Nhưng lần này đã thấy sắc mặt Tiêu phu nhân trầm xuống, không vui nói: "Vậy thì không quay về, cần ầm ĩ đến mức như thế không?"Hoàng ma ma nghe tiếng động vừa lau miệng đi tới giật mình, vui vẻ dò hỏi: "Phu nhân, người nói để Đông Đông tiểu thiếu gia không về nữa sao?"Tiêu phu nhân thấy miệng bóng loáng mỡ của bà thì càng tức giận, gà rán mình không đủ ăn đều vào miệng của bà ấy! Bà cảm thấy đau lòng, lại nghĩ cháu trai nhà mình cũng thế, muốn ăn mà không được ăn, thảo nào khóc ầm ĩ như thế.
Bà trở nên nghiêm túc: "Đúng, không quay về nữa, trở về làm gì? Nơi này không phải nhà của nó à?"Hoàng ma ma không hề phát hiện ra, trái lại vui vẻ nhướng mày: "Vâng, lão nô đi nói với Tứ tiểu thư ngay!"Bà vui vẻ rời đi.
Bóng lưng kia giống như ôm bảo bối vậy.
Tiêu phu nhân nhìn thấy vậy thì im lặng, cảm thấy chua xót trong lòng.
Nói đến cũng buồn cười, nếu là Tiêu gia mười năm trước thì ai dám làm càn như thế? Không nói đến Giang gia, cho dù Thiên gia cũng không dám tùy ý khoa tay múa chân với nhà bọn họ, càng không nói đứa hài tử trong gia phả của Tiêu gia đi.
Chỉ là! Tiêu phu nhân thở dài một hơi, thôi, chờ cậu bé ăn đủ rồi thì sẽ muốn đi.
*Cụ thể Tiêu gia xảy ra chuyện gì Yến Thu Xu không biết.
Nhưng khi trời tối, đôi mắt Đông Đông đỏ hồng vui sướng đi vào viện của nàng, nàng biết điều này có ý nghĩa gì.
Đứa nhỏ này không bị mang đi.
Nói ra cũng thật kì lạ, trong trí nhớ của nguyên chủ thì Giang gia không bằng Tiêu gia, cho dù bây giờ Tiêu gia suy yếu thì cũng khác biệt.
Nhưng không ngờ Giang gia lại dám ngang ngược như thế.
Đông Đông rất thích những món ăn vặt này, lúc gần đi không quên cầm một miếng gà rán ăn rất ngon.
Vì thế khi thấy Đông Đông tới, Yến Thu Xu vẫy tay: "Đói bụng không?"Đông Đông tỏ ra mong chờ: "Có ạ! Còn muốn ăn gà rán!"Gà rán nhiều thịt, cậu bé thích ăn thịt.
Yến Thu Xu cười nói: "Không thể ăn quá nhiều được, buổi tối chúng ta ăn món thanh đạm được không?"Đông Đông tở vẻ không muốn, nhưng cậu bé biết chuyện này mình không khống chế được, chỉ ủ rũ gật đầu: "Thôi đi, thật vất vả đệ mới cầu xin nương để đến nơi này ăn cơm, haiz! "Yến Thu Xu nhìn đứa bé ma mãnh, dở khóc dở cười: "Đệ yên tâm, cho dù thanh đạm cũng sẽ rất ngon!"Đông Đông lại vui vẻ: "Vậy đệ có thể giúp một tay không?""Được chứ.
" Yến Thu Xu đưa cho cậu bé một quả trứng gà: "Có thể đánh trứng không?"Đông Đông lắc đầu, Yến Thu Xu dạy cậu bé trước tiên đập lên thành bát, tách vỏ trứng ra.
"A!" Đông Đông thét lên một tiếng: "Trứng vỡ rồi!"Lần đầu tiên cũng nên trải qua cảm giác thất bại, Yến Thu Xu vô thức đưa tay đón lấy tránh cho vụn trứng vỡ rơi vào trong chén.
Nhưng như thế tay của hai người đều dính trứng gà, nàng hô: "Thủy Mỗi, cầm khăn đến!"Nhưng mà Thủy Mỗi đang rửa cà rốt, không thể đi qua, nhân tiện gọi: "Thủy Lục! Lấy khăn đến!"Không hề có tiếng đáp lại.
Yến Thu Xu nhíu mày, chỉ có thể chịu tay bẩn đi tìm khăn lau tay cho Đông Đông.
Thất bại không làm cậu bé nản chí, cậu bé lau khô tay hứng thú nói: "A Xu tỷ tỷ, đệ còn muốn chơi!""Ừm ~.
" Yến Thu Xu tiếp tục cho cậu bé đập trứng, dù sao hôm nay còn cần rất nhiều trứng gà.
Vì lúc này muốn làm trứng cuộn, ngoài trứng gà còn có cà rốt băm nhuyễn.
Nàng chỉ thuận miệng nói nhưng xế chiều hôm nay bên trù phòng đưa tôm sông đến, còn có hành thái và muối.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook