Trong ánh vàng của trời chiều, chiếc xe sedan màu đen bóng của Hạ Trường Ninh giống hệt một con bọ xít bị rang cứng đờ làm mọi người vừa sợ vừa ghét. Tôi lại muốn học kiểu đi ngang của cua, dán sát vách tường rào trường học chậm rãi rời khỏi tầm mắt hắn.

Chân tôi có dấu hiệu chuột rút, cứng đờ, đứng yên trên mặt đất không nghe theo sự khống chế của tôi.

Cửa xe mở ra, một cái chân với quần tất và bốt cao gót đặt xuống đất. Tôi buông lỏng tinh thần, không phải Hạ Trường Ninh. Nhưng tôi lập tức căng thẳng, người bước đi về phía tôi dưới trời chiều là Ngũ Nguyệt Vi.

Đổi một bộ trang phục bó sát, thân hình Ngũ Nguyệt Vi càng tỏ ra cao hơn. Lúc cô ta đi đến gần tôi thậm chí tôi phải hơi ngước lên. Ông trời quá bất công, cô ta đẹp hơn tôi, nhiều tiền hơn tôi, khí thế hơn tôi, lại còn cao hơn tôi. Chiếc chìa khóa ô tô trong tay cô ta lắc lư theo bước chân, cảm giác đó giống như là cô ta cầm roi đi tới.

Ngũ Nguyệt Vi đứng lại, ánh mắt nhìn xuống mặt tôi nhưng mặt lại vênh lên, thái độ này giống như tôi vay tiền cô ta mà không chịu trả vậy.

”Có chuyện gì sao?” Không tồi, lúc nói những lời này tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Cô ta lạnh lùng nhìn tôi, khóe miệng hơi nhếch lên, khinh miệt phun ra một câu: “Có lẽ tôi cướp bạn trai của cô cũng sẽ rất dễ dàng“.

Tôi ngẩn ngơ, là sao? Không cầm lòng được nhìn vào trong xe.

Ngũ Nguyệt Vi xoay xoay chiếc chìa khóa trên tay cười nói: “Anh Ninh không đến, tôi mượn xe anh ta dùng tạm. Thật là bất ngờ, anh ta cũng có lúc không cưa được gái cơ đấy. Có điều Đinh Việt đích xác đẹp trai hơn anh ta nhiều“.

Tôi giật mình hoảng hốt, lời của Hạ Trường Ninh vang vọng bên tai: “Phước Sinh, em không hiểu cô ta...”

Ngũ Nguyệt Vi có lai lịch gì? Cô ta rõ ràng không phải người thành phố này, vậy mà chỉ vài ngày ngay cả chuyện tôi hẹn hò với Đinh Việt cô ta cũng biết!

Nụ cười dịu dàng như gió xuân của Đinh Việt hiện lên trong đầu tôi, cô ta dựa vào cái gì? Hạ Trường Ninh không thích cô ta đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Tôi thẳng lưng lên, cũng nhếch mép cười lạnh giống cô ta: “Người cô nên tìm là Hạ Trường Ninh!”

Nói xong những lời này, tôi chợt thấy dường như Ngũ Nguyệt Vi dần trở nên bé nhỏ trước mặt tôi, tôi thật sự rất khinh miệt nói với cô ta: “Cô cướp bạn trai tôi thì có tác dụng gì không?”

”Tôi ghét nhìn nhất chính là loại phụ nữ như cô, nhìn thì có vẻ đơn thuần nhưng lại thản nhiên hai chân đạp hai thuyền, có lẽ Đinh Việt và cô cũng chưa xác định quan hệ đúng không? Cũng mập mờ giống như với Hạ Trường Ninh?”

Lời của cô ta cực kì ác độc, tôi đích xác còn chưa xác định quan hệ yêu đương với Đinh Việt, nhưng tôi mới gặp Đinh Việt có hai lần mà. Tôi tức lắm quát lên: “Hạ Trường Ninh là tên lưu manh, cô là nữ lưu manh, cả cô và anh ta đều là loại không biết xấu hổ!”

”Ha ha! Nói đúng lắm!”

Tiếng cười của cô ta làm toi phải quay đầu đi, lưng vẫn thẳng nhưng lại rất tủi thân.

Lúc gặp Đinh Việt, nụ cười ấm áp trên mặt anh lập tức hòa tan sự tủi thân này. Tôi cố gắng nở một nụ cười, có lẽ khó coi lắm đây!

”Phước Sinh, làm sao thế? Tâm tình không tốt à?”

Tôi chớp chớp mắt, nhẹ nhàng hỏi anh: “Đinh Việt, anh hẹn hò em như vậy là thật sự muốn làm bạn trai em à?”

Đinh Việt bị câu hỏi của tôi làm sững sờ, trầm ngâm một lát rồi nói: “Phước Sinh, nếu nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên thì sợ là chính em cũng sẽ không tin“.

Tôi cúi đầu, rất khó chịu. Tôi biết vừa thấy đã yêu là chuyện không thể xảy ra. Hạ Trường Ninh cũng đã nói như vậy, nhưng bây giờ tôi nghe lại vẫn rất khó chịu.

”Nhưng mà, Phước Sinh, anh cảm thấy rất vui khi ở bên em, chúng ta thử tìm hiểu đối phương được không?” Âm thanh nhẹ nhàng bình thản của Đinh Việt như một đôi tay dịu dàng vuốt ve an ủi mọi khó chịu trong lòng tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt chân thành của anh, đột nhiên tôi rất cảm động. Lời anh nói rất thật, có lẽ chính là sự thành thật này đã làm tôi cảm động.

Đinh Việt mỉm cười: “Nói với anh xem hôm nay em gặp chuyện gì mà buồn thế?”

Tôi cắn môi, tạm thời không biết có nên kể cho anh biết chuyện của Hạ Trường Ninh hay không.

”Được rồi, anh thẳng thắn trước nhé. Phước Sinh, trước khi biết em anh có một bạn gái, cô ấy đã bỏ anh đi rồi“.

”Là bởi vì thất tình cho nên mới tìm tới em đúng không?”

Đinh Việt không nhịn được cười, gắp thức ăn cho tôi rồi nói: “Mau ăn đi, anh sẽ kể cho em nghe“.

Đây là một câu chuyện rất lãng mạn, rất tình cảm.

Năm ngoái Đinh Việt đến Myanmar vì một vụ làm ăn liên quan đến xuất nhập khẩu, lúc về nhập cảnh tại Thư Cáo.

Thư Cáo là cảng mậu dịch biên giới lớn nhất Vân Nam, nằm cách trung tâm thành phố Thụy Lệ bốn km về phía nam, là điểm cuối của quốc lộ 320, chỉ cách thành phố Thụy Lệ một con sông, chính là sông Thụy Lệ.

Trên sông Thụy Lệ có một trạm kiểm tra biên phòng liên hợp, ngoài trạm kiểm tra là một bãi lau sậy rất rộng.

Từ Myanmar về Thư Cáo là phải ngồi thuyền, trước khi lên thuyền đám người Đinh Việt tản ra khắp bến sông quay lại chụp ảnh Myanmar làm kỉ niệm.

Đinh Việt là một người thích chụp ảnh, anh không thích chụp người mà đi xa một chút để chụp phong cảnh. Lúc này từ bãi lau sậy trên bờ sông chui ra một cô gái.

”Ngoại hình cô ấy rất đẹp, điềm đạm đáng yêu, cô ấy ra hiệu cho anh tới gần. Cô ấy nấp sau một tảng đá hỏi anh có thể mang cô ấy qua sông không“. Đinh Việt mỉm cười, ánh mắt ngập tràn cảm khái.

”Cô ấy muốn vượt biên?”

”Không, không phải. Phước Sinh, kỳ thực ở biên giới có thể làm giấy thông hành tạm thời, trong thời gian một ngày thì có thể qua lại hai bên thoải mái. Ý cô ấy là muốn cùng bọn anh về Thụy Lệ“.

Tôi không hiểu.

Đinh Việt thở dài nói: “Cô ấy nói cô ấy đã đi lạc không tìm được đoàn du lịch, túi xách đã bị mất, cô ấy muốn theo bọn anh về nước“.

”Không phải còn có trạm kiểm tra biên phòng sao?”

”Bọn anh đông người, cứ lẫn lộn vào cũng không khó, dù sao cũng là công dân nước mình. Lúc đó còn chưa qua sông, vẫn đang ở trong biên giới Myanmar, cô ấy đánh rơi túi xách, không có giấy tờ, không có tiền, không thể một mình thuê thuyền qua sông. Cô ấy lại là một cô gái trẻ, cho nên anh nhận lời. Mấy người đi cùng với anh cũng không phải đều cùng cơ quan, còn có một đoàn khách du lịch cũng ngồi cùng thuyền đi về. Người thì nhiều, anh với cô ấy cười nói rồi đi cùng cô ấy lên thuyền“.

”Sau đó thì sao?”

Đinh Việt lại gắp cho tôi rồi nói: “Sau đó thì trở về nước. Kết quả là đến trạm kiểm tra biên phòng Thư Cáo cô ấy lại biến mất“.

Chuyện của Đinh Việt còn chưa kết thúc. Cô gái đó biến mất, nhưng đến lúc Đinh Việt đang mua chút đồ trên một con phố thương mại biên giới thì anh lại gặp lại cô ta.

”Cô ấy nhìn thấy anh liền mỉm cười, cười rất ngọt, rất đẹp. Bọn anh cùng nhau đi dạo phố, đi ăn cơm, mua đồ, chơi suốt ba ngày ở Thụy Lệ. Sau đó cô ấy lại biến mất“. Nụ cười của Đinh Việt mang vẻ đắng chát.

”Sau đó nữa?”

”Ha ha, sau đó tinh thần anh sa sút một năm. Mai Sơn vẫn muốn giới thiệu bạn gái cho anh nhưng anh luôn không quên được cô ấy, đến tận lúc gặp em. Phước Sinh, trong một năm nay anh đã được giới thiệu rất nhiều người, lúc nhìn thấy em anh đột nhiên cảm thấy mình chợt bình tĩnh lại. Anh nghĩ ba ngày đó chỉ là một kỳ ngộ, đó không phải cuộc sống“.

Đinh Việt nhìn tôi rất dịu dàng. Ba ngày, tất nhiên bọn họ rất thân mật, rất lãng mạn, rất kinh hãi người đời, tôi hết sức hâm mộ loại tình cảm kiểu này. Tình yêu không phải là cần oanh liệt hay sao?

Là một cô gái kiểu gì mới có thể làm cho một người đàn ông tuyệt vời như anh nhớ mãi không quên chỉ trong vòng ba ngày? Tôi có thể so sánh được với địa vị của cô ấy trong lòng Đinh Việt sao? Bất giác tôi thấy chán nản.

”Phước Sinh, anh không muốn che giấu chuyện này. Mỗi người trong lòng đều có chuyện quá khứ, em nhớ nhé, đó là chuyện quá khứ. Em có thể hiểu chứ? Anh nghĩ chúng ta có thể thử tìm hiểu nhau, OK?” Đinh Việt nhẹ nhàng hỏi tôi, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.

Tôi khẽ cười, tại sao lại không chứ? Đó là quá khứ, là chuyện đã qua, là một mối tình lãng mạn, kì lạ và khó hiểu. Ba ngày, có lẽ là tình cảm nhất thời, có lẽ là sự thần bí của cô ta làm cho Đinh Việt hãm sâu. Nhưng Đinh Việt đã nói thẳng với tôi, chẳng lẽ có thể phủ định anh chỉ vì ba ngày này sao? Anh có thể si tình đến mức dùng thời gian một năm để quên ba ngày, như vậy anh ta cũng là một người chung tình.

”Đinh Việt, tại sao anh lại biết số điện thoại của em?” Tôi nhoẻn miệng cười.

Đinh Việt cười cởi mở: “Đêm hôm đó Mai Sơn gọi điện cho anh nên anh hỏi nó thôi. Ha ha, Mai còn chưa nói chuyện với anh mà tin nhắn của anh đã đến rồi nên em rất tò mò đúng không?”

Tôi xấu hổ vùi đầu ăn, sự vui vẻ trong lòng càng ngày càng tràn ngập. Ngước mắt nhìn trộm anh thấy anh cũng đang cười nhìn mình, mắt anh cũng cười.

Có người nói, khi một người nhìn bạn mà mắt người ấy cũng cười thì chắc chắn là người đó thích bạn.

Tôi quyết định cũng kể chuyện Hạ Trường Ninh với Đinh Việt. Tôi muốn mình và Đinh Việt không có gì giấu diếm nhau.

”Đinh Việt, hôm nay em thấy không vui là vì có một người phụ nữ tới tìm em...”

”Nguyệt Nhi!” Tôi thấy Đinh Việt gọi to một tiếng rồi đứng dậy.

Sắc mặt anh trở nên rất kì lạ, anh giật mình hơi há miệng, ngay cả tay cũng nắm chặt thành nắm đấm.

Tôi ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt anh, bóng dáng xinh đẹp của Ngũ Nguyệt Vi xuất hiện ở cửa nhà hàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương