[Bleach] Khoảnh Khắc
-
Quyển 3 - Chương 7: Mây bay nước chảy
Tác giả: Di Lệ
Trên bầu trời đêm là một vầng trăng cong cong. Ánh trăng tựa như lớp lụa bạc mềm mại phủ xuống, vẩy đầy đường phố lớn nhỏ của Seireitei. Nóc nhà màu vàng dưới ánh trăng bạc toả ra ánh sáng nhu hoà, trắng bạc mang theo ánh vàng ấm áp.
Đây là một buổi tối đẹp trời. Rất đẹp.
[Nếu xem nhẹ người chặn đường nào đó.]
Kuukyou trộm trợn trắng mắt nhìn trời, có chút không kiên nhẫn dừng bước, "Thật trùng hợp nha, đội trưởng Ichimaru."
"Ara ara~" Người đàn ông hợp tay lại trong ống áo, cười tủm tỉm dựa vào vách tường đá màu trắng, mái tóc bạc phản chiếu ánh trăng toả ra màu tím nhàn nhạt, "Gọi đội trưởng Ichimaru có vẻ xa cách quá đó Kuukyou-chan?"
Đêm đầu mùa đông hơi lạnh, vùng da lộ ra trong không khí không khỏi hơi nổi da gà.
Kuukyou ngẩng đầu nhìn trời, giọng điệu nhàn nhạt, "Tôi thấy mình và ngài cũng không phải rất quen thuộc, đội trưởng Ichimaru."
"À? Vậy sao?" Ichimaru Gin bất ngờ thò qua, tròng mắt vốn hơi nhắm chặt hơi hơi mở ra, lộ ra đôi mắt xanh bạc.
Kuukyou sững sờ ở đó. Nháy mắt ấy, cùng với đôi mắt xanh bạc bất ngờ mở ra, còn có một áp lực chen chúc tới, tựa như sóng thần che trời lấp đất, ép người ta không thể hô hấp.
Mà linh áp của hắn rõ ràng chưa từng thay đổi.
Cô nghe thấy giọng nói của hắn nhẹ nhàng vang lên bên tai, "Ta nghe nói Kuukyou đã quyết định nha~"
Thân thể Kuukyou hơi chấn động, nhỏ đến khó phát hiện, sau đó nhanh chóng rũ mắt, che giấu sự khiếp sợ thoáng qua, ra vẻ khó hiểu nói: "Quyết định cái gì?"
"Ara~" Ichimaru Gin bỗng đứng thẳng, hai tròng mắt đã khép lại như cũ, như cợt nhả nói, "Chính là đội trưởng Aizen ấy~"
Kuukyou cong cong khoé miệng, "À, như vậy đó." Cô duỗi tay vén sợi tóc rơi rụng ra sau tai, "Ăn cơm chiều chưa?"
Ichimaru Gin sửng sốt, hiển nhiên không đoán được Kuukyou sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này. Nhưng ngay sau đó, khoé môi hắn càng cong, "Ara, ăn rồi nha~"
"À, vậy à?" Kuukyou nghiêng đầu, giọng nói thiên chân, "Nhưng mà em còn chưa ăn đâu, nên em phải về ăn cơm." Nói xong, cũng không màng phản ứng của hắn, đi thẳng.
"Ara, như vậy..." Nhìn bóng Kuukyou rời đi, Ichimaru Gin đột nhiên móc một thứ từ cổ tay áo ra ném cho cô, "Cái này cho em đi~"
"A?" Kuukyou nhanh tay lẹ mắt bắt được, tập trung nhìn, không khỏi chớp mắt, "Đây là... Bánh hồng?"
"Ừ, đúng rồi đó~" Ichimaru Gin lộ ra một nụ cười có thể coi như đáng yêu, "Nếu Kuukyou-chan đói bụng, cho em một cái đi~" Hắn hợp lại hai tay trong ống áo, "Ăn rất ngon nha~"
Dưới ánh trăng sáng, nụ cười của người đàn ông thiếu đi chút quỷ dị trước giờ, vậy mà lại nhiều thêm chút ấm áp. Trong nháy mắt đó, Kuukyou đột nhiên có ảo giác, tựa như người kia chỉ là anh trai nhà bên, tuy rằng đôi khi sẽ trêu cợt cô, lại sẽ luôn lộ ra nụ cười sáng ngời.
Trong lòng bỗng dâng lên sự mất mát và phiền muộn.
Cô gật đầu, tâm bình khí hoà nâng bánh hồng trong tay lên, lộ ra một nụ cười điềm mỹ, "Cám ơn nha~"
Trở lại đội mười thì đã tối muộn.
Vốn định đi thẳng đến phòng bếp tìm chút đồ ăn lấp bụng, nhưng khi cảm nhận được linh áp ở phòng chấp vụ, cô lại đổi ý.
"Toushirou?" Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thò đầu vào, "Còn đang xử lý văn kiện?"
Toushirou đã ngẩng đầu lên từ lúc cô mở cửa, nhíu nhíu mày, có chút không vui, "Sao muộn vậy mới về?"
"À." Kuukyou sờ sờ mũi, cười mỉa, "Có chút việc. Vốn còn tưởng có thể về trước giờ ăn cơm, ai biết lại trễ như vậy."
Toushirou nhìn cô một cái, đôi mắt xanh lam trong suốt như hồ nước nổi lên chút bất đắc dĩ nhàn nhạt và sủng nịch không ai có thể nhận ra, "Thật là hết cách với em." Cậu chỉ chỉ bàn con, lại cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện, "Trong bếp chắc không còn đồ ăn đâu, ở đó còn chút điểm tâm, em ăn trước đi."
"Không có?" Kuukyou bi ai, nhận mệnh ngồi ghế cầm điểm tâm nhét vào miệng, "Hức, thật muốn ăn cơm nắm mà..."
Toushirou nghe vậy, khinh thường nhìn qua, "Cơm nắm thì lúc nào cũng ăn được nhỉ?"
"Nhưng mà..." Kuukyou dựa lưng vào ghế, chỉ lộ ra cái đầu trắng trắng. Cô chớp chớp đôi mắt mèo vàng lục, miệng còn ngậm một miếng bánh, giọng nói mơ hồ không rõ, "Bây giờ em muốn ăn a~"
Lời còn chưa dứt, trong đình đã xuất hiện một linh áp quen thuộc, Kuukyou chớp chớp mắt, có chút hoặc nhảy xuống từ sô pha, "Chị Momo?"
Cửa phòng chấp vụ mở ra, Hinamori xách theo hộp đồ ăn đi từ ngoài vào, trên mặt nở một nụ cười tươi, "Hai đứa đều ở đây, tốt quá!" Đóng cửa lại, đặt hộp đồ ăn ba tầng lên bàn con, vừa nói vừa mở nắp trên cùng ra, "Chị vừa làm sushi, tiện mang qua cho các em làm bữa khuya."
"A, chị Momo thật sự quá tốt!" Kuukyou hoan hô, nhào qua hung hăng hôn một cái lên mặt Hinamori, sau đó mắt lấp lánh ánh sao chạy vụt tới trước hộp đồ ăn, mặt hạnh phúc cầm sushi gặm lấy gặm để.
"Kuukyou..." Hinamori cười khẽ, "Ăn chậm thôi nào."
"Ngô," Kuukyou ngẩng đầu, vô tội chớp mắt, "Nhưng mà em đói lắm..."
"Gì?" Hinamori kỳ quái nhìn cô, lại dò hỏi nhìn Toushirou, "Kuukyou chưa ăn cơm chiều à?"
Toushirou buông bút, thở dài đi tới, "Đi mà hỏi em ấy."
"Chỉ là có chút việc nên về trễ, qua giờ cơm chiều thôi mà~" Tâm tình Kuukyou hiển nhiên rất tốt, cười híp mắt, giọng nói mang theo nhàn nhạt làm nũng. Cô quay đầu, nhìn Toushirou đứng trước người, duỗi tay cầm một miếng sushi đưa về gần mặt cậu, "Toushirou, không ăn à?"
"Ách..." Mặt Toushirou đỏ hồng, hơi ngửa người về sau, nâng tay nhận miếng sushi Kuukyou đưa qua, ho một tiếng để che giấu rồi nhìn về phía Hinamori, "Sao đột nhiên lại làm sushi?"
"À, cái này..." Hinamori bất ngờ đỏ bừng mặt. Cô ấy không được tự nhiên cúi đầu chọc chọc ngón tay vào nhau, ánh mắt dao động nhìn trái nhìn phải, giọng nói càng ngày càng nhỏ, "Vì đội trưởng Aizen nói muốn ăn sushi, nên... Chị làm thử một ít......"
Động tác của Kuukyou dừng lại một chút.
Rũ rũ mắt, cuối cùng cô vẫn không nhịn được lặng lẽ giương mắt quan sát biểu tình của Toushirou.
Sắc mặt thiếu niên hơi âm trầm, trong đôi mắt xanh lam toàn là không kiên nhẫn và không cam lòng. Cậu nhíu chặt mày, mím chặt môi, cằm kiệt ngạo nâng lên.
Trong lòng hơi đau. Tựa như kéo tơ lột kén, từ từ, độn độn. Chua xót từng đợt.
Thân thể đột nhiên không còn sức lực.
Kuukyou cúi đầu, quyết định chuyên tâm ăn cơm của mình.
[Chỉ cần không để ý, dù có đau, cũng không sao. Vì, sẽ không phát hiện.]
Tựa như ý thức được gì, Toushirou theo bản năng cúi đầu nhìn Kuukyou, thấy cô vẫn hết sức chuyên chú nghiên cứu đồ ăn trong hộp, âm thầm có cảm giác hơi nhẹ nhõm, lại ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp.
Cậu nhíu nhíu mày, không khỏi bực bội vì tâm tình kỳ quái của mình.
Căn phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, Hinamori khó hiểu ngẩng đầu nhìn hai người, cũng không để ý không khí có chút kỳ quái, vẫy vẫy tay: "Được rồi, hai đứa ngoan ngoãn ăn đi nhé. A, đúng rồi, lần sau về Rukongai thăm bà, chị lại làm một ít mang về! Em thấy sao, Kuukyou?"
"Uhm, được ạ~" Kuukyou gật đầu, đưa lên một nụ cười tán đồng, "Phải đủ các vị đó nhé~"
"Ừ, đương nhiên!" Hinamori gật mạnh đầu, sau đó tiến đến bên cạnh cô, "Ăn ngon không, Kuukyou?"
"Có ạ!" Kuukyou ngoan ngoãn gật đầu, thuận tay nhét sushi đang cầm vào miệng Hinamori, "Chị Momo tự mình ăn không phải sẽ biết!"
"Uhm!" Hinamori bất ngờ bị tập kích, vội nuốt đồ ăn trong miệng xuống, hơi bất mãn oán giận, "Kuukyou thật là!"
Mà lúc này Kuukyou đã nghịch ngợm trốn ra sau Toushirou.
Hinamori bật cười ôn nhu và sủng nịch duỗi tay xoa đầu cô, "Có Kuukyou ở đây thật tốt!"
"A?" Kuukyou chớp mắt, phát ra một âm tiết tỏ vẻ dò hỏi.
Hinamori lắc đầu: "Không có gì, chỉ là cảm thấy rất tốt."
Rất tốt rất tốt.
Chỉ cần có Kuukyou ở đây, sẽ cảm thấy, chỉ cần vẫn luôn mỉm cười là được.
Cảm giác này, thật giống như... Chỉ cần có đội trưởng Aizen ở đây, có thể giải quyết bất cứ chuyện gì.
Kuukyou vẫn luôn không nghĩ mình sẽ là một người sẽ tuỳ tiện sinh ra địch ý với một người, nhưng vì sao cô lại không muốn nhìn thấy người trước mặt nhỉ? - người đột nhiên gọi cô lại, đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Bởi vì, người này làm cô cảm thấy-
Có uy hiếp?
Cô rất khó chịu với suy nghĩ đó của mình, vì thế dùng sức lắc đầu, muốn liều mạng đuổi suy nghĩ khó hiểu này ra ngoài.
"Anou... Cô không sao chứ?" Thiếu nữ trước mắt nhìn biểu tình kỳ quái của cô, có chút không hiểu sao, do dự cuối cùng lên tiếng.
"A," Kuukyou nhíu nhíu mày lại, nỗ lực lộ ra một nụ cười, "Xin hỏi có việc gì sao?"
Thiếu nữ tóc đen mắt đen có chút quẫn bách gãi má, "Tôi chỉ là muốn hỏi, cô có biết đường đến đội mười ba không?"
Nhìn kỹ, khuôn mặt thiếu nữ có một vài phần giống với Kuchiki Byakuya, lại không có cảm giác thanh lãnh ấy, chỉ lộ ra sự hồn nhiên hoạt bát của thiếu nữ.
Kuukyou ôm văn kiện trong lòng, gật đầu, "Đương nhiên." Chần chờ vài giây, cô không tình nguyện xoay người, "Tôi đang đến đội mười ba, cô có thể đi cùng tôi." Dừng một chút, cô lại tiến về phía trước.
"Thật vậy sao?" Thiếu nữ vui vẻ vô tay hoan hô, đuổi theo bước chân cô, "Lần trước chúng ta đã từng gặp nhau, tên tôi là Kuchiki Kaori. Cô thì sao?"
Kuukyou không quay đầu lại, nhàn nhạt đáp, "Tam tịch đội mười, Shitsusaku Kuukyou."
"À. Shitsusaku-san này, tôi muốn hỏi cô một chút, Shi... A, không phải." Kuchiki dừng một chút, sau đó lại nói, "Là đội trưởng Hitsugaya, ngài ấy làm đội trưởng bao nhiêu năm rồi?"
Kuukyou đột nhiên dừng bước nhìn lại. Cô quay đầu nhìn thiếu nữ, biểu tình cười như không cười, "Vấn đề này có liên quan gì đến cô sao?"
"Ách..." Kuchiki bị nghẹn, lại ngượng ngùng sờ gáy, ánh mắt không tự giác nhìn qua chỗ nào đó, "À... Vì đội trưởng Hitsugaya rất nổi tiếng, cho nên... À...."
"Tiểu thư Kuchiki," Giọng của Kuukyou không chút khách khí ngắt ngang lời nói của thiếu nữ, Kuchiki nhìn qua, phát hiện không biết cô đã lại xoay người đi từ lúc nào, chỉ để lại một bóng dáng nhỏ xinh, cung giọng nói không chút phập phồng, "Thời gian cô ở đội sáu không phải còn dài hơn thời gian Toushirou trở thành đội trưởng sao?"
"Á?" Kuchiki cả kinh, yếu ớt nói, "Đúng... Vậy sao..."
"Tới rồi." Nhìn thấy cửa lớn đội mười ba, Kuukyou đột nhiên cảm thấy cả người đều thả lỏng. Vì thế cũng tốt tính quay đầu lại nói với Kuchiki, "Chính là nơi này."
"Yeah!" Kuchiki làm ra một thủ thế 'V', mặt không giấu được ý cười, "Không biết Ru... Khụ." cô ấy nhìn Kuukyou, vội giả ho che giấu hưng phấn trong lòng, "Cám ơn cô, Shitsusaku-san."
"Không khách khí." Kuukyou gật đầu với cô ấy, nói, "Tôi còn có việc, đi trước." Sau đó đi thẳng đến phòng chấp vụ của đội trưởng đội mười ba.
Cô nghĩ, cô thật sự không phải một đứa trẻ ngoan. Không hiểu sao lại đột nhiên chán ghét người khác, thật sự đáng ghét.
Gõ cửa phòng chấp vụ thì nghe được giọng nói sang sảng của Kaien, "Kuukyou à, lâu rồi anh không gặp nhóc đấy!" Sau đó, một bàn tay mang theo lớp chai mỏng hung hăng vò đầu cô, "Dạo này nhóc làm gì thế?!"
"Anh Kaien!" Kuukyou bất mãn đập rơi móng vuốt trên đầu mình, "Em đang rất nghiêm túc làm việc!" Cô nói rồi đặt văn kiện trong tay xuống bàn làm việc, bĩu môi kháng nghị, "Đừng nói như em lúc nào cũng lười biếng được không!"
"Haha," Một tiếng cười nhu hoà từ cửa đột nhiên truyền đến, "Kaien thấy em nên rất vui, Kuukyou." Sau đó một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa đi đến, mỗi một động tác đều lộ ra sự dịu dàng.
Kuukyou bé ngoan cười chào hỏi cô ấy, "Chị Miyako, buổi chiều tốt lành."
Miyako cười khẽ, đôi mắt nhìn về phía Kaien tràn đầy ôn nhu, "Anh toàn thích trêu Kuukyou."
Kaien cười ha hả: "Vì trêu nó vui lắm!"
"Này! Đừng coi em như đồ chơi như vậy!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook