"Em...Em đã hẹn bác sĩ, đứa bé này không thể giữ lại được." Cô gái đang nói chuyện có chất giọng mềm mại, nghe tương đối êm tai, đáng tiếc âm thanh lúc này lại mang theo chút sầu bi, ở trong căn phòng rộng lớn càng lộ vẻ thê lương.

"Em nói cái gì? Đây là con của chúng ta, làm sao em nhẫn tâm vậy?" Giọng nói của người đàn ông tràn đầy khổ sở, cẩn thận nghe còn có chút nghẹn ngào.

"Em còn cách nào khác sao? Nếu như bị phát hiện, chúng ta sẽ thê thảm. . . . . ."

"Em và Triệu Nghị Nhiên ly hôn, anh sẽ cưới em!"

Thái độ của người đàn ông rất là kiên định, cô gái lại rất bất đắc dĩ đáp: "Ban đầu tại sao anh không nói như vậy? Hiện tại đã quá muộn, không thể được."

"Tại sao không thể được? Anh đã không còn là vệ sĩ của nhà họ Tô em, không cần nhìn sắc mặt ba mẹ , hiện tại anh đã nuôi nổi em và đứa bé, chẳng lẽ em nhất định phải có cuộc sống quý phụ? Hàng hiệu và châu báu thật sự quan trọng thế ư đ0n?"

"Em gả cho anh ta là kết hợp lợi ích của hai nhà, không đơn giản như anh nghĩ đâu. Anh đi đi, em sẽ tự mình giải quyết."

"Không được! Anh vừa đi em sẽ đi phá thai ngay, nếu em phải làm như vậy, không bằng giết chết anh đi!"

Người đàn ông không chịu nhượng bộ, cô gái im lặng một lát sau mới nói: "Nếu như em sinh con ra, anh có thể giữ bí mật không?"

"Em...Em muốn để anh ta làm cha của con anh? Uyển Nghi. . . . . . Rốt cuộc em có yêu anh không?"

"Em yêu anh, A Huân, đời này em chỉ yêu duy nhất mình anh!"

Trong phòng, người đàn ông thở dài, cô gái rơi lệ, thâm tình thổ lộ nhưng cuối cùng vẫn không có kết luận.

Bên ngoài, Lưu Mỹ Châu mặt kinh ngạc đứng đờ ra, bản thân chẳng thể tin được mới vừa nghe được cái gì. Nếu như là phim bộ thật sự rất đặc sắc nhưng nữ chính lại là thiếu q,ú.4phu nhân Tô Uyển Nghi của nhà họ Triệu, vừa khéo là phu nhân của Triệu Nghị Nhiên, người lãnh đ?ôn đạo trực tiếp của cô!

Đây là một buổi đầu chiều bình thường, thân là trợ lý của chủ tịch Triệu, Lưu Mỹ Châu trở về nhà họ Triệu lấy tài liệu, cô mới đi ra từ phòng sách của Triệu Nghị Nhiên, lúc đi ngang qua phòng ngủ chính, nghe thấy có tiếng người tranh chấp, ai ngờ mới nghe lén mấy câu liền khiến cô sợ ngây người.

Ban đầu cô còn tưởng rằng mình nghe nhầm, bởi vì lúc nào nhà họ Triệu cũng có cảnh vệ coi chừng, cái người tên A Huân đó lén vào đây như thế nào? Đúng rồi, anh ta xuất thân là cảnh vệ, thân thủ rất giỏi, ngay cả vụng trộm cũng lợi hại hơn người bình thường. Nếu không phải là Lưu Mỹ Châu đúng lúc đi ngang qua, hai người trong phòng lại đặc biệt kích động, thì bí mật động trời kia không biết sẽ bị giấu giếm đến khi nào?

Sau khi hết khiếp sợ, phản ứng đầu tiên của Lưu Mỹ Châu chính là muốn báo cho Triệu Nghị Nhiên, cô không thể để anh chịu sự thương tổn này. Ngoại trừ là cấp trên của cô, anh còn là người cô thầm mến, chỉ là cô tự biết mình không đủ xinh đẹp cũng không đủ thông minh, chỉ muốn yên lặng ở bên dõi theo anh, làm chút chuyện cho anh liền thỏa mãn.

Ba cô giữ chức quản gia nhà họ Triệu, mẹ cô cũng coi như là nhị quản gia. Từ nhỏ cô đã lớn lên ở nhà họ Triệu, từ khi bắt đầu hiểu chuyện liền sùng bái Triệu Nghị Nhiên, thích anh giống như là tự nhiên hô hấp. Cho dù anh đã kết hôn năm năm, chỉ xem cô như em út, trợ lý nhỏ, nhưng trong lòng cô vẫn quý trọng phần tình cảm này.

Ngàn lần không ngờ, Triệu phu nhân bề ngoài đoan trang tao nhã lại có thể ngoại tình, người tình còn là vệ sĩ lúc trước của nhà cô ấy, mang thai con riêng còn muốn cắm sừng Triệu Nghị Nhiên. Thật sự là quá đáng, quá xấu xa rồi!

Triệu Nghị Nhiên ưu tú kiệt xuất như thế, chưa bao giờ phong lưu bên ngoài, vị Tô tiểu thư đúng là mắt mù mà!

Lưu Mỹ Châu nghiến răng nghiến lợi, ở trong lòng điên cuồng mắng, một chút lơ đễnh làm rơi hồ sơ, cô còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy âm thanh trong phòng truyền ra.

"Ai ở bên ngoài đấy?"

Người đàn ông tra hỏi khiến cô gần như kinh sợ, vị tình nhân tên A Huân đó xuất thân là vệ sĩ, cô không thể cũng không dám xung đột trực diện với anh ta.

Tâm tư vừa động, cô liền nhặt tài liệu lên quay người bỏ chạy, từ hành lang lầu hai chạy thẳng xuống phòng khách lầu một. Tuy thần kinh vận động của cô không tốt lắm, nhưng đoạn đường này cũng đã sớm quen thuộc, người trong nhà họ Triệu đều biết cô, chỉ cần đến lầu một thì sẽ có cứu binh.

Vốn là một chuyện rất đơn giản, song đâu đoán được ''ngựa có lúc trật vó, người có khi thất thường'', xui xẻo xuất hiện thì có la,,là thần tiên cũng vô phương. Cô vậy mà giẫm hụt một ngu,yệtbậc thang, mắt thấy mục tiêu đang ở phía trước, nhưng không cách nào kiểm soát biến thành người bay trên không trung, hạ cánh bằng mi,,,đầu luôn!

Nghiêm túc mà nói đều là giày cao gót gây họa, ai bảo cô chỉ cao có 1.58cm, vì để cho có khí thế, có sức hút, đành phải lựa chọn giày cao gót khó đi lại bó chân. Ai ngờ hôm nay trong lúc chạy trốn lại xảy ra vấn đề, nếu biết trước, cô thà làm người lùn cũng không chịu mang giày cao gót, đáng tiếc ''ngàn vàng khó mua được biết trước'', hu hu!

"Á....." Tiếng thét chói tai khiến cảnh vệ ở ngoài cửa giật nảy mình.

Lúc này, quản gia Lưu Chí Đạt của nhà họ Triệu, cũng chính là cha nữ chính của chúng ta đúng lúc đi vào đại sảnh, vừa ngẩng đầu liền thấy hình ảnh con gái rơi từ cầu thang xuống, không khỏi hét chói tai đầy kinh sợ.

"Mỹ Châu!"

Cha, cứu mạng! Còn có, nhanh đi tìm anh Triệu Nghị Nhiên, vợ anh ấy mang thai con người khác, muốn cắm sừng anh ấy!

Lưu Mỹ Châu muốn mở miệng nhưng không kịp nữa rồi, khi cô ''hạ cánh'' dưới sức hút của trái đất, cổ nghiêng đi, chẳng kịp để lại di ngôn.

"Mỹ Châu! Con đừng dọa cha, Mỹ Châu, con mở mắt ra đi!"

Trong nháy mắt mất đi ý thức, cô còn nghe thấy cha kêu gào, đáng tiếc cô không thể đáp lại nữa.

Không! Cô không muốn chết, cô thật sự không muốn chết! Ông trời thân yêu, cô mới 25 tuổi, còn chưa hiếu thuận đủ với cha mẹ, còn chưa nói bí mật đó cho Triệu Nghị Nhiên. Nếu như thấy anh nuôi con cho người đàn ông khác, cô chết cũng không thể nhắm mắt!

Trong bóng tối, Lưu Mỹ Châu giống như trôi lơ lửng trên mặt biển, một ngôi sao cũng không thấy, toàn thân vô lực, nước chảy bèo trôi, thì ra người đã chết chính là như vậy sao?lqd Có lẽ cô nên cảm thấy yên bình, hãy bỏ lại mọi thứ của kiếp trước, nhưng cô không bỏ được cha mẹ, không bỏ được Triệu Nghị Nhiên, có trời mới biết ngay cả nụ hôn đầu cô cũng chưa có đâu!

Dĩ nhiên, cô chưa từng nghĩ tới sẽ làm kẻ thứ ba, thứ nhất cô không có dũng khí, thứ hai cô không có điều kiện, thứ ba nếu cha mẹ biết sẽ đánh chết cô. Nhưng ngoại trừ thầm mến Triệu Nghị Nhiên ra, đến cả nói chuyện yêu đương bình thường cũng chưa có, thân là con gái, cuộc đời như thế thật đáng buồn....

Nếu như có thể sống lại một lần nữa, cô sẽ không để cho mình sống tầm thường, sẽ cố gắng hơn, dũng cảm hơn, nhưng ai có thể cho cô cơ hội đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương