Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu
-
Chương 137: Mưa rền gió dữ
Editor: Song Ngư | Beta-er: NgáoBuổi tối Tô Hi tắm rửa xong đi ra thì thấy Vệ Phong không đến thư phòng mà ngồi trên chiếc giường lớn màu đỏ đợi nàng.
Tóc dài ướt đẫm của nàng xoã sau lưng, bọt nước thấm ướt chiếc áo mỏng màu xanh tím, bên dưới là chiếc quần dài suông. Eo nàng đã nhỏ hơn trước đây nên lưng quần có hơi rộng, để lộ ra làn da trắng nõn ngay phần hông. Dưới ánh nến màu vàng nhạt như mạ lên một lớp ánh sáng màu trắng ấm.
Nhìn hơi chói mắt.
Vệ Phong vẫy tay với nàng, mặt không đổi sắc nói: “Đến đây.”
Tô Hi lắc đầu, giấu đầu lòi đuôi cầm chiếc khăn trong tay của Ngân Nhạn rồi nói: “Thiếp còn chưa lau khô tóc.” Nàng biết hắn tức giận chuyện gì, hôm nay sau khi tiễn khách khứa xong thì hắn luôn bày ra vẻ mặt này. Đúng là thùng giấm, Tô Hi nghĩ thầm.
Vệ Phong khẽ mím môi, hai mắt sáng rực nhìn nàng.
Ánh mắt của hắn nóng rực, nhìn thẳng cô như lột từng lớp của nàng. Hệt như con sói bị bỏ đói mấy tháng trời.
Tô Hi lo nếu mình đi qua thì sẽ bị hắn ăn sạch sẽ ngay cả bã cũng không còn. Do mấy tháng này hai người không quan hệ nên nàng hơi xấu hổ mặc dù chỗ đó đã lành rồi. Trong lúc nàng tập luyện gầy đi thì cũng không hề quên chỗ đó, nàng có xin mấy phương pháp chăm sóc thần kỳ của Đổng tiên sinh, ngày nào tắm rửa xong cũng bôi thuốc mỡ lên, không biết hiệu quả thế nào.
Vệ Phong bâng quơ nói: “Để ta lau giúp nàng.” Hắn thấy cô nương đối diện hơi lơ đãng thì khẽ nhíu mày, lặp lại: “Đến đây.”
Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ đã ngủ rồi, vì không muốn hai đứa bé làm phiền nên Vệ Phong kêu nhũ mẫu ôm tụi nó sang phòng bên. Trong lòng Tô Hi biết đêm nay mình không thể thoát khỏi kiếp này, bèn vòng vo một lúc rồi đi sang đưa khăn lông cho hắn: “…..Được rồi.”
Vệ Phong kéo nàng vào lòng, hắn khoanh chân giữ chặt thân thể nhỏ nhắn của nàng.
Mái tóc đen của Tô Hi rất dày, lần nào đám nha hoàn lau tóc cho cô cũng phải mất cả nửa canh giờ. Nàng chưa bao giờ cảm thấy nửa canh giờ lại lâu đến thế. Vệ Phong ôm mái tóc dài của nàng, bàn tay mạnh mẽ thong thả lau mái tóc ướt đẫm của nàng. Hắn không nóng nảy, giống như đang ôm con mồi trong lòng, đang suy nghĩ xem nên ăn từ chỗ nào vậy.
Tô Hi cúi đầu, ngắm nghía túi thơm nhỏ thêu vàng trên hông, bỗng nghe Vệ Phong ngồi sau nói: “Sau này nàng không được mặc xiêm y màu anh đào kia nữa.”
Xiêm y hắn nói chính là bộ buổi sáng Tô Hi mặc. Bộ xiêm y đó có màu tươi sáng, nhìn rất đoan trang, lại còn tôn màu da của Tô Hi.
Nhưng mà quá đẹp, khiến người ta không dời mắt được.
Tô Hi vừa thầm lẩm bẩm “Keo kiệt” vừa ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”
Vệ Phong lau khô tóc cho nàng, sau đó tuỳ tiện ném khăn lông lên bàn vuông gỗ hoàng hoa lê, sau đó kéo nàng qua để nàng để trên hông của mình, mặt đối mặt, hắn cười nói: “Đang mắng thầm gì ta đấy.”
Tô Hi vốn ngồi ở mép giường, bởi vì nàng sợ bị té ngã nên không thể không cong chân vòng qua eo của hắn. Nàng lắc đầu, chớp đôi mắt to và nói: “Thiếp đâu có.”
Đáng tiếc nàng bẩm sinh không biết nói dối, sao Vệ Phong không đoán được trong lòng nàng nghĩ gì chứ. Ánh mắt Vệ Phong sâu hút, không ôm eo nàng như thường ngày mà lại dời lên trên. Tô Hi sợ bị ngã nên càng ôm chặt lấy hắn, cả người tựa lên người hắn, còn cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ của hắn, “Ấy…..Chàng đừng nhúc nhích, thiếp sắp ngã rồi.”
Vệ Phong nhéo gương mặt nhỏ của nàng, “Nàng có mặc không?”
Tô Hi vô cùng đáng thương lắc đầu, “Không mặc…..” Nàng còn chưa nói xong thì lập tức nắm lấy bàn tay to không thành thật của Vệ Phong, “Vệ Phong, chàng làm gì đấy?”
Động tác của Vệ Phong vẫn không ngừng lại, hắn thăm dò vào trong chiếc áo mỏng của nàng, lòng bàn tay chạm đến chỗ da thịt mềm mại trắng nõn kia, chợt giọng nói hắn khàn đặc, tì sát bên tai nàng và nói: “Đã nghỉ ngơi lâu vậy rồi, Ấu Ấu, ta cũng nên lấy lại vốn chứ.”
Hơi thở của hắn nóng rực khiến Tô Hi không kìm được mà co người lại. Sau đó nàng rõ ràng có thể cảm nhận được sự thay đổi của hắn…..
Một đêm này còn dài hơn cả đêm vừa thành thân lúc trước.
Tô Hi vẫn biết Vệ Phong rất lưu manh nhưng không nghĩ tới hắn hư như vậy. Hắn cứ giữ tư thế như vậy khiến nàng treo lơ lửng trên không, hắn vừa không đỡ nàng vừa không ôm nàng. Hắn như một con sói lớn mấy tháng chưa từng được ăn thịt, mưa rền gió dữ, bão táp mưa giông. Nàng không có chỗ nào để trốn, vì để mình không bị rơi xuống giường, nàng chỉ đành ôm chặt lấy người hắn, để mặc cho hắn tàn phá.
Tô Hi không biết mình đã ngất mấy lần, sau đó lại bị hắn đánh thức bao nhiêu lần. Cuối cùng nàng thật sự không chịu nổi nữa, nàng cắn đôi môi hồng, trên mặt đẫm nước mắt, vừa định mở miệng xin tha nhưng lại biến thành tiếng “ưm” ngắt quãng.
*
Hôm sau lúc Tô Hi thức dậy, thân thể nhỏ nhắn mềm mại gần như không nỡ nhìn.
Vệ Phong bế nàng vào tắm rửa, sau đó lại ôm nàng đến hồ bằng đá cẩm thạch muốn thêm lần nữa. Cả người Tô Hi không còn sức lực, muốn phản kháng cũng không được, sau nửa canh giờ, nàng không còn sức mở mắt lên, cả người mềm nhũn.
Vệ Phong cho đám nha hoàn trong phòng lui ra ngoài, lại tắm giúp nàng lần nữa, sau khi lau khô người thì ôm nàng đến giường trong phòng.
Tô Hi suy nghĩ, mặc hắn muốn làm gì thì làm, nàng không bao giờ phản kháng nữa.
Nhưng may mà Vệ Phong không làm gì nữa, hắn lấy một chiếc bình sứ bôi thuốc lên chỗ mềm mại của nàng, sau đó cúi đầu hôn lên trán của nàng và nói: “Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta vào cung một lát, buổi trưa sẽ về.”
Tô Hi chui vào trong chăn, sau một lúc lại chui ra, hai mắt ướt nhẹp oán giận nhìn hắn: “Vốn dĩ thiếp cũng phải vào cung gặp Hoàng Hậu nương nương.” Lần trước nàng mang thai nên mới không phải vào cung thỉnh an, bây giờ đã sinh con cũng qua thời gian ở cữ rồi, nàng không thể lười biếng tiếp nữa.
Vệ Phong xoa mái tóc rối của nàng, trên đôi môi là nụ cười thoả mãn, hắn nhỏ giọng nói: “Ta sẽ giải thích với Hoàng Hậu nương nương cho nàng, người sẽ hiểu thôi.”
Tô Hi trợn mắt, vùng vẫy muốn kéo chăn ra, vội vàng che miệng hắn lại, mặt đỏ ửng: “Chàng không được nói bậy đấy.”
Nếu để Hoàng Hậu nương nương biết bởi vì nguyên nhân này mà nàng không thể tới được…….Nàng thà tình nguyện bò đến còn hơn.
Vệ Phong đè bả vai của nàng lại, cong ngón trỏ khều mũi nàng một cái, “Nàng nằm nghỉ ngơi đi, ngoan ngoãn đợi ta về.”
Vệ Phong đi rồi, Tô Hi chợp mắt một giấc đến tận trưa, sau đó bị tiếng khóc của hai đứa bé đánh thức.
Tô Hi còn đang ngủ nên đám nha hoàn không dám quấy rầy. Hôm qua trong phòng ầm ĩ như thế, bọn họ đứng ngoài cũng có thể nghe thấy được, nghĩ chắc phu nhân cần nghỉ ngơi nên cũng không gọi nàng. Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ tỉnh dậy không thấy mẫu thân, nhũ mẫu cho bú thì tụi nó lại không chịu bú, chỉ oà khóc lớn.
Sau khi Tô Hi tỉnh lại, vội vàng gọi nha hoàn ôm tụi nhỏ tới. Thế nhưng tay chân nàng không còn sức, cả người bủn rủn, muốn ôm tụi nó cũng không ôm nổi. Nàng thầm oán trách Vệ Phong, sau đó kêu nha hoàn bế hai tụi nó lên giường, lần lượt hôn lên má hai đứa, sau đó tụi nó mới nín khóc rồi chui vào lòng của Tô Hi bú sữa.
Tô Hi chưa từng cho tụi nó bú, đây là lần đầu tiên.
Nàng cho Trĩ Ngôn bú trước, đứa em Trĩ Ngữ nằm ở bên kia nỉ non vài tiếng. Sau khi nàng cho đứa lớn bú xong thì đến lượt đứa em, Trĩ Ngữ tập trung bú sữa, hai má phồng lên, dáng vẻ cực kỳ thoả mãn.
Mấy ngày nay, sau khi phụ thân của mấy đứa nhỏ được ‘thả cửa’ thì không thể cứu vãn được nữa.
Tô Hi gần như không có thời gian nghỉ ngơi vào buổi tối, Vệ Phong giống như muốn trả hết mấy tháng tích góp lại cho nàng. Có hôm hai người còn giữ nguyên tư thế cả đêm khiến sáng hôm sau Tô Hi cảm thấy eo như không phải của mình nữa.
Đến ngày Nhị ca Tô Chỉ thành thân, Tô Hi dẫn Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ đến Tô phủ tham gia tiệc cưới.
Lúc xuống xe, hai chân nàng mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống. May mà Vệ Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng, ghé sát bên tai nàng và nói: “Nàng chịu được không?”
Tô Hi tức giận xấu xổ lườm hắn. Nước mắt cá sấu, nàng thế này không phải do hắn gây ra cả sao.
Tối qua nàng cầu xin hắn, bảo hắn nể mặt hôm nay nàng về nhà mà tha cho nàng. Nhưng hắn vẫn không nghe, mười ngón đan vào nhau đè trên đỉnh đầu của nàng. Hắn hôn lên mắt, mũi và môi nàng, liên tục bắt nàng trả lời, “Ấu Ấu, nàng có muốn ta không? Hửm?”
Tô Hi nhớ đến nàng bị hắn bắt phải nói những câu đó thì không kìm được đỏ bừng hai tai, cắn môi dời mắt đi.
*
Hôn sự của Nhị ca Tô Chỉ và Tam cô nương Tống Khả Khanh của phủ Trần Quốc Công đã trì hoãn lúc lâu, lúc này ở kiếp trước thì Nhị tẩu nàng đã mang thai rồi.
Đến gần giờ Dậu, bên ngoài phủ vang lên tiếng sáo, trống và pháo nổ. Tô Chỉ mặc bộ đồ cưới màu đỏ, đón kiệu hoa về phủ.
Dáng người Tô Chỉ đĩnh đạc, sau khi đến quân doanh rèn luyện một năm thì càng thêm tuấn tú hiên ngang. Huynh ấy cầm một đầu của dải lụa đỏ, sau đó người toàn phúc (1) đưa đầu còn lại cho nàng dâu mới đang trùm khăn vàng và mặc đồ cưới.
(1) Thường chỉ một người thân nữ trong gia đình của người phụ nữ. Vào ngày trước đám cưới, người toàn phúc sẽ đến nhà mới để quét giường (trải giường, trải lều) cho cô dâu chú rể, vừa quét vừa niệm những lời tốt lành, nhằm mang lại may mắn cho đôi vợ chồng mới cưới.
Đại lão gia Tô Chấn và Ân thị ngồi trên ghế cao, trên mặt là nụ cười tươi.
Sau khi bái đường xong thì cả đám người bu quanh Tô Chỉ và Tống Khả Khanh vào động phòng.
Tô Hi vốn cũng muốn đi theo, lúc quay đầu chợt nhìn thấy Đại ca Tô Lễ đứng sau mọi người, huynh ấy mặc bộ trường bào màu tím, vươn tay khẽ xoa đầu của Tô Bách Vũ, đang nói gì đó với thằng bé. Bước chân của Tô Hi khựng lại, từ sau khi Đại tẩu La thị qua đời, mấy năm nay Đại ca vẫn chưa cưới ai, bây giờ đã trôi qua sáu, bảy năm rồi mà huynh ấy vẫn một mình.
Không phải mẫu thân không quan tâm mà do Đại ca cứ luôn trì hoãn, không ai biết trong lòng huynh ấy nghĩ gì.
Bây giờ Đại ca đã hai mươi bảy tuổi. Tuy là thế nhưng vẫn có rất nhiều cô nương có ý với huynh ấy, cũng không quan tâm chuyện làm vợ sau nhưng huynh ấy lại không muốn làm chậm trễ người ta, lại không muốn vội vàng chắp vá, nên cứ kéo mãi cho đến bây giờ.
Mấy năm nay huynh ấy vừa làm phụ thân vừa làm mẫu thân chăm sóc cho Bách ca nhi, có đôi khi Ân thị xót con, bèn gọi huynh ấy tới nói: “Con không suy nghĩ cho mình cũng phải suy nghĩ cho Bách ca nhi chứ. Thằng bé từ nhỏ không có mẫu thân, trong lòng chẳng lẽ không khó chịu sao?”
Tô Lễ nói: “Cho dù con có cưới thê tử thì Bách ca nhi cũng sẽ không gọi là ‘nương’.”
Làm phụ thân đúng là hiểu tính của con. Ân thị bị huynh ấy làm cho nghẹn lời, có lẽ do tức giận nên một khoảng thời gian sau, bà cũng không hỏi đến chuyện tục huyền nữa.
Bây giờ Tô Hi nhìn Đại ca, trong lòng hơi hụt hẫng.
Kiếp trước sau khi Đại ca cưới Lý Tương Như thì ngày tháng như gà bay chó sủa. Kiếp này, nàng đã cản trở hết mọi thứ như ý muốn nhưng Đại ca vẫn không tốt hơn bao nhiêu.
Nàng không biết rốt cuộc mình có làm đúng hay không nữa.
Bên kia, cũng có một người đang nhìn Tô Lễ.
Ân Bồng Bồng sai nha hoàn đưa quà, sau đó không đi về trước mà đứng dưới tán cây bạch quả phía xa. Bây giờ đang là tháng 10 âm lịch, lá bạch quả rơi đầy lên vai, nàng thất thần nhìn bóng dáng của Tô Lễ.
Nha hoàn quay về gọi nàng một tiếng, nàng hoàn hồn phủi lá bạch quả trên vai rồi tạm biệt ra về.
Nha hoàn hỏi: “Tiểu thư, người không vào nói chuyện với Tô phu nhân sao?”
Bước chân của Ân Bồng Bồng khẽ dừng, chợt nhẹ nhàng lắc đầu: “Không được. Sức khoẻ của mẫu thân không tốt, ta về chăm sóc bà.”
Nàng sợ sau khi mình vào nhìn thấy Tô Lễ sẽ không kìm được sự thương nhớ trong lòng mà luống cuống trước mặt người khác. Sau khi nàng biết Nhị tỷ Ân Thê Thê từng làm hại Tô Hi thì không còn dám tới Tô phủ nữa. Tuy rằng đã trôi qua lâu rồi nhưng nàng không biết Tô phủ có tha thứ cho nhà nàng không, vì thế cũng không tiện làm phiền.
Tuy nói thế…….Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, bản thân chỉ đang lấy cớ thôi. Người nàng thật sự không dám làm phiền, thật ra là Tô Lễ.
Mấy năm nay Tô Lễ không cưới thê tử, nàng cũng vẫn chưa lấy phu quân. Nàng lén đợi hắn, cho dù hắn vô tình với nàng nhưng khi nàng biết hắn vẫn chưa cưới thì trong lòng cũng an ủi được phần nào.
Ân Bồng Bồng cũng không biết nàng phải đợi đến khi nào nữa, chỉ sợ nàng sẽ chờ đến một ngày Tô Lễ thành thân lần nữa.
*
Thời tiết ngày càng lạnh, từ Thu sang Đông, Tô Hi sợ hai đứa bé bị lạnh nên trong phòng vừa đốt địa long vừa đặt chậu than ở bốn góc.
Sáng sớm hôm nay, nàng giẫm lên tấm thảm nhung thật dày, trên người khoác chiếc áo choàng lông hồ ly màu hồng, đi đến đẩy cửa sổ ra. Chỉ thấy trong sân một màu trắng xoá, trên ngọn cây đọng rất nhiều tuyết, trên mặt đất trải từng lớp dày, còn đám nha hoàn và hạ nhân đang đi đi lại lại.
Dường như Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ rất thích tuyết rơi, tụi nó mặc một áo bông nhỏ vệt vàng một đứa màu xanh lam, một đứa màu xanh lá ngồi trên giường sát cửa sổ, tụi nó lắc chân, thân hình mũm mĩm vui vẻ đung đưa. Tô Hi buồn cười xoa tai của Trĩ Ngôn, rồi lại chọc khuôn mặt của Trĩ Ngữ, “Tụi con có muốn ra ngoài ngắm tuyết không?”
Hai đứa bé đồng thời nhìn sang nàng, ngửa khuôn mặt nhỏ trơn bóng lên, cũng không biết tụi nó có nghe hiểu nàng nói gì không nhưng cùng giang tay muốn ôm.
Tô Hi nhìn tụi nó, tim như muốn tan chảy, sau đó nàng choàng một chiếc áo nhỏ cho hai đứa. Nàng bế Trĩ Ngôn, còn nhũ mẫu bế Trĩ Ngữ cùng ra ngoài ngắm tuyết một lát.
Đến chập tối, Tô Hi dùng bữa tối xong, tắm cho hai đứa bé, sau khi dỗ tụi nó đi ngủ thì đợi Vệ Phong về. Có điều nàng không đợi được Vệ Phong về mà đợi được một tin tức.
Chiêu Nguyên Đế thoái vị.
Tóc dài ướt đẫm của nàng xoã sau lưng, bọt nước thấm ướt chiếc áo mỏng màu xanh tím, bên dưới là chiếc quần dài suông. Eo nàng đã nhỏ hơn trước đây nên lưng quần có hơi rộng, để lộ ra làn da trắng nõn ngay phần hông. Dưới ánh nến màu vàng nhạt như mạ lên một lớp ánh sáng màu trắng ấm.
Nhìn hơi chói mắt.
Vệ Phong vẫy tay với nàng, mặt không đổi sắc nói: “Đến đây.”
Tô Hi lắc đầu, giấu đầu lòi đuôi cầm chiếc khăn trong tay của Ngân Nhạn rồi nói: “Thiếp còn chưa lau khô tóc.” Nàng biết hắn tức giận chuyện gì, hôm nay sau khi tiễn khách khứa xong thì hắn luôn bày ra vẻ mặt này. Đúng là thùng giấm, Tô Hi nghĩ thầm.
Vệ Phong khẽ mím môi, hai mắt sáng rực nhìn nàng.
Ánh mắt của hắn nóng rực, nhìn thẳng cô như lột từng lớp của nàng. Hệt như con sói bị bỏ đói mấy tháng trời.
Tô Hi lo nếu mình đi qua thì sẽ bị hắn ăn sạch sẽ ngay cả bã cũng không còn. Do mấy tháng này hai người không quan hệ nên nàng hơi xấu hổ mặc dù chỗ đó đã lành rồi. Trong lúc nàng tập luyện gầy đi thì cũng không hề quên chỗ đó, nàng có xin mấy phương pháp chăm sóc thần kỳ của Đổng tiên sinh, ngày nào tắm rửa xong cũng bôi thuốc mỡ lên, không biết hiệu quả thế nào.
Vệ Phong bâng quơ nói: “Để ta lau giúp nàng.” Hắn thấy cô nương đối diện hơi lơ đãng thì khẽ nhíu mày, lặp lại: “Đến đây.”
Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ đã ngủ rồi, vì không muốn hai đứa bé làm phiền nên Vệ Phong kêu nhũ mẫu ôm tụi nó sang phòng bên. Trong lòng Tô Hi biết đêm nay mình không thể thoát khỏi kiếp này, bèn vòng vo một lúc rồi đi sang đưa khăn lông cho hắn: “…..Được rồi.”
Vệ Phong kéo nàng vào lòng, hắn khoanh chân giữ chặt thân thể nhỏ nhắn của nàng.
Mái tóc đen của Tô Hi rất dày, lần nào đám nha hoàn lau tóc cho cô cũng phải mất cả nửa canh giờ. Nàng chưa bao giờ cảm thấy nửa canh giờ lại lâu đến thế. Vệ Phong ôm mái tóc dài của nàng, bàn tay mạnh mẽ thong thả lau mái tóc ướt đẫm của nàng. Hắn không nóng nảy, giống như đang ôm con mồi trong lòng, đang suy nghĩ xem nên ăn từ chỗ nào vậy.
Tô Hi cúi đầu, ngắm nghía túi thơm nhỏ thêu vàng trên hông, bỗng nghe Vệ Phong ngồi sau nói: “Sau này nàng không được mặc xiêm y màu anh đào kia nữa.”
Xiêm y hắn nói chính là bộ buổi sáng Tô Hi mặc. Bộ xiêm y đó có màu tươi sáng, nhìn rất đoan trang, lại còn tôn màu da của Tô Hi.
Nhưng mà quá đẹp, khiến người ta không dời mắt được.
Tô Hi vừa thầm lẩm bẩm “Keo kiệt” vừa ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”
Vệ Phong lau khô tóc cho nàng, sau đó tuỳ tiện ném khăn lông lên bàn vuông gỗ hoàng hoa lê, sau đó kéo nàng qua để nàng để trên hông của mình, mặt đối mặt, hắn cười nói: “Đang mắng thầm gì ta đấy.”
Tô Hi vốn ngồi ở mép giường, bởi vì nàng sợ bị té ngã nên không thể không cong chân vòng qua eo của hắn. Nàng lắc đầu, chớp đôi mắt to và nói: “Thiếp đâu có.”
Đáng tiếc nàng bẩm sinh không biết nói dối, sao Vệ Phong không đoán được trong lòng nàng nghĩ gì chứ. Ánh mắt Vệ Phong sâu hút, không ôm eo nàng như thường ngày mà lại dời lên trên. Tô Hi sợ bị ngã nên càng ôm chặt lấy hắn, cả người tựa lên người hắn, còn cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ của hắn, “Ấy…..Chàng đừng nhúc nhích, thiếp sắp ngã rồi.”
Vệ Phong nhéo gương mặt nhỏ của nàng, “Nàng có mặc không?”
Tô Hi vô cùng đáng thương lắc đầu, “Không mặc…..” Nàng còn chưa nói xong thì lập tức nắm lấy bàn tay to không thành thật của Vệ Phong, “Vệ Phong, chàng làm gì đấy?”
Động tác của Vệ Phong vẫn không ngừng lại, hắn thăm dò vào trong chiếc áo mỏng của nàng, lòng bàn tay chạm đến chỗ da thịt mềm mại trắng nõn kia, chợt giọng nói hắn khàn đặc, tì sát bên tai nàng và nói: “Đã nghỉ ngơi lâu vậy rồi, Ấu Ấu, ta cũng nên lấy lại vốn chứ.”
Hơi thở của hắn nóng rực khiến Tô Hi không kìm được mà co người lại. Sau đó nàng rõ ràng có thể cảm nhận được sự thay đổi của hắn…..
Một đêm này còn dài hơn cả đêm vừa thành thân lúc trước.
Tô Hi vẫn biết Vệ Phong rất lưu manh nhưng không nghĩ tới hắn hư như vậy. Hắn cứ giữ tư thế như vậy khiến nàng treo lơ lửng trên không, hắn vừa không đỡ nàng vừa không ôm nàng. Hắn như một con sói lớn mấy tháng chưa từng được ăn thịt, mưa rền gió dữ, bão táp mưa giông. Nàng không có chỗ nào để trốn, vì để mình không bị rơi xuống giường, nàng chỉ đành ôm chặt lấy người hắn, để mặc cho hắn tàn phá.
Tô Hi không biết mình đã ngất mấy lần, sau đó lại bị hắn đánh thức bao nhiêu lần. Cuối cùng nàng thật sự không chịu nổi nữa, nàng cắn đôi môi hồng, trên mặt đẫm nước mắt, vừa định mở miệng xin tha nhưng lại biến thành tiếng “ưm” ngắt quãng.
*
Hôm sau lúc Tô Hi thức dậy, thân thể nhỏ nhắn mềm mại gần như không nỡ nhìn.
Vệ Phong bế nàng vào tắm rửa, sau đó lại ôm nàng đến hồ bằng đá cẩm thạch muốn thêm lần nữa. Cả người Tô Hi không còn sức lực, muốn phản kháng cũng không được, sau nửa canh giờ, nàng không còn sức mở mắt lên, cả người mềm nhũn.
Vệ Phong cho đám nha hoàn trong phòng lui ra ngoài, lại tắm giúp nàng lần nữa, sau khi lau khô người thì ôm nàng đến giường trong phòng.
Tô Hi suy nghĩ, mặc hắn muốn làm gì thì làm, nàng không bao giờ phản kháng nữa.
Nhưng may mà Vệ Phong không làm gì nữa, hắn lấy một chiếc bình sứ bôi thuốc lên chỗ mềm mại của nàng, sau đó cúi đầu hôn lên trán của nàng và nói: “Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta vào cung một lát, buổi trưa sẽ về.”
Tô Hi chui vào trong chăn, sau một lúc lại chui ra, hai mắt ướt nhẹp oán giận nhìn hắn: “Vốn dĩ thiếp cũng phải vào cung gặp Hoàng Hậu nương nương.” Lần trước nàng mang thai nên mới không phải vào cung thỉnh an, bây giờ đã sinh con cũng qua thời gian ở cữ rồi, nàng không thể lười biếng tiếp nữa.
Vệ Phong xoa mái tóc rối của nàng, trên đôi môi là nụ cười thoả mãn, hắn nhỏ giọng nói: “Ta sẽ giải thích với Hoàng Hậu nương nương cho nàng, người sẽ hiểu thôi.”
Tô Hi trợn mắt, vùng vẫy muốn kéo chăn ra, vội vàng che miệng hắn lại, mặt đỏ ửng: “Chàng không được nói bậy đấy.”
Nếu để Hoàng Hậu nương nương biết bởi vì nguyên nhân này mà nàng không thể tới được…….Nàng thà tình nguyện bò đến còn hơn.
Vệ Phong đè bả vai của nàng lại, cong ngón trỏ khều mũi nàng một cái, “Nàng nằm nghỉ ngơi đi, ngoan ngoãn đợi ta về.”
Vệ Phong đi rồi, Tô Hi chợp mắt một giấc đến tận trưa, sau đó bị tiếng khóc của hai đứa bé đánh thức.
Tô Hi còn đang ngủ nên đám nha hoàn không dám quấy rầy. Hôm qua trong phòng ầm ĩ như thế, bọn họ đứng ngoài cũng có thể nghe thấy được, nghĩ chắc phu nhân cần nghỉ ngơi nên cũng không gọi nàng. Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ tỉnh dậy không thấy mẫu thân, nhũ mẫu cho bú thì tụi nó lại không chịu bú, chỉ oà khóc lớn.
Sau khi Tô Hi tỉnh lại, vội vàng gọi nha hoàn ôm tụi nhỏ tới. Thế nhưng tay chân nàng không còn sức, cả người bủn rủn, muốn ôm tụi nó cũng không ôm nổi. Nàng thầm oán trách Vệ Phong, sau đó kêu nha hoàn bế hai tụi nó lên giường, lần lượt hôn lên má hai đứa, sau đó tụi nó mới nín khóc rồi chui vào lòng của Tô Hi bú sữa.
Tô Hi chưa từng cho tụi nó bú, đây là lần đầu tiên.
Nàng cho Trĩ Ngôn bú trước, đứa em Trĩ Ngữ nằm ở bên kia nỉ non vài tiếng. Sau khi nàng cho đứa lớn bú xong thì đến lượt đứa em, Trĩ Ngữ tập trung bú sữa, hai má phồng lên, dáng vẻ cực kỳ thoả mãn.
Mấy ngày nay, sau khi phụ thân của mấy đứa nhỏ được ‘thả cửa’ thì không thể cứu vãn được nữa.
Tô Hi gần như không có thời gian nghỉ ngơi vào buổi tối, Vệ Phong giống như muốn trả hết mấy tháng tích góp lại cho nàng. Có hôm hai người còn giữ nguyên tư thế cả đêm khiến sáng hôm sau Tô Hi cảm thấy eo như không phải của mình nữa.
Đến ngày Nhị ca Tô Chỉ thành thân, Tô Hi dẫn Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ đến Tô phủ tham gia tiệc cưới.
Lúc xuống xe, hai chân nàng mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống. May mà Vệ Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng, ghé sát bên tai nàng và nói: “Nàng chịu được không?”
Tô Hi tức giận xấu xổ lườm hắn. Nước mắt cá sấu, nàng thế này không phải do hắn gây ra cả sao.
Tối qua nàng cầu xin hắn, bảo hắn nể mặt hôm nay nàng về nhà mà tha cho nàng. Nhưng hắn vẫn không nghe, mười ngón đan vào nhau đè trên đỉnh đầu của nàng. Hắn hôn lên mắt, mũi và môi nàng, liên tục bắt nàng trả lời, “Ấu Ấu, nàng có muốn ta không? Hửm?”
Tô Hi nhớ đến nàng bị hắn bắt phải nói những câu đó thì không kìm được đỏ bừng hai tai, cắn môi dời mắt đi.
*
Hôn sự của Nhị ca Tô Chỉ và Tam cô nương Tống Khả Khanh của phủ Trần Quốc Công đã trì hoãn lúc lâu, lúc này ở kiếp trước thì Nhị tẩu nàng đã mang thai rồi.
Đến gần giờ Dậu, bên ngoài phủ vang lên tiếng sáo, trống và pháo nổ. Tô Chỉ mặc bộ đồ cưới màu đỏ, đón kiệu hoa về phủ.
Dáng người Tô Chỉ đĩnh đạc, sau khi đến quân doanh rèn luyện một năm thì càng thêm tuấn tú hiên ngang. Huynh ấy cầm một đầu của dải lụa đỏ, sau đó người toàn phúc (1) đưa đầu còn lại cho nàng dâu mới đang trùm khăn vàng và mặc đồ cưới.
(1) Thường chỉ một người thân nữ trong gia đình của người phụ nữ. Vào ngày trước đám cưới, người toàn phúc sẽ đến nhà mới để quét giường (trải giường, trải lều) cho cô dâu chú rể, vừa quét vừa niệm những lời tốt lành, nhằm mang lại may mắn cho đôi vợ chồng mới cưới.
Đại lão gia Tô Chấn và Ân thị ngồi trên ghế cao, trên mặt là nụ cười tươi.
Sau khi bái đường xong thì cả đám người bu quanh Tô Chỉ và Tống Khả Khanh vào động phòng.
Tô Hi vốn cũng muốn đi theo, lúc quay đầu chợt nhìn thấy Đại ca Tô Lễ đứng sau mọi người, huynh ấy mặc bộ trường bào màu tím, vươn tay khẽ xoa đầu của Tô Bách Vũ, đang nói gì đó với thằng bé. Bước chân của Tô Hi khựng lại, từ sau khi Đại tẩu La thị qua đời, mấy năm nay Đại ca vẫn chưa cưới ai, bây giờ đã trôi qua sáu, bảy năm rồi mà huynh ấy vẫn một mình.
Không phải mẫu thân không quan tâm mà do Đại ca cứ luôn trì hoãn, không ai biết trong lòng huynh ấy nghĩ gì.
Bây giờ Đại ca đã hai mươi bảy tuổi. Tuy là thế nhưng vẫn có rất nhiều cô nương có ý với huynh ấy, cũng không quan tâm chuyện làm vợ sau nhưng huynh ấy lại không muốn làm chậm trễ người ta, lại không muốn vội vàng chắp vá, nên cứ kéo mãi cho đến bây giờ.
Mấy năm nay huynh ấy vừa làm phụ thân vừa làm mẫu thân chăm sóc cho Bách ca nhi, có đôi khi Ân thị xót con, bèn gọi huynh ấy tới nói: “Con không suy nghĩ cho mình cũng phải suy nghĩ cho Bách ca nhi chứ. Thằng bé từ nhỏ không có mẫu thân, trong lòng chẳng lẽ không khó chịu sao?”
Tô Lễ nói: “Cho dù con có cưới thê tử thì Bách ca nhi cũng sẽ không gọi là ‘nương’.”
Làm phụ thân đúng là hiểu tính của con. Ân thị bị huynh ấy làm cho nghẹn lời, có lẽ do tức giận nên một khoảng thời gian sau, bà cũng không hỏi đến chuyện tục huyền nữa.
Bây giờ Tô Hi nhìn Đại ca, trong lòng hơi hụt hẫng.
Kiếp trước sau khi Đại ca cưới Lý Tương Như thì ngày tháng như gà bay chó sủa. Kiếp này, nàng đã cản trở hết mọi thứ như ý muốn nhưng Đại ca vẫn không tốt hơn bao nhiêu.
Nàng không biết rốt cuộc mình có làm đúng hay không nữa.
Bên kia, cũng có một người đang nhìn Tô Lễ.
Ân Bồng Bồng sai nha hoàn đưa quà, sau đó không đi về trước mà đứng dưới tán cây bạch quả phía xa. Bây giờ đang là tháng 10 âm lịch, lá bạch quả rơi đầy lên vai, nàng thất thần nhìn bóng dáng của Tô Lễ.
Nha hoàn quay về gọi nàng một tiếng, nàng hoàn hồn phủi lá bạch quả trên vai rồi tạm biệt ra về.
Nha hoàn hỏi: “Tiểu thư, người không vào nói chuyện với Tô phu nhân sao?”
Bước chân của Ân Bồng Bồng khẽ dừng, chợt nhẹ nhàng lắc đầu: “Không được. Sức khoẻ của mẫu thân không tốt, ta về chăm sóc bà.”
Nàng sợ sau khi mình vào nhìn thấy Tô Lễ sẽ không kìm được sự thương nhớ trong lòng mà luống cuống trước mặt người khác. Sau khi nàng biết Nhị tỷ Ân Thê Thê từng làm hại Tô Hi thì không còn dám tới Tô phủ nữa. Tuy rằng đã trôi qua lâu rồi nhưng nàng không biết Tô phủ có tha thứ cho nhà nàng không, vì thế cũng không tiện làm phiền.
Tuy nói thế…….Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, bản thân chỉ đang lấy cớ thôi. Người nàng thật sự không dám làm phiền, thật ra là Tô Lễ.
Mấy năm nay Tô Lễ không cưới thê tử, nàng cũng vẫn chưa lấy phu quân. Nàng lén đợi hắn, cho dù hắn vô tình với nàng nhưng khi nàng biết hắn vẫn chưa cưới thì trong lòng cũng an ủi được phần nào.
Ân Bồng Bồng cũng không biết nàng phải đợi đến khi nào nữa, chỉ sợ nàng sẽ chờ đến một ngày Tô Lễ thành thân lần nữa.
*
Thời tiết ngày càng lạnh, từ Thu sang Đông, Tô Hi sợ hai đứa bé bị lạnh nên trong phòng vừa đốt địa long vừa đặt chậu than ở bốn góc.
Sáng sớm hôm nay, nàng giẫm lên tấm thảm nhung thật dày, trên người khoác chiếc áo choàng lông hồ ly màu hồng, đi đến đẩy cửa sổ ra. Chỉ thấy trong sân một màu trắng xoá, trên ngọn cây đọng rất nhiều tuyết, trên mặt đất trải từng lớp dày, còn đám nha hoàn và hạ nhân đang đi đi lại lại.
Dường như Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ rất thích tuyết rơi, tụi nó mặc một áo bông nhỏ vệt vàng một đứa màu xanh lam, một đứa màu xanh lá ngồi trên giường sát cửa sổ, tụi nó lắc chân, thân hình mũm mĩm vui vẻ đung đưa. Tô Hi buồn cười xoa tai của Trĩ Ngôn, rồi lại chọc khuôn mặt của Trĩ Ngữ, “Tụi con có muốn ra ngoài ngắm tuyết không?”
Hai đứa bé đồng thời nhìn sang nàng, ngửa khuôn mặt nhỏ trơn bóng lên, cũng không biết tụi nó có nghe hiểu nàng nói gì không nhưng cùng giang tay muốn ôm.
Tô Hi nhìn tụi nó, tim như muốn tan chảy, sau đó nàng choàng một chiếc áo nhỏ cho hai đứa. Nàng bế Trĩ Ngôn, còn nhũ mẫu bế Trĩ Ngữ cùng ra ngoài ngắm tuyết một lát.
Đến chập tối, Tô Hi dùng bữa tối xong, tắm cho hai đứa bé, sau khi dỗ tụi nó đi ngủ thì đợi Vệ Phong về. Có điều nàng không đợi được Vệ Phong về mà đợi được một tin tức.
Chiêu Nguyên Đế thoái vị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook