Hai tháng sau

Bên cạnh cửa sổ, Uyển Chỉ U lười biếng nằm sấp trên cái bàn, cánh mũi khẽ hô hấp cũng có thể cảm giác được bông tuyết lạnh lẽo phía ngoài cửa sổ.

Có lẽ là tới không đúng lúc, Nguyệt Dương Quốc đang vào mùa đông. Âu Dương Tri Thu đã thề là sẽ dẫn nàng đến núi Kình Vũ ngắm cảnh biển ở Nguyệt Dương Quốc, nhưng bởi vì gió tuyết tới, làm cho địa hình trên núi hiểm trở không có cách nào leo lên được núi Kình Vũ.

Hắn luôn miệng xin lỗi nàng, nhưng nàng chỉ cười cười , thuận miệng nói một câu “ Không sao”

Thật ra thì trong lòng hai người đều biết rõ nàng tới Nguyệt Dương Quốc không phải vì ngắm phong cảnh của Nguyệt Dương Quốc.

Sau khi tới Nguyệt Dương Quốc, Âu Dương Tri Thu an bài nàng ở tại một toà nhà tên Tinh Hà, toà nhà này ở trong thành trấn ngay bên dưới chân hoàng thành Đệ Nhị Đại Thành của Nguyệt Dương Quốc. Mà Uyển Chỉ U đang ở trong Cầm Tâm biệt viện là biệt viện của Hoàng Gia, rất nhiều nơi ở biệt viện có thể thấy được dấu hiệu đại biểu cho hoàng tộc Nguyệt Dương, càng không nói đến cách bố trí xa hoa, kích thước kinh người và kiến trúc tinh xảo.

Nàng tin Âu Dương Tri Thu thật ra cũng không muốn che dấu thân phận thật của hắn, nếu không hắn cũng không cần đưa mình tới nơi phô trương như thế. Mặc dù biết nhưng hai người không ai nói thẳng ra.

Có lẽ hắn đã biết thân phận thật của nàng, mà hắn mang nàng tới nơi này cũng bởi vì biết nàng là ai.

Nàng im lặng nhận tất cả an bài của hắn, thường ngày ăn uống, muốn làm gì cũng được. Bọn họ đang thử dò xét lẫn nhau, giống như một cặp nhím không ai phát động công kích trước.

Sau khi tới Nguyệt Dương Quốc, nàng không nhận được bất kì tin tức nào có liên quan đến Long Đồ Bích. Nam nhân kia đang làm gì? Có phải đang xoay quanh giữa việc triều chính và các nữ nhân hay không? Nguyệt Lăng Lăng có còn ở bên hắn, cùng ngủ chung thân mật hay không? Mà mình rời đi có ảnh hưởng đến hắn chút nào không? Có lẽ gần hai tháng cũng đã giải quyết được tất cả hậu quả rồi?

“Tiểu thư, sao ngài lại nằm ngủ ở đây?” Nghênh Mai bưng khay đi tới kinh ngạc kêu lên một tiếng, “Bên cửa sổ rất lạnh mà ngài ngay cả áo khoát ngoài cũng không khoát”

Nha hoàn muốn đi lấy áo choàng cho nàng. Nhưng nàng đã đứng dậy khoát khoát tay “Không cần, không phải ta ngủ, ta chỉ muốn nghỉ ngơi một chút”

“Gần đây, tiểu thư luôn lười biếng, dáng vẻ luôn luôn mệt mỏi” Nghênh Mai lo lắng nói “Trước kia ngài không như thế này, có phải thân thể không thoải mái hay không?”

“Quá rãnh rỗi cho nên mới như vậy” Uyển Chỉ U liếc nhìn khay thức ăn, đem đồ ăn kho tàu đẩy ra xa xa, cau mày phân phó “Về sau những thứ tôm, cá bảo họ không cần làm, ta không thích ăn”

Nghênh Mai cười nói “Tiểu thư đến đây thì trở nên kiêng ăn rồi, trước đây không phải ngài thích ăn nhất là tôm, cá sao”

“Có lẽ cá, tôm ở Nguyệt Dương Quốc không ngon miệng bằng ở Long Cương Quốc”

Nghênh Mai gật gật đầu phụ hoạ “Tiểu thư, hay là chúng ta trở về Long Cương Quốc đi? Cả ngày lẫn đêm đều ở đây thật đúng là không thoả đáng, nếu ngài không trở về không chừng Vương Gia thật sự không cần ngài”

Uyển Chỉ U lười biếng uống tổ yến trên tay “Ngươi cho rằng bây giờ ta đi về hắn còn cần ta hay sao?”

Nghênh Mai sợ hết hồn “Tiểu thư, ngài nói…cái hưu thư của ngài, Vương Gia thật sự sẽ nhận hả?”

Nàng thở dài. Nha đầu này đi theo nàng lâu như vậy mà sao vẫn còn không hiểu thế sự thế này? “Nếu như ngươi là nam nhân, bị thê tử viết hưu thư, dán khắp phố lớn ngõ nhỏ, vậy ngươi có còn chấp nhận lão bà này không?”

Nghênh Mai gấp đến mức dậm chân tại chỗ “ Vậy thì làm sao mới được? Không có tiểu thư Thiên Tinh Cung thật không gánh nổi, sau này trở về phủ cũng rất khó khăn”

Nàng nhíu lông mày, nàng nghĩ đến trong nhà có các di nương là một đám lớn nhỏ cùng cha mẹ huynh đệ tỉ muội làm nàng không còn bình tĩnh nói “Ta sẽ không trở về nơi đó”

“Chẳng lẽ tiểu thư muốn cả đời ở lại đây hay sao?” Nghênh Mai càng thêm lo lắng “Dù gì ngài cũng là vương phi, ở lại trong nhà của nam nhân khác không danh không phận còn ra thể thống gì nữa?”

“Ngươi quan tâm quá nhiều chuyện, đầu tóc sẽ nhanh bạc đấy” Uyển Chỉ U vừa cười vừa búng cái trán nàng một cái, gắp thêm một món ăn bỏ vào miệng, không biết món ăn xào bằng cái gì, mùi cá xộc vào mũi, nàng không nhịn được lập tức bỏ lại chén cơm, che miệng nôn ọe.

“Ai da, tiểu thư ngươi thật sự không thỏa mái rồi” Nghênh Mai vội tìm khăn tay giúp nàng lau miệng.

Sắc mặt tái nhợt, nàng hô hấp trở nên dồn dập, phân phó nói “Chuyện này không được nói với bất kì ai”

“A, được” Nghênh Mai ngơ ngác nhìn nàng. Vẻ mặt tiểu thư đột nhiên trở nên nghiêm trọng giống như sắp xảy ra sự tình gì lớn vậy.

Uyển Chỉ U ngồi một lúc, đợi cho nhịp tim bình ổn lại và không còn thở dốc nữa, nàng thở dài đi lại gần cửa sổ.

Trước mặt, bông tuyết bay múa thật tự nhiên tự tại, tuy không có sinh mạng nhưng lại có được một lần duy nhất sống với tư thế đẹp đẽ đến thế. Đối với nàng mà nói, tự nhiên tự tại như vậy chỉ có thể ngưỡng mộ nhưng không thể khẩn cầu.

Từ nhỏ cuộc đời đã bị người an bài, dù dùng hết tâm tư cơ trí cũng không thể chạy thoát được vận mạng, nghe theo trái tim mình, gả cho một người nàng yêu thương, nghĩ nhìn nam nhân này sẽ là hạnh phúc của nàng, thế nhưng không nghĩ đến đêm tân hôn, ngoài ý muốn phát hiện trượng phu cùng nữ nhân khác mây mưa.

Nàng viết hưu thư, để lại cục diện rối rắm, tiêu sái rời đi, ở trên đường gặp được người có khả năng gây ra bất lợi cho hắn. Trong nháy mắt đó nàng quyết định không tiếp tục đi nữa, mà tiến đến gần kẻ địch là muốn ở gần để nắm giữ động tĩnh của kẻ địch, làm vậy để có thể bảo đảm bình an cho hắn. Chỉ là không nghĩ đến vẫn còn phiền toái tới__ nàng vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, mặc dù không có kinh nghiệm nhưng sống chung nhiều năm với các di nương, nàng cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra, nếu như lần này nàng không có sinh bệnh gì kì quái thì 89% là nàng đã mang thai.

Thật rất muốn hướng lên trời mắng lớn tên Long Đồ Bích, người đàn ông này mang đến cho nàng bao nhiêu là phiền nhiễu, để nàng mỗi ngày trôi qua trong cực khổ như vậy thì không nói làm gì bây giờ còn chế tạo ra một người khác gây phiền toái cho nàng.

Nếu như ban đầu không buông thả chính mình thì tốt rồi. Ai___ trong lòng nàng thở thật dài.

Lần đầu tiên triền miên tại ao Thông Thiên, mặc dù một nửa là do hắn ép buộc, nhưng đối mặt với mong muốn mãnh liệt của mình nàng cũng đã động tâm với nam nhân này, cố gắng kháng cự mà không có kết quả, cuối cùng nàng lại lựa chọn thuận theo hắn.

Nếu như lúc ấy thà chết không theo, hắn sẽ buông tha cho nàng sao?

Vừa nghĩ tới ánh mắt của hắn vĩnh viễn thâm thúy, âm u, trong lòng nàng lập tức có đáp án ___ hắn sẽ không.

Hắn là loại người chỉ cần nhận định mục tiêu là sẽ làm hết khả năng để đạt được. Mà nàng là nữ nhân duy nhất làm cho hắn phải dùng đến thủ đoạn để chinh phục, thì không có lẽ nào ở thời khắc cuối cùng lại buông tha được?

Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Nàng viết hưu thư cho hắn, hai tháng nay vẫn chưa thấy hắn xuất hiện, nếu đứa được bé sinh ra có phải bị gọi là “Nghiệt chủng” hay không? Huống chi nàng vẫn còn đang ở Nguyệt Dương Quốc, trong phủ thái tử của địch quốc, sự tồn tại của đứa bé còn có ý nghĩa phức tạp hơn nữa.

Đứa bé có thể để lại sao?

Sau khi tự hỏi, Uyển Chỉ U sợ hết hồn, nàng thế mà lại muốn giết tiểu sinh mệnh trong bụng? Làm sao có thể như thế chứ? Dù sao đây cũng là cốt nhục của nàng, bây giờ đã cùng thân thể của nàng hòa làm một, muốn nàng bỏ nó, nàng không làm được.

Nhưng, nếu như Âu Dương Tri Thu biết nàng có huyết mạch của Long Đồ Bích, hắn sẽ làm gì đây?

“Càng Bích, mau đến xem ta đem tới vật gì cho ngươi này?” Lúc trời sắp tối, Âu Dương Tri Thu kích động chạy tới tìm nàng.

Uyển Chỉ U vẫn cảm thấy kì lạ, tại sao Âu Dương Tri Thu vẫn còn ở đây, không phải hắn nói phụ thân hắn đòi hắn về gấp sao? Hiện tại vẫn ở lại đây rốt cuộc là có dụng ý gì?

Nàng đứng lên nhìn hắn thần thần bí bí xách theo một cái rổ chạy vào, cười đặt cái giỏ lên bàn “Ngươi tự mình xem đi”

Nàng đưa tay vạch vải bố trùm ở trên cái rổ, bỗng nhiên vải bố nhúc nhích, làm nàng giật mình, nàng chưa hồi phục lại tinh thần, thì thấy một vật nhỏ lông trắng như tuyết, đầu đầy lông lá nhô ra.

Uyển Chỉ U kinh ngạc nhìn nhìn vật nhỏ một lúc “Này, đây là con mèo?”

“Đúng vậy a” Âu Dương Tri Thu ôm vật nhỏ đi ra giống như hiến vật quý. Con mèo nhỏ kia không chỉ có toàn thân trắng như tuyết mà càng thú vị là, hai con mắt của nó một con màu xanh dương một con màu xanh lá cây.

Nàng chưa từng gặp qua loại mèo đáng yêu như thế này, làm cho nàng sinh lòng yêu thương, vỗ tay nói: “Thật là một con mèo xinh đẹp, màu mắt nó bị làm sao vậy?”

“Nó được mua từ ngoài biển, không giống như mèo ở đây, ngươi nhìn kĩ đi”

Âu Dương Tri Thu đem mèo thả vào tay nàng, Uyển Chỉ U nhận lấy nó cẩn thận từng li từng tí, rất tò mò quan sát nó

Nàng chưa từng nuôi qua sủng vật, nhưng bản tính của phụ nữ là đối với tất cả những vật nhỏ đáng yêu xinh đẹp sẽ yêu thích mãnh liệt, con mèo nhỏ này lại giống như rất hiểu tính người, hết sức thuận theo mà nằm trong ngực nàng, mở ra con mắt kinh dị mà xinh đẹp quan sát nàng.

“Biết là ngươi sẽ thích mà, con mèo này tặng cho ngươi” Âu Dương Tri Thu có một bộ dáng lấy lòng nói.

“Cho ta” Nàng treo chọc mèo nhỏ, cười nói: “Nhưng ta không biết mình có thể chăm sóc nó tốt không nữa”

“Có ta giúp ngươi, thì một con mèo nhỏ sợ nuôi không được sao?”

“Nhưng đến khi ta đi con mèo này phải làm sao? Ta sẽ mang theo nó sao?”

Mặt hắn trầm xuống, ngưng mắt nhìn nụ cười dịu dàng của Uyển Chỉ U, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi phải đi rồi sao?”

“Ta không phải là người Nguyệt Dương Quốc, tất nhiên phải đi” Nàng đặc biệt thích chơi với móng vuốt của mèo nhỏ, xem nét mặt nó lười biếng vẻ mặt cực kì giống một người… “Nếu như ta muốn ngươi ở lại, ngươi có chịu ở lại không?” Hắn dựa vào bàn đứng bên cạnh nàng, một tay nâng quai hàm, làm như không chút để ý hỏi nàng như vậy.

“Đừng nói giỡn với ta” Uyển Chỉ U phát hiện con mèo này rất thích người khác gãi nó, chỉ cần gãi cổ của nó, nó sẽ duỗi bốn chân làm ra một bộ dáng vừa lòng. Động tác này cực kì giống người kia…Hừ, thật là một con mèo lười.

“Ta không có nói giỡn” Âu Dương Tri Thu âm thanh trầm xuống.

Nàng lúc này mới nhìn về phía hắn, thấy trong mắt hắn lóe lên điểm sáng, hơi hơi sửng sốt: “Thu công tử, ta thật sự cảm kích ngươi những ngày này luôn luôn vô tư chăm sóc ta, chỉ là…”

“Ta không tin ngươi không biết tâm ý của ta” Hắn nhích lại gần thêm một chút, bỗng nhiên lấy tay để lên tay của nàng đang ở trên thân mình mèo nhỏ “Dụng tâm của ta trong những ngày qua đối với ngươi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta chỉ vì một bằng hữu kết giao ở trên đường hay sao?”

Đáy lòng của nàng dâng lên lạnh lẽo, trong đầu nàng chợt thoáng qua một loại ý thức nguy hiểm. Nàng miễn cưỡng nói: “Thu công tử, ta biết ngươi có lẽ là…sự yêu thích nhất thời, vả lại ngươi cũng không hiểu biết về ta”

“Quá khứ của ngươi thế nào ta cũng không so đo, ngươi cũng không phải là chưa bao giờ hỏi qua lai lịch của ta hay sao?” Âu Dương Tri Thu cười khanh khách bắt được bả vai của nàng “Hai người chúng ta nhìn rất xứng đôi, ngươi không cảm thấy như vậy sao? Ngươi xem chúng ta đều là người tùy ý, mà ta đối với ngươi là một tấm chân tình, ngươi cũng biết có rất nhiều người muốn làm thê tử của ta nhưng vẫn không đạt được ước nguyện đấy thôi”

“Ta biết” Uyển Chỉ U cười khổ thở dài. Vị trí thái tử phi Nguyệt Dương Quốc, chính xác là lấy tay chạm vào sẽ bị bỏng. Nhưng thân phận nàng là vương phi Long Cương Quốc mới vừa chạy trốn, làm sao lại đem bản thân ném vào một hố lửa khác?

“Ta biết muốn ngươi đưa quyết định ngay lúc này, là làm khó ngươi” hắn chợt cười thu tay lại “Ta cho ngươi thời gian hai ngày để suy nghĩ, được không? Ta hi vọng có được đáp án không phải là phủ định”

Nàng kinh ngạc nhìn bóng lưng Âu Dương Tri Thu rời đi, ngón tay vô thức đặt trên lưng mèo nhỏ, có vẻ như mèo nhỏ muốn chơi, đưa móng vuốt sắc nhọn không khống chế sức lực mà cào nàng, làm cho nàng đau đớn.

Uyển Chỉ U bị đau thu tay lại, thở dài thả mèo nhỏ xuống “Vật nhỏ, ngay cả ngươi cũng muốn làm tổn thương ta”

Mèo nhỏ kêu meo meo giống như đang cười.

Lần này thật đúng là tiến hay lùi đều khó, nên làm cái gì bây giờ? Lập tức rời khỏi Nguyệt Dương Quốc hay sao? Nhưng hai tháng nay nàng ở chổ này vẫn không lấy được tin tình báo nào hữu dụng, Long Đồ Bích lại hoàn toàn không có tin tức. Đúng như Nghênh Mai nói, nếu nàng trở lại Long Cương Quốc ngay cả chổ đặt chân cũng không có.

Nàng còn tự nhận mình có mấy phần khôn vặt, làm sao mà lại đưa mình tới tình trạng tiến lùi đều không có đường thế này?

Thì ra từ nhỏ luyện khinh công vì thích leo lên cành cây xem tinh tượng, bây giờ nó còn có công dụng khác. Trong đêm khuya Uyển Chỉ U lẻn vào biệt viện đứng bên trong tán cây lớn, vừa cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước mà cười khổ.

Đây thật là hạ sách, thật bất đắt dĩ mới làm. Nhưng thật sự nếu không hành động, nàng sẽ trở thành cô hồn dã quỷ phiêu bạt giữa hai nước Long Cương Quốc và Nguyệt Dương Quốc mà không có chỗ nương tựa.

Sau một ngày ngẫm nghĩ, nàng cảm giác đề nghị của Âu Dương Tri Thu quá mức đột ngột và không có đạo lí. Nếu như nàng kiêu ngạo một chút, có lẽ sẽ cho rằng là hắn coi trọng nàng, nhưng nàng lại có đầu óc cực kì tỉnh táo, mọi chuyện hẳn là không có đơn thuần như vậy.

Nàng cũng có những lúc rất can đảm và lí trí, giống như giờ phút này, trong lòng mặc dù cực kì tức giận người kia, lại không nhịn được muốn giúp hắn dò thăm các tình huống sẽ uy hiếp hắn, cho dù là đưa mình vào hiểm cảnh cũng không ngại ngần.

Ngôi biệt viện này rất lớn, trước nay nàng chưa bao giờ một mình hành động, bởi vì sợ có nhiều người dám thị nàng. Nhưng tối nay nàng không muốn đợi thêm nữa, lời nói của Âu Dương Tri Thu làm cho nàng mất hết chờ đợi cùng kiên nhẫn.

Bóng đêm là nơi che chở tốt nhất, nhưng nàng hoàn toàn cảm thấy xa lạ với nơi đây thì cũng chỉ có thể như con ruồi không đầu tìm kiếm mọi nơi.

Đột nhiên, nàng phát hiện trên con đường nhỏ có mấy thị nữ đang cầm bầu rượu và cái mâm đi về phía trước, tinh thần lập tức rung lên, điều này là đại biểu cho việc họ đang muốn đưa rượu và thức ăn cho nhân vật quan trọng nào đó.

Nàng loáng thoáng nghe được các thị nữ nói chuyện với nhau__ “Có thật không? Có người anh tuấn vậy sao? So với Điện hạ chúng ta còn đẹp hơn?”

“Điện hạ chúng ta so với người kia a, giống như là trẻ con. Ai, hiện tại ta đã biết tại sao hắn có danh tiếng vang dội rồi, nghe nói nữ nhân của hắn cũng không ít”

“Ta vừa nhìn hắn một cái xương liền mềm nhũn ra. Trước kia ta còn không biết, nam nhân nhìn nữ nhân cũng có thể lấy mất hồn vía như vậy”

Bọn thị nữ cười nhẹ, trao đổi với nhau, chân cũng đi thật nhanh.

Uyển Chỉ U không biết họ đang nói đến ai, nhưng rõ ràng Âu Dương Tri Thu đang gặp người khách quan trọng. Nàng nên trốn đến nghe lén hay là nên tránh đi. Nếu là khách quan trọng thì chắc có bí mật trọng yếu. Nàng không xác định được mình có khả năng tham dự vào hay không, nhưng lại nghĩ đến không phải lúc nào cũng có cơ hội như vậy, vì vậy nàng quyết định mạo hiểm một lần.

Vị trí của Tây Hoa Đường ở phía đông của biệt viện, Đại Đường này dùng để tiếp khách. Xa xa nàng nghe tiếng hát của nữ tử truyền ra, ở trong Đại Đường hết sức náo nhiệt. Sự náo nhiệt này thật sự rất tốt, có thể che dấu đi tiếng động của nàng, mà ánh đèn giúp nàng núp trong bóng tối càng khó bị phát hiện hơn.

Ai, làm gián điệp hoặc thích khách thật không dễ dàng gì. Không chỉ có cam đảm, cẩn thận, công phu hơn người, mà còn phải dựa vào vận số tốt nữa. Nàng hi vọng mình làm chuyện nguy hiểm như thế này là lần cuối cùng.

Bên trái Tây Hoa Đường trồng mấy cây mai, đang là mùa đông, hoa mai chưa đến thời điểm nở rộ, không thể trông cậy vào hoa mai để ẩn thân được. Nàng tìm được nóc nhà là nơi ẩn thân tốt nhất.

Thừa dịp thị nữ bước vào bên trong đại đường hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nàng tung người lướt qua cây mai, lấy điểm dậm chân, nhảy lên nóc nhà.

Trên nóc nhà có thể nhìn qua cửa sổ thấy được bên trong đại đường. Nàng lấy can đảm chuyền người qua cửa sổ của mái nhà bên cạnh, cẩn thận từng li từng tí nhìn xuống__ bên trong đại đường sáng ngời, nàng nhìn thấy Âu Dương Tri Thu, hắn ngồi ở vị trí cao nhất phía trên, đang cười vang, xem ra bộ dáng là đang vui vẻ, cầm ly rượu trong tay đang hướng tới mời rượu mọi người.

“Vương gia nếu không uống li rượu này thật là không cho ta mặt mũi, đây chính là rượu ngon nhất ở Nguyệt Dương Quốc chúng ta, gọi là “ Nhu Nhiên”, vừa uống vào, hương thơm thoang thoảng ba ngày không tan biến đấy.”

Uyển Chỉ U kinh ngạc, chẳng lẽ người mà Âu Dương Tri Thu tiếp đãi không phải là người Nguyệt Dương Quốc? Hắn gọi “Vương gia”, vậy người này là vương tôn quí tộc của nước nào?

Nàng còn đang bồn chồn, không thấy được ở một góc bên trong truyền ra âm thanh “Nhu Nhiên, mỹ danh này từ lâu ta đã được nghe đến rồi”

Tiếng nói này làm cho nàng cả kinh thiếu chút nữa từ trên cửa té xuống.

Kinh ngạc qua đi nàng nắm thật chặt mảnh ngói, nặng nề thở dốc.

Có khả năng không? Là hắn phải không? Long Đồ Bích… Khách quí của Âu Dương Tri Thu lại là hắn? Hắn rõ ràng biết Nguyệt Dương Quốc đang có ý đồ với Long Cương Quốc, vậy mà còn đến đây?

Âu Dương Tri Thu cười nói “Vương gia lần này đến Nguyệt Dương Quốc phải ở lại đây thêm vài ngày, mỹ nữ của Nguyệt Dương Quốc cũng vang danh bốn bể, mặc dù không thể so sánh với mỹ nữ của Long Cương nhưng bảo đảm ngươi sẽ yêu thích hương vị dịu dàng của mỹ nữ Nguyệt Dương đến quên cả trời đất đấy.”

Uyển Chỉ U thở ra một hơi, tập trung lắng nghe câu trả lời__ “Đúng vậy a, trên đường đi đến đây ta đã được thấy qua “cảnh tượng” của quí quốc rồi, không thể không nói, thật ngưỡng mộ Điện hạ được ở trong cảnh đẹp như vậy”. Long Đồ Bích kín đáo cười nhàn nhạt làm cho hàm răng Uyển Chỉ U có chút ngứa ngáy.

“Vậy, tối hôm nay để cho Mỹ Kiều Nương phục vụ Vương gia nhé, được không?” Âu Dương Tri Thu hưng phấn thăm dò, mập mờ nói “Ta đã bỏ ra rất nhiều vàng mua nữ nhân này, hết lòng dạy dỗ, vốn nghĩ là khi Vương gia lên ngôi sẽ đưa đến Long Cương Quốc, giờ Vương gia đã đến đây vậy Vương gia vui vẻ nhận trước đi”

Uyển Chỉ U lại bò về phía trước một chút, từ góc độ này có thể nhìn thấy bóng dáng của Long Đồ Bích, nhưng khi nhìn thấy tay hắn đang nắm tay một mỹ nữ, chậm rái vuốt ve, ngay cả tiếng cười cũng trở nên thật thô lỗ.

“Vậy thì đa tạ Điện hạ rồi, Dạ Hàn ở Nguyệt Dương tuyết cũng thật nhiều, ta còn đang lo chăn gấm tối nay lạnh lẽo làm sao mà ngủ được đây”

Tim Uyển Chỉ U như bị ngừng đập một lúc, không nhìn được nữa, lật người đứng lên rời đi. Nàng đang không thoải mái, lúc đứng dậy lại dùng lực mạnh một chút làm cho mảnh ngói phát ra tiếng vang nhẹ.

Ở bên trong, âm thanh của Long Đồ Bích đột nhiên trầm xuống “Điện ha, nơi này có thích khách ẩn nấp phải không?”

“Thích khách?” Âu Dương Tri Thu khó hiểu hỏi “Có ý tứ gì?”

“Là đầu trộm đuôi cướp hả? Thật to gan!” Hắn hừ một tiếng, nhanh như điện hất tay mỹ nữ kia ra, vọt người lên phía trên cửa sổ, bắt lấy cánh tay Uyển Chỉ U đang sắp rời đi.

Nàng không muốn cùng hắn đối mặt, vung tay lên muốn thoát khỏi hắn, Long Đồ Bích không cho nàng cơ hội phản kháng cầm lấy hai tay của nàng nắm trong tay, cái tay khác đưa ra như lưỡi đao ở trên cao mạnh mẽ hạ xuống chuẩn bị bổ xuống cổ của nàng.

Nàng hung hăng ngẩng đầu lên, nhìn hắn trừng mắt tức giận.

Một tích tắc nhìn thẳng này làm cho bàn tay hắn dừng lại giữa không trung.

Thật hay cho cuộc gặp lại này!

Long Đồ Bích, là người trong lòng nàng hận vô số lần, mắng vô số lần, đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt nàng, nàng tin sự xuất hiện của nàng cũng hù doạ hắn không ít, bởi vì sắc mặt hắn từ trước tới giờ luôn trầm ổn bây giờ hiện lên một tia kinh ngạc cũng có vui mừng.

Không đúng, sao hắn lại vui mừng? Đúng ra phải thẹn quá hoá giận chứ?

“Vương gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Âu Dương Tri Thu chạy theo ra ngoài phòng, khổ nổi không có khinh công, phải ở dưới sân gấp đến độ dậm chân.

Long Đồ Bích nhìn Uyển Chỉ U mỉm cười yếu ớt “Cuối cùng cũng bắt được ngươi, để xem ngươi còn chạy trốn đi đâu nữa?”

“Vương gia muốn xử trí ta thế nào?” Nàng híp mắt cười lạnh “Có phải hận ta lại phá hư chuyện tốt của Vương gia hay không?”

Hắn sửng sốt, sau đó đem nàng kéo đến trong lòng, nhỏ giọng nói “Ngươi nói thật hay là đang nói giỡn với ta? Nếu như nói thật, Bổn Vương rất tức giận, nếu như là nói giỡn vi phu rất uất ức”

Nhìn gương mặt này, đôi mắt này Uyển Chỉ U hơi nghi ngờ. Hắn đang nói thật hay đang diễn trò với nàng? Hắn lúc nãy và hắn bây giờ , rốt cuộc người nào mới thật sự là hắn?

Trong đêm tân hôn, chuyện của hắn và Nguyệt Lăng Lăng, nàng hiện tại có nên hỏi hắn hay không?

“Chỉ U…” hắn ôn nhu kêu tên của nàng, thở dài “Ta nên đối xử với ngươi thế nào đây? Ngươi là khắc tinh của ta phải không?”

Nàng kìm lòng không được muốn sờ hắn, nhưng hai tay lại đang bị nắm cầm, nàng chỉ có thể nhìn thẳng mặt hắn, mắt hắn bình thường luôn tĩnh lặng che dấu thật kĩ tâm tư, bây giờ trong mắt hắn lại có một luồng phiền não. Hắn là người luôn cao cao tại thượng, là rồng trong loài người, như vậy hắn sẽ không bao giờ có việc phiền não mới đúng chứ? Vậy những cảm xúc bây giờ của hắn như thế nào, vì sao lại có những biểu hiện như vậy? Có liên quan tới nàng không?

“Ngươi…không nên đến Nguyệt Dương Quốc” Nàng thu hồi tâm tư của mình, khẽ cuối đầu.

“Ngươi cũng đang ở đây, tại sao ta lại không thể đến đây được?” Long Đồ Bích cười một tiếng, còn nói “Đừng đứng trên nóc nhà nói chuyện nữa, chúng ta xuống dưới đi” Ôm hông của nàng, hai người từ từ rơi xuống đất.

Âu Dương Tri Thu vội vàng chạy tới, kéo Uyển Chỉ U đang luống cuống tay chân vào lòng mình, lo lắng hỏi “Ngươi tại sao lại đến đây? Ai da, Vương gia. Thật là ngại quá, cô nương này là khách của ta”

Ánh mắt của Long Đồ Bích làm như vô ý nhìn chăm chú vào cánh tay Âu Dương Tri Thu đang lôi kéo Uyển Chỉ U, lông mày hắn trầm xuống, khẽ hừ một tiếng rồi cười nói “Chỉ hiểu lầm mà thôi, không có gì, nàng…”

“Nàng là vị hôn thê của ta” Âu Dương Tri Thu đột nhiên tuyên báo, khiến Uyển Chỉ U và Long Đồ Bích đều ngây người.

“Vị hôn thê?” Mắt Long Đồ Bích nheo lại, nhìn chằm chằm vào Uyển Chỉ U “Chuyện này đã bao lâu rồi? Sao ta lại không hay biết?”

Nàng rất lúng túng, muốn lập tức phủ nhận, nhưng lại sợ Âu Dương Tri Thu không còn mặt mũi, làm ra cục diện khó xử, không thể làm gì khác hơn là lắp bắp nói “Việc này…Thu công tử, ai , là Điện hạ đang nói giỡn”

Ánh mắt Âu Dương Tri Thu sáng lên “Ngươi biết ta là ai?”

“Ở trong phủ của Điện hạ lâu như vậy, sao không biết thân phận của Điện hạ được? Ta không nói ra là vì Điện hạ đối với ta không có ác ý…” Nàng nói ra lời nói trái với lương tâm, khoé mắt liếc nhìn Long Đồ Bích. Nhìn là biết, hiện tại hắn không được vui, có thể chọc giận được hắn cũng không tệ lắm…, ai bảo hắn luôn làm cho nàng sinh hờn dỗi, còn làm hại nàng hôm nay vô duyên vô cớ lại vất vả vì “một người”.

Mặt Âu Dương Tri Thu đỏ lên, cánh tay lôi kéo tay nàng không buông ra ngược lại càng nắm chặt hơn, hắn ho một tiếng, có chút ngượng ngùng nói với Long Đồ Bích “Vương gia, xin vào bên trong nhà chờ ta một chút được không? Ta có vài chuyện muốn nói riêng với Càng cô nương”

“Càng cô nương?” khoé môi Long Đồ Bích hơi nhích lên “Ngươi không phải là họ Hồ hay sao?”

Nàng biết hắn đang ám chỉ cái gì, lần đầu tiên gặp hắn nàng giả làm họ Hồ là để che dấu thân phận, lúc đó nói dối với hắn giờ đang bị hắn lấy ra đùa giỡn, nàng nghe ra được giọng điệu chê cười của hắn.

Nàng không nhịn được trả lời lạnh lùng “Vương gia, đừng quên trong nhà còn có một vị giai nhân, ngài cam lòng để nàng chờ đợi sao?”

Hai mắt Long Đồ Bích trầm tĩnh, ngưng mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng nói ra một tiếng “Ngươi, thật thích nói mát”

Uyển Chỉ U nghe hắn nói như vậy, trái tim nàng hơi hơi xao động, thu hồi ánh mắt đi theo Âu Dương Tri Thu ra khỏi Đường viện, nhưng sống lưng lại nóng hừng hực, giống như đang bị Long Đồ Bích nhìn chằm chằm từ phía sau, làm nàng đi bộ cũng cảm thấy thật nặng nề.

Nàng đi theo Âu Dương Tri Thu vào một gian phòng, ngay cả khi cửa phòng đóng lại nàng cũng không để ý, cho đến lúc Âu Dương Tri Thu đứng trước mặt, mỉm cười hỏi nàng “Sao lại ủ rủ, phờ phạc như vậy?”

Lúc này thần trí nàng mới trở về, ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng không biết nên mở miệng nói cái gì.

Lẳng lặng nhìn mắt nàng, sau một lúc mới lên tiếng “Ngươi mất hồn là vì người nam nhân kia phải không?”

Nàng chấn động, lúc này mới nhìn mặt Âu Dương Tri Thu. Giờ phút này nàng phát hiện Âu Dương Tri Thu thật khác biệt so với hắn thường ngày mà nàng biết.

Hắn ngày thường ở trước mặt nàng luôn tươi cười như gió xuân, nhìn như thiếu niên 15, 16 tuổi, thật ra thiếu niên này lớn hơn nàng hai tuổi, mỗi khi hắn cười hồn nhiên như vậy làm cho người khác ít phòng bị hắn hơn.

Giờ phút này Âu Dương Tri Thu thật không giống như hắn thường ngày, mặc dù vẫn mỉm cười nhưng nụ cười của hắn là đùa cợt, lạnh lẽo giống như chim Ưng nhìn thấu ý nghĩ của con mồi, đang chờ đợi con mồi tự nhào tới móng vuốt của mình.

Nàng đột nhiên cảnh giác “Điện hạ, vừa rồi ngài nói câu kia…”

“Là thật tâm” khoé miệng hắn cười càng sâu hơn “Không phải ta đã từng tỏ tình với ngươi rồi sao? Ta thích ngươi là thật, và cũng thật lòng muốn cưới ngươi”

Uyển Chỉ U ngay cả cười khổ cũng không cười được. Nếu như trước khi sự việc kia xảy ra, Âu Dương Tri Thu nói những lời này, nàng sẽ cho rằng là hắn đang theo đuổi một món đồ chơi yêu thích, nhưng hiện tại…hắn lại làm cho nàng có cảm giác sợ hãi, nàng biết đây không phải là một đứa trẻ lớn ngây thơ nhất thời nông nổi, dĩ nhiên nàng cũng không tin hắn là thật tâm yêu nàng.

“Điện hạ, ta xin lỗi, ta không thể đồng ý với ngài” Nàng bình tĩnh nói ra đáp án, hi vọng có thể giải quyết một cách dứt khoát.

Âu Dương Tri Thu chỉ cười cười, cũng không suy nghĩ tới đáp án này “Không đồng ý với ta, là vì nam nhân kia phải không?”

Lòng nàng co rút lại một chút, mím môi không biết nên thừa nhận hay phủ nhận. Nàng không muốn trước mặt Âu Dương Tri Thu thừa nhận có quan hệ với Long Đồ Bích, nhưng thật ra bí mật này cũng không phải là bí mật.

Hắn chậm rãi đến gần nàng “Ngươi không cần tìm cớ giải thích với ta, tóm lại bây giờ hai người các ngươi không có quan hệ gì là tốt rồi, ngươi đã bỏ hắn, cho nên hắn bây giờ không phải là trượng phu của ngươi nữa”

Một câu nói kinh động trời đất, làm cho nàng hít một ngụm khí lạnh.

Không gạt được hắn, quả nhiên là không gạt được hắn, từ lúc bắt đầu nàng đã biết thân phận thật của hắn và hắn cũng hiểu rõ nàng.

“Điện hạ, mặc dù ta viết hưu thư, nhưng là…”

Âu Dương Tri Thu đột nhiên đưa ra một ngón tay lên môi nàng chặn ngang lời nói của nàng “Hư, không cần giải thích nữa, khi viết hưu thư, các ngươi đã đoạn tuyệt quan hệ vợ chồng rồi, cho nên, ngươi là của ta” Hắn cười hehe đưa ngón tay chỉ nàng, nụ cười bắt buộc này lại làm cho nàng không rét mà run.

“Điện hạ, đây là điều không thể được” Nàng như chém đinh chặt sắt nói “Cho dù ta không phải là thê tử của hắn, cũng không thể đồng ý với yêu cầu của Điện hạ được, điều này thật sự quá hoang đường rồi”

“Ngươi sợ ta không thương ngươi sao?” Âu Dương Tri Thu lộ ra vẻ mặt uất ức của trẻ con “Ngươi chưa thử yêu ta, làm sao mà biết ta không yêu ngươi?”

“Đây không phải là vấn đề yêu hay không yêu” Nàng nhăn mày “Trong lòng Điện hạ biết rõ, vì thân phận của Điện hạ, thân phận của ta, quan hệ giữa hai nước chúng ta, thì nhất định là chúng ta không thể có quan hệ này được. Có lẽ Điện hạ yêu ta, nhưng chỉ sợ tình yêu này của Điện hạ cũng không đơn thuần như vậy?”

Hắn bật cười khanh khách “Đúng, ngươi rất thông minh, so với nữ nhân ta phái đến bên cạnh Long Đồ Bích càng thông minh hơn nhiều. Nàng vừa nhìn thấy Long Đồ Bích, thì si mê hắn như một kẻ ngu, chuyện ta phân phó không có chuyện nào làm cho xong, mà ngươi lại có thể kiên quyết dứt khoát chặt đứt quan hệ với nam nhân kia, tiêu sái bỏ rơi hắn, phần kiên quyết và gan dạ sáng suốt này làm cho người ta rất bội phục. Mặc dù tình yêu của ta đối ngươi có chút không đơn thuần, nhưng là không sao…, sau này ở chung nhiều, nói không chừng chúng ta trở nên thật sự thích đối phương”

“Điện hạ, ta thật không có tâm tình nghe ngài nói đùa”

Vẻ mặt Uyển Chỉ U phiền não khiến hắn càng cười rực rỡ hơn “Ta biết bây giờ ngươi không có tâm tình, sau khi thấy người nam nhân kia ngươi lại dao động, đúng không? Ngươi cũng nên hiểu được hai người các ngươi đang ở trên địa bàn của ai, ngươi cũng đừng nghĩ tới các ngươi có thể cùng nhau rời đi”

Nghe vậy, cả người Uyển Chỉ U giống như đang ngâm trong hàn đàm, nàng không kìm được vuốt bụng của mình, cả người bước tới cánh cửa đi ra ngoài “Điện hạ, không nên làm ra chuyện bất lợi cho cả hai nước”

“Hai nước bất lợi? Cuộc đời ta mắc sai lầm lớn nhất chính là để Long Đồ Bích sống sót” Hắn thở dài nói “Vốn muốn dùng mỹ nhân tửu sắc làm tiêu tan ý chí chiến đấu của hắn, biện pháp tốt nhất để bảo vệ Nguyệt Dương Quốc là cùng sống hoà bình với Long Cương Quốc, nhưng người đàn ông này…”

Hắn thở dài khoát tay “Thôi , đừng nói đến điều này nữa, tránh đề cao chí khí của người khác, huỷ diệt uy phong của mình. Hừ, gương mặt nam nhân này khi trưởng thành thật là xinh đẹp, nói lời ngon tiếng ngọt, dụ dỗ nữ nhân đều chui vào trong lòng hắn, Càng cô nương…không đúng, nên gọi là Uyển cô nương. Uyển cô nương, ta biết ngươi không phải là dạng nông cạn này, bị sắc đẹp của hắn dụ dỗ làm một nữ nhân ngu xuẩn chứ? Suy nghĩ nghiêm túc lại một chút nhé, ngươi thật sự có muốn chọn hắn hay không?”

Uyển Chỉ U mắt lạnh trừng hắn, không trả lời nhưng trong lòng hiểu được một sự thật__ ở trong tay Âu Dương Tri Thu mà muốn mình và Long Đồ Bích toàn thân rút lui cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Quan trọng là, nàng đang mang thai giọt máu của Long Đồ Bích, tuyệt đối không thể để cho Âu Dương Tri Thu biết được…nếu không hậu quả thật sự là không đoán được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương