Bố Nuôi: Đợi Em Lớn Nhé!
-
Chương 35: VỀ NHÀ (2)
Hai phát súng đồng thời được bắn ra từ đằng xa.
Hai bên bắp tay Akhtar bỗng đau nhói, dòng chảy ấm nóng dần ứa ra tại hai cái lỗ sâu hoắm bởi lực công kích của hai viên đạn không biết từ đâu đến. Ả ta đau đớn ngả nhào xuống đất rên rỉ, đôi mắt giận dữ ngóng nhìn xung quanh tìm kiếm thủ phạm.
Tiếng cánh quạt của trực thăng bỗng vang lên trên đầu bọn họ, trong đêm tối chỉ có thể nhờ một tia sáng yếu ớt của ánh trăng để xác định được trước cửa trực thăng có hai người đứng ở đấy.
"Bỏ bê lâu như vậy mà vẫn có thể chuẩn xác, chậc, vẫn là dùng được" Giọng của một người phụ nữ ngọt ngào vang lên từ trên.
"Chẳng phải đêm nào em cũng sử dụng rất tốt sao?" Lại một giọng đàn ông khác vang lên, nhưng không thể kiềm chế được sự vô sỉ.
"Hai người các ngươi, dám vượt vào địa bàn của ta, còn dám ám sát ta. Được, được lắm" Akhtar đau đớn gào thét, ả vẫn là chưa biết được thân phận của hai người này đi.
"Này, con nhóc kia đang nói anh đấy à?" Người phụ nữ kinh ngạc xoay sang hỏi.
"Mẹ, Hi Hi nhớ mẹ muốn chết" Bỗng Vu Vân Hi lúc này gào lên.
"Chú Vu, dì Hy?" Nhiếp Khuynh Ngang ngồi trên ghế ngước mắt lên.
"Có ngậm mồm lại không, la hét như thế còn ra cái thể thống gì nữa?" Vu Quân không vui mắng.
Phải Vi Hy cùng Vu Quân là được Jack Bối Dạ lúc trước thông báo tin tức, chạy đến đây. Vì ở khoảng cách khá xa, cộng với cái tên vô sỉ Vu Quân đã già rồi còn 'không nên thân' nên mới chậm trễ 3,4 ngày.
Vì khoảng đất trống ở đây nhỏ nên trực thăng chả Vu Quân cùng Vi Hy không thể hạ cánh, nên họ đành đu thang xuống.
Vi Hy nhìn con trai đang bị trói chặt rồi lia mắt qua Nhiếp Anh Lạc liền giật mình tức giận.
"Con nhóc này lại dám hành hạ tiểu bảo bối của thằng nhóc kia thế à?" Vi Hy tức quá hóa cười. Cô tuy không gặp Anh Lạc nhiều nhưng cảm thấy rất quý mến cô bé này, vả lại cô bé còn sấp sỉ tuổi của nhóc con nhà cô, nên thật là có tâm lí nhận con dâu.
Akhtar nhìn xung quanh lại nhìn trên trực thăng không có một người thứ ba nào xuất hiện, liền biết bọn họ chỉ đi có hai người liền lên giọng hẳn.
"Muốn chết tử tế thì dạt sang một bên, đợi lát nữa bọn nó chết sẽ đến lượt hai con chuột nhắt như các ngươi" Giọng vì đau đớn mà run rẩy, khó nhọc xen lẫn kìm nén tức giận.
Sau đó, chỉ thấy Vi Hy đi từng bước như hung thần ác sát mà đi đến bên cạnh Akhtar. Giáng cho cô ta một cái tát bằng báng súng đang cầm trên tay.
Khuôn mặt đẹp diễm lệ thoáng chốc bị rách một đường dài, máu tươi ồ ạt từ mũi, khóe môi chảy ra.
"Ta có thể để ra ngươi được đấy, nói chuyện lại không biết dùng kính ngữ, chậc" Vi Hy từ trên cao nhìn xuống Akhtar người không ra người ma không ra ma nằm dưới đất.
"Đừng làm bẩn tay em" Vu Quân từ phía sau bước đến rút khăn tay lau đi vết máu bắn lên tay Vi Hy.
"Iran" Akhtar thấy tình hình không ổn liền thều thào gọi Iran đằng xa vẫn còn đứng cầm roi da ngây ra nhìn phía bên này.
Iran bị điểm tên liền giật mình hiểu ý, xoay về phía sau muốn tập hợp người của Akhtar thì liền bị cảnh tượng trước mắt làm đứng hình một lần nữa.
Những kẻ khi nảy ánh mắt không còn tiêu cự, ngơ ngẩn bây giờ lại tràn đầy sức sống dũng mạnh chế ngự toàn bộ người của Akhtar. Biến từ bị động thành chủ động, mà Bella không biết từ đâu xông tới giáng cho anh ta một đấm mạnh ngã sõng soài trên đất.
"Lạc, không sao chứ?" Bella lo lắng cằm con dao găm mà Nhiếp Anh Lạc đưa cho cô ta trước đó cắt dây cởi trói, ôm lấy cô.
"Không chết được" Cô cười cười thì thào trêu.
Mà lúc này Iran nằm dưới đất mới bừng tỉnh, anh ta lắc đầu liên tục nói lớn:
"Không, không thể nào... tôi đã cẩn thận như thế cơ mà"
"Iran, là Lạc đã cho anh cơ hội quay đầu, nhưng anh... vẫn một mực không nhận ra mà thôi" Bella nhìn anh ta bằng con mắt đau khổ, cô ta thích Iran rất lâu rồi từ lúc mà anh ta cứu cô, cô đã thích anh ta.
Thật ra thì, Nhiếp Anh Lạc đã nhận ra anh ta có ý phản bội ngay từ đầu rồi. Nhưng nể tình vì anh ta đã cứu cô ra khỏi giấc mộng, ngủ sâu, đối xử tốt với cô thì cô đã dứt khoát giết chết anh ta từ cái đêm cuối cùng trước khi thực hiện kế hoạch, anh ta đi liên lạc với Akhtar thỏa hiệp lần đầu rồi.
Sau đó Nhiếp Anh Lạc đã bàn bạc, chuẩn bị một kế hoạch khác nếu như Iran hành động thì sử dụng. Quả nhiên chuyện đó cũng xảy ra.
Nhiếp Anh Lạc đã bí mật thay đổi liều lượng phát tác. Khiến cho người dân bị trúng cũng chỉ rơi vào trong trạng thái thôi miên một thời gian ngắn, mà trong thời gian cô bị hành hạ cũng đủ để họ khôi phục.
Bella lại sai người đi cởi trói cho tất cả mọi người, bắt ép Akhtar trói chặt cùng với Iran.
Nhiếp Khuynh Ngang được tháo ra, cũng chạy đến bên cạnh đỡ lấy Anh Lạc. Anh nhẹ nhàng ôm cô lên, nâng niu như sợ chạm mạnh sẽ vỡ nát. Mà cô sau khi rơi vào lòng anh cũng nhẹ nhàng an tâm nhắm mắt ngất đi.
Vu Vân Hi sau khi được cởi trói cũng chạy lại, bất ngờ ôm Vi Hy khiến Vu Quân không kịp trở tay.
"Mẹ, người ta thật rất sợ nha" Anh ta thân hình cao lớn thế nhưng lại cúi xuống ôm mẹ, cọ cọ đầu vào lòng cô hít lấy mùi oải hương trên người cô.
Vu Quân đen mặt bước một bước dài đến đẩy cái thằng con trời đánh kia ra mà ôm vợ vào lòng.
"Các người mau thả ta ra" Akhtar quằn quại dùng hết sức bình sinh để la lớn.
"Các người có biết..." Nhưng còn chưa nói hết giữa trán ả nhanh chính xuất hiện một lỗ máu sâu hoáy, im bặt trợn trừng mắt ngã xuống.
Bọn người Nhiếp Khuynh Ngang chỉ kịp nhìn lên phía trên đầu đã thấy một chiếc trực thăng bay đi mất, mà trên đấy lại có hình của một đóa mạn đà la.
Hai bên bắp tay Akhtar bỗng đau nhói, dòng chảy ấm nóng dần ứa ra tại hai cái lỗ sâu hoắm bởi lực công kích của hai viên đạn không biết từ đâu đến. Ả ta đau đớn ngả nhào xuống đất rên rỉ, đôi mắt giận dữ ngóng nhìn xung quanh tìm kiếm thủ phạm.
Tiếng cánh quạt của trực thăng bỗng vang lên trên đầu bọn họ, trong đêm tối chỉ có thể nhờ một tia sáng yếu ớt của ánh trăng để xác định được trước cửa trực thăng có hai người đứng ở đấy.
"Bỏ bê lâu như vậy mà vẫn có thể chuẩn xác, chậc, vẫn là dùng được" Giọng của một người phụ nữ ngọt ngào vang lên từ trên.
"Chẳng phải đêm nào em cũng sử dụng rất tốt sao?" Lại một giọng đàn ông khác vang lên, nhưng không thể kiềm chế được sự vô sỉ.
"Hai người các ngươi, dám vượt vào địa bàn của ta, còn dám ám sát ta. Được, được lắm" Akhtar đau đớn gào thét, ả vẫn là chưa biết được thân phận của hai người này đi.
"Này, con nhóc kia đang nói anh đấy à?" Người phụ nữ kinh ngạc xoay sang hỏi.
"Mẹ, Hi Hi nhớ mẹ muốn chết" Bỗng Vu Vân Hi lúc này gào lên.
"Chú Vu, dì Hy?" Nhiếp Khuynh Ngang ngồi trên ghế ngước mắt lên.
"Có ngậm mồm lại không, la hét như thế còn ra cái thể thống gì nữa?" Vu Quân không vui mắng.
Phải Vi Hy cùng Vu Quân là được Jack Bối Dạ lúc trước thông báo tin tức, chạy đến đây. Vì ở khoảng cách khá xa, cộng với cái tên vô sỉ Vu Quân đã già rồi còn 'không nên thân' nên mới chậm trễ 3,4 ngày.
Vì khoảng đất trống ở đây nhỏ nên trực thăng chả Vu Quân cùng Vi Hy không thể hạ cánh, nên họ đành đu thang xuống.
Vi Hy nhìn con trai đang bị trói chặt rồi lia mắt qua Nhiếp Anh Lạc liền giật mình tức giận.
"Con nhóc này lại dám hành hạ tiểu bảo bối của thằng nhóc kia thế à?" Vi Hy tức quá hóa cười. Cô tuy không gặp Anh Lạc nhiều nhưng cảm thấy rất quý mến cô bé này, vả lại cô bé còn sấp sỉ tuổi của nhóc con nhà cô, nên thật là có tâm lí nhận con dâu.
Akhtar nhìn xung quanh lại nhìn trên trực thăng không có một người thứ ba nào xuất hiện, liền biết bọn họ chỉ đi có hai người liền lên giọng hẳn.
"Muốn chết tử tế thì dạt sang một bên, đợi lát nữa bọn nó chết sẽ đến lượt hai con chuột nhắt như các ngươi" Giọng vì đau đớn mà run rẩy, khó nhọc xen lẫn kìm nén tức giận.
Sau đó, chỉ thấy Vi Hy đi từng bước như hung thần ác sát mà đi đến bên cạnh Akhtar. Giáng cho cô ta một cái tát bằng báng súng đang cầm trên tay.
Khuôn mặt đẹp diễm lệ thoáng chốc bị rách một đường dài, máu tươi ồ ạt từ mũi, khóe môi chảy ra.
"Ta có thể để ra ngươi được đấy, nói chuyện lại không biết dùng kính ngữ, chậc" Vi Hy từ trên cao nhìn xuống Akhtar người không ra người ma không ra ma nằm dưới đất.
"Đừng làm bẩn tay em" Vu Quân từ phía sau bước đến rút khăn tay lau đi vết máu bắn lên tay Vi Hy.
"Iran" Akhtar thấy tình hình không ổn liền thều thào gọi Iran đằng xa vẫn còn đứng cầm roi da ngây ra nhìn phía bên này.
Iran bị điểm tên liền giật mình hiểu ý, xoay về phía sau muốn tập hợp người của Akhtar thì liền bị cảnh tượng trước mắt làm đứng hình một lần nữa.
Những kẻ khi nảy ánh mắt không còn tiêu cự, ngơ ngẩn bây giờ lại tràn đầy sức sống dũng mạnh chế ngự toàn bộ người của Akhtar. Biến từ bị động thành chủ động, mà Bella không biết từ đâu xông tới giáng cho anh ta một đấm mạnh ngã sõng soài trên đất.
"Lạc, không sao chứ?" Bella lo lắng cằm con dao găm mà Nhiếp Anh Lạc đưa cho cô ta trước đó cắt dây cởi trói, ôm lấy cô.
"Không chết được" Cô cười cười thì thào trêu.
Mà lúc này Iran nằm dưới đất mới bừng tỉnh, anh ta lắc đầu liên tục nói lớn:
"Không, không thể nào... tôi đã cẩn thận như thế cơ mà"
"Iran, là Lạc đã cho anh cơ hội quay đầu, nhưng anh... vẫn một mực không nhận ra mà thôi" Bella nhìn anh ta bằng con mắt đau khổ, cô ta thích Iran rất lâu rồi từ lúc mà anh ta cứu cô, cô đã thích anh ta.
Thật ra thì, Nhiếp Anh Lạc đã nhận ra anh ta có ý phản bội ngay từ đầu rồi. Nhưng nể tình vì anh ta đã cứu cô ra khỏi giấc mộng, ngủ sâu, đối xử tốt với cô thì cô đã dứt khoát giết chết anh ta từ cái đêm cuối cùng trước khi thực hiện kế hoạch, anh ta đi liên lạc với Akhtar thỏa hiệp lần đầu rồi.
Sau đó Nhiếp Anh Lạc đã bàn bạc, chuẩn bị một kế hoạch khác nếu như Iran hành động thì sử dụng. Quả nhiên chuyện đó cũng xảy ra.
Nhiếp Anh Lạc đã bí mật thay đổi liều lượng phát tác. Khiến cho người dân bị trúng cũng chỉ rơi vào trong trạng thái thôi miên một thời gian ngắn, mà trong thời gian cô bị hành hạ cũng đủ để họ khôi phục.
Bella lại sai người đi cởi trói cho tất cả mọi người, bắt ép Akhtar trói chặt cùng với Iran.
Nhiếp Khuynh Ngang được tháo ra, cũng chạy đến bên cạnh đỡ lấy Anh Lạc. Anh nhẹ nhàng ôm cô lên, nâng niu như sợ chạm mạnh sẽ vỡ nát. Mà cô sau khi rơi vào lòng anh cũng nhẹ nhàng an tâm nhắm mắt ngất đi.
Vu Vân Hi sau khi được cởi trói cũng chạy lại, bất ngờ ôm Vi Hy khiến Vu Quân không kịp trở tay.
"Mẹ, người ta thật rất sợ nha" Anh ta thân hình cao lớn thế nhưng lại cúi xuống ôm mẹ, cọ cọ đầu vào lòng cô hít lấy mùi oải hương trên người cô.
Vu Quân đen mặt bước một bước dài đến đẩy cái thằng con trời đánh kia ra mà ôm vợ vào lòng.
"Các người mau thả ta ra" Akhtar quằn quại dùng hết sức bình sinh để la lớn.
"Các người có biết..." Nhưng còn chưa nói hết giữa trán ả nhanh chính xuất hiện một lỗ máu sâu hoáy, im bặt trợn trừng mắt ngã xuống.
Bọn người Nhiếp Khuynh Ngang chỉ kịp nhìn lên phía trên đầu đã thấy một chiếc trực thăng bay đi mất, mà trên đấy lại có hình của một đóa mạn đà la.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook