi sẽ học được!" Sao A Nhất có thể chịu được thân là anh hát, lại không biết hát! "Chờ tôi học xong, sẽ hát cho cô Kiều!"

Kiều Tịch nhìn một chút rồi gật đầu, sau đó nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng nhanh chóng lùi về phía sau, nghĩ thầm: e rằng, nữa còn cơ hội nữa.

——— —————— —————— ——————

Sau khi tạm biệt A Nhất ở cửa chung cư, Kiều Tịch chậm rãi đi vào nhà.

Tính toán của cô rất minh xác, sau này sẽ từ chối hết tin nhắn hay điện thoại của chị Trần.

Tin nhắn? Không nhìn thấy.

Điện thoại? Không nhận được.

Theo tính cách luôn ở trong nhà không giao du với bên ngoài của Kỷ Thừa An, tần số ra ngoài càng thấp.

Cô rất tin một câu nói, thời gian có thể làm cho tất cả mờ nhạt đi.

Cho nên cô bất hòa với Kỷ Thừa An, cứng đối với cứng cô sẽ không được lợi, tâm tình tốt, Kiều Tịch vừa đi vừa khẽ ngâm nga, vừa mới đi tới lầu thì nhìn thấy một người ngồi dựa vào cửa, cô cũng không để ý, lấy chìa khóa ra mở cửa vào nhà.

Người nọ nghe được giọng cô, chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã từng tươi cười đáng yêu đã tiều tụy, vô cùng chật vật, người nọ thấy ánh mắt Kiều Tịch sáng lên, liền vội vàng đứng lên đến gần cô, gọi một tiếng thật nhỏ: "Chị......"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương