Bộ Đồ Tử Thi
-
C39: 13.3
Tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng lạo xạo của sọ lươn đang nứt ra trong vỏ ốc.
Tôi sợ đến mức tay run lẩy bẩy, sợi dây chuyền vỏ ốc suýt chút rơi ra, may mà có cổ tay đỡ lấy.
Hít sâu một hơi, tôi nhìn xuống dưới nhà thì thấy họ đang cắn xé lươn đồng to hơn ngón tay cái, nhai từng miếng như ăn xiên que.
Ăn được nửa chừng thì họ buông ra, đuôi lươn vẫn còn ngoe nguẩy trong miệng, máu đỏ tươi cùng một chất dính không rõ chảy ra.
Tôi nhìn mà muốn buồn nôn, ngậm chặt miệng, lưỡi và cổ họng như không chịu kiểm soát, miệng tiết rất nhiều nước bọt.
Sợi dây chuyền vỏ ốc cuộn lại trong tay tôi cứ phát ra tiếng lạch cạch, tiếng nhấm nháp của vỏ ốc khiến tôi chỉ muốn ném thứ lạ lùng này ra ngoài.
Nhưng nhìn Tô Vũ cầm đầu ở bên dưới, tôi nắm chặt lấy nó.
Sau khi ăn hết con lươn, toàn bộ cầm chuông đứng dưới lầu nhìn lên cửa sổ phòng tôi, lẩm bẩm bằng cái miệng dính đầy máu.
Vỏ ốc trong tay truyền tới tiếng va chạm và niệm chú.
Tôi không dám nhìn thẳng bọn họ, nhưng nhớ lại lời dặn trước khi đến, tôi nhìn họ chằm chằm không nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, họ mới dời mắt, nhét vỏ ốc cho vào miệng, nuốt xuống từng cái rồi từng cái, cuối cùng ném thịt ốc và chuông vào thùng nước cũ.
Chu Gia Hào và anh trai hắn khiêng cái thùng cũ, bố của Chu Gia Hào cầm bài vị, trong khi Chu Gia Giai và bà chị dâu vừa đốt dấy vừa niệm chú rồi ra ngoài.
Chờ ngọn lửa đốt giấy tiền hoàn toàn biến mất ở cổng sân, tôi men theo bệ cửa sổ ngồi bệt xuống đất, toàn thân mềm nhũn, mồ hôi ròng ròng, bụng còn cồn cào.
Tôi không biết khi nào họ sẽ quay lại, vì thế tôi vội gửi tin nhắn, kể lại mọi việc xảy ra ở đây.
Nhưng đến lúc gửi đi, tôi mới phát hiện nơi này không có tín hiệu.
Nhìn dấu chấm than màu đỏ rực, tôi vội gửi thêm một tin nhắn nữa, đồng thời gửi định vị, bảo đối phương đến ngay.
Chỉ cần có tín hiệu, tin nhắn sẽ được gửi.
Cảnh sát đến, xác nhận Chu Gia Giai là Tô Vũ, tôi có thể đưa nó về.
Còn về phần tại sao nó biến thành người khác, biến lại thế nào, tương lai sẽ tìm cách.
Gửi tin nhắn xong, tôi định lẻn ra ngoài tìm nơi có tín hiệu, thuận tiện xem trong thùng có gì.
Trong thùng gỗ nuôi lươn ốc, dưới lớp rơm phủ kín kia liệu có xác chết không?
Nhưng vừa định đứng dậy, tôi nhận ra cơ thể mình chẳng có sức lực, đầu óc choáng váng, mắt không mở ra nổi.
Trong thâm tâm tôi biết họ chắc chắn đã bỏ gì đó vào cháo, còn giữ tôi ngồi lại trò chuyện.
Ngay cả khi nôn ra cũng không thể đảm bảo nôn ra tất cả.
Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng không thể.
Tôi cắn chặt đầu lưỡi, có gắng sức thế nào cũng vô ích.
Cơ thể mềm nhũn như rắn chậm rãi ngã xuống đất, ý thức dần tan rã, cả người lạnh lẽo, chỉ có thứ đeo trước ngực truyền đến nhiệt độ ấm áp.
Không biết qua bao lâu, cửa mở.
Tôi cố gắng mở mắt, đập vào mắt đầu tiên chính là Chu Gia Hào và anh trai khiêng cái thùng tới, đặt ở giữa phòng.
Sau đó, bố của Chu Gia hào cũng cầm bài vị đi vào, đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ.
Chu Gia Giai và chị dâu theo sau, họ không hề ngạc nhiên khi thấy tôi ngã khuỵu bên cửa sổ.
Chu Gia Giai thậm chí còn cười đùa cợt, cùng chị dâu đỡ tôi đứng lên, định đưa tôi vào cái thùng.
Cái thùng kia cao bằng nửa người nên không có vấn đề gì khi đặt một người vào trong đó.
Tôi còn chút ý thức, đang nghĩ bọn họ muốn đặt tôi vào thùng rỗng để nuôi giun thì lại phát hiện bên trong chứa đầy lươn và ốc.
Ốc có con chỉ còn vỏ, có con vẫn còn sống.
Những con còn sống bám vào thành, vỏ ốc va vào nhau theo chuyển động của lươn tạo ra những tiếng động nhỏ.
Nhìn đám lươn đang vặn vẹo, toàn thân tôi run rẩy, muốn động đậy nhưng không thể, thậm chí mở mắt cũng không nổi.
Chu Gia Giai và chị dâu không nói gì, trực tiếp bỏ tôi vào thùng.
Chu Gia Hào không quên cởi giày giúp tôi, cùng anh trai hắn nhấc chân tôi bỏ vào.
Tôi nằm liệt như người chết, chỉ còn biết để mặc cho chính mình nằm trong cái thùng.
Ngay khi chân chạm vào đám lươn kia, tôi cảm thấy lạnh vào trơn trượt, toàn thân lập tức nổi da gà, theo đó chìm xuống.
Vì tôi chen vài, lươn trong thùng từ dưới trườn lên, trực tiếp nhấn chìm tôi, thậm chí con còn chui vào quần áo.
Tôi không thể di chuyển, nhưng tôi có thể cảm nhận đám lươn trơn trượt đang bơi xung quanh mình, cảm giác đau đớn khi bị ốc sên cắn, tiếng dịch nhầy ọc ạch và cơn đau do bị đám lươn gặm nhấm khiến bản thân có cảm giác sắp bị ăn thịt.
Chu Gia Giai nhìn tôi một cách khinh bỉ, nháy mắt ra hiệu với chị dâu, ý bảo chị ta ở lại, sau đó dẫn mọi người rời đi.
Họ không nói chuyện, nói đúng hơn là họ không cần nói chuyện với nhau, chỉ cần biết tiếp theo nên làm gì.
Tương tự, họ không nói chuyện với tôi, đúng hơn là không cần phải nói chuyện với tôi.
Tôi tê liệt nằm trong cái thùng cao bằng nửa người, cố gắng liếc nhìn tấm bài vị đặt trên bàn, nhưng tôi không thể quay đầu, dù xoay khóe mắt thế nào cũng không thể nhìn thấy chữ.
Ngay lúc này, chị dâu đột nhiên rút dao, nhìn tôi bằng ánh mắt nặng trĩu.
Ngay khi tôi nghĩ rằng chị ta sẽ giết mình rồi dùng xác chết nuôi lươn, chị ta lại chỉ vào lòng bàn tay mình, chém xuống một nhát.
Sau đó chị ta cho tay vào bể, khuấy động giữa đám lươn, miệng lẩm bẩm câu thần chú.
Khi chị ta dùng tay khuấy động, những con lươn di chuyển nhanh hơn, tôi cảm nhận cơ thể trơn lạnh của chúng càng dính chặt vào người, cắn nuốt mọi nơi trên cơ thể tôi.
Tôi sợ hãi không biết phải làm thế nào, mà bà chị dâu càng niệm chú càng nhanh, tay khuấy động trong bể lươn cũng vậy.
Cả đàn lươn trong nước như nổi điên, có con đã đụng vào cằm tôi, có mấy lần suýt chui vào miệng.
Trái tim tôi đập theo câu thần chú mà càng đập càng nhanh, ngay khi tôi tưởng kêu cứu cũng vô ích thì chị dâu bỗng rùng mình hét lên, sau đó một bàn tay nhuốm đầy máu và nhầy lươn giáng mạnh vào trán tôi, hai mắt nhìn tôi chằm chằm, miệng tiếp tục niệm chú.
Đúng lúc này, dây chuyền tôi đeo trước ngực đột nhiên tỏa ra nhiệt độ nóng như lửa đốt.
Còn chị dâu không ngừng niệm chú phát hiện thứ mình đang niệm không ổn, lời lẽ bắt đầu mơ hồ không rõ, lúc há miệng như nhai thứ gì đó, còn tạo ra tiếng răng rắc.
Trong mắt chị ta lộ sự nghi hoặc nhưng lại sợ ảnh hưởng đến việc niệm chú nên lè lưỡi nhỏ thứ kia ra.
Là một con ốc, vỏ có màu xanh, thịt bên trong có màu trắng.
Chị dâu phát hiện dị thường, rút tay đang đặt trên trán tôi về, cúi đầu nhìn.
Thì phát hiện trong vết rạch ở lòng bàn tay có một thứ đang động đậy, cô ta vội dùng tay còn lại ấn vào, mơ hồ nhìn thấy có một đuôi lươn mảnh như sợi tóc cuộn tròn đang chui vào lòng bàn tay chị ta.
Ngoài ra dưới lớp da còn có mấy con lươn khác như ngọn cỏ khoan thai rậm rạp.
Chị ta sợ đến mức bóp chặt, cố gắng bóp chết đám lươn kia, thậm chí còn véo đầu một con lươn để lôi nó ra ngoài.
Nhưng vì dùng quá nhiều sức, con lươn trực tiếp bị bóp nát.
"A!" Chị dâu sợ hãi hét lên.
Nhưng khi chị ta vừa lên tiếng, đám ốc liền rơi ra khỏi miệng.
Sau đó chị ta không thể ngậm miệng lại, cổ họng mở rộng, từ góc độ này có thể thấy bên trong có một ổ ốc sên, những con ốc đang cố bò ra ngoài.
Chị ta muốn đưa ngón tay vào móc ra, nhưng lại có mấy con lươn chui ra từ lỗ mũi của chị ta.
Theo đó chị ta không thở nổi, trực tiếp ngã xuống, trong cái miệng há lớn có ốc sên bò ra.
Ngay khi chị dâu ngã xuống, tôi lập tức tỉnh táo lại, vội nhảy ra khỏi thùng gỗ.
Phủi đám lươn dính trên người, tôi sợ hãi vuốt ve tấm bùa hộ mệnh trước ngực, nhìn chị dâu bị ốc sên bao trùm nửa khuôn mặt cùng cánh tay bị đám lươn đâm xuyên qua, cố nén sợ hãi, đỡ chị dâu lên, ném vào thùng.
Cơ thể chị ta vừa vào trong, đám lươn lập tức tung tăng bơi lội, trườn vào khuôn mặt như sắp bong da của chị ta.
Mấy con lươn nhỏ chui ra từ lỗ mũi thì hòa vào đàn lươn.
Đám lươn cùng ốc chui thẳng vào người chị ta như khoan bùn.
Chỉ trong chớp mắt, cơ thể chị dâu như socola tan chảy rồi biến mất trong thùng, thậm chí cả xương cũng chìm xuống.
Tôi bàng hoàng quan sát, chợt phát hiện gì đó không ổn.
Lúc nãy nằm bên trong, tôi không hề bị bất kỳ con lươn nào đục khoét, trong cổ họng cũng không có mấy con ốc sên như chị dâu.
Tôi chạm vào lồng ngực, chiếc bùa hộ mệnh làm từ mạng sống của bố mẹ tôi đã bảo vệ tôi.
Cho nên, tôi nhất định phải đưa Tô Vũ về!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook