Bộ Bộ Sinh Liên
-
Chương 1: Chỉ do ngoài ý muốn
Quyển 1: Phách Châu Đinh Gia
Đing đing, Dương Đắc Thành bò lên tận lầu bảy, thở hồng hộc gõ cửa.
Bên trong truyền ra "rầm" một tiếng, không biết cái gì rơi xuống đất nữa, sau đó lại im bặt không một tiếng động. Dương Đắc Thành nghiêng tai ghé sát vào thành cửa cẩn thận lắng nghe, tiếp tục gõ cửa.
Qua hồi lâu, bên trong truyền ra thanh âm sợ sệt của một cô gái:
- Trong nhà không có ai..
Dương Đắc Thành nhìn tờ danh sách trong tay mình, thẩm tra đối chiếu lại một chút biển số cùng dãy nhà, cao giọng nói:
- Đồng chí Kim Đậu Đậu, mở cửa đi, ta không phải là người xấu, ta là do xã khu phái tới, tới làm một chút thủ tục cần thiết để cho gia đình đồng chí nhận được " đê bảo." (đê bảo: là cho vay một khoản tiền trợ cấp nhỏ.)
Trong phòng không hề có động tĩnh, Dương Đắc Thành đành phải tốn sức tiếp tục gõ cửa, cuối cùng một số động tác gần như là phá cửa vậy.
Thật sự là không có biện pháp mà, năm nay bộ tài chính đã hạ thấp những khoản cứu tế bảo hộ, nhưng là chỉ lĩnh một khoản trợ cấp nhỏ thôi mà người lãnh trợ cấp vẫn phải làm cam đoan, chứng minh thư, cùng với sổ tiết kiệm phải có một chút ít số dư dù ít ỏi, để cho bọn họ đi làm thủ tục phê duyệt cùng khoản tiền trợ cấp. Đại bộ phận những gia đình phù hợp đều đã cho vay xong rồi, còn lại là không chịu phối hợp, đều có một ít tật xấu cả, ví dụ như nhà cô gái này vậy, chính là một bệnh nhân mắc chứng tự bế (tự mình nhốt mình trong phòng ko ra) trầm trọng.
Cũng không biết gõ cửa bao lâu, bên trong rốt cuộc cũng truyền ra thanh âm:
- Ngươi là ai?
Dương Đắc Thành nuốt nước miếng hăm hở nói:
- Ta là người do xã khu phái tới mời cô đưa ra chứng minh thư, giấy cam đoan cùng giấy bảo lãnh là được rồi, để ta làm tốt thủ tục phát tiền này, bằng không tiền này không thể tới tay cô được à.
- Tiền…vì sao không chia cho ta?
- Cô muốn là có chắc, không có chứng minh thư, chúng ta đưa rồi bộ tài chính nói ngươi cấp cho ai? Ai mà tin được, đúng không? Cho nên, làm chuyện gì đều phải có thủ tục cả, cô yên tâm, ta cầm giấy chứng nhận đi, thì tiền sẽ tới tay cô ngay, ài nếu có lo lắng thì cô cứ tìm giấy chứng nhận đi, đưa qua khe hở cánh cửa này cho ta được không?
- Ta… Ta chưa từng thấy ngươi, không biết ngươi là ai, không thể đưa cho ngươi đồ vật gì được.
Dương Đắc Thành nhẫn nại nói:
- Vẫn không chịu tin, vậy cô mở cửa đi, nhìn ta không được sao? Bảo cô mở cửa cô lại không chiu, cô nói ta lừa gạt cô sao, gạt người chỉ có thể lừa tiền người, liệu có thể chủ động đem tiền tới cho người sao? Ta đúng thật là nhân viên của xã khu, xã khu chúng ta…
Dương Đắc Thành thao thao bất tuyệt nói một hồi, bên trong lại im lặng trong chốc lát, sau đó Kim Đậu Đậu sợ hãi hỏi lại:
- Ngươi thực là người của xã khu?
- Đúng vậy.
- Ngươi tìm ta, có chuyện gì?
- Ta…
Dương Đắc Thành sau một lát thất thần, sau đó mới nhớ tới ý đồ mình tới đây:
- À ta tới chứng minh thân phận của cô, làm cam đoan, cùng bảo lãnh để cho cô vay một số tiền nhỏ. Xin cô phối hợp một chút đi, hầu hết mọi người đều đã phát xong rồi, chỉ còn mấy hộ các vị là giấy chứng nhận không đồng đều, thủ tục này không cách nào xong được, tiền làm sao mà phát được?
- Hầu hết phát xong cho mọi người rồi sao? Vì sao không chia cho ta?
- Bởi vì…- Dương Đắc Thành mơ hồ nhớ hình như mình đã nói qua nguyên nhân rồi, nhưng hiện tại đầu óc hắn choáng váng, nhất thời không nhớ ra, vì thế lập lại một lần nữa.
Rất lâu sau đó, trong phòng giọng cô gái như chém đinh chặt sắt nói:
- Ta… Ta chưa thấy ngươi, không biết ngươi là ai, không thể đưa cho ngươi đồ vật gì được.
….
Gây sức ép cả nửa ngày, Dương Đắc Thành không làm được gì, đành tiếp tục trèo lên trên tòa nhà cao tầng.
Hộ gia đình này họ Ngô, là hai tên lưu manh, anh tên là Ngô Ưu, em tên là Ngô Lự, người anh đạp xích lô trở thuê, trong diện phát "đê bảo" chính là người em, nghe nói đầu óc hắn có chút….
Dương Đắc Thành thật vất vả đập cửa, người anh đang ngậm điếu thuốc lá rẻ tiền đi ra mở cửa, vừa nghe là cho vay "đê bảo", vội vàng lục tung đống cam kết cùng sổ tiết kiệm của mình đi ra, sau đó cười nói:
- Đồng chí, chúng minh thư của em ta thật sự là không có, ngươi xem hai cái này liệu có được hay không?
- Như thế sao được à, chính minh thư là giấy chứng nhận pháp luật duy nhất hữu hiệu để chuyển khoản à, giấy chứng nhận không có thì đi làm lại cái khác thôi, nếu không dùng cái tạm thời cũng được mà.
- Nhưng là… ngươi xem em trai ta không chịu đi, cũng không có biện pháp gì mà.
- Người đâu, ta nói chuyện với hắn.
- Ồ, ở trong phòng chứ đâu.
Cánh cửa đóng chặt bị Ngô Ưu mở ra, Ngô Ưu xoa xoa tay nói:
- Ai nha, hôm nay may là Dương đồng chí tới, lần trước tới là một tiểu cô nương ở xã khu, ta nói không nên mở cánh cửa đó ra, nàng vẫn cứ mở, kết quả bị sợ hãi quá thét chói tai mà chạy, còn chân thì…
Cửa mở, chỉ thấy một nam nhân đang ngồi ở trước cửa sổ, gió nhẹ thổi tới, mái tóc dài của hắn tung bay cùng rèm cửa, trông thập phần phiêu dật. Bộ râu của hắn thật dài, mày rậm, ánh mắt thâm thúy nhìn ra ngoài cửa sổ, thủy chung không hề quay đầu này. Cặp chân bị che khuất, khủy tay đặt ở trên đùi, cánh tay nâng cằm, rất có thần vận của một bức điêu khắc [Người suy tưởng].
Hắn trần như nhộng … Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
- Ngô Lự à, đồng chí ở xa khu tới mời em đi làm một cái chứng minh thư tạm thời.
[ Người suy tưởng] chậm rãi xoay lại, thản nhiên nhìn thoáng qua Dương Đắc Thành, thản nhiên nói:
- Không đi!
Dương Đắc Thành bắt đầu lại một vòng giáo dục, thuyết phục, chính là cái bức tượng điêu khắc kia quay ra cửa sổ nhìn một gốc cây bạch dương, khi thì nhăn trán, khi thì mỉm cười, như phật đà ngồi an tường, không có quay đầu liếc hắn tới một lần.
- Đồng chí Dương, ngươi xem…
Người anh lo lắng hỏi.
- Như vậy đi…
Vô kế khả thi Dương Đắc Thành lấy một máy chụp ảnh ở trong cặp da:
- Ngươi nghĩ biện pháp dẫn hắn xuống, bằng không ngồi đây phản quang, sợ rằng ảnh không được rõ lắm, đưa hắn xuống dưới, ta chụp cho hắn một phát, sau đó tới xa khu làm chứng minh nhân dân tạm thời cho hắn vậy.
- Ai da, đa tạ đồng chí Dương, đa tạ đồng chí Dương.
- Xoẹt! ánh đèn sáng ngời nháy lên, người trần truồng [ Người suy nghĩ] bị ánh đèn máy ảnh thu hút, sau đó Dương Đắc Thành co chân bỏ chạy, một chiếc dép lê bay theo hắn, khoảnh khắc cửa đóng " Sưu" một tiếng dép lê bay vọt qua đỉnh đầu hắn.
Dương Đắc Thành mồ hôi ròng ròng, may mắn nói:
- Mẹ ơi, có thể thu được giấy chứng nhận của những hộ này sao? Mà giấy cam đoan cùng sổ tiết kiện đâu? Trời ơi, ta quên mất rồi….
- Cộc cộc cộc…vừa thở hổn hển Dương Đắc Thành vừa gõ cửa lần nữa…
Đối với phân công tác này hắn cũng là bất đắc dĩ, nhưng là như vậy không có chút năng lực nào? Từ khi tốt nghiệp đại học hạng ba trở về, hắn cũng chỉ tìm được một công việc như vậy. Đêm dài tĩnh mịch, hắn thích trần truồng nằm ngủ, thường xuyên ngồi ở trên giường nhìn ngắm tiểu JJ ( biến thái.), dường như nó có thể ẩn chứa tinh thần: có thể dài, có thể ngắn, có thể thô có thể nhỏ dài, có thể thẳng mà cũng có thể gấp khúc, có thể mềm mà cũng có thể cứng, học nó, những thất bại trước mắt là cái quái gì? Vì thế đáy lòng cũng thản nhiên hơn nhiều. Hơn nữa hắn là nhi ở một viện cô nhi, coi như nhận công việc này cũng là báo đáp cho xa hội đi.
An ủi mình như vậy, một mắt của Dương Đắc Thành đã nhìn thấy cửa nhà lão Từ. Lão Từ tên là Từ Hải Sinh, nghe nói hồi trước cũng là một người giàu có, từng là nhân vật làm mưa làm gió trong giới cổ vật trên đường phố, sau đó bị người ta dùng đồ dỏm lừa đi một số tiền cực lớn, làm cho tinh thần suy sụp, biến thành một người bệnh tâm thần.
Gõ cửa, cửa mở ra, một lão già gầy teo đứng trước cửa, dùng một ánh mắt cố chấp cảnh giác nhìn Dương Đắc Thành. Ngoài cửa là một thanh niên trung bình không cao không thấp tay xách túi da, mang kính đen.
Từ lão đầu lạnh lùng nói:
- Nhà ta tiền điện vừa đóng, không nợ!
- Chờ một chút.
Dương Đắc Thành cười cười giữ cánh cửa gượng nói:
- Ha ha, cháu là.. đồng chí xã khu, là tới để cho bác vay tài khoản cứu tế.
- Tài khoản cứu tế sao?
Lão tử hai mắt sáng lên:
- Vào đi.
Trong nhà lão Tử cơ hồ không có một chỗ đặt chân, nơi nơi đều là đồ cổ các loại từ thượng cổ Tiên Tần cho tới dân quốc cuối đời Thanh. Xem hình dạng keo kiệt của lão từ thì phỏng chừng tất cả đều là đồ dỏm. Được phát tài khoản cứu tế, lão Từ hoan nghênh vô cùng, chính là Dương Đắc Thành luôn luôn phải cần chứng minh thư, giấy cam đoan, cùng một số dư tài khoản dù ít trong sổ tiết kiện, Lão đầu thấy tức giận như tội ác bịp bợm tày trời của bọn giang hồ, căm giận muốn đánh hắn bay ra ngoài.
- Để cháu nói đã, từ Lão, bác không thể cho cháu chứng minh thư, cháu làm sao hoàn thành được thủ tục công việc bây giờ, ài, bác còn đẩy cháu nữa, cháu là xã khu chẳng lẽ bác không biết?
Lão Từ cười lạnh:
- Xã khu rất giỏi sao? Lúc trước người gạt tiền của ta còn nói họ là người của bộ chính phủ nữa.
- Bác….
Dương Đắc Thành nghiêm nghị quát:
- Cháu nói cho bác nghe, hôm nay bác không giao cũng phải giao, không giao cũng phải giao, giao cho cháu, tài khoản cứu tế đó liền đưa cho bác, không giao giấy chứng nhận, một phân tiền cũng không lấy được, bác hiểu không một phân tiền cũng không đưa được!
- Cái gì? – Lão Từ mắt đỏ lên:
- Ngươi lấy tiền của ta, ngươi lừa tiền của ta, ngươi là kẻ lừa đảo đáng chết! ta làm gì, dựa vào cái gì mà không đưa cho ta?
" Không hay rồi, lão Từ bắt đầu muốn cuồng rồi." Dương Đắc Thành bắt đầu tỉnh táo lại, quay thân bỏ chạy, nhưng chính là vừa nghe tới tiền lão Tử đã cầm một cái bình cổ không biết của triều đại gì, giống như một con hổ bị điên vậy, nhảy lên hung hăng hướng thẳng tới ót Dương Đắc Thành ném tới..
- Ba! Cái chai vỡ nát ra, Dương Đắc Thành cắm đầu xuống mặt đất.
Lúc chủ nhiệm xã khu nghe thấy thế dẫn người tới, không chế được Từ lão, ôm lấy đầu chảy đầy máu của Dương Đắc Thành, trong lúc hấp hối hắn động đậy đôi môi trắng bệch của mình, thì thào nói một câu, Ngưu chủ nhiệm, chạy nhanh tới ghé lỗ tai, cẩn thận lắng nghe, Dương Đắc Thành thân mình run rẩy một chút, xốc lại tinh thần, cố gắng nói rõ ràng:
- Ngưu… Ngưu chủ nhiệm…
- Nói đi, nói đi, đồng chí Dương Đắc Thành, ta nghe đây.
- Ngưu…ngưu chủ nhiệm, hắn…hắn đánh ta như vậy, phải… phải truy cứu trách nhiệm à…
- Việc này…! – Ngưu chủ nhiệm sắc mặt hiện lên vẻ khó khăn nói:
- Đồng chí Đắc Thành, hắn là kẻ điên à, đánh chết người không đền mạng, việc này khó lắm…
- Ta… ta còn không được phân rõ phải trái… thực uất nghẹn à…
Dương Đắc Thành từ từ thở dài một tiếng, một đám oan hồn lượn lờ tung bay.
Trong đại hội truy điệu long trọng, Ngưu Chủ Nhiệm nước mắt lưng tròng đối với của công nhân, quần chúng xã khu cùng phóng viên báo chí nghẹn ngào nói:
- Đồng chí Dương đắc Thành là cô nhi, là Đảng cùng nhân đân đã nuôi cậu ấy lớn lên, sau này tham gia công tác, đồng chí Đắc Thành vui vẻ hòa đồng với mọi người, thật sự công tác, trước chịu khổ, sau mới được hưởng thu, cẩn trọng, chưa từng nói một câu oán hận, là công nhân vỹ đại được phòng làm việc của ta công nhận. Cậu ấy … lúc lâm chung vẫn còn nhớ mãi không quên dặn ta nhất định phải đem "đê bảo" - công tác cho vay này tiến hành tiếp tục, vừa làm quần chúng vừa lòng, chính chủ hài lòng, xã hội cũng thỏa mãn. Đây là một đồng chí đối đãi với người rất tốt, phẩm cách vĩ đại của cậu ấy làm cho mỗi chúng ta phải thật sự học tập. Đồng chí Dương Đắc Thành khi còn sống, là ánh sáng chói lọi trong cuộc sống, vì cuộc sống mà phấn đấu....
Đing đing, Dương Đắc Thành bò lên tận lầu bảy, thở hồng hộc gõ cửa.
Bên trong truyền ra "rầm" một tiếng, không biết cái gì rơi xuống đất nữa, sau đó lại im bặt không một tiếng động. Dương Đắc Thành nghiêng tai ghé sát vào thành cửa cẩn thận lắng nghe, tiếp tục gõ cửa.
Qua hồi lâu, bên trong truyền ra thanh âm sợ sệt của một cô gái:
- Trong nhà không có ai..
Dương Đắc Thành nhìn tờ danh sách trong tay mình, thẩm tra đối chiếu lại một chút biển số cùng dãy nhà, cao giọng nói:
- Đồng chí Kim Đậu Đậu, mở cửa đi, ta không phải là người xấu, ta là do xã khu phái tới, tới làm một chút thủ tục cần thiết để cho gia đình đồng chí nhận được " đê bảo." (đê bảo: là cho vay một khoản tiền trợ cấp nhỏ.)
Trong phòng không hề có động tĩnh, Dương Đắc Thành đành phải tốn sức tiếp tục gõ cửa, cuối cùng một số động tác gần như là phá cửa vậy.
Thật sự là không có biện pháp mà, năm nay bộ tài chính đã hạ thấp những khoản cứu tế bảo hộ, nhưng là chỉ lĩnh một khoản trợ cấp nhỏ thôi mà người lãnh trợ cấp vẫn phải làm cam đoan, chứng minh thư, cùng với sổ tiết kiệm phải có một chút ít số dư dù ít ỏi, để cho bọn họ đi làm thủ tục phê duyệt cùng khoản tiền trợ cấp. Đại bộ phận những gia đình phù hợp đều đã cho vay xong rồi, còn lại là không chịu phối hợp, đều có một ít tật xấu cả, ví dụ như nhà cô gái này vậy, chính là một bệnh nhân mắc chứng tự bế (tự mình nhốt mình trong phòng ko ra) trầm trọng.
Cũng không biết gõ cửa bao lâu, bên trong rốt cuộc cũng truyền ra thanh âm:
- Ngươi là ai?
Dương Đắc Thành nuốt nước miếng hăm hở nói:
- Ta là người do xã khu phái tới mời cô đưa ra chứng minh thư, giấy cam đoan cùng giấy bảo lãnh là được rồi, để ta làm tốt thủ tục phát tiền này, bằng không tiền này không thể tới tay cô được à.
- Tiền…vì sao không chia cho ta?
- Cô muốn là có chắc, không có chứng minh thư, chúng ta đưa rồi bộ tài chính nói ngươi cấp cho ai? Ai mà tin được, đúng không? Cho nên, làm chuyện gì đều phải có thủ tục cả, cô yên tâm, ta cầm giấy chứng nhận đi, thì tiền sẽ tới tay cô ngay, ài nếu có lo lắng thì cô cứ tìm giấy chứng nhận đi, đưa qua khe hở cánh cửa này cho ta được không?
- Ta… Ta chưa từng thấy ngươi, không biết ngươi là ai, không thể đưa cho ngươi đồ vật gì được.
Dương Đắc Thành nhẫn nại nói:
- Vẫn không chịu tin, vậy cô mở cửa đi, nhìn ta không được sao? Bảo cô mở cửa cô lại không chiu, cô nói ta lừa gạt cô sao, gạt người chỉ có thể lừa tiền người, liệu có thể chủ động đem tiền tới cho người sao? Ta đúng thật là nhân viên của xã khu, xã khu chúng ta…
Dương Đắc Thành thao thao bất tuyệt nói một hồi, bên trong lại im lặng trong chốc lát, sau đó Kim Đậu Đậu sợ hãi hỏi lại:
- Ngươi thực là người của xã khu?
- Đúng vậy.
- Ngươi tìm ta, có chuyện gì?
- Ta…
Dương Đắc Thành sau một lát thất thần, sau đó mới nhớ tới ý đồ mình tới đây:
- À ta tới chứng minh thân phận của cô, làm cam đoan, cùng bảo lãnh để cho cô vay một số tiền nhỏ. Xin cô phối hợp một chút đi, hầu hết mọi người đều đã phát xong rồi, chỉ còn mấy hộ các vị là giấy chứng nhận không đồng đều, thủ tục này không cách nào xong được, tiền làm sao mà phát được?
- Hầu hết phát xong cho mọi người rồi sao? Vì sao không chia cho ta?
- Bởi vì…- Dương Đắc Thành mơ hồ nhớ hình như mình đã nói qua nguyên nhân rồi, nhưng hiện tại đầu óc hắn choáng váng, nhất thời không nhớ ra, vì thế lập lại một lần nữa.
Rất lâu sau đó, trong phòng giọng cô gái như chém đinh chặt sắt nói:
- Ta… Ta chưa thấy ngươi, không biết ngươi là ai, không thể đưa cho ngươi đồ vật gì được.
….
Gây sức ép cả nửa ngày, Dương Đắc Thành không làm được gì, đành tiếp tục trèo lên trên tòa nhà cao tầng.
Hộ gia đình này họ Ngô, là hai tên lưu manh, anh tên là Ngô Ưu, em tên là Ngô Lự, người anh đạp xích lô trở thuê, trong diện phát "đê bảo" chính là người em, nghe nói đầu óc hắn có chút….
Dương Đắc Thành thật vất vả đập cửa, người anh đang ngậm điếu thuốc lá rẻ tiền đi ra mở cửa, vừa nghe là cho vay "đê bảo", vội vàng lục tung đống cam kết cùng sổ tiết kiệm của mình đi ra, sau đó cười nói:
- Đồng chí, chúng minh thư của em ta thật sự là không có, ngươi xem hai cái này liệu có được hay không?
- Như thế sao được à, chính minh thư là giấy chứng nhận pháp luật duy nhất hữu hiệu để chuyển khoản à, giấy chứng nhận không có thì đi làm lại cái khác thôi, nếu không dùng cái tạm thời cũng được mà.
- Nhưng là… ngươi xem em trai ta không chịu đi, cũng không có biện pháp gì mà.
- Người đâu, ta nói chuyện với hắn.
- Ồ, ở trong phòng chứ đâu.
Cánh cửa đóng chặt bị Ngô Ưu mở ra, Ngô Ưu xoa xoa tay nói:
- Ai nha, hôm nay may là Dương đồng chí tới, lần trước tới là một tiểu cô nương ở xã khu, ta nói không nên mở cánh cửa đó ra, nàng vẫn cứ mở, kết quả bị sợ hãi quá thét chói tai mà chạy, còn chân thì…
Cửa mở, chỉ thấy một nam nhân đang ngồi ở trước cửa sổ, gió nhẹ thổi tới, mái tóc dài của hắn tung bay cùng rèm cửa, trông thập phần phiêu dật. Bộ râu của hắn thật dài, mày rậm, ánh mắt thâm thúy nhìn ra ngoài cửa sổ, thủy chung không hề quay đầu này. Cặp chân bị che khuất, khủy tay đặt ở trên đùi, cánh tay nâng cằm, rất có thần vận của một bức điêu khắc [Người suy tưởng].
Hắn trần như nhộng … Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
- Ngô Lự à, đồng chí ở xa khu tới mời em đi làm một cái chứng minh thư tạm thời.
[ Người suy tưởng] chậm rãi xoay lại, thản nhiên nhìn thoáng qua Dương Đắc Thành, thản nhiên nói:
- Không đi!
Dương Đắc Thành bắt đầu lại một vòng giáo dục, thuyết phục, chính là cái bức tượng điêu khắc kia quay ra cửa sổ nhìn một gốc cây bạch dương, khi thì nhăn trán, khi thì mỉm cười, như phật đà ngồi an tường, không có quay đầu liếc hắn tới một lần.
- Đồng chí Dương, ngươi xem…
Người anh lo lắng hỏi.
- Như vậy đi…
Vô kế khả thi Dương Đắc Thành lấy một máy chụp ảnh ở trong cặp da:
- Ngươi nghĩ biện pháp dẫn hắn xuống, bằng không ngồi đây phản quang, sợ rằng ảnh không được rõ lắm, đưa hắn xuống dưới, ta chụp cho hắn một phát, sau đó tới xa khu làm chứng minh nhân dân tạm thời cho hắn vậy.
- Ai da, đa tạ đồng chí Dương, đa tạ đồng chí Dương.
- Xoẹt! ánh đèn sáng ngời nháy lên, người trần truồng [ Người suy nghĩ] bị ánh đèn máy ảnh thu hút, sau đó Dương Đắc Thành co chân bỏ chạy, một chiếc dép lê bay theo hắn, khoảnh khắc cửa đóng " Sưu" một tiếng dép lê bay vọt qua đỉnh đầu hắn.
Dương Đắc Thành mồ hôi ròng ròng, may mắn nói:
- Mẹ ơi, có thể thu được giấy chứng nhận của những hộ này sao? Mà giấy cam đoan cùng sổ tiết kiện đâu? Trời ơi, ta quên mất rồi….
- Cộc cộc cộc…vừa thở hổn hển Dương Đắc Thành vừa gõ cửa lần nữa…
Đối với phân công tác này hắn cũng là bất đắc dĩ, nhưng là như vậy không có chút năng lực nào? Từ khi tốt nghiệp đại học hạng ba trở về, hắn cũng chỉ tìm được một công việc như vậy. Đêm dài tĩnh mịch, hắn thích trần truồng nằm ngủ, thường xuyên ngồi ở trên giường nhìn ngắm tiểu JJ ( biến thái.), dường như nó có thể ẩn chứa tinh thần: có thể dài, có thể ngắn, có thể thô có thể nhỏ dài, có thể thẳng mà cũng có thể gấp khúc, có thể mềm mà cũng có thể cứng, học nó, những thất bại trước mắt là cái quái gì? Vì thế đáy lòng cũng thản nhiên hơn nhiều. Hơn nữa hắn là nhi ở một viện cô nhi, coi như nhận công việc này cũng là báo đáp cho xa hội đi.
An ủi mình như vậy, một mắt của Dương Đắc Thành đã nhìn thấy cửa nhà lão Từ. Lão Từ tên là Từ Hải Sinh, nghe nói hồi trước cũng là một người giàu có, từng là nhân vật làm mưa làm gió trong giới cổ vật trên đường phố, sau đó bị người ta dùng đồ dỏm lừa đi một số tiền cực lớn, làm cho tinh thần suy sụp, biến thành một người bệnh tâm thần.
Gõ cửa, cửa mở ra, một lão già gầy teo đứng trước cửa, dùng một ánh mắt cố chấp cảnh giác nhìn Dương Đắc Thành. Ngoài cửa là một thanh niên trung bình không cao không thấp tay xách túi da, mang kính đen.
Từ lão đầu lạnh lùng nói:
- Nhà ta tiền điện vừa đóng, không nợ!
- Chờ một chút.
Dương Đắc Thành cười cười giữ cánh cửa gượng nói:
- Ha ha, cháu là.. đồng chí xã khu, là tới để cho bác vay tài khoản cứu tế.
- Tài khoản cứu tế sao?
Lão tử hai mắt sáng lên:
- Vào đi.
Trong nhà lão Tử cơ hồ không có một chỗ đặt chân, nơi nơi đều là đồ cổ các loại từ thượng cổ Tiên Tần cho tới dân quốc cuối đời Thanh. Xem hình dạng keo kiệt của lão từ thì phỏng chừng tất cả đều là đồ dỏm. Được phát tài khoản cứu tế, lão Từ hoan nghênh vô cùng, chính là Dương Đắc Thành luôn luôn phải cần chứng minh thư, giấy cam đoan, cùng một số dư tài khoản dù ít trong sổ tiết kiện, Lão đầu thấy tức giận như tội ác bịp bợm tày trời của bọn giang hồ, căm giận muốn đánh hắn bay ra ngoài.
- Để cháu nói đã, từ Lão, bác không thể cho cháu chứng minh thư, cháu làm sao hoàn thành được thủ tục công việc bây giờ, ài, bác còn đẩy cháu nữa, cháu là xã khu chẳng lẽ bác không biết?
Lão Từ cười lạnh:
- Xã khu rất giỏi sao? Lúc trước người gạt tiền của ta còn nói họ là người của bộ chính phủ nữa.
- Bác….
Dương Đắc Thành nghiêm nghị quát:
- Cháu nói cho bác nghe, hôm nay bác không giao cũng phải giao, không giao cũng phải giao, giao cho cháu, tài khoản cứu tế đó liền đưa cho bác, không giao giấy chứng nhận, một phân tiền cũng không lấy được, bác hiểu không một phân tiền cũng không đưa được!
- Cái gì? – Lão Từ mắt đỏ lên:
- Ngươi lấy tiền của ta, ngươi lừa tiền của ta, ngươi là kẻ lừa đảo đáng chết! ta làm gì, dựa vào cái gì mà không đưa cho ta?
" Không hay rồi, lão Từ bắt đầu muốn cuồng rồi." Dương Đắc Thành bắt đầu tỉnh táo lại, quay thân bỏ chạy, nhưng chính là vừa nghe tới tiền lão Tử đã cầm một cái bình cổ không biết của triều đại gì, giống như một con hổ bị điên vậy, nhảy lên hung hăng hướng thẳng tới ót Dương Đắc Thành ném tới..
- Ba! Cái chai vỡ nát ra, Dương Đắc Thành cắm đầu xuống mặt đất.
Lúc chủ nhiệm xã khu nghe thấy thế dẫn người tới, không chế được Từ lão, ôm lấy đầu chảy đầy máu của Dương Đắc Thành, trong lúc hấp hối hắn động đậy đôi môi trắng bệch của mình, thì thào nói một câu, Ngưu chủ nhiệm, chạy nhanh tới ghé lỗ tai, cẩn thận lắng nghe, Dương Đắc Thành thân mình run rẩy một chút, xốc lại tinh thần, cố gắng nói rõ ràng:
- Ngưu… Ngưu chủ nhiệm…
- Nói đi, nói đi, đồng chí Dương Đắc Thành, ta nghe đây.
- Ngưu…ngưu chủ nhiệm, hắn…hắn đánh ta như vậy, phải… phải truy cứu trách nhiệm à…
- Việc này…! – Ngưu chủ nhiệm sắc mặt hiện lên vẻ khó khăn nói:
- Đồng chí Đắc Thành, hắn là kẻ điên à, đánh chết người không đền mạng, việc này khó lắm…
- Ta… ta còn không được phân rõ phải trái… thực uất nghẹn à…
Dương Đắc Thành từ từ thở dài một tiếng, một đám oan hồn lượn lờ tung bay.
Trong đại hội truy điệu long trọng, Ngưu Chủ Nhiệm nước mắt lưng tròng đối với của công nhân, quần chúng xã khu cùng phóng viên báo chí nghẹn ngào nói:
- Đồng chí Dương đắc Thành là cô nhi, là Đảng cùng nhân đân đã nuôi cậu ấy lớn lên, sau này tham gia công tác, đồng chí Đắc Thành vui vẻ hòa đồng với mọi người, thật sự công tác, trước chịu khổ, sau mới được hưởng thu, cẩn trọng, chưa từng nói một câu oán hận, là công nhân vỹ đại được phòng làm việc của ta công nhận. Cậu ấy … lúc lâm chung vẫn còn nhớ mãi không quên dặn ta nhất định phải đem "đê bảo" - công tác cho vay này tiến hành tiếp tục, vừa làm quần chúng vừa lòng, chính chủ hài lòng, xã hội cũng thỏa mãn. Đây là một đồng chí đối đãi với người rất tốt, phẩm cách vĩ đại của cậu ấy làm cho mỗi chúng ta phải thật sự học tập. Đồng chí Dương Đắc Thành khi còn sống, là ánh sáng chói lọi trong cuộc sống, vì cuộc sống mà phấn đấu....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook