Mai Vô Quá đi trở về cái sân nhỏ kia, bóng cây đổ xuống loang lổ trên mái hiên, đổ trên ván cửa. Đẩy cửa ra, cô nương kia vẫn lẳng lặng ngồi ở bên giường.

"Ngươi tin ta sao?" Mai Vô Quá nói thẳng vào vấn đề.

"Tin." Lạc Lạc khéo léo trả lời. Nói đùa, Lạc Lạc dám nói không tin sao? Nam nhân này sao lại trở lại! Thay đổi chủ ý rồi chăng!

"Tốt lắm, ta cứu ngươi ra ngoài. Nhưng ta cảnh cáo ngươi trước, ta không phải là người lương thiện gì, ta cứu ngươi thì ngươi phải báo đáp ta." Mai Vô Quá đi vào phòng, đứng trước mặt Lạc Lạc, hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Lạc Lạc." Lạc Lạc cười cười, vẻ mặt nhìn như hồn nhiên ngây thơ, thế nhưng trong lòng lại đang tính toán, có thể ra ngoài lúc nào cũng tốt, chuyện sau đó cứ đi một bước tính một bước đi.

"Họ gì?" Mai Vô Quá cố ý hỏi cứng rắn, hắn muốn tạo uy tín, như vậy mọi người mới có thể sợ hắn.

"Lạc, cha ta ngại phiền phức, liền đặt cho ta họ Lạc danh Lạc." Lạc Lạc có chút xấu hổ nói. Mỗi khi trả lời bạn học về vấn đề này, ngay lúc đó đều phải nhận một phen châm chọc, nhưng mà hắn lại không cười nàng.Lạc Lạc nghĩ thầm, xem ra bộ dáng là người tốt,.

Lúc này Mai Vô Quá nhớ tới phụ mẫu của chính mình nên có chút mất mác. Từ khi hiểu chuyện thì chưa từng thấy qua bọn họ, nghe người ta đó nói phụ thân của mình đã chết, mẫu thân từ bỏ mình.

"Ta gọi là Mai Vô Quá." Nói xong từ trong lồng ngực lấy ra một cái bình nhỏ......

********

Bên trong kỹ viện, một trận âm thanh ồn ào. 

"Ai nha!!! Vị công tử này! Đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Các cô nương ở chỗ ta đều vô cùng sạch sẽ, không có chuyện nhiễm bệnh.Đặc biệt là tiểu nha đầu này, vẫn còn là con chim non, làm sao có thể có bệnh được !" Vẻ mặt tú bà như đưa đám lấy hai tay vỗ đùi nói.

"Vậy toàn thân và mặt mày của lão tử đều đầy mụn nhọt là chuyện gì xảy ra ? Ngươi xem ngươi cho ta cái mặt hàng như thế này, từ mặt mày đến toàn thân đều mụn nhọt. Nếu hôm hay ngươi không cho ta một câu trả lời thỏa đáng ta liền ở dưới cầu Bắc Uyên kể chuyện này với bạn hữu. Nói cho cùng thì chuyện gì đã xảy ra ?" Mai Vô Quá ngồi ở ghế dựa, bắt chéo chân, làm ra một dáng vẻ không thể bỏ qua.

Tú bà nghe xong tức giận không nhịn được, muốn tiến lên trút cơn giận lên Lạc Lạc. Nhưng khi bà ta nhìn đến gương mặt nhỏ nhắn kia loang lổ, điểm điểm mụn đỏ liền thấy khiếp sợ, đành phải nhịn xuống. ."Công tử, ngươi xem như là một hiểu lầm, chúng ta cũng không thu tiền bạc người, lần sau đến đây để ngươi giá của khách quen có được hay không?"

"Hiểu lầm? Ngươi nói một tiếng hiểu lầm thì mụn nhọt trên mặt ta có thể tốt lên sao? Ta nói với thầy lang một tiếng hiểu lầm hắn liền coi ta không bị bệnh sao?" Mai Vô Quá bật mình đứng thẳng lên, chỉ vào gương mặt tuấn tú của chính mình trừng hai mắt.

"Việc này. . . . . . Công tử, đây là hai trăm văn, ngươi lấy đi coi như bồi bổ thân thể, chỉ là cô nương nơi này của chúng ta đều là sạch sẽ, người vạn lần đừng nói lung tung." Tròng mắt tú bà ừng ực chuyển một cái, từ trên người lấy ra một túi tiền đưa cho Mai Vô Quá.

"Coi như lão tử xui xẻo, được, vẫn là cô nương Vạn Hoa lâu tốt, lão tử sẽ không trở lại đây." Mai Vô Quá cầm lấy túi tiền ước chừng. Quay đầu mắt hung tợn nhìn Lạc Lạc nói: "Nữ nhân này hại ta bị bệnh, ta không thể không trừng trị nàng, tú bà, ta muốn mang nàng đi!"

"Được! Công tử  xin người cứ tự nhiên!" Tú bà hận không thể làm nữ nhân nhiễm bệnh này nhanh chóng biến mất, sau đó dọn dẹp tốt phòng này , bệnh lạ lây nhiễm xuất hiện cũng không phải là chuyện đùa .

"Khế ước bán thân của nàng ta!" Mai Vô Quá đưa tay.

"Đây là do ta nhặt được ở dưới cầu, gần chết đói, không có khế ước bán thân." Tú bà đưa ra một nụ cười chột dạ.

"Nguyên lai là che giấu dân lành, việc này nếu là bẩm báo quan phủ thì ngươi chẳng phải đẹp mặt rồi sao." Mai Vô Quá cười hì hì.

"Xem người nói kìa , chẳng qua nhìn thương cảm không đành lòng để cho nàng đói chết, không phải che giấu, giờ mới nhớ lại là ngày mai phải mang đến quan phủ a." Tú bà nói xạo.

Mai Vô Quá nhìn thời khắc mấu chốt không sai biệt lắm , tiếp tục dây dưa sợ đối phương phát hiện. Có thể quản được người trong kỹ viện nhất định có chút bối cảnh, mới vừa rồi chẳng qua bất ngờ muốn trêu chọc một chút, không cần thiết  phải phiền toái. Lúc này đối với hắn hữu cầu tất ứng, nếu là thật sự làm quá, chỉ sợ đối phương cũng không để cho hắn chiếm tiện nghi. "Coi như quên đi, lão tử chẳng muốn quản. Chẳng qua nữ nhân này, ta tất nhiên phải mang đi."

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề. . . . . ." Tú bà cũng muốn nhanh chóng xử lý  Lạc Lạc.

Tú bà phất tay đưa tiễn ngay trước cửa kỹ viện, nhìn hai người đi xa , lau lau mồ hồi trên trán.

******



"Đây, ngày mai mụn đỏ sẽ tan đi, ngươi cầm năm văn này, còn lại  của ta. Dược là của ta, chủ ý cũng là ta đề nghị , cho ngươi như thứ này tính ra cũng nhiều  rồi." Mai Vô Quá lấy ra năm miếng đồng tiền.

"Không cần, ta còn muốn báo đáp ngươi, sao có thể muốn tiền của ngươi." Lạc Lạc bắt tay ra phía sau không có nhận. Nàng thay đổi chủ ý , tại thời đại xa lạ này, chính mình rất khó tiếp tục cuộc sống. Nam nhân trước mắt này xem ra không phải người xấu, chẳng bằng chính mình tiếp tục trang cô bé. Bây giờ mình còn cần hắn chiếu cố, cho đến khi có khả năng tự lo cuộc sống.

"Ặc, việc này cũng đúng. Vậy ta muốn ngươi đi theo làm công việc  a... giặt quần áo, nấu cơm được không?" Mai Vô Quá nghĩ tiểu nha đầu như vậy cũng ăn củng không tốn tiền bạc nhiều, lưu lại còn có thể làm việc cho chính mình, cũng không chịu thiệt.

"Làm được, ta có thể làm." Lạc Lạc nở ra một nụ cười, nàng không hiểu tại sao muốn tin tưởng hắn, không hiểu tại sao tín nhiệm hắn, có thể là bởi vì tướng mạo của hắn chính trực đi. Mai Vô Quá cười đắc ý, ảo tưởng cuộc sống của chính mình sau này có tiểu nha đầu nô dịch mà vừa lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương