Bộ Bộ Liên Hoa
-
Chương 83
Mọi nơi yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi vù vù.
Chung Nhất Bạch nhìn chằm chằm Hoắc Thế Du, như nghe không hiểu hắn đang nói gì. Chờ xác định lời mình nghe được là từ miệng hắn, gương mặt lão nhanh chóng trở nên vô cùng âm u.
“Hoàng thượng, người nói gì?”
Trong giọng nói của lão còn có cả chất vẫn lẫn bất mãn.
Hoắc Thế Du nhìn sang lão, lạnh lùng nói: “Trẫm bảo để bọn họ đi.”
Chung Nhất Bạch giận tím mặt.
“Những người này không thể đi!”
Lão tức giận trừng to mắt, dường như là khàn giọng rống hết sức như thế.
Hoắc Thế Du ngoảnh mặt làm ngơ, không nhúc nhích.
Mồ hôi sau lưng Thiện Thủy ướt đẫm xiêm áo. Nàng nhìn Hoắc Thế Du một cái thật nhanh, xoay người lên xe ngựa. Tiết Anh tỉnh táo lại tự mình lái xe ngựa, ngựa vừa giơ vó Chung Nhất Bạch bỗng giơ tay lên, Trương Kỳ do dự một chút, nhưng vẫn dẫn binh xông tới.
“Hôm nay nếu để bọn họ thoát dễ dàng, hôm sau sợ rằng Hoàng thượng hối hận không kịp! Cựu thần trung thành bạo gan liều mạng không vâng lời trơ mắt nhìn Hoàng thượng sau này hối hận! Người đâu, dẫn bọn họ đi cho ta!”
Mặt Chung Nhất Bạch âm u lạnh lùng nói.
Cùng lúc đó, Hoắc Thế Du dẫn mấy trăm vệ cấm quân chầm chậm xông tới.
Hoắc Thế Du khẽ hất cằm, quét mắt qua Trương Kỳ đối diện và đám binh sĩ đối diện: “Các ngươi dám kháng lệnh sao?”
Trương Kỳ không ngừng toát mồ hôi, tay cầm đao khẽ run, nhưng Chung Nhất Bạch cũng đang uy hiếp sau lưng, đôi chân do dự không bước nổi. Hắn cũng biết rất rõ, vị Hoàng đế trước mặt này chính là người được Chung gia bồi dưỡng nên. Bây giờ thành công rồi, Chung gia muốn tiếp tục thao túng, vị Hoàng đế này lại khát vọng thoát khỏi bàn tay Chung gia. Sớm muộn gì cũng có lúc sẽ vạch mặt nhau. Trận xung đột hôm nay cũng là trận bộc phát đầu tiên từ trước đến nay, chẳng qua là mình xui xẻo, vừa đúng đụng phải nên lựa chọn như thế nào, đây là một vấn đề cực kỳ khó khăn. Chung gia vốn là quyền thế ngút trời. Chỉ là kể từ khi chiến sự nổ ra, Đại Nguyên mất Lạc Kinh, cuối cùng phải lui về trấn ở Kim Kinh. Bất luận là vua và dân còn là dân gian, nhưng đối với con cháu Chung gia nắm trong tay hơn phân nửa binh lực Đại Nguyên cũng là oán thán. Mặc dù trăm quan không dám hoành hành bên ngoài, nhưng trong dân gian vẫn lưu hành đồng dao ‘Chung gia đổ, thiên hạ tốt’, Chung Nhất Bạch dần cũng bộc lộ ra xu thế suy tàn. Nếu hắn tiếp tục thần phục theo lời nói của lão đông gia, đối phương là Hoàng đế, hơn nữa hôm nay có chuẩn bị mà đến, nhân số rõ ràng áp đảo, ngộ nhỡ là trò giỏi hơn thầy, mình là kẻ phải chết rồi. Nhưng bây giờ nếu không nghe lời, hắn cũng không dám chắc Hoàng đế trẻ tuổi nhày chắc chắn có thể nắm lấy thắng lợi
Hoắc Thế Du cậy vào mình là hoàng thất Hoắc gia cùng với nhạc gia Dương Ngạn những năm trước đây từ từ nâng đỡ mới có thế lực như ngày nay. Mặc dù Chung gia đã bắt đầu xuống dốc, nhưng trăm năm thế phiệt (trong xã hội phong kiến chỉ những gia đình có quyền có thế), sao có thể nói đổ là đổ luôn?
“Nếu không tránh ra, đồng thời luận tội mưu nghịch!”
Hoắc Thế Du quát lên, Trương Kỳ chấn động, đầu dần cúi xuống, không tự chủ được đang muốn lui xuống, chợt nghe thấy Chung Nhất Bạch sau lưng nói: “Chó không nhận chủ như vậy, nuôi có ích lợi gì!” Còn chưa kịp phản ứng, bị một quân lính bên cạnh Chung Nhất Bạch đâm một đao sau lưng, mất mạng tại chỗ.
Chung Nhất Bạch nhìn Hoắc Thế Du, trên gương mặt già nua xuất hiện tia cười khó lường.
“Hoàng thượng, quả nhiên người thành người tài rồi. Mới chỉ ít ngày trước, người trách ta ngăn người lên Bắc, khiển trách mẫu cựu Trường của người dùng binh không tốt, hôm nay liền tự chủ trương như vậy. Người là Hoàng thượng, nếu chủ trương của người có lợi cho quốc gia, cựu thần dĩ nhiên sẽ nghe lệnh. Nếu người cổ tình mọi chuyện không ổn, chuyện liên quan đến quốc sự thì không phải là trò đùa, sao cựu thần có thể ngồi nhìn người mắc lỗi lần nữa? Chúng ta cứ thế này đi về, bàn chuyện một chút.” Dứt lời vỗ tay mấy cái, binh lính đông nghịt xông ra từ hai bên rừng rậm, hẳn là đã mai phục từ trước.”
“Hoàng thượng, cựu thần phòng người như vậy, lúc này mới an bài trước. Vốn rằng mong đợi dự đoán của cựu thần sai, không nghĩ rằng lại như ta đoán…” Chung Nhất Bạch nói, giọng điệu như vừa đau lòng vừa thống hận.
“Hoàng thượng, xin mời.”
Cuối cùng lão lạnh lùng nói một câu như vậy.
Hoắc Thế Du mặt đổi sắc, theo bản năng tay nắm lấy chuôi kiếm bên
Trong lúc này, tiếng động từ xa vọng lại, mọi người nhìn theo hướng âm thanh toát ra, thấy một đoàn người ngựa đang hướng về phía này.
“Hoàng thượng, mạt tướng phụng mệnh chờ ở phía trước!”
Dương Ngạn ở phía trước là chỉ huy sứ binh mã Túc thành, đến gần, phi thân xuống ngựa, quỳ trước mặt Hoắc Thế Du làm lễ ra mắt.
Hoắc Thế Du dần thở phào nhẹ nhõm.
Dương Ngạn xuống ngựa, sau khi hành lễ với Hoắc Thế Du, nhìn về phía Chung Nhất Bạch đang tái xanh mặt: “Chung lão, ta và ngươi là làm quan cùng triều nhiều năm, ta kính trọng ngươi là nguyên lão tam triều, mọi việc nên lấy ngươi làm đầu. Chỉ là hôm nay ngươi công khai không nghe lệnh Hoàng thượng như vậy, hành động bức vua thoái vị. Cho dù ngươi là trưởng bối của Hoàng thượng, cũng là đại nghịch bất đạo, đừng trách ta không niệm tình quan cùng triều nhiều năm. Người đâu, bắt hết toàn bộ nghịch tặc phản tướng dám giơ đao với Hoàng thượng!”
Vua nào triều thần nấy, thế lực cũ mới đối địch quyết liệt, đột nhiên bộc phát trong im lặng như vậy.
“Dương Ngạn! Năm đó lão phu ta đứng trong triều đình, không biết ngươi còn đang ở nơi nào! Bất quá nhưng mà bằng việc bám váy cũng dám nói chuyện với lão phu! Lão phu đứng ở đây, ai dám tới đây!”
Đao kiếm ra khỏi vỏ, lạnh lẽo vô cùng. Người hai bên giằng co mắt với nhau, cũng không có ai nhảy ra trước chuẩn bị công kích đối phương.
Tiểu Nha Nhi bị Bạch Quân ôm chặt trong ngực, chen chúc trong góc xe. Thiện Thủy dụ dỗ tiểu Hải Tinh còn chưa khỏi bệnh, giờ này vì khó chịu còn không ngừng rầm rì, ghé vào lỗ tai nó nhỏ giọng ngâm nga đồng dao, ru ngủ. Tiểu Hải Tinh dần nhắm mắt yên tĩnh lại, rồi chợt ‘Oa’ một tiếng khóc rống lên, khóc đến mức khàn giọng, vô cùng uất ức.
Tiếng khóc truyền ra ngoài, dường như đánh thức cả không gian yên tĩnh, lúc đang chuẩn bị mở đầu cuộc giết, trên con đường đến thôn bên bến đò xuất hiện hai bóng người đang cưỡi ngựa một trước một sau.
Ánh trời chiều phủ kín con đường, người kia phóng ngựa đến, nhanh như tia chớp. Lập tức có một nam nhân đến. Hắn mặc áo xanh, không hề dừng lại chút nào, đi đến phía những binh lính đang bất động, bóng người bị ánh trời chiều kéo dài trên mặt đất đầy ám ảnh.
Lúc hắn đến gần, trong vô số ánh mắt chăm chú nhìn, ngừng lại, hắng giọng nói: “Ta đến đón thê tử và nữ nhi ta.”
Hắn vừa dứt lời, tiếp tục sải bước đến đám người kia.
Giống như một thanh kiếm vô hình, khi hắn bước qua con đường trước mặt mọi người, không ai dám ra cả hắn, ngược lại còn theo bước tiến của hắn, lui về sau thật nhanh. Hắn đi dọc theo con đường đầy đao binh, đi thẳng đến chiếc xe ngựa phía sau.
Chung Nhất Bạch không dám tin vào hai mắt mình, cho đến khi nam nhân này đến trước mặt lão, đi qua bên cạnh lão, lão mới tỉnh lại, lạnh lùng quát: “Hoắc Thế Quân, sao ngươi dám xuất hiện ở đây! Bởi vì do ngươi, Đại Nguyên ta mới kết thù kết oán với phương Bắc, mới có sỉ nhục như hôm nay! Chính là dù có giết ngươi trăm ngàn lần cũng không xóa hết tội của ngươi! Người đâu, tới bắt hắn cho ta!”
Hoắc Thế Quân không lung lay, tiếp tục đi về phía trước. Cũng không có ai vâng lệnh Chung Nhất Bạch. Lão xanh mặt, hung hăng đạp một hiệu úy bên cạnh. Hiệu úy bất đắc dĩ run run rẩy rẩy giơ đao tới sau lưng Hoắc Thế Quân. Một loạt mũi tên nhọn xé gió bay đến, mũi tên trúng đầu mũi đao hắn, rơi xuống mặt đất. Hiệu úy giật mình quay đầu lại, nhìn thấy người đi theo Hoắc Thế Quân cũng dừng lại, ngồi trên lưng ngựa giương cung oai hùng.
Người bắn tên này, chính là Thôi Tái.
Thôi Tái lạnh lùng quát: “Tuân lệnh lời Hoắc đại tướng quân nói, ta để lại một mạng cho ngươi, dạy dỗ ngươi, lúc đương đầu với địch, đao kiếm trên tay nên giơ về phía nào!”
Giọng hắn vang lên, tựa như sấm vang, chấn động màng nhĩ
Một, hai…
Không có ai ra lệnh, nhưng không biết là người nào dẫn đầu, cánh tay cầm thương đao dần rũ xuống, gần ngàn người, mọi nơi đều yên lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng trẻ con khóc nức nở nghẹn ngào từ trong chiếc xe ngựa.
Hoắc Thế Quân đến trước mặt Hoắc Thế Du, dừng bước.
“Ngày nào đó nếu như ngươi cũng muốn lên phương Bắc giành lại phần đất đai đã mất, ta nhất định sẽ nhường cho ngươi một đường!”
Hắn nói một câu như vậy, đi qua bên người Hoắc Thế Du.
Thiện Thủy đã nghe thấy tiếng trượng phu mình. Tiếng của hắn, còn có cả tiếng bước chân quen thuộc của hắn. Ngay cả tiểu Hải Tinh đang khóc dường như cũng cảm nhận được phụ thân đang đến, dán lên ngực mẫu thân yên tĩnh lại.
Nàng dường như không cách nào hít thở nổi, nghe tiếng bước chân hắn ngày càng gần, ngày càng gần.
Nàng kìm nén kích động muốn rơi nước mắt, mở to mắt nhìn chằm chằm cửa xe ngựa.
Cửa xe mở ra, Hoắc Thế Quân thò đầu vào, bốn mắt nhìn nhau.
“Nhu Nhi, ta đến đón nàng.”
Hắn nói một câu như vậy, ôm lấy Tiểu Nha Nhi đã sớm nhào vào hắn …
Chung Nhất Bạch nhìn chằm chằm Hoắc Thế Du, như nghe không hiểu hắn đang nói gì. Chờ xác định lời mình nghe được là từ miệng hắn, gương mặt lão nhanh chóng trở nên vô cùng âm u.
“Hoàng thượng, người nói gì?”
Trong giọng nói của lão còn có cả chất vẫn lẫn bất mãn.
Hoắc Thế Du nhìn sang lão, lạnh lùng nói: “Trẫm bảo để bọn họ đi.”
Chung Nhất Bạch giận tím mặt.
“Những người này không thể đi!”
Lão tức giận trừng to mắt, dường như là khàn giọng rống hết sức như thế.
Hoắc Thế Du ngoảnh mặt làm ngơ, không nhúc nhích.
Mồ hôi sau lưng Thiện Thủy ướt đẫm xiêm áo. Nàng nhìn Hoắc Thế Du một cái thật nhanh, xoay người lên xe ngựa. Tiết Anh tỉnh táo lại tự mình lái xe ngựa, ngựa vừa giơ vó Chung Nhất Bạch bỗng giơ tay lên, Trương Kỳ do dự một chút, nhưng vẫn dẫn binh xông tới.
“Hôm nay nếu để bọn họ thoát dễ dàng, hôm sau sợ rằng Hoàng thượng hối hận không kịp! Cựu thần trung thành bạo gan liều mạng không vâng lời trơ mắt nhìn Hoàng thượng sau này hối hận! Người đâu, dẫn bọn họ đi cho ta!”
Mặt Chung Nhất Bạch âm u lạnh lùng nói.
Cùng lúc đó, Hoắc Thế Du dẫn mấy trăm vệ cấm quân chầm chậm xông tới.
Hoắc Thế Du khẽ hất cằm, quét mắt qua Trương Kỳ đối diện và đám binh sĩ đối diện: “Các ngươi dám kháng lệnh sao?”
Trương Kỳ không ngừng toát mồ hôi, tay cầm đao khẽ run, nhưng Chung Nhất Bạch cũng đang uy hiếp sau lưng, đôi chân do dự không bước nổi. Hắn cũng biết rất rõ, vị Hoàng đế trước mặt này chính là người được Chung gia bồi dưỡng nên. Bây giờ thành công rồi, Chung gia muốn tiếp tục thao túng, vị Hoàng đế này lại khát vọng thoát khỏi bàn tay Chung gia. Sớm muộn gì cũng có lúc sẽ vạch mặt nhau. Trận xung đột hôm nay cũng là trận bộc phát đầu tiên từ trước đến nay, chẳng qua là mình xui xẻo, vừa đúng đụng phải nên lựa chọn như thế nào, đây là một vấn đề cực kỳ khó khăn. Chung gia vốn là quyền thế ngút trời. Chỉ là kể từ khi chiến sự nổ ra, Đại Nguyên mất Lạc Kinh, cuối cùng phải lui về trấn ở Kim Kinh. Bất luận là vua và dân còn là dân gian, nhưng đối với con cháu Chung gia nắm trong tay hơn phân nửa binh lực Đại Nguyên cũng là oán thán. Mặc dù trăm quan không dám hoành hành bên ngoài, nhưng trong dân gian vẫn lưu hành đồng dao ‘Chung gia đổ, thiên hạ tốt’, Chung Nhất Bạch dần cũng bộc lộ ra xu thế suy tàn. Nếu hắn tiếp tục thần phục theo lời nói của lão đông gia, đối phương là Hoàng đế, hơn nữa hôm nay có chuẩn bị mà đến, nhân số rõ ràng áp đảo, ngộ nhỡ là trò giỏi hơn thầy, mình là kẻ phải chết rồi. Nhưng bây giờ nếu không nghe lời, hắn cũng không dám chắc Hoàng đế trẻ tuổi nhày chắc chắn có thể nắm lấy thắng lợi
Hoắc Thế Du cậy vào mình là hoàng thất Hoắc gia cùng với nhạc gia Dương Ngạn những năm trước đây từ từ nâng đỡ mới có thế lực như ngày nay. Mặc dù Chung gia đã bắt đầu xuống dốc, nhưng trăm năm thế phiệt (trong xã hội phong kiến chỉ những gia đình có quyền có thế), sao có thể nói đổ là đổ luôn?
“Nếu không tránh ra, đồng thời luận tội mưu nghịch!”
Hoắc Thế Du quát lên, Trương Kỳ chấn động, đầu dần cúi xuống, không tự chủ được đang muốn lui xuống, chợt nghe thấy Chung Nhất Bạch sau lưng nói: “Chó không nhận chủ như vậy, nuôi có ích lợi gì!” Còn chưa kịp phản ứng, bị một quân lính bên cạnh Chung Nhất Bạch đâm một đao sau lưng, mất mạng tại chỗ.
Chung Nhất Bạch nhìn Hoắc Thế Du, trên gương mặt già nua xuất hiện tia cười khó lường.
“Hoàng thượng, quả nhiên người thành người tài rồi. Mới chỉ ít ngày trước, người trách ta ngăn người lên Bắc, khiển trách mẫu cựu Trường của người dùng binh không tốt, hôm nay liền tự chủ trương như vậy. Người là Hoàng thượng, nếu chủ trương của người có lợi cho quốc gia, cựu thần dĩ nhiên sẽ nghe lệnh. Nếu người cổ tình mọi chuyện không ổn, chuyện liên quan đến quốc sự thì không phải là trò đùa, sao cựu thần có thể ngồi nhìn người mắc lỗi lần nữa? Chúng ta cứ thế này đi về, bàn chuyện một chút.” Dứt lời vỗ tay mấy cái, binh lính đông nghịt xông ra từ hai bên rừng rậm, hẳn là đã mai phục từ trước.”
“Hoàng thượng, cựu thần phòng người như vậy, lúc này mới an bài trước. Vốn rằng mong đợi dự đoán của cựu thần sai, không nghĩ rằng lại như ta đoán…” Chung Nhất Bạch nói, giọng điệu như vừa đau lòng vừa thống hận.
“Hoàng thượng, xin mời.”
Cuối cùng lão lạnh lùng nói một câu như vậy.
Hoắc Thế Du mặt đổi sắc, theo bản năng tay nắm lấy chuôi kiếm bên
Trong lúc này, tiếng động từ xa vọng lại, mọi người nhìn theo hướng âm thanh toát ra, thấy một đoàn người ngựa đang hướng về phía này.
“Hoàng thượng, mạt tướng phụng mệnh chờ ở phía trước!”
Dương Ngạn ở phía trước là chỉ huy sứ binh mã Túc thành, đến gần, phi thân xuống ngựa, quỳ trước mặt Hoắc Thế Du làm lễ ra mắt.
Hoắc Thế Du dần thở phào nhẹ nhõm.
Dương Ngạn xuống ngựa, sau khi hành lễ với Hoắc Thế Du, nhìn về phía Chung Nhất Bạch đang tái xanh mặt: “Chung lão, ta và ngươi là làm quan cùng triều nhiều năm, ta kính trọng ngươi là nguyên lão tam triều, mọi việc nên lấy ngươi làm đầu. Chỉ là hôm nay ngươi công khai không nghe lệnh Hoàng thượng như vậy, hành động bức vua thoái vị. Cho dù ngươi là trưởng bối của Hoàng thượng, cũng là đại nghịch bất đạo, đừng trách ta không niệm tình quan cùng triều nhiều năm. Người đâu, bắt hết toàn bộ nghịch tặc phản tướng dám giơ đao với Hoàng thượng!”
Vua nào triều thần nấy, thế lực cũ mới đối địch quyết liệt, đột nhiên bộc phát trong im lặng như vậy.
“Dương Ngạn! Năm đó lão phu ta đứng trong triều đình, không biết ngươi còn đang ở nơi nào! Bất quá nhưng mà bằng việc bám váy cũng dám nói chuyện với lão phu! Lão phu đứng ở đây, ai dám tới đây!”
Đao kiếm ra khỏi vỏ, lạnh lẽo vô cùng. Người hai bên giằng co mắt với nhau, cũng không có ai nhảy ra trước chuẩn bị công kích đối phương.
Tiểu Nha Nhi bị Bạch Quân ôm chặt trong ngực, chen chúc trong góc xe. Thiện Thủy dụ dỗ tiểu Hải Tinh còn chưa khỏi bệnh, giờ này vì khó chịu còn không ngừng rầm rì, ghé vào lỗ tai nó nhỏ giọng ngâm nga đồng dao, ru ngủ. Tiểu Hải Tinh dần nhắm mắt yên tĩnh lại, rồi chợt ‘Oa’ một tiếng khóc rống lên, khóc đến mức khàn giọng, vô cùng uất ức.
Tiếng khóc truyền ra ngoài, dường như đánh thức cả không gian yên tĩnh, lúc đang chuẩn bị mở đầu cuộc giết, trên con đường đến thôn bên bến đò xuất hiện hai bóng người đang cưỡi ngựa một trước một sau.
Ánh trời chiều phủ kín con đường, người kia phóng ngựa đến, nhanh như tia chớp. Lập tức có một nam nhân đến. Hắn mặc áo xanh, không hề dừng lại chút nào, đi đến phía những binh lính đang bất động, bóng người bị ánh trời chiều kéo dài trên mặt đất đầy ám ảnh.
Lúc hắn đến gần, trong vô số ánh mắt chăm chú nhìn, ngừng lại, hắng giọng nói: “Ta đến đón thê tử và nữ nhi ta.”
Hắn vừa dứt lời, tiếp tục sải bước đến đám người kia.
Giống như một thanh kiếm vô hình, khi hắn bước qua con đường trước mặt mọi người, không ai dám ra cả hắn, ngược lại còn theo bước tiến của hắn, lui về sau thật nhanh. Hắn đi dọc theo con đường đầy đao binh, đi thẳng đến chiếc xe ngựa phía sau.
Chung Nhất Bạch không dám tin vào hai mắt mình, cho đến khi nam nhân này đến trước mặt lão, đi qua bên cạnh lão, lão mới tỉnh lại, lạnh lùng quát: “Hoắc Thế Quân, sao ngươi dám xuất hiện ở đây! Bởi vì do ngươi, Đại Nguyên ta mới kết thù kết oán với phương Bắc, mới có sỉ nhục như hôm nay! Chính là dù có giết ngươi trăm ngàn lần cũng không xóa hết tội của ngươi! Người đâu, tới bắt hắn cho ta!”
Hoắc Thế Quân không lung lay, tiếp tục đi về phía trước. Cũng không có ai vâng lệnh Chung Nhất Bạch. Lão xanh mặt, hung hăng đạp một hiệu úy bên cạnh. Hiệu úy bất đắc dĩ run run rẩy rẩy giơ đao tới sau lưng Hoắc Thế Quân. Một loạt mũi tên nhọn xé gió bay đến, mũi tên trúng đầu mũi đao hắn, rơi xuống mặt đất. Hiệu úy giật mình quay đầu lại, nhìn thấy người đi theo Hoắc Thế Quân cũng dừng lại, ngồi trên lưng ngựa giương cung oai hùng.
Người bắn tên này, chính là Thôi Tái.
Thôi Tái lạnh lùng quát: “Tuân lệnh lời Hoắc đại tướng quân nói, ta để lại một mạng cho ngươi, dạy dỗ ngươi, lúc đương đầu với địch, đao kiếm trên tay nên giơ về phía nào!”
Giọng hắn vang lên, tựa như sấm vang, chấn động màng nhĩ
Một, hai…
Không có ai ra lệnh, nhưng không biết là người nào dẫn đầu, cánh tay cầm thương đao dần rũ xuống, gần ngàn người, mọi nơi đều yên lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng trẻ con khóc nức nở nghẹn ngào từ trong chiếc xe ngựa.
Hoắc Thế Quân đến trước mặt Hoắc Thế Du, dừng bước.
“Ngày nào đó nếu như ngươi cũng muốn lên phương Bắc giành lại phần đất đai đã mất, ta nhất định sẽ nhường cho ngươi một đường!”
Hắn nói một câu như vậy, đi qua bên người Hoắc Thế Du.
Thiện Thủy đã nghe thấy tiếng trượng phu mình. Tiếng của hắn, còn có cả tiếng bước chân quen thuộc của hắn. Ngay cả tiểu Hải Tinh đang khóc dường như cũng cảm nhận được phụ thân đang đến, dán lên ngực mẫu thân yên tĩnh lại.
Nàng dường như không cách nào hít thở nổi, nghe tiếng bước chân hắn ngày càng gần, ngày càng gần.
Nàng kìm nén kích động muốn rơi nước mắt, mở to mắt nhìn chằm chằm cửa xe ngựa.
Cửa xe mở ra, Hoắc Thế Quân thò đầu vào, bốn mắt nhìn nhau.
“Nhu Nhi, ta đến đón nàng.”
Hắn nói một câu như vậy, ôm lấy Tiểu Nha Nhi đã sớm nhào vào hắn …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook