Dù sao Tiêu gia ở kinh đô cũng là một danh môn vọng tộc, tuy rằng hai nhà bởi vì văn võ chênh lệch, vẫn chưa giao lưu.
Sự tồn tại của Tiêu gia, trong sách chỉ là cho Tấn Vương thế tử một lý do mưu phản thích hợp, nhưng xuyên qua thời đại này, thực sự hiểu được sự hy sinh của Tiêu gia vì bảo vệ dân chúng triều Chu, Yến Thu Xu không thể không kính nể.
Cũng là theo bản năng, nàng đối với gia tộc này, sinh ra thiện cảm cao nhất.
Giống như ở kiếp trước, tương tự với quân nhân và cảnh sát bảo vệ quốc gia.
Cho nên đối tượng Yến Thu Xu suy nghĩ xin giúp đỡ đương nhiên là Tiêu Hoài Đình.
*"Cốc cốc! " Tiếng gõ cửa không nhanh không chậm xuất hiện trong đêm vắng lặng.
Tiêu Hoài Đình vừa mặc y phục nằm xuống, tính toán cân nhắc một chút sắp xếp cho ngày mai, lông mày nhíu lại, theo bản năng cảm thấy những tên tặc phỉ kia có vấn đề, quấy rầy chàng nghỉ ngơi.
Một giây sau, ngoài cửa vang lên một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của thiếu nữ: "Xin hỏi Tiêu tướng quân có ở đây không?”Tiêu Hoài Đình giật mình, vẻ mặt lập tức trầm xuống.
Lại là nữ nhân!Dưới tay chàng, ngoại trừ năm nữ tử thu nhận sau khi tiêu diệt bọn cướp, không còn nữ tử nào khác, buổi chiều hôm nay, bốn người khác đều bị tiễn đi, còn lại một cô nương tự xưng là nhà ở kinh thành lưu lại.
Hơn nửa đêm, một cô gái trẻ tuổi gõ cửa phòng hắn, là có ý gì?Tiêu Hoài Đình không thể không suy đoán như vậy, chủ yếu là chuyện như vậy trải qua quá nhiều lần.
Gia thế chàng không thấp, tay cầm binh quyền, người muốn lấy lòng chàng vô số kể, chỉ là không nghĩ tới cô nương này vừa mới thoát ra khỏi hang ổ trộm cướp, đã làm ra loại chuyện này!Tiêu Hoài Đình không lên tiếng, cửa lại truyền đến ba tiếng đập cửa: "Cốc cốc cốc! " cùng với nữ tử kia tựa hồ rất cẩn thận hỏi: "Tiêu tướng quân? Dân nữ có chuyện muốn gặp mặt Tiêu tướng quân, có thể gặp mặt không?”Phỏng chừng là nếu không nhìn thấy chàng, sẽ không bỏ qua.
Chàng xuống giường, đang muốn đi qua mở cửa, thấy một bên giá sách dùng làm trang sức đặt "Chu Lễ", vẻ mặt chững lại một chút, cầm lấy, lại đi mở cửa.
Chỉ là khi Tiêu Hoài Đình đi tới cửa, bỗng nhiên mơ hồ ngửi thấy một mùi hương khiến chàng chảy nước miếng, chàng mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng không nghĩ lâu, cửa đã mở ra.
Lúc này một cỗ mùi cay cay nồng đậm hơn xông vào mũi.
Vẻ mặt ẩn giấu không vui của Tiêu Hoài Đình đều trống rỗng trong nháy mắt này.
Chàng chỉ dùng bữa ăn muộn trước khi mặt trời lặn, bận rộn thật lâu, cho đến bây giờ mới có thể nghỉ ngơi, bụng sớm đã có chút đói.
Nhưng ban nãy nó không rõ ràng.
Nhưng bây giờ, dưới sự dụ dỗ của mùi hương này, cảm giác đói khát trong nháy mắt dâng lên!Tiêu Hoài Đình không dấu vết nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn đồ vật cực kỳ mỹ vị gian nan trong tay nữ tử dời đi, nhìn về phía người này.
Mới có chút ngoài ý muốn phát hiện dung mạo nữ tử này thật sự không tầm thường, y phục vải thô vải lanh không chỉ không che dấu mỹ mạo của nàng, ngược lại làm cho nàng có thêm vài phần nhu nhược làm cho người ta nhịn không được muốn quan tâm.
Nhất là đôi mắt ngập nước, vô cùng trong suốt sáng ngời.
Tiêu Hoài Đình vốn đã chuẩn bị sẵn lời lạnh lùng cứng rắn, lúc này, bỗng nhiên nói không nên lời, chỉ trông mong hỏi một câu: "Cái này! Chuyện này là sao?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook