Bố Nuôi: Đợi Em Lớn Nhé!
-
Chương 53: ÍT RA VẪN PHẢI ĐỂ EM SÁNG MẮT MỘT LẦN
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Nhiếp Anh Lạc sốc lại tinh thần nhìn thật sâu vào màn hình điện thoại hiển thị địa chỉ của một cái khách sạn thuộc quyền sở hữu nhà họ Nhiếp, tâm trạng cũng dần bình ổn. Cô tự an ủi bản thân mình rằng 'Sẽ không sao, chỉ là tâm trạng gần đây rối rắm nên mới xuất hiện trạng thái âu lo thái quá như hiện tại, đợi một chút sẽ ổn thôi'.
"An quản gia, ông có thể lái xe chở tôi đến khách sạn BF được không?" Đúng vậy, địa chỉ được gửi đến điện thoại từ người nặc danh của cô chính xác là ở khách sạn đó, nơi tổ chức sinh thần đánh dấu cột mốc trưởng thành của cô. Nghe bảo là về sau mới được mua lại chứ vốn không phải của Nhiếp gia ngay từ đầu.
"Cô đến đấy giờ này để làm gì?" An quản gia khó hiểu nhìn cô, bây giờ mặt trời cũng sắp lặn rồi, một mình cô đến khách sạn sao.
"Ba bảo con đến đón ông ấy" Cô biết nếu bây giờ mà tìm bừa một lí do nào đấy để lấp liếm thì thể nào ông ta cũng không cho cô đi, chỉ có khi nhắc đến anh ông ta mới nghe theo răm rắp.
"Được, cô cứ đứng chờ một chút, tôi đi chuẩn bị xe" Quả thật vậy, chỉ khi nhắc đến anh ông ta liền đồng ý mà không cần hỏi lí do. Ấy chính là sự trung thành tuyệt đối của một thuộc hạ được huấn luyện kĩ lưỡng.
...
Khách sạn BF,
Nhiếp Anh Lạc bước xuống xe, nhìn khắp nơi một vòng. Tâm trạng đã tốt hơn khi nảy rất nhiều, hít một hơi đi từng bước vào khách sạn.
"Chào Anh Lạc tiểu thư" Những tên bảo vệ đi bên ngoài thấy cô liền cúi thấp đầu chào.
Nhưng cô nào có tâm trạng để ý bọn họ mà đi thẳng không cho bọn họ lấy một ánh mắt.
"Kiêu gì chứ, cũng chỉ là một đứa con nuôi đầu đường xó chợ" Vì khách sạn mới đổi một loạt nhân viên mới nên có một số người không biết sống chết mà dám dè bĩu cô, khi thấy cô bước ngang tưởng cô tự cao tự đại mà cười khẩy. Đặc biệt là mấy cô nhân viên, ghen tị đến đỏ cả mắt.
"Câm mồm lại và đi làm việc của các người đi. Anh Lạc tiểu thư mà các cô còn dám có ý kiến, muốn 'về hưu sớm' à?" Người quản lí làm việc lâu năm nhất ở đó vừa từ ngoài bước vào thấy vậy liền mắng chửi, nhìn về phía cô sợ sệt, sợ rằng cô sẽ nghe thấy.
Nhưng trái với sự lo lắng của ông ta thì Nhiếp Anh Lạc giờ đây chẳng nghe lọt lấy một chữ chứ nói gì đến một câu của những người dè bĩu mình.
Cô còn đang phân vân có nên hỏi tiếp tân là anh ở đâu hay không? Nhưng mới chợt nhớ, hình như trong tin nhắn kia chưa từng nhắc đến anh, đây chỉ là suy đoán nhất thời chứ chưa có bằng chứng xác thực. Với cả cô hiện tại không thể đánh động đến Bạch Mai, Nhiếp Hùng được. Vì đây là khách sạn nhà họ, nhất định nếu Nhiếp Khuynh Ngang đang ở đây thì cũng sẽ do Bạch Mai sắp đặt, cô mà xuất hiện không những không cản được kế hoạch của bà ta còn tự chui đầu vào chỗ chết.
Đứng mãi ở một góc khi cô đang định tự mình đi tìm thì tên quản lí khách sạn lúc nãy lại đi đến vỗ vai khiến cô thoáng giật nảy.
"Anh dẫn em đi" Sau đó là một giọng nói trầm ấm của một người đàn ông bên tai.
Xoay người lại liền thấy Tần Tinh đang ở khoảng cách rất gần với cô, tư thế rất ám muội. Nếu như cô khi nảy xoay người mạnh thêm một cái thì nhất định sẽ đập đầu vào cằm anh ta.
"Anh là người đưa địa chỉ đó cho em?" Mặc dù là câu hỏi nhưng từ ngữ điệu giọng nói của Nhiếp Anh Lạc cũng có thể thấy cô đã chấp nhận cách lí giải vì sao Tần Tinh lại ở đây, lại còn đứng phía sau mình.
"Anh muốn làm gì?" Cô nghi ngờ hỏi anh ta.
"Cứ đi rồi em sẽ biết" Anh ta thần bí nói.
Thang máy cũng vừa lúc 'ting~' một cái. Cả hai bước vào trong, giữ khoảng cách. Anh ta bấm lên tầng thứ 27, tầng cao nhất của khách sạn. Cửa cũng nhanh chóng được đóng lại, số tầng hiển thị trên đầu thang máy bắt đầu nhảy số.
"Ít ra vân phải để em sáng mắt một chút" Im lặng đến khi thang máy nhảy đến tầng 20, Tần Tinh mới lên tiếng.
Cứ tưởng nó chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại khiến cho trái tim vừa được bình lặng mà đập liên hồi. Hai bàn tay để hai bên hông cũng đã rướm mồ hôi.
Thang máy lại 'ting~' một cái, đầu thang máy cũng hiển thị số 27 đỏ chót đến chói mát, cửa cũng tự động mở ra.
Cô đứng như một pho tượng, cứng đờ trong thang máy mãi không chịu bước ra, Tần Tinh cũng chỉ biết nắm chặt nắm đấm mà cắn răng đi ra ngoài trước. Không đợi chờ cô nữa, anh thẳng tiến đến một căn phòng đứng dựa ra bức tường phía sau đợi chờ cô.
Không biết đã qua bao lâu, Anh Lạc mới từ trong thang máy đi ra ngoài bước từng bước nhỏ đến trước căn phòng đối diện mà Tần Tinh đang đứng.
Nhìn lên bảng số phòng 1314 màu vàng hợp kim chói lọi dành cho thành viên cấp cao ở nơi này, móng tay của cô bất giác bấm sâu vào da thịt.
Tần Tinh từ phía sau không nhanh không chậm bước đến đưa cho cô một tấm thẻ màu đen dùng để mở khóa phòng.
"Sao anh lại có thứ này?" Anh Lạc rất bất ngờ hỏi lại anh.
"Bạch Mai bảo anh đến đây kiểm tra" Tần Tinh cũng chỉ trả lời một cách ngắn gọn, lấp lửng rồi xoay người đi vào một góc khuất gần đó đứng vào.
"An quản gia, ông có thể lái xe chở tôi đến khách sạn BF được không?" Đúng vậy, địa chỉ được gửi đến điện thoại từ người nặc danh của cô chính xác là ở khách sạn đó, nơi tổ chức sinh thần đánh dấu cột mốc trưởng thành của cô. Nghe bảo là về sau mới được mua lại chứ vốn không phải của Nhiếp gia ngay từ đầu.
"Cô đến đấy giờ này để làm gì?" An quản gia khó hiểu nhìn cô, bây giờ mặt trời cũng sắp lặn rồi, một mình cô đến khách sạn sao.
"Ba bảo con đến đón ông ấy" Cô biết nếu bây giờ mà tìm bừa một lí do nào đấy để lấp liếm thì thể nào ông ta cũng không cho cô đi, chỉ có khi nhắc đến anh ông ta mới nghe theo răm rắp.
"Được, cô cứ đứng chờ một chút, tôi đi chuẩn bị xe" Quả thật vậy, chỉ khi nhắc đến anh ông ta liền đồng ý mà không cần hỏi lí do. Ấy chính là sự trung thành tuyệt đối của một thuộc hạ được huấn luyện kĩ lưỡng.
...
Khách sạn BF,
Nhiếp Anh Lạc bước xuống xe, nhìn khắp nơi một vòng. Tâm trạng đã tốt hơn khi nảy rất nhiều, hít một hơi đi từng bước vào khách sạn.
"Chào Anh Lạc tiểu thư" Những tên bảo vệ đi bên ngoài thấy cô liền cúi thấp đầu chào.
Nhưng cô nào có tâm trạng để ý bọn họ mà đi thẳng không cho bọn họ lấy một ánh mắt.
"Kiêu gì chứ, cũng chỉ là một đứa con nuôi đầu đường xó chợ" Vì khách sạn mới đổi một loạt nhân viên mới nên có một số người không biết sống chết mà dám dè bĩu cô, khi thấy cô bước ngang tưởng cô tự cao tự đại mà cười khẩy. Đặc biệt là mấy cô nhân viên, ghen tị đến đỏ cả mắt.
"Câm mồm lại và đi làm việc của các người đi. Anh Lạc tiểu thư mà các cô còn dám có ý kiến, muốn 'về hưu sớm' à?" Người quản lí làm việc lâu năm nhất ở đó vừa từ ngoài bước vào thấy vậy liền mắng chửi, nhìn về phía cô sợ sệt, sợ rằng cô sẽ nghe thấy.
Nhưng trái với sự lo lắng của ông ta thì Nhiếp Anh Lạc giờ đây chẳng nghe lọt lấy một chữ chứ nói gì đến một câu của những người dè bĩu mình.
Cô còn đang phân vân có nên hỏi tiếp tân là anh ở đâu hay không? Nhưng mới chợt nhớ, hình như trong tin nhắn kia chưa từng nhắc đến anh, đây chỉ là suy đoán nhất thời chứ chưa có bằng chứng xác thực. Với cả cô hiện tại không thể đánh động đến Bạch Mai, Nhiếp Hùng được. Vì đây là khách sạn nhà họ, nhất định nếu Nhiếp Khuynh Ngang đang ở đây thì cũng sẽ do Bạch Mai sắp đặt, cô mà xuất hiện không những không cản được kế hoạch của bà ta còn tự chui đầu vào chỗ chết.
Đứng mãi ở một góc khi cô đang định tự mình đi tìm thì tên quản lí khách sạn lúc nãy lại đi đến vỗ vai khiến cô thoáng giật nảy.
"Anh dẫn em đi" Sau đó là một giọng nói trầm ấm của một người đàn ông bên tai.
Xoay người lại liền thấy Tần Tinh đang ở khoảng cách rất gần với cô, tư thế rất ám muội. Nếu như cô khi nảy xoay người mạnh thêm một cái thì nhất định sẽ đập đầu vào cằm anh ta.
"Anh là người đưa địa chỉ đó cho em?" Mặc dù là câu hỏi nhưng từ ngữ điệu giọng nói của Nhiếp Anh Lạc cũng có thể thấy cô đã chấp nhận cách lí giải vì sao Tần Tinh lại ở đây, lại còn đứng phía sau mình.
"Anh muốn làm gì?" Cô nghi ngờ hỏi anh ta.
"Cứ đi rồi em sẽ biết" Anh ta thần bí nói.
Thang máy cũng vừa lúc 'ting~' một cái. Cả hai bước vào trong, giữ khoảng cách. Anh ta bấm lên tầng thứ 27, tầng cao nhất của khách sạn. Cửa cũng nhanh chóng được đóng lại, số tầng hiển thị trên đầu thang máy bắt đầu nhảy số.
"Ít ra vân phải để em sáng mắt một chút" Im lặng đến khi thang máy nhảy đến tầng 20, Tần Tinh mới lên tiếng.
Cứ tưởng nó chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại khiến cho trái tim vừa được bình lặng mà đập liên hồi. Hai bàn tay để hai bên hông cũng đã rướm mồ hôi.
Thang máy lại 'ting~' một cái, đầu thang máy cũng hiển thị số 27 đỏ chót đến chói mát, cửa cũng tự động mở ra.
Cô đứng như một pho tượng, cứng đờ trong thang máy mãi không chịu bước ra, Tần Tinh cũng chỉ biết nắm chặt nắm đấm mà cắn răng đi ra ngoài trước. Không đợi chờ cô nữa, anh thẳng tiến đến một căn phòng đứng dựa ra bức tường phía sau đợi chờ cô.
Không biết đã qua bao lâu, Anh Lạc mới từ trong thang máy đi ra ngoài bước từng bước nhỏ đến trước căn phòng đối diện mà Tần Tinh đang đứng.
Nhìn lên bảng số phòng 1314 màu vàng hợp kim chói lọi dành cho thành viên cấp cao ở nơi này, móng tay của cô bất giác bấm sâu vào da thịt.
Tần Tinh từ phía sau không nhanh không chậm bước đến đưa cho cô một tấm thẻ màu đen dùng để mở khóa phòng.
"Sao anh lại có thứ này?" Anh Lạc rất bất ngờ hỏi lại anh.
"Bạch Mai bảo anh đến đây kiểm tra" Tần Tinh cũng chỉ trả lời một cách ngắn gọn, lấp lửng rồi xoay người đi vào một góc khuất gần đó đứng vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook