Bộ Bộ Câu Tâm
-
Chương 36
"Lam tổng, tôi đi pha cà phê cho chị nha." Đến văn phòng, Diêu Phỉ Vũ nói một câu với Lam Diệc Nhiên, vừa nói vừa bỏ túi xách xuống ghế.
"Ừ, được."
"Vẫn là Lam Sơn không đường nhỉ..." Diêu Phỉ Vũ cười cười bổ sung một câu.
"Thói quen."
Diêu Phỉ Vũ đi vào căn tin, Lam Diệc Nhiên dõi theo bóng lưng Diêu Phỉ Vũ uyển chuyển, thẳng đến Diêu Phỉ Vũ biến mất ở chỗ rẽ, mới trở về phòng làm việc, văn phòng đen trắng chủ đạo cho Lam Diệc Nhiên cảm giác thoải mái. Có đôi khi, màu yêu thích có thể phản xạ ra tính cách, cũng như tình yêu của nàng, đen là đen, trắng là trắng, không có xám.
Mở đèn lên, để túi xách qua một bên, ngồi trên ghế da thật to, cầm lấy một cây bút, đầu bút điểm nhẹ khóe miệng, đây là thói quen khi tự hỏi của Lam Diệc Nhiên, nàng nhớ tới ngày đó, Gia Cát Vi Vũ báo cáo tình huống đầu tư ở Z thị, tựa hồ hết thảy đều tốt lắm, tài chính không ngờ đạt hai triệu năm trăm ngàn, không khỏi tín nhiệm năng lực làm việc của Gia Cát Vi Vũ thêm một tầng.
Diêu Phỉ Vũ cầm hai ly cà phê đi vào phòng Lam Diệc Nhiên, thả cà phê không đường Lam Diệc Nhiên thích lên bàn. "Lam tổng, cà phê."
"Ừ, cám ơn." Lam Diệc Nhiên cầm lấy cà phê uống một ngụm, mùi cay đắng nhất thời tràn ngập kẽ răng, trong đầu thanh tỉnh không ít. "Phỉ Vũ, tôi càng ngày càng thích cà phê em pha rồi, tách đầu tiên em pha đã cho tôi kinh hỉ, khi đó rốt cuộc sao em biết tôi ưa thích khẩu vị này?"
Diêu Phỉ Vũ uống một ngụm cà phê còn trên tay, thong thả bước đến sô pha ngồi xuống. "Tôi có chút nghiên cứu về cà phê, lúc ấy ngửi cà phê còn sót lại trong cốc thì đoán già đoán non, thử rót một ly, không nghĩ tới vừa lúc hợp khẩu vị Lam tổng."
"Nguyên lai là như vậy." Lam Diệc Nhiên nhớ đến lúc ấy Diêu Phỉ Vũ đã nói ai khác nói cho cô biết, Lam Diệc Nhiên tự nhiên không tin, cho nên lại hỏi.
"Nói thật là rất đắng, cũng không tốt cho thân thể." Diêu Phỉ Vũ nói tiếp.
"Ừ, bất quá cũng đã quen rồi. Cuộc sống vốn bình thản, lúc ấy chỉ nghĩ tới kíƈɦ ŧɦíƈɦ, uống uống liền thích a." Lam Diệc Nhiên trả lời, dừng một chút, tiếp tục nói: "Đi tụ họp, cảm giác thế nào?"
"Cũng được." Diêu Phỉ Vũ trả lời hàm hồ.
Lam Diệc Nhiên hỏi việc này, là vì nhớ lại ngày hôm qua, Gia Cát Vi Vũ đánh giá Diêu Phỉ Vũ, tự nhiên muốn hỏi rõ ràng. "Kỳ thật, những bằng hữu kia đều thích được bợ đỡ, cái gì mà cán bộ cao cấp, thiên kim xí nghiệp, đều là những kẻ thích lấy tiền, lấy quyền áp người nhỏ bé, tôi cũng không phải thật thích ở cùng bọn họ, bất quá xã hội chính là như vậy, cái gì đều nhờ quan hệ, xã hội bây giờ mạnh mẽ, hơn nữa sẽ càng ngày càng mạnh mẽ, tôi ngẫu nhiên tham gia tụ họp, như vậy, tôi cũng thích bợ đỡ. Em thấy thế nào?"
Diêu Phỉ Vũ cười cười, chậm rãi nốc một ngụm cà phê, hai tay cầm ly, để độ ấm áp lên tay mình. "Bản thân tôi cảm thấy không có gì đáng trách, do đại hoàn cảnh quyết định. Trung Quốc có câu, hắc đạo giảng sinh tử, thương nhân giảng phát tài, cho nên cuộc sống bình thường tự nhiên cũng mang theo điểm tính toán, nếu có thể phát tài, cảm tình liền tùy tiện. Tôi chỉ không thích tiếp xúc quá nhiều với loại người này, một người quá mức bợ đỡ, có vẻ quá mức nhàm chán, tôi không có ý gì. Lam tổng, ít nhất Lam tổng cũng không thích tôi bợ đỡ đi."
Lam Diệc Nhiên chờ Diêu Phỉ Vũ nói dứt lời. "Phỉ Vũ, nhà em chắc rất giàu có, em vừa công tác ở H thị, tiền lương không cao lắm, nhưng lại lái Audi, ở nhà có đình viện, còn dùng thẻ đen. Đây không phải gia thế của một bí thư a. Tôi đối với em có điểm tò mò, nếu không để ý, có thể tiết lộ chút gì không?"
Diêu Phỉ Vũ cười: "Hiếm thấy Lam hiếu kỳ về tôi a, kỳ thật, cũng không có gì khó nói, tôi không có chuyện xưa, cuộc sống trôi qua thật bình thản. Tôi vốn là cô nhi, năm bảy tuổi được mẹ nhận nuôi đi M quốc, mẹ tôi mở công ty, cũng coi như có tiền. Mẹ rất yêu tôi, cho tôi đi học, một đường xuôi gió xuôi nước học xong thạc sĩ, lấy bằng MBA, học Tâm Lý hai năm, sau đó quay về H thị, tiếp theo liền vào Lam thị."
"Nha..., trước kia em nói em là lá rụng về cội, chẳng lẽ em quay về là để tìm kiếm gia đình?"
Diêu Phỉ Vũ lắc lắc đầu: "Thật ra không nghĩ tới, cả đời này tôi chỉ họ Diêu. Chính là ở H thị, tôi có một số việc cần giải quyết."
"Chuyện gì chứ? Có lẽ tôi sẽ có khả năng giúp đỡ."
"Việc này người khác không giúp được." Diêu Phỉ Vũ đáp xong trầm mặc hồi lâu, nhãn cầu xoay xoay, nói tiếp: "Lam tổng, Lam thị, sớm hay muộn sẽ do ngài tiếp nhận, danh hiệu ba đại nữ vương H thị sắp thay đổi."
Diêu Phỉ Vũ lớn mật nói, cái gì gọi là gϊếŧ tâm, đây là gϊếŧ tâm chi ngữ, Lâm Hướng Bình đang là Chủ tịch, nhưng lại còn một Lâm Diệc Hoàng, lời này bị ai nghe, cũng không phải việc nhỏ. Lam Diệc Nhiên nhìn nhìn ngoài cửa, lại quay đầu híp mắt quan sát Diêu Phỉ Vũ, nàng không tin Diêu Phỉ Vũ thông minh như vậy, sẽ nói lung tung, đây là hữu ý? Vẫn là vô ý? Lam Diệc Nhiên không đáp, chỉ cười cười, nhìn sang bên kia, làm bộ như không nghe thấy, tuy rằng nàng cùng Diêu Phỉ Vũ ở chung khá tốt, nhưng còn chưa tới mức thành thật với nhau.
Trầm mặc một lát, Lam Diệc Nhiên mới nói: "Buổi sáng phỏng chừng sẽ có một hội nghị, bên Ai Cập xảy ra vấn đề, sắp xếp hệ thống không được, Ai Cập là một quốc gia nông nghiệp, giải quyết không tốt, sớm hay muộn, sẽ bị cưỡng chế đóng cửa, không dễ đối phó, cần quá nhiều tài chính."
Mắt Diêu Phỉ Vũ sáng rực lên: "Oa..., vậy Lam tổng có kế hoạch gì chưa?"
"Tạm thời không có, chờ xem tình hình đã." Lam Diệc Nhiên thả ly cà phê rỗng lên bàn.
"Tôi đi pha cho chị ly khác nhé?" Diêu Phỉ Vũ đứng dậy.
"Không cần. Tôi sẽ gọi em sau."
"Vậy tôi đi ra ngoài làm việc, Lam tổng."
"Ừ, đi đi."
Hai người đối thoại nhìn như bình thản, giống như hết thảy lại trở về lúc ban đầu, giữa hai người chính là quan hệ cao thấp, những lời vừa rồi không thể đàm sâu thêm, đối thoại đơn giản, kỳ thật là hai người đang thử lẫn nhau.
Diêu Phỉ Vũ ra văn phòng Lam Diệc Nhiên, ngồi trở lại vị trí, lẳng lặng suy tư. "Hàn Quốc Đống bị mình an bài đến Ai Cập, nhưng Hàn Quốc Đống chỉ thu được tin tức công trình có vấn đề, nếu không lấy được tin tức từ bên trong, kéo dài cũng không có tác dụng. Có lẽ đây là một cơ hội tốt, nếu Lam thị nhận tài chính từ những công ty khác để giải quyết vấn đề, mình có thể xỏ một tay."
Quả nhiên, buổi sáng bắt đầu đi làm không lâu, Lam Diệc Nhiên liền nhận được thông tri đi họp. Lam Diệc Nhiên ra văn phòng, kêu Diêu Phỉ Vũ xong liền đi đến phòng họp.
Lâm Diệc Hoàng cũng nhận được tin tức, đến phòng họp thì gặp Lam Diệc Nhiên cùng Diêu Phỉ Vũ, Lâm Diệc Hoàng kêu một tiếng: "Phỉ Vũ."
Viên công trong công ty đều quay đầu, trong lòng tự oán thầm, không cùng người khác chào hỏi, cố tình nhiệt tình với thư ký của Lam tổng như vậy, lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đường cũng biết, quả nhiên đánh chết cái nết không chừa, cũng có chút quá mức, rõ ràng không thèm để người khác vào mắt.
Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ ở lúc Lâm Diệc Hoàng kêu to, đều chú ý đến mọi ánh mắt xung quanh, hai người đồng thời nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ tương tự.
Diêu Phỉ Vũ cũng không tiện phát tác, dù sao, đây là trước công chúng, còn ở Lam thị, nhiều cấp cao đang ở trong này, chức vị của Lâm Diệc Hoàng không thấp, mình không đáp cũng không tốt, Diêu Phỉ Vũ cũng không muốn sau này bị nhiều người chú ý. "Lâm tổng khoẻ." Nhẹ giọng, trả lời một câu.
Lâm Diệc Hoàng cũng chú ý tới ánh mắt của mọi người, tự cảm thấy mình hơi quá đáng, kỳ thật bình thường Lâm Diệc Hoàng vẫn tương đối chú ý ở công ty, chỉ là Diêu Phỉ Vũ có một loại lực hấp dẫn, mới khiến hắn quên mất trường hợp, nhìn thấy Diêu Phỉ Vũ, thì không lý do hưng phấn lên. Xấu hổ ho khan, cười cười: "Họp, họp."
Mọi người đi vào phòng họp, ngồi vào vị trí của mình, chủ toạ còn trống, Lâm Hướng Bình chưa tới. Tiếp theo là Lam Diệc Nhiên và Lâm Diệc Hoàng, hai phe phái đều phân hai bên, mọi người thỉnh thoảng lại thảo luận, đều là buổi sáng đi làm mới nhận được thông tri, cũng không biết cần thảo luận cái gì.
Mọi người đợi đã lâu, Lâm Hướng Bình mới vội vàng đi đến, phòng họp nhất thời yên tĩnh, cùng mọi người bắt chuyện, gọi thư ký của mình nói về tình huống ở Ai Cập, nhờ mỗi bộ phận nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Lam Diệc Nhiên sớm biết chuyện này, không nói lời nào, chỉ ngồi nơi đó, không biết suy nghĩ gì.
Lâm Diệc Hoàng phát ngôn trước: "Con cảm thấy, chuyện này có hai điểm, một, Lam thị tiếp tục ném tiền vào giải quyết vấn đề. Hai, chúng ta buông tha thu mua, mặt khác, tham khảo thị trường dự luật của Ai Cập. Con nghĩ, hôm nay đại khái là thảo luận về hai khả năng này."
Lâm Hướng Bình nghe Lâm Diệc Hoàng nói xong, âm thầm gật gật đầu. Người phía dưới thấy rõ Lâm Hướng Bình gật đầu, cũng xác định lần này cần thảo luận hai kế hoạch đó.
Mọi người khai thủy, thảo luận, phe Lâm Diệc Hoàng đã phát biểu cái nhìn, phe Lam Diệc Nhiên lại không mấy tích cực, bởi vì đến hiện tại Lam Diệc Nhiên cũng chưa mở miệng qua, không biết ý Lam Diệc Nhiên, như thế nào cũng không dễ nói chuyện.
Phía dưới thảo luận hồi lâu, đều tự nói xong điểm lợi và hại, ai cũng thuyết phục không dứt. Lâm Hướng Bình nhăn mi, trong lòng ngấm ngầm thở dài, quay đầu: "Diệc Nhiên, con thấy thế nào?"
"Con cảm thấy có lẽ còn có khả năng thứ ba, chúng ta vẫn thu mua công ty như cũ, nhưng có thể dùng phương thức nhập cổ để giải quyết vấn đề thiếu hụt tài chính."
Lam Diệc Nhiên nói xong, cả hội trường đều tĩnh lặng, chăm chăm nhìn Lâm Hướng Bình.
Lâm Hướng Bình trầm mặc, suy tư hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Mọi người cảm thấy thế nào?"
Phe Lâm Diệc Hoàng đương nhiên phản đối: "Như vậy, sẽ ảnh hưởng mức độ nắm công ty trong tay, chúng ta nhất định phải khống chế toàn bộ cổ phần."
Phe Lam Diệc Nhiên đáp trả: "Lam thị chúng ta là đại cổ đông, tự nhiên không ảnh hưởng quyết sách, công ty nào vào sau thì sẽ chia hoa hồng. Dù sao cũng mới tiếp xúc thị trường Ai Cập, đầu nhập rất nhiều tài chính, không thích hợp."
Nhất thời tranh cãi túi bụi, Lâm Hướng Bình xem thảo luận như vậy sẽ không có kết luận gì, liền tuyên bố tan họp: "Tất cả mọi người trở về, hảo hảo ngẫm lại, sáng mai sẽ quyết định." Nói xong liền rời đi phòng họp.
Diêu Phỉ Vũ nghe đến phương án Lam Diệc Nhiên đưa ra thì trong lòng âm thầm kinh hỉ, không nghĩ tới đề nghị của Lam Diệc Nhiên lại phù hợp ý đồ của mình.
Trên đường quay về văn phòng, Lam Diệc Nhiên nói với Diêu Phỉ Vũ: "Phỏng chừng, công ty sẽ thông qua phương án tôi đưa ra, đến lúc đó tôi sẽ bị phái đến Ai Cập xử lý công việc, Phỉ Vũ, em sẽ theo tôi chứ?"
Diêu Phỉ Vũ thật ra không muốn đi, bởi vì ở H thị có chuyện cấp bách chờ đợi cô giải quyết, hiện tại ly khai sẽ làm chậm cước bộ của cô, cho nên cô mới phái Hàn Quốc Đống đến Ai Cập.
"Hửm?" Lam Diệc Nhiên không đợi Diêu Phỉ Vũ trả lời.
"Thời gian sẽ không rất dài đi?"
"Sẽ không, không phải em đã nói nơi đó thích hợp du lịch sao? Vậy cứ cho là đi du lịch đi." Lam Diệc Nhiên cười trả lời.
"A..., không nghĩ tới Lam tổng nhớ kỹ lời tôi nói, tôi thật vui vẻ." Diêu Phỉ Vũ nở nụ cười.
"Chuyện bé xé ra to, bất quá sự tình còn chưa định, đến lúc đó rồi nói sau."
"Ừ, được."
"Vẫn là Lam Sơn không đường nhỉ..." Diêu Phỉ Vũ cười cười bổ sung một câu.
"Thói quen."
Diêu Phỉ Vũ đi vào căn tin, Lam Diệc Nhiên dõi theo bóng lưng Diêu Phỉ Vũ uyển chuyển, thẳng đến Diêu Phỉ Vũ biến mất ở chỗ rẽ, mới trở về phòng làm việc, văn phòng đen trắng chủ đạo cho Lam Diệc Nhiên cảm giác thoải mái. Có đôi khi, màu yêu thích có thể phản xạ ra tính cách, cũng như tình yêu của nàng, đen là đen, trắng là trắng, không có xám.
Mở đèn lên, để túi xách qua một bên, ngồi trên ghế da thật to, cầm lấy một cây bút, đầu bút điểm nhẹ khóe miệng, đây là thói quen khi tự hỏi của Lam Diệc Nhiên, nàng nhớ tới ngày đó, Gia Cát Vi Vũ báo cáo tình huống đầu tư ở Z thị, tựa hồ hết thảy đều tốt lắm, tài chính không ngờ đạt hai triệu năm trăm ngàn, không khỏi tín nhiệm năng lực làm việc của Gia Cát Vi Vũ thêm một tầng.
Diêu Phỉ Vũ cầm hai ly cà phê đi vào phòng Lam Diệc Nhiên, thả cà phê không đường Lam Diệc Nhiên thích lên bàn. "Lam tổng, cà phê."
"Ừ, cám ơn." Lam Diệc Nhiên cầm lấy cà phê uống một ngụm, mùi cay đắng nhất thời tràn ngập kẽ răng, trong đầu thanh tỉnh không ít. "Phỉ Vũ, tôi càng ngày càng thích cà phê em pha rồi, tách đầu tiên em pha đã cho tôi kinh hỉ, khi đó rốt cuộc sao em biết tôi ưa thích khẩu vị này?"
Diêu Phỉ Vũ uống một ngụm cà phê còn trên tay, thong thả bước đến sô pha ngồi xuống. "Tôi có chút nghiên cứu về cà phê, lúc ấy ngửi cà phê còn sót lại trong cốc thì đoán già đoán non, thử rót một ly, không nghĩ tới vừa lúc hợp khẩu vị Lam tổng."
"Nguyên lai là như vậy." Lam Diệc Nhiên nhớ đến lúc ấy Diêu Phỉ Vũ đã nói ai khác nói cho cô biết, Lam Diệc Nhiên tự nhiên không tin, cho nên lại hỏi.
"Nói thật là rất đắng, cũng không tốt cho thân thể." Diêu Phỉ Vũ nói tiếp.
"Ừ, bất quá cũng đã quen rồi. Cuộc sống vốn bình thản, lúc ấy chỉ nghĩ tới kíƈɦ ŧɦíƈɦ, uống uống liền thích a." Lam Diệc Nhiên trả lời, dừng một chút, tiếp tục nói: "Đi tụ họp, cảm giác thế nào?"
"Cũng được." Diêu Phỉ Vũ trả lời hàm hồ.
Lam Diệc Nhiên hỏi việc này, là vì nhớ lại ngày hôm qua, Gia Cát Vi Vũ đánh giá Diêu Phỉ Vũ, tự nhiên muốn hỏi rõ ràng. "Kỳ thật, những bằng hữu kia đều thích được bợ đỡ, cái gì mà cán bộ cao cấp, thiên kim xí nghiệp, đều là những kẻ thích lấy tiền, lấy quyền áp người nhỏ bé, tôi cũng không phải thật thích ở cùng bọn họ, bất quá xã hội chính là như vậy, cái gì đều nhờ quan hệ, xã hội bây giờ mạnh mẽ, hơn nữa sẽ càng ngày càng mạnh mẽ, tôi ngẫu nhiên tham gia tụ họp, như vậy, tôi cũng thích bợ đỡ. Em thấy thế nào?"
Diêu Phỉ Vũ cười cười, chậm rãi nốc một ngụm cà phê, hai tay cầm ly, để độ ấm áp lên tay mình. "Bản thân tôi cảm thấy không có gì đáng trách, do đại hoàn cảnh quyết định. Trung Quốc có câu, hắc đạo giảng sinh tử, thương nhân giảng phát tài, cho nên cuộc sống bình thường tự nhiên cũng mang theo điểm tính toán, nếu có thể phát tài, cảm tình liền tùy tiện. Tôi chỉ không thích tiếp xúc quá nhiều với loại người này, một người quá mức bợ đỡ, có vẻ quá mức nhàm chán, tôi không có ý gì. Lam tổng, ít nhất Lam tổng cũng không thích tôi bợ đỡ đi."
Lam Diệc Nhiên chờ Diêu Phỉ Vũ nói dứt lời. "Phỉ Vũ, nhà em chắc rất giàu có, em vừa công tác ở H thị, tiền lương không cao lắm, nhưng lại lái Audi, ở nhà có đình viện, còn dùng thẻ đen. Đây không phải gia thế của một bí thư a. Tôi đối với em có điểm tò mò, nếu không để ý, có thể tiết lộ chút gì không?"
Diêu Phỉ Vũ cười: "Hiếm thấy Lam hiếu kỳ về tôi a, kỳ thật, cũng không có gì khó nói, tôi không có chuyện xưa, cuộc sống trôi qua thật bình thản. Tôi vốn là cô nhi, năm bảy tuổi được mẹ nhận nuôi đi M quốc, mẹ tôi mở công ty, cũng coi như có tiền. Mẹ rất yêu tôi, cho tôi đi học, một đường xuôi gió xuôi nước học xong thạc sĩ, lấy bằng MBA, học Tâm Lý hai năm, sau đó quay về H thị, tiếp theo liền vào Lam thị."
"Nha..., trước kia em nói em là lá rụng về cội, chẳng lẽ em quay về là để tìm kiếm gia đình?"
Diêu Phỉ Vũ lắc lắc đầu: "Thật ra không nghĩ tới, cả đời này tôi chỉ họ Diêu. Chính là ở H thị, tôi có một số việc cần giải quyết."
"Chuyện gì chứ? Có lẽ tôi sẽ có khả năng giúp đỡ."
"Việc này người khác không giúp được." Diêu Phỉ Vũ đáp xong trầm mặc hồi lâu, nhãn cầu xoay xoay, nói tiếp: "Lam tổng, Lam thị, sớm hay muộn sẽ do ngài tiếp nhận, danh hiệu ba đại nữ vương H thị sắp thay đổi."
Diêu Phỉ Vũ lớn mật nói, cái gì gọi là gϊếŧ tâm, đây là gϊếŧ tâm chi ngữ, Lâm Hướng Bình đang là Chủ tịch, nhưng lại còn một Lâm Diệc Hoàng, lời này bị ai nghe, cũng không phải việc nhỏ. Lam Diệc Nhiên nhìn nhìn ngoài cửa, lại quay đầu híp mắt quan sát Diêu Phỉ Vũ, nàng không tin Diêu Phỉ Vũ thông minh như vậy, sẽ nói lung tung, đây là hữu ý? Vẫn là vô ý? Lam Diệc Nhiên không đáp, chỉ cười cười, nhìn sang bên kia, làm bộ như không nghe thấy, tuy rằng nàng cùng Diêu Phỉ Vũ ở chung khá tốt, nhưng còn chưa tới mức thành thật với nhau.
Trầm mặc một lát, Lam Diệc Nhiên mới nói: "Buổi sáng phỏng chừng sẽ có một hội nghị, bên Ai Cập xảy ra vấn đề, sắp xếp hệ thống không được, Ai Cập là một quốc gia nông nghiệp, giải quyết không tốt, sớm hay muộn, sẽ bị cưỡng chế đóng cửa, không dễ đối phó, cần quá nhiều tài chính."
Mắt Diêu Phỉ Vũ sáng rực lên: "Oa..., vậy Lam tổng có kế hoạch gì chưa?"
"Tạm thời không có, chờ xem tình hình đã." Lam Diệc Nhiên thả ly cà phê rỗng lên bàn.
"Tôi đi pha cho chị ly khác nhé?" Diêu Phỉ Vũ đứng dậy.
"Không cần. Tôi sẽ gọi em sau."
"Vậy tôi đi ra ngoài làm việc, Lam tổng."
"Ừ, đi đi."
Hai người đối thoại nhìn như bình thản, giống như hết thảy lại trở về lúc ban đầu, giữa hai người chính là quan hệ cao thấp, những lời vừa rồi không thể đàm sâu thêm, đối thoại đơn giản, kỳ thật là hai người đang thử lẫn nhau.
Diêu Phỉ Vũ ra văn phòng Lam Diệc Nhiên, ngồi trở lại vị trí, lẳng lặng suy tư. "Hàn Quốc Đống bị mình an bài đến Ai Cập, nhưng Hàn Quốc Đống chỉ thu được tin tức công trình có vấn đề, nếu không lấy được tin tức từ bên trong, kéo dài cũng không có tác dụng. Có lẽ đây là một cơ hội tốt, nếu Lam thị nhận tài chính từ những công ty khác để giải quyết vấn đề, mình có thể xỏ một tay."
Quả nhiên, buổi sáng bắt đầu đi làm không lâu, Lam Diệc Nhiên liền nhận được thông tri đi họp. Lam Diệc Nhiên ra văn phòng, kêu Diêu Phỉ Vũ xong liền đi đến phòng họp.
Lâm Diệc Hoàng cũng nhận được tin tức, đến phòng họp thì gặp Lam Diệc Nhiên cùng Diêu Phỉ Vũ, Lâm Diệc Hoàng kêu một tiếng: "Phỉ Vũ."
Viên công trong công ty đều quay đầu, trong lòng tự oán thầm, không cùng người khác chào hỏi, cố tình nhiệt tình với thư ký của Lam tổng như vậy, lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đường cũng biết, quả nhiên đánh chết cái nết không chừa, cũng có chút quá mức, rõ ràng không thèm để người khác vào mắt.
Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ ở lúc Lâm Diệc Hoàng kêu to, đều chú ý đến mọi ánh mắt xung quanh, hai người đồng thời nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ tương tự.
Diêu Phỉ Vũ cũng không tiện phát tác, dù sao, đây là trước công chúng, còn ở Lam thị, nhiều cấp cao đang ở trong này, chức vị của Lâm Diệc Hoàng không thấp, mình không đáp cũng không tốt, Diêu Phỉ Vũ cũng không muốn sau này bị nhiều người chú ý. "Lâm tổng khoẻ." Nhẹ giọng, trả lời một câu.
Lâm Diệc Hoàng cũng chú ý tới ánh mắt của mọi người, tự cảm thấy mình hơi quá đáng, kỳ thật bình thường Lâm Diệc Hoàng vẫn tương đối chú ý ở công ty, chỉ là Diêu Phỉ Vũ có một loại lực hấp dẫn, mới khiến hắn quên mất trường hợp, nhìn thấy Diêu Phỉ Vũ, thì không lý do hưng phấn lên. Xấu hổ ho khan, cười cười: "Họp, họp."
Mọi người đi vào phòng họp, ngồi vào vị trí của mình, chủ toạ còn trống, Lâm Hướng Bình chưa tới. Tiếp theo là Lam Diệc Nhiên và Lâm Diệc Hoàng, hai phe phái đều phân hai bên, mọi người thỉnh thoảng lại thảo luận, đều là buổi sáng đi làm mới nhận được thông tri, cũng không biết cần thảo luận cái gì.
Mọi người đợi đã lâu, Lâm Hướng Bình mới vội vàng đi đến, phòng họp nhất thời yên tĩnh, cùng mọi người bắt chuyện, gọi thư ký của mình nói về tình huống ở Ai Cập, nhờ mỗi bộ phận nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Lam Diệc Nhiên sớm biết chuyện này, không nói lời nào, chỉ ngồi nơi đó, không biết suy nghĩ gì.
Lâm Diệc Hoàng phát ngôn trước: "Con cảm thấy, chuyện này có hai điểm, một, Lam thị tiếp tục ném tiền vào giải quyết vấn đề. Hai, chúng ta buông tha thu mua, mặt khác, tham khảo thị trường dự luật của Ai Cập. Con nghĩ, hôm nay đại khái là thảo luận về hai khả năng này."
Lâm Hướng Bình nghe Lâm Diệc Hoàng nói xong, âm thầm gật gật đầu. Người phía dưới thấy rõ Lâm Hướng Bình gật đầu, cũng xác định lần này cần thảo luận hai kế hoạch đó.
Mọi người khai thủy, thảo luận, phe Lâm Diệc Hoàng đã phát biểu cái nhìn, phe Lam Diệc Nhiên lại không mấy tích cực, bởi vì đến hiện tại Lam Diệc Nhiên cũng chưa mở miệng qua, không biết ý Lam Diệc Nhiên, như thế nào cũng không dễ nói chuyện.
Phía dưới thảo luận hồi lâu, đều tự nói xong điểm lợi và hại, ai cũng thuyết phục không dứt. Lâm Hướng Bình nhăn mi, trong lòng ngấm ngầm thở dài, quay đầu: "Diệc Nhiên, con thấy thế nào?"
"Con cảm thấy có lẽ còn có khả năng thứ ba, chúng ta vẫn thu mua công ty như cũ, nhưng có thể dùng phương thức nhập cổ để giải quyết vấn đề thiếu hụt tài chính."
Lam Diệc Nhiên nói xong, cả hội trường đều tĩnh lặng, chăm chăm nhìn Lâm Hướng Bình.
Lâm Hướng Bình trầm mặc, suy tư hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Mọi người cảm thấy thế nào?"
Phe Lâm Diệc Hoàng đương nhiên phản đối: "Như vậy, sẽ ảnh hưởng mức độ nắm công ty trong tay, chúng ta nhất định phải khống chế toàn bộ cổ phần."
Phe Lam Diệc Nhiên đáp trả: "Lam thị chúng ta là đại cổ đông, tự nhiên không ảnh hưởng quyết sách, công ty nào vào sau thì sẽ chia hoa hồng. Dù sao cũng mới tiếp xúc thị trường Ai Cập, đầu nhập rất nhiều tài chính, không thích hợp."
Nhất thời tranh cãi túi bụi, Lâm Hướng Bình xem thảo luận như vậy sẽ không có kết luận gì, liền tuyên bố tan họp: "Tất cả mọi người trở về, hảo hảo ngẫm lại, sáng mai sẽ quyết định." Nói xong liền rời đi phòng họp.
Diêu Phỉ Vũ nghe đến phương án Lam Diệc Nhiên đưa ra thì trong lòng âm thầm kinh hỉ, không nghĩ tới đề nghị của Lam Diệc Nhiên lại phù hợp ý đồ của mình.
Trên đường quay về văn phòng, Lam Diệc Nhiên nói với Diêu Phỉ Vũ: "Phỏng chừng, công ty sẽ thông qua phương án tôi đưa ra, đến lúc đó tôi sẽ bị phái đến Ai Cập xử lý công việc, Phỉ Vũ, em sẽ theo tôi chứ?"
Diêu Phỉ Vũ thật ra không muốn đi, bởi vì ở H thị có chuyện cấp bách chờ đợi cô giải quyết, hiện tại ly khai sẽ làm chậm cước bộ của cô, cho nên cô mới phái Hàn Quốc Đống đến Ai Cập.
"Hửm?" Lam Diệc Nhiên không đợi Diêu Phỉ Vũ trả lời.
"Thời gian sẽ không rất dài đi?"
"Sẽ không, không phải em đã nói nơi đó thích hợp du lịch sao? Vậy cứ cho là đi du lịch đi." Lam Diệc Nhiên cười trả lời.
"A..., không nghĩ tới Lam tổng nhớ kỹ lời tôi nói, tôi thật vui vẻ." Diêu Phỉ Vũ nở nụ cười.
"Chuyện bé xé ra to, bất quá sự tình còn chưa định, đến lúc đó rồi nói sau."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook