Bộ Bộ Kinh Tâm
-
Chương 108
Thừa Hoan đào bùn đắp thành, trên váy đã sớm loang lổ mấy vết bẩn, ngay đến trên mặt cũng có vài chỗ bùn đen đọng lại, nghiêng đầu nhìn ta đang ngồi dưới tàng cây hỏi:" Cô cô, nàng công chúa mà cô cô nói sẽ ngủ ở nơi này chờ người ta đến cứu sao?" Ta thờ ơ liếc mắt, gật đầu, lại cúi đầu ngồi ngây ra.
Nghe thấy Thừa Hoan hoảng hốt kêu một tiếng " a mã", ngẩng đầu nhìn qua. Thập Tam yên lặng nhìn Thừa Hoan, Thừa Hoan đứng ở trên vũng bùn, bất an giấu vội tay ra đằng sau, ta thầm than, Dận Chân lạnh lùng làm cho bọn nhỏ đều phải sợ hãi, thì Thừa Hoan lại luôn nhào vào trong lòng, còn Thập Tam – người mà tất cả mọi người đều không sợ, Thừa Hoan cứ vừa thấy là dường như lại biến thành người khác vậy.
Thập Tam chăm chú nhìn Thừa Hoan, trong mắt chợt hiện lên chút bi ai, sắc mặt có phần buồn bã, Thừa Hoan chạy đến bên người ta, lấp vào phía sau, gọi:" Cô cô!" Ta nhìn nàng cười nói:" Quay về tìm nhũ mẫu rửa mặt đi, thay chiếc váy khác nữa." Thừa Hoan vui vẻ, lén nhìn Thập Tam không có bất kỳ phản ứng gì, nhanh chân chạy vụt đi.
Ta nói:" Thừa Hoan trước nay vẫn không được ở bên cạnh ngươi, cảm thấy xa lạ cũng là chuyện đương nhiên, Chẳng bằng ngươi đón con bé về phủ, qua một thời gian, cha con quen thân, tự nhiên sẽ thân thiết thôi." Thập Tam cúi đầu im lặng một lúc thật lâu, nói:" Không cần đâu, ta sợ ta dù có đón con bé về phủ, cũng không dám ngày ngày đối diện với nó." Ta chỉ biết thở dài, Thừa Hoan có mấy phần giống Lục Vu, Thập Tam yêu càng sâu, trái lại sẽ càng đau đớn.
Thập Tam lặng im một lúc, sắc mặt lại tỏ ra như bình thường, tuỳ ý ngồi xuống bên canh ta, nhìn trên người ta mấy dấu tay Thừa Hoan vô ý để lại, cười nói:" Ngươi thực sự kiên nhẫn với trẻ con đến mức kinh ngạc," Ta than thở:" Đây là thời điểm bọn nhỏ vô ưu vô lự nhất, ta muốn cho bọn chúng được vui vẻ. Sau này lớn rồi, các loại phép tắc nhất định đều phải tuân theo, các loại phiền não cũng theo nhau mà tới. Thân là người của Hoàng gia sau này còn có rất nhiều bất đắc dĩ, ta tình nguyện cho bọn nhỏ hiện tại có đựơc một quãng thời gian vui vẻ thuần khiết..
Thập Tam nói:"Thừa Hoan hiện tại có Hoàng huynh, có chúng ta che chở, nhưng chúng ta không thể bảo hộ nó cả đời, Xem tính cách của nó, ở trong gia đình bình thường thì cũng không có vấn đề gì, nhưng với hoàng gia chúng ta, ta lo lắng tương lai nó gây hoạ lúc nào không biết." Ta yên lặng suy nghĩ mới nói:" Ta hiểu ý của người, nhưng chính bởi chúng ta đều qúa giữ nghiêm quy củ rồi, mới càng muốn cho Thừa Hoan có thể sống dễ chịu một chút. Nhưng mà ngươi yên tâm, trong lòng ta đã có suy tính rồi."
Thập Tam khẽ thở dài không nói. Ta nghiêng đầu nhìn hắn:" Lúc ngươi còn trẻ, vẫn luôn tự nhiên thoải mái không chịu theo khuôn phép. Năm đó người trong Tử Cấm Thành ai chẳng biết Thập Tam gia cùng thường dân, nhã kỹ, nâng rượu lụân bàn phong lưu? Lúc còn chưa quen ta, đã có thể bắt ta đi, suốt đêm không về. Hôm nay chính mình muốn tuân theo quy củ cũng không nói, lại còn lo lắng con gái không đủ khuôn phép nữa." Thập Tam chống đầu, lặng im một lúc, nói:" Ta chỉ mong nó trọn đời bình an, không cần trải qua những đau khổ như chúng ta. Thà rằng nó cứ bình thường một chút, ngu dốt một chút."
Ta thở dài, ôm lấy đầu gối, nói:" Thừa Hoan mặc dù thích chơi đùa càn quấy, nhưng rất thông minh lanh lợi, lại rất biết cách làm người ta vui lòng, khiến cho Hoàng hậu nương nương cùng Hi quý phi nương nương vô cùng yêu mến, Ta mặc dù chiều con bé, nhưng đạo lý nên dạy thì cũng vẫn phải dạy." Thập Tam gật đầu, nói thêm:" Thừa Hoan trước đây mặc dù thường cùng Hoàng Lịch chơi đùa, nhưng không hề gần gũi giống như hiện tại, bây giờ không những thân thiết với Hoàng LỊch, đến cả Hi quý phi nương nương cũng thân mật đến thế."
Ta khẽ cười không nói, một người là Hoàng đế tương lai, một người là Thái hậu tương lai, ta đương nhiên là lúc nào cũng sẽ nhắc nhở Thừa Hoan cố gắng lấy lòng rồi, cảm tình phải bồi dưỡng từ nhỏ mới tốt.
Hai người đều ngồi suy nghĩ ngây ra, Thập Tam hỏi:" Vừa nãy ta đến, đứng một lát ngươi cũng không hề phát giác. Thừa Hoan gọi, ngươi mới giật mình nhận ra. Suy nghĩ chuyện gì thế? Ta gượng cười:" Suy nghĩ gì đâu, chỉ là nhất thời thất thần thôi."
Thập Tam buông mắt nhìn chăm chăm xuống đất nói:" Ngươi là vì chuyện Hoàng huynh mệnh Thập Tứ đệ trông giữ hoàng lăng sao?" Ta không trả lời. Thập Tam nói:" Kỳ thực rời xa kinh thành đối với đệ ấy có lẽ là chuyện tốt." Ta vùi đầu xuống hỏi:" Ngươi thật sự nghĩ như thế sao?"
Thập Tam nói:" Quả thực là như thế! Ta thậm chí tình nguyện cùng hắn trao đổi cũng được! Hoàng huynh để đệ ấy lưu lại Tuân Hoá trông coi hoàng lăng , chỉ không cho đệ ấy tuỳ ý rời đi, cũng không phải là giam cầm. Ăn,mặc, ở , đi lại mặc dù không thể so với chốn kinh thành, nhưng là tuyệt đối không chênh lệch là bao." Ta cúi đầu nói:" Ngươi khác hắn, nếu ngươi thực sự không phải là người duy nhất hoàng thượng hoàn toàn tin tưởng, lúc này lại bốn bề khó khăn, ngươi chỉ sợ đã sớm rong chơi ở Ngũ hồ rồi. Nhưng hắn thì chí lớn chưa thành, từ chỉ huy ngàn quân, là đại tướng quân rong ruổi Tây Bắc lại thành kẻ nhàn hạ trông coi lăng mộ, trong lòng u uất thì phong cảnh Tuân Hoá dù có tươi đẹp nhường nào cũng chẳng thể nguôi được." Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Thập Tam nói:" Hoàng huynh vẫn hết sức không cho ngươi biết chuyện triều đình, đặc biệt những việc liên quan đến bọn Bát ca, Thập ca, chính là không muốn ngươi hao tổn tâm trí. Nghe Hoàng huynh nói, ngươi hôm nay ngày ngày đều phải uống thuốc điều trị, nếu lại vị việc này tổn hại tinh thần, chẳng phải khiến công sức của Hoàng huynh thành công cốc sao? Huống hồ cũng vẫn là anh em, tốt xấu thế nào, quá nhất cũng là giam cầm." Thập Tam khẽ cười rồi nói:" Kỳ thực một mình bị giam cầm ở nơi sơn minh thuỷ tú, cũng coi như đang ẩn cư rời xa thế tục vậy."
"Hiện tại trong lòng Hoàng huynh cũng tuyệt đối không vui vẻ gì, Thái hậu vì Thập Tứ đệ, không buồn nói một câu với Hoàng huynh, cũng cấm người khác xưng nàng là thái hậu. Hiện tại bệnh tình trầm trọng, nhưng tâm tâm niệm niệm vẫn chỉ là Thập Tứ đệ.. Nhưng Hoàng huynh hiện tại đang thi hành chính sách mới, vốn bị phản đối rất nhiều,chỉ hoàn toàn dựa vào thái độ cứng rằn để thi hành ,nếu như Thập Tứ đệ ở lại kinh thành, ngươi cũng biết tính tình của hắn rồi, một chút thể diện cũng không để cho Hoàng huynh, trước mặt bá quan đều có thể đối mặt với Hoàng huynh, uy nghi của Hoàng huynh để ở đâu chứ? Lại làm sao cho chúng thần phục theo? Nếu bị người ta cố tình lợi dụng gây xích mích, hậu quả càng khó liệu. Nhược Hi, việc này ngươi cũng bất lực thôi, ngươi buông tay đi!"
Ngả đầu nằm trên đầu gối im lặng không đáp, Thập Tam dõi mắt nhìn về nơi xa, cũng lặng lẽ xúât thần.
————-
Ung Chính nguyên niên ngày hai mươi ba tháng năm.
Nhân Thọ Hoàng Thái hậu Ô Nhã thị qua đời, đến chết cũng không tiếp nhận phong hào Thái hậu mà Dận Chân sắc phong. Thậm chí trong khoảnh khắc cuối cùng nhắm mắt lại, vẫn hờ hừng với tiếng gọi "ngạch nương" của Dận Chân. Khi bà vĩnh viễn khép hai mắt lại, Dận Chân thét lệnh mọi người lui ta, một mình một người thằng gối quỳ trước giường bà hai canh gìơ, sắc mặt trầm tĩnh, không buồn không giận.
Hoàng hậu không biết làm thế nào, sai Cao Vô Dung gọi ta qua, ta tiến đến hành lễ, Hoàng hậu vôi vàng nâng ta dậy hỏi:" Ngươi có cách nào không?" Ta đứng ngoài cửa sổ ngắm nhìn bóng lưng đang tràn đầy bi phẫn kia, sau một lúc lâu hỏi:" Thập Tứ gia đã đến chưa?" Hoàng hậu nói:" Còn chưa đến, chắc phải tầm chìêu tối mới tới nơi."
Trong lòng bỗng thấy bực bội, nhìn Dận Chân vừa thấy xót thương mà vừa oán giận, Thập Tứ không thể gặp mặt Khang Hy lần cuối, hôm nay lại không thể đến kịp gặp được Ngạch nương trước lúc người ra đi. Hắn là Hoàng thượng. hôm nay tất cả mọi người đều vì hắn mà lo lắng, còn Thập Tứ thì sao? Thập Tứ đau đớn thì ai quan tâm? Ngạch nương bởi vì nhớ mình mà triền miên giường bênh, hắn cũng không thể ở bên làm tròn đạo hiếu, ngay cả gặp mặt hỏi han an ủi cũng không thể, bây gìơ khi chạy vội về, lại chỉ có thể đối mặt với thi thể lạnh giá không còn hơi thở. Đau thương làm sao có thể nói? Bi ai làm sao có thể kể đây?
Lãnh đạm nói với hoàng hậu:" Nô tỳ cũng không có cách nào." Nói xong hành lễ với Hoàng hậu xin lui, Hoàng hậu sắc mặt hơi kinh ngạc nhưng cũng để ta rời đi.
Thập Tứ đến nơi lúc buổi tối, guỳ gối trước giường Thái hậu, lặng im không nói gì, quỳ lìên một đêm, đến buổi sáng khi Dận Chân sai người khâm liệm thi thể, Thập Tứ đột nhiên phát điên ngăn cản đám người động vào thi hài của ngạch nương. Dận chân sai người đè Thập Tứ xuống, Thập Tứ mới bắt đầu khóc lớn, đau thương gào khóc rung động cung điện, ta đứng cách xa ngoài cung Thái Hậu, đều nghe thấy tiếng khóc xé gan xé ruột của hắn. Dựa vào cột hành lang, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Ba mẹ con họ, rốt cuộc ai đúng ai sai? Tại sao kết cục lại là cả ba người đều bị thương tổn ?
Sau rồi tiếng khóc bỗng nhiên ngưng bặt, cung nhân kêu to truyền thái y, hoá ra Thập Tứ đã khóc đến ngất đi. Một Thập Tứ thân mình luôn vô cùng khoẻ mạnh bởi vì ngạch nương qua đời mà ốm liệt giường, một trận ốm kéo dài đến hơn một tháng, tận đến khi quay về Tuân Hoá, Thập Tứ vẫn cần người đỡ. Thập Tứ bi thương không biết trút vào đâu, dường như chỉ có thể dùng bệnh tật để phát tiết.
Dận Chân thượng triều hạ triều vẻ mặt vẫn lãnh đạm như thường, tựa như đau thương của hắn đã qua lâu rồi. Nhưng đêm khuya một mình yên lặng, trong lúc hắn phê duyệt tấu chương, sẽ chợt ngơ ngẩn đờ người ra, sắc mặt trầm lắng, nắm chặt lấy bút trong tay, gân xanh nổi lên . Chờ ở lúc không người biết, hắn mới thoáng cho phép lộ ra đau thương .
Sâu trong đáy lòng có chút trách móc hắn, vào lúc ấy cũng dần dao động. Đặt quyển sách xuống bàn, đi tới bên người rồi nhẹ nắm lấy tay hắn, lấy bút lông ra, Hai người yên lặng nhìn nhau một hồi, vùng lông mày nhíu chặt kia ẩn giấu bao nhiêu đau xót trong lòng chứ? Duỗi tay nhẹ nhàng xoa lên lông mày của hắn.
Hắn không nói gì, ôm ta vào trong lòng, hai người im lặng ôm nhau. Trong bóng đêm đen đặc dài đằng đẵng, dưới ánh nến chập chờn, bóng hai người ôm nhau chiếu lên màn lụa mỏng nơi cửa sổ.
——–
"Các cách cách khác cũng không tặng quà Hoàng Lịch ca ca, sao lại bắt con tặng?" Thừa Hoan vân vê quần áo trên người ,hỏi:. Ta nói:" Sau này con sẽ hiểu" Thừa Hoan dán vào người ta cười hì hì nói:" Cô cô à, người hiện tại nói luôn cho con biết đi!" Ta nhìn Thừa Hoan, thở dài, ôm nàng vào trong lòng, Thừa Hoan lẳng lặng ôm cổ ta, sau một lúc lâu nói bên tai ta:" Con thích cô cô ôm con".
Ta cười vỗ lưng nó nói:" Phần lớn những lời đường mật của ngươi hình như là đều do ta dạy đúng không? Dùng với ta không có hiệu quả đâu." Vốn tưởng sau khi nói xong, với tính tình của Thừa Hoan nhất định sẽ lắc đầu ỉ ôi, nhưng nó chỉ lẳng lặng ghé đầu vào vai ta lặng im, ta khó hiểu đẩy nó ra, xem xét vẻ mặt của nó, nó gắt gao ôm không rời,êm ái nói:" Cô cô, con nói thật mà, con thích Hoàng bá bá cùng cô cô ôm. Thừa Hoan có thể cảm thấy được cô cô bởi vì Thừa Hoan là Thừa Hoan mà ôm Thừa Hoan."
Ta ôm nàng lắc lắc nói:" Người đang nói nhịu đấy à?" Thừa Hoan thơm lên má ta rồi cười:" Cô cô lại giả ngốc rồi , Hoàng bá bá nói quả không sai." Nói xong cúi đầu, dán vào bên tai ta nói:" Con biết có rất nhiều người vì Hoàng bá bá mới ôm Thừa Hoan, đương nhiên cũng là bởi Thừa Hoan đáng yêu. Nhưng cô cô thì cho dù Thừa Hoan bẩn hay không bẩn, nghịch ngợm hay không nghịch ngợm cũng bằng lòng ôm Thừa Hoan."
Ta im lặng một lát, không biết nên buồn hay vui, Thừa Hoan mới chừng đó, trong lòng cũng đã bắt đầu mơ hồ hiểu được cung đình rồi, nhưng chuyện này có lẽ cũng tốt, hiểu được sẽ không làm ra chuyện hồ đồ.
Thừa Hoan vẫn dính ở trên người ta, không chịu đứng dậy, ta nhìn Thập Tam đang vén rèm bước vào nói:" A mã con tới kìa" Chớp mắt Thừa Hoan đã đứng thẳng người dậy, quay về phía Thập Tam thỉnh an, Ta chống đầu cười rộ lên, Thập Tam vẻ mặt phức tạp cũng nhìn Thừa Hoan một lúc, cũng gượng cười theo. Thập Tam nhanh chóng chạy vội.
Ta nhìn theo bóng lưng Thừa Hoan rời đi, cười to nói:" Thập Tam gia năm đó mị lực không người cản nổi, bây gìơ có tiểu cô nương nhìn thấy thì chuồn mất, vội vàng chỉ e không kịp trốn !" Thập Tam cười khổ nói:" Chuyện như vậy, ngươi cũng có thể cười trên nỗi đau của người khác được sao ? Ta nén cừơi:" Con bé lớn hơn chút nữa sẽ hiểu thôi, chúng ta cưng chiều nó như thế cũng là vì ngươi yêu nó."
Thập Tam cười nhạt lắc đầu, bỏ qua đề tài này, hỏi:" Thừa Hoan học đàn tranh thế nào rồi?" Ta lắc đầu nói:" "Khó lắm! Con bé thấy các cách khác không học cái này, nên bản thân cũng không chịu học." Thập Tam thoáng im lặng , hơi có phần buồn bã, nói:" Mọi chuyện đều có thể chiều nó, nhưng đàn tranh nhất định phải học cho thạo, ta không muốn sau này đàn mà ngạch nương con bé để lại cho nó, nó cũng không biết đàn," Ta gật đầu nói:" Được! Chính là phải đánh vào tay nó, ta cũng nhất định ép nó học thành tài."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook