Blood X Blood
-
Chương 1: Lấy máu lần thứ nhất: Lời tiên đoán Maya nói: năm 2012 là tận thế
Một buổi trưa mùa đông năm 2009, khi Cao Đại Bàn* ngồi trong căn tin ăn trứng ốp lết cô thích
nhất, thì bạn thân thần bí nói với cô: Lời tiên tri của Maya nói, ngày
22 tháng 12 năm 2012 là ngày tận thế.
(*Cao Đại Bàn nghĩa là to béo, cao lớn.)
Cao Đại Bàn khịt mũi khinh thường.
Lời tiên đoán kiểu này nhiều lắm. Từ “năm 1997, nhân loại diệt vong” đến “Bàn luận về tận thế”, cả thế giới có hơn một nghìn hai trăm tổ chức tôn giáo, có đến bốn trăm lời tiên đoán tận thế. Nhưng không phải nhân loại vẫn đang giẫm đạp lên đủ loại tiên đoán “Tận thế” đa dạng, sống khỏe hết năm này tới năm khác đó sao?
Lời tiên đoán tận thế lần này so với những năm trước, ngoại trừ thanh thế lớn hơn một chút thì cũng không có gì quá khác biệt. Cuối năm người ta còn lấy tận thế làm đề tài sản xuất phim [2012], có một thời gian dài rất thịnh hành ở các rạp chiếu lớn.
Đương nhiên, cuộc sống trung học phổ thông bi thảm của Cao Đại Bàn cũng không bị ảnh hưởng gì. Cô giáo cũng không vì nhân loại sắp diệt vong mà ra ít bài tập lại. Phần cần tự học vẫn phải tự học, cần dạy quá giờ vẫn phải dạy quá giờ, đề đại số vẫn không thể đoán trước, trứng ốp lết vẫn ăn ngon như cũ.
Nhưng mà ba năm sau, tận thế thật sự đã đến.
Động đất, núi lửa, sóng thần, mưa thiên thạch, khí hậu thay đổi, núi băng ở hai cực tan ra, chuột và châu chấu mang dịch bệnh lan tràn khắp nơi……
Loài người chết gần hết, không chết cũng vội vàng tự sát.
Năm 2012 này thật u ám, Cao Đại Bàn còn chưa kịp ăn trứng ốp lết của cô, đã bị cha mẹ rưng rưng nhét vào rương đông lạnh.
Người thông minh luôn biết chuẩn bị trước khi nguy cơ đến, ví dụ như chính phủ các quốc gia đã chuẩn bị phi thuyền vũ trụ để các nhân viên quan trọng chạy trốn – giữ lại tinh anh của loài người, duy trì chủng tộc!
Nguyện vọng này rất tốt, đáng tiếc khi đối diện với sống chết, kế hoạch đã hoàn toàn rối loạn.
Những phi thuyền đó vốn định chuẩn bị cho các nhà khoa học , học giả, tinh anh của loài người linh tinh. Nhưng trên thực tế, hầu hết các vật tư để sinh tồn lúc ấy đã bị các công ty và quân đội chiếm đoạt.
Muốn chiếm đoạt cần phải có thực lực, thực lực đến từ vật tư dự trữ. Quân đội có thể điều động lương thực dự trữ của quốc gia, các công ty xí nghiệp có thể điều động lương thực ở kho hàng, mà những nhà tư sản thì chỉ có thể cướp đoạt của dân chúng.
Khi 80% lục địa trên thế giới sụp đổ, đồng ruộng bị hủy hoại hoàn toàn, thiếu thốn thức ăn, giá hàng tăng cao đến trứng gà cũng đắt tiền như kim cương. SSối với nhân loại đang kéo dài hơi tàn, một túi gạo có giá trị hơn một đống vật liệu chế tạo phi thuyền rất nhiều.
Vậy rốt cuộc thứ gì mới có thể khiến cho người bình thường dùng lương thực cứu mạng để đổi lấy một đống sắt?
Đó chính là hy vọng sinh tồn.
Quân đội nắm giữ kỹ thuật và nguyên liệu chế tạo tàu vũ trụ, đồng thời cũng nắm giữ mạng lưới xí nghiệp để sản xuất, có thể nói là trời đất tác thành. Các công ty công nghệ cao bắt đầu chế tạo rất nhiều rương đông lạnh vũ trụ chất lượng thấp. Đồng thời tích cực truyền bá trong dân chúng “Tuy rằng chỉ có thể bay trong vũ trụ, nhưng không chết thì vẫn còn hy vọng sống sót” cộng thêm mấy nội dung tẩy não linh tinh vô sỉ……
Mà thành quả, lại rất rõ rệt .
Những chiếc rương đông lạnh khẩn cấp chế ẩu chế tả ra lại có giá cực kỳ đắt! Nhưng ham muốn được sống làm cho người ta cam tâm táng gia bại sản tranh nhau mua!
Sau đó, những kho lương thực dự trữ liền bị bọn thương gia mang đến chỗ chính phủ để đổi lấy tư cách được viết tên vào danh sách người sống sót thực sự, một suất đặt chân lên phi thuyền.
Về phần dân chúng, bọn họ còn đang hân hoan vui mừng vì mua được những cái rương đông lạnh chất lượng kém kia, không rảnh giám sát các nhà tư sản.
Cha mẹ Cao Đại Bàn dùng năm bao gạo, ba cặp chân giò Kim Hoa hun khói, mười thùng mì ăn liền cùng với hai mươi bình nước tinh khiết trong nhà để đổi lấy một cái hòm đông lạnh cho con gái mình.
Cao Đại Bàn biết đây là toàn bộ số lương thực còn lại trong nhà, cho nên khi cô nằm vào hòm đông lạnh cũng không rơi nước mắt, mà rất kiên định nói với cha mẹ đang khóc không thành tiếng,“Con nhất định sẽ sống sót.”
Đúng vậy, đương nhiên phải sống sót.
Nếu không sẽ rất có lỗi với cha mẹ vì mình mà bỏ qua cơ hội sinh tồn của bản thân, có lỗi với mười thùng mì ăn liền, có lỗi với hai mươi bình nước tinh khiết, cũng hổ thẹn với năm bao gạo và ba cặp chân giò Kim Hoa hun khói!
Cuộc sống dạy chúng ta: Tiền, không thể phí phạm!
Có lẽ là sự keo kiệt của một người dân thành thị đã làm vũ trụ cảm động.
Có lẽ là phẩm chất của Cao Đại Bàn bộc phát.
Cũng có lẽ là xác suất ngẫu nhiên trong vũ trụ.
Chiếc hòm đông lạnh chỉ chứa một người địa cầu bình thường lại thật sự vượt qua được cuộc kiểm tra chất lượng, may mắn thoát khỏi hàng triệu trận mưa sao băng trong vũ trụ, may mắn không bị cuốn vào hố đen. Ngay cả khi tàu vũ trụ trốn tận thế do chính phủ nghiên cứu chế tạo bị hủy diệt vì va chạm với thiên thạch, hạt giống sinh mệnh không lớn không nhỏ này, lại may mắn tránh được mọi nguy hiểm, bình an phiêu lưu trên vạn năm……
Không ai biết, tất cả những chuyện này đều nhờ vào vóc người của Cao Đại Bàn.
Kỳ thật Cao Đại Bàn không cao không lớn, cũng không béo.
Thậm chí vốn tên là Cao Tiểu Tiểu**.
(**Tiểu tiểu nghĩa là nho nhỏ.)
Đồng chí Tiểu Tiểu cao 168 cm nặng 58 kg, dáng người tròn tròn của cô gái đang trổ mã, nhiều nhất cũng chỉ là một “con nhóc mũm mĩm ” mà thôi, kỳ thật còn cách ba chữ “Cao Đại Bàn” rất xa. Vấn đề là trường học phổ thông của cô ở một thành phố thuộc Giang Nam, nơi đây non xanh nước biếc người giỏi đất thiêng, các em gái đều xinh xắn lanh lợi dị thường. Giữa một đám con gái chỉ cao trên dưới thước rưỡi, Cao Đại Bàn của chúng ta giống như cây trụ sắt, à không, oai hùng giống như hạc trong bầy gà! Dù tên cô vốn là “Tiểu” cũng không có ai thèm đếm xỉa tới, bị chết tên là“Cao Đại Bàn”……
May mà, rương đông lạnh này được chế tạo theo tiêu chuẩn chiều cao của thế giới, không bị vóc người nhỏ xinh của các cô gái Giang Nam hạn chế.
Vì thế Cao Đại Bàn cao 1m 68 sử dụng rất thích hợp.
Không gian trong rương đông lạnh này có hạn, thiết bị cũng không được đầy đủ, còn bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Nói về chất lượng, rương đông lạnh của Cao Đại Bàn là đủ tư cách nhất! Có nghĩa là cơ hội sống sót cũng cao nhất.
Mặc dù cơ thể con người ở trạng thái đông lạnh thì mọi hoạt động đều giảm đến mức thấp nhất, nhưng trải qua hơn vạn năm phiêu lưu cũng phải tiêu hao một lượng năng lượng nhất định. Nếu Cao Đại Bàn là kiểu con gái gầy như que củi thịnh hành đương thời, nói không chừng đã sớm chỉ còn da bọc xương chết trong cái rương đông lạnh giống như quan tài này rồi. Mà bạn nhỏ Cao Đại Bàn của chúng ta, may mắn có lớp mỡ đủ dày, thịt thừa đủ nhiều, phiêu du một hai vạn năm cũng không thành vấn đề! Đến lúc đó cửa khoang vừa mở ra, hắc hắc! Không chỉ không chết mà còn trở nên thon thả……
Vì thế, vũ trụ dạy chúng ta: Ăn nhiều mau lớn, cũng sống lâu hơn.
(*Cao Đại Bàn nghĩa là to béo, cao lớn.)
Cao Đại Bàn khịt mũi khinh thường.
Lời tiên đoán kiểu này nhiều lắm. Từ “năm 1997, nhân loại diệt vong” đến “Bàn luận về tận thế”, cả thế giới có hơn một nghìn hai trăm tổ chức tôn giáo, có đến bốn trăm lời tiên đoán tận thế. Nhưng không phải nhân loại vẫn đang giẫm đạp lên đủ loại tiên đoán “Tận thế” đa dạng, sống khỏe hết năm này tới năm khác đó sao?
Lời tiên đoán tận thế lần này so với những năm trước, ngoại trừ thanh thế lớn hơn một chút thì cũng không có gì quá khác biệt. Cuối năm người ta còn lấy tận thế làm đề tài sản xuất phim [2012], có một thời gian dài rất thịnh hành ở các rạp chiếu lớn.
Đương nhiên, cuộc sống trung học phổ thông bi thảm của Cao Đại Bàn cũng không bị ảnh hưởng gì. Cô giáo cũng không vì nhân loại sắp diệt vong mà ra ít bài tập lại. Phần cần tự học vẫn phải tự học, cần dạy quá giờ vẫn phải dạy quá giờ, đề đại số vẫn không thể đoán trước, trứng ốp lết vẫn ăn ngon như cũ.
Nhưng mà ba năm sau, tận thế thật sự đã đến.
Động đất, núi lửa, sóng thần, mưa thiên thạch, khí hậu thay đổi, núi băng ở hai cực tan ra, chuột và châu chấu mang dịch bệnh lan tràn khắp nơi……
Loài người chết gần hết, không chết cũng vội vàng tự sát.
Năm 2012 này thật u ám, Cao Đại Bàn còn chưa kịp ăn trứng ốp lết của cô, đã bị cha mẹ rưng rưng nhét vào rương đông lạnh.
Người thông minh luôn biết chuẩn bị trước khi nguy cơ đến, ví dụ như chính phủ các quốc gia đã chuẩn bị phi thuyền vũ trụ để các nhân viên quan trọng chạy trốn – giữ lại tinh anh của loài người, duy trì chủng tộc!
Nguyện vọng này rất tốt, đáng tiếc khi đối diện với sống chết, kế hoạch đã hoàn toàn rối loạn.
Những phi thuyền đó vốn định chuẩn bị cho các nhà khoa học , học giả, tinh anh của loài người linh tinh. Nhưng trên thực tế, hầu hết các vật tư để sinh tồn lúc ấy đã bị các công ty và quân đội chiếm đoạt.
Muốn chiếm đoạt cần phải có thực lực, thực lực đến từ vật tư dự trữ. Quân đội có thể điều động lương thực dự trữ của quốc gia, các công ty xí nghiệp có thể điều động lương thực ở kho hàng, mà những nhà tư sản thì chỉ có thể cướp đoạt của dân chúng.
Khi 80% lục địa trên thế giới sụp đổ, đồng ruộng bị hủy hoại hoàn toàn, thiếu thốn thức ăn, giá hàng tăng cao đến trứng gà cũng đắt tiền như kim cương. SSối với nhân loại đang kéo dài hơi tàn, một túi gạo có giá trị hơn một đống vật liệu chế tạo phi thuyền rất nhiều.
Vậy rốt cuộc thứ gì mới có thể khiến cho người bình thường dùng lương thực cứu mạng để đổi lấy một đống sắt?
Đó chính là hy vọng sinh tồn.
Quân đội nắm giữ kỹ thuật và nguyên liệu chế tạo tàu vũ trụ, đồng thời cũng nắm giữ mạng lưới xí nghiệp để sản xuất, có thể nói là trời đất tác thành. Các công ty công nghệ cao bắt đầu chế tạo rất nhiều rương đông lạnh vũ trụ chất lượng thấp. Đồng thời tích cực truyền bá trong dân chúng “Tuy rằng chỉ có thể bay trong vũ trụ, nhưng không chết thì vẫn còn hy vọng sống sót” cộng thêm mấy nội dung tẩy não linh tinh vô sỉ……
Mà thành quả, lại rất rõ rệt .
Những chiếc rương đông lạnh khẩn cấp chế ẩu chế tả ra lại có giá cực kỳ đắt! Nhưng ham muốn được sống làm cho người ta cam tâm táng gia bại sản tranh nhau mua!
Sau đó, những kho lương thực dự trữ liền bị bọn thương gia mang đến chỗ chính phủ để đổi lấy tư cách được viết tên vào danh sách người sống sót thực sự, một suất đặt chân lên phi thuyền.
Về phần dân chúng, bọn họ còn đang hân hoan vui mừng vì mua được những cái rương đông lạnh chất lượng kém kia, không rảnh giám sát các nhà tư sản.
Cha mẹ Cao Đại Bàn dùng năm bao gạo, ba cặp chân giò Kim Hoa hun khói, mười thùng mì ăn liền cùng với hai mươi bình nước tinh khiết trong nhà để đổi lấy một cái hòm đông lạnh cho con gái mình.
Cao Đại Bàn biết đây là toàn bộ số lương thực còn lại trong nhà, cho nên khi cô nằm vào hòm đông lạnh cũng không rơi nước mắt, mà rất kiên định nói với cha mẹ đang khóc không thành tiếng,“Con nhất định sẽ sống sót.”
Đúng vậy, đương nhiên phải sống sót.
Nếu không sẽ rất có lỗi với cha mẹ vì mình mà bỏ qua cơ hội sinh tồn của bản thân, có lỗi với mười thùng mì ăn liền, có lỗi với hai mươi bình nước tinh khiết, cũng hổ thẹn với năm bao gạo và ba cặp chân giò Kim Hoa hun khói!
Cuộc sống dạy chúng ta: Tiền, không thể phí phạm!
Có lẽ là sự keo kiệt của một người dân thành thị đã làm vũ trụ cảm động.
Có lẽ là phẩm chất của Cao Đại Bàn bộc phát.
Cũng có lẽ là xác suất ngẫu nhiên trong vũ trụ.
Chiếc hòm đông lạnh chỉ chứa một người địa cầu bình thường lại thật sự vượt qua được cuộc kiểm tra chất lượng, may mắn thoát khỏi hàng triệu trận mưa sao băng trong vũ trụ, may mắn không bị cuốn vào hố đen. Ngay cả khi tàu vũ trụ trốn tận thế do chính phủ nghiên cứu chế tạo bị hủy diệt vì va chạm với thiên thạch, hạt giống sinh mệnh không lớn không nhỏ này, lại may mắn tránh được mọi nguy hiểm, bình an phiêu lưu trên vạn năm……
Không ai biết, tất cả những chuyện này đều nhờ vào vóc người của Cao Đại Bàn.
Kỳ thật Cao Đại Bàn không cao không lớn, cũng không béo.
Thậm chí vốn tên là Cao Tiểu Tiểu**.
(**Tiểu tiểu nghĩa là nho nhỏ.)
Đồng chí Tiểu Tiểu cao 168 cm nặng 58 kg, dáng người tròn tròn của cô gái đang trổ mã, nhiều nhất cũng chỉ là một “con nhóc mũm mĩm ” mà thôi, kỳ thật còn cách ba chữ “Cao Đại Bàn” rất xa. Vấn đề là trường học phổ thông của cô ở một thành phố thuộc Giang Nam, nơi đây non xanh nước biếc người giỏi đất thiêng, các em gái đều xinh xắn lanh lợi dị thường. Giữa một đám con gái chỉ cao trên dưới thước rưỡi, Cao Đại Bàn của chúng ta giống như cây trụ sắt, à không, oai hùng giống như hạc trong bầy gà! Dù tên cô vốn là “Tiểu” cũng không có ai thèm đếm xỉa tới, bị chết tên là“Cao Đại Bàn”……
May mà, rương đông lạnh này được chế tạo theo tiêu chuẩn chiều cao của thế giới, không bị vóc người nhỏ xinh của các cô gái Giang Nam hạn chế.
Vì thế Cao Đại Bàn cao 1m 68 sử dụng rất thích hợp.
Không gian trong rương đông lạnh này có hạn, thiết bị cũng không được đầy đủ, còn bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Nói về chất lượng, rương đông lạnh của Cao Đại Bàn là đủ tư cách nhất! Có nghĩa là cơ hội sống sót cũng cao nhất.
Mặc dù cơ thể con người ở trạng thái đông lạnh thì mọi hoạt động đều giảm đến mức thấp nhất, nhưng trải qua hơn vạn năm phiêu lưu cũng phải tiêu hao một lượng năng lượng nhất định. Nếu Cao Đại Bàn là kiểu con gái gầy như que củi thịnh hành đương thời, nói không chừng đã sớm chỉ còn da bọc xương chết trong cái rương đông lạnh giống như quan tài này rồi. Mà bạn nhỏ Cao Đại Bàn của chúng ta, may mắn có lớp mỡ đủ dày, thịt thừa đủ nhiều, phiêu du một hai vạn năm cũng không thành vấn đề! Đến lúc đó cửa khoang vừa mở ra, hắc hắc! Không chỉ không chết mà còn trở nên thon thả……
Vì thế, vũ trụ dạy chúng ta: Ăn nhiều mau lớn, cũng sống lâu hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook