Thứ bảy, Lâm Bạch Du và Tùy Khâm cùng đi tới đài thiên văn.
Chỗ này khác với nhà thiên văn, đài thiên văn của trường học có nhiều thứ hơn vì phục vụ cho giáo sư và học sinh nghiên cứu quan sát, có nhiều thứ cô xem chẳng hiểu gì.

Nhưng đã có Tùy Khâm ở đây rồi.
Tùy Khâm điều chỉnh dữ liệu và tọa độ cho cô, Lâm Bạch Du từ kính viễn vọng nhìn thấy thiên hà và tinh vân, rộng lớn và cực kỳ nhiều sao, từng ngôi sao đều khác nhau.
Cô cảm thấy rất lãng mạn.
Tùy Khâm trầm giọng nói: "Những ngôi sao mà em thấy hằng đêm đa số là hành tinh, những chấm nhỏ trên nền trời sáng mà mắt thường nhìn thấy sẽ thành một ngôi sao."
Tay anh đặt trên thiết bị, chậm rãi nói cho cô nghe: "Mỗi hành tinh và ngôi sao nào được phát hiện thì đều sẽ được đặt tên."
Lâm Bạch Du nói: "Tên tiếng Anh sao?"
"Tên tiếng Trung cũng có, tùy theo suy nghĩ của người tìm ra." Tùy Khâm nói.

Lâm Bạch Du biến thành một bé con hiếu kỳ: "Vậy tức là người phát hiện ra ngôi sao đó thích đặt tên như thế nào thì đặt sao? Mấy tên khó nghe, hay tục tĩu chắc không được nhỉ?"
Tùy Khâm gật đầu: "Phải xét duyệt nữa."
"Hay thật đó, tên của em cũng là ngôi sao." Lâm Bạch Du cảm thán.
Nhưng không có ngôi sao nào mang tên của anh.
Tùy Khâm hơi nhướng mày.
Sau này, anh đưa Lâm Bạch Du đi xem màn trình diễn hoạt động của các thiên thể, dưới mái vòm bao la, cảm giác cả người như đang ở giữa bầu trời đầy sao vậy.
Đài thiên văn của trường học nằm ở nơi cao nhất, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy bao quát toàn sân trường, Lâm Bạch Du và Tùy Khâm đứng ở bậc thềm đài thiên văn cùng ngắm mặt trời mọc.
Lâm Bạch Du chống tay: "Sau khi tốt nghiệp anh sẽ đi làm luôn sao?"
Tùy Khâm đã quyết định xong: "Không."
Lâm Bạch Du nghe lời giải thích của anh xong, không có chút bất ngờ nào, học sinh có thiên phú như anh, được thầy giáo nhìn trúng cũng là chuyện bình thường.
Cô vẫn còn đang nhớ lại thì nghe thấy Tùy Khâm nói: "Tinh Tinh, học kỳ sau anh sẽ học một chuyên ngành khác."
Lâm Bạch Du mở miệng: "Có bận lắm không?"
Tùy Khâm không để ý lắm: "Cũng có thể."
Với anh mà nói thì đã có nhiều kinh nghiệm thành thạo rồi.
Lâm Bạch Du nói: "Vậy cũng tốt, sau này em cũng rất bận, nhưng cùng bận như vậy, chúng ta sẽ ít được gặp nhau."
Tùy Khâm xoay mặt cô lại: "Anh sẽ đến tìm em."
Hai má của Lâm Bạch Du nằm gọn trong tay anh, cô hơi bĩu môi: "Không đến cũng không sao, có thể gọi video mà."
"Có sao."
Tùy Khâm buông tay, ánh mắt thờ ơ.
"Thế thì mới cho người khác biết rằng, họ không có cửa."
"…"
Lâm Bạch Du cũng mặc kệ sự ghen tuông của anh, dù sao thì lúc đầu anh đã nói rằng "Chồng tương lai của em không bao giờ tốt bằng anh được."
Nghĩ tới đây, cô nở nụ cười ranh mãnh: "A Khâm, em nghe nói, anh đã tuyên bố rằng chồng tương lai của em là anh?"
Tùy Khâm liếc mắt nhìn: "Ừ."
Lâm Bạch Du nói: "Lúc đầu là ai nói, chồng tương lai của em không tốt bằng anh?"
Cô dùng giọng nói ôn hòa học theo giọng điệu hồi cấp 3 của anh.
Tùy Khâm khẽ nhướng mày: "So đo như vậy sao?"
Lâm Bạch Du lắc đầu.
Mặt Tùy Khâm vẫn không biến sắc: "Thế nên là, có gì mà không đúng?"

Lâm Bạch Du mở tay ra: "Anh nói đúng, đều là anh, cùng là một người, làm sao mà vượt qua bản thân được."
Tùy Khâm nhìn chăm chú vào cô, trong mắt đều là hình bóng của cô.
"Không giống nhau."
Anh hồi cấp ba, có mối liên hệ đặc biệt nhất với cô.
Còn anh của bây giờ, có thể cho cô tất cả mọi hiện thực.
Còn vụ án của Tùy Hữu Chí, trong lúc nghỉ hè đã được giải quyết.
Số tiền bồi thường của bố mẹ Tùy Khâm năm đó, cả số tiền lúc đầu Tùy Hữu Chí cho Tùy Khâm, còn có tiền công, còn thừa lại đều trả cho Tùy Khâm.
Hoàng Hồng Anh không thể chấp nhận nổi, lập tức hét lên với tòa án: "Tôi nuôi dưỡng cậu ta lâu như vậy, sao có thể đưa hết cho cậu ta chứ! Nếu không phải nhờ vào bà đây, cậu ta có thể lớn như thế này sao? Có thể đỗ đại học được sao?"
Thế nhưng không làm loạn được bao lâu, dù sao thì bà ta vẫn còn sợ hãi.
Lâm Bạch Du đứng ngoài quan sát tất cả, không nhịn được mà cười châm biếm, Tùy Khâm có thể đỗ đại học thì liên quan quái gì đến Hoàng Hồng Anh?
Thậm chí nếu không phải do Hoàng Hồng Anh, có lẽ anh đã sớm trở thành thiên tài mà ai ai cũng biết, chắc chắn còn được tuyển thẳng vào đại học.
Vương Quế Hương cũng tới rồi, nói với Lâm Bạch Du: "Trước đây ngày nào cũng khoe khoang con trai của bà ta, giờ không biết đã đi dẫm máy may ở chỗ nào rồi."
Lâm Bạch Du hỏi: "Không ôn thi lại sao?"
Vương Quế Hương: "Thành tích trước kia đều là chép bài, trong não có cái gì đâu, ôn thi lại cũng chẳng có tác dụng gì! Không như Tùy Khâm!"
Giọng của bà rất lớn, Hoàng Hồng Anh cũng nghe thấy, tức tối trừng mắt nhìn họ.
Tiếc là nơi đây là tòa án, bà ta không dám đi tới đây.
Lâm Bạch Du nghĩ lại, cả đời này của họ, cuối cùng cũng thoát khỏi bọn họ rồi.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Tùy Khâm không thèm nhìn bọn họ, trong mắt anh, họ chỉ là khách đi qua đời người, cái càng khiến anh chán ghét hơn là ở trong mơ, cả nhà Lâm Hữu Chí đã khiến cho Lâm Bạch Du bị mù.
Anh lạnh lùng rời khỏi chỗ gần Hoàng Hồng Anh.
Anh đi về hướng Lâm Bạch Du: "Đi về thôi."
Lâm Bạch Du đáp: "Vâng."
Đi ra khỏi quảng trường, trời xanh mây trắng, trong sáng bao la.
Trước năm mới, Phương Vân Kỳ và Tề Thống đã hẹn ăn cơm.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

"Mấy hôm trước tớ có tới thăm Bắc Bắc." Cậu ấy chủ động nói.
"Hai hôm trước tớ cũng đi rồi, sao không gặp cậu nhỉ?" Lâm Bạch Du ngạc nhiên: "Vậy bó hoa đó là của cậu à, lúc đó tớ còn đang đoán."
Phương Vân Kỳ gật đầu.
Mùa đông nơi nhỏ bé này, các loài hoa trong tiệm hoa không có nhiều, cậu ấy chọn vài bông đẹp nhất gói lại với nhau.
Tề Thống lắc đầu, không nói gì.
Sau khai giảng, cuộc sống của Lâm Bạch Du và Tùy Khâm đã yên tĩnh đi không ít, hầu hết thời gian anh đều dành cho bài tập, vì anh đã chọn khoa học không gian.
Năm thứ hai của đại học Bắc Kinh sẽ bắt đầu không còn cấm ở kí túc xá ngoài nữa.
Sau khai giảng, Phương Miểu nhìn thấy cô trở về kí túc xá: "Tớ tưởng cậu sẽ ở bên ngoài với Tùy Khâm chứ, không ở chung à?"
Thực ra Lâm Bạch Du cũng đã từng nghĩ tới, nhưng Tùy Khâm chưa mở lời, nên cô cũng không nhắc tới: "Còn sớm mà."
Bắt đầu từ năm này, cô không còn đi đến trung tâm học nữa mà bắt đầu bận bịu cho ngành y.
Lâm Thu Vũ đột nhiên nói: "Ngành này của cậu phải học năm năm, lúc Tùy Khâm tốt nghiệp rồi cậu vẫn còn ở trường, các cậu như vậy rất dễ có mâu thuẫn."
Lâm Bạch Du chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

"Không đâu."
Lâm Thu Vũ lắc đầu: "Đừng quá tự tin."
Lâm Bạch Du liếc mắt nhìn cô ấy: "Không phải là tớ tự tin, mà là anh ấy khiến tớ tự tin."
Phương Miểu giảng hòa: "Ây ya, vẫn còn sớm mà, chuyện sau này thì để sau rồi nói, bây giờ nói thì sớm quá."
Cô ấy ghé qua hỏi: "Đừng bảo là tới giờ cậu với Tùy Khâm mới chỉ hôn thôi đấy nhá?"
Vừa nhắc tới chủ đề này, đến cả Tô Trừng Trừng cũng sáp lại: "Tớ cũng tò mò."
Lâm Bạch Du bỏ đồ xuống, để cho cả hai hóng mòn mỏi rồi mới quay đầu lại nói với họ: "Bí mật."
Phương Miểu: "Hứ!"
Lâm Bạch Du cũng bắt đầu bận rộn, học vào rồi cô mới biết nó khó như thế nào, đặc biệt là lúc cuối kì, từ sáng đến tối chỉ toàn đọc sách và xem ghi chép.
Nếu như không nhờ vào trí nhớ tốt, chỉ sợ cô phải chịu khổ như Tô Trừng Trừng rồi.
Sau cuối kì là kì nghỉ đông, Lâm Bạch Du và Tùy Khâm cũng về ăn Tết với Liễu Phương, cũng đi cúng bái Tần Bắc Bắc.
Lần này cô nhìn thấy một hộp nhạc giống như quả cầu thủy tinh được đặt trước mộ.
Trong quả cầu thủy tinh có một cô công chúa nhỏ đang mặc váy nhảy múa, chỉ cần vặn cót là bắt đầu ca hát nhảy múa.

Âm thanh êm tai vang vọng khắp khu mộ yên tĩnh.
Tùy Khâm cụp mắt xuống: "Ngày này năm ngoái cậu ấy cũng đến."
Lâm Bạch Du đợi đến khi kết thúc bản nhạc mới lên tiếng: "Tiếc rằng Bắc Bắc không nhìn thấy được."
Cô vẫn luôn nghĩ, kiếp sau của Bắc Bắc sẽ như thế nào, liệu cô và Tùy Khâm có còn xuất hiện trong cuộc đời của cô ấy không.
Những thứ ấy đều không biết được.
Vào mùa đông lúc Lâm Bạch Du lên năm ba, Phương Vân Kỳ vẫn tới đây như cũ, không để lại thứ gì, chỉ đốt một bức ảnh.
Lâm Bạch Du không nhìn thấy bức ảnh ấy, chỉ còn thấy tro bụi.
Sau này, cô mới biết được…
Sau khi rời khỏi đây, Phương Vân Kỳ đã tới Bắc Cực.
Cậu ấy đã nhìn thấy cực quang.
Cậu ấy ở trong nhà tuyết.
Cậu ấy còn có một cuộc gặp mặt ngắn ngủi với gấu Bắc Cực.
Phương Vân Kỳ bọc mình lại rồi hòa nhập vào gấu Bắc Cực đã gặp được dải sương mù Bắc Cực, đã tạo thành kỳ tích cầu vồng trắng cùng với cực quang.
Ở nơi cực Bắc của trái đất, ở tận cùng phía Bắc của thế giới.
Sau năm mới, giữa tháng Hai, Tùy Khâm trở về trường trước.
Lâm Bạch Du tưởng anh còn bận bịu với hạng mục ở trường, anh vẫn còn là học sinh, được tham dự cùng trường là một niềm vinh dự lớn, cô không chỉ không lưu luyến mà còn thúc giục anh đi sớm.
Đợi đến khi cô trở về trường, là Tùy Khâm đến đón.
Lâm Bạch Du nhảy vào lòng anh, từ người chủ động hôn nhẹ lên môi lại bị giữ lấy hôn đến mơ hồ, rồi lại bị dắt tay đi.
Mơ màng cả đường, cho đến lúc xuống xe mới phát hiện đây không phải trường học.
"Đây là đâu vậy?" Cô quay đầu lại hỏi.
Tùy Khâm không trả lời cô, mà mở cửa kéo cô vào trong.
"Nhà." Anh nói.
Trong lòng Lâm Bạch Du đã đoán được phần nào, nhưng từ chính miệng anh nói ra, cô vẫn vô cùng kinh ngạc: "Nhà của chúng ta sao?"
Tùy Khâm hơi cong môi lên: "Chẳng lẽ không phải?"
Cửa sổ bên ban công đang mở, gió đầu xuân mang chút se lạnh thổi vào, Lâm Bạch Du đứng trong phòng, trong lòng cảm thấy rung động.

Tùy Khâm còn chuẩn bị phòng vẽ cho cô.
Họ vẫn còn là học sinh mà anh đã có thể chi trả cho cuộc sống của họ, còn tính toán kỹ cho tương lai của cả hai.
Lâm Bạch Du đi một vòng tròn, cố ý hỏi nhỏ: "Thế anh cũng ở đây à?"
Yết hầu Tùy Khâm lên xuống, "Ừm."
"Ồ." Lâm Bạch Du cười cong mắt, "Chỉ có một phòng ngủ thôi đó."
Tùy Khâm mím môi: "Đúng vậy."
Thấy anh thẳng thắn vô tư như vậy, ngược lại Lâm Bạch Du cảm thấy có chút ngại ngùng.
Mặc dù đã từng có hành vi thân mật với Tùy Khâm nhưng vẫn chưa đi vào sâu hơn, bây giờ đột nhiên ở cùng nhau, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện nên xảy ra.
Tổng cộng cả hai kiếp này, cô chưa từng trải qua lần nào.
Lâm Bạch Du không ở ký túc xá nữa, trở về thu dọn đồ đạc cùng với Tùy Khâm, Tùy Khâm ở dưới lầu ký túc xá đợi cô.

Bạn cùng phòng kí túc xá đều nhìn thấy, lộ ra ánh mắt mờ ám.
Bây giờ đã là năm 2017 rồi, còn tính thêm ba, bốn năm đại học nữa, họ vẫn rất ổn định.
Kể cả lúc đầu Trần Thanh Thanh không tin thì giờ đã đổi mục tiêu, đã đổi ba người bạn trai rồi.
Phương Miểu tùy tiện hỏi: "Các cậu thuê nhà à?"
Lâm Bạch Du mơ hồ gật đầu: "Ừ."
Chuyện mua nhà tạm thời cô chưa muốn nói ra, để tránh người khác đố kị.
"Phòng thuê có đắt không? Tớ cũng muốn ra ngoài ở."
"Cũng tạm."
Lâm Thu Vũ nhìn biểu cảm của Lâm Bạch Du, đột nhiên mở lời: "Vậy các cậu chia đôi tiền à? Hay là bạn trai cậu trả tiền?"
Cả đại học Bắc Kinh đều biết hoàn cảnh của Tùy Khâm, còn khó khăn hơn cả Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du cau mày: "Anh ấy trả."
Lâm Thu Vũ ồ một tiếng: "Như vậy không tốt lắm đâu, cậu ta cũng là học sinh mà."
Lâm Bạch Du không hiểu rốt cuộc cô ấy có ý gì, bảo không thích Tùy Khâm cũng không đúng, mà bảo là thích Tùy Khâm, hình như cũng không phải.
"Tớ phụ trách chuyện sinh hoạt."
Lâm Thu Vũ không nói gì nữa.
Lâm Bạch Du định mỗi lần về sẽ mang một ít đồ đi, cô rời khỏi ký túc xá cùng với Tùy Khâm, Phương Miểu và Tô Trừng Trừng đi ra ban công nhìn bọn họ.
"Đẹp đôi thật đấy."
"Tớ đã bảo là Tùy Khâm không nhịn nổi mà! Đã một năm rồi, cuối cùng cũng hành động."
Trong lòng Lâm Thu Vũ thầm nghĩ, vợ chồng nghèo thì cả trăm chuyện hỏng, giá phòng ở Bắc Kinh cũng không rẻ, toàn dựa dẫm vào đàn ông, Lâm Bạch Du cũng ngây thơ thật đấy.
Đêm ở chung đầu tiên, Lâm Bạch Du không buồn ngủ chút nào.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Trước đây ở đối diện với Tùy Khâm, buổi tối cô mặc đồ ngủ đi sang phòng anh không thấy có gì khác biệt, lúc đó cô không sợ trời không sợ đất.
Buổi sáng, Phương Miểu không biết kiếm được bộ phim từ chỗ bạn nam nào, trong giờ học, tắt tiếng đi, kéo theo Lâm Bạch Du ngồi xuống bàn cuối để xem.
Lâm Bạch Du xem mất nửa ngày, chẳng thấy gì thú vị.
Phương Miểu là một khán giả đúng nghĩa, phê bình này nọ: "Diễn viên nam xấu quá, còn lùn nữa… nhìn qua cũng nhỏ nữa, còn diễn viên nữ thì đẹp ghê."
Cô ấy lắc đầu: "Tinh Tinh, cậu "ngon" hơn cô ấy."
Lâm Bạch Du: "?"
Đều ở cùng một kí túc xá, Phương Miểu tất nhiên là từng nhìn thấy dáng vẻ của cô khi mặc đồ ngủ, nhỏ giọng nói: "Tùy Khâm có biết không?"
Lâm Bạch Du đẩy cô ra: "Đừng nói linh tinh."
Phương Miểu vỗ ngực: "May mà tớ tắt tiếng rồi, nếu không thì tai nghe rơi ra, cả lớp đều biết bọn mình xem gì."
Lâm Bạch Du: "…"
Cửa phòng bị mở ra, Lâm Bạch Du từ trong hồi tưởng tỉnh lại.
Cô thấy Tùy Khâm bước vào, nhìn chằm chằm vào mình, dưới ánh đèn, màu đen trong mắt anh hòa cùng ánh đèn, đẹp như bầu trời sao vậy.
Lâm Bạch Du ngồi thẳng dậy, đi xuống giường: "Em đi rót nước."

Cô mới đi được hai bước, chưa kịp đi ra khỏi phạm vi chiếc giường thì đã bị Tùy Khâm kéo tay lại, hôn lên môi cô.
Trong phòng có máy sưởi, Lâm Bạch Du mặc một chiếc váy lụa mỏng manh, mảnh lụa trượt qua tay Tùy Khâm, đi xuống dưới eo cô.
Lâm Bạch Du hơi động đậy liền bị anh giữ chặt lại.
Ở phương diện này, cô không phải đối thủ của anh.
Từ môi tới cần cổ, tay của Lâm Bạch Du đặt trước ngực anh, có thể cảm nhận trái tim đập mạnh như núi lửa phun trào.
Tay cô nhẹ nhàng trượt qua cổ anh, lại động vào yết hầu đang di chuyển lên xuống.
Tùy Khâm buông cô ra, cô gái trước mặt mặc bộ đồ ngủ đã nhàu nhĩ, da trắng đến phát sáng, đôi môi đỏ mọng, trong mắt còn vương chút nước.
Phần vải thừa của chiếc váy ngủ bị anh túm gọn lại sau eo, lộ rõ đường cong tuyệt đẹp.
Giọng anh khàn khàn: "Khát rồi sao?"
Lâm Bạch Du đâu có khát nước, lúc nãy cô căng thẳng quá nên không biết làm gì.
Không cần nói nhiều, Tùy Khâm đã nhìn thấu vẻ mặt của cô, anh bế cô lên, Lâm Bạch Du ôm chặt lấy anh, được anh bế ngồi lên giường.
Dây vai của chiếc váy ngủ bị động tác này làm cho tuột khỏi vai, trông cực kì quyến rũ dụ người.
Tư thế này của Lâm Bạch Du mặc dù ở góc độ thấp nhất nhưng trong ánh mắt hoang dại của Tùy Khâm lại cực kỳ phóng khoáng, không có gì che chắn.
"Tinh Tinh."
Lâm Bạch Du thấy anh gọi mình là hiểu anh có ý gì.
Cô không ngẩng đầu lên, ôm chặt eo anh, trùng hợp là, ở độ cao này có thể thấy rõ phản ứng của anh.
Khung cảnh này chỉ từng xuất hiện trong giấc mơ dài dằng dẵng của anh, cuối cùng cũng đã thành sự thật.
Tùy Khâm cúi người xuống, nhìn lên khuôn mặt ửng đỏ của cô.
Thiếu niên cúi xuống nghiêng đầu, hôn lên môi cô thiếu nữ đang e dè ngại ngùng ngồi trên giường.
Tiếp đó, anh nắm lấy tay cô, từ một kị sĩ trung thành nhất biến thành một người đàn ông có dục vọng chiếm hữu cao, đẩy cô nằm xuống giường, thuận thế nằm lên trên người cô.
Lâm Bạch Du nâng mắt nhìn, chỉ có thể nhìn thấy tình ý trong mắt anh.
Từ trước tới nay Tùy Khâm chưa bao giờ mất lý trí như vậy, kéo váy cô lên, đầu ngón tay bắt đầu động chạm, muốn kéo cô lại gần hơn.
Không đau như Lâm Bạch Du nghĩ, nhưng vẫn có chút khó chịu, dù sao cũng là dị vật, cũng khác so với bộ phim cô xem lúc sáng.
Lâm Bạch Du lẩm bẩm, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng: "Sớm biết như vậy… Thì đã để anh thử cảm giác này trước."
Hơi thở Tùy Khâm có chút nặng nhọc nhưng anh vẫn mỉm cười.
So với những giấc mộng xuân trước đó thì bây giờ anh còn thấy thoải mái hơn, một cảm giác vừa kì lạ vừa gây nghiện, khiến anh khó mà kìm lòng.
Anh ôm chặt lấy cô: "Lát nữa sẽ đỡ hơn thôi."
Lâm Bạch Du nhỏ giọng: "Thật không?"
Tùy Khâm dỗ dành cô: "Thật."
Một lúc sau, cuối cùng Lâm Bạch Du đã hiểu được cảm giác kì lạ ấy, giống như đang trên mây vậy, trước mắt mê loạn, cả người lâng lâng.
Gió thổi bên ngoài cửa sổ không biết bao giờ mới dừng lại.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Những ngày đầu tháng Ba đều râm mát, không có tuyết, cũng không mưa, không nắng.
Cuộc sống của Lâm Bạch Du giống như trở về hồi cấp ba, mỗi ngày Tùy Khâm đều luộc trứng cho cô, dù sao cô cũng chỉ ăn lòng trắng, lòng đỏ cho anh.
Lại sắp đến sinh nhật của Tùy Khâm rồi.
Các bạn trong ký túc xá đều hỏi cô: "Sắp đến sinh nhật bạn trai cậu rồi, có nhiều bạn nữ mua quà lắm, sao không thấy cậu có hành động gì?"
Lâm Bạch Du rất bình tĩnh: "Không vội."
"Tớ nghe nói, có người chuẩn bị vòng cổ, đắt lắm đó, là kiểu của lễ tình nhân." Phương Miểu: "Đừng bảo là cậu chưa chuẩn bị gì đấy?"
"Lễ Tình Nhân đã qua vào tháng trước rồi mà." Lâm Bạch Du thấy buồn cười: "Sao cậu lại nghĩ vậy, tớ có dự định rồi."
Quà thì phải tặng đúng ngày.
Tùy Khâm cũng sắp hai mươi hai tuổi rồi.
Bọn họ sẽ từ người yêu, trở thành vợ chồng.

------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương