Nếu phải giúp đỡ Từ Kiêu Đình, Lạc Lạc sẽ không được gặp Mai Vô Quá, vì vậy sau khi giao y phục cho Lý Mặc nhờ đưa hộ, cũng giả vờ nói về nhà trước. Lạc Lạc đi xa, vẫn thấy Lý Mặc giơ cánh tay gầy yếu vẫy vẫy, khẽ mỉm cười, vòng qua nguyệt lượng môn. Ngoài cửa, dáng người Từ Kiêu Đình die.nda`nl^equy:do..n cao lớn tuấn lãng, một thân cẩm phục thêu chim ưng, eo buộc dải lụa khảm ngọc, người khoác áo choàng. Mang chút khí chất công tử bột, mang chút tư thế thiếu nghiêm túc, một đứa bé lớn lên giống như được mọi người xoay quanh, tự nhiên sẽ có loại khí chất coi thường như thế thôi. 

“Ngươi có thể tưởng tượng được rồi nha, không sợ sao?” Từ Kiêu Đình chắp tay sau lưng, săm soi hỏi.

“Không sợ, đi thôi.” Lạc Lạc không phải không sợ, là không muốn nợ ân tình, người này nhiều lần giúp mình như vậy, cũng đã đến lúc báo đáp.

Hai người đi qua hành lang viện, đi tới một nơi yên tĩnh, cây cao dày đặc thấp thoáng trong viện, hiếm bóng người, chỉ có một nam tử già nua mặc y phục vải xám đang quét tuyết.

“Đoàn lão lục!” Từ Kiêu Đình chắp tay sau lưng hét lớn.

Cái người được gọi là Đoàn lão lục thả cây chổi trong tay ra nhẹ nhàng đi tới tựa như u linh: “Từ công tử tới, để quên đồ gì sao?”

“Không phải, ta muốn xem lại một chút.” Từ Kiêu Đình lời ít ý nhiều.

“A, điều này… Được rồi, cũng không cần bẩm báo với Lý tri phủ, dù sao lúc đầu ngài cũng đã tới rồi.” Đoàn lão lục dẫn đường phía trước, đưa hai người về phía cửa phòng hẹp nhỏ.

Lạc Lạc nghĩ sự việc quá mức đơn giản, cảm thấy ban ngày nhìn thi thể không có gì phải sợ, coi như là một bệnh nhân đang say ngủ, lúc thật sự đến nơi này, cái viện yên tĩnh này, cái gian phòng không có một chút khí người sống này, giống như tất cả đều hiện ra một cỗ âm u sợ hãi. Bước chân Lạc Lạc có le^quy'do^n chút không ổn định, không biết là bị lạnh hay bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch.

Từ Kiêu Đình ân cần hỏi: :Như thế nào? Sợ sao? Vậy thôi, quên đi, chúng ta về.”

Lạc Lạc kéo tay áo Từ Kiêu Đình, lắc đầu: “Không sao, nhanh xem qua rồi đi.” Nói xong tiến lên một bước đi vào giữa Đoàn lão lục và Từ Kiêu Đình, trước sau đều có người, cảm giác như vậy sẽ an toàn hơn một chút.

Từ Kiêu Đình bước vội mấy bước theo sau, đứng sít sao ở sau lưng Lạc Lạc.

Cuối đông, khí trời vẫn còn rất lạnh, bên trong phòng khám nghiệm tử thi một mảnh tĩnh lặng, trong không khí xen lẫn cái mùi lạnh lẽo lạ lẫm, khiến người ta muốn nôn mửa. Lạc Lạc đi theo Đoàn lão lục vào trong, trên ván gỗ để một thi thể được đắp vải trắng.

“Cô nương này, cũng đi vào sao?” Đoàn lão lục quay đầu nhìn thấy Lạc Lạc, kinh sợ nhìn Từ Kiêu Đình.

Từ Kiêu Đình khoát tay chặn lại, ý bảo Đoàn lão lục vạch tấm vải trắng ra, sau đó lại gần Lạc Lạc đứng.

Đoàn lão lục yếu ớt quay người lại, vạch tấm vải trắng ra, một xác chết nam nhân hiện ra trước mặt hai người.

“Đắp lên trên người, chỉ lộ mặt thôi.” Từ Kiêu Đình vội vàng từ phía sau che mắt Lạc Lạc, phân phó Đoàn lão lục.

Từ Kiêu Đình bỏ tay khỏi mắt của Lạc Lạc, tiểu nhân nhi cúi đầu rụt cổ nhìn, chỉ thấy thi thể một nam tử trung niên hơi mập xương gò má cao mắt khép hờ, đã xuất hiện le;^e\$quy*^d;on thi ban*, trên mặt mang theo nụ cười, vẻ mặt thỏa mãn. Thấy biểu tình thi thể này cũng không quá kinh khủng, Lạc Lạc không còn căng thẳng nữa.

(Thi ban: những nốt chấm nổi lên trong quá trình phân hủy xác.)

“Rất tốt.” Lạc Lạc quay đầu lại nói.

Từ Kiêu Đình nghe xong gấp gáp muốn đưa nàng ra ngoài, vội nhấc Lạc Lạc lên đi ra ngoài, ra tới ngoài mới đặt Lạc Lạc đứng trên mặt đất tựa như trồng hành. “Đừng sợ, một lát ta sẽ dẫn nàng đi xem ca diễn, mặt người đó còn trắng hơn so với cái mặt này.”

Lạc Lạc bật cười, mắt mày cong cong. “Không sợ, không có kinh khủng như trong tưởng tượng của ta. Mặt hắn thỏa mãn thích ý, tựa hồ rất thoải mái, vẻ mặt không giống trải qua việc gì kinh sợ…”

Từ Kiêu Đình nghe xong thẳng người lên, nhìn lên trời, tự lẩm bẩm: “Không ngoại thương, không nội thương, không có dấu hiệu trúng độc… Đoàn lão lục!” 

“Từ công tử có gì cần phân phó.” Đoàn lão lục chẳng biết từ bao giờ đã nhẹ nhàng đi ra ngoài.

“Đã kiểm tra bên trong l3equy\1do^n$ người chết?” Từ Kiêu Đình nhớ tới dự tính ban đầu trong lòng.

“Đã kiểm tra qua, không có gì không ổn.” Vẻ mặt Đoàn lão lục tự tin.

Từ Kiêu Đình khoanh tay vòng vo tại chỗ, rơi vào trầm tư. Lạc Lạc không muốn quấy rầy hắn, cũng chỉ lẳng lặng đứng.

Qua hồi lâu, gã sai vặt cận thân của Lý tri phủ vội vã đến, sau khi thấy Từ Kiêu Đình mặt mũi tràn đầy tươi cười nói: “Thì ra là Từ công tử ở chỗ này, đại nhân chúng ta còn định đi tìm ngài, đã đến rồi, vậy thì mới đến thiên sảnh nói chuyện.” 

“Ta muốn đưa nàng trở về, sau đó sẽ đi, ta cũng đang có chuyện cần tiếp kiến Lý tri phủ các ngươi.” Từ Kiêu Đình cực kỳ không khiêm nhường, thậm chí có chút ngạo mạn.

“Tự ta trở về, ngươi còn bận việc của ngươi.” Lạc Lạc vội vàng xua tay nhỏ cự tuyệt, trời ạ, nàng không muốn chọc lửa thiêu thân gây phiền phức cho Mai ca ca.

Gã sai vặt lui về phía sau thẳng cổ, nhìn khuôn mặt có chút lúng túng của Lạc lạc, hiểu ý nở nụ cười: “Không vội không vội, Từ công tử khi nào đến ta sẽ thông truyền.”

“Tốt.” Từ Kiêu Đình nói xong liền đi ra ngoài, Lạc Lạc đứng cũng không được mà đi cũng không xong, cuối l#equ&ydo!n cùng vẫn là rời khỏi sân nhỏ trong ánh nhìn chòng chọc của Đoàn lão lục cùng gã sai vặt thân cận.

“Ngươi còn bận việc của ngươi, những điều ta biết cũng đều nói hết cho ngươi rồi, ngươi cũng nên suy nghĩ cẩn thận xem có manh mối gì không, hay là có người muốn hại tiêu cục các ngươi.” Lạc Lạc chạy vượt qua Từ Kiêu Đình nói. 

“Sao quan tâm ta như vậy? Hôm nay nàng đối với ta có chút không giống, không hề gây sự.” Từ Kiêu Đình đùa giỡn cười một tiếng.

“Tất nhiên, lúc ngươi nói chuyện nghiêm túc tất nhiên không thể gây phiền người khác rồi.” Lạc Lạc nghiêm túc nói.

“Ha ha, thì ra trước kia ta rất gây phiền phức cho người khác?” Từ Kiêu Đình nói xong cúi đầu nhìn.

“Cũng không phải đặc biệt gây phiền cho người khác.” Lạc Lạc ngẫm nghĩ chú ý dùng từ, không nên quá đả thương người.

“Tự ta có thể về được, ngươi nhanh đi gặp Lý tri phủ đi.” Lạc Lạc nói xong phất phất tay, làm bộ phải đi. 

“Ít nhất thuê cho ngươi chiếc xe.” Từ Kiêu Đình đi cùng tiểu nhân nhi ra khỏi nha môn.

“Thật ra thì ta vất vả lắm mới ra khỏi cửa, đang nghĩ muốn đi dạo một lát, không muốn buồn chán ngồi trong xe.” Lạc Lạc chớp chớp mắt, nàng cũng không muốn nợ ân tình hắn thêm nữa.

“A, vậy sao, vậy nàng về nhà sớm.” Từ Kiêu Đình thấy không lay chuyển được Lạc Lạc, đành từ bỏ. Bản dđlqđ.com thân thật ra cũng gấp gáp muốn bàn chuyện với Lý tri phủ về việc thủ hạ tiêu sư bỏ mình kia.

Lạc Lạc đáp lời, đi về phía đường phố, quay đầu lại nhìn lên, người kia vẫn còn ở đại môn nhìn mình.

Chính Nguyệt qua đi, không khí hào hứng của nhà nhà vẫn chưa tản mất, trên đường có thể thấy bọn trẻ cầm tiểu pháo chơi đùa đuổi bắt. Lạc Lạc đi tới một hiệu may, chọn ra hai bộ y phục bên trong hơi mỏng chút cho Mai Vô Quá cùng lão khất cái, rồi chọn hai bộ khố phục cho mình. Trừ lần trước Mai Vô Quá mua cho mình tập y mới mặc còn hợp ý chút, những cái khác cũng đã căng chật, Lạc Lạc cúi đầu nhìn ngực của mình, hả hê cười. 

Trong khoảng thời gian này ăn nhiều nhất chính là móng heo, vì để đạt được D-cup, Lạc Lạc phải giở các mánh khóe. Ở kiếp trước không biết những thứ này, bỏ lỡ độ tuổi dậy thì tốt nhất, tại thế giới này phải hành động lúc còn chưa muộn.     

Lạc Lạc mua xong y phục liền kẹp dưới nách, thầm nghĩ sau này mình phải học chút thêu thùa, nghĩ tới nghĩ lui đã đi đến Cầu Hương Trai, mua đủ các loại bánh ngọt, lúc này mới bọc lớn bọc nhỏ trở về. Có tiền thật tốt, hai người bây giờ đủ để có thể tiếp tục cho hắn cùng một tiểu nữ nhân thích đi dạo phố lại có chút ít hư vinh tiêu l3equy'sdo."n xài rồi, mặc dù hơn phân nửa chỗ này đều là từ quy phí mà ra.

Lạc Lạc còn mua một cái gối tiểu hổ cho đứa nhỏ sắp chào đời của Mã đại tỷ, lúc về nhà đi thẳng qua nhà Mã đại tỷ, đến tối trước bữa ăn mới về nhà nấu cơm, Mai Vô Quá sắp về rồi.

Lão khất cái không ngồi ở cửa nhìn trời như mọi ngày, mà lần đầu tiên đợi ở trong phòng. Lạc Lạc vừa định nấu cơm, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

“Vâng, Hiên bá bá.” Lạc Lạc vội vàng nghênh đón ân nhân đi vào. “Mời vào nhà.”

“Ngươi đang nấu cơm? Ta không đi vào, ở chỗ này nhìn một chút.” Hiên Thế Điển chắp tay sau lưng, nhìn tay nhỏ Lạc Lac vén tay áo lên hỏi. 

“Hiên bá bá chịu nhàm chán một mình vậy, ta đi nấu cơm, buổi tối cùng nhau ăn.” Lạc Lạc mang cho Hiên Thế Điển cái ghế con, còn mình thì bắt đầu tất bật công việc.

“Bình thường đều là ngươi nấu cơm sao?” Hiên Thế Điển ngồi lên ghế con, sống lưng thẳng tắp.

“Đúng thế, mỗi ngày Mai ca ca đều làm nhiệm vụ đến mệt, trước kia lúc ta chưa biết nấu cơm với giặt y phục, Mai ca ca le'squy'sdon's càng mệt mỏi hơn.” Trong khi nói chuyện, Lạc Lạc đã thuần thục vo sạch gạo.

“Các ngươi không phải là huynh muội ruột, quen biết nhau như nào.” Hiên Thế Điển nói.

“Nói ra thật dài dòng, chúng ta đều là người có số khổ.” Lạc Lạc không muốn nói cho hắn biết chuyện kỹ viện, vì vậy rẽ hướng khác.

“Hắn, trước kia phải chịu rất nhiều khổ cực?” Giọng nói Hiên Thế Điển ân cần. 

Lạc Lạc nâng người lên, vừa muốn giãi bày rằng Mai Vô Quá không hề ôn hòa, lại càng không muốn hắn bị coi là yếu đuối, vì vậy nói: “Mai ca ca nói chịu nhiều đau khổ đều không coi là gì, huynh ấy đều có thể vượt qua được.” 

Quả nhiên Hiên Thế Điển nhíu chặt chân mày, dáng vẻ giống như rất đồng tình, Lạc Lạc vội rèn sắt khi còn nóng: “Nếu Mai ca ca mà biết võ công, cũng sẽ không bị người khi dễ, ai.”

Hiên Thế Điển giương mắt nhìn, tiểu nhân nhi đã bắt đầu rửa rau, nước giếng đặt ở trong nhà ấm suốt một ngày không bị đóng thành băng, nhưng ở phòng ngoài rửa rau, đôi tay nhỏ bé vẫn bị cóng đến đỏ bừng.

“Sẽ không có cửa cho người khác khi dễ đâu.” Hiên Thế Điển đứng lên, nói với Lạc Lạc: “Ngươi có muốn học võ hay không?”

“Ta không học được rồi, nếu như Hiên bá bá không chê, dạy Mai ca ca ta đi, huynh ấy rất thông mình, vừa học là hiểu.” Lạc Lạc hưng phấn đứng lên, không nghĩ Hiên Thế Điển mắc câu lêjquiyduon nhanh như vậy.

Hiên Thế Điển ngừng một chút, tựa như đang suy nghĩ điều gì, Lạc Lạc cứ như vậy đứng không nói lời nào, không cho hắn trở về hoặc có cơ hội cự tuyệt.

“Tốt.” Hiên Thế Điển cuối cùng cũng nói ra những lời này.

Lời còn chưa dứt, Mai Vô Quá mở cửa vào viện.

“Mai ca ca, Mai ca ca, huynh mau bái sư, Hiên bá bá đồng ý dạy võ công cho huynh rồi.” Lạc Lạc vội vã chứng thực chuyện này, gấp rút chạy tới lôi kéo cánh tay Mai Vô Quá nói líu ríu.

Mới về nhà nhìn thấy người này, Mai Vô Quá chợt cảm thấy cúc hoa siết chặt, kẹp chân đi tới, cười nói với Hiên Thế Điển: “Xá muội còn nhỏ không hiểu chuyện, nàng không biết đã bái sư thì sẽ không thể bái tiếp nữa, Hiên bá bá ngàn vạn lần đừng để bụng.”

“Huynh đã bái sư rồi sao?” Lạc Lạc trợn to hai mắt hỏi. Hiên Thế Điển nghe lời này cũng không có chút phản ứng, chỉ hơi hơi gật đầu một cái.

“Đúng rồi, muội không biết thôi.” Mai Vô Quá vội vàng ngăn đề tài, Lạc Lạc làm xong cơm, mời Hiên Thế Điển ngồi lên ghế.

“Ở nha môn làm nhiệm vụ, vẫn còn, vất vả sao?” Hiên Thế Điển tán gẫu với Lạc Lạc mấy câu, liền hỏi Mai Vô Quá vẫn không nói một lời.

“Cũng may, tốt lắm.” Mai Vô Quá không muốn nói chuyện nhiều, chỉ qua loa khách khí.

“Kỳ thật công môn và võ lâm dđlqđ.com giống nhau, đều có chính có tà.” Hiên Thế Điển thẳng lưng, tựa hồ sắp thao thao bất tuyệt.

“Đúng, đúng.” Mai Vô Quá vẫn tiếp tục miễn cưỡng khách khí, dù sao người này cũng đã cứu mình và tiểu nha đầu một mạng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương