Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em
Quyển 4 - Chương 35: Ngoại Truyện: Hà Triệu Hiên (1)

"Hà tổng, ba giờ chiều nay ngài phải tham dự hội nghị đầu năm bàn về kế hoạch phát triển đầu năm. Bốn giờ rưỡi đến sáu giờ có cuộc hẹn phỏng vấn với thời báo kinh tế Bắc Kinh, bảy giờ tối ngài có hẹn ăn tối với Lâm tổng của công ty vật liệu xây dựng ‘Cự Mộc’ để bàn bạc về việc cung ứng vật liệu cho việc xây dựng tòa nhà Vinh Mai." Thư ký tay cầm tập tài liệu màu xám cúi đầu báo cáo.

Hà Triệu Hiên ngồi ở trước bàn làm việc, gật đầu coi như đồng ý với báo cáo của thư ký. Chợt nhớ ra điều gì đó, Hà Triệu Hiên cúi đầu nhìn vào đồng hồ sau đó nói với thư ký: "Ba giờ chiều nay tôi có việc rồi, lịch trình buổi chiều hủy bỏ toàn bộ."

Thư ký lộ vẻ khó xử: "Nhưng… Hà tổng, vì hội nghị kế hoạch ba giờ chiều chúng ta đặc biệt mời chuyên gia kinh tế từ nước Đức tới, nếu như đột ngột hủy bỏ thì quá không phải phép. Hơn nữa, chúng ta đã hẹn Lâm tổng từ tuần trước, hiện tại mới nói hủy bỏ . . ."

"Cứ làm theo lời tôi nói đi, có chuyện gì mai nói tiếp." Hà Triệu Hiên ngắt lời thư ký, trên thực tế là tối hôm qua Hà Triệu Hiên mới nhận được tin Chung Ly muốn về nước, thằng bạn chí cốt mất tích gần một năm trời rốt cục cũng chịu lộ diện.

"Tôi đã hiểu, Hà tổng, tôi xin phép ra ngoài trước."

"Ừ."

Ba giờ kém bốn mươi phút, Hà Triệu Hiên đứng ở cổng ra dáo giác nhìn quanh. Vốn tính toán đi cùng với Triệu Nịnh đi đón Chung Ly nhưng lại đúng vào dịp cô ấy đi Trùng Khánh gặp con gái Tiểu Ma Cô nên Hà Triệu Hiên không đành lòng bắt cô ấy bỏ việc đi gặp con để đi cùng mình.

Kể từ sau khi Tiểu Ma Cô bị mang đi, Triệu Nịnh luôn giật mình tỉnh giấc vào lúc nửa đêm, sau đó la hét om sòm đòi phải đem con cô về bởi vì sợ cô bé bị đối xử không tốt.

Hà Triệu Hiên nói, bọn họ sẽ có con riêng của mình nhưng Triệu Nịnh rất ghét cách nói này của anh, muốn anh cũng coi Tiểu Ma Cô là con gái mình.

Hành khách đã bắt đầu bước tới từ cửa ra, Hà Triệu Hiên xoay trái xoay phải để tìm người. Xa xa đã nhìn thấy người đàn ông đẹp trai nổi bần bật giữa đám đông, Chung Ly mặc một chiếc áo khoác màu đất, một tay cầm một chiếc hộp, Hà Triệu Hiên biết đó là hộp đựng tro cốt của Chu Tô, một tay kéo va li hành lý, bước từng bước dài, sống lưng thẳng tắp, ung dung tiến về phía anh ta.

Hà Triệu Hiên nghĩ, đến bây giờ anh cuối cùng cũng thấm thía tại sao Tần Nhiễm Phong vẫn mãi coi trọng Chung Ly, nếu anh là phụ nữ đoán chừng cũng si mê như vậy.

"Chung Ly!" Hà Triệu Hiên tiến đến nhận lấy hành lý, vỗ vỗ bờ vai của Chung Ly: "Cái người lòng lang dạ sói này, cuối cùng cậu cũng đã trở lại."

"Cái gì mà lòng lang dạ sói cơ?" Chung Ly cười cười đấu lại ngay: "Một năm không gặp, mồm mép cậu vẫn thối hoắc như vậy."

“Thôi đừng nói nhảm nữa, an hem mình nhậu nhẹt một bữa ra trò mừng một năm hội ngộ nhỉ!" Hà Triệu Hiên khoác vai Chung Ly, mạnh tay lôi kéo.

Chung Ly hoảng hốt, che chở hết mực chiếc hộp trong tay, kêu lên: "Cậu cẩn thận một chút, rớt thì làm sao?"

Hà Triệu Hiên thấy Chung Ly chăm chăm che chở chiếc hộp trong tay, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ yên lặng gật đầu.

Lúc về nhà Hà Triệu Hiên đã hơn bốn giờ, Hà Triệu Hiên nghĩ tới việc Chung Ly ở trên máy bay chắc chưa ăn cái gì nên đã gọi về rất nhiều đồ ăn.

Hà Triệu Hiên rót cho Chung Ly một ly rượu Mao Đài nói: “Chung Ly này, cậu có còn nhớ hay không, khi còn bé, chúng ta thấy bình rượu này được gói gém rất đẹp mắt trong số quà tặng cho ba cậu, liền len lén rủ nhau đem ra sân thể dục cùng nhau uống kết quả uống say đến nỗi suýt đốt cháy phòng thí nghiệm, mấy ông bảo vệ của trường đều bị dọa chết khiếp."

"Nhớ chứ!" Chung Ly khẽ nhấp một ngụm rượu tiếp lời: "Mấy người bảo vệ đó còn báo lại về nhà, ba tớ tức giận đến nỗi dựng tớ lên đánh khiến tớ mấy ngày không xuống giường được."

"Đó là do cậu ngốc, ba cậu đánh thì cậu cứ đứng yên cho ông ấy đánh, còn tớ á, ba tớ cũng đánh nhưng mà tớ cứ vừa chạy vừa gào, trốn sau lưng mẹ tớ thế là mẹ tớ mềm lòng vừa ôm lấy tớ vừa nói mấy câu nhẹ nhàng, ba tớ không biết làm sao nữa cũng chỉ cảnh cáo. Không phải sao chứ tớ thấy cậu là thằng cố chấp nhất trong những người tớ quen biết, từ nhỏ đến bây giờ luôn."

Chung Ly gật đầu cười cười, uống nốt số rượu còn lại trong ly.

Ánh mắt Hà Triệu Hiên chuyển sang chiếc hộp bên cạnh Chung Ly hỏi: "Mang theo tro cốt của Chu Tô đi đâu vậy? Nói đi là đi liền một năm, ba mẹ cậu lo lắng lắm đấy, không gọi điện về cho họ một cuộc điện thoại, đến bây giờ về cũng không định báo cho họ luôn hả?"

“Bởi vì chưa nghĩ ra nên nói với họ như thế nào, mới chỉ có thể báo cho cậu. Một năm này…" Chung Ly nhẹ nhàng vuốt ve hộp đựng tro cốt, trong mắt mang theo vô hạn nhu tình cũng như vui vẻ: "Tớ đã đi rất nhiều nơi, tớ đã mang cô ấy đi tới những nơi mà cô ấy muốn đến. Chúng tớ tới Châu Phi, thăm lại trại dưỡng lão, còn đến Châu Âu, thăm những đứa bé mắc bệnh tự kỷ, còn đến xem buổi cầu nguyện của những đứa trẻ trước Thánh đường. Tóm lại, rất nhiều, chỗ nào tớ cũng đi rồi."

"Đã cảm giác buông xuống chưa?"

"Người ra đi thì cũng đã ra đi rồi, người sống thì vẫn phải sống tiếp chứ. Tớ còn rất nhiều điều phải làm, còn có bao nhiêu người yêu thương cơ mà, tớ không sống vì tớ thì cũng phải sống vì họ."

Tâm Hà Triệu Hiên cuối cùng cũng buông lỏng: "Tiểu tử à, tớ chỉ đợi câu này của cậu thôi. Cạn ly…Không say không về! Ngày hôm nay, Triệu Nịnh cũng không ở nhà nên chúng ta cứ uống thoải mái thôi."

Chung Ly nói được làm được, sau khi trở về bắt đầu trở lại cuộc sống bình thường, ăn ngủ làm việc bình thường, còn chuyển về nhà sống cùng chăm sóc ba mẹ.

Không ai nhắc tới Chu Tô trước mặt Chung Ly nữa, người khác không đề cập tới, anh cũng không nói, mọi người đều cho là mọi việc đã qua.

Thấy Chung Ly dường như đã quên Chu Tô, Hà Triệu Hiên đã bớt lo lắng một chút…Không, phải nói là cực kỳ vui mừng, nhưng mà, trong lòng Hà Triệu Hiên trước sau vẫn cảm thấy lo lắng.

Vì vậy anh ta và bố mẹ Chung Ly cùng nhau thu xếp chuyện hôn sự của Chung Ly, chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn cảm thấy Tần Nhiễm Phong là người phụ nữ phù hợp nhất.

Sau khi bàn bạc chán chê, bà Lưu Tú Cầm thử thăm dò bằng cách cho hình Tần Nhiễm Phong vào tập ảnh những người con gái bà cảm thấy ưng ý đem cho Chung Ly lựa chọn. bà biết trong lòng con trai mình vẫn đang cố kỵ, cố kỵ về tất cả những chuyện liên quan đến Chu Tô.

Đối với sự sắp xếp của ba mẹ, Chung Ly cũng im lặng, ngầm đồng ý. Theo lời nói của chính Chung Ly, tương lai vẫn còn ở phía trước.

Nhìn những tấm ảnh của những người con gái mà mẹ mình đem tới một lát nhưng thực sự Chung Ly cũng không quan tâm lắm.

Cuối cùng ánh mắt của Chung Ly dừng lại tại một tấm ảnh, nhìn một lúc lâu mới nói: "Như vậy cũng tốt, con đã về lâu như vậy nhưng chưa gặp mặt cô ấy một lần. Mẹ, con sẽ đi gặp Nhiễm Phong một lần."

Bà Lưu Tú Cầm suy nghĩ mông lung một lát, chần chừ mãi mới đáp: "Chung Ly, mẹ không ép con, không nhất định phải là con bé."

Chung Ly cười nói: "Xem mẹ nói kìa, mẹ, không ai ép buộc con cả."

Hà Triệu Hiên nghĩ thầm, Tần Nhiễm Phong thật sự yêu Chung Ly, so với tình yêu của Chu Tô dành cho Chung Ly có lẽ cũng không kém. Như vậy, thật ra thì cũng tốt.

Tất cả mọi việc tiến triển rất thuận lợi, thái độ của Chung Ly đối với Tần Nhiễm Phong khá tốt, hai người chính thức qua lại.

Rất nhanh, hôn sự của bọn họ được quyết định. Rất nhiều người chúc phúc, bao gồm cả mẹ và em gái Chu Tô.

Bà Lý Cẩm Phương tự mình đem hồng bao tới lễ cưới của Chung Ly, cầm tay Chung Ly nói: "Trái tim mẹ cuối cùng cũng có thể thả lỏng, hảo hảo sống qua ngày, sớm sinh một đứa bé, cho mẹ thỉnh thoảng đến bế cháu một chút."

Chung Ly gật đầu mỉm cười: "Mẹ, dù thế nào mẹ vĩnh viễn đều là mẹ con."

Chu Nhuế ôm Tiểu Niệm Tô tới nói: "Anh rể, em vẫn luôn muốn gọi anh là anh rể. Chỉ là trái tim em muốn thế chứ không có ý xấu gì đâu, em thực lòng chúc phúc cho hai người."

Chung Ly cầm tay Chu Nhuế cười nói: "Ừ, về sau nếu thiếu tiền thì cứ tới tìm anh, anh rể vẫn có thể len lén cho em."

Hà Triệu Hiên và Triệu Nịnh khoác tay nhau đứng xem ảnh cưới của Chung Ly. Hà Triệu Hiên mỉm cười nói: "Ngày xưa em còn nói sợ rằng Chung Ly không bao giờ đứng dậy được sau khi Chu Tô ra đi, bây giờ không phải mọi việc bây giờ rất tốt sao?"

Triệu Nịnh nói: "Bởi vì người thân, bạn bè, bởi vì sự yêu thương cũng như kỳ vọng và tin tưởng vào Chung Ly."

Hà Triệu Hiên lắc đầu: "Chúng ta phải cảm tạ Chu Tô, trừ Chu Tô, không ai có khả năng khiến Chung Ly có thể đứng dậy sau nỗi đau."

Trong tất cả những tấm hình cưới, đôi mắt Chung Ly luôn mang theo ý cười, cười rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương