Bên ngoài cửa Hiền Lương, xe ngựa xếp thành một hàng dài.

Thừa Hoan nắm tay của ta, nhẹ nhàng lắc lắc vài cái. Ta cúi đầu cười hỏi: “Ngươi nói gì cơ?” Nàng nghe vậy, cảm thấy mất hứng, ra giọng trách mắng: “Cô cô, hôm nay từ lúc ra khỏi cửa viện, người cứ đờ ra, lời ta nói không hề cho lọt lỗ tai.”

Ta cúi xuống xoa má nàng, cười nói: “Không phải ngươi đang nói A Tang ở trong cung thích Tứ A ca hay sao?”

Nàng gật đầu không ngững, liếc qua mấy người cung nữ, thấy không ai để ý liền hạ giọng nói với vẻ thần bí: “A Tang không biết có chuyện gì. Mấy hôm trước ta đi thỉnh an Hi phi nương nương, thấy nàng lén lút khóc ở chỗ vắng.”

Ta ngẩn ra, ngồi xổm xuống, cũng hạ thấp giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Thấy ta lưu ý, nàng đắc ý cười nói: “Nàng vốn là tú nữ sống trong cung của Hi phi nương nương, được đưa đến hầu hạ Hoằng Lịch ca ca. Gần đây, nàng làm túi thơm, thắt lưng, quần áo cho Hoằng Lịch ca ca, nhưng ca ca không dùng. Có lần, ta bắt gặp Hoằng Lịch ca ca đang trách mắng nàng, phải làm tốt bổn phận, không được có suy nghĩ vượt quá…, cuối cùng, nàng bị trả lại cho Hi phi nương nương.”

Thì ra có chuyện như vậy. Hi phi nương nương đã cố công tìm kiếm một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng mọi chuyện không như mong muốn, Hoằng Lịch không những không thích, mà còn đem trả lại.

Ta lắc đầu cười khẽ, dặn Thừa Hoan: “Không nên nhắc lại việc này.” Nàng thấy vẻ mặt ta nghiêm túc, không phải đang nói chơi, liền gật đầu nói: “Nhất định nghe theo lời ngươi đã nói.”

Ta gõ nhẹ vào trán của nàng, đứng lên, nắm tay Thừa Hoan. Đang muốn lên xe, Cao Vô Dung đã vội vàng bước nhanh tới: “Hiểu Văn cô nương, Hoàng thượng hôm nay hạ chỉ, để cô nương đi theo hầu hạ.”

Đám người xung quanh nhìn ta kinh ngạc, rồi cuông quít cúi đầu làm như không để ý. Cao Vô Dung bình thản nói tiếp: “Lá trà đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ cô nương.”

Ta gật đầu, cười nói: “Nô tỳ sắp xếp cho cách cách, rồi sẽ qua đó.” Xảo Tuệ từ phía sau ánh mắt tươi cười, đón lấy tay của Thừa Hoan.

Thừa Hoan ánh mắt lưu luyến, muốn đi cùng. Xảo Tuệ khẽ lắc đầu, nàng cuối cùng cũng biết ý, theo Xảo Tuệ đi lên xe ngựa.

Đi theo sau Cao Vô Dung về phía xe ngựa của hắn. Ta vén rèm đi vào, thấy hắn oai nghiêm tựa vào ghế, nhíu mày nhìn chằm chằm vào cuốn sổ con ở trong tay. Ta ngồi đối diện hắn, bốn mắt nhìn nhau, yên lặng không nói gì.

Xe ngựa từ từ lăn bánh, ta yếu ớt cười hỏi: “Chàng khát không?”

Hắn cầm sổ con đặt lên tủ nhỏ, cười mở rộng hai tay. Tâ chần chờ một lát, khẽ nhúc thân một chút. Hắn kéo ta vào lòng, ôm chặt ta cười nói: “Lần này trở về, đừng nói chuyện quá khứ được không?”

Ta im lặng một lúc, liếc mắt nhìn hắn, khẽ cắn môi dưới gật đầu.

Hắn cười ôm ta dựa vào hắn, đặt cằm lên đầu ta, nói chuyện giọng than thở: “Ông trời đối xử với ta không tệ.” Cầm tay hắn, khẽ xoa xoa, trong lòng do dự nói hay không nói.

Nói, tức là ta thừa nhận lần này vào cung không phải là vì hắn. Không nói, chính là không an lòng. Sau một hồi, ta ngẩng đầu nói: “Chàng đáp ứng ta một việc được không?”

Hắn nhìn ta, không nói lời nào, ta nói: “Đồng ý với ta một lần, từ nay về sau ta sẽ là con người mới, Nhược Hi cùng tất cả sẽ không có quan hệ.”

Vẻ mặt vui cười của hắn đã biến mất, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng. Lòng ta trầm xuống, dáng tươi cười cũng ngưng lại trên mặt.

Hắn nói: “Vẫn là không bỏ được hắn.”

Ta buông tay hắn ra, thẳng đứng dậy nói: “Hắn đã viết bức hưu thư, hoàn thành tâm nguyện của tỷ tỷ. Ta không dám cầu xin gì nhiều, chỉ hi vọng nếu hắn có thể được sống, sẽ được sống có tôn nghiêm. Nếu không thể có tôn nghiêm mà sống, hãy để hắn sạch sẽ không dằn vặt mà chết đi.”

Sắc mặt hắn trầm tĩnh, ánh mắt không biểu lộ chút tâm tình, nói: “Chỉ cần bọn họ an phận một chút, ta sẽ để mỗi người đều có cuộc sống an nhàn của bậc Vương gia, Bối Lạc. Bản thân ta cũng không muốn làm tổn thương đến tính mệnh của bọn họ.”

Trong lòng như trút được gánh nặng, tự mình biết lịch sử vốn đã định, Bát gia bọn họ cũng không phải chết một cách oan uổng. Nghĩ tới đây, ta cười làm lành, tựa đầu vào vai hắn, nghịch túi hương bên hông hắn, nói: “Vẫn mang theo sao?”

Hắn cúi đầu nói bên tai ta: “Ta muốn cả ngày mang theo nàng ở bên người.” Ta cười đánh khẽ hắn, hắn ôm lấy ta, hai người yên lặng không nói.

Xe ngựa chạy chậm rồi dừng lại. Ta ngồi thẳng dậy, lấy tay sửa lại tóc, kéo thẳng lại quần áo. Thấy dáng dấp của ta cuống quít khẩn trương, hắn khẽ cười nói: “Không có gì không ổn.”

Ta cười trêu hắn, định vén rèm bước xuống thì lại bị hắn kéo vào trong lòng. Ta sợ hãi, sẵng giọng nói: “Bên ngoài có rất nhiều người đang chờ đón thành giá.”

Hắn ngưng cười, thấp giọng nói: “Cứ như vậy mà đi sao?” Hắn vội vội vàng vàng khẽ hôn lên má ta, vén rèm. Cao Vô Dung đang đứng bên cạnh xe ngựa, đưa tay đỡ ta. Ta thấy trước mặt là Ô Lạt Na Lạp thị, Hi phi cùng một đám phi tần đứng đó, liền tránh sang một bên, tự mình nhảy xuống xe ngựa.

Dận Chân vừa tiến cung, lập tức vào Dưỡng Tâm điện xử lý công việc. Ta nhàn rỗi không có việc làm, tuỳ hứng đi dạo ngự hoa viên, không ngờ mới bước vài bước, liền gặp Ô Lạt Na Lạp thị cùng mấy vị phi tần.

Không muốn phiền phức, thấp người hướng các nàng thi lễ, muốn lập tức rời đi. Ô Lạt Na Lạp thị cười yếu ớt nói: “Cô nương đã đúng lúc như vậy, không bằng ngồi xuống cùng nhau nói chuyện.”

Cười gật đầu, theo Ô Lạt Na Lạp thị đi vào chòi nghỉ mát. Mọi người lần lượt ngồi xuống, thấy ta đang đứng cạnh Thuý Trúc ở một bên, Ô Lạt Na Lạp thị cười nói: “Hiểu Văn, ngủ đi”

Ta u ám thở dài, ngồi ở một bên. Vừa ngồi xuống, Tề phi ở đối diện đã nói: “Cô nương quả thật dung mạo xinh đẹp, dáng vẻ đoan trang.” Vừa dứt lời, không để ai nói tiếp, nàng quay đầu lại hỏi Hi phi: “Muội muội, Hoằng Lịch cũng đã mười sáu rồi, đã đến lúc lập Phúc tấn.”

Ta cảm giác lạnh lẽo, hờ hững nhìn Tề phi, thấy nàng đang tươi cười nhìn Hi phi.

Hi phi sắc mặt thay đổi, mỉm cười nói: “Là nên cưới. Vài ngày trước, Hoàng thượng đã nói muốn tự mình thu xếp cuộc hôn nhân này cho hắn.”

Tề phi ngẩn ngơ, ta mím môi cố giấu nụ cười. Quả nhiên thời gian tới nàng sẽ là Hoàng hâu, tư duy kín đáo, nhậy cảm khôn khéo, đem chuyện bị khiêu khích hoá thành đơn giản, không để người ta có cơ hội lấn tới.

Nhìn lại Tề phi, nàng đang lộ vẻ phẫn uất, trong lòng bỗng nhiên hiểu vì sao Hoằng Thời ngôn ngữ bất cẩn, nóng nẩy nông nổi.

Mặt vẫn đang cười nhưng đáy lòng tràn ngập những phiền muộn, không nghĩ tới ngày đầu tiến cung liền gặp phải chuyện này. Ô Lạt Na Lạp thị đưa mắt nhìn quanh, chúng phi lập tức im lặng. Nàng cười nói với ta: “Hiểu Văn, mấy hôm nay Hoàng thượng ở trong vườn vẫn mạnh khoẻ chứ?”

Ta cười trả lời: “Hoàng thượng vẫn khoẻ.”

Vốn nghĩ tất cả mọi người đều rõ quan hệ giữa ta cùng Dận Chân, nhưng lúc này nghe Hoàng hậu nói ra, trông ngực ta đánh ầm ầm.

Nàng nhàn nhạt cười, kéo tay của ta, nói với mọi người: “Hiểu Văn từ lâu đã là người của Vạn tuế gia.”

Hi phi vẫn giữ dáng vẻ tươi cười, gật đầu nói: “Cuộc sống hàng ngày của Hoàng thượng từ nay sẽ phải làm phiền muội muội.” Dụ phi cũng gật đầu với ta. Tề phi ánh mắt lộ vẻ ghen ghét, lạnh lùng nói: “Hoàng hậu nương nương không nói, chúng ta vẫn là những kẻ ngốc sống trong cũng, còn không hiểu chuyện gì. Chỉ là, đã lâu như vậy, Hoàng thượng vì sao vẫn không sắc phong.”

Ô Lạt Na Lạp thị mặc dù nhã nhặn lịch sự, nhưng lúc này mặt cũng tái giận, trách mắng: “Chuyện của Hoàng thượng, ngươi quan tâm được sao?”

Tề phi lập tức căng thẳng, trừng mắt nhìn ta, không hề mở miệng. Nàng đối với ta như vậy, cũng là nghĩ ta đang giúp Hoằng Lịch. Ta cố nén lòng, đứng lên nói: “Đi ra ngoài lâu vậy, sợ là Hoàng thượng đã thương nghị xong mọi việc, nô tỳ xin được cáo lui.” Ô Lạt Na Lạp thị cười gật đầu, ta xoay người bước đi.

Ngồi ngây trong phòng hồi lâu, giật mình nhìn ra, trăng ngoài cửa sổ đã ngả về tây.

Ô Lạt Na Lạp thị vì sao lại cố ý ở trước mặt mọi người tuyên bố thân phận của ta, chỉ vì lời nói của Tề phi lúc đó, hay còn ý nào khác. Suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không có manh mối, đành u ám thở dài, không suy nghĩ tiếp.

Dù chưa thắp đèn, trong phòng vẫn sáng như ban ngày. Đứng dậy, ngã vào giường, thân thể mệt mỏi đã lâu, rất nhanh đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm, đêm tối đang dần biến mất, mặt trời đang dần xuất hiện.

Thấy hắn đang nằm một bên, trong giấc ngủ mày vẫn cau lại. Ta nhẹ nhàng vuốt nhẹ, hắn cả kinh, giật mình mở mắt, nhìn ta không chớp mắt. Hắn cúi xuống hôn lên trán ta, nói: “Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Ta cười hỏi: “Vì sao hỏi như vậy?”

Hắn cúi xuống nhìn, mặt cười yếu ớt. Ta nhìn theo, thấy một tay ta đang nắm chặt quần áo của hắn, bên cạnh còn rất nhiều dấu vết như vậy. Ta vội buông ra, cười nói: “Chỉ là trong lúc vô thức nắm lấy quần áo của chàng, vậy thì sao nào?”

Hắn khẽ thở dài: “Bị ngươi nắm chặt một đêm.”

Ta không nói gì, cười cười nói: “Là do từ sâu thẳm, ta không muốn cho chàng rời xa ta.”

Hắn khẽ thở dài, kéo ta lại gần, rồi ôm chặt lấy ta, làm như muốn đem ta nhập chung vào hắn thành một. Sớm biết bên cạnh hắn không chỉ có một mình ta, cũng biết rõ điều ta mong muốn đều không có khả năng thành sự thật. Tự dối bản thân, từ lâu đã chuẩn bị đầy đủ, sẽ không lại để tâm, nhưng đối mặt với nhiều nữ nhân của hắn như vậy, ta vẫn không thể thản nhiên ung dung đối mặt.

Cười khổ ở trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về ngực hắn, hắn chậm rãi nói: “Nàng không muốn gặp họ, có thể không gặp, không ai có thể ép buộc nàng, chỉ cần nàng vui vẻ, ta rất am tâm.”

Lòng ta ấm áp, hỏi: “Chàng làm sao biết được?”

Hắn lãnh đạm nói: “Nàng đi rồi, hoàng hậu có tới.”

Ngẩng đầu, thấy ánh mắt của hắn lộ vẻ thương tiếc, nói: “Ta không muốn nàng không vui.”

Ta khẽ cười, nói: “Ta cũng không để chàng lo lắng.”

Tựa lan can nhìn trời đêm trong sáng, tự kiềm chế những bồn chồn, bất an trong lòng, ta nhắm mắt cố hít thở thật sâu, đem phiền muộn trong lòng tản đi một ít.

Hắn từ phía sau ôm lấy thắt lưng của ta, hoà nhã nói: “Nếu như không muốn đến, đừng nên miễn cưỡng.”

Ta nắm lấy hai tay hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta không thể ẩn núp cả đời, không gặp ai. Nếu đã lựa chọn con đường này, ta nhất định phải đối mặt.”

Hai tay hắn vẫn ôm chặt lấy ta, nhưng đang bế ta lên. Cao Vô Dung từ xa nhẹ giọng nhắc nhở: “Hoàng thượng, đã đến giờ rồi.”

Hắn rời tay khỏi người ta, nhìn ta vẫn đang ngập vẻ u sầu. Bốn mắt nhìn nhau, ta gắng gượng nở nụ cười. Hắn tinh tế quan sát sắc thái của ta, ánh mắt nhẹ nhàng ẩn chưa lo lắng, thương cảm còn có nghi hoặc, lặp lại câu nói: “Đừng nên miễn cưỡng.”

Ta vẫn cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn, nói: “Chàng có tin ta hay không?”

Hắn than nhẹ một tiếng, nâng cằm ta lên, nhìn thẳng vào mắt ta nói: “Ngươi đã có chút thay đổi. Trước đây, gặp chuyện như thế này, ngươi nổi giận còn không kịp, làm sao chủ động yêu cầu ta.” Ta hơi luống cuống một chút, cười giục hắn: “Chàng cần phải đi đó.”

Hắn ngưng mắt lại trên người ta một chút, rồi nói: “Ta sẽ phái người đưa nàng đến Khôn Trữ cung gặp các nữ quyến.” Ta nhẹ nhàng gật đầu, cười giục hắn rời đi. Hắng nhíu mày lắc đầu, xoay người đi ra khỏi phòng.

Nghe bước chân xa dần, nụ cười của ta vội biến mất. Tự đáy lòng, ta không biết nên thế nào mới đúng…

Ta thầm thở dài, ngồi lại vào ghế, âm thầm suy tư. Bát gia, Thập tứ ta đã từng gặp lại. Cửu gia, đối với hắn từ xưa quan hệ đã không tốt, huống hồ hắn lần này cũng không có tới. Lão thập cùng Minh Ngọc thể nào cũng có tới. Tại Khôn Trữ cung, ta chỉ có thể gặp Minh Ngọc, cũng không thể nhìn thấy lão Thập.

Suy nghĩ một chút, tâm tư loạn cả lên, liền lắc lắc đầu, không còn muốn nghĩ tiếp. Bỗng nhiên phát hiện có một người đứng ở cửa phòng, trong lòng hoảng sợ.

Bát gia đang yên lặng đứng ở cửa nhìn ta. Qua mất tháng không gặp, gương mặt tuấn mỹ như ngọc ngày nào đã trở nên đơn bạc rất nhiều, chỉ là tinh thần có vẻ tốt. Ta đứng dậy, kinh ngạc theo dõi hắn, còn tưởng rằng đêm nay không có cơ hội gặp lại hắn, trong phút chốc vừa vui vừa buồn, cảm giác lẫn lộn.

Hắn giữ sắc mặt đạm bạc, chậm rãi đi tới, đến trước mặt ta mới bừng tỉnh, vội làm tư thế thỉnh an.

Hai người ngồi xuống, ta bật thốt lên: “Mấy ngày nay ngươi đã gầy đi rất nhiều.” Hắn nhàn nhạt cười hỏi lại: “Thật không?”

Đã lâu không nghe thấy giọng của hắn, trong lòng dần nhẹ nhõm hơn, nói: “Vốn nghĩ ngươi sẽ không tới tham gia.”

Hắn quay lại nhìn ta, bên môi vẫn là nụ cười điềm đạm nói: “Ngươi có nhiều lo lắng?”

Cố làm ra vẻ bình thản, che giấu tâm trạng, cười nói: “Bát gia tới đây, có chuyện gì vậy?”

Sắc mặt hắn trầm tĩnh như nước, nhìn ta chằm chằm nói: “Ta cũng không muốn tới, nhưng trong lòng có chuyện không hiểu, không thể bỏ xuống được.”

Quả nhiên người đầu tiên đòi biết đáp án là hắn. Chuyện xuyên không trong thế kỷ 21 vẫn là khái niệm không thể giải thích, người ba trăm năm trước làm sao có thể hiểu. Sợ là ta nói ra, hắn sẽ nghĩ ta tâm thần bất thường. Thoáng chốc, trong lòng có thiên ngôn vạn tự, ta vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu.

Ánh mắt hắn nghiêm nghị, nhưng nhìn ta chằm chằm, nói: “Ngươi không muốn giải thích? Nhược Hi đúng là không còn trên nhân gian. Nếu vậy, tất cả mọi chuyện từ đâu mà ngươi biết được?”

Giải thích, phải giải thích như thế nào.

Hai con mắt hắn híp lại, gương mặt lộ vẻ mê man, lại nói: “Theo như lời xác thực của mọi người về ngươi, các ngươi quả thật dường như là một người.”

Ta im lặng một chút, nói: “Ta tuy không có dung mạo của nàng, nhưng ta lại mang tư tưởng của nàng.” Mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc, có chút không tin. Ta khẽ thở dài: “Là do nàng không bỏ xuống được, còn nhiều luyến tiếc, nên mới có thể đưa ta tới nơi đây. Tuy là dung nhan có khác nhau, nhưng những chuyện đã xảy ra với nàng ta đều biết hết sức rõ ràng.”

Vẻ mặt hắn tràn đầy thương cảm, nhắm mắt một lúc, sau mở mạnh ra, cười nói: “không bỏ xuống được, còn nhiều luyến tiếc…”

Trong lòng ta khó chịu, không biết nên nói chuyện gì. Hắn chậm rãi nở nụ cười, sắc mặt dần trở nên bình thường. Hai người im lặng ngồi ngay ngắn không nói gì.

Hắn đưa mắt nhìn ta, nói: “Hiện tại là chính bản thân ngươi, hay là Nhược Hi?”

Hắn còn chưa dứt lời, ta đã nhẹ giọng nói: “Ta vì nàng mà sống.” Vì nàng mà sóng, chính vì Hiểu Văn mà sống, kỳ thực vẫn chỉ là một người.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ đạm nhiên tươi cười, chỉ là một cái chớp mắt, tất cả đều biến mất, nói giọng tự giễu: “Người nàng bỏ xuống không được chính là hắn. Nếu biết sớm như vâỵ, năm xưa đừng có chia lìa, kết quả tự tổn thương chính mình.”

Không thể tiếp lời, cũng không thể trả lời. Ta không thể làm gì khác hơn là cúi đầu mỉm cười, vẻ cam chịu.

Hắn ngẩn người nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, mơ hồ nói: “Quả thật là nàng, cảm giác của ta thật không có sai.” Trong lòng sửng sốt, nhưng lập tức hiểu rõ lời hắn nói chính là lời ly biệt.

Hắn đứng lên nói: “Không nên bận tâm đến những kẻ vô vị, sau đó nên vì chính ngươi mà sống.” Trong lòng ta xuất hiện cảm giác ấm áp, nhưng vẫn mang nhiều thương cảm. Vì vậy, ta nhẹ giọng đáp: «Những người ta quan tâm, bận tâm đều không phải là kẻ vô vị. Bát gia, ngươi cũng không thể buông, cũng không gì khác ngoài ý muốn tìm một con đường cho Hoằng Vượng. Coi như, ngươi đã không làm Phúc tấn trên trời phải thất vọng.”

Nói xong, trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ, không nên tỏ vẻ thông minh đến vậy, liền đưa mắt nhìn qua hắn. Nét mặt hắn cũng không bi thương, không có biểu lộ gì đặc biệt, chỉ là hời hợt nói: “Thắng bại từ lâu đã định, ta tại sao phải làm những việc vô vị dư thừa.”

Ta trong lòng chợt thấy như được trút đi gánh nặng, nhưng lo lắng mấy ngày nay đã được thả xuống.

Hắn đưa mắt nhìn ta, trầm ngâm một hồi, đi tới trước mặt ta, kéo ta vào trong ngực. Ta vốn muốn đẩy ra, nhưng tâm vừa định, thân thể đã cứng lại, yên lặng để mặc hắn ôm. Qua môt lúc, hắn chậm rãi buông ra, đi về phía cửa phòng, trố mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, phiêu dật, cô tịch và đầy đau khổ.

Ngây người ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ, tâm tư phập phồng bất định. Giờ mới chỉ là người đầu tiên, sau đó những người khác sẽ lần lượt kéo nhau đến, ta phải giải thích thế nào cho tốt. Nếu là Dận Chân, ta phải làm sao?

Đầu óc mơ hồ đau nhức, hai mắt tối sầm, dựa người vào cửa. Có tiếng người từ sau nói: “Nô tỳ Thuỷ Trúc, tới đón cô nương.”

Ta đứng dậy, bước lại gần, nghe nàng nhẹ giọng nói: “Nương nương phái nô tỳ tới đón cô nương.” Ta cười với nàng một lúc, nói: “Cái gì mà xưng nô tỳ, sau này không được nói như vâỵ” Nàng nhìn ta trêu chọc, nói: “Giờ sớm luyện tập một chút, sau này đổi giọng đỡ mắc sai lầm.”

Ta khẽ thở dài, theo nàng bước đi. Từng ngọn đèn đỏ thẫm được thắp sáng khắp cung điện. Trong lòng vạn phần không muốn, nhưng vẫn cố mà cười, thản nhiên bước đến. Ô Lạt Na Lạp thị đang cười nói với mấy người xung quanh, thấy ta đến liền vẫy tay gọi: “Lại đây ngồi gần tỷ tỷ.”

Ta ngồi xuống, vờ như vô ý đưa mắt nhìn quanh. Những người quen mặt chẳng qua là mấy Thập tam phúc tấn và mấy vị phúc tấn khác, còn lại là những thê thiếp của các đại quan trong triều. Thấy ta thản nhiên ngồi cạnh Ô Lạt Na Lạp thị, đa số đều lộ ra vẻ ngạc nhiên. Các phi tần khác sắc mặt nhàn nhạt, mỉm cười ra ý chào hỏi.

Ngọc Kiều ánh mắt nhìn ta tỏ vẻ quan tâm, dùng ánh mắt nhìn vào cánh tay của ta. Thấy ta mỉm cười lắc đầu, nàng liền cười thoải mái. Chính là bởi vì thái độ của nàng với Lục Vu, trước sau ta vẫn có cảm tình tốt với nàng. Thấy chúng ta nhìn nhau biểu đạt nhiều ý tứ, Phú Sát thị ngồi bên cạnh Ngọc Kiều liền ra vẻ phẩn uất, ghen ghét.

Ta lạnh lùng nhìn nàng ta. Ô Lạt Na Lạp thì kéo ta cười nói: “Hiểu Văn, đây là Minh Ngọc, là phúc tấn của Thập đệ.”

Ta hơi chấn động, dời mắt qua nhìn. Minh Ngọc mặc y phục màu xanh nhạt đang chậm rãi đi tới. Ô Lạt Na Lạp thị kéo nàng ngồi xuống bên cạnh ta. Ta yên lặng nhìn nàng. Mặc dù là nàng đang tươi cười, nhưng ánh mắt nhiều uẩn sầu. Nàng không biết làm sao xưng hô với ta, chỉ là mỉm cười, ta cũng cười đáp lại.

Âm thầm thương cảm, cũng hối hận không ngớt, lẽ ra không nên tới đây. Đúng lúc này, mọi người xung quanh đột nhiên yên lặng, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tiểu Thuận Tử đang dẫn hai tiểu thái giám đi nhanh tới, xa xa hô tô: “Hoàng thượng giá lâm”

Tất cả đều cùng đứng dậy, sắc mặt nghiêm chỉnh. Dận Chân đang mỉm cười đi tới. Cùng mọi người quỳ rạp xuống đất, rồi lại mờ mịt đứng dậy ngồi xuống, trong đầu chỉ còn đọng lại thần thái của Minh Ngọc năm xưa.

Ngồi ở vị trí chủ toạ, Dận Chân lộ vẻ tươi cười, không giống vẻ lạnh lùng như thường ngày. Rượu được ba tuần, hoàng thân triều thần cũng dần thả lỏng, nâng chén chúc tụng lẫn nhau, hành tửu lệnh trợ hứng. Phía bên nữ quyến, mọi người râm ran lấy trang phục, trang sức làm trọng tâm đàm luận. Mọi người khôn dám chắc thân phận của ta, ngôn ngữ cũng không quá thận trọng, nhưng cũng chỉ mỉm cười gật đầu chào hỏi ta, không nói chuyện gì khác. Như vậy cũng hợp với ý của ta, vốn là không thích chạy vòng quanh nói chuyện.

Minh Ngọc đơn độc ngồi ngay ngắn, không một người chủ động cùng nàng nói chuyện. Ta lại gần khẽ nói: “Thập phúc tấn.”

Nàng ngẩng đầu, dịu dàng cười nói: “Cô nương có chuyện gì?”

Ta gật đầu, trong lòng do dự, ngập ngừng nói: “Các ngươi vẫn mạnh khoẻ cả chứ?”

Nàng cả kinh, bám chặt vào cái khăn tay, im lặng nhìn ta một lát, rồi nhoẻn miệng cười, lạnh lùng nói: “Vẫn mạnh khoẻ, tạ ơn cô nương đã nhớ tới.”

Trong lòng biết rõ nàng đang hiểu lầm, nhưng lúc này cũng không thể làm gì nhiều hơn, đành nói: “Hai ngươi thực sự khoẻ?”

Nàng đứng lên, âm điệu nặng hơn một chút, nói: “Chúng ta đều tốt.”

Thầm than trong lòng, câu chuyện đã không thể tiếp tục nói, đành cười trừ: “Xin chuyển lời đến Thập bối lặc, hắn nên bớt nóng tính, đối xử tử tế với mọi người xung quanh, đừng nên yêu cầu quá cao, nhất định những ngày tháng tới sẽ tốt hơn.”

Nàng ngẩn ngơ, chằm chằm nhìn ta. Ta lặng lẽ đứng dậy, bước ra phía ngoài.

Nằm trên cỏ trong ngự hoa viên, ngắm bầu trời đêm. Trăng tròn như rót tia vàng xuống nhân gian, như thiếu nữ nhu thuận thả mái tóc đen tuyền. Mặt đất lặng yên không một tiếng động, khởi lên những sợi khói nhẹ nhè, đám sương mỏng toả rộng khắp không gian.

Cứ nằm như vậy, những việc phiền nhiễu trong lòng cũng biến mất. Bốn phía yên tĩnh, an tường, hai mắt nhắm lại, hít thật sâu, dường như cảm nhận được hương vị của ánh trăng.

Đầu óc trống trơn, giống như mọi ý thức bị hút ra khỏi trí não. Minh Ngọc cẩn thận như vậy, những ngày tháng qua cũng chẳng thư thái gì.

Qua hồi lâu, trước mắt một mảnh u ám. Giữa ánh trăng sáng, ánh sao như bị lu mờ. Nghi hoặc trong lòng, trợn mắt nhìn, thấy Thập tứ đứng ở trước mặt.

Xoay lưng về ánh trưng, ta thấy không được vẻ mặt của hắn. Ta ngồi dậy, vỗ vỗ xuống đám cỏ bên cạnh. Hẵn khẽ cười một tiếng, ngồi xuống.

Hắn nói: “Bát ca đã nói tất cả cho ta biết.” Ta nhẹ giọng ‘uhm’ một tiếng, không nói tiếp.

Hắn lại nói: “Sau này, ta sẽ tận lực bảo hộ ngươi. Ta tuy chỉ là một Vương gia hết thời, nhưng muốn làm chuyện gì cũng không dễ bị ai ngăn trở.”

Hắn là vì muốn chuộc tội mà tới. Ta ngưng thần suy nghĩ một chút, nói: “Các ngươi đều sống cho thật tốt mới là điều ta mong muốn. Nếu như trong cung có cơ sở ngầm của các ngươi, cũng là lúc nên rút bỏ hết. Ngọc Đàn là một tấm gương, đừng nên tiếp tục làm tổn thương sinh mệnh người vô tội.”

Ánh mắt hắn lộ vẻ căng thẳng, lạnh giọng trách mắng: “Ngươi quả thật cho rằng hắn sẽ buông tha chúng ta hay sao? Chỉ là ngày hôm nay, hắn vẫn chưa tìm được lý do hợp lý mà thôi.”

Chỉ bằng một lời khuyên bảo làm sao có thể tháo gỡ khúc mắc trong lòng hắn, chỉ đành câm miệng không nói tiếp.

Thấy ta lặng im không nói, hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn mặt trăng trên đầu, nói: “Cảm ơn ngươi. Vì có ngươi, nàng đã sống lại trên thế gian này.” Nói xong, hắn đứng dậy, nhanh chóng bước đi.

Thời gian yên lặng trôi qua, ánh trăng dần ngả về tây.

Dưới ánh trăng, bóng khu rừng ngả xuống thành một vết dài, không gian dường như có những hạt mưa lất phất, tựa như sương sớm. Thân thể ta từ lâu đã trở nên ẩm ướt, không còn cám giác ấm áp, đột nhiên hắt xì, liền đứng dậy trở về.

Vửa phòng khép hờ, ta nhẹ nhàng đẩy ra, trong phòng đã thắp lên một ngọn đèn.

Hắn im lặng ngồi trên giường, nhìn ta chằm chằm. Ta đi lại gần, ngồi ở bên cạnh hắn, nắm tay của hắn. Bàn tay ta lạnh ngắt, làm hắn giật mình, liền đẩy ta nằm lên giường, sau đó nằm ra phía ngoài.

Hắn tỉ mỉ quan sát thần sắc của ta, nói: “Ta đã nói, nàng không cần phải tự miễn cưỡng.”

Ta nắm tay hắn đang đặt ở bên hông, xích lại nằm vào trong lòng, nói: “Việc ta muốn làm, ai cũng không thể miễn cưỡng.”

Hắn cười rộ lên, nói: “Nếu đó là lời nói thật, chỉ là Nhược Hi, vì sao nàng sớm lẻn ra ngoài?” Tay ta đã ấm hơn nhiều, nghe hắn nói vậy, một lời ta cũng không thể nói tiếp. Vô thức vỗ vỗ thắt lưng của hắn, thanh âm mơ hồ nói: “Đừng nghĩ nhiều, được không?”

Hắn than nhẹ một tiếng, chăm chú nắm tay ta, hơi thở nóng hổi phả vào cổ ta nhồn nhột, ngứa ngáy. Ta vội đẩy hắn ra, hai tay hắn nắm chặt ta lại, khẽ gọi: «Hi nhi»

Ta a một tiếng, ngẩng đầu, thấy ánh mắt hắn lộ vẻ cười, ấm áp nhìn ta. Ta hoảng hốt, dịch tránh xa hắn, xoay lưng lại. Trong lòng ta có chút không xác định, mơ hồ như có chờ mong. Trong khoảng thời gian ngắn, không rõ ý muốn của hắn thế nào.

Hắn ở phía sau than thở: “Vẫn chưa chuẩn bị tốt hay sao?” Ta thân thể cứng đờ, hắn kéo ta lại gần, ôm ta từ phía sau, lẳng lặng giữ nguyên tư thế này thật lâu.

Đại đội xa mã đang đứng đợi tại cửa Tây.

Ta ngồi trên xe, vén màn lơ đãng nhìn quanh bốn phía. Dận Chân đang đứng nghe Ô Lạt Na Lạp thị nói điều gì đó mà nụ cười có vẻ bối rối, chỉ thấy nàng cử chỉ đầy vẻ quan tâm, hắn nghe mà đầu gật lia lịa. Lòng ta có chút khó chịu, bất chợt hắn quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của ta…

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ta vội chỉnh lại dáng ngồi, làm như đang nhắm mắt dưỡng thần. Đột nhiên cảm nhận có làn khí nóng thở sát vào cổ, mở mắt ra ngăn được nụ hôn hắn đang muốn đặt vào má ta. Hắn sượng sùng cười, ngồi thẳng dậy nói: “Chỉ sợ nàng như vậy, ta mới không muốn đưa nàng đi cùng.”

Mặt ta nóng lên, nói: “Ta có chút mệt mỏi thôi mà.” Hắn cười cười lắc đầu.

Càng rời xa hoàng cung, đến gần khu vườn, ta càng cảm thấy vui vẻ hẳn lên.

Hai người sóng vai ngồi cùng một chỗ, hắn tiện tay cầm lấy quyển sổ con trên mặt tủ. Ta cười đoạt lấy, cất sang một bên, ôn nhu nói: “Nghỉ thêm một lúc đi, cùng trò chuyện với ta.”

Hắn xoa xoa mặt của ta, đang định mở miệng đi dột nhiên xe ngựa ngừng lại, Cao Vô Dung từ bên ngoài nói vào: “Hoàng thượng, phía trước có một xe chở đá làm đường bị đổ, nên tạm thời chưa thể đi tiếp.”

Từ khi Dận Chân ở lại Viên Minh viên, dọc con đường nối giữa Hoàng cung và khu vườn, dinh thự của các vị hoàng thân triều thần đua nhau được xây dựng. Bởi vậy, vật liệu sỏi đá, củi gỗ trên con đường này đã trở thành vật thường gặp.

Hắn nhíu mày một chút, nói: “Mau chóng xử lý đi.” Đột nhiên ta cảm nhận có việc chẳng lành sắp xảy ra. Không tự chủ, bất giác ngả vào người hắn. Dường như hắn cũng cảm nhận được sự bất an trong lòng ta, khẽ cười nói: “Càng ngày, ta càng muốn nàng luôn bên cạnh như vậy.” Nghe hắn trêu đùa, ta bật ra một tiếng cười, nhưng trong lòng vẫn có một khối đá lớn đè nặng, không cách nào vui vẻ trở lại.

Thấy ta như vậy, hắn cũng yên lặng.

Thời gian trôi đi trong lặng lẽ. Ta nắm chặt tay hắn, mở miệng nói: “Hồi cung, ta có chút cảm xúc đặc biệt.” Hắn nhìn ta, điềm đạm hỏi: “Nàng đã gặp qua bọn họ?” Hơi do dự một chút, ta nhẹ nhàng đáp: “Đã gặp qua.”

Nghe câu hỏi của hắn có chút lạnh lùng, trong nháy mắt, toàn thân ta cũng lạnh toát, giống như bị đông cứng trong băng giá ngày đông.

“Hoàng thượng, Cao công công sai nô tài mang nước trà đến.” Nghe tiếng nói, ta bừng tỉnh qua cơn lo lắng. Hắn vén rèm lên, ta thấy một tiểu thái giám đang đứng ở cạnh xe. Ta như có người mách bảo, lập tức kéo mạnh bả vai Dận Chân lại phía sau, cùng lúc, tiểu thái giám lôi chuỷ thủ từ trong tay áo ra đâm tới. Dận Chân cũng kéo ta lại, hét lớn một tiếng: “Bắt thích khách.”

Đám thị vệ bên ngoài nghe tiếng kêu bắt thích khách, tiếng binh khí đao kiếm lách cách lập tức vang lên.

Nghe tiếng của hắn tràn đầy lo lắng, ta có chút trì độn, trêu hắn cười cười. Hắn đang nhìn chằm chằm vào bụng ta, ta theo ánh mắt của hắn cúi đầu nhìn. Một đốm máu đỏ tươi thấm qua lớp áo lông dê đang dần loang rộng, chính giữa cắm một thanh chuỷ thuỷ sáng loáng. Vốn định nắm lấy chuôi dao rút ra, nhưng ta không thể gượng dậy.

Cảnh vật trước mắt càng lúc càng tối sầm lại, đến cuối cùng đến một tia sáng cũng không có. Ta chợt thấy mình như bồng bềnh đứng giữa đám mây. Nhìn những đám mây trắng xung quanh mình, trong lòng ta thấy mừng rõ, bầu trời quả nhiên đẹp như vậy.

Đưa tay ra ôm mây vào lòng, bước đi trên mây, chậm rãi bước về phía xa xa.

“Nhược Hi, Nhược Hi…” Không biết từ đâu vang lên tiếng người đang gọi, ta dừng lại lắng nghe. Thì ra là Dận Chân. Ta vui vẻ nhìn quanh bốn phía, nhưng không nhìn thấy hắn. Ta sốt ruột theo tiếng gọi tìm kiếm.

Đau quá. Ta hít thở một hơi thật sâu, cảm giác đau tràn ngập, ta liền mở hai mắt.

“Thái y, nàng đã tỉnh.” Ta nghe tiếng của hắn đang thật gần. Nhìn mặt hắn, hai trán nhăn lại, ánh mắt tỏ vẻ đau sót. Ta đưa tay khẽ vuốt vùng trán và lông mày của hắn, nhưng lực bất tòng tâm, không cất nổi cánh tay. Ta mỉm cười nói: “Đừng nên đau khổ.” Hắn mím môi khẽ cười.

Thái y chuẩn mạch xong, nói ta đã qua cơn nguy hiểm, cần nằm yên trên giường tĩnh dưỡng, vết thương sẽ từ từ khép miệng. Đợi thái y lui ra, hắn ngồi bên giường nắm chặt tay ta. Ta bỗng dưng nhớ lại chuyện ngày ấy, thân thể run lên. Hắn vỗ về ta, nói: “Nàng đừng nên cử động, trách lại rách vết thương trở lại.”

Ta im lặng một hồi, cũng không nhìn được mà hỏi: “Là ai vậy?”

Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, giọng căm hận nói: “Kẻ ám sát đã tự cắn lưỡi tự tử, hiện vẫn không rõ ai đã sai khiến hắn. Chuyện này, nàng đừng nên hỏi lại.”

Vừa khẽ cựa người, vết thương lập tức đau nhói. Ta yên lặng chịu đựng, ánh mắt hắn lộ vẻ lo lắng, buồn bã nói: “Rất đau phải không?”

Ta khẽ lắc đầu: “Không phải là do bọn hắn. Bọn họ không biết dùng những thủ đoạn vụng về đến vậy.”

Hắn nhìn ta chằm chằm, ôn nhu nói: “Ta nói rồi, ta cũng không muốn làm tổn thương tính mệnh của bọn họ. Nàng hãy an dưỡng thật tốt, mội chuyện sẽ được điều tra rõ ràng.”

Nằm trên giường dưỡng thương nhiều ngày, mỗi ngày đều tập trung suy nghĩ, một mực khẳng định mọi chuyện không phải là do bọn hắn, nhưng rốt cuộc vẫn không có manh mối khác.

Dận Chân ngoài những lúc lâm triều, thời gian còn lại đều ở bên cạnh ta. Tuy rằng như vậy, ta vẫn luôn nghi ngờ. Thập tam cũng có tới một lần, đúng lúc Dận Chân không có ở đó nên cũng không vào. Ta hỏi dò mấy nô tỳ bên người, nhưng các nàng đều ấp úng cố nói sang chuyện khác.

Dận Chân tới ngồi bên giường, dùng lời lẽ nhẹ nhàng khuyên nhỉ: “Nàng vì sao không thể cẩn thận tự chăm sóc chính mình?”

Ta vẫn bướng bỉnh không nói, trong lòng nhiều phiền muộn. Hắn thở dài: “Thập tam một lúc nữa sẽ đến gặp nàng.”

Ta nói: “Hắn tới, thì ta sẽ vui hơn sao?”

Ánh mắt hắn đầy vẻ thương xót, nhưng vẫn hơi giận nói: “Vì bọn họ, nàng nhất định không để ý tới thân thể của chính mình sao?” Hắn đập vỡ chén thuốc đang để trên bàn, phẩy tay áo bỏ đi.

Lại một ngày qua đi, ta vẫn im lặng nằm ở trên giường, bụng vẫn lâm râm đau. Qua mấy ngày lo lắng, nói chuyện nhiều, vết thương dường như lành lại rất chậm.

Cửa phòng mở ra, Thập tam dáng vẻ phong trần mệt mỏi đứng ở cạnh giường, trán cau lại. Ta nhìn đau ngồi dậy, Thập tam đỡ ta tới ngồi ở ghế tựa.

Ta nói: “Cửu gia đã đi?”

Thập tam sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Làm sao ngươi biết được?”

Ta đau khổ, lẩm bẩm nói: “Hắn đã giết bọn họ.”

Thập tam nói: “Hoàng huynh cũng không nghĩ sẽ giết bọn họ. Ngươi bị như vậy, đã điều tra rõ ràng, đúng là thái giám do hắn xếp vào cung đã ra tay.”

Thấy ta có vẻ không tin, Thập tam nói tiếp: “Lần này, mọi chuyện đã điều ra thật rõ, xác thực là thái giám do Cửu ca đưa vào cung đã ra tay. Hoàng huynh đã đồng ý với nàng, không làm tổn hại tính mạng bọn họ, chỉ hạ lệnh nghiêm cẩn giam lại, cử người canh giữ. Những chuyện còn lại, là do chủ ý của ta. Tấm vải ngươi nhờ Xảo Tuệ đưa cho ta, ta cũng đã giao lại cho Cửu ca.”

Ta cười khổ nói: “Việc này chỉ do một mình hắn làm, còn liên quan tới những ai khác?”

Thập tam lộ vẻ cay đắng, nhíu mày nói: “Ngươi vì sao không nhìn rõ. Đối với Bát ca mà nói, việc Tứ ca kế vị đã khiến cuộc sống của hắn không còn ý nghĩa. Hắn hôm nay vẫn sống trên đời, chỉ hoàn toàn vì Hoằng Vượng.” Hắn dừng lại một lát, chớp mắt nói: “Kỳ thực, lần này Bát ca vào cung, ta không có thu xếp chu đáp. Theo tình hình của hắn, hắn không nên trở về.”

Sắc mặt ta khẽ biến, im lặng không nói một lời. Thập tam lắc đầu nói: “Hoàng huynh cũng không trách phạt những người xung quanh, là do tâm tâm niệm niệm nhớ tới chuyện đã đồng ý với ngươi, đây vốn không phải là tác phong của hắn. Nhược Hi, ngươi nên nghĩ cho Hoàng huynh. Buộc hắn bất lực nhìn nữ nhân mình yêu thương vì mình mà bị thương, hắn khổ sở đến mức nào chúng ta không thể cảm nhận được.”

Lòng ta chấn động, nhắm mắt suy ngẫm, trong lòng có nhiều do dự.

Mỗi lần gặp chuyện, ta chỉ biết trách mắng hắn, nhưng chưa từng lo nghĩ đến cảm nhận của hắn. Có thể hắn cũng rất mâu thuẫn, cũng cần một nơi để chia sẻ, cũng muốn có một người để bộc bạch. Ta tự trách chính mình, trong lòng mong muốn hắn lập tức xuất hiện trước mắt, nhưng trời không chiều lòng người. Từ sau ngày đó, hắn chưa một lần trở lại.

Khí trời càng lúc càng lạnh, một trận gió ngạo mạn thổi qua, khiến đám lá rụng bay lên. Đám lá cây nhăn nhúm, vàng vàng, vô cùng xấu xí.

Ta chậm rãi bước đi, đạp lên lớp ta rụng dưới chân tạo thành những tiếng “xào xạc”. Ta lắng tai nghe, tưởng như tiếng một sinh mệnh đang chết đi. Nghĩ vậy, ta run rẩy, không biết là do vết thương đau nhức, hay là do lồng ngực đau nhức, nhưng chỉ là rất đau, rất đau.

Phía trước có tiếng bước chân hỗn độn vang lên, ta ngẩng đầu nhìn, trong lòng đè lại tiếng cười, có việc như vậy thật sao? Chỉ tuỳ hứng mà đi, ta cũng có thể vô thức mà đi tới Cần Chính điện.

Trước mặt ta là các đại thần vừa tan buổi triều sớm, túm năm tụm ba nhỏ giọng đàm luận chính sự. Tuy nhiên, vạn lời như một, tất cả đều nói A Kỳ Na, Tắc Tư Hắc hành vi phạm tội rõ ràng. Ta trong lòng khó chịu, xoay người bước trở về.

“Hiểu Văn” Nghe tiếng Thập tam gọi, ta dừng bước. Thập tam tới gần, tiếng nói nặng nề: “Thân thể còn chưa hồi phục, lại tới đây đừng chờ hoàng huynh. Cứ như vậy đi tới đi lui, chỉ sợ vết thương không thể lành hẳn.”

Ta cười khổ nói: “Ta đâu đi tìm hắn.”

Thập tam ngưng cười, hạ giọng nói nhỉ: “Còn không phải hay sao?”

Không để ý tới hắn pha trò, ta lộ vẻ sầu thảm, cười nói: “Ta chính là tới tìm ngươi. Ngươi… có thể đưa ta vào phủ Bát gia?”

Thập tam như hiểu rõ tâm trạng của ta, lẳng lặng nhìn một hồi rồi nói: “Nếu như ngươi thật sự muốn tới, ta có thể mang ngươi đi. Nhưng ta mong rằng đây là lần cuối cùng ngươi vì bọn họ mà tổn hao tinh thần.” Ta đờ đẫn gật đầu.

Nhìn qua phía sau, Trương Đình Ngọc đang tươi cười khẽ gật đầu ra ý chào hỏi, ta gượng cười đáp lại.

Chỉ trong hai năm, Trương Đình Ngọc cùng Thập tam đã trở thành phụ tá đắc lực của Dận Chân. Thập tam thì không cần phải nói. Trương Đình Ngọc được đắc ý như vậy nhưng không cho là vinh quang, luôn cẩn thận chặt chẽ. Lúc này, thấy hắn có ý chủ động, chắc rằng muốn gặp Thập tam. Ta liền cười nói: “Nô tỳ xin cáo lui.”

Hắn cười nói: “Cô nương đi thong thả.”

Thập tam khẽ nhếch miệng cười, nói: “Ngươi về trước đi, ta sẽ tới đón ngươi sau.” Ta gật đầu, chậm rãi trở về.

Ngày trước hắn ở tại thư phòng, vốn là ghế nệm thêu hoa, mùi thơm nức mũi. Lúc này, hắn ở trong nhà đó, không có cửa hồng ngói xanh, cũng không có hành lang tô điểm, thậm chí không có cả cửa phòng, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ. Ta ngập tràn cảm giác bi thương cùng hoảng sợ.

Đứng trước cửa sổ, im lặng nhìn hắn. Hắn đang xoay lưng lại, chắp tay đứng.

Thập tam vỗ nhẹ vào cánh tay, ta liền lấy lại tinh thần. Hắn gọi nhẹ một tiếng: “Bát ca”

Nghe vậy, hắn xoay người lại, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua ta cùng Thập tam. Thập tam đi tới trước của sổ, đưa cho hắn một bình sứ nhỏ, nói: “Đây là vật năm xưa Nhược Hi đã để lại.”

Hắn đưa tay đón nhận, xem xét một lát rồi hỏi: “Nghe nói Cửu đệ đã đi, ngươi như vậy mà…mà vẫn giúp chúng ta. Hoàng thượng sẽ không vì vậy mà trách ngươi chứ?”

Thập tam liếc mắt nhìn ta, khẽ cười nói: “Có gì đệ sẽ bảo với hoàng huynh đây là dặn dò của Nhược Hi trước lúc lâm chung, huynh ấy cho dù có giận có tức bao nhiêu cũng sẽ nuốt lại vào lòng.”

Bát gia im lặng một chút, lại nói: “Ta đi rồi, còn Hoằng vượng…”

Ta nói: “Hoàng thượng sẽ không giáng tội cho hắn.”

Thập tam tiếp lời nói: “Bát ca xin yên tâm, ngày nào đệ còn ở đây, nhất định sẽ không để nó gặp chuyện gì”

Hắn thu lại vẻ điềm đạm thường ngày, đối diện Thập tam lạy dài thi lễ nói: “Tạ ơn Thập tam đệ.” Thập tam ở ngoài cửa giật mình tránh sang một bên, nói: “Bát ca, đừng như vậy.”

Xong lễ, hắn xoay mặt vào tường, không hề quay đầu lại, không hề nói với ta một câu, cũng không nhìn ta một lần. Thập tam ngưng lại một chút, cúi người hành lễ với hắn, rồi nhìn ta nói: “Ta ở trên xe chờ ngươi.”

Ta đầu óc trống trơn, trong mắt chỉ có duy nhất một người, lẩm bẩm: “Đem hắn đi.” Thập tam sửng sốt, ngưng thần chăm chú nhìn ta, làm như không có nghe ta nói. Ta nói lại: “Dù cho hắn phải chết, cũng không thể ở lại chỗ này.”

Ở trong nhà đá, hắn vẫn ngồi thẳng như cũ, nhưng quay đầu lại nói: “Không cần phiền phức như vậy, cũng không nên làm khó Thập tam đệ.” Thập tam lắc đầu rời đi.

Thời gian từng giọt từng giọt lặng lẽ trôi qua, hai người im lặng không nói được lời nào. Qua hồi lâu, hắn nói: “Vì sao vẫn chưa đi?” Hắn thanh âm đạm mạc, không có một chút khác thường.

Ta nói: “Không còn chuyện gì giao cho ta sao?”

Hắn cúi đầu suy nghĩ một hồi: “Ta đi rồi, nếu như giữ được toàn thây, xin đệ mang tro của Minh Tuệ về chôn cùng chỗ với ta, còn nếu như xương cốt cũng tán thành phấn bụi, đành nhờ đệ trộn chung tro cốt của chúng ta cùng theo gió thả đi vậy. Lúc còn sống ta chưa được cùng nàng ngày ngày kề cận, chỉ mong chết rồi có thể làm tròn nguyện ước của nàng.”

Thoáng chốc, trong đầu ta hiện lên hình ảnh một nữ nhân yêu ghét phân minh, nghĩ nàng quyết liệt tự thiêu, cả người chợt khẽ rung lên.

Thanh âm có chút nghẹn ngào, cố kìm nén nhưng không như ý nguyện, nói: “Sống cùng giường, chết cùng huyệt. Ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của nàng.”

Hắn bất động như cũ, thanh âm mềm mại: “Đi đi, ngươi hãy nhớ kỹ lời ta đã nói.”

Ngẩn ra, ta lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn. Trong lòng đau xót, ta nói: “Ta sẽ buông ra tất cả, sống thật tốt.” Hắn không hề nói tiếp. Ta theo dõi hắn hồi lâu, thở dài bước ra ngoài.

Tới cũng vội vàng, đi cũng vội vã, chỉ là cùng hoàn cảnh nhưng tâm tình có khác biệt.

Bát gia rơi vào tình cảnh này, không bi thương mà thanh thản rời đi, có chút lĩnh ngộ chết vốn không có gì đáng sợ, đáng sợ nhất là sống không bằng chết.

Ra khỏi cửa phủ, xoay người nhìn lại toà phủ đệ, trong lòng thầm nhắc nhở, từ nay về sau nơi này cùng Nhược Hi chính là cáo biệt. Nghĩ đến đây, trong lòng có chút không đành lòng, xoay người bước về phía xe ngựa.

Thấy ta đi tới, nô bộc liền đỡ ta lên xe. Đột nhiên ta nhớ tới một người, liền dừng lại nhìn về phía bờ hồ. Cũng vẫn địa điểm đó, cũng vẫn trang phục đó, chỉ duy hận ý trên mặt nàng đã biến mất, thay vào đó là vẻ thê lương. Ta không hiểu vì sao nàng lại như vậy, bước về phía nàng. Cô nương này lần thứ hai nhìn thấy ta, cũng có chút sửng sốt, nhưng làm như đã biết chủ ý của ta, lập tức rời đi. Tuy có nghi ngờ, nhưng là vì ta đã đứng khá lâu, bụng lại có cảm giác đau đớn, đành thở dài. Người đã không còn, ân oán tình thù cũng trở thành trời quang mây tạnh, tất cả đều biến thành cát bụi. Vì vậy, ta bước lên xe ngựa.

Thập tam trán cau lại, làm như đang tĩnh dưỡng. Từ từ ngồi xuống, hắn giật mình nói: “Nhược Hi…” Ta chặn lại, nói: “Từ nay về sau, thế gian không còn Nhược Hi. Ta là Hiểu Văn.” Thập tam vui vẻ, chế nhạo nói: “Hoàng huynh cuối cùng đã có thể hạnh phúc.”

Ta cười cười trêu hắn, hắn liền nói: “Nhược Hy, trước đây ngươi là người tốt, luôn luôn giàu lòng vị tha. Việc của Bát ca lần này, ngươi từ nay không nên lại trách hoàng huynh. Mấy hôm nay, trán của Tứ ca chưa từng giãn ra.”

Ta làm ngơ, hắn lại nói: “Kỳ thực, chuyện sống chết của một người vốn rất đơn giản. Nhưng vì thân phận của chúng ta vốn đặc biệt, nên cũng đã định trước sẽ không giản đơn.” Nói xong, hắn khẽ thở dài.

Thấy sắc mặt hắn khác thường, ta nghiêng đầu hỏi: “Hôm đó Trương Đình Ngọc tìm ngươi, cũng là vì chuyện của Bát gia?”

Hắn gật đầu, khẽ thở dài nói: “Chúng ta chỉ thấy được hoàng huynh đối với bọn họ như vậy, cũng là do bọn họ… Những người khác ngoài cuộc, cũng thấy mưu đồ của bọn Bát gia. Kỳ thực trong chuyện ám sát lần này, ta nghĩ cũng có chút sai lầm, không giống tác phong của bọn hắn. Làm như thể, chỉ có thể giải thích, bọn họ đang ép hoàng huynh ra tay, là muốn hoàng huynh mang tội giết cha hại em.”

Ta thấy khiếp sợ, choáng váng. Nếu như đúng như Thập tam đã nói, đây là nguyên nhân chính, chẳng phải là nực cười hay sao.

Ngơ ngác ngồi, thật lâu vẫn không lấy lại được bình tĩnh, cười khổ nói: “Trương Đình Ngọc cũng có để ý?”

Bọn họ là Hoàng tử, từ trên cao bị quẳng xuống, quan viên lớn nhỏ đều có thể hạch tội. Nếu đã sống không bằng chết, không bằng tự mình giải thoát. Nhưng thế nào để giải thoát? Tự sát, hiển nhiên là không thể. Đây là do người khác gây ra, phải khiến cả thiên hạ kinh thường. Bức Dận Chân ra tay, nếu đạt được như ý nguyện, vừa được giải thoát vừa có thể vu tội cho Dận Chân.

Trong lòng thống khổ, lộ vẻ sầu thảm, nhìn Thập tam nói: “Ngươi đã biết bọn họ đang tìm cơ hội, vì sao còn muốn làm như vậy, không sợ hoàng thượng trách mắng sao?”

Hắn nói: “Hoàng thượng tức giận chẳng qua là vì ngươi bị trọng thương, không phải là vì bọn họ.”

Đã không phân tích đến điểm này, lòng ta rối như tơ vò, nóng lòng muốn cởi ra, nhưng càng lúc càng rối, không thể nào gỡ được. Trong đầu hiện lên câu nói: “Trần gian về lại trần gian, đất trở về với đất, thời gian qua đi, sinh mệnh luân hồi, từ nơi nào đến trở về nơi đó, hà tất…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương