Bố Nuôi: Đợi Em Lớn Nhé!
-
Chương 60: BAN ĐÊM LẺN VÀO PHÒNG BỆNH
"Vậy à?" Chỉ thấy cô đơn giản cười mỉa, hỏi một câu hời hợt.
Trái tim Cố An Ngôn bỗng nhói đau. Cậu ta biết Anh Lạc yêu Nhiếp Khuynh Ngang chứ, nhìn trong đôi mắt cô anh có thể cảm nhận được cô rất yêu chú ấy. Cậu ta là con người, bản tính cũng ích kỷ, vốn dĩ nếu cô yêu chú ấy, chú ấy cũng yêu cô, cậu ta nhất định sẽ không xen vào. Nhưng chú ấy bây giờ lại dây dưa với Dương Dĩnh, trên khắp các mặt báo từ mấy ngày trước đến nay đều tràn ngập những hình ảnh của bọn họ ngày hôm đó trong khách sạn. Còn có vài tấm ảnh cô ngồi bệch thơ thẩn dưới sàn nhà, trước đó còn có một số bài viết không hay về cô nhưng lại bị anh cùng bà ngoại cứng rắn dìm xuống.
"Sau này... em định như thế nào?" Cố An Ngôn xót xa nhìn cô, anh biết trong chuyện này còn có điều gì đó rất lạ lùng, mà việc cô bị thương cũng nhất định có liên quan, cậu ta vẫn đang cho người điều tra, nhưng mãi vẫn không được.
"Không biết..." Cô đờ đẫn trả lời, ngừng một lát lại nhả ra một câu:
"Nếu như có thể, người nào đó hãy đến mang em thoát khỏi nơi này, đi thật xa" Âm giọng rất nhỏ, nhỏ như muỗi kêu. Nhưng nó lại lọt toàn bộ vào tai của Cố An Ngôn.
"Này, muốn khóc thì đến đây, gia cho mượn vai" Vỗ vai cô, nửa đùa nửa thật cười tít mắt.
Anh Lạc chỉ bĩu môi tỏ ý khinh thường anh ta, rồi đứng dậy đi mất.
...
'Alo, lão đại'
'Lạc Lạc sao rồi, vẫn không chịu xuống giường à?' Giọng nói trầm ấm từ đầu bên kia điện thoại có xen lẫn chút phiền muộn.
'Không ạ, hôm nay tiểu thư đã cùng Cố tiểu thiếu gia đi dạo ngoài hoa viên một lúc lâu vẫn chưa về rồi ạ' Thanh Khê đứng tại một gốc cây gần hai người kia từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm nói.
'Vậy tâm trạng như thế nào?' Nhiếp Khuynh Ngang vốn là người ít đặt nhiều câu hỏi với người khác, nhưng khi gặp chuyện của Anh Lạc, anh luôn luôn có rất nhiều câu hỏi.
'Tâm trạng dạo gần đây khi có Cố tiểu thiếu gia bên cạnh rất tươi tắn, còn biết đùa nhưng đến khi cậu ấy về tiểu thư lại trở về bình thường trầm lặng ít nói. Hôm nay, chịu đi ra ngoài như vậy cũng là trước đó đã đùa hơi dai một tí khiến tôi tưởng cậu ta gây hại cho cô ấy nên đã quật cậu ta' Thanh Khê như đã học thuộc thoại mà nói không vấp một chữ, vì những ngày qua cũng đều chỉ báo cáo một câu như vậy với Nhiếp Khuynh Ngang, hôm nay có khác biệt thêm việc hai người kia đi dạo nữa. Kết quả nhận lại luôn là một trận rùng mình, cách một cái điện thoại nhưng hơi lạnh bốc ra từ cái bình giấm kia cũng khiến Thanh Khê ớn lạnh.
Điện thoại cũng không phát ra âm thanh gì nữa mà ngắt kết nối. Cũng thật là, lúc nào cũng phải để cô ta hứng khí lạnh một lúc lâu rồi mới ngắt máy ngang như vậy...
...
Đêm
Căn phòng bệnh của Anh Lạc đèn tắt đã tối om, chỉ chừa lại một chút ánh đèn ngủ trên đầu giường. Tâm trí cô vẫn lẩn mãi về chuyện Nhiếp Khuynh Ngang sắp kết hôn với Dương Dĩnh mà trái tim đau nhứt.
Bỗng cô nhạy cảm nghe tiếng cửa mở, đầu cô bỗng căng ra. Bạch Mai phái người đến ám sát cô sao? Trong đầu muôn vàn câu hỏi được đặt ra, nhưng cô vẫn rất yên tâm năng lực của Thanh Khê dù không tiếp xúc nhiều.
Chờ mãi vẫn không nghe thấy tiếng động, đang khi cô định mở mắt ra thì mùi trầm hương quen thuộc lại sộc thẳng lên mũi, khiến đầu óc cô nổ oành một cái.
"Em định cứ như vậy đến khi nào, đừng giả vờ ngủ nữa" Giọng nói trầm ấm, dễ nghe luôn khiến trái tim cô vui sướng mỗi khi nghe thấy bây giờ lại như một con dao hai lưỡi rạch vào nơi sâu thẳm.
Thật ra Nhiếp Khuynh Ngang vừa đến gần giường bệnh đã biết cô vẫn chưa ngủ. Khi nghe tiếng hít thở có chút thất thường thì anh lại xác định cô đã biết anh đến nên cũng không có ý định tránh mặt nữa.
"Đến khi tôi có thể không nhìn thấy anh cùng gia đình anh nữa" Cô cũng không giả vờ nữa mà lạnh giọng nói.
"Em cứ nhất thiết phải như vậy sao, trừ điều này ra thì tất cả đều được" Nhiếp Khuynh Ngang luôn cứ như vậy luôn dùng giọng điệu cưng chiều, nhẹ nhàng khiến cô phải chìm đắm không thể nào thoát ra.
Anh biết ngày hôm đó cô đã bị Bạch Mai làm gì, cũng biết bản thân nhất định phải bảo vệ cô. Anh luôn tự suy nghĩ lúc trước có phải mình là yêu Tuyết Ánh nên mới nhận nuôi, bảo vệ cô hay không. Hay là anh đã lầm tưởng cô chính là hình bóng của Tuyết Ánh nên mới khiến anh có cảm giác với cô. Nhiều ngày qua anh luôn đắn đo suy nghĩ về việc này, luôn tự nhốt mình vào thư phòng để tự mình khai thông chứ không phải như bên ngoài đồn đại là anh đang chuẩn bị cho lễ cưới của mình với Dương Dĩnh, vì ngay đến việc này anh còn không biết thì nói gì đến chuẩn bị. Và anh cũng biết tình cảm thật sự của mình, cũng biết được nếu bây giờ để cô đi thì có thể anh sẽ mất cô mãi mãi, vì ai biết được mẹ anh cùng những người đứng sau nữa đang là mối đe dọa lớn với tính mạng của cô.
"Ồ, thế tôi muốn Bạch Mai, Nhiếp Hùng cùng cả Nhiếp gia phải tuẫn táng theo bố mẹ tôi cũng được à?" Cô mỉa mai ngồi dậy tựa lưng vào tường.
Trái tim Cố An Ngôn bỗng nhói đau. Cậu ta biết Anh Lạc yêu Nhiếp Khuynh Ngang chứ, nhìn trong đôi mắt cô anh có thể cảm nhận được cô rất yêu chú ấy. Cậu ta là con người, bản tính cũng ích kỷ, vốn dĩ nếu cô yêu chú ấy, chú ấy cũng yêu cô, cậu ta nhất định sẽ không xen vào. Nhưng chú ấy bây giờ lại dây dưa với Dương Dĩnh, trên khắp các mặt báo từ mấy ngày trước đến nay đều tràn ngập những hình ảnh của bọn họ ngày hôm đó trong khách sạn. Còn có vài tấm ảnh cô ngồi bệch thơ thẩn dưới sàn nhà, trước đó còn có một số bài viết không hay về cô nhưng lại bị anh cùng bà ngoại cứng rắn dìm xuống.
"Sau này... em định như thế nào?" Cố An Ngôn xót xa nhìn cô, anh biết trong chuyện này còn có điều gì đó rất lạ lùng, mà việc cô bị thương cũng nhất định có liên quan, cậu ta vẫn đang cho người điều tra, nhưng mãi vẫn không được.
"Không biết..." Cô đờ đẫn trả lời, ngừng một lát lại nhả ra một câu:
"Nếu như có thể, người nào đó hãy đến mang em thoát khỏi nơi này, đi thật xa" Âm giọng rất nhỏ, nhỏ như muỗi kêu. Nhưng nó lại lọt toàn bộ vào tai của Cố An Ngôn.
"Này, muốn khóc thì đến đây, gia cho mượn vai" Vỗ vai cô, nửa đùa nửa thật cười tít mắt.
Anh Lạc chỉ bĩu môi tỏ ý khinh thường anh ta, rồi đứng dậy đi mất.
...
'Alo, lão đại'
'Lạc Lạc sao rồi, vẫn không chịu xuống giường à?' Giọng nói trầm ấm từ đầu bên kia điện thoại có xen lẫn chút phiền muộn.
'Không ạ, hôm nay tiểu thư đã cùng Cố tiểu thiếu gia đi dạo ngoài hoa viên một lúc lâu vẫn chưa về rồi ạ' Thanh Khê đứng tại một gốc cây gần hai người kia từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm nói.
'Vậy tâm trạng như thế nào?' Nhiếp Khuynh Ngang vốn là người ít đặt nhiều câu hỏi với người khác, nhưng khi gặp chuyện của Anh Lạc, anh luôn luôn có rất nhiều câu hỏi.
'Tâm trạng dạo gần đây khi có Cố tiểu thiếu gia bên cạnh rất tươi tắn, còn biết đùa nhưng đến khi cậu ấy về tiểu thư lại trở về bình thường trầm lặng ít nói. Hôm nay, chịu đi ra ngoài như vậy cũng là trước đó đã đùa hơi dai một tí khiến tôi tưởng cậu ta gây hại cho cô ấy nên đã quật cậu ta' Thanh Khê như đã học thuộc thoại mà nói không vấp một chữ, vì những ngày qua cũng đều chỉ báo cáo một câu như vậy với Nhiếp Khuynh Ngang, hôm nay có khác biệt thêm việc hai người kia đi dạo nữa. Kết quả nhận lại luôn là một trận rùng mình, cách một cái điện thoại nhưng hơi lạnh bốc ra từ cái bình giấm kia cũng khiến Thanh Khê ớn lạnh.
Điện thoại cũng không phát ra âm thanh gì nữa mà ngắt kết nối. Cũng thật là, lúc nào cũng phải để cô ta hứng khí lạnh một lúc lâu rồi mới ngắt máy ngang như vậy...
...
Đêm
Căn phòng bệnh của Anh Lạc đèn tắt đã tối om, chỉ chừa lại một chút ánh đèn ngủ trên đầu giường. Tâm trí cô vẫn lẩn mãi về chuyện Nhiếp Khuynh Ngang sắp kết hôn với Dương Dĩnh mà trái tim đau nhứt.
Bỗng cô nhạy cảm nghe tiếng cửa mở, đầu cô bỗng căng ra. Bạch Mai phái người đến ám sát cô sao? Trong đầu muôn vàn câu hỏi được đặt ra, nhưng cô vẫn rất yên tâm năng lực của Thanh Khê dù không tiếp xúc nhiều.
Chờ mãi vẫn không nghe thấy tiếng động, đang khi cô định mở mắt ra thì mùi trầm hương quen thuộc lại sộc thẳng lên mũi, khiến đầu óc cô nổ oành một cái.
"Em định cứ như vậy đến khi nào, đừng giả vờ ngủ nữa" Giọng nói trầm ấm, dễ nghe luôn khiến trái tim cô vui sướng mỗi khi nghe thấy bây giờ lại như một con dao hai lưỡi rạch vào nơi sâu thẳm.
Thật ra Nhiếp Khuynh Ngang vừa đến gần giường bệnh đã biết cô vẫn chưa ngủ. Khi nghe tiếng hít thở có chút thất thường thì anh lại xác định cô đã biết anh đến nên cũng không có ý định tránh mặt nữa.
"Đến khi tôi có thể không nhìn thấy anh cùng gia đình anh nữa" Cô cũng không giả vờ nữa mà lạnh giọng nói.
"Em cứ nhất thiết phải như vậy sao, trừ điều này ra thì tất cả đều được" Nhiếp Khuynh Ngang luôn cứ như vậy luôn dùng giọng điệu cưng chiều, nhẹ nhàng khiến cô phải chìm đắm không thể nào thoát ra.
Anh biết ngày hôm đó cô đã bị Bạch Mai làm gì, cũng biết bản thân nhất định phải bảo vệ cô. Anh luôn tự suy nghĩ lúc trước có phải mình là yêu Tuyết Ánh nên mới nhận nuôi, bảo vệ cô hay không. Hay là anh đã lầm tưởng cô chính là hình bóng của Tuyết Ánh nên mới khiến anh có cảm giác với cô. Nhiều ngày qua anh luôn đắn đo suy nghĩ về việc này, luôn tự nhốt mình vào thư phòng để tự mình khai thông chứ không phải như bên ngoài đồn đại là anh đang chuẩn bị cho lễ cưới của mình với Dương Dĩnh, vì ngay đến việc này anh còn không biết thì nói gì đến chuẩn bị. Và anh cũng biết tình cảm thật sự của mình, cũng biết được nếu bây giờ để cô đi thì có thể anh sẽ mất cô mãi mãi, vì ai biết được mẹ anh cùng những người đứng sau nữa đang là mối đe dọa lớn với tính mạng của cô.
"Ồ, thế tôi muốn Bạch Mai, Nhiếp Hùng cùng cả Nhiếp gia phải tuẫn táng theo bố mẹ tôi cũng được à?" Cô mỉa mai ngồi dậy tựa lưng vào tường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook