Chương 14

Lý Đạo Nguyên khoanh tay trước ngực, cậu ta đã nghĩ kỹ làm cách nào để đe dọa Lục Vãn rồi.


"Đừng tưởng rằng cậu là con gái, thì con mẹ nó tôi sẽ..."

Cậu ta còn chưa kịp nói xong đã bị Lục Vãn nắm lấy cổ áo nhấc lên tát thẳng vào mặt: "Con gái thì sao hả?"

"Cậu rảnh quá nên kiếm chuyện à?" Lại một cái tát.

"Cậu hết chuyện hay sao mà lại lãng phí thời gian của tôi hả." Thêm một cái tát.

"Tôi chỉ muốn học cho tốt thôi, học phí rất đắt đó." Cô nhấc người lên lại tát thêm một cái.

"Tại sao cậu lại làm như vậy?" Ép chị đây phải giải quyết theo cách vũ lực, lại thêm một cái tát.

"Cho nên phải như vậy thì mới vui đúng không?" Tặng thêm một cái tát.

Lý Đạo Nguyên bị đánh liên tục sáu cái bạt tai, còn không đổi bên nữa!


Cậu ta hoàn toàn bị đánh ngu người luôn, trên mặt nóng hừng hực.

Thậm chí có một lúc còn bị ù tai nữa, đã xảy ra chuyện gì!!

Ngô Vũ đứng bên cạnh vừa thấy tình hình không ổn, muốn tiến lên hỗ trợ!

Cô gái này sao không nói câu nào, lược bỏ phần đàm phán mà trực tiếp động thủ vậy chứ!

Đánh vậy làm họ trở tay không kịp! Vậy thì đừng trách cậu ra tay quá độc ác.

Lục Vãn nhìn thấy người xông lên, đè lên vai của tên bị đánh ngu người, mượn lực xoay nửa vòng, váy đồng phục bay thành hình vòng cung.

Cô đá cho người vừa xông đến bay ra xa ba mét.

Còn đến nộp mạng.

Hai tên ốm yếu này cô xử dễ như trở lòng bàn tay.


Lục Vãn cũng chưa từng học võ có bài bản hay Taekwondo.

Cô là do từ nhỏ đánh nhau với cha nuôi, có nền tảng vững chắc. Lớn lên thì bắt đầu đánh nhau với những người cùng lứa tuổi, tích lũy kinh nghiệm phong phú.

Trước đây đánh giá của mọi người về cô là: Lục Vãn đánh nhau thực sự là vừa mạnh vừa ác, sức lại lớn.

Biểu cảm của những người xung quanh bắt đầu từ XnX...

Biến thành ⊙o⊙...

Lục Vãn đi tới, tóm lấy cổ áo của tên còn nằm trên đất chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tát một cái.

"Cậu là đứa đụng vào người tôi trong nhà ăn?" Một cái tát.

"Đường đi rộng như vậy mà không thấy, bị mù à?" Lại một cái tát.

"Tôi không biết cậu, tại sao lại kiếm chuyện với tôi hả?" Một cái tát.

"Dù thế nào đi nữa, tốt nhất đừng ảnh hưởng đến người khác." Một cái tát.

"Lời tôi nói cậu nghe hiểu chưa?" Lại một cái tát.

Sáu cái bạt tai liên tiếp, Ngô Vũ hoàn toàn bị đánh cho choáng váng, có điều dục vọng sống trỗi dậy làm cậu ta liều mạng gật đầu.

Cô gái này ra tay quá độc ác!

Đây là lòng bàn tay sao, sao đánh người đau như vậy!

Người thứ ba của nhóm này cuối cùng cũng xuất hiện.

Từ xa Vương Gia Hòa nhìn thấy mọi người vây quanh lối vào hẻm nhỏ, vội vàng vọt tới.

Vì cậu ta bị đau bụng nên đến trễ một chút, hi vọng còn kịp!

Vương Gia Hòa đẩy nhóm người ra, vừa vọt đến trước, cậu... liền thấy được cảnh Lục Vãn đang điên cuồng tát bạn của mình.

Sau khi cô gái trút hết một trận, đứa con trai không còn sức để phản bác, người còn lại ngồi trên đất ánh mắt đờ đẫn đang trong trạng thái đơ máy tạm thời.

Má ơi, cậu ta cảm thấy không ổn, vội vàng xoay người lùi lại.

Bây giờ thật sự Lục Vãn tức điên đi được.

Cô chỉ muốn làm một học sinh bình thường, tại sao những người này muốn tới kiếm chuyện chứ.

Đã lâu cô không giận như vậy rồi.

Lục Vãn chú ý tới tên đang muốn chạy, còn là bạn học cùng lớp, xem ra đó chính là người vẽ bậy lên tủ của cô.

Lục Vãn chạy lấy đà vài mét sau đó nhảy lên đá cho tên đó lăn quay ra đất từ phía sau.

Những người đang vây xem: "..."

Chân dài như vậy, còn nhảy lên dùng sức đá người.

Chắc là đau lắm đây… nghĩ thôi đã thấy đau dạ dày rồi.

Có điều chị gái à, váy bay lên rồi chị cũng mặc kệ sao?

Vương Gia Hòa nằm trên mặt đất, mất vài giây mới tỉnh lại, cậu ta "Oa" một tiếng khóc lên.

Tại sao cậu ta đã định chạy rồi còn dí theo đánh chứ.

Xương của cậu ta rã rời cả rồi, đau khắp cả người.

Vương Gia Hòa nằm trên mặt đất không dậy, vừa khóc vừa lên án: "Cậu quá đáng quá đi, bố mẹ tôi còn chưa từng đánh tôi như vậy đâu! Cậu quá đáng quá đi!"

Lục Vãn đi tới, một cước đạp lên lưng đối phương: "Đến đều đến rồi, đừng đi vội vậy chứ, bạn học họa sĩ."

Vương Gia Hòa đông cứng cả người, cũng tạm thời dừng khóc.

Giống như là một giấc mộng, tỉnh lại vẫn không dám động.

Lục Vãn ngồi xuống, vỗ vào mặt của đối phương: "Bố mẹ cậu còn bảo cậu chăm chỉ học hành, cậu có nghe lời sao?"

Vương Gia Hòa lại muốn khóc: "Tôi biết sai rồi, sau này tôi sẽ chăm chỉ học tập."

Lục Vãn: "Vẽ hình con rùa khá được đó, lần thi trước xếp hạng mấy trong lớp?"

"... Hạng nhì từ dưới đếm lên."

Lục Vãn: "Lần sau kiểm tra nếu đứng trong top 10 từ dưới đếm lên thì cẩn thận tôi đó, sau này đừng có không học tập tốt đã nghĩ đến những chuyện không đâu."

Vương Gia Hòa run lên: "Tôi biết rồi, cậu đừng đánh tôi nữa, thật đó, tôi sẽ cố gắng mà."


Mọi người: "..."

Hèn nhát vẫn có chỗ tốt, chí ít bị thương nhẹ nhất nha!

Giữ mạng mới là quan trọng nhất.

Đệt! Bạn nữ này đánh nhau ghê thật, cứ như nữ chiến sĩ ấy!

Đẹp trai không sao tả được, thực lực hoàn toàn nghiền ép!

"Là Lục Vãn! Lục Vãn!"

"Quá đỉnh! Đây chính là điển hình tiêu biểu của việc kiếm chuyện bị giết ngược mà!"

―――

Ba người trên lầu hai của quán cà phê sợ ngây người.

"Đệt, cô gái này đánh nhau ghê vậy sao? A Bác, cậu có biết không?"

Khương Bác Dương nhíu mày, sao mà cậu biết được chứ.

Trước đây mắt mũi đứa con gái này như thế nào cậu còn nhìn không rõ, hôm nay mới nhìn kỹ.

Tóc hơi ngắn, lớn lên không tính là xấu.

Chân thì hơi đẹp đi.

Có điều rốt cuộc thì trong đầu cô ta đang nghĩ gì vậy chứ, mặc váy đánh nhau với người khác?

Còn bay lên đá người?

Có lầm hay không hả! Bên cạnh còn có nhiều người nhìn như vậy, thật là quá ẩu tả! Cô ta có biết mình là con gái không vậy?

Khương Bác Dương không vui, nếu như bị người khác biết được đây là vợ chưa cưới của cậu, cô gái mà sau này cậu có thể phải lấy, vậy mặt mũi cậu biết để ở đâu đây!

Khương Bác Dương cau mày đi xuống.

Hai người còn lại bốn mắt nhìn nhau, cũng đều đi theo.

Trước sau mới có mấy phút, cuộc chiến đã kết thúc rồi.

Ba người nằm dài trên đất.

Lục Vãn chỉnh lại váy, nhìn thấy ba chàng trai đang đi đến, thấy hơi bất ngờ.

Tên đi-là-kéo-theo-cả-bầy cũng ở đây à.

... Dựa theo giả thiết của tiểu thuyết, bạn của đại ca trường, vậy nhất định cũng là người biết đánh nhau xuất thân từ thế gia, không phải người thường.

Ba người đang đi đến... sức chiến đấu hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với ba người lúc nãy.

Dù sao lúc này cô đang nổi nóng, cũng không thể lo nhiều vậy được, dù gì cũng mất hết hình tượng rồi.

Lục Vãn: "Khương Bác Dương, là cậu cho người đến kiếm chuyện với tôi sao?"

Chỉ cần đối phương nói "đúng", cô nhất định phải dùng đế giày để xoa bóp đầu cho cậu ta!

Khương Bác Dương hừ lạnh một tiếng.

"Đừng có tự luyến nữa, cô cho rằng mình là ai hả, cô không đáng để tôi lãng phí thời gian."

Lục Vãn: "..."

Được thôi, cậu trâu bò.

Khúc Sướng nhìn thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi, liền vội vàng nói: "Lục Vãn đúng không? Chuyện này thật sự không liên quan đến anh Bác, đúng lúc chúng tôi đang ở phía trên, đi xuống xem có chuyện gì thôi, còn có, cậu rất lợi hại nha."

Lục Vãn hơi nghi hoặc, thật là không liên quan gì đến người này?

Nhân phẩm của tên này không hề đáng để cô tin tưởng.

Khương Bác Dương khá buồn bực, ánh mắt Lục Vãn nhìn cậu là có ý gì đây.

Chuyện cậu làm thì cậu sẽ không không dám nhận!

Một tay Khương Bác Dương để trong túi, đi tới dùng sức đá một cước lên Lý Đạo Nguyên đang nằm trên đất: "Con mẹ nó, là tôi bảo cậu làm sao?"

Lý Đạo Nguyên khẽ sửng sốt, vẻ mặt thoáng hiện vẻ kinh hoảng: "Anh Bác, em chỉ muốn giúp anh dạy dỗ cô ta thôi..."

Khương Bác Dương cau mày: "Cậu là thứ gì chứ, chuyện của ông đây ai cần cậu lo."

Lý Đạo Nguyên cúi đầu không dám nói nữa.


Lục Vãn nhún vai, được rồi, xem ra không phải do tên đi-là-kéo-theo-cả-bầy làm.

Có điều... cô không quen biết gì với mấy tên đến kiếm chuyện này, bọn họ không nhất thiết phải chống đối cô.

Lẽ nào cô đắc tội người khác?

Lục Vãn đi tới, từ trên cao nhìn xuống bạn cùng lớp Vương Gia Hòa: "Cậu chắc biết chuyện, vậy thì tại sao các cậu lại kiếm chuyện với tôi?"

Con người của Vương Gia Hòa hơi rục rịch, do dự nói: "Tôi không biết."

Lục Vãn "ừ" một tiếng, sau đó nhấc chân lên...

Vương Gia Hòa vội vàng nói: "Lý Đạo Nguyên bảo mình làm! Cậu ta thích Triệu Yên! Cậu ta muốn trút giận cho Triệu Yên! Đừng đánh mình! Không liên quan gì đến mình cả!"

Tuy rằng tốc độ nói rất nhanh, thế nhưng từng chữ rất rõ ràng, trình bày rành mạch.

Mọi người: "..."

Thì ra tên này chỉ chống cự tượng trưng cho có thôi, thực sự là tên hèn số một mà.

Lục Vãn khẽ cau mày.

Cô nhớ ra rồi, trong tiểu thuyết quả thực có một đoạn tình tiết như vậy, Triệu Yên giật dây cho đứa con trai thích mình đi đối phó Lâm Niệm Niệm.

Có điều mỗi lần kế hoạch đều thất bại, vầng sáng nữ chính cũng không phải là đồ giả.

Vậy bây giờ bộ Triệu Yên bị điên à, sao lại kiếm chuyện với cô chứ, lần trước cô đã nói rất rõ ràng rồi.

Khương Bác Dương cười lạnh: "Bây giờ biết rồi chứ, đừng có cái gì cũng đổ lên đầu tôi, tôi không có hứng thú với cô, cô không cần uổng phí tâm tư, cố ý lắc lư trước mặt tôi."

Theo cách cậu nghĩ thì Lục Vãn cố ý đi đến sân tập ván trượt mà cậu thường đi. Hôm nay cũng vậy, tất cả mọi người biết mỗi lần có tiết thể dục cậu đều sẽ tới đây.

Cô gái này cố ý xuất hiện ở đây đi.

Lục Vãn quả thực tức đến cười ra tiếng, cô nhìn đối phương: "Não cậu có vấn đề à, cậu yên tâm, cho dù con trai trên Trái Đất này đều chết hết chỉ còn lại một mình cậu thì chúng ta cũng là người xa lạ."

Các bạn nữ đứng xem bên cạnh điên cuồng tán thành.

Đúng vậy, đúng vậy, cậu không nhất định phải ở cùng với con trai đâu!

Khương Bác Dương tức giận: "Lục Vãn!"

"Cậu không thể nói như vậy được, sức quyến rũ của anh Bác nhà chúng tôi lớn thế nào chứ, người bình thường không thể so sánh được, cậu như vậy thì có hơi quá rồi, quả thực là nói một đằng làm một nẻo." Khúc Sướng vội vã nói giúp anh em.

Hơn nữa sao cậu cứ cảm thấy bầu không khí giữa hai người này... không đúng lắm.

Dường như không chỉ là đối đầu với nhau.

Thật là kỳ lạ, sao Khương Bác Dương lại có quan hệ khó hiểu với cả hai bạn nữ vừa chuyển đến chứ.

Lâm Niệm Niệm kia, còn có Lục Vãn này nữa.

Lục Vãn cười lạnh, người này đúng là tự phụ, cô chẳng ưa kiểu này đâu.

Tầm mắt cô quét hết một vòng, đột nhiên phát hiện tên-đi-là-kéo-theo-cả-bầy đúng là có chút nhan sắc, nói một cách công bằng thì nhìn đẹp hơn những người đang vây quanh thật.

Tầm mắt của Lục Vãn đột nhiên dừng lại, cô chỉ vào một chàng trai trong đám người: "Thấy không, tôi thích kiểu người như vậy, tốt hơn cậu gấp trăm lần, cậu bơn bớt lại đi! Tôi sẽ nói một đằng làm một nẻo sao, ọe~"

Dựa theo tiêu chuẩn của học sinh khối khoa học tự nhiên mà nói, ngũ quan ngay thẳng, góc cạnh rõ ràng.

Quan trọng là Lục Vãn từng gặp qua người này.

Nghĩa của chữ "Ọe~" này cũng rất linh động nha...

Người vây xem còn đang lo lắng lần này Lục Vãn đắc tội với Khương Bác Dương, chờ thấy rõ người cô chỉ là ai, xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt.

Thậm chí bầu không khí còn có chút là lạ.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương