Bờ Sông Xanh Tươi
-
Chương 26
Vừa dùng sức dắt xe vừa hồi tưởng khái niệm phép biện chứng, chợt nghe bên cạnh có tiếng xe máy, quay đầu, lại thấy Quan Phong cùng cái xe của anh ta ở phần đất bên kia.
"Ha ha!" Anh ta cười hì hì nháy mắt, "Tiểu muội muội, đang êm đẹp lại gọi điện thoại bảo huynh đệ đi ra đàm phán, thật sự muốn học chúng ta hư sao?"
"Hả? Cái gì?" Cái gì gọi điện thoại? Tôi đến bây giờ còn không hiểu được Triệu Tuyết Phương rốt cuộc làm chuyện gì, hơn nữa –"Tin tức của anh thật lợi hại!"
Quan Phong bĩu môi, "Vừa rồi ở bên kia trú mưa, vừa vặn đụng tới mấy người bàn việc lạ, nói có tiểu nữ sinh Hà Tinh nói bốc nói phét phụ trách việc ngày hôm qua lão đại bọn họ bị đánh, bọn họ đúng hẹn đi qua lại không thấy ai, không biết là ở giữa giở trò quỷ. Anh nói tiểu muội muội, muốn hư không bằng gia nhập trường M bọn anh đi? Nhiều người dễ làm việc."
"Em không hư!" Tôi lập tức thanh minh, đột nhiên linh cơ vừa động, "Lão đại trường dạy nghề bị đánh, là A Phân làm?" Nghe vậy liền nghĩ thông. Triệu Tuyết Phương dù sao cũng phải có người thông đạo mới có thể biết việc này.
Quan Phong hơi ngây người, sau đó nhíu mày, "Người không muốn hư thì đừng hỏi, đi học bài đi."
"Anh không phải cũng muốn thi vào trường đại học sao? Cũng phải chuyên tâm ôn tập nha." Học cấp ba mà suốt ngày đi chơi.
"Xùy, dù sao anh có học thì kết quả vẫn thế."
"Vậy anh ghi danh cái gì?"
"Thể giáo, cảnh giáo, quân giáo, không ngoài những nơi này."
(Thể giáo, cảnh giáo, quân giáo: trường dạy thể dục thể thao, trường cảnh sát, trường quân đội).
Tôi cười, "Nghe nói Trình Định Doãn muốn thi đại học X."
"Đừng lấy anh so với loại người này, nhìn thấy hắn liền không thuận mắt!"
"Không so, nhưng nói cho anh nghe một chút thôi." Ha ha, quả nhiên giống Trần Kì nói, nhắc tới liền trở mặt. Thấy nhà tôi ngay tại phía trước, tôi đi chậm lại.
Đột nhiên Quan Phong đặt một bàn tay lên vai tôi, còn thuận tiện vén tóc bị rối của tôi. Tôi ngây người nhìn anh ta, anh ta lại nháy mắt mấy cái, cười có chút nghịch ngợm, sau đó thu hồi tay nhấn ga, cấp tốc gào thét mà đi.
Kỳ quái. Trừng mắt nhìn anh ta đi xa, khó hiểu thu hồi ánh mắt, vừa nhìn cửa nhà tôi, lại lắp bắp kinh hãi.
Trình Định Doãn khoác áo mưa, đứng ngoài cửa nhà tôi, đang nhìn tôi.
Tôi đứng ở trước mặt anh, xuống xe, kinh ngạc cơ hồ không thể nói chuyện: "Anh, anh như thế nào......" Anh đang đợi tôi sao?
"Có hai bạn nữ cùng lớp của em, nói em bị người ta chặn đường uy hiếp, đe dọa, chỉ còn thiếu điều bị bắt cóc."
Tôi suýt nữa té xỉu. Hai người này! Lúc nào cũng không thích ngày tháng thanh nhàn! "Không có...... Không thể nào! Các cô ấy nói lung tung." Ngày mai nhất định phải hung hăng thảo phạt hai người sợ hiên hạ chưa đủ loạn kia!
"Anh vốn nghĩ cũng không có khả năng, các cô ấy nói quá mức khoa trương." Trình Định Doãn đến gần tôi một chút, "Vậy tại sao em trở về cùng Quan Phong?"
"Quan Phong? Là vừa mới gặp thôi." Tôi quay đầu nhìn phương hướng Quan Phong rời đi, đột nhiên đến lại đột nhiên đi, anh ta cứ như quái nhân. Trình Định Doãn từng bước đến gần tôi, đem lực chú ý của tôi kéo về.
"Chỉ cần nơi nào có Quan Phong xuất hiện thì nơi đó không thái bình." Anh hơi giận hừ nhẹ, "Xem ra thật sự đã xảy ra chuyện. Ai làm phiền em?"
Tôi cười cười, nhắc tới Quan Phong sắc mặt liền khó coi, quan hệ bọn họ thật đúng là không tốt. Lén lút lui về phía sau vài bước, sợ rằng tiếp cận anh quá gần sẽ làm mặt đỏ quá mức rõ ràng, cũng sợ bị anh nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. "Không có gì, một chút hiểu lầm nhỏ mà thôi, không có việc gì."
"Là hiểu lầm nhỏ như thế nào?" Anh dường như cố ý muốn hỏi rõ ràng, lại đến gần tôi, nét mặt có chút bướng bỉnh.
"Em cũng không rõ, dù sao đã không có việc gì, cô Trần giúp em giải quyết." Kỳ quái, anh luôn luôn ôn hòa nhưng hôm nay dường như có chút khí thế bức người. Tôi không khỏi lại lui về phía sau một chút, có chút kinh ngạc nhìn anh.
"Cô Trần?" Anh nhăn mi.
"Ừm, là cô giáo tiếng Anh của em, năm kia vừa chuyển tới, cô ấy tốt lắm, nói chuyện rất chậm......"
"Anh biết."
"Hả? Cô ấy cũng đã dạy anh sao?"
"Không có, nhưng đó là dì của anh, cô của Trần Kì." Trình Định Doãn đứng thẳng người, vẫn nhìn chằm chằm tôi, "Như vậy cô ấy biết mọi chuyện từ đầu đến cuối?"
A? Tôi có chút giật mình, sao quay đi quay lại lại có quan hệ với nhau thế này, thành phố này đúng là nhỏ. Bỗng dưng chạm đến ánh mắt điều tra của anh, mới tỉnh ngộ trả lời: "À, Cô Trần biết." Có thể còn biết nhiều hơn tôi nữa, cô ấy tựa hồ lợi hại cái gì cũng rõ như lòng bàn tay, lại giấu giấu giếm giếm.
"Ừm." Trình Định Doãn trên mặt hiện lên một tia trầm tư, ngước mắt nhìn tôi trợn to mắt quan sát anh, cười cười với tôi, khôi phục bộ dáng ung dung tao nhã, "Không có việc gì là tốt rồi. Anh vừa rồi có chút nóng nảy, làm em sợ sao?"
"Không sao." Trong lòng cảm nhận được quan tâm của anh mà vui sướng, tôi nhìn áo mưa trên người anh, "Anh...... chờ đã lâu sao?"
"Không có, vừa tới." Anh đưa tay hất tóc dán trên trán ra sau.
Tôi nhìn anh tóc ướt gần hết cùng ống quần ướt đẫm, quần áo dưới áo mưa cũng có chút ẩm ướt. Bỗng dưng cảm thấy lo lắng, anh biết rõ đám Lí Phái Nhã nói dối lại vẫn chạy đến tìm tôi. "Thực xin lỗi, Lí Phái Nhã lừa gạt anh, hại anh chạy đến đây." Cảm động có chút muốn khóc đồng thời lại muốn cười, hít thở cũng trở nên ngọt ngào.
Anh mỉm cười, "Không sao."
"Ừm......" Tôi nhìn xung quanh, muốn tìm chút đề tài tán gẫu, "Quan Phong nói anh ta muốn đi thi cảnh giáo hoặc thể giáo."
Anh lộ vẻ không vui, "Việc này không cần nói cho anh biết."
"Kỳ thật anh ta cũng rất tốt a."
"Phải không?" Vẻ không vui càng ngày càng lộ rõ ra bên ngoài.
Hì hì, hai người này, ngay cả thần thái cùng phản ứng cũng giống nhau! Tôi nhịn không được cười ra tiếng, "Đúng vậy."
Anh nhíu mày, đột nhiên lấy tay vuốt tóc tôi, một lần nữa bắt nó vào nếp.
Tôi đỏ mặt, nhất thời không thể phản ứng.
Anh buông tay, mỉm cười, "Em cắt tóc rất dễ nhìn."
A? Đầu của tôi hoàn toàn ngốc thành một mảng!
"Ha ha!" Anh ta cười hì hì nháy mắt, "Tiểu muội muội, đang êm đẹp lại gọi điện thoại bảo huynh đệ đi ra đàm phán, thật sự muốn học chúng ta hư sao?"
"Hả? Cái gì?" Cái gì gọi điện thoại? Tôi đến bây giờ còn không hiểu được Triệu Tuyết Phương rốt cuộc làm chuyện gì, hơn nữa –"Tin tức của anh thật lợi hại!"
Quan Phong bĩu môi, "Vừa rồi ở bên kia trú mưa, vừa vặn đụng tới mấy người bàn việc lạ, nói có tiểu nữ sinh Hà Tinh nói bốc nói phét phụ trách việc ngày hôm qua lão đại bọn họ bị đánh, bọn họ đúng hẹn đi qua lại không thấy ai, không biết là ở giữa giở trò quỷ. Anh nói tiểu muội muội, muốn hư không bằng gia nhập trường M bọn anh đi? Nhiều người dễ làm việc."
"Em không hư!" Tôi lập tức thanh minh, đột nhiên linh cơ vừa động, "Lão đại trường dạy nghề bị đánh, là A Phân làm?" Nghe vậy liền nghĩ thông. Triệu Tuyết Phương dù sao cũng phải có người thông đạo mới có thể biết việc này.
Quan Phong hơi ngây người, sau đó nhíu mày, "Người không muốn hư thì đừng hỏi, đi học bài đi."
"Anh không phải cũng muốn thi vào trường đại học sao? Cũng phải chuyên tâm ôn tập nha." Học cấp ba mà suốt ngày đi chơi.
"Xùy, dù sao anh có học thì kết quả vẫn thế."
"Vậy anh ghi danh cái gì?"
"Thể giáo, cảnh giáo, quân giáo, không ngoài những nơi này."
(Thể giáo, cảnh giáo, quân giáo: trường dạy thể dục thể thao, trường cảnh sát, trường quân đội).
Tôi cười, "Nghe nói Trình Định Doãn muốn thi đại học X."
"Đừng lấy anh so với loại người này, nhìn thấy hắn liền không thuận mắt!"
"Không so, nhưng nói cho anh nghe một chút thôi." Ha ha, quả nhiên giống Trần Kì nói, nhắc tới liền trở mặt. Thấy nhà tôi ngay tại phía trước, tôi đi chậm lại.
Đột nhiên Quan Phong đặt một bàn tay lên vai tôi, còn thuận tiện vén tóc bị rối của tôi. Tôi ngây người nhìn anh ta, anh ta lại nháy mắt mấy cái, cười có chút nghịch ngợm, sau đó thu hồi tay nhấn ga, cấp tốc gào thét mà đi.
Kỳ quái. Trừng mắt nhìn anh ta đi xa, khó hiểu thu hồi ánh mắt, vừa nhìn cửa nhà tôi, lại lắp bắp kinh hãi.
Trình Định Doãn khoác áo mưa, đứng ngoài cửa nhà tôi, đang nhìn tôi.
Tôi đứng ở trước mặt anh, xuống xe, kinh ngạc cơ hồ không thể nói chuyện: "Anh, anh như thế nào......" Anh đang đợi tôi sao?
"Có hai bạn nữ cùng lớp của em, nói em bị người ta chặn đường uy hiếp, đe dọa, chỉ còn thiếu điều bị bắt cóc."
Tôi suýt nữa té xỉu. Hai người này! Lúc nào cũng không thích ngày tháng thanh nhàn! "Không có...... Không thể nào! Các cô ấy nói lung tung." Ngày mai nhất định phải hung hăng thảo phạt hai người sợ hiên hạ chưa đủ loạn kia!
"Anh vốn nghĩ cũng không có khả năng, các cô ấy nói quá mức khoa trương." Trình Định Doãn đến gần tôi một chút, "Vậy tại sao em trở về cùng Quan Phong?"
"Quan Phong? Là vừa mới gặp thôi." Tôi quay đầu nhìn phương hướng Quan Phong rời đi, đột nhiên đến lại đột nhiên đi, anh ta cứ như quái nhân. Trình Định Doãn từng bước đến gần tôi, đem lực chú ý của tôi kéo về.
"Chỉ cần nơi nào có Quan Phong xuất hiện thì nơi đó không thái bình." Anh hơi giận hừ nhẹ, "Xem ra thật sự đã xảy ra chuyện. Ai làm phiền em?"
Tôi cười cười, nhắc tới Quan Phong sắc mặt liền khó coi, quan hệ bọn họ thật đúng là không tốt. Lén lút lui về phía sau vài bước, sợ rằng tiếp cận anh quá gần sẽ làm mặt đỏ quá mức rõ ràng, cũng sợ bị anh nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. "Không có gì, một chút hiểu lầm nhỏ mà thôi, không có việc gì."
"Là hiểu lầm nhỏ như thế nào?" Anh dường như cố ý muốn hỏi rõ ràng, lại đến gần tôi, nét mặt có chút bướng bỉnh.
"Em cũng không rõ, dù sao đã không có việc gì, cô Trần giúp em giải quyết." Kỳ quái, anh luôn luôn ôn hòa nhưng hôm nay dường như có chút khí thế bức người. Tôi không khỏi lại lui về phía sau một chút, có chút kinh ngạc nhìn anh.
"Cô Trần?" Anh nhăn mi.
"Ừm, là cô giáo tiếng Anh của em, năm kia vừa chuyển tới, cô ấy tốt lắm, nói chuyện rất chậm......"
"Anh biết."
"Hả? Cô ấy cũng đã dạy anh sao?"
"Không có, nhưng đó là dì của anh, cô của Trần Kì." Trình Định Doãn đứng thẳng người, vẫn nhìn chằm chằm tôi, "Như vậy cô ấy biết mọi chuyện từ đầu đến cuối?"
A? Tôi có chút giật mình, sao quay đi quay lại lại có quan hệ với nhau thế này, thành phố này đúng là nhỏ. Bỗng dưng chạm đến ánh mắt điều tra của anh, mới tỉnh ngộ trả lời: "À, Cô Trần biết." Có thể còn biết nhiều hơn tôi nữa, cô ấy tựa hồ lợi hại cái gì cũng rõ như lòng bàn tay, lại giấu giấu giếm giếm.
"Ừm." Trình Định Doãn trên mặt hiện lên một tia trầm tư, ngước mắt nhìn tôi trợn to mắt quan sát anh, cười cười với tôi, khôi phục bộ dáng ung dung tao nhã, "Không có việc gì là tốt rồi. Anh vừa rồi có chút nóng nảy, làm em sợ sao?"
"Không sao." Trong lòng cảm nhận được quan tâm của anh mà vui sướng, tôi nhìn áo mưa trên người anh, "Anh...... chờ đã lâu sao?"
"Không có, vừa tới." Anh đưa tay hất tóc dán trên trán ra sau.
Tôi nhìn anh tóc ướt gần hết cùng ống quần ướt đẫm, quần áo dưới áo mưa cũng có chút ẩm ướt. Bỗng dưng cảm thấy lo lắng, anh biết rõ đám Lí Phái Nhã nói dối lại vẫn chạy đến tìm tôi. "Thực xin lỗi, Lí Phái Nhã lừa gạt anh, hại anh chạy đến đây." Cảm động có chút muốn khóc đồng thời lại muốn cười, hít thở cũng trở nên ngọt ngào.
Anh mỉm cười, "Không sao."
"Ừm......" Tôi nhìn xung quanh, muốn tìm chút đề tài tán gẫu, "Quan Phong nói anh ta muốn đi thi cảnh giáo hoặc thể giáo."
Anh lộ vẻ không vui, "Việc này không cần nói cho anh biết."
"Kỳ thật anh ta cũng rất tốt a."
"Phải không?" Vẻ không vui càng ngày càng lộ rõ ra bên ngoài.
Hì hì, hai người này, ngay cả thần thái cùng phản ứng cũng giống nhau! Tôi nhịn không được cười ra tiếng, "Đúng vậy."
Anh nhíu mày, đột nhiên lấy tay vuốt tóc tôi, một lần nữa bắt nó vào nếp.
Tôi đỏ mặt, nhất thời không thể phản ứng.
Anh buông tay, mỉm cười, "Em cắt tóc rất dễ nhìn."
A? Đầu của tôi hoàn toàn ngốc thành một mảng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook