Chương 4

Xe xuống khỏi đường cao tốc thì trời đã bắt đầu tối.


Trước đây nơi xa nhất mà Lục Vãn từng đến cũng chỉ là khu nội thành cách huyện hai tiếng đi xe mà thôi.

Khi đó trạng thái của mẹ nuôi cô rất không ổn, dưỡng bệnh tại bệnh viện tâm thần trong thành phố, cuối tuần cô sẽ qua đó để thăm bà.

Cảnh thành phố về đêm với ánh đèn mờ mờ ngoài cửa sổ, vừa phồn hoa lại xa lạ.

Xe chạy vào tiểu khu, những tòa nhà cao tầng xung quanh ngày càng ít.

Nhìn biệt thự cao cấp xem trọng nhất là chữ "ẩn", tránh xa tất cả những ồn ào và hỗn loạn, phía sau khu biệt thự này là núi, phía trước là biển hồ mênh mông.

Từng tòa biệt thự có tính bảo mật cực tốt nằm dưới chân núi, với ngụ ý tốt là tựa núi kề sông.

A Bưu mở cửa xe, cười nói: "Đại tiểu thư, đã đến rồi, mời cô xuống xe, tôi đi về trước, nếu cô có chuyện gì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."

Lục Vãn: "Được, cám ơn chú."


"Đại tiểu thư khách sáo rồi, đây là việc tôi nên làm." A Bưu sờ đầu, kèm theo một nụ cười tự cho là thân thiện thật ra trông rất dữ tợn dưới ánh đèn đường.

Những người to con khác cũng bắt chước y chang, nhìn một vòng toàn những khuôn mặt dữ tợn.

Lục Vãn: "..."

Thôi vậy, mấy người thấy vui là được.

Cô đã quen rồi nhưng lại làm cho người giúp việc thấy tiếng động đi ra đón người giật hết cả mình.

Má ơi, đáng sợ quá đi!

Nếu không phải biết được là những người này là người đưa tiểu thư về, bà thật sự rất muốn báo cảnh sát!

Đợi ba chiếc Land Rover màu đen chạy đi, lúc này người giúp việc mới dám bước lên trước.

"Đúng là trời cao có mắt mà, cuối cùng cũng tìm được tiểu thư, để tôi cầm đồ giúp cô." Dừng một chút, bà lại ngạc nhiên cất cao giọng: "Trời ạ tiểu thư! Cô còn mang theo một vò rượu cùng... con rùa? Đây là đặc sản sao?"

"Không phải, đây là chú rùa đá mà con nuôi chơi thôi."

Đến nỗi, rượu bổ thận tráng dương làm từ mười cái ngầu pín mà Hứa Yêu kiên quyết nhét cho, cô vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì với nó đây.

Mặt Lục Vãn không hề thay đổi mà đánh giá đối phương, khoảng bốn mươi tuổi, bề ngoài có vẻ rất hiền lành.

Cô nở nụ cười: "Cám ơn dì, những cái này cũng không nặng, con tự cầm là được."

"Tôi họ Vương, vậy tôi dẫn tiểu thư đi cất hành lý trước nhé, có điều tiểu thư, cô... cao thật."

"... Cảm ơn dì Vương."

Dì Vương đã làm ở nhà họ Lục được năm năm, chung sống với chủ rất tốt.

Bà biết gia đình này từng bị lạc mất một đứa nhỏ, ngày Tết hàng năm khi đi chùa dâng hương, bà đều xin Bồ Tát phù hộ cho ông chủ có thể tìm lại con mình.

Gia đình bị lạc mất đứa nhỏ, dù sao cũng đều rất đáng thương .

Bây giờ tiểu thư đã trở về, thật đúng là A Di Đà Phật, bà phải dành thời gian đi chùa trả lễ mới được.


"Phòng bên phải trên lầu hai là phòng của cô, vẫn có người đến dọn dẹp định kỳ, tốt quá rồi, sau này sẽ không bị bỏ trống nữa, cô thấy thế nào? Yêu cầu thêm gì nữa thì cô cứ nói với tôi." Dì Vương đẩy cửa phòng ra.

Lục Vãn: "Nói chuyện còn có cả vọng âm, thật là lợi hại."

Dì Vương nghe không rõ, hỏi lại: "Cô nói muốn gì thế? Đúng rồi, tôi không biết khẩu vị của của cô, cho nên chuẩn bị hơi nhiều đồ ăn, nếu như tiểu thư đói bụng thì tôi sẽ đi hâm lại ngay."

"Vâng, vậy con cất xong đồ thì sẽ đi xuống dùng cơm."

Tuy rằng giữa đường có dừng tại trạm dừng chân ăn chút đồ, thế nhưng bị tám người to con mặt đầy cẩn thận và nghiêm túc đi theo, làm cho bầu không khí của toàn nhà ăn rất ư là... Xô-Viết.

Để không ảnh hưởng đến người khác, Lục Vãn ăn vội mấy miếng rồi rời đi ngay.

Vốn dĩ chưa ăn no!

Bình thường cô đi trên đường, thường sẽ có các cô gái nhìn lén, thỉnh thoảng còn có người to gan đến xin cách liên lạc

Bây giờ là đợt nghỉ lễ lao động, người qua đường nhiều vô cùng, thế nhưng số lượng các cô gái nhìn lén cô lại giảm hơn một nửa, cũng không có ai dám đến gần bắt chuyện.

Nhưng lại có không ít người vây quanh ngắm mấy chiếc Land Rover.

Lục Vãn phân biệt được nhãn hiệu của xe, tài nguyên khoáng sản ở Huyện Ninh phong phú, có không ít người giàu và siêu xe, cô nhìn ra được những chiếc xe này có chút khác biệt nhưng nhìn không ra cụ thể khác ở đâu.

A Bưu nhìn ra đại tiểu thư đang thắc mắc gì, chủ động giải thích nói xe của họ là xe chống đạn cấp bậc cao nhất, lựu đạn nổ còn không hề hấn gì nói chi là AK47, có thể chịu được bom 33 pounds* trong bán kính 7 feets**.
* 1 pound = 0,45359237kg, 33 pounds bằng khoảng 14,85kg
** 1 feet (foot) = 0.3048m, 7 feets bằng khoảng 2.1336m

Trừ khi là dùng súng cối tấn công ở cự li gần, những thứ hỏa lực khác hoàn toàn chẳng là gì cả.

Lục Vãn cảm thấy không đúng lắm, mua xe chống đạn cấp bậc như vậy là do có rất nhiều tiền cùng vô số kẻ thù sao?

Bác cả là một người làm ăn nhã nhặn... vậy thì có phải hơi làm quá rồi không.

Chẳng lẽ là do bác cả thích nói mấy lời khó hiểu sao? Vậy đúng thật là cần bảo vệ mạng sống cho tốt mới được.

Lục Vãn đặt ba lô xuống, đi một vòng quanh phòng.

Cô nhìn qua, cộng thêm cả ban công bên ngoài phòng cũng phải đến 70 mét vuông… chẳng trách lại có tiếng vọng.

Trong ba lô của Lục Vãn chỉ có một bộ quần áo để thay, vài album của ban nhạc Planet mà cô thích, còn có một cây son, ngoài ra chẳng còn gì nữa.

Son môi là cô lén mua về, trước nay chưa từng dùng, cấp ba có rất nhiều bạn nữ xinh đẹp trang điểm nhẹ, miệng tô chút hồng lấp lánh, cô cảm thấy khá đẹp.

Lục Vãn xếp đồ xong, vừa bước xuống lầu đã ngửi thấy mùi thơm phảng phất trong không khí, đến khi bước đến bên bàn ăn thì sợ ngây cả người.

Dì Vương nói không biết khẩu vị của cô thế nào nên đã làm nhiều một tí, thế nhưng như vầy cũng quá phong phú rồi!

Đủ kiểu đồ ăn để đầy hết nửa mặt bàn! Quả thực cứ như đang ăn Tết ấy!

Lục Vãn vừa ngồi xuống cầm đũa lên thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.

Dì Vương: "Tôi đi mở cửa, tiểu thư ăn cơm trước đi."

——

Lục Vãn nửa đường bị cướp đi, Trương Vệ Đông lấy lại tinh thần liền nói ngay cho người nhà họ Triệu biết.

Ông ta có chút quan hệ thân thích với người nhà họ Triệu cho nên mới được ủy thác làm việc này.

Thân là người lớn nhất trong nhà, Triệu Khuê biết được thì cực kỳ không vui, tức giận nói: "Cậu nói cho tôi biết việc này là do ai làm, nếu như tôi không vặn đầu hắn xuống thì tôi không mang họ Triệu!"

"Hình như là Lục Tân Dã của nhà họ Lục." Chỉ nói đến cái tên này thôi thì Trương Vệ Đông đã run lên rồi.

"..."

Vặn đầu là không thể nào vặn được rồi, chỉ có làm bộ mất trí nhớ mới có thể sống tiếp được thôi.

Triệu Khuê rất tự nhiên xem lời hung ác mình vừa nói như giống như đánh rắm, hạ thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Tôi không biết, người của nhà họ Lục gọi đứa nhà quê đó... là đại tiểu thư."

"Đại tiểu thư? Không thể nào, cậu có nghe nhầm không đó?"

"Thật đó."

Triệu Khuê cau mày nghĩ một hồi, tên nhóc nghèo mà em gái của ông ta lấy cũng họ Lục.

Thế nhưng tên nhóc nghèo đó có liên quan gì đến Lục Tân Dã nhà họ Lục đây? Trước đây chẳng nghe được chút tin tức nào cả!

Chẳng lẽ là em gái của ông ta cử người đến, sau đó cố ý đánh tiếng? Triệu Khuê càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn, tâm tư của người phụ nữ đó vốn rất thâm trầm.

Ông ta biết em ba còn đang ở châu Úc, tên quỷ nghèo cũng không ở trong nước, nếu đứa bé được đón rồi thì chắc chắn sẽ đưa về nhà.

Nếu cha mẹ đều không ở đây, thì người cậu như ông ta theo lý cũng nên đến hỏi thăm xem sao, tốt nhất có thể đón đứa bé về lại nhà họ Triệu để "an ủi" thật tốt.

Triệu Khuê tính toán thời gian, Lục Vãn vừa về đến nhà thì xuất phát từ nhà đi.

Ông ta còn đưa vợ con đi cùng, cả nhà cùng tham gia vào hành động "làm ấm lòng" cháu gái ngoại này.

——

Dì Vương nhìn thấy ba người ngoài cửa, lui về sau một bước, do dự nói: "Chủ của tôi không có ở nhà."

Triệu Khuê thiếu kiên nhẫn nói: "Đến lượt bà nói chuyện rồi sao?"

Ông ta vừa nói vừa duỗi chân bước qua cửa vào nhà.

Công tác an toàn của khu biệt thự này rất tốt, trên đường đều có gắn máy quay giám sát, để không ảnh hưởng chủ nhà ngắm cảnh hồ, sân được xây theo kiểu bán lộ thiên, tường và cửa chạm rỗng đều cao chưa đến nửa mét.

Không có chút tác dụng ngăn trở nào.

"Chẳng lễ phép tý nào, người hầu như bà còn dám quơ tay múa chân?" Bà Triệu hừ lạnh một tiếng, cũng đi vào theo.

"Còn không tránh ra mau!" Người cuối cùng đi vào là Triệu Yên, một nhà đầy đủ đến xâm phạm phi pháp.

Dì Vương sớm biết rõ những người này khó nhằn thế nào, mình không thể ngăn được nên bà thông báo ngay cho Lục Bất Du.

Lúc này Lục Vãn đang rối rắm tiếp theo nên lâm hạnh tôm hùm hay là móng heo, ai ngờ còn chưa quyết định xong thì bị mấy vị khách không mời mà đến cắt ngang.

Triệu Khuê cau mày nhìn chằm chằm người đang ngồi trước bàn ăn.

Trong điện thoại, Trương Vệ Đông đã nói với ông ta, Lục Vãn được nuôi như con trai, rất ngu dốt và quê mùa nhưng nhìn thấy người thật vẫn hơi bất ngờ...

Dù sao thì chẳng thể nhìn ra đây là một cô gái.

Mặt mày giống với ông bố nghèo khó của nó, mũi thì có chút giống với em gái ông ta.

"Con là Lục Vãn? Cậu là cậu của con."

"Mợ là mợ của con."

"Chào em, chị là chị họ của em." Triệu Yên vừa chào hỏi, vừa không đổi sắc đánh giá người đối diện.


Lớn lên thật đẹp trai, cô ta không nhịn được nhìn thêm

Đúng rồi, dượng cũng rất đẹp trai, là một mỹ nam, cho nên lúc đầu cô mới bất chấp tất cả gả cho dượng ấy.

Lục Vãn gật đầu một cái, xem như chào hỏi rồi hướng đũa về phía món tôm!

Ba người nhà họ Triệu đợi mấy phút, đối phương chỉ lo ăn một mình, chẳng nói năng gì cả.

Triệu Yên nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Xin lỗi em họ, lúc trước vì em bị lạc mất, cho nên bố mẹ mới nhận nuôi chị để lòng được an ủi, là chị đã chiếm vị trí của em."

Lục Vãn: "Hả, không sao đâu, dù gì ban đầu chúng ta cũng chả liên quan gì đến nhau."

Triệu Yên: "..."

Đột nhiên chẳng thể nào nói tiếp những lời đã chuẩn bị sẵn được nữa.

Trong truyện thanh xuân vườn trường nơi mà nữ chính tỏa sáng khắp nơi, nếu như Lục Vãn là xe ủi đất trong nội dung vở kịch thì Triệu Yên chính là máy gia tốc cho tình cảm của nam nữ chính.

Thế nhưng cho dù đều là con pháo thí, bọn họ cũng không đứng chung trên một lập trường.

Năm đó Lục Vãn đi lạc, người nhà họ Triệu lập tức chạy đến cô nhi viện nhận nuôi một bé gái... để an ủi cho tam tiểu thư họ Triệu vừa bị mất con gái.

Cách làm này vớ vẩn làm sao.

Triệu Yên là con gái nuôi của nhà họ Triệu.

Thân là chị em họ trên danh nghĩa, khi đến trường Lục Vãn khó tránh khỏi việc bị mang ra so sánh với Triệu Yên.

Có điều so với Triệu Yên người được bồi dưỡng tỉ mỉ từ nhỏ thì cô đương nhiên chỉ có thể làm nền thôi, tự ti hơn, ngược lại do Triệu Yên không ngừng lôi kéo nên quan hệ với người khác cũng không tệ.

Trái lại Triệu Yên thông minh hơn cô rất nhiều.

Lục Vãn hận nữ chính đoạt mất người mình thích, mà Triệu Yên thì hận nữ chính đoạt mất hào quang nữ thần vườn trường của mình.

Lúc mới bắt đầu thì Triệu Yên luôn coi Lục Vãn như súng mà dùng, khiêu khích để cô đi đối phó với nữ chính.

Sau đó Lục Vãn thua cuộc, cô ta mới tự mình đứng ra, tuy rằng cũng gặp không ít trắc trở, cuối cùng không thể không ra nước ngoài nhưng tốt hơn nhiều so với việc trở thành máy nhảy lầu trước kia.

Lục Vãn vừa nhớ lại nội dung tiểu thuyết, vừa vùi đầu ăn uống, thực sự không rảnh để ý đến người khác.

Triệu Khuê hoàn toàn bị thái độ của đối phương chọc giận, ông ta cau mày hỏi: "Thái độ của con như vậy là sao? Người lớn đến thăm mà con cứ ngồi đó ăn sao?"

Lục Vãn uống một hớp trà, cuối cùng miệng cũng rảnh rỗi, nói một cách bình tĩnh: "Vậy tôi cũng có thể đứng ăn."

Còn có ích cho tiêu hóa.

Sau khi cô đứng lên, lập tức đổi ý lại ngồi xuống, chân thành nói với người đàn ông: "Không được, tôi đứng dậy có thể nhìn thấy vụn gàu trên đỉnh đầu của ông sẽ làm tôi ăn mất ngon, thật đó, nếu như ông có thể cao hơn một chút thì tốt biết mấy."

Người nhà họ Triệu: "..."

Triệu Khuê nổi trận lôi đình: "Mày có ý gì đây? Mày nhìn lại mình đi, cắt tóc ngắn như vậy, nam không ra nam nữ không ra nữ, nghe nói mày còn chơi chung với mấy đứa tóc trắng, tóc đỏ nữa, thật là không biết chừng mực!"

Lục Vãn: "Tôi đói cả ngày nay rồi, chờ tôi ăn xong lại nói tiếp, được không?"

Triệu Khuê cực kỳ thiếu kiên nhẫn nhưng Triệu phu nhân ghìm được, kéo người chồng sắp bạo phát của mình lại, bọn họ đến không phải để cãi nhau.

Bà ta vờ cười rồi nói: "Vậy sao, vậy con ăn trước đi, cha mẹ con không có nhà, chúng ta không an tâm, cố ý đến đón con về nhà ông ngoại."

Dù sao thì ăn cơm cũng chẳng mất bao lâu, nhiều nhất cũng chỉ 20 phút thôi.

Lục Vãn không thể nén được ý cười nơi khóe môi mình, nhìn một nhà này xem, cũng khá thông minh nha.

Triệu Khuê chửi bới cô, hai mẹ con này thì lại giả mù sa mưa lôi kéo cô.

Đây là cả nhà đang cũng nhau PUA* cô nha!

*PUA: tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".

Đáng tiếc cô không phải là con pháo thí đó ở trong truyện.

Bữa cơm này không chỉ là chuyện 20 phút có thể xong được đâu nha.

20 phút trôi qua, Lục Vãn vẫn đang nhai ngấu nghiến!

40 phút trôi qua, Lục Vãn vẫn đang điên cuồng xoay ốc hút vào!

Một tiếng trôi qua, cả ba người nhà họ Triệu đều không thể tin được.

Lục Vãn không yêu cầu cao về đồ ăn cho lắm, có thể lấp đầy bụng là được.

Nhưng không có nghĩa là cô không thích đồ ăn ngon, mỗi khi cô được ăn món mình thích, đều sẽ cố gắng nhớ rõ mùi vị đó vì không biết khi nào mới có thể được ăn lại.

Lục Vãn không muốn đối phó ai cả, cũng không có hứng thú chứng minh mình giỏi cỡ nào.

Từ trước đến nay cô chẳng có mục tiêu to lớn nào cả, kế hoạch nhỏ là hoàn thành cuộc sống học tập của mỗi ngày, kế hoạch lớn là thi đậu vào trường đại học danh tiếng.

Sau đó nữa thì có hơi xa quá, cô vẫn chưa nghĩ đến.

Có điều hình như có chút vấn đề nhỏ, bất kể là bác cả, A Bưu... hay là ba người trước mặt này đều cảm thấy cô là một người rất dịu ngoan thì phải.

Người có tiền thì thị phi cũng nhiều, sự cắn xé của người nghèo mới thật sự là...vắt óc tìm kế, thận trọng từng bước.

Người trước là vì thể diện mà sống, người sau chỉ là vì sinh tồn.

Cuối cùng Triệu Khuê không kiên nhẫn được nữa, nhịn không được nói: "Sao mày vẫn còn ăn vậy hả? Bây giờ có thể đi được chưa, bộ dáng này của mày có chỗ nào giống với con cháu nhà họ Triệu chứ."

Lục Vãn đặt đũa xuống: "Tôi cũng có ăn gạo nhà ông đâu."

Ba người xem livestream ăn uống hết cả tiếng: "..."

Lục Vãn cầm giấy ăn lau miệng: "Tôi cũng chưa từng nói muốn về chung với mấy người nha, tôi không đi đâu cả."

"..."

Triệu phu nhân sắp không cười nổi nữa, có chút gượng gạo nói: "Đây là cách con đối xử với người lớn sao? Lẽ nào cha mẹ con không dạy con sao?"

"Không không không, tôi đương nhiên sẽ không cư xử với người lớn với thái độ này rồi~" vừa nói xong câu này, Lục Vãn lại nói: "Tôi không được cha mẹ dạy dỗ, trong lòng các người không biết áy náy là gì sao?"

Quay ngược thời gian về hôm ấy, nếu như mẹ của cô không đi công tác mà có ở nhà thì tuyệt đối sẽ không đồng ý. Nếu như không phải do những người kia nói đây là sinh nhật của ông cụ, có cháu gái và cháu trai ngoại bên cạnh thì mới xem như viên mãn, bố cô cũng sẽ không đồng ý.

Nhưng nhà họ Triệu đã làm gì chứ, cố ý giấu hai đứa trẻ đi, từ đó nửa thật nửa giả uy hiếp mẹ cô đồng ý một số điều kiện.

Lục Vãn bị mang đến công viên gần đó, ngờ đâu người trông trẻ lại không chú ý...

Cô đã bị tên buôn người bắt đi vào ngày hôm đó.

Người nhà họ Triệu mưu mô đòi lợi ích cũng không nghĩ tới đứa trẻ sẽ bị lạc mất, lúc đó cũng cuống cuồng lên.

Nhưng dù có như thế nào thì bọn họ không thoát khỏi liên quan đến chuyện này.


"Xem ra là không biết áy náy là gì rồi, có điều thôi vậy. Bây giờ 11 giờ rồi, tôi đã ăn no muốn đi ngủ, cũng không muốn gọi bảo vệ của tiểu khu đến đây, làm ồn đến hàng xóm, để cho bọn họ biết mấy người bắt nạt một đứa bé không có bố mẹ ở nhà, nghe chuyện cũ."

Lục Vãn nói xong thì đứng lên, không để ý đến những người trong phòng khách, trực tiếp đi lên lầu.

Người sống ở đây đều là người có máu mặt, cho dù là một đám bẩn thỉu thì mấy người này cũng cần mặt mũi.

Nhà họ Triệu không thể mất mặt như vậy được.

Về đến phòng ngủ, mặc dù không thèm để ý đến lời những người đó nhưng cô vẫn sờ tóc mình.

Được rồi, đúng là có hơi giống con trai.

Hay là... mua một bộ tóc giả?

Lục Vãn mở Taobao lên nhưng tóc giả rẻ tiền cô từng mua rồi, một lời khó nói hết.

Có điều kiểu đẹp, chất lượng tốt thì lên đến vài ngàn lận, cô vẫn luôn tiết kiệm, không nỡ tiêu nhiều tiền như vậy.

Sinh nhật 16 tuổi, Lục Vãn mua cho mình một bộ tóc giả và một cây son.

Cô đã bỏ ra một khoản tiền cực lớn - 60 tệ, lên mạng mua một bộ tóc giả cùng kiểu với bộ tóc dài và thẳng của Lưu Diệc Phi.

Trước khi nhận được hàng, Lục Vãn còn lo lắng sợ mình không giống Lưu Diệc Phi, mà lại giống với thầy Lưu Hoan.

Cũng không phải nói là thầy Lưu Hoan không tốt, mà cô cảm thấy khí chất và khuôn mặt của hai người là hai loại hình hoàn toàn khác nhau thôi.

Sau khi nhận được hàng, Lục Vãn biết là mình lo xa rồi.

Tóc làm từ ni-lông, đeo lên cứ như đang đội túi rác trên đầu ấy, hoàn toàn khác chục vạn tám ngàn dặm với ảnh quảng cáo của người bán.

Khi đó Lục Vãn có gửi ảnh mình mang bộ tóc giả đó qua, chất vấn là đối phương quảng cáo đồ giả.

Không ngờ ông chủ giả vờ ngốc nghếch trả lời: Moah moah, sao bạn lại gửi ảnh của Lưu Diệc Phi qua vậy, đẹp quá đi mất.

Lục Vãn tức chết đi được, nếu như không phải qua mạng thì cô đã đập nát đầu chó của người bán, để đối phương học cách làm người thành thực rồi.

Cho nên ngoại trừ tóc giả, còn có cách nào có thể làm cho tóc mọc nhanh chút không.

Tốt nhất là tiêu ít tiền, hoặc là không cần phải tiêu tiền.

Lục Vãn tắt Taobao đi, lên Tieba tìm kiếm thử thì tìm được một bài thuốc dân gian.

Có một bài viết nói dùng hỗn hợp bia, gừng, trứng gà trộn lại, có thể giúp khiến tóc mọc vèo vèo.

Lục Vãn cảm thấy cách này rất ổn.

Tuy rằng không biết có hiệu quả hay không nhưng ít ra chi phí không cao!

Cô là người có tính chấp hành rất cao, nói là làm ngay.

Lục Vãn tìm tất cả nguyên liệu cần thiết trong tủ lạnh, mang đồ về nhà vệ sinh trong phòng dưới ánh mắt kinh ngạc của dì Vương.

Cô đổ nguyên liệu đã trộn lên đầu, sau khi xoa bóp da đầu mười phút, chuẩn bị xả nước.

Bồn rửa mặt thông minh, có một bảng điều khiển cảm ứng.

Lục Vãn không biết dùng, không ngờ lại chỉnh nhiệt độ lên mức cao nhất. Cô bị nước nóng làm bỏng, vội rụt đầu về.

Ra quân thất bại rồi, tóc quá ngắn, dung dịch quá nhiều không thể đọng lại, đang nhỏ giọt xuống dưới.

Mắt của cô bị dung dịch trứng gà dính vào.

———

Lục Bất Du nhận điện thoại xong, lo lắng một mình Lục Vãn không ứng phó được, lập tức chạy về nhà.

Lúc anh về đến thì khách không mời mà đến đã rời đi rồi.

Dì Vương nói đại tiểu thư đã trở về phòng, cô ấy từ chối cùng mấy người kia về nhà họ Triệu.

Lục Bất Du đi thẳng lên lầu thì phát hiện cửa phòng cách vách đang mở.

Anh gõ cửa vài cái rồi cất bước đi vào.

Cửa phòng vệ sinh mở rộng, bên trong có tiếng nước, có một người đang đứng trước bồn rửa mặt.

Lục Bất Du ngơ mất hai giây, cười nói: "Em làm canh trứng ở nhà vệ sinh à? Rắc thêm tí bột tiêu và hành lá cắt nhỏ sẽ ngon hơn đó."

"... ?"

Lục Vãn nghe thấy tiếng gõ cửa cứ tưởng là dì Vương, sao lại là giọng của đàn ông vậy.

Hơn nữa nói chuyện rất đáng ghét.

Cô quay đầu, qua khe cửa nhìn người đang tựa trên khung cửa, sao nhìn quen quen nhỉ.

"Anh... bạn trai chung?"

Cô vừa dứt lời, liền nghe thấy mấy tiếng chụp hình “tách tách” rất nhanh.

Lục Bất Du xem ảnh, ung dung thong thả nói: "Đây là chuyện buồn cuồi nhất anh gặp phải trong năm nay, lấy điện thoại ra lưu lại kỷ niệm cái đã."

Lục Vãn: "... ?"

Có vài người đang sống nhưng ngày giỗ của họ đã được xác định từ sớm rồi.

Hôm nay Lục Vãn phải độc ác vô tình, tự tay kết thúc giấc mộng của ngàn vạn cô gái!




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương