Bồ Đề Kiếp - 7:AM
-
Chương 4
Tiên Hạc Cảnh là một trong thập đại tiên cảnh được Thiên tộc công nhận, do Bạch Quân Đế tiên sáng tạo cách đây ba trăm vạn năm về trước. Mặc dù Tiên Hạc Cảnh chỉ gồm mười một ảo cảnh nhưng lại có tính thiên biến vạn hóa vô cùng linh hoạt. Tùy theo năng lực của người tham gia mà ảo cảnh biến hóa khác nhau. Theo đó, bất kể là kẻ ở trình độ nào đi vào Tiên Hạc Cảnh, thì ảo cảnh cũng sẽ biến hóa ra thử thách có độ khó cao đủ để kẻ đó sứt đầu mẻ trán. Lại nói thêm, thử thách sau lại càng khó hơn thử thách trước. Thế nên cho đến nay, chưa có kẻ nào có thể hoàn thành tất cả thử thách của Tiên Hạc Cảnh.
Cảnh Chính là người đầu tiên tỉnh dậy. Hắn đã kết thúc bài kiểm tra, vượt qua gần hết ảo cảnh. Chỉ có thử thách cuối cùng là hắn lại không vượt qua được. Tuy nhiên, lý do hắn thất bại lại có chút kỳ cục. Vốn dĩ Tiên Hạc Cảnh chỉ có mười một ảo cảnh nhưng sau khi kết thúc ảo cảnh số mười một, hắn lại bị dịch chuyển vào ảo cảnh khác.
Hắn nhớ lại ảo cảnh cuối cùng hắn gặp phải rất khác với những ảo cảnh trước. Hắn có cảm giác lần này rất chân thật. Khi hắn bước vào ảo cảnh, ở đó xuất hiện một cái viện nhỏ trong rừng trúc, hắn gặp một tiên nhân đang ngồi câu cá. Khi hắn chỉ vừa bước đến gần đã bị người kia nhìn hằn học như hận không thể ra tay bóp chết hắn. Người đó giận dữ quát: "Là hậu sinh của con gà chết tiệt kia thì Cút!" Vừa nói xong, cơn cuồng phong từ đâu xuất hiện, cuốn phăng Cảnh Chính ra khỏi Tiên Hạc Cảnh.
"Hậu sinh của con gà chết tiệt..." Cảnh Chính day day trán. Nghĩ lại cha mình và gia tộc nguyên thân vốn là chim phượng hoàng, còn gia tộc của mẹ là hoa thủy tiên màu lam. Hắn không biết rốt cuộc người kia muốn ám chỉ ai là con gà chết tiệt?
Một lúc sau, những người thi cùng nhóm đều đã lần lượt tỉnh dậy. Không như hắn, bọn họ đa số chỉ dừng lại ở ảo cảnh thứ năm hay thứ sáu.
"A, vẫn còn một người đang ở trong ảo cảnh." Một ai đó nói. Mọi ánh mắt lại đổ dồn về hướng Cảnh Chính. Hắn nhíu mày nhìn sang tiểu cô nương yêu linh lúc này còn đang bất động. Nàng gặp phải ảo cảnh gì mà lại ở lâu trong đó như vậy.
Cảnh Chính không nghĩ thêm nữa. Hắn đứng dậy cùng những người khác bước vào gian phòng thi số hai. Gian phòng thi số một lúc này chỉ còn lại Đề Đề.
Đối với vòng thi số hai, mỗi người sẽ thực hiện một bài thi đánh giá thần lực bằng cách truyền thần lực của mình vào Tinh Tử cầu. Thước đo thần lực chính là dựa vào cường độ ánh sáng của Tinh Tử cầu. Tinh Tử cầu phát ánh sáng càng mạnh thì chứng tỏ thần lực người đó càng lớn.
Lần lượt từng người tiến lên thực hiện. Cho đến lượt của Cảnh Chính, hắn không vội làm ngay. Hắn suy nghĩ một lúc. Bàn tay đặt lên Tinh Tử cầu chầm chậm truyền lực. Tinh Tử cầu phát sáng rực rỡ rồi chợt rung mạnh. Dường như nó không thể chịu nổi nguồn năng lượng cực đại truyền vào. Ngay lúc tưởng chừng Tinh Tử cầu vỡ tan, thì Cảnh Chính ngừng lại. Những kẻ chứng kiến sửng sốt, to nhỏ với nhau.
Kết quả này có chút ngoài ý muốn của hắn. Cảnh Chính vốn dĩ xuất thân từ Thiên tộc, bẩm sinh đã có thần lực vô cùng mạnh. Không chỉ có vậy, hắn lại là một trong hai vị Đế thần mạnh nhất Nhật tinh. Do đó, khi tham gia vòng thi này, hắn chỉ xuất ra một phần rất nhỏ thần lực nhưng không ngờ vẫn làm ra sự việc hỗn loạn này.
Cảnh Chính vừa kết thúc. Tín hiệu từ tất cả các trường của Hạc Tinh đã liên tục gửi đến Tiên Hạc Quán, trong đó có tín hiệu từ một nơi hắn đang chờ đợi.
Hắn mỉm cười. Kế hoạch của hắn đã thành công.
Trong lúc này, tại ảo cảnh của Đề Đề.
"Bạch thúc thúc à, người tha cho con đi đi, được không?" Đề Đề nhỏ giọng năn nỉ vị tiên gia đang chống cằm suy nghĩ trước mặt.
"Không được. Trừ khi nào ta giải được câu đố này rồi thì ta mới thả con đi. Bây giờ con phải im lặng để ta tập trung suy nghĩ." Bạch Quân Đế tiên đáp.
Đề Đề khóc không ra nước mắt. Đây là ảo cảnh đầu tiên của nàng nhưng nàng đã ở đây rất lâu rồi đó. Vấn đề không phải ở chỗ nàng không vượt qua được mà là người này không cho nàng đi.
Đề Đề nhớ lại lúc ban đầu khi nàng vừa mới gặp vị thúc thúc này. Khi đó, ngài đang ngồi câu cá. Nàng thấy vậy nên tò mò tiến lại gần.
"Là hậu nhân của con gà chết tiệt thì Cút!" Một giọng quát lớn vang lên cùng trận cuồng phong ào ào tiến đến chỗ Đề Đề.
Đề Đề hốt hoảng vội la lên: "Ta là cây, làm thế nào lại có họ hàng với gà!"
"Cây ư? Không thể nào! Trừ khi là hậu nhân của con gà chết tiệt đó, còn bằng không thì chỉ có hai người có thể bước vào. Một là vợ ta, hai là con ta. Ngươi không phải là gà, không phải là vợ ta, vậy không lẽ là con của ta? Nhưng ta không có con, mà nếu có thì chắc chắn không phải là một cái cây. Nói đi. Ngươi vào đây bằng cách nào?" Bạch Quân Đế tiên sửng sốt.
"Làm thế nào thì làm sao mà con biết được. Khi con vừa bước vào Tiên Hạc Cảnh thì đã tới đây rồi ạ." Đề Đề nhún vai, vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Bạch Quân Đế tiên day day trán, chẳng lẽ tồn tại đã quá lâu khiến Tiên Hạc Cảnh của hắn có vấn đề.
"Thôi ta mặc kệ. Ngươi mau mau ngồi xuống đây nói chuyện phiếm với ta. Dù sao cũng đã lâu rồi ta chưa gặp ai, trừ bỏ tên tiểu gà con kia." Bạch Quân Đế tiên thở dài, ngoắc tay gọi Đề Đề đến cùng ngài ngồi xuống bàn trúc.
Đề Đề ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng rồi ngồi xuống. Nàng bồi ngài nói chuyện rất lâu, bắt đầu từ chủ đề giới thiệu bản thân, nguồn gốc quê quán đến lịch sử năm đại hành tinh, tình hình chính trị xã hội, vâng vâng và mây mây. Đã lâu không cùng người khác nói chuyện khiến Bạch Quân Đế tiên nói rất hăng say. Qua mấy canh giờ vừa nghe vừa nói, Đề Đề cảm thấy bắt đầu sốt ruột bày tỏ nguyện vọng ra về.
"Chẳng mấy khi ta được nói chuyện thỏa thích như vậy. Con không được đi!"
Bạch Quân Đế tiên nghiêm túc nhìn nàng.
"Thúc thúc ơi, người thả cho con đi đi. Con hứa. Hôm khác con nhất định quay lại thăm ngài." Đề Đề khóc không ra nước mắt, cầm vạt áo của Bạch Quân Đế tiên lắc đấy lắc để.
"Con muốn đi, trừ khi con hỏi được một câu ta không biết trả lời." Bạch Quân Đế tiên gian xảo nói.
Đề Đề lườm mắt nhìn hắn.Nàng sao không biết vị Bạch Quân Đế tiên này là vị tiên nhân có kiến thức uyênbác, thâm sâu khôn lường. Đố ngài có khác gì đi làm chứng cho câu nói "trứng màđòi khôn hơn vịt". Tuy nhiên, ngẫm nghĩ một hồi lâu, nàng cười tinh quái
Cảnh Chính là người đầu tiên tỉnh dậy. Hắn đã kết thúc bài kiểm tra, vượt qua gần hết ảo cảnh. Chỉ có thử thách cuối cùng là hắn lại không vượt qua được. Tuy nhiên, lý do hắn thất bại lại có chút kỳ cục. Vốn dĩ Tiên Hạc Cảnh chỉ có mười một ảo cảnh nhưng sau khi kết thúc ảo cảnh số mười một, hắn lại bị dịch chuyển vào ảo cảnh khác.
Hắn nhớ lại ảo cảnh cuối cùng hắn gặp phải rất khác với những ảo cảnh trước. Hắn có cảm giác lần này rất chân thật. Khi hắn bước vào ảo cảnh, ở đó xuất hiện một cái viện nhỏ trong rừng trúc, hắn gặp một tiên nhân đang ngồi câu cá. Khi hắn chỉ vừa bước đến gần đã bị người kia nhìn hằn học như hận không thể ra tay bóp chết hắn. Người đó giận dữ quát: "Là hậu sinh của con gà chết tiệt kia thì Cút!" Vừa nói xong, cơn cuồng phong từ đâu xuất hiện, cuốn phăng Cảnh Chính ra khỏi Tiên Hạc Cảnh.
"Hậu sinh của con gà chết tiệt..." Cảnh Chính day day trán. Nghĩ lại cha mình và gia tộc nguyên thân vốn là chim phượng hoàng, còn gia tộc của mẹ là hoa thủy tiên màu lam. Hắn không biết rốt cuộc người kia muốn ám chỉ ai là con gà chết tiệt?
Một lúc sau, những người thi cùng nhóm đều đã lần lượt tỉnh dậy. Không như hắn, bọn họ đa số chỉ dừng lại ở ảo cảnh thứ năm hay thứ sáu.
"A, vẫn còn một người đang ở trong ảo cảnh." Một ai đó nói. Mọi ánh mắt lại đổ dồn về hướng Cảnh Chính. Hắn nhíu mày nhìn sang tiểu cô nương yêu linh lúc này còn đang bất động. Nàng gặp phải ảo cảnh gì mà lại ở lâu trong đó như vậy.
Cảnh Chính không nghĩ thêm nữa. Hắn đứng dậy cùng những người khác bước vào gian phòng thi số hai. Gian phòng thi số một lúc này chỉ còn lại Đề Đề.
Đối với vòng thi số hai, mỗi người sẽ thực hiện một bài thi đánh giá thần lực bằng cách truyền thần lực của mình vào Tinh Tử cầu. Thước đo thần lực chính là dựa vào cường độ ánh sáng của Tinh Tử cầu. Tinh Tử cầu phát ánh sáng càng mạnh thì chứng tỏ thần lực người đó càng lớn.
Lần lượt từng người tiến lên thực hiện. Cho đến lượt của Cảnh Chính, hắn không vội làm ngay. Hắn suy nghĩ một lúc. Bàn tay đặt lên Tinh Tử cầu chầm chậm truyền lực. Tinh Tử cầu phát sáng rực rỡ rồi chợt rung mạnh. Dường như nó không thể chịu nổi nguồn năng lượng cực đại truyền vào. Ngay lúc tưởng chừng Tinh Tử cầu vỡ tan, thì Cảnh Chính ngừng lại. Những kẻ chứng kiến sửng sốt, to nhỏ với nhau.
Kết quả này có chút ngoài ý muốn của hắn. Cảnh Chính vốn dĩ xuất thân từ Thiên tộc, bẩm sinh đã có thần lực vô cùng mạnh. Không chỉ có vậy, hắn lại là một trong hai vị Đế thần mạnh nhất Nhật tinh. Do đó, khi tham gia vòng thi này, hắn chỉ xuất ra một phần rất nhỏ thần lực nhưng không ngờ vẫn làm ra sự việc hỗn loạn này.
Cảnh Chính vừa kết thúc. Tín hiệu từ tất cả các trường của Hạc Tinh đã liên tục gửi đến Tiên Hạc Quán, trong đó có tín hiệu từ một nơi hắn đang chờ đợi.
Hắn mỉm cười. Kế hoạch của hắn đã thành công.
Trong lúc này, tại ảo cảnh của Đề Đề.
"Bạch thúc thúc à, người tha cho con đi đi, được không?" Đề Đề nhỏ giọng năn nỉ vị tiên gia đang chống cằm suy nghĩ trước mặt.
"Không được. Trừ khi nào ta giải được câu đố này rồi thì ta mới thả con đi. Bây giờ con phải im lặng để ta tập trung suy nghĩ." Bạch Quân Đế tiên đáp.
Đề Đề khóc không ra nước mắt. Đây là ảo cảnh đầu tiên của nàng nhưng nàng đã ở đây rất lâu rồi đó. Vấn đề không phải ở chỗ nàng không vượt qua được mà là người này không cho nàng đi.
Đề Đề nhớ lại lúc ban đầu khi nàng vừa mới gặp vị thúc thúc này. Khi đó, ngài đang ngồi câu cá. Nàng thấy vậy nên tò mò tiến lại gần.
"Là hậu nhân của con gà chết tiệt thì Cút!" Một giọng quát lớn vang lên cùng trận cuồng phong ào ào tiến đến chỗ Đề Đề.
Đề Đề hốt hoảng vội la lên: "Ta là cây, làm thế nào lại có họ hàng với gà!"
"Cây ư? Không thể nào! Trừ khi là hậu nhân của con gà chết tiệt đó, còn bằng không thì chỉ có hai người có thể bước vào. Một là vợ ta, hai là con ta. Ngươi không phải là gà, không phải là vợ ta, vậy không lẽ là con của ta? Nhưng ta không có con, mà nếu có thì chắc chắn không phải là một cái cây. Nói đi. Ngươi vào đây bằng cách nào?" Bạch Quân Đế tiên sửng sốt.
"Làm thế nào thì làm sao mà con biết được. Khi con vừa bước vào Tiên Hạc Cảnh thì đã tới đây rồi ạ." Đề Đề nhún vai, vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Bạch Quân Đế tiên day day trán, chẳng lẽ tồn tại đã quá lâu khiến Tiên Hạc Cảnh của hắn có vấn đề.
"Thôi ta mặc kệ. Ngươi mau mau ngồi xuống đây nói chuyện phiếm với ta. Dù sao cũng đã lâu rồi ta chưa gặp ai, trừ bỏ tên tiểu gà con kia." Bạch Quân Đế tiên thở dài, ngoắc tay gọi Đề Đề đến cùng ngài ngồi xuống bàn trúc.
Đề Đề ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng rồi ngồi xuống. Nàng bồi ngài nói chuyện rất lâu, bắt đầu từ chủ đề giới thiệu bản thân, nguồn gốc quê quán đến lịch sử năm đại hành tinh, tình hình chính trị xã hội, vâng vâng và mây mây. Đã lâu không cùng người khác nói chuyện khiến Bạch Quân Đế tiên nói rất hăng say. Qua mấy canh giờ vừa nghe vừa nói, Đề Đề cảm thấy bắt đầu sốt ruột bày tỏ nguyện vọng ra về.
"Chẳng mấy khi ta được nói chuyện thỏa thích như vậy. Con không được đi!"
Bạch Quân Đế tiên nghiêm túc nhìn nàng.
"Thúc thúc ơi, người thả cho con đi đi. Con hứa. Hôm khác con nhất định quay lại thăm ngài." Đề Đề khóc không ra nước mắt, cầm vạt áo của Bạch Quân Đế tiên lắc đấy lắc để.
"Con muốn đi, trừ khi con hỏi được một câu ta không biết trả lời." Bạch Quân Đế tiên gian xảo nói.
Đề Đề lườm mắt nhìn hắn.Nàng sao không biết vị Bạch Quân Đế tiên này là vị tiên nhân có kiến thức uyênbác, thâm sâu khôn lường. Đố ngài có khác gì đi làm chứng cho câu nói "trứng màđòi khôn hơn vịt". Tuy nhiên, ngẫm nghĩ một hồi lâu, nàng cười tinh quái
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook