Điện thoại lại đổ chuông, giọng Đinh Việt gấp gáp nói: “Phước Sinh, em đừng tức giận, anh đang đợi em ở cổng nhà em, nghe anh giải thích được không?”.

“Được”.

Không có gì tốt hơn thế này nữa. Đinh Việt là người tôi thích, những lời anh ấy nói khiến tôi vô cùng tự tin về anh ấy. Cho dù Hạ Trường Ninh có phá hoại, cướp điện thoại của tôi và ăn nói linh tinh thì chí ít Đinh Việt cũng không bị những lời của hắn đánh gục, vẫn gọi điện thoại tới như bình thường.

Tôi nhìn Hạ Trường Ninh và mỉm cười: “Anh thích em là việc của anh, còn em có bạn trai rồi”.

Hạ Trường Ninh nhìn tôi, không tức giận mà ngược lại còn thản nhiên nói: “Phước Sinh, ý em là anh có thể cạnh tranh với bạn trai em?”.

Tôi thực sự nghi ngờ giữa tôi và Hạ Trường Ninh rốt cuộc ai giỏi tiếng Trung hơn. Khả năng ngắt câu ngắt chữ của hắn quá giỏi. Hoặc là tư duy logic của hắn không phải của người bình thường.

“Hạ Trường Ninh, em không chơi trò hai chân đạp hai thuyền được. Em sẽ nói cho Đinh Việt hết mọi chuyện. Em tin anh ấy sẽ chẳng để ý đến hành động vô lại của anh đâu, càng không thể…”.

Hạ Trường Ninh ngắt lời tôi: “Nếu đã như thế thì em lo cái gì chứ?”.

Đương nhiên là tôi sợ hắn phá hoại, sợ hắn to mồm gây sự phá hỏng tất cả. Tôi thực sự đã hết cách, giọng nói cũng đã mềm mỏng lắm rồi. Tôi thở dài, nói: “Hạ Trường Ninh, em chỉ là một người bình thường. Em thích Đinh Việt, thích anh ấy làm bạn trai em. Nếu anh muốn bám lấy em thì em cũng đành chịu, em không muốn có hiểu nhầm giữa anh và Đinh Việt. Vì thế mong anh đừng đến tìm em nữa, được không?”.

Bị người ta từ chối đến mức này, tôi cũng đã công nhận Đinh Việt là bạn trai mình, không thể hiểu được tại sao Hạ Trường Ninh vẫn bám lấy tôi như thế, hắn thực sự không có tự trọng hay sao?

“Đi đi, anh đưa em về nhà”. Hạ Trường Ninh không trả lời câu hỏi của tôi, ngay cả sắc mặt cũng không hề thay đổi.

Tôi đứng im bất động, hôm nay mà không nhận được câu trả lời rõ ràng từ hắn, không giải quyết rõ việc này thì sau này hối hận cũng không kịp.

“Không muốn đi? Được, hôm nay em không đồng ý làm bạn gái anh thì đừng đi nữa”. Hắn ngồi xuống, châm một điếu thuốc và liếc mắt nhìn tôi.

Tôi mím chặt môi không nói gì cả, cầm túi xách và đi ra ngoài, mặc kệ hắn. Tôi chỉ chắc chắn một điều rằng, chỉ cần Đinh Việt có thể kiên cường thì cho dù Hạ Trường Ninh có làm gì đi nữa thì chỉ cần coi hắn như một thằng hề, không quan tâm là được rồi. Lâu dần hắn cảm thấy chán là sẽ từ bỏ thôi.

“Bảy, đóng cửa hàng!” Hạ Trường Ninh kêu lên một tiếng.

Tôi thấy có một người đi ra từ sau quầy, là cậu thanh niên tên Bảy ở quán trà mà tôi đã gặp. Lúc này tôi mới để ý cả quán ăn chỉ có một bàn của chúng tôi. Bảy khoát tay một cái là tất cả phục vụ trong quán lùi hết ra ngoài cửa, kéo hết rèm cửa xuống. Động tác rất nhanh, rất đều, giống như đã được huấn luyện trong thời gian dài.

Tôi đi chưa được mười bước thì cả quán chỉ còn tôi và Hạ Trường Ninh. Tôi sợ quá nói không nên lời, những cảnh tượng hãi hùng trong phim lần lượt hiện lên trong đầu tôi.

Tôi lắp bắp nói: “Có nhiều người đã nhìn thấy… cảnh sát sẽ bắt anh”.

Hạ Trường Ninh sầm mặt lại, lạnh lùng nhìn tôi: “Anh sẽ hủy xác xóa dấu vết”.

Đầu óc tôi bây giờ trống rỗng.

Hạ Trường Ninh bật cười, cười nghiêng ngả trên ghế: “Ài, Phước Sinh này, vẻ mặt của em phong phú thật đấy!”.

Đột nhiên máu dồn lên não, tôi cầm lấy đèn bàn, gạt tàn trên bàn ném về phía hắn, không nói một lời, chỉ biết nhắm mắt ném về phía hắn.

Hạ Trường Ninh nhảy lên tránh như một con báo, tôi hét lên rồi chạy tới quầy bar. Lần này thì có nhiều đồ để ném hơn, chai rượu, ly rượu, cứ thế ném liên tục như súng máy.

Động tác của hắn quá nhanh, chớp mắt một cái hắn đã túm lấy tay tôi, dùng sức ôm chặt tôi vào lòng, chẳng nói gì cả mà cứ thế ôm tôi.

Tôi bật khóc. Giằng co một hồi, khóc cũng mệt rồi, hắn mới hạ giọng nói: “Phước Sinh, anh đưa em về nhà, sau này không đùa với em nữa”.

Tôi vẫn đang nấc, hắn vỗ vỗ vai tôi rồi đưa tôi vào một căn phòng sau quầy. Trong phòng có một cánh cửa, hắn mở cửa ra là thấy con phố. Chiếc xe Harley của hắn đỗ ở bên ngoài, Hạ Trường Ninh không ra xe mà vẫy một chiếc taxi, ấn tôi vào trong và nói với lái xe: “Số 67 đường Đại Học”.

Tôi lau nước mắt và chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã đóng cửa xe lại rồi dịu dàng nói với tôi: “Về nhà ngủ một giấc là không sao đâu”.

Taxi đưa tôi về nhà, xa xa tôi nhìn thấy hắn cưỡi chiếc xe Harley đi theo phía sau. Tôi chẳng có tâm trí đâu mà đi suy nghĩ về hành động của hắn nữa.

Lau nước mắt và nhìn ra ngoài cửa xe, tôi cũng chẳng có tâm trạng nào mà gặp Đinh Việt nữa.

Về tới nhà, xuống xe, Đinh Việt đợi ở ngoài đường. Tôi nhìn anh mà không biết phải nói gì. Đang định quay đầu lại nhìn tôi đã thấy xe của Hạ Trường Ninh lướt qua chúng tôi.

Đinh Việt nhìn chiếc xe mô tô đó rồi nhẹ nhàng đến bên tôi nói: “Phước Sinh, anh thật lòng với em”.

Tôi không nói gì cả.

“Hôm nay thực sự xin lỗi”.

“Ngày mai chúng ta nói chuyện được không? Em mệt rồi”.

Đinh Việt quan tâm nói: “Ừ, mai hết giờ làm anh tới đón em rồi chúng ta nói chuyện. Em về nghỉ sớm đi”.

Tôi gật đầu và về nhà.

“Phước Sinh”.

Tôi quay lại.

Đinh Việt cười nói: “Chúc ngủ ngon”.

Cảm giác ấm áp lại một lần nữa dâng lên trong lòng, tôi mỉm cười với anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương