Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký
-
Chương 54: Chỉ có vẻ bề ngoài
Lý Thừa Khoan cực kì sảng khoái, Lạc Lạc cũng không câu nệ, sau khi nghênh tiếp vào sau viện cả ba người liền ngồi xuống trò chuyện. Mặc dù hai người Từ Kiêu Đình cùng Lý Thừa Khoan đều là gia thế hiển hách, mà lại thuộc về bất đồng trận doanh, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra dáng vẻ vui cười hòa thuận, Lạc Lạc vô cùng thán phục, đây chính là năng lực bẩm sinh của con ông cháu cha.
Hiện tại tân hoàng lên ngôi, phe cánh chủ đình Vương Nhất có dã tâm cực lớn nhìn như hổ đói đối với chuyện này, tiếc rằng người con trai độc nhất Lý Thuẫn Lý Nhĩ Ngọc một lòng thi văn đối với chuyện công danh quyền thế này cũng không cảm thấy hứng thú, khiến cho chủ đình Vương Hảo nổi trận lôi đình. Cũng may hai vị trắc phi chia nhau sinh ra Lân nhi*, một người đảm nhiệm chức cao tại Lục Phiến Môn, một người là võ tướng Thiên Hộ tiền nhiệm tại địa phương.
(Lân nhi: Ngày xưa nói hễ có đấng vương giả chí nhân ra đời thì có con lân hiện ra.
Thiên hộ: Tên một chức quan võ, đặt ra thời nhà Nguyên (Trung Quốc), đứng đầu 1000 binh, giữ việc phòng vệ địa phương.)
Lý Thừa Khoan này chính là chủ đình Vương thứ tôn, cũng rất được hắn yêu thương, bây giờ đang điều hồi kinh thành. Mà Từ Kiêu Đình thuộc phe cánh thân thích hoàng thái hậu ủng hộ tân hoàng, dĩ nhiên là bất đồng trận doanh.
“Lần này tiểu vương gia tới thành Nguyên Bắc, cần lưu lại mấy ngày?” Hoàn toàn không có mới vừa gặp mặt thì khó xử nói lời không hợp ý, hai người hàn huyên qua loa một lúc, Từ Kiêu Đình liền đặt câu hỏi.
“Lâu thì một tháng, ít thì vài ngày, ta chờ phụ vương phân phó.” Tâm cơ Lý Thừa Khoan không có nhiều như vậy, thuận miệng hỏi: “Từ gia tiêu cục không phải ở thành Trấn Nam sao? Tại sao Từ công tử hàng năm ở chỗ này?”
“Ta thay gia phụ xử lý phân cục ở thành Nguyên Bắc.” Từ Kiêu Đình nói cho qua chuyện.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc hai người rời đi, Lạc Lạc cũng đi ra cửa cùng nhau, đến nhà Mã đại tỷ xem một chút. Mã đại tỷ sắp sinh, Mã bộ đầu cố ý mua một nha đầu mời một ma ma chăm sóc, Lạc Lạc lúc không có chuyện gì làm cũng qua giúp một tay.
Lạc Lạc đặt tay nhẹ nhàng lên trên cái bụng như hình cầu của Mã đại tỷ, cảm nhận sự diệu kỳ khi thai đạp, chân mày nhướn lên.
“Muội tử chờ lúc muội mang thai sẽ biết, bây giờ sờ không thấy đâu.” Mã đại tỷ cười nói.
“Mã đại tỷ, tỷ có cảm giác như thế nào?” Lạc Lạc nghiêng đầu hỏi.
“Cảm giác trong bụng giống với nhân sủi cảo vậy.” Mã đại tỷ đỡ eo ngồi dậy, nhận lấy nước Lạc Lạc đưa tới, ngửa cổ uống hết.
“Mã đại tỷ tỷ chậm một chút, muội nhìn tỷ như vậy cũng thấy sợ đấy.” Lạc Lạc chưa từng thấy một phụ nữ có thai nào mà mạnh bạo như vậy.
Hai người đang nói chuyện, tiếng gõ cửa vang lên. Nha đầu mới mua của nhà Mã đại tỷ Lạc Hồng nhìn cửa, là Lý Mặc. Lý Mặc liếc nhìn Lạc Hồng, vội vàng đỏ mặt vào phòng. “Mã…Mã…Mã đại tỷ, Mã bổ đầu bảo ta thông báo cho tỷ một tiếng, cơm tối cứ ăn trước, trong nha môn có một số việc lặt vặt.”
“Chuyện gì! Bận bịu đến nỗi không về nha.” Mã đại tỷ có chút không vui.
Lý Mặc mặt đỏ bừng, không biết nên trả lời như thế nào, cũng may Lạc Lạc tiếp lời: “Dĩ nhiên là chuyện quan trọng, nếu không lòng Mã đại ca khẳng định sẽ bay trở về.”
“Phải… Phải… là chuyện quan trọng, Mai đại ca còn nói ta nhắn Lạc Lạc muội muội một câu, buổi tối ở đây… ở nhà Mã đại tỷ ngủ, có thể rất khuya hắn mới về được.” Lý Mặc cúi đầu nhìn sang Lạc Lạc.
Lúc này đến lượt Lạc Lạc buồn bực, tiu nghỉu như cà héo không nói thêm gì nữa.
Lý Mặc thấy tâm tình hai nữ nhân không tốt, vội vàng cáo từ: “Ta… Ta…. Ta phải đi tuần phố rồi, trước…. đi trước.”
Nghĩ là tiếp xúc người lạ không sao, Lạc Hồng xấu hổ đưa Lý Mặc đi, sau đấy mới trở vào nhà nấu cơm. Lạc Lạc ăn cơm tối, khéo léo từ chối Mã đại tỷ đang mời ở lại, mà trở về nhà. Làm một nương tử, dù tướng công có về trễ hơn nữa, cũng phải ở nhà chờ. Nếu vừa có việc đã chạy tới nhà người ta ngủ, khi nào mới kéo cái nhà này lên được.
Lạc Lạc khóa chặt cửa, đưa đồ ăn cho lão khất cái, sau đó trở về nhà. Dưới ánh đèn vì Mai Vô Quá mà thêu vá, thuận tiện luyện tập thêu thùa, vì vậy trên phần ngực của y phục Mai Vô Quá nở ra một đóa hoa mai.
Lạc Lạc không hiểu thêu thùa, chỉ dựa vào cảm giác của mình để khâu. Cánh hoa mai trong trí nhớ, cách sắp đặt cứ như vậy, vì thế phần ngực miễn cưỡng xuất hiện một nốt ruồi màu đỏ, tựa như trên ngực hiện lên một cái nút áo. Lạc Lạc nương theo ánh đèn nhìn thật lâu, nghĩ thầm Mai ca ca sẽ không ghét bỏ, với cả cũng là y phục mặc bên trong, người khác sẽ không nhìn thấy, vì vậy thản nhiên gấp gọn y phục, chờ Mai Vô Quá trở về.
Ngồi không cũng nhàm chán, Lạc Lạc bắt đầu đi loanh quanh phòng, một lát lại đếm ‘khoản lớn’ của hai người, một lát lại nhìn y phục của hai người, tính toán nên thêm cái gì nên thu gom cái gì, ra dáng xứng với cái chức tiểu nương tử.
“Nếu như mình biết làm giày thì tốt.” Lạc Lạc lẩm bẩm, đang nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chống cùi chỏ lên trên mặt bàn, nhìn đèn bấc ngẩn người. Ban đêm tại cổ đại thật tẻ nhạt, nhớ ngày đó coi như không xem TV, còn có thể đọc chút tiểu thuyết Tấn Giang* trên máy vi tính hoặc điện thoại di động, hiện tại chỉ có thể như vậy chờ tướng công thôi. Không trách được mỗi nhà đều đông con nhiều cháu, đêm dài đằng đẵng không làm cái đó thì làm cái gì nữa!
(Tấn Giang: Tấn Giang là một trang web văn học mạng, khá nổi tiếng về ngôn tình và đam mỹ.)
Nghĩ đến đó, mặt già Lạc Lạc đỏ lên, mười ngón tay che khuôn mặt nhỏ nhắn len lén cười. Nhanh chóng lớn lên, rồi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Mai ca ca.
Tiểu nhân nhi vừa nghĩ vừa nằm dài trên bàn, một lát sau, tiếng hít thở đều đều vang lên.
Mai Vô Quá cùng mấy nha dịch phụ trách tuần phố nửa đầu hôm, chăm chú quan sát hồi lâu cũng không thấy có gì khác thường, Mai Vô Quá như bị ma xui quỷ khiến lại đi tới nơi Lỗ gia thịt heo, vẫn núp dưới cửa như cũ lắng nghe.
“Tiện nhân, đồ đàn bà dâm đãng, dáng vẻ buông thả của ngươi đâu rồi, mau xuất ra cho ta xem.” Lỗ thịt heo tràn đầy đùa giỡn, tràn đầu vũ nhục mà cười mắng, nhưng cũng không thấy Thúy Liên có chút tiếp đón, chỉ có thể nghe được những âm thanh đứt quãng giống như đang chịu đựng vết thương nặng.
“Trước kia hầu hạ mấy ông kia như thế nào, hả? Đừng có giống như con cá chết, có công phu gì đều sử dụng ra hết cho ta, đừng giả bộ chết.” ‘Chát’, có lẽ là một bàn tay vỗ mạnh lên da, chỉ nghe thấy tiếng Thúy Liên khó chịu ‘khậc’, ngay sau đó lại nhịn xuống, giống như sớm đã có chuẩn bị, hoặc là đã quen thuộc.
“Cho lão tử **, kêu!” Lỗ thịt heo vừa mắng vừa mãnh liệt đụng đụng chạm thân thể Thúy Liên, giống như thịt cùng trứng mềm được đánh lên trên da, bạch bạch vang đều.
Thúy Liên phát ra âm thanh vừa khổ sở lại kỳ quái, cắn chặt môi.
Ngay sau đó là tiếng giường gỗ kẽo kẹt kẽo kẹt kêu lên, giống như bị hai con mãnh thú lôi kéo rung lắc, mệt mỏi không tả nổi.
Mai Vô Quá cảm thấy có tiếp tục nghe cũng không có tác dụng, vì vậy chuẩn bị rời đi, thế nhưng Lỗ thịt heo gần như rống điên cuồng hai tiếng, phòng trở nên yên tĩnh.
‘Chết tiệt’ Mai Vô Quá âm thầm mắng một câu, người này chỉ là kết thúc việc.
‘Chát’, Lỗ thịt heo lại xuống tay. “Nói! Công phu của ta giỏi hay của Vương Tứ giỏi!”
Mai Vô Quá lập tức dừng bước chân, tập trung tinh thần vểnh tai nghe, không dám thở mạnh.
“Khóc, chỉ biết khóc, ngươi trước kia ở Mãn Thúy Lâu ngày nào cũng khóc! Cười cho gia, cười giống như ngày trước.” Lỗ thịt heo chửi rủa xuống giường, ở khắc cuối có vẻ lại đạp Thúy Liên trên giường một cước, lúc này mới đẩy cửa đi ra.
Theo ánh trăng nhìn, Lỗ thịt heo hung tợn, giận run thở phì phò đi thẳng một đường. Đoán là hết giận, lúc này mới trở về nhà, không hề phát hiện Mai Vô Quá trên nóc nhà.
Mai Vô Quá phi một đường trở về, về đến nhà vốn định qua nhà Mã bộ đầu xem xét một chút, nhìn thấy có ánh sáng bên trong phòng mình, vì vậy về phòng xem qua một chút. Dưới ánh sáng lay lắt, tiểu nha đầu nằm dài trên bàn không nhúc nhích. Mai Vô Quá vội vàng bước đến nhẹ nhàng ôm lấy, nhìn góc tay áo hằn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nhân nhi, vừa đau lòng lại vừa buồn cười.
“Không cần… Thanh lâu không cần…” Trong mơ còn nghĩ đến chuyện này, Mai Vô Quá nghe thấy trong lòng một trận ấm áp.
“Mai ca ca, huynh về rồi!” Lạc Lạc vẫn lơ mơ ngủ nhìn khuôn mặt anh tuấn của Mai Vô Quá, hai cánh tay vòng qua cổ hắn, cọ cọ mặt.
“Về rồi, muội sao không ngủ ở nhà Mã đại tỷ, ở nhà một mình không sợ sao?” Mai Vô Quá biết tiểu nha đầu sợ bóng tối.
“Không sợ, muội trưởng thành rồi, chẳng có nương tử nào lại chạy tới nhà người khác ngủ nhờ cả, huynh không ngại nhưng muội xấu hổ mất mặt lắm.” Lạc Lạc nghiêm trang nói.
Mai Vô Quá cười thành tiếng, đỉnh mũi cọ cọ đỉnh mũi của Lạc Lạc: “Hóa ra ngươi cũng biết mất mặt xấu hổ sao!”
“Ý gì hả, cứ như muội mặt dày lắm ấy.” Cặp mắt buồn ngủ của Lạc Lạc lườm một cái, tinh thần lập tức tỉnh táo.
Mai Vô Quá cười nói: “Vậy để huynh nhìn xem rốt cuộc da mặt của muội có dày hay không.” Nói xong liền đưa miệng tiến lại gần, dùng sức mổ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như trứng gà bóc, tay cũng bắt đầu sờ loạn lên.
Lạc Lạc nhớ tới tình cảnh tối hôm qua, mặt già đỏ lên, giãy mạnh khỏi sự ôm ấp của Mai Vô Quá, lắc lắc cái mông nhỏ chạy về phòng mình, nhảy lên giường che kín mình.
Hối hận, Lạc Lạc lập tức hối hận, ai nha nha, quá trẻ con, vừa rồi không nên chạy mất, thế này là thế nào. Lạc Lạc vừa hối hận vừa xấu hổ, cũng may Mai Vô Quá không đi theo đến đây. ‘Nhanh, nhanh đưa ta trở về ngay lập tức.’ Lạc Lạc điên cuồng gầm gừ trong lòng.
“Cởi quần áo ra rồi ngủ tiếp, ca ca giúp muội đóng cửa, ngủ sớm một chút.” Mai Vô Quá cũng sợ bản thân trong nhất thời không nhịn được, đả thương thân thể của nàng, vì vậy ép buộc chính mình không nghĩ nữa.
“Hả?” Lạc Lạc phát ra âm thanh kinh ngạc cùng thất vọng.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Lạc Lạc mở mắt nhìn nóc màn một lát trong bóng tối, đứng dậy cởi quần áo, rồi chui lại vào chăn. Đưa tay sờ sờ ngực của mình, ít nhất cũng được B-cup, mông cũng đã ra hình ra dạng, sang năm, sang năm là ổn rồi.
Mai Vô Quá nhìn Mã bộ đầu đi tới đi lui trong phòng, nhíu mày.
“Hắn nói như thế nào.” Mai Vô Quá hỏi.
“Mắng chúng ta một trận, bảo là vô năng.” Mã bộ đầu thở phì phò ngồi xuống: “Hắn và sư gia cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt cả, đành kêu tuần phố. Mười ngày trôi qua, một chút tiến triển cũng không có.”
“Hắn vẫn còn giấu chuyện này sao?” Mai Vô Quá hỏi tiếp.
“Tất nhiên, hiện tại danh tiếng đương thịnh, hắn lại là quan vừa nhậm chức, sợ có người nắm được yếu điểm.” Mã bộ đầu lắc lắc đầu: “Dân chúng thành Nguyên Bắc thật bất hạnh, Từ tri phủ trước kia đành rằng cũng không vì dân chúng làm chuyện gì, nhưng ít ra không làm chuyện xấu. Người này mới lên được có vài ngày, đã bắt đầu dối trên gạt dưới. Chỉ là lúc này nếu không bắt được hung thủ, ngày dài tháng dài hắn muốn lừa gạt cũng không được, không bắt được càng tốt, tên này có thể nhanh chóng cút khỏi.”
Mã bộ đầu đứng lên, chắp tay sau lưng đi xung quanh. Mai Vô Quá suy nghĩ một chút, vẫn là không nói ra manh mối mình vừa phát hiện, hắn vẫn chưa nghĩ ra cơ hội này tận dụng như thế nào, tạm thời án binh bất động.
Mặc dù Mã bộ đầu không phải người xấu, nhưng Mai Vô Quá cũng phải vì mình mà suy tính, nên vì tương lai của mình và tiểu nha đầu suy tính. Đợi tự nghĩ cho bản thân tốt, nếu như có tiến triển, Mã bộ đầu cũng có thể thơm lây. Căn bản Mã bộ đầu là người thẳng thắn, làm không cẩn thận sẽ đổ bể, do đó vẫn nên xem xét một chút.
Hiện tại tân hoàng lên ngôi, phe cánh chủ đình Vương Nhất có dã tâm cực lớn nhìn như hổ đói đối với chuyện này, tiếc rằng người con trai độc nhất Lý Thuẫn Lý Nhĩ Ngọc một lòng thi văn đối với chuyện công danh quyền thế này cũng không cảm thấy hứng thú, khiến cho chủ đình Vương Hảo nổi trận lôi đình. Cũng may hai vị trắc phi chia nhau sinh ra Lân nhi*, một người đảm nhiệm chức cao tại Lục Phiến Môn, một người là võ tướng Thiên Hộ tiền nhiệm tại địa phương.
(Lân nhi: Ngày xưa nói hễ có đấng vương giả chí nhân ra đời thì có con lân hiện ra.
Thiên hộ: Tên một chức quan võ, đặt ra thời nhà Nguyên (Trung Quốc), đứng đầu 1000 binh, giữ việc phòng vệ địa phương.)
Lý Thừa Khoan này chính là chủ đình Vương thứ tôn, cũng rất được hắn yêu thương, bây giờ đang điều hồi kinh thành. Mà Từ Kiêu Đình thuộc phe cánh thân thích hoàng thái hậu ủng hộ tân hoàng, dĩ nhiên là bất đồng trận doanh.
“Lần này tiểu vương gia tới thành Nguyên Bắc, cần lưu lại mấy ngày?” Hoàn toàn không có mới vừa gặp mặt thì khó xử nói lời không hợp ý, hai người hàn huyên qua loa một lúc, Từ Kiêu Đình liền đặt câu hỏi.
“Lâu thì một tháng, ít thì vài ngày, ta chờ phụ vương phân phó.” Tâm cơ Lý Thừa Khoan không có nhiều như vậy, thuận miệng hỏi: “Từ gia tiêu cục không phải ở thành Trấn Nam sao? Tại sao Từ công tử hàng năm ở chỗ này?”
“Ta thay gia phụ xử lý phân cục ở thành Nguyên Bắc.” Từ Kiêu Đình nói cho qua chuyện.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc hai người rời đi, Lạc Lạc cũng đi ra cửa cùng nhau, đến nhà Mã đại tỷ xem một chút. Mã đại tỷ sắp sinh, Mã bộ đầu cố ý mua một nha đầu mời một ma ma chăm sóc, Lạc Lạc lúc không có chuyện gì làm cũng qua giúp một tay.
Lạc Lạc đặt tay nhẹ nhàng lên trên cái bụng như hình cầu của Mã đại tỷ, cảm nhận sự diệu kỳ khi thai đạp, chân mày nhướn lên.
“Muội tử chờ lúc muội mang thai sẽ biết, bây giờ sờ không thấy đâu.” Mã đại tỷ cười nói.
“Mã đại tỷ, tỷ có cảm giác như thế nào?” Lạc Lạc nghiêng đầu hỏi.
“Cảm giác trong bụng giống với nhân sủi cảo vậy.” Mã đại tỷ đỡ eo ngồi dậy, nhận lấy nước Lạc Lạc đưa tới, ngửa cổ uống hết.
“Mã đại tỷ tỷ chậm một chút, muội nhìn tỷ như vậy cũng thấy sợ đấy.” Lạc Lạc chưa từng thấy một phụ nữ có thai nào mà mạnh bạo như vậy.
Hai người đang nói chuyện, tiếng gõ cửa vang lên. Nha đầu mới mua của nhà Mã đại tỷ Lạc Hồng nhìn cửa, là Lý Mặc. Lý Mặc liếc nhìn Lạc Hồng, vội vàng đỏ mặt vào phòng. “Mã…Mã…Mã đại tỷ, Mã bổ đầu bảo ta thông báo cho tỷ một tiếng, cơm tối cứ ăn trước, trong nha môn có một số việc lặt vặt.”
“Chuyện gì! Bận bịu đến nỗi không về nha.” Mã đại tỷ có chút không vui.
Lý Mặc mặt đỏ bừng, không biết nên trả lời như thế nào, cũng may Lạc Lạc tiếp lời: “Dĩ nhiên là chuyện quan trọng, nếu không lòng Mã đại ca khẳng định sẽ bay trở về.”
“Phải… Phải… là chuyện quan trọng, Mai đại ca còn nói ta nhắn Lạc Lạc muội muội một câu, buổi tối ở đây… ở nhà Mã đại tỷ ngủ, có thể rất khuya hắn mới về được.” Lý Mặc cúi đầu nhìn sang Lạc Lạc.
Lúc này đến lượt Lạc Lạc buồn bực, tiu nghỉu như cà héo không nói thêm gì nữa.
Lý Mặc thấy tâm tình hai nữ nhân không tốt, vội vàng cáo từ: “Ta… Ta…. Ta phải đi tuần phố rồi, trước…. đi trước.”
Nghĩ là tiếp xúc người lạ không sao, Lạc Hồng xấu hổ đưa Lý Mặc đi, sau đấy mới trở vào nhà nấu cơm. Lạc Lạc ăn cơm tối, khéo léo từ chối Mã đại tỷ đang mời ở lại, mà trở về nhà. Làm một nương tử, dù tướng công có về trễ hơn nữa, cũng phải ở nhà chờ. Nếu vừa có việc đã chạy tới nhà người ta ngủ, khi nào mới kéo cái nhà này lên được.
Lạc Lạc khóa chặt cửa, đưa đồ ăn cho lão khất cái, sau đó trở về nhà. Dưới ánh đèn vì Mai Vô Quá mà thêu vá, thuận tiện luyện tập thêu thùa, vì vậy trên phần ngực của y phục Mai Vô Quá nở ra một đóa hoa mai.
Lạc Lạc không hiểu thêu thùa, chỉ dựa vào cảm giác của mình để khâu. Cánh hoa mai trong trí nhớ, cách sắp đặt cứ như vậy, vì thế phần ngực miễn cưỡng xuất hiện một nốt ruồi màu đỏ, tựa như trên ngực hiện lên một cái nút áo. Lạc Lạc nương theo ánh đèn nhìn thật lâu, nghĩ thầm Mai ca ca sẽ không ghét bỏ, với cả cũng là y phục mặc bên trong, người khác sẽ không nhìn thấy, vì vậy thản nhiên gấp gọn y phục, chờ Mai Vô Quá trở về.
Ngồi không cũng nhàm chán, Lạc Lạc bắt đầu đi loanh quanh phòng, một lát lại đếm ‘khoản lớn’ của hai người, một lát lại nhìn y phục của hai người, tính toán nên thêm cái gì nên thu gom cái gì, ra dáng xứng với cái chức tiểu nương tử.
“Nếu như mình biết làm giày thì tốt.” Lạc Lạc lẩm bẩm, đang nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chống cùi chỏ lên trên mặt bàn, nhìn đèn bấc ngẩn người. Ban đêm tại cổ đại thật tẻ nhạt, nhớ ngày đó coi như không xem TV, còn có thể đọc chút tiểu thuyết Tấn Giang* trên máy vi tính hoặc điện thoại di động, hiện tại chỉ có thể như vậy chờ tướng công thôi. Không trách được mỗi nhà đều đông con nhiều cháu, đêm dài đằng đẵng không làm cái đó thì làm cái gì nữa!
(Tấn Giang: Tấn Giang là một trang web văn học mạng, khá nổi tiếng về ngôn tình và đam mỹ.)
Nghĩ đến đó, mặt già Lạc Lạc đỏ lên, mười ngón tay che khuôn mặt nhỏ nhắn len lén cười. Nhanh chóng lớn lên, rồi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Mai ca ca.
Tiểu nhân nhi vừa nghĩ vừa nằm dài trên bàn, một lát sau, tiếng hít thở đều đều vang lên.
Mai Vô Quá cùng mấy nha dịch phụ trách tuần phố nửa đầu hôm, chăm chú quan sát hồi lâu cũng không thấy có gì khác thường, Mai Vô Quá như bị ma xui quỷ khiến lại đi tới nơi Lỗ gia thịt heo, vẫn núp dưới cửa như cũ lắng nghe.
“Tiện nhân, đồ đàn bà dâm đãng, dáng vẻ buông thả của ngươi đâu rồi, mau xuất ra cho ta xem.” Lỗ thịt heo tràn đầy đùa giỡn, tràn đầu vũ nhục mà cười mắng, nhưng cũng không thấy Thúy Liên có chút tiếp đón, chỉ có thể nghe được những âm thanh đứt quãng giống như đang chịu đựng vết thương nặng.
“Trước kia hầu hạ mấy ông kia như thế nào, hả? Đừng có giống như con cá chết, có công phu gì đều sử dụng ra hết cho ta, đừng giả bộ chết.” ‘Chát’, có lẽ là một bàn tay vỗ mạnh lên da, chỉ nghe thấy tiếng Thúy Liên khó chịu ‘khậc’, ngay sau đó lại nhịn xuống, giống như sớm đã có chuẩn bị, hoặc là đã quen thuộc.
“Cho lão tử **, kêu!” Lỗ thịt heo vừa mắng vừa mãnh liệt đụng đụng chạm thân thể Thúy Liên, giống như thịt cùng trứng mềm được đánh lên trên da, bạch bạch vang đều.
Thúy Liên phát ra âm thanh vừa khổ sở lại kỳ quái, cắn chặt môi.
Ngay sau đó là tiếng giường gỗ kẽo kẹt kẽo kẹt kêu lên, giống như bị hai con mãnh thú lôi kéo rung lắc, mệt mỏi không tả nổi.
Mai Vô Quá cảm thấy có tiếp tục nghe cũng không có tác dụng, vì vậy chuẩn bị rời đi, thế nhưng Lỗ thịt heo gần như rống điên cuồng hai tiếng, phòng trở nên yên tĩnh.
‘Chết tiệt’ Mai Vô Quá âm thầm mắng một câu, người này chỉ là kết thúc việc.
‘Chát’, Lỗ thịt heo lại xuống tay. “Nói! Công phu của ta giỏi hay của Vương Tứ giỏi!”
Mai Vô Quá lập tức dừng bước chân, tập trung tinh thần vểnh tai nghe, không dám thở mạnh.
“Khóc, chỉ biết khóc, ngươi trước kia ở Mãn Thúy Lâu ngày nào cũng khóc! Cười cho gia, cười giống như ngày trước.” Lỗ thịt heo chửi rủa xuống giường, ở khắc cuối có vẻ lại đạp Thúy Liên trên giường một cước, lúc này mới đẩy cửa đi ra.
Theo ánh trăng nhìn, Lỗ thịt heo hung tợn, giận run thở phì phò đi thẳng một đường. Đoán là hết giận, lúc này mới trở về nhà, không hề phát hiện Mai Vô Quá trên nóc nhà.
Mai Vô Quá phi một đường trở về, về đến nhà vốn định qua nhà Mã bộ đầu xem xét một chút, nhìn thấy có ánh sáng bên trong phòng mình, vì vậy về phòng xem qua một chút. Dưới ánh sáng lay lắt, tiểu nha đầu nằm dài trên bàn không nhúc nhích. Mai Vô Quá vội vàng bước đến nhẹ nhàng ôm lấy, nhìn góc tay áo hằn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nhân nhi, vừa đau lòng lại vừa buồn cười.
“Không cần… Thanh lâu không cần…” Trong mơ còn nghĩ đến chuyện này, Mai Vô Quá nghe thấy trong lòng một trận ấm áp.
“Mai ca ca, huynh về rồi!” Lạc Lạc vẫn lơ mơ ngủ nhìn khuôn mặt anh tuấn của Mai Vô Quá, hai cánh tay vòng qua cổ hắn, cọ cọ mặt.
“Về rồi, muội sao không ngủ ở nhà Mã đại tỷ, ở nhà một mình không sợ sao?” Mai Vô Quá biết tiểu nha đầu sợ bóng tối.
“Không sợ, muội trưởng thành rồi, chẳng có nương tử nào lại chạy tới nhà người khác ngủ nhờ cả, huynh không ngại nhưng muội xấu hổ mất mặt lắm.” Lạc Lạc nghiêm trang nói.
Mai Vô Quá cười thành tiếng, đỉnh mũi cọ cọ đỉnh mũi của Lạc Lạc: “Hóa ra ngươi cũng biết mất mặt xấu hổ sao!”
“Ý gì hả, cứ như muội mặt dày lắm ấy.” Cặp mắt buồn ngủ của Lạc Lạc lườm một cái, tinh thần lập tức tỉnh táo.
Mai Vô Quá cười nói: “Vậy để huynh nhìn xem rốt cuộc da mặt của muội có dày hay không.” Nói xong liền đưa miệng tiến lại gần, dùng sức mổ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như trứng gà bóc, tay cũng bắt đầu sờ loạn lên.
Lạc Lạc nhớ tới tình cảnh tối hôm qua, mặt già đỏ lên, giãy mạnh khỏi sự ôm ấp của Mai Vô Quá, lắc lắc cái mông nhỏ chạy về phòng mình, nhảy lên giường che kín mình.
Hối hận, Lạc Lạc lập tức hối hận, ai nha nha, quá trẻ con, vừa rồi không nên chạy mất, thế này là thế nào. Lạc Lạc vừa hối hận vừa xấu hổ, cũng may Mai Vô Quá không đi theo đến đây. ‘Nhanh, nhanh đưa ta trở về ngay lập tức.’ Lạc Lạc điên cuồng gầm gừ trong lòng.
“Cởi quần áo ra rồi ngủ tiếp, ca ca giúp muội đóng cửa, ngủ sớm một chút.” Mai Vô Quá cũng sợ bản thân trong nhất thời không nhịn được, đả thương thân thể của nàng, vì vậy ép buộc chính mình không nghĩ nữa.
“Hả?” Lạc Lạc phát ra âm thanh kinh ngạc cùng thất vọng.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Lạc Lạc mở mắt nhìn nóc màn một lát trong bóng tối, đứng dậy cởi quần áo, rồi chui lại vào chăn. Đưa tay sờ sờ ngực của mình, ít nhất cũng được B-cup, mông cũng đã ra hình ra dạng, sang năm, sang năm là ổn rồi.
Mai Vô Quá nhìn Mã bộ đầu đi tới đi lui trong phòng, nhíu mày.
“Hắn nói như thế nào.” Mai Vô Quá hỏi.
“Mắng chúng ta một trận, bảo là vô năng.” Mã bộ đầu thở phì phò ngồi xuống: “Hắn và sư gia cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt cả, đành kêu tuần phố. Mười ngày trôi qua, một chút tiến triển cũng không có.”
“Hắn vẫn còn giấu chuyện này sao?” Mai Vô Quá hỏi tiếp.
“Tất nhiên, hiện tại danh tiếng đương thịnh, hắn lại là quan vừa nhậm chức, sợ có người nắm được yếu điểm.” Mã bộ đầu lắc lắc đầu: “Dân chúng thành Nguyên Bắc thật bất hạnh, Từ tri phủ trước kia đành rằng cũng không vì dân chúng làm chuyện gì, nhưng ít ra không làm chuyện xấu. Người này mới lên được có vài ngày, đã bắt đầu dối trên gạt dưới. Chỉ là lúc này nếu không bắt được hung thủ, ngày dài tháng dài hắn muốn lừa gạt cũng không được, không bắt được càng tốt, tên này có thể nhanh chóng cút khỏi.”
Mã bộ đầu đứng lên, chắp tay sau lưng đi xung quanh. Mai Vô Quá suy nghĩ một chút, vẫn là không nói ra manh mối mình vừa phát hiện, hắn vẫn chưa nghĩ ra cơ hội này tận dụng như thế nào, tạm thời án binh bất động.
Mặc dù Mã bộ đầu không phải người xấu, nhưng Mai Vô Quá cũng phải vì mình mà suy tính, nên vì tương lai của mình và tiểu nha đầu suy tính. Đợi tự nghĩ cho bản thân tốt, nếu như có tiến triển, Mã bộ đầu cũng có thể thơm lây. Căn bản Mã bộ đầu là người thẳng thắn, làm không cẩn thận sẽ đổ bể, do đó vẫn nên xem xét một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook