Chương 48

Kết thúc kỳ thi cuối kỳ, hai tháng sau khai giảng thì Lục Vãn đã lên lớp mười hai.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trường trung học Thượng Đức và Nhất Trung ở Huyện Ninh rất khác nhau, ở đây chưa bao giờ tổ chức học thêm cho học sinh vào ngày nghỉ.

Lục Vãn phải suy nghĩ thật kỹ xem cô sẽ làm gì vào kì nghỉ hè.

Dù sao thì mùa hè này, cô không cần phải đi làm, cô có thể tự do sắp xếp toàn bộ thời gian.

Haley vươn tay kéo cánh tay Lục Vãn: “Lục tổng, để chúc mừng việc thi xong, chúng ta đi liên hoan đi.”

Lục Vãn rút tay về: “Bây giờ à?”

Haley gật đầu: “Ừ, anh em trong câu lạc bộ trượt ván cùng đi với nhau, còn có mấy bạn học trong lớp chúng ta nữa, đi thôi đi thôi.”

“Vậy được rồi.”

Lục Vãn vốn là một người rất tùy ý, hơn nữa tối hôm nay cô cũng không có việc gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Haley thu tay lại một cách thỏa mãn, ok rồi.

Lục Vãn thu dọn cặp sách xong, cô đi ra khỏi lớp học thì nhìn thấy Lâm Niệm Niêm đang quét hành lang.

Vu Soái đứng bên cạnh quan sát, cậu ta nhiều lần muốn giành lấy cái chổi.

Nhưng cậu ta biết, Lâm Niệm Niệm sẽ không đồng ý đâu, cô ấy thật sự quá quật cường!

Lần này, không chỉ có Vu Soái đứng xem mà còn có Khương Bác Dương đã lâu không thấy.

Khương Bác Dương tới tìm Lâm Niệm Niệm, cậu biết rằng cô ta không có chỗ nào để đi vào kì nghỉ hè nên mới giới thiệu một công việc cho Lâm Niệm Niệm ở quán trà nhà bạn mình.

Cậu ta đã đánh tiếng trước rồi, tiền lương cao thì không nói, bao ăn bao ở, công việc nhẹ nhàng.

Nếu như xảy ra chuyện gì thì cậu ta cũng có thể trông nom được.

Khương Bác Dương nhìn thấy Lục Vãn thì giật mình, vẻ mặt của cậu ta rất phức tạp, suy nghĩ một chút, nói: “Lục Vãn, cậu xem, Lâm Niệm Niệm đã quét dọn hơn một tháng rồi, học kì này cũng kết thúc, việc này coi như xong đi.”

Lục Vãn: ???

“Coi như cậu nể mặt chúng tôi đi nha.” Khúc Sướng cười nói.

Khúc Sướng là anh em tốt như hình với bóng của Khương Bác Dương, hôm nay cũng ở đây.

Quán trà mà Lâm Niệm Niệm sắp tới làm việc cũng là của nhà cậu ta, là một trong ba người ở F3 của vườn trường trong nguyên tác.

Đúng lúc Hứa Yêu đi tới thì nghe được đoạn đối thoại này, từ trước tới nay cậu đã chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với hai người này, vì vậy cậu cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu là cái thá gì, làm quái gì có mặt mũi đâu!”


Hứa Yêu quá hung hăng, Khương Bác Dương lập tức nổi giận: “Con mẹ nó, cậu câm miệng lại cho tôi, việc này không có quan hệ gì tới cậu hết.”

Lục Vãn nói một cách thản nhiên: “Cuối cùng tôi cũng có thể nói thành lời rồi, tôi cảm thấy Hứa Yêu nói hay lắm.”

Tất cả mọi người: “...”

Lục tổng trâu bò!

Lục Vãn biết dạo này Lâm Niệm Niệm lại dây dưa với Khương Bác Dương.

Cô mơ hồ nghe đồn… hình như là Lâm Niệm Niệm cảm thấy áy náy, cô ta cho rằng bởi vì lỗi của mình nên hai nhà Khương, Lục mới hủy bỏ hôn ước.

Lâm Niệm Niệm hết lòng cổ vũ Khương Bác Dương chủ động giải thích rõ ràng với Lục Vãn, nếu như có thể cứu vãn được mối quan hệ giữa hai nhà thì cô ta có thể bớt áy náy hơn một chút.

Nhưng Khương Bác Dương cảm thấy rất khó chịu, sao cậu ta và Lục Vãn có thể chứ?

Dù sao hai người đã sớm chán ghét nhau từ lâu rồi.

Một tháng trước, có người đồn đãi trong trường rằng Lục Vãn không chấp nhận Hứa Yêu và Tô Nhiêu bởi vì thật ra trong lòng cô có người khác rồi.

Nói là bởi vì Lục Vãn thích cậu.

Sau khi ngạc nhiên thì Khương Bác Dương cảm thấy hơi mừng thầm.

Con trai thì khó tránh khỏi có khát khao chinh phục, nếu Lục Vãn chủ động lấy lòng, cậu ta suy xét tới các phương diện, có lẽ cậu ta cũng không phải là không thể chấp nhận...

Cậu ta càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.

Tuyệt đối không ngờ được đến ngày thứ hai, lại có lời đồn mới truyền ra, Lục Vãn phủ nhận tin đồn, cho dù cô xuất gia đi làm ni cô thì cũng sẽ không có bất kì quan hệ gì với cậu ta.

Khương Bác Dương rất tức giận.

Đây là tiếng người à? Hơn nữa cậu ta cũng không phải là người quá kém cỏi...

Lâm Niệm Niệm tới khuyên cậu ta nối lại tình xưa với Lục Vãn, Khương Bác Dương cảm thấy rất khó chịu, đương nhiên sẽ không đồng ý.

Nhưng Lâm Niệm Niệm vẫn làm không biết mệt, sau khi hai người tiếp xúc nhiều hơn thì dần dần... thân thiết hơn.

Gần đây, mặc dù hai người thường xuyên gặp mặt nhưng bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất, đã hoàn toàn không liên quan tới Lục Vãn nữa rồi.

Mỗi lần Lâm Niệm Niệm nhắc tới Lục Vãn, Khương Bác Dương sẽ giận tím mặt, cô ta cũng không muốn chọc cậu tức giận, vì vậy cô ta dứt khoát không nhắc tới nữa.

Cô ta không đề cập tới, hai người đương nhiên càng thêm thân thiết hơn.

Lục Vãn cảm thấy rất bất lực.

Móa nó, cái này cũng có thể làm máy gia tốc tình cảm của hai người hả?

Lục Vãn không hề quan tâm tới hai người này một chút nào, mọi người nước sông không phạm nước giếng.

Cô có rất nhiều chuyện, không cần phải lãng phí thời gian cho mấy người trời ơi đất hỡi.

Nhưng nếu cố tình kiếm cớ gây chuyện, vậy thì cô không thể nhịn.

Giọng nói của Lục Vãn rất lạnh lùng: “Tôi và Lâm Niệm Niệm đánh cược, chẳng liên quan tới những người khác một chút xíu nào, ai cũng không có tư cách nhúng tay, hôm nay tôi nói rõ ràng ở đây, đã nói là 3 tháng, 90 ngày, muốn nhiều hơn thì tôi mặc kệ nhưng không thể ít hơn dù chỉ một ngày.”

“Các cậu đừng cãi nhau vì mình.” Sắc mặt của Lâm Niệm Niệm không tốt, nói xong, cô ta nhìn về phía Lục Vãn, lại hỏi: “Bạn học Lục Vãn, hình như mình không hề đắc tội với cậu thì phải?”

Lục Vãn: “Đừng nói những thứ này, là ai đòi đánh cược trước, bây giờ muốn đổi ý à?”

“...Không phải.”

“Không phải thì tốt, tự nhiên cậu đến tìm tôi đòi đánh cược chính là đắc tội với tôi rồi, tôi muốn nói cho cậu biết, làm người thì nhất định phải có tinh thần trách nhiệm, việc đã hứa thì nhất định phải làm được, cậu nhất định phải quét đủ ngày đấy.”

Giọng nói của Lâm Niệm Niệm khô khốc: “...Bạn học Lục Vãn, cậu nói rất đúng.”

Lục Vãn: “Cậu cảm thấy tôi nói đúng thì nhất định phải tuân thủ lời hứa, nếu như cậu đổi ý, tôi cũng có cách khiến cậu phải làm đến cùng.”

Lâm Niệm Niệm: “...”

Khương Bác Dương: “Lục Vãn, sao cậu lại gây khó dễ với cậu ấy?”

Lục Vãn ngăn cản Hứa Yêu lại muốn xông lên, mỉm cười nói: “Nếu như không phải cậu tìm kiếm cảm giác tồn tại, tôi còn chẳng muốn cho cậu một ánh mắt nào đâu, tuyệt đối đừng tự mình đa tình nhé.”

Nói xong, Lục Vãn ngưng cười, nói với giọng điệu lạnh lùng cứng rắn: “Các cậu diễn phim thần tượng cũng không liên quan gì tới tôi, tuyệt đối đừng làm ảnh hưởng tới tôi, nếu không tôi sẽ khiến các cậu chịu không nổi. Đến khi tôi thật sự gây khó dễ các cậu thì lúc đó cậu sẽ biết, rốt cuộc tính nết của tôi kém như thế nào.”

Lâm Niệm Niệm: “Lục......”

“Nghe cậu nói chuyện đã thấy phiền rồi, quét sàn đi.” Lục Vãn cắt ngang lời nói của cô ta.

Vu Soái nhìn chằm chằm vào Lục Vãn: “Cậu nói chuyện thật quá đáng.”

Lục Vãn bật cười ra tiếng: “Cậu là chó liếm* và công cụ trong kịch bản, thật sự không cần phải chuyên nghiệp như vậy đâu.”

*Chó liếm: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

“Cái gì?”

“Dừng cương trước bờ vực, nói không chừng còn có thể tự cứu, bây giờ tôi cảm thấy rất tốt, tự lập tự cường.”

Vu Soái nhíu mày, sau khi Lục Vãn rời đi, cậu ta nhỏ giọng nói thầm: “Không hiểu cậu ta vừa nói cái gì, bệnh thần kinh.”

Khương Bác Dương siết chặt tay thành nắm đấm, sau đó từ từ buông ra.

Lâm Niệm Niệm tiến lên níu cánh tay của cậu ta: “Quên đi, đừng cãi nhau với cậu ấy nữa, mình không muốn nhìn thấy việc đó.”

Mặc dù đã tan học nhưng phần lớn bạn học chưa rời đi, còn đang thu dọn đồ đạc.

Một màn vừa rồi, chỉ có thể nói Lục tổng thực sự quá ngầu.


Bình thường Lục Vãn quá tốt tính, cũng không kiêu ngạo nên tất cả mọi người đều đã sớm quên rằng cô là đại tiểu thư nhà họ Lục.

Nhưng chỉ cần cô muốn, có cái gì mà không thể chứ!

Bạn học xem trò vui mặt ngoài rất bình tĩnh nhưng ai có thể ngờ rằng trong lòng bọn họ đang đồng thời thầm nghĩ: Mình có thể, xin hãy sắp xếp cho mình được chịu trách nhiệm đi mà.

Có thể là Lục tổng quá mức nổi bật nên bọn họ luôn cảm thấy... hình như đã rất lâu rồi không nghe thấy cái tên Khương Bác Dương nữa.

———

Bạn học có suy nghĩ muốn đi liên hoan trước khi nghỉ hè thật sự không ít, khắp nơi đều có đồng phục của Thượng Đức ở các nhà hàng xung quanh trường học.

Lần này bọn họ rất đông người, lại là ý định nhất thời, căn bản không có chỗ ngồi, không thể làm gì khác hơn là phải đi xa một chút tới quán đồ nướng.

Haley tìm được một nhà hàng nổi tiếng ở trên mạng, đón xe tới cũng mất 10 phút.

Mười hai học sinh chia làm ba chiếc xe taxi.

Lục Vãn và Haley, Hứa Yêu đi một chiếc.

Khi đã ngồi trên taxi, Hứa Yêu lộ ra vẻ mặt không phục: “Vừa nãy tôi nên đánh tên kia, Lục Vãn, cậu ngăn tôi làm gì?”

“Không phải tôi ngăn cậu, tôi chỉ cảm thấy phiền phức, không cần thiết phải bồi thường tiền và lãng phí sức lực với hạng người này.”

Hứa Yêu cười, mặc dù không thể đánh nhưng Lục Vãn nói như vậy, cậu đã được xoa dịu hoàn toàn rồi.

Là rất không đáng.

Sau khi đến quán đồ nướng, mọi người chia nhau ngồi vào hai bàn, gọi món xong, sắc trời đã dần tối.

Mặc dù nhà hàng này trang trí bình thường nhưng ngửi mùi thơm thì có lẽ không tệ.

Ngày mai không phải đi học, Haley còn gọi một két bia, có thể uống thì uống, không thể thì uống sữa tươi, cũng không ai ép.

Các bạn nam uống chút rượu là bắt đầu pha trò khiến các bạn nữ rất vui vẻ.

Lục Vãn kích động: “Mình cũng muốn kể một câu chuyện.”

Hứa Yêu giật mình, vội vàng xua tay nói: “Đừng!”

Tô Nhiêu: “Sao lại đừng, Lục Vãn, cậu nói đi, mình muốn nghe, tất cả mọi người đều muốn nghe.”

Bạn học ở bàn này đều rất nể mặt gật đầu.

“Vậy mình kể một câu chuyện về thịt nướng nhé.” Lục Vãn hắng giọng một cái.

Hứa Yêu che mặt lại, cậu có loại dự cảm xấu.

“Vào một buổi tối, ở trước mặt một quán đồ nướng, một con nghé con quỳ nói ‘Mẹ, mẹ chết thảm quá, loài người giết mẹ rồi còn nướng mẹ lên’, một con chuột nhỏ đi lên từ cống nước dùng sức đá văng con nghé con ra, mắng ‘Biến đi, đây là bố của tôi’.”

Mọi người trên bàn: “...”

Lục tổng, cậu thật quá đáng, thịt bò xiên và thịt bò nướng vừa mới làm xong, đột nhiên chúng không còn thơm nữa rồi.

Hứa Yêu liếc mắt: “Tôi biết mà! Tôi biết mà!”

Lục Vãn có rất nhiều câu chuyện kiểu này, cậu hơi sợ việc cô đột nhiên muốn kể chuyện, đã có bóng ma tâm lý từ lâu rồi.

Người một bàn vừa trò chuyện về các dự định trong kì nghỉ hè vừa ăn cơm, có người nói muốn đi học kỹ năng, có người nói muốn đi du lịch, Lục Vãn đều nghe kĩ, xem như tham khảo cho kì nghỉ hè của mình.

Một người đàn ông đội mũ đeo khẩu trang đi tới, Lục Vãn liếc mắt một cái đã nhìn thấy.

Cô còn lập tức nhận ra đó là ai.

Lục Bất Du ngồi xuống bên cạnh Lục Vãn, nhỏ giọng chào hỏi: “Chào các bạn học.”

Trước khi mọi người phản ứng lại, anh vội vàng suỵt: “Bí mật, bí mật.”

Lúc này cả bàn học sinh mới kiềm chế tâm trạng kích động, cố gắng không hét lên.

Thực sự là không bao giờ ngờ được, Lục Bất Du đã kết thúc ghi hình rồi, vậy mà lại tới chơi ư??

Hay là tới tìm Lục Vãn? Dù sao quan hệ giữ hai người bọn họ... tốt?

Lục Vãn: “Anh tới làm gì?”

Cô đã không gặp người này trong nửa tháng rồi, việc lúc trước cũng đã hết giận.

Lục Bất Du: “Đúng lúc anh có thời gian.”

Nửa tiếng trước, anh nhìn thấy Haley đăng lên dòng thời gian là đang ăn cơm, anh cũng biết nhà hàng này, lại đang ở gần đây nên mới tới.

Lục Vãn không hỏi thêm gì nữa.

Trái lại, bởi vì Lục Bất Du ngồi ở đây nên mọi người nói chuyện rôm rả hơn.

Khoảng 9:00 tối, mọi người bước ra khỏi quán đồ nướng rồi đi về nhà.

Nếu tiếp tục nữa thì sẽ quá muộn.

Lục Bất Du rời đi trước một bước.

Lục Vãn tách khỏi các bạn học, rẽ qua góc đường thì nhìn thấy Lục Bất Du đang đứng ở nơi đó.

Cho dù ông anh này đội mũ, đeo khẩu trang thì cũng có rất nhiều người quay đầu nhìn lại.

Lục Bất Du mở miệng hỏi: “Bây giờ em đi đâu?”

“Đi tàu điện ngầm về nhà.”


Lục Bất Du: “Trợ lý của anh lái xe đến đây, hai chúng ta cùng về nhà nhé?”

Lục Vãn: “Không được, đằng trước có trạm tàu điện ngầm, hôm nay là cuối tuần, chắc chắn sẽ bị tắc đường, thà rằng em đi tàu điện ngầm còn nhanh hơn.”

“Vậy anh đi tàu điện ngầm với em nhé?”

“Được thôi, anh phải giữ lời đấy, nhưng anh tuyệt đối không được tháo khẩu trang, cách em xa một chút.”

Hai người đi thẳng về phía trước thêm vài phút đồng hồ, khi đi ngang qua một quán cà phê, đột nhiên có một con Corgi vọt ra từ bên trong.

Con Corgi này có vóc dáng béo tốt, chạy theo hai người mấy mét liền, trên cổ còn có dây thừng, có lẽ người chủ đang ở quanh đây.

Lục Bất Du bế con Corgi lên, gọi Lục Vãn lại: “Em mau nhìn xem, con cún này trông rất giống em khi nhìn thấy thức ăn.”

Lục Vãn: “...Giống chỗ nào chứ.”

Lục Bất Du: “Khuôn mặt và vóc dáng đều giống nhau.”

Lục Vãn: “...”

Cầu xin anh hãy làm người đi.

Nhưng mà... đúng là hơi giống nha.

“Em ôm con cún này đi, anh chụp cho hai đứa kiểu ảnh.”

Lục Vãn: “...”

Lục Bất Du còn đang phân tích xem con chó này có bao nhiêu điểm chung với Lục Vãn, một đôi tình nhân vọt ra từ quán bên cạnh.

“Sao các người lại ôm cún của bọn tôi đi? Có phải các người là kẻ trộm chó không? Có người trộm chó kìa!” Người đàn ông liên tục lớn tiếng chỉ trích,

Mọi người chung quanh lập tức nhìn lại.

Lục Vãn: “...”

Thế đây, sao ông anh này lại tùy tiện ôm cún nhà người khác chứ, còn cố tình bị bắt ngay lúc cô đang ôm nó trong ngực.

Kiểu này là rất giống phần tử ngoài vòng pháp luật.

Người con gái kia vươn tay ôm bé cún về, nhìn thấy Lục Vãn thì sửng sốt một lát, nhỏ giọng nói: “Chị biết em, em là em gái của Lục Bất Du, chị đang xem gameshow kia, rất nhiều người nói cún của chị có điểm giống em đây, không phải có ý mắng em đâu.”

Không phải nét mặt mà là thần thái.

Lục Vãn: “...”

Người con gái kia hơi nghi ngờ từ tận đáy lòng, nếu Lục Vãn ở đây, vậy người che miệng mũi này không phải là......

“A a a a, Lục Bất Du, anh em hai người cũng bí mật đi chơi với nhau ư? Trời ơi, em gặp được người thật kìa!”

Cô gái la to vì kinh ngạc, không ngờ tình anh em thời xã hội chủ nghĩa mà cô theo đuổi lại là thật sự ư?

Hai vị này cũng bí mật liên lạc ư?

Lục Vãn: “...”

Không còn kịp rồi, vì sao Lục Bất Du cứ nhất định phải gây chuyện chứ.

Hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều người nhìn lại, hơn nữa có xu thế tụ tập lại… đều đang chạy băng băng tới.

Lục Vãn đã từng xem video Lục Bất Du bị truy đuổi rồi.

Giống như trên đường tới sân bay, sau lưng anh đông nghịt một mảnh như thể đang đi biển bắt hải sản vậy.

Trong video còn rất nhiều người hâm mộ nam hô to tên của Lục Bất Du đến vỡ cả giọng… cũng rất là khó hiểu.

Rất nhiều người qua đường không phải là người hâm mộ của Lục Bất Du, cũng không biết anh nhưng nhìn thấy người khác đuổi thì cũng tham gia đuổi theo cho vui, điều này vô cùng đáng sợ.

Khi đó Lục Vãn nhìn tới choáng váng.

Cô cũng không muốn tự mình trải nghiệm một lần đâu, có thể sẽ bị giẫm đạp đấy.

Ông anh này đúng là quả bom thịt người, nếu bị chặn lại ở chỗ này thì rắc rối rồi.

Mặc dù là cô bị nhận ra trước nhưng nếu Lục Bất Du không dùng cách “phu nhân ôm cún” này để châm chọc cô thì căn bản không có những chuyện này.

Có cái gì kỳ lạ chứ, mặt con cún này giống như những khuôn mặt phổ biến thôi.

Mặt chó giống cô, trợn trừng mắt, dáng vẻ há miệng… cũng có thể giống rất nhiều người khác mà.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương