"Phịch" Chu Lập Nghiệp rơi xuống một cái rầm.

May mắn phía dưới là thảm cỏ mềm mại tuy toàn thân hơi ê ẩm một chút nhưng là không có bị thương nghiêm trọng cho lắm.

"La, Mật, Âu!"

Cậu xoay người ngồi dậy, hung tợn trừng mắt hét lên lại thấy cô bạn gái mở miệng tươi cười, bởi vì cô giở trò đùa day báo hại cậu sơ ý lấy tay phủi phủi cái mông thật mất mặt, chờ cậu xác định cái quần của mình không có thứ gì lạ mọc ra ngoài, cậu nhất định không tha cho cô.

"Ân,Chu Lập Nghiệp."

Không giống Chu Lập Nghiệp vừa cứng rắn, lại khó chịu mà nữ sinh đối diện tâm tình thật tốt, tính cách hoạt bát lại như thế nào yêu chết đi được tính cách quái dị của cậu bạn, chủ động kêu tên cậu từng tiếng một, ra sức nhấn mạnh thanh âm, bộ dáng như muốn an ủi.

Chu Lập Nghiệp đừng có khóc nha.

Rõ ràng kêu chính xác tên của cậu lại như thế nào nghe qua thật chói tai?

Cậu thật sự hoài nghi ông ngoại nghĩ như thế nào lại đặt cái tên tiếng trung này cho cậu, nhất định là năm đó cha cùng mẹ bỏ trốn khiến ông sinh khí oán hận mà giận chó đánh mèo lên trên người cậu, bằng không cái tên như vậy sao lại không có vận khí tốt, cậu thật sự không thích cái tên "Chu Lập Nghiệp" này? Cậu là có nỗi oan lớn mà không có chỗ để khởi kiện.

"Ngươi đến cùng có phải là nữ sinh hay không? Còn dám nói trên quần ta mọc ra cái cây hoa cúc xinh đẹp ư?" Cậu mặc kệ, trước tiên cần giáo huấn cái nữ sinh thô lỗ kia mọi chuyện khác để sau.

"Thì đã sao a?" La Mật Âu giả bộ hồ đồ, cười hì hì quay về phia cậu."Vì sao nữ sinh không thể nói như vậy? Ta còn có thể gọi ngươi là hoa lan, hoa loa kèn a, ngươi thật ra là muốn thừa dịp này gạt ta thoát quần cho ngươi kiểm tra sao? Đầu óc thật đen tối mà, quả thật là sắc nữ nha! Thật sự muốn xem không?"

Chu Lập Nghiệp mặt đen hết một nửa.

Xem kìa đây là những lời mà nữ sinh sẽ nói sao?

La Mật Âu so với nam sinh khác không chỉ cao hơn mà còn vô cùng tuấn mỹ, ngay cả bạn học thân thiết phần lớn đều là nam sinh nhiều hơn nữ sinh, tác phong làm việc so với cậu còn dũng cảm, phong độ hơn. Vì vậy sau lần cắm trại ở trường về có rất nhiều nữ sinh hâm mộ, viết thư làm quen với cô nhóc, nếu sau này cô lớn lên có ý muốn thú lão bà cậu tuyệt đối sẽ không kinh ngạc.

"Làm sao ngươi tìm được nơi này?"

Chu Lập Nghiệp nhịn đau đứng dậy, quyết định chấm dứt chủ đề cây hoa cúc cùng đề tài thoát quần, miễn cho cô càng nói càng xằng bậy, làm cho người ta phải trợn mắt há mồm, xây xẩm mặt mày, thốt ra toàn những lời nói ngu xuẩn làm tổn hại tế bào não thuần khiết của cậu.

" A! Cái này là tâm linh tương thông, ta chỉ thử đến đây xem có ngươi hay không... Ta sẽ không vì nóng vội mà quên mất cái chỗ này rất yên tĩnh, nhưng cho dù ngươi có ở đâu xa xôi đi nữa, ta cũng sẽ mạo hiểm tính mạng để mà tìm kiếm ngươi...."

Chu Lập Nghiệp cả người run lên một trận, toàn thân lập tức nổi đầy da gà.

Câu nói này cậu đã nghe qua n lần, rõ ràng La Mật Âu không phải tự nhiên không biết xấu hổ mà đứng đây tỏ tình chẳng qua là ôn tập lời thoại của vở kịch.

Chẳng qua con nhóc kia diễn rất là tốt, bình thường thì đanh đá, nói chuyện không lễ phép lúc nào cũng muốn bức tử hắn, điên hết cả đầu. Vậy mà khi tập diễn lại tự nhiên nói chuyện thật nhẹ nhàng, ánh mắt thâm tình, triều mến so với Romeo không sai tí nào. Ngay cả đạo diễn được mời đến trường để hỗ trợ cho việc tập luyện cũng nói cô có tài năng thiên phú, hại cậu mỗi lần tập luyện với cô là bị cặp mắt to tròn nhìn thẳng vào khiến cậu có cảm giác buồn nôn quấn lấy ruột gan, cứ nghĩ đến việc chạy thoát thân.

" Tình yêu đã chết, đời này kiếp này ta không nghĩ sẽ lại được nghe những lời này!" Cậu thật hận chết Shakespeare "La tiểu Âu, ta cảnh cáo ngươi trăm ngàn lần đừng có mà yêu thích ta, bằng không ta nhất định một cước đá ngươi đến hải đảo làm thức ăn cho cá mập xơi!"

Cậu bình thường không kêu cô là tiểu Âu, mọi lần có chuyện quan trọng cấp thiết phải giáo huấn là liền kêu"La tiểu Âu" hay những khi tức giận, máu nóng khắp người, toàn thân sát khí thì mang cả danh cả họ của cô mà hô lên"La Mật Âu".

Mặc kệ cậu có hô cái gì, cô không có sợ, một chút hoảng hốt đều không có.

Cái gì? muốn một cước đem cô đá ra hải đảo ư? Lúc cô tám tuổi đi dạo bên dòng suối không may trượt chân té ngã thiếu chút nữa ngạt thở mà chết, mà người đầu tiên nhảy xuống sông cứu người không phải là hắn sao?

Ngày cá tháng tư năm trước, hai đứa vì chuyện nhỏ mà giận nhau rất lâu, cô cùng mẹ hắn thông đồng với nhau lừa hắn nói Âu Âu đột nhiên sinh bệnh hôn mê bất tỉnh, hắn ngay lập tức chạy đến bên giường cô thương tâm khóc nức nở mà cầu xin, nói mình từ nay về sau sẽ không tức giận nữa, sẽ không bao giờ mắng cô, chỉ cần cô khẻo lại muốn hắn làm cái gì cũng được, người đó không phải là hắn sao?

Tuy rằng hắn nói mà không giữ lời nhưng khi hắn vừa nghe cô "Bệnh nặng" mà thương tâm đau lòng, bất quá hắn cũng là quan tâm cô, đối với cô rất tốt, cô so với ai khác đều hiểu được.

Cho nên từ sớm cô cảm thụ được tình cảm của hắn.

"Nha, ngươi yên tâm." Nói đến đấu võ mồm, cô chưa bao giờ thua cả."Bởi vì ngươi so với ta có cao hơn sao, bộ dạng so với ta còn giống nữ sinh hơn, ngươi quá đẹp, chỉ có một chút xíu khí chất của tiểu nam hài mà thôi."

Ngươi là cao hơn ta sao......

So với ta còn giống nữ sinh......

Chu Lập Nghiệp cảm giác lưng và bụng đồng thời đều bị trúng tên, toàn thân còn có một cơn gió lạnh thổi qua. Đây chính là một trong những nguyên nhân mà cậu chán ghét La Mật Âu, con nhóc này xem ra miệng lưỡi thật lanh lẹ, thành thật đến nỗi làm cho người ta rất muốn điên hết cái đầu!

"Ta làm sao giống nữ sinh?! Ta là suất ca, không phải bé gái xinh đẹp!" Tiểu nam sinh vì sĩ diện nên mà biện bạch dù chuyện thứ nhất đúng là sự thật ngay trước mặt cậu không thể phủ nhận còn so với chuyện thứ hai thì biện hộ một chút cũng tốt.

La Mật Âu hai vai nhất thời đứng thẳng, lười biếng cùng hắn tranh cãi.

Người sáng suốt cũng nhìn ra được Chu Lập Nghiệp có bao nhiêu là khả ái, lại xinh đẹp, ngay cả cô có đôi khi nhìn hắn đến không chớp mắt, nghĩ không ra lý do vì sao hắn có bộ dạng của nam sinh, cô gặp qua rất nhiều nữ sinh xinh đẹp nhưng hắn lại còn xinh đẹp hơn? Nếu cô không từng tận mắt chính kiến " cái cứng rắn của hắn" cô sẽ không tin mình nhận lầm, cô tuyệt đối nhận định hắn là nữ giả nam trang.

"Sắp tới thời gian lên sân khấu rồi". Mục đích mà cô tìm hắn chỉ có vậy.

"Ta không diễn." Cậu thiếu chút nữa đã quên mất, "Ngươi cố ý bắt ta cũng vô dụng, ta hiện tại sẽ trốn đi, ngươi dám lớn tiếng kêu, đời này đừng nghĩ ta sẽ lại để ý ngươi!"

"Nha."

La Mật Âu ứng một tiếng, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn hắn.

"...... Ngươi không ngăn cản ta?" Cô vẫn không có nhúc nhích, hắn ngược lại cảm thấy thật kì lạ.

Cô hào phóng lắc đầu."Muốn đi thì đi, ta không muốn ngươi cả đời không để ý tới ta."

Đáp án này của cô làm cho Chu Lập Nghiệp hết sức hài lòng. Xem ra La Mật Âu rất để ý đến người bạn thân này.

"A, ta đã quên nói cho ngươi biết, mẹ nuôi đang khóc nha!"

Động tác nhanh nhẹn, hắn đã muốn trèo qua hàng rào, hai chân sắp bay lên không, nhưng vừa nghe thấy nàng ở phía sau khẽ nói những lời này, lại nhịn không được mà nhảy xuống, quay mặt về phía cô.

Dù sao La Mật Âu chỉ có hai mẹ nuôi. Một người ở Mĩ xa xôi, một người là mẹ ruột của hắn.

"Mẹ ta vì sao khóc? Ai khi dễ bà?" Hắn hai mắt phóng hỏa, muốn làm tốt trách nhiệm vì mẫu thân mà chuẩn bị báo thù.

"Ngươi." Cô cứ như vậy lưu loát nói, tưới cho hắn cả bình nước lạnh.

"Gặp quỷ! Ta khi nào thì khi dễ bà?" Buổi sáng hai mẹ con bọn họ như là bạn học cùng nhau tiến cửa trường học, sau đó căn bản là không có chạm mặt nhau.

"Mẹ nuôi đến cánh gà gặp ngươi liền không thấy, mới biết ngươi đã mất tích."

Nguyên lai là lo lắng cho cậu"Ngươi trở về nói với bà là ta không sao, chính là không muốn đóng kịch thôi."

"Nha." La Mật Âu gật gật đầu, mắt liếc nhìn hắn."Cho nên ngươi là muốn ta trở về cùng mẹ nuôi nói chuyện, con trai bảo bối của dì không nghĩ muốn diễn hôm nay, thật ra cậu ấy đã muốn trèo tường rời đi trường học, sau đó làm cho mẹ nuôi thay thế ngươi tìm một bạn diễn khác sau đó là hướng đạo diễn mà xin lỗi? Ngươi thật đúng là đứa con ngoan."

"Ta ──" cậu á khẩu không trả lời được.

"Trừ ngươi ra, tất cả mọi người thực chờ mong xem ngươi diễn xuất, nhưng là không có ‘ Juliette ’ thì phải diễn như thế nào? Mọi người nhất định rất là thất vọng".

Được rồi, cậu thừa nhận bản thân thật ích kỉ.

"Ta nhìn thấy rất nhiều bạn học cùng cha mẹ đến tham dự đều có mang theo máy chụp hình, nếu bọn họ biết buổi trình diễn bị hoãn, mẹ nuôi nói không chừng còn có thể bị bọn họ xúm lại mà mắng, lại nói mẹ nuôi thân là cô giáo vậy mà ngay tiểu hài tử của mình đều dạy bảo không tốt, a! mẹ nuôi thật là đáng thương......"

Chu Lập Nghiệp trong đầu hiện lên hình ảnh đáng sợ kia, cậu còn chưa kịp trốn, lương tâm đã bắt đầu bất an rồi.

"Quên đi, ngươi đã nghĩ muốn chạy trốn liền như vậy mà bỏ chạy, nếu không ngươi không phải là nam nhi, như vậy ngươi sẽ trở nên vô dụng! Ta phải ở cùng với mẹ nuôi đồng cam cộng khổ." La Mật Âu hoàn toàn từ bỏ ý định, xoay người rời đi.

Tốt lắm, không có người làm vướng bận.

Nhưng là ── hàng rào vốn rất thấp chỉ cần trèo lên là xong, chỉ trong nháy mắt cái hàng rào kia sao lại cao gấp ba, bốn lần......

Chu Lập Nghiệp ngơ ngác trừng mắt với cái hàng rào, ngay cả ý thức muốn đưa chân trèo lên lại cảm giác bất lực, không còn sức lục để mà bỏ chạy.

"Quên đi, chết thì chết!"

Cuối cùng, hắn đành phải làm vật hy sinh vậy, người thân quan trọng hơn danh dự, cậu tức giận thở phì phì đá một cái mạnh vào hàng rào, kêu trời " Ta không vào địa ngục thì ai sẽ thay ta vào địa ngục đây", tâm trạng vô cùng buồn bực, bộ mặt ỉu xìu mà tiến bước trở về phía sân khấu trước sân trường.

Tiến vào hậu trường, đập vào mắt là cảnh tượng khiến cho hắn trợn mắt há mồm.

...... Là người nào mắt bị mù cố ý nói mẹ cậu khóc đến thương tâm, ngất lên ngất xuống?!

Mẹ cậu không chỉ không có khóc lại còn cười hì hì giúp con nhóc lừa gạt La Mật Âu chụp ảnh lưu niệm, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, uổng phí hắn tâm lo lắng không yên vội vàng chạy trở về làm đứa con ngoan.

"Chu Lập Nghiệp đã trở lại!"

Không biết là ai đã hô to một câu, làm cho cả đám người vây xung quanh cậu, ngay cả đạo diễn vở kịch cũng vội vàng chạy đến kéo tay cậu đi vào phòng thay quần áo để thay đồ hóa trang, thế cuộc đã định, không cho cậu có thêm cơ hội để mà đào tẩu.

2 phút trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, Chu Lập Nghiệp đã hóa trang xong, trên đầu là chiếc vương miệng lấp lánh, một thân tuyết trắng, viền váy hoa tinh tế, hơn nữa nhờ có chuyên viên trang điểm khiến cho khuôn mặt cậu càng thêm xinh đẹp đáng yêu, tuyệt đối không có ai nói cậu không phải là một cô gái, ngay cả bạn học nam sinh đều nhìn đến trợn mắt há mồm.

Cảnh thứ nhất mở màn, nam nữ nhân vật chính đứng phía sau cánh gà chờ đợi, nhưng mà Chu Lập Nghiệp một chút tinh thần chuyên nghiệp của diễn viên cũng không có, mắt hướng nhìn Romeo chằm chằm, không phải là cái nhìn hâm mộ mà là ánh mắt phát ra lửa phừng phựt như muốn đốt cháy kẻ kia.

"La Mật Âu, ta trở về lại tính sổ với ngươi!" Hắn không chỉ khẩu khí không tốt, ánh mắt lại hung ác.

"Nha." La Mật Âu vẻ mặt bình tĩnh, đối với hắn khẽ cười mờ ám."Ta đều đoán được ngươi sẽ nói như vậy, cho nên chờ một chút đừng trách ta tiên hạ thủ vi cường, ha!"

Tiên hạ thủ vi cường? ( "Tiên hạ thủ vi cường" ra tay trước thì chiếm được ưu thế)

Chu Lập Nghiệp không kịp chất vấn ý tứ của cô, thì đã đến phiên hai người lên sân khấu.

Cậu đã có một kế hoạch kĩ lưỡng nhưng nửa đường không phòng bị liền sập bẫy của cô... Con nhóc này làm ra rất nhiều trò trong khi diễn, chẳng hạn đến phân đoạn Juliette ngất đi, hắn trừ bỏ việc nhắm mắt nhẫn nại để La Mật Âu ôm chặt lấy thân mình, cô còn có dùng giọng nói hô to lời thoại hắn nghe mà muốn nôn thốc nôn tháo hại hắn cả đời không quên nỗi ám ảnh này, toàn thân cả người nổi đầy da gà, những việc kì quái như vậy sẽ còn phát sinh nữa sao ──

Bỗng dưng, đầu óc cậu trống rỗng.

Lại nữa, cái kia dán tại môi cậu, vừa mềm, nong nóng ngọt ngào là cái quỷ gì nữa đây?!

Trong lúc luyện tập rõ ràng không phải như vậy, La Mật Âu con nhóc này thật sự cho cậu là hàng thật giá thật "Nụ hôn trước khi chết" ── còn ở trước mắt mọi người mà làm nữa!

"La Mật Âu!"Chu Lập nghiệp phút chốc mở to mắt! Hai tròng mắt phóng ra lửa.

"A, Người yêu Juliette của lòng ta, nàng như thế nào đã sống lại rồi ư!" La Mật Âu gặp biến mà không sợ hãi, lập tức sửa lại kịch bản."Nhưng là ta đã uống hết độc dược. Muốn cùng nàng luôn luôn ở bên cạnh nhau".

"Không đem ngươi biến thành cái đầu heo ta sẽ không gọi là Chu Lập Nghiệp!" Chu Lập Nghiệp trong lòng bực bội, làm sao mà còn để tâm cô nói cái gì, thầm nghĩ chỉ muốn tính sổ với cô!

"A, Juliette, ngươi rõ ràng là toàn tâm toàn ý yêu Romeo a!" Không dự đoán được hắn hội trước mặt toàn bộ khán giả mà không khống chế tâm tình, La Mật Âu một bên nhéo tay hắn, một bên tăng thêm thanh âm nhắc nhở hắn là hai người bọn họ thân phận là đang diễn suất nha.

"Ngươi đời này đều không có khả năng làm ta yêu thương! Ngươi tên hỗn đản này đừng có mà cuồng vọng"

" Hôn một chút cũng sẽ không chết" Cô chân dài vừa chạy vừa quay đầu lại nói: " Tiểu Chí và ta đánh cược xem ta có dám hôn ngươi hay không, ta chỉ là giả vờ hôn thôi ngươi lại không có mất mát gì, ta lại có thể thắng cược nếu muốn ta lại chia cho ngươi một nửa vậy!"

"Ngươi đến cùng không phải là nữ sinh? Tự nhiên cùng người khác đánh cược?! Ngươi ──"

Toàn trường chỉ nghe thấy tiếng rống giận của Chu Lập Nghiệp, cậu không thèm quan tâm phục trang lẫn đạo cụ trên sân khấu mà hăng hái tiếp tục trò chơi chạy rượt bắt, không may vì chạy quá gấp gáp khiến chân vấp phải cái vạt áo liền như thế một đường mà rách toạt khiến chiếc váy rơi xuống cái vèo, vừa vặn khán giả bên dưới đều trông rõ cái quần lót màu vàng cậu mặc ở phía bên trong, khiến cả đám người bên dưới đang ngây ngẩn không hiểu lý do lập tức phát ra một trận cười lớn.

La Mật Âu là cái dạng thần thánh phương nào mà khiến cho thế giới chỉ trong một ngày đã đại loạn ra như vậy!

Ngày này, Chu Lập Nghiệp thề với chính mình cô và cậu từ này cắt đứt quan hệ, không đội trời chung.

Đời này đừng mơ tưởng cậu lại sẽ tham dự ngày thành lập trường, cậu tâm kiên định mà ra quyết định quyết không thay đổi.

Nước Pháp tám năm sau.

Hai tháng trước.

Ngồi trên xe điện ngầm, suốt đường đi Chu Lập Nghiệp bộ dáng mệt mỏi, lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ những hạt tuyết trắng mịn đang nhẹ nhàng rơi, hắn cố ép bản thân thư giãn, thả lỏng tinh thần từ từ hít thở sâu rồi chậm chạp thở dài thành tiếng.

Tâm trạng buồn bực, chán nản. Hắn là đang suy tư vấn đề gì đó rất ư là phiền phức....

Hắn từng nghĩ qua nếu như hắn và La Mật Âu kém nhau vài tuổi thì có bao nhiêu là điều may mắn?

Nhớ tới trước đây bọn họ ở chung với nhau đều bị người lớn hai nhà định thành một đôi khiến hắn muốn thoát ly khỏi bên người cô đều không xong, cô là bạn học thanh mai trúc mã khủng bố nhất, con nhóc ma giáo khiến hắn không ngừng oán thán, nguyền rủa.

Phi lý, quái lạ là La Mật Âu so với xe tăng mặt còn dày hơn mấy lớp khiến cho người bình thường không thể chống đỡ được.

Hắn là đối với cô tương kính như băng, thái độ lạnh nhạt mà cô trái lại tràn đầy nhiệt lượng giống motor chiến hạm cứ kiên trì phá từng lớp băng mà thẳng tiến đến bên cạnh hắn không có rời đi nửa bước. Hắn là không ngừng tạo khoảng cách thì trong lúc đó cô làm hắn xấu mặt, toan tính tuột quần hắn công khai khiến cho hắn bị chê cười. Trái lại, người khác nhìn vào cho là hắn ích kỷ, nhỏ mọn so đo với nữ sinh, hắn chỉ còn một cách là cố gắng duy trì khoảng cách càng xa càng tốt đối với cô.

Hắn là tìm cách sang Pháp du học để rời xa cô vậy mà cô vẫn kiên nhẫn đuổi theo hắn, muốn làm học muội của hắn lần nữa, hắn đành phải tiếp nhận ý trời mà thôi.

Aizaaa hắn là có dự cảm chỉ khi nào một trong hai người lên thiên đường nếu không cả đời này của hắn cũng không thoát khỏi nanh vuốt của cô.

"Tiểu Âu."

Đến trạm, xe điện ngầm dừng lại hắn quay đầu kêu tên cô gái trẻ đúng lúc nhìn thấy bên khéo miệng La Mật Âu có nước miếng chảy xuống, hắn là không phàn nàn gì lấy từ trong áo khoác ra khăn giấy định lau cho cô.

Hắn là kẻ thích sạch sẽ nhìn cô như vậy mặt hắn đen hơn một nửa.

"Tới rồi?" La Mật Âu mơ màng mở mắt liền thấy xe điện ngầm đã tới nơi hô lên " Sao đến muộn vậy? Ngươi còn không mau xuống xe!".

"Uy"

Lời còn chưa nói hết nhìn mọi người nhanh chóng ra khỏi Chu Lập Nghiệp thở dài, hắn chỉ có thể phụng mệnh người lớn bồi cô đi tham quan Paris cho đến lễ mừng năm mới tiễn cô quay về Đài Loan. Hắn là có nhiệm vụ đưa cô đi mua sắm chiến lợi phẩm để mang về nhà. Hắn là đang cố gắng chịu đựng cho qua chuyện thôi.

La Mật Âu chạy về trước, đứng ngay vạch chờ thấy hắn đang từ từ bước ra, cô là vừa mới tỉnh ngủ cả người uể oải gặp phải cơn gió lạnh thổi qua, cảm giác cả người lạnh run bần bật.

"Ôi, Lạnh quá......" Cô mãnh liệt chà xát hai tay với nhau.

" Ta nhiều lần nhắc nhở ngươi trước khi ra ngoài phải mang găng tay?" Hắn không phải lo lắng cô bị cảm lạnh chỉ là trừng mắt liếc cô một cái.

Thật ra trong bụng hắn đang gào lên tiếng kêu khổ, hắn đau xót cho cô ư! Đúng là rất đau xót. Hắn và cô không chỉ là bạn học mà cả hai khi còn ở Đài Loan có quan hệ hàng xóm rất thân thiết, có thể nói là thanh mai trúc mã, quan trọng hơn là hắn và cô còn sống chung dưới một mái nhà. Mối quan hệ lại càng mật thiết, dây dưa hơn.

Tuy hắn từ nhỏ đã theo cha mẹ di cư sang Đài Loan nhưng trong người hắn vẫn là mang dòng máu Pháp, hắn bề ngoài so với cô là giống người bản xứ hơn.

Huống chi gia đình hắn và người thân đang ở Pháp vẫn thường xuyên liên lạc. Nghe nói bọn họ khi biết tin hắn muốn sang Pháp du học thì hân hoan vui sướng, tranh nhau cung cấp chỗ dừng chân miễn phí cho hắn mà La Mật Âu lại là con gái nuôi yêu dấu của mẹ hắn tự nhiên cũng được chào đón nhiệt tình. Nhưng là cô chỉ muốn ở chung một chỗ với hắn ở nhà thuê.

" Từ lúc sáng sớm đứng chờ hắn cô là không cảm thấy lạnh". La Mật Âu tỏ vẻ tự nhiên đi tới trước bắt lấy cánh tay hắn, đem hai tay mình bỏ vào trong túi áo khoác bằng lông.

" Ngươi đừng dựa sát vào ta như vậy mọi người đi qua nhìn vào trong rất là khó coi" Hắn chỉ thầm thì cũng không có bỏ tay cô ra. " Nếu người biết lạnh như vậy sao không chịu mặc ấm hơn lại không cần dán chặt ta như vậy thật là xấu hổ."

La Mật Âu đang ngắm nhìn thiết kế xe điện ngầm xem ở Pháp có gì khác so với Đài Loan liền nghe thấy những lời quan tâm của Chu Lập Nghiệp trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, cô quay sang nhìn chằm chằm hắn sau đó không có hành động gì khác.

"Sao ta phải buông ra ngươi?"

" Chờ ngươi chưa tới hai mươi giây ta muốn đông cứng cả người rồi. Ta là miễn cưỡng dùng ngươi làm cái lò sưởi tạm vậy, ngươi như vậy là được thông qua."

"Miễn cưỡng?" Hắn nghe xong thật sự là vừa tức vừa buồn cười: "Ta không có miễn cưỡng ngươi, ta không cần được ngươi thông qua, ngươi tốt nhất là mau tách ra khỏi bên người ta."

"Chu Lập Nghiệp, cá tính của ngươi thật sự không tốt mà, khó trách ngươi chỉ có vài người bạn." Cô tức giận trừng mắt liếc hắn một cái."May mắn cho ngươi tính tình ta rất phóng khoáng chưa bao giờ so đo với ngươi bằng không chúng ta sao có thể làm bạn thân lâu đến như vậy?"

" Ai nói ta không có bạn tốt? Bạn bè của ta đều là quý tộc, đầu óc thông minh, tinh tế so với ngươi đều là tốt hơn vạn phần. Còn có ta khi nào thừa nhận ngươi là bạn của ta?" Hắn cười nhạt " Từ nhỏ đến lớn chỉ có ngươi là mang nhiều phiền toái đến cho ta, tuyệt đối không có người nào không nhận thức ngươi chính là kẻ chuyên gây sự rắc rối nhất.

" Ngươi là suy bụng ta ra bụng người." La Mật Âu liếc mắt nhìn hắn " Này, ta nghe ngươi nói cũng đã hơn tám trăm lần, lần nào cũng ca y như vậy, chuyện đã làm rồi cũng không thể vãn hồi! Ta bất quá chỉ là cướp đi nụ hôn đầu của ngươi, lại thấy anh nhỏ của ngươi chưa phát dục còn có cái việc trình làng quẩn lót màu vàng trước mặt khán giả nhưng đó không phải lỗi của ta là do ngươi không cẩn thận vấp phải váy, là ta thấy người gặp nạn mà không bỏ rơi ra tay cứu giúp ngươi lấy thân mình che đậy cho ngươi còn gì."

A, sắp có hỏa!

" Oa cả người ngươi rất ấm áp ta là mượn dùng một chút tránh cho việc lãng phí." Cô là đang nói chuyện rất hăng say liền nhìn thấy khéo mắt của cái người bên cạnh đang xoẹt lửa, cô là thông minh lái sang chuyện khác " Ngươi đi mua vé xong rồi lại tìm ta".

Cô theo trên tay hắn cầm lấy mấy cái túi quà vừa mới mua xoay người chuồn mất.

"Ngu ngốc!"

Chu Lập Nghiệp nhìn chằm chằm thân ảnh cô nhanh chóng biến mất, cơn tức cùng với ý cười đồng thời len lỏi vào tim hắn.

Kia – một màn kịch trở thành"Kinh điển".

Cô là đang ba hoa tái hiện một màn lộ hàng của hắn! Nhớ lại tình cảnh bi hài ngày hôm đó, cả hội trường nhốn nháo, rầm vang tiếng cười ồ ồ của khán giả bên dưới, bộ dáng của cô lại vô cùng bình tĩnh, tỏ vẻ như vì bạn mà không tiếc cả mạng sống dùng cả thân thể cao lớn của cô che chắn cho hắn.

Loại chuyện ngu xuẩn như vậy sau này chỉ có tăng không giảm.

Từ nhỏ đến lớn. Hắn không biết mắng cô đã bao lần là "Ngu ngốc", nhưng là cô phi thường bỏ ngoài tai, không hề quan tâm cho đến giờ cô cũng chưa từng thay đổi qua.

Cô đầu óc thông minh, lanh lợi, bản tính thì ngây thơ tự cho rằng cô là bạn tốt nhất của hắn. Cho dù là hắn có cố ý nói ra những lời ác ý với cô hay làm ra những chuyện xấu khiến cô chán ghét thì cô cũng không để ý đến nói đúng hơn cô căn bản chậm hiều không có phát hiện ra ý tứ của hắn. Cô nghĩ rằng đã là bạn bè thân thiết của nhau thì cũng có những lúc đùa day quá trớn như vậy, cô tiếp tục mà phớt lờ hành vi của hắn, khiến ruột gan hắn nóng như lửa, dây dưa không dứt với cô.

Cô là lấy cái ý kiến logic của mình mà áp đặt cho hắn, khiến cho hắn phi thường tức giận, là cô muốn khiêu khích hắn trong mọi chuyện, mọi nơi. Hắn thật sự nghĩ muốn đem cô cột vào hỏa tiễn bắn một phát lên Sao hỏa, biến mất khỏi hắn. Mối quan hệ này chính là nghiệt duyên

Nhưng là cô rất có cá tính, lại khí phách.

Cô không tỏ vẻ kiêu ngạo, làm phách, không ỷ mình là thiên kim tiểu thư, xuất thân gia đình giàu có chỉ biết làm bạn với vương tôn công tử, chơi với bạn phải môn đăng hộ đối tương xứng, cô cũng không ra dáng tiểu thư sai bảo người hầu, cũng không vô phép vô tắc, đối với từng chuyện cô cư xử nhã nhặn, thân thiết gần gũi luôn yêu quý, trân trọng mọi người xung quanh mình.

Cá tính của cô so với nam sinh là giống nhau, thẳng thắn, mạnh mẽ, tính tình từ nhỏ đến lớn chưa từng thay đổi, cô chỉ cần ăn loại bít tết một ngàn đã thấy ngon hơn loại bít tết thượng hạng chín mươi chín ngàn, trang phục hàng hiệu thì cô cho là không thoải mái bằng quần bò, áo thun, cô là tiểu thư nhà giàu có thể đi bất cứ đâu, ở bất cứ khách sạn nào, hưởng thụ cái cảm giác có kẻ hầu người hạ, ra đường thì có lái xe riêng đưa đón, cô muốn làm du học sinh công chúa cũng quá dễ dàng. Nhưng là cô kiên quyết muốn ở chung một chỗ với hắn, cùng hắn gánh vác gia sự, cùng hắn đi xe điện ngầm, chen chúc xếp hàng chờ đợi mua vé. Cái dáng vẻ thiên kim tiểu thư yếu ớt, tội nghiệp đều không có biểu hiện ra. Hơn nữa cô là rất quan tâm đến hắn, cô có nấu món gì ngon cũng chưa bao giờ quên chừa cho hắn một phần.

Nói trắng ra trừ bỏ những lần cô chọc cho hắn điên cả người muốn thoát ly thì tám chín phần thời gian của hắn đều có cô bên người có thể nói cô là người bạn thân thiết nhất của hắn cũng là không sai.

Tuy rằng hắn tỏ vẻ khó chịu không thừa nhận mối quen biết giữa cô và hắn hay có đôi khi hắn còn nằm mộng thấy hắn đóng gói cô thải ra ngoài biển nhưng trong lòng hắn hiểu rõ một điều dù có khi điên người với cô thật nhưng " La Mật Âu" chính là oan gia của hắn, là người bạn gái thanh mai trúc mã mà ông trời định sẵn cho hắn, có thể nói hắn và cô đã làm hàng xóm thân thiết đã hơn mười nam, từ nhỏ đến lớn đều là như hình với bóng, bám dính với hắn, cả đời này của hắn La Mật Âu tồn tại ở một vị trí đặc thù trong lòng hắn, hắn là xem cô như em gái ruột mà đối đãi cũng không hẳn vậy.

Bất quá, sự thật này có đánh chết hắn cũng không thể nói ra miệng bằng không cô khẳng định sẽ rất đắc ý, vênh váo cười đến điên đảo thần hồn, thái độ đối với hắn lại càng không kiêng nể, lễ phép gì nữa.

Hắn cười khổ lắc đầu.

Mua xong vé xe trở về, Chu Lập Nghiệp phát hiện La Mật Âu đang tụ tập với một nhóm nam nữ trẻ tuổi, cô là cùng bọn họ cười cười nói nói, ai nhìn vào cũng tưởng bọn họ là bạn bè thân thiết lâu ngày mới gặp.

Cô là có năng khiếu có thể tự nhiên cùng người xa lạ tán gẫu, thậm chí kết làm bạn thân, cá tính này của cô khiến hắn thập phần bội phục.

Hắn từng nghĩ qua, hắn và La Mật Âu tính cách rất trái ngược nhau như mặt trăng với mặt trời chỉ chung sống dưới một bầu trời nhưng không thể hòa hợp. Cô như ánh mặt trời tỏa sáng, rực rỡ đến chói mắt còn hắn như mặt trăng lặng lẽ, ảm đạm, mờ nhạt dưới hào quang của cô. Mà hắn chính là con người như vậy lạnh lùng, ít nói, không thích tiếp xúc với người lạ càng không muốn là tiêu điểm chú ý của người xung quanh.

Cẩn thận hồi tưởng lại quá khứ, cá tính trống đánh xuôi, kèn thổi ngược của bọn họ đã là một thói quen, hết cãi nhau lại làm hòa cho đến tận bây giờ chưa từng xảy ra xung đột quyết liệt.

Ân, thật là một kỳ tích.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương