Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký
-
Chương 23-2: Tình khó mà điều khiển (hạ)
Hai người làm thức ăn, Lạc Lạc đưa một ít qua cho Mã đại tỷ liền trở về viện xem Mai Vô Quá luyện công. Mai Vô Quá luyện mấy cái liền không luyện nữa, nói là muốn đi ngủ sớm. Lạc Lạc cảm thấy hắn có chút trầm thấp, tắm rửa xong yên lặng chuẩn bị nước mới cho hắn, liền ngồi bên ngoài màn chơi cùng tóc. Viện tử này chỉ có một gian phòng, hai huynh muội khi tắm chỉ treo một tấm màn lên là xong, Mai Vô Quá luôn nghĩ có tiền sẽ thuê một căn phòng hoặc trực tiếp mua lại, tiểu nha đầu cũng không cần chịu khổ cùng hắn.
Lạc Lạc cũng không quan tâm mấy thứ này, nói thật ra, ở xã hội hiện đại cái gì mà nàng không gặp qua? Ở nơi này cổ đại cho dù là hoàng cung, ở trong mắt Lạc Lạc chẳng qua cũng chỉ là như thế. Từng theo Lý ca ca đi thăm cố cung, thấy sàng phô của Từ Hi cũng chỉ mềm hơn dày hơn bình thường một chút, mùa đông cần trải gấp ba, mùa xuân trải ra gấp hai, mùa hè một lớp, trên đệm mềm chỉ phủ một lớp thảm lụa. Nếu chỗ này không có điều hòa, kia trải cái gì cũng không sao cả.
Đối với việc gian phòng, Lạc Lạc càng thêm cầu cũng không được, ở hiện đại nàng rất nhát gan, không dám ngủ một mình, bất đắc dĩ Lý ca ca chết sống đem nàng về phòng mình, không biết đã bị dọa khóc mấy lần rồi. Bây giờ đã giải quyết được vấn đề không dám ngủ một mình của nàng, thỉnh thoảng còn có thể ăn bớt chút đậu hũ, đặc biệt là khi Mai Vô Quá đi tắm, Lạc Lạc thường kiếm cớ vọt vào nhìn một thân cơ ngực này chảy nước miếng, thật là cảnh đẹp ý vui. Không được hoàn mỹ chính là vấn đề nhà cầu rất làm người ta đau đầu, nhưng Lạc Lạc đã sớm tiếp nhận thực tế, bồn cầu tự hoại cũng đành chịu, chính là trong hoàng cung cũng dùng nhà cầu như vậy.
Lạc Lạc chơi đùa mái tóc còn ướt, con ngươi chuyển một vòng liền nghĩ tới chuyện không đứng đắn. “A? Cây trâm tán châu của muội đâu? Chính là cái ca ca mua cho muội ấy.” Nói xong vén mắt mở to mắt đắm đuối nhìn.
“Quỷ nha đầu, lại không nhớ được!” Mai Vô Quá trong lúc cuống quýt dùng hai tay bảo vệ trước ngực mình, ngồi xổm xuống nói.
“Không nhớ được cái gì? A, vậy chờ ca ca tắm xong muội lại tìm.” Lạc Lạc làm bộ như vô ý để màn xuống, Mai Vô Quá thở phào nhẹ nhõm, buông hai tay ra ngồi thẳng lên.
“Nhưng muội sợ cây trâm dính nước, đó là cây trâm muội thích nhất.” Lạc Lạc chợt vung màn lên, còn đi về phía trước một bước, mới vừa rồi có hơi nước, nhìn không rõ lắm.
Mai Vô Quá bị dọa sợ đến lại bảo vệ trước ngực ngồi xuống, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhìn trái nhìn phải một lượt, đưa tay cầm cây trâm bên dũng thả ra xa xa. “Lần này được chưa? Nhanh lau khô tóc muội đi!”
Lạc Lạc nuốt một ngụm nước bọt, cười hắc hắc buông màn xuống, trong đầu vẫn còn nhớ tới cơ ngực đầy nước kia.
Mai Vô Quá tắm xong mặc áo ra ngoài, thấy tiểu nha đầu đang ngồi trên ghế con cười khúc khích đùa nghịch đuôi tóc mình, vì vậy lắc đầu mộ cái đi tới gỡ giúp nàng. “Trời càng ngày càng lạnh, về sau đi tắm sớm, tránh để tóc ướt đi ngủ sẽ bị cảm lạnh.”
Lạc Lạc gật đầu một cái, nghĩ một chút về việc Tích Yên mệt mỏi ra bệnh, nghĩ một chút về thái độ của Trương Bộ đầu, đột nhiên tâm sinh một hồi không đành lòng, ỉu xìu không muốn nói chuyện. Hai người lát sau liền lên giường của mình ngủ, Lạc Lạc nằm trên giường không ngủ được, ngẫm nghĩ bệnh của Tích Yên không phải bệnh bạch cầu là tốt rồi, mệt nhọc có thể chậm rãi điều dưỡng. Lạc Lạc cảm thấy thư thái hơn, lại bắt đầu muốn sỗ sàng, vì vậy cọ xuống giường đi tới bên giường Mai Vô Quá.
Mai Vô Quá cũng chưa ngủ được, đang trợn tròn mắt nghĩ tâm sự, thấy Lạc Lạc tới đây, không đuổi nàng về như ngày thường mà giơ một tay ôm nàng lên giường. “Thế nào còn chưa ngủ? Hả?”
Lạc Lạc đang vui vẻ Mai Vô Quá không có đuổi mình trở về, chỉ cảm thấy một cỗ hơi thở nồng đậm quét trên trán nàng, ngay sau đó liền bị ôm vào ngực thật chặt.
“Muội đang lo lắng cho Tích Yên tỷ tỷ, muội muốn ngày mai đi thăm nàng, có được hay không?” Lạc Lạc vừa nói vừa chen lấn vào trong ngực Mai Vô Quá.
“Ngày khác huynh dẫn muội đi, muội không được đi một mình.” Mai Vô Quá không chút nghĩ ngợi, vừa nói vừa dùng cằm cọ cọ trán Lạc Lạc.
“Muội cùng Mã đại tỷ đi nhé? Sẽ không có nguy hiểm, muội sẽ về sớm.” Lạc Lạc có chút nhột, lại cọ cọ vào cằm Mai Vô Quá.
Mai Vô Quá suy nghĩ một chút, ‘ừ’ một tiếng coi như là đáp.
Lạc Lạc thừa cơ ôm lấy eo Mai Vô Quá, cảm thấy hắn không phản ứng gì, tựa như đang có tâm sự, vì vậy được voi vòi tiên lại nhích lại gần người hắn.
“Tên họ Từ đó.” Mai Vô Quá nói xong ngừng lại, muốn nói lại thôi.
“Họ Từ thế nào? Là đáng ghét một chút, nhưng không phải người xấu, ca ca có thể giao kết với hắn, nhưng là với Trương Bộ đầu thì cần cẩn thận một chút, người nọ tâm thuật bất chính, đa nghi giảo hoạt lại tham lam, ca ca bớt lui tới với hắn.” Lạc Lạc nói xong dán cái miệng nhỏ nhắn lên cơ ngực Mai Vô Quá.
“Đáng ghét một chút? Muội không phải thích hắn sao?” Mai Vô Quá không chú ý thân thể bị xâm hại, chỉ chú ý nửa câu đầu của Lạc Lạc.
“Không có gì là có thích hay không, người nào tốt với ca ca muội liền thích người đó, người nào không tốt với ca ca muội liền ghét.” Lạc Lạc lại nắm thật chặt cánh tay.
“Quỷ nha đầu, thật biết dỗ Mai ca ca vui vẻ.” Mai Vô Quá bất đắc dĩ cười cười, tâm tình đột nhiên tốt hơn nhiều, lúc này mới phát hiện ra mình bị Lạc Lạc ôm thật chặt, trước ngực giống như có một đoàn mềm mại hơi nổi lên dán lên người mình.
‘Chết tiệt! Tiểu nha đầu đã lớn.’ Mai Vô Quá trong lòng thầm kêu, cảm thụ hai luồng mềm mại nhu nhu, nhịn không được đại não kích thích, phía dưới có chút phản ứng, vì vậy vội vàng kéo tay Lạc Lạc ra.
“Lạc Lạc, buông ra chút, ca ca sắp thở không nổi.” Mai Vô Quá không thể nói thẳng ra.
“Thở không nổi sao? Muội tới nhìn một chút.” Lạc Lạc nghịch ngợm ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn dán vào mũi Mai Vô Quá. “Rất tốt a, hô hấp bình thường, muội đã nói rồi, muội lấy đâu ra sức lực lớn như vậy.
“Lạc Lạc.” Mai Vô Quá mở miệng nói chuyện vừa đúng lúc chạm đến cái miệng nhỏ nhắn ấm áp mềm mềm, đột nhiên cảm thấy phía dưới có chút trướng, điều chỉnh giọng nói một chút vội đẩy miệng nhỏ ra nói: “Chớ bướng bỉnh, mau buông tay, đều đã lớn rồi.”
Lạc Lạc cũng không quan tâm mấy thứ này, nói thật ra, ở xã hội hiện đại cái gì mà nàng không gặp qua? Ở nơi này cổ đại cho dù là hoàng cung, ở trong mắt Lạc Lạc chẳng qua cũng chỉ là như thế. Từng theo Lý ca ca đi thăm cố cung, thấy sàng phô của Từ Hi cũng chỉ mềm hơn dày hơn bình thường một chút, mùa đông cần trải gấp ba, mùa xuân trải ra gấp hai, mùa hè một lớp, trên đệm mềm chỉ phủ một lớp thảm lụa. Nếu chỗ này không có điều hòa, kia trải cái gì cũng không sao cả.
Đối với việc gian phòng, Lạc Lạc càng thêm cầu cũng không được, ở hiện đại nàng rất nhát gan, không dám ngủ một mình, bất đắc dĩ Lý ca ca chết sống đem nàng về phòng mình, không biết đã bị dọa khóc mấy lần rồi. Bây giờ đã giải quyết được vấn đề không dám ngủ một mình của nàng, thỉnh thoảng còn có thể ăn bớt chút đậu hũ, đặc biệt là khi Mai Vô Quá đi tắm, Lạc Lạc thường kiếm cớ vọt vào nhìn một thân cơ ngực này chảy nước miếng, thật là cảnh đẹp ý vui. Không được hoàn mỹ chính là vấn đề nhà cầu rất làm người ta đau đầu, nhưng Lạc Lạc đã sớm tiếp nhận thực tế, bồn cầu tự hoại cũng đành chịu, chính là trong hoàng cung cũng dùng nhà cầu như vậy.
Lạc Lạc chơi đùa mái tóc còn ướt, con ngươi chuyển một vòng liền nghĩ tới chuyện không đứng đắn. “A? Cây trâm tán châu của muội đâu? Chính là cái ca ca mua cho muội ấy.” Nói xong vén mắt mở to mắt đắm đuối nhìn.
“Quỷ nha đầu, lại không nhớ được!” Mai Vô Quá trong lúc cuống quýt dùng hai tay bảo vệ trước ngực mình, ngồi xổm xuống nói.
“Không nhớ được cái gì? A, vậy chờ ca ca tắm xong muội lại tìm.” Lạc Lạc làm bộ như vô ý để màn xuống, Mai Vô Quá thở phào nhẹ nhõm, buông hai tay ra ngồi thẳng lên.
“Nhưng muội sợ cây trâm dính nước, đó là cây trâm muội thích nhất.” Lạc Lạc chợt vung màn lên, còn đi về phía trước một bước, mới vừa rồi có hơi nước, nhìn không rõ lắm.
Mai Vô Quá bị dọa sợ đến lại bảo vệ trước ngực ngồi xuống, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhìn trái nhìn phải một lượt, đưa tay cầm cây trâm bên dũng thả ra xa xa. “Lần này được chưa? Nhanh lau khô tóc muội đi!”
Lạc Lạc nuốt một ngụm nước bọt, cười hắc hắc buông màn xuống, trong đầu vẫn còn nhớ tới cơ ngực đầy nước kia.
Mai Vô Quá tắm xong mặc áo ra ngoài, thấy tiểu nha đầu đang ngồi trên ghế con cười khúc khích đùa nghịch đuôi tóc mình, vì vậy lắc đầu mộ cái đi tới gỡ giúp nàng. “Trời càng ngày càng lạnh, về sau đi tắm sớm, tránh để tóc ướt đi ngủ sẽ bị cảm lạnh.”
Lạc Lạc gật đầu một cái, nghĩ một chút về việc Tích Yên mệt mỏi ra bệnh, nghĩ một chút về thái độ của Trương Bộ đầu, đột nhiên tâm sinh một hồi không đành lòng, ỉu xìu không muốn nói chuyện. Hai người lát sau liền lên giường của mình ngủ, Lạc Lạc nằm trên giường không ngủ được, ngẫm nghĩ bệnh của Tích Yên không phải bệnh bạch cầu là tốt rồi, mệt nhọc có thể chậm rãi điều dưỡng. Lạc Lạc cảm thấy thư thái hơn, lại bắt đầu muốn sỗ sàng, vì vậy cọ xuống giường đi tới bên giường Mai Vô Quá.
Mai Vô Quá cũng chưa ngủ được, đang trợn tròn mắt nghĩ tâm sự, thấy Lạc Lạc tới đây, không đuổi nàng về như ngày thường mà giơ một tay ôm nàng lên giường. “Thế nào còn chưa ngủ? Hả?”
Lạc Lạc đang vui vẻ Mai Vô Quá không có đuổi mình trở về, chỉ cảm thấy một cỗ hơi thở nồng đậm quét trên trán nàng, ngay sau đó liền bị ôm vào ngực thật chặt.
“Muội đang lo lắng cho Tích Yên tỷ tỷ, muội muốn ngày mai đi thăm nàng, có được hay không?” Lạc Lạc vừa nói vừa chen lấn vào trong ngực Mai Vô Quá.
“Ngày khác huynh dẫn muội đi, muội không được đi một mình.” Mai Vô Quá không chút nghĩ ngợi, vừa nói vừa dùng cằm cọ cọ trán Lạc Lạc.
“Muội cùng Mã đại tỷ đi nhé? Sẽ không có nguy hiểm, muội sẽ về sớm.” Lạc Lạc có chút nhột, lại cọ cọ vào cằm Mai Vô Quá.
Mai Vô Quá suy nghĩ một chút, ‘ừ’ một tiếng coi như là đáp.
Lạc Lạc thừa cơ ôm lấy eo Mai Vô Quá, cảm thấy hắn không phản ứng gì, tựa như đang có tâm sự, vì vậy được voi vòi tiên lại nhích lại gần người hắn.
“Tên họ Từ đó.” Mai Vô Quá nói xong ngừng lại, muốn nói lại thôi.
“Họ Từ thế nào? Là đáng ghét một chút, nhưng không phải người xấu, ca ca có thể giao kết với hắn, nhưng là với Trương Bộ đầu thì cần cẩn thận một chút, người nọ tâm thuật bất chính, đa nghi giảo hoạt lại tham lam, ca ca bớt lui tới với hắn.” Lạc Lạc nói xong dán cái miệng nhỏ nhắn lên cơ ngực Mai Vô Quá.
“Đáng ghét một chút? Muội không phải thích hắn sao?” Mai Vô Quá không chú ý thân thể bị xâm hại, chỉ chú ý nửa câu đầu của Lạc Lạc.
“Không có gì là có thích hay không, người nào tốt với ca ca muội liền thích người đó, người nào không tốt với ca ca muội liền ghét.” Lạc Lạc lại nắm thật chặt cánh tay.
“Quỷ nha đầu, thật biết dỗ Mai ca ca vui vẻ.” Mai Vô Quá bất đắc dĩ cười cười, tâm tình đột nhiên tốt hơn nhiều, lúc này mới phát hiện ra mình bị Lạc Lạc ôm thật chặt, trước ngực giống như có một đoàn mềm mại hơi nổi lên dán lên người mình.
‘Chết tiệt! Tiểu nha đầu đã lớn.’ Mai Vô Quá trong lòng thầm kêu, cảm thụ hai luồng mềm mại nhu nhu, nhịn không được đại não kích thích, phía dưới có chút phản ứng, vì vậy vội vàng kéo tay Lạc Lạc ra.
“Lạc Lạc, buông ra chút, ca ca sắp thở không nổi.” Mai Vô Quá không thể nói thẳng ra.
“Thở không nổi sao? Muội tới nhìn một chút.” Lạc Lạc nghịch ngợm ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn dán vào mũi Mai Vô Quá. “Rất tốt a, hô hấp bình thường, muội đã nói rồi, muội lấy đâu ra sức lực lớn như vậy.
“Lạc Lạc.” Mai Vô Quá mở miệng nói chuyện vừa đúng lúc chạm đến cái miệng nhỏ nhắn ấm áp mềm mềm, đột nhiên cảm thấy phía dưới có chút trướng, điều chỉnh giọng nói một chút vội đẩy miệng nhỏ ra nói: “Chớ bướng bỉnh, mau buông tay, đều đã lớn rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook