[Bleach] Khoảnh Khắc
-
Quyển 2 - Chương 2: Hotaru
Tác giả: Di Lệ
Tối đó, Kuukyou nằm trên tatami lại không thể ngủ được. Ánh trăng bên ngoài rất đẹp, bàng bạc chiếu qua cửa sổ vào phòng, mềm mại như bông tuyết chưa tan trên đỉnh tuyết sơn, phủ lên mặt đất một tầng sáng nhạt.
Không cần nhìn cô cũng biết, đêm nay là đêm trăng tròn. Dù sao thì cô cũng rất mẫn cảm với mặt trăng.
"Sao còn không ngủ?" Bên cạnh truyền đến giọng nói đè thấp của cậu bé, cũng hơi khàn khàn, chẳng qua bây giờ đã mang theo vài phần buồn ngủ.
Kuukyou chớp mắt, nhìn qua. Đôi mắt mèo vàng lục ở trong bóng tối dường như cháy lên một ngọn lửa. Cô nghĩ nghĩ, vươn tay chạm vào tay Toushirou, thấy cậu không phản ứng thì cẩn thận nắm tay cậu, nhẹ nhàng vẽ vài nét vào lòng bàn tay cậu, 'Hẳn là vì ngủ nhiều, giờ không ngủ được.' Tay cậu hơi lạnh, lại rất mềm mại, còn mang theo cảm giác ôn nhuận.
"... Vậy sao?" Trong bóng đêm, cô không thấy rõ mặt cậu, giọng cậu cũng trầm thấp khác thường, bàn tay bị nắm giật giật, lại không rút ra.
Cô tiếp tục viết lên, 'Quên hỏi, em ngủ bao lâu rồi?'
"Khoảng bảy ngày rồi." Toushirou đáp rất ngắn gọn. Hinamori và bà đều đã ngủ, nên giọng cậu rất nhỏ, chỉ có hai người họ nghe thấy.
'Đúng rồi, em có một câu hỏi. Anh và chị Momo đều có linh lực, vì sao không đến Shino?' Cô viết rất chậm, từng nét cẩn thận.
"Anh không muốn đến học viện Shino đó đâu! Anh lại không muốn làm Shinigami." Toushirou khinh thường hừ một tiếng, dừng một chút, "Nhưng con nhóc Momo kia lại nói đợi linh lực mạnh hơn thì đi báo danh."
Kuukyou gật đầu, nhưng nghĩ tối như vậy thì chắc Toushirou không thấy, lại nhẹ nhàng viết, 'Uhm.' Cô nắm tay cậu, cảm giác được độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến, đột nhiên nhớ mình còn chưa cảm ơn cậu, 'Cám ơn anh. Em có thể gọi anh là Toushirou không?'
Người bên kia dường như là ngẩn người, sau đó phát ra âm thanh nhẹ nhàng, "Tuỳ."
Không biết vì sao, trực giác lại nói cho cô cậu bé này nhất định đang biệt nữu xoay đầu không nhìn cô. Nghĩ vậy, cô không khỏi bật cười thành tiếng.
"Này! Có gì buồn cười!" Toushirou không vui nhíu mày, sau đó sửng sốt, "Em có thể nói?"
Kuukyou lắc đầu, dù biết cậu không thấy vẫn cong lên một nụ cười nhợt nhạt, 'Không phải. Nhưng vì dây thanh không tổn thương nên vẫn có thể phát ra âm thanh, chỉ là....... Không thể nói chuyện thôi.'
"Em..." Toushirou hơi căng thẳng, không hiểu vì sao lại nhớ tới đêm mưa ấy, cô gần như cuồng loạn hỏi "Vì sao lại lừa em!" Cậu theo bản năng nắm chặt bàn tay kia, "Đừng sợ bị lừa gạt, vì thế giới này vốn được tạo nên dựa trên lừa gạt."
Cái gì? Kuukyou lập tức ngẩn người, nụ cười bên môi trở nên chua xót.
[Vậy sao?]
Sau đó cô nghe cậu nhẹ nhàng nói: "Khuya rồi, ngủ đi." Sau đó đặt tay cô về, bản thân lại giật giật mấy cái điều chỉnh tư thế. Sau đó, không tạo ra bất cứ tiếng động nào nữa.
[Uhm, ngủ ngon. Toushirou.
Nhưng, dù thế giới này đến tột cùng là như thế nào, chúng ta chỉ cần sống đến tốt nhất, vậy là đủ rồi, đúng không?
Sau khi tỉnh lại nhất định là một khởi đầu mới tốt đẹp nhỉ!]
Thân thể tốt lên rất nhanh, hôm sau đã không còn gì khác thường.
Thời tiết rất tốt, nên Kuukyou ăn cơm sáng xong, ngoan ngoãn giúp bà rửa bát rồi nhảy lên nóc nhà, lười biếng nằm xuống, nâng tay nhìn ánh sáng mặt trời le lói xuyên qua kẽ ngón tay.
"Kuukyou~~~" giọng thiếu nữ từ dưới phòng truyền đến, mang theo năng động tươi sáng. Kuukyou ngồi dậy nhìn xuống dưới, thấy Hinamori vui vẻ lắc lắc tay chào hỏi cô. Bên cạnh cô ấy là một thiếu niên và một thiếu nữ. Chưa từng gặp.
Vì thế, cô nhảy từ nóc nhà xuống, góc áo to rộng phần phật bay ngược. Nâng mắt nhìn Hinamori, chớp chớp, 'Có việc gì sao, chị Momo?'
"Đây là Chenji và Ayumi ở nhà bên cạnh." Hinamori chỉ chỉ hai người bên cạnh, "Bọn chị đang định ra ngoài chơi, Kuukyou có muốn đi cùng không?"
Con ngươi màu vàng lục nhìn qua hai người. Thiếu niên thì không có gì khác thường, ánh mắt thiếu nữ nhìn cô lại có vẻ rụt rè sợ hãi.
Đột nhiên, không có hứng thú.
Cô lắc lắc đầu, 'Không được, mọi người đi đi.'
Hinamori do dự, cuối cùng vẫn xoay người chạy ra, cũng không quên vẫy tay về phía này, lộ ra một nụ cười rạng rỡ, "Bọn chị đi đây! Về mang đồ ăn ngon cho em nha!"
[Uhm, sao nghe thế nào cũng ra kiểu dỗ trẻ con vậy nhỉ.]
Nhìn bóng Hinamori rời đi, Kuukyou nghĩ vẫn nên tiếp tục leo nóc nhà phơi nắng thôi, đang định xoay người, lại nghe thấy một giọng nói khàn khàn hơi trẻ con vang lên sau lưng, "Sao không đi cùng họ?"
Hửm? Kuukyou ngẩng đầu, thấy Toushirou đứng cạnh cửa. Cậu bé ấy khoanh tay trước ngực, rời mắt từ hướng Hinamori đi về phía cô, ánh mắt rất nghiêm túc.
Kuukyou nghĩ nghĩ, đi qua, viết trên tay cậu, 'Trực giác.' Sau đó đi vào phòng, dừng một chút, cuối cùng vẫn ra ngoài, nhảy lên nóc nhà.
[Có rất nhiều chuyện khó nói, giống như chuyện chúng ta kết bạn với người khác. Thích người thế nào, ghét người thế nào, rất nhiều lúc không có lý do rõ ràng. Có lẽ chỉ cần một ánh mắt, hoặc lại là bởi cái gọi là khí tràng.
Chỉ đơn giản vậy thôi.]
Rukongai bình thản ngoài dự đoán. Gần như không khác gì trước kia, trừ việc sẽ không còn gặp lại những con người đáng yêu ấy, cũng không phải kiên trì luyện tập mỗi ngày.
Bà có một tiệm tạp hoá nhỏ ở Junrinan, cuộc sống cũng dư dả. Lúc tâm huyết dâng trào, Kuukyou cũng sẽ đi qua trợ giúp, nhưng phần lớn thời gian là ở cùng Toushirou.
Momo-chan dường như luôn luôn bận rộn, hẳn là vì chị ấy còn có bạn bè, ban ngày cũng không hay được ở cùng chị ấy.
Có lẽ là vì chênh lệch tuổi tác? Kuukyou giải thích vấn đề này như vậy, tuy cô cũng không biết rốt cuộc họ kém nhau bao nhiêu tuổi.
Lúc này cô và Toushirou đang đi mua bánh đậu.
[Toushiro và bà đều thích ăn cái này, chị Momo hẳn là thích đào nhỉ?]
"Này!" Từ quán bán bánh đậu ra, Toushirou đột nhiên dừng bước, lại không quay đầu lại, "Em muốn mua gì không?"
Uhm. Sờ sờ cái mũi suýt bị đụng, cô nhìn quanh, đôi mắt mèo vàng lục nhìn về phía cậu, nở một nụ cười giảo hoạt, giống như con mèo trộm được tanh, 'Tuy không cần mua gì, nhưng em muốn đến chỗ đó ngắm lát.'
[Trước kia mỗi lần tới Rukongai đều vội vội vàng vàng, chưa từng nhàn nhã đi dạo bao giờ. Tuy rằng cũng chưa tới được mấy lần.]
Toushirou chưa nói gì, bất đắc dĩ quay đầu nhìn cô, "Vậy đi dạo chút đi."
Gần hoàng hôn, hai người đến bên bờ một con sông nhỏ. Nói là sông nhỏ, thật ra gọi là hồ thì đúng hơn. Ánh hoàng hôn ấm áp phủ lên mặt hồ, chiết xạ ánh sáng rực rỡ, sáng ngời dị thường. Cách đó không xa là một rừng cây nhỏ. Thời tiết này, cây cối bên trong xanh um tươi tốt, cành lá càng là xanh mướt.
Kuukyou kéo tay Toushirou viết: 'Đây là con sông nhỏ lần trước đúng không?'
Biết cô nói lần họ mới gặp, cậu gật gật đầu, "Ừ."
Nhìn cảnh tượng như đã từng quen biết, cô hơi nhắm mắt. Lúc mở mắt ra, trong mắt là ảnh ngược của ánh hoàng hôn, lại một lần nữa tràn ngập ý cười ấm áp, 'Chúng ta về đi.'
[Có lẽ có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi, nhưng ít nhất, chúng ta còn có thể hồi ức.]
Ăn cơm chiều xong, Kuukyou để lại câu, 'Em còn có việc ra ngoài, mọi người không cần chờ, ngủ trước đi.' rồi chạy mất. Lúc này, chân trời chỉ còn lại một vài tia sáng mặt trời le lói.
"Sẽ có chuyện gì sao?" Hinamori vừa dọn giường, vừa lẩm bẩm, "Đến giờ rồi còn chưa về."
Toushirou ngồi xếp bằng trên chăn, trầm mặc, cuối cùng nâng mắt, "Tui chờ em ấy về, chị và bà ngủ trước đi."
"Nhưng mà......" Hinamori chần chờ, hiếm khi cau mày lại, trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn thoả hiệp, "Vậy được rồi." Sau đó chui vào ổ chăn, "Kuukyou cũng thật là, mai nhất định phải nói em ấy."
Vì thế, Toushirou duy trì tư thế ngồi xếp bằng, mãi đến khi đèn tắt vẫn không thấy Kuukyou. Kỳ quái, chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ lạc đường à?
Nghĩ vậy, cậu im lặng đứng dậy, đi về phía cửa.
Tối nay trời sao lấp lánh, lại không có ánh trăng. Bởi vậy sắc trời nhìn có vẻ hơi tối. Lúc ra cửa, cậu dừng bước một chút, bị thu hút nhìn qua – trên mặt đất cách đó không xa có một thứ gì đó trắng trắng.
Đó là cái gì? Cậu tiến đến gần, lúc này mới phát hiện đó là một con thú nhỏ. Màu lông trắng bạc lấp lánh, hai cái tai nhòn nhọn cụp xuống trên đỉnh đầu. Một cái đuôi to xù xù cuốn quanh người nó. Nó nhắm chặt hai mặt, tựa như ngủ rồi.
Nhìn qua có vẻ giống...... Hồ ly?
Toushirou bị suy nghĩ của mình doạ sợ. Rukongai, thậm chí toàn bộ Soul Society sẽ có sinh vật này sao?
Lúc này, hồ ly trắng nhỏ nức nở giật giật. Toushirou vươn tay nhẹ nhàng chạm vào nó, ai ngờ nó giống như cảm giác được mà nhích về phía tay cậu, cọ cọ mu bàn tay cậu. Sau đó, đôi mắt từ từ mở ra – đó là một đôi mắt xanh biếc hơi vàng, đồng tử thon dài hơi giãn ra trong đêm, tựa như hai ngọn lửa.
Hotaru? Trong đầu Toushirou đột nhiên xuất hiện từ này. Tựa như bị đôi mắt ấy mê hoặc, cậu nói với hồ ly nhỏ: "Em có tên sao? Nếu không thì gọi là Hotaru nhé?"
Toushirou bị cách nói của mình chọc cười, hồ ly nhỏ vậy mà lại dựng thẳng đôi tai nhọn, cảnh giác nhìn cậu, sau đó chạy vụt vào trong rừng rậm cách đó không xa.
Ơ? Kìa? Nhìn bóng dáng màu trắng bạc biến mất khỏi tầm mắt, Toushirou nhíu mày, lại nhìn bốn phía. Đáng giận, sao còn chưa về?
Kết quả, tối hôm đó, Kuukyou cả đêm không về.
Khi ánh sáng rạng đông đầu tiên xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất, Kuukyou rón ra rón rén từ cửa vào.
[May quá, họ đều đang ngủ.]
Nhưng mà, lúc cô quyết định chui vào ổ chăn ngủ bù, một giọng nói mang theo tức giận bất ngờ vang lên, "Đừng nói với anh là em vừa về!"
Ách...... Động tác của cô nháy mắt cứng đờ, đành phải cười làm lành quay đầu, thấy được một đôi mắt xanh lam.
Toushirou nhướn mày, duỗi tay đến trước mặt cô, "Giải thích."
Ách...... Kuukyou chần chờ duỗi tay, nhìn khuôn mặt hơi âm u của Toushirou, đành phải căng da đầu viết, 'Em... Đến nhà một người bạn... Sau đó lạc đường... Tìm mãi mới thấy nhà cậu ấy... Sau đó vì muộn quá nên ngủ lại. Uhm, là vậy đó!' Sau đó ngẩng đầu lộ nên nụ cười thật tươi, biểu tình như đang nói, 'Xem biểu tình của em nghiêm túc như vậy, anh nhất định sẽ tin em đúng không?'
Toushirou vô lực thở dài, "Thôi." Sau đó hung hăng đắp chăn lại đàng hoàng cho cô như xả giận, "Ngủ mau!" Lời này nghe là biết nói dối rồi mà? Nhưng... Nếu em không muốn nói, vậy quên đi.
Nhìn Toushirou quay đầu sang phía khác tiếp tục ngủ, Kuukyou lộ ra nét áy náy.
[Thật xin lỗi.]
Tác giả có lời muốn nói: Trừ tịch vui vẻ! Tân niên vui vẻ
Khụ khụ, chẳng qua ăn tết nên mọi người đều rất bận, nên từ mùng một đến mùng ba tết tạm dừng, mùng bốn tiếp tục nhé.
Đội huy đội tám là "Đường xương bồ" (Toushoubu)
Cũng có ghi là mộc lan (mokuran), tôi cảm thấy cả hai loại đều có thể.
Hoa ngữ: Thi đua, lãng quên, mật hội, thắng lợi, dụng tâm, tình yêu thận trọng.
'Lãng quên' là Hoa ngữ ở Pháp, thời kỳ đại cách mạng thành lập nước Pháp, muốn mượn đoá hoa này mang đến dũng khí quên đi sợ hãi với máu tanh và chết chóc trên chiến trường.
'Mật hội' xuất hiện khi các đôi tình nhân cổ đại dùng đoá hoa này làm ám hiệu bí mật hẹn hò, vậy nên sinh ra 'dụng tâm' và 'tình yêu thận trọng'. Hàm nghĩa này có phù hợp với tác phong sinh hoạt của đội trưởng Kyouraku ở đâu không?
Mặt khác, đường xương bồ là hoa sinh nhật ngày 11 tháng 4, nghĩa là chờ người.
Người được hoa này chúc phúc sinh ra, tính tình thiện lương lại thiện giải nhân ý, luôn tươi cười chào đón người khác, chôn sâu u buồn xuống tận đáy lòng, không ai có thể cởi bỏ khúc mắc của họ. Hy vọng tìm được người tâm ý tương thông, trừ cảm tình, còn là để cân bằng lại sự sợ hãi từ trong nội tâm. Nhưng nhớ kỹ, không cần vì đồng tình, thương hại mà yêu, càng không thể vì vậy mà kết hôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook